Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 62: Nợ hồng nhan
293@-Lăng Ngọc đương nhiên vẫn nhớ chuyện bức họa nhỏ kia, dẫu sao lúc phát hiện ra nó nàng còn nghĩ là của cô nương nào ưng ý Trình Thiệu An nên nhét cho hắn! Vì thế mà nàng còn suýt để Kim Xảo Dung cãi lộn với đệ ấy.
Nhưng nàng không thể đoán ra mục đích của Kim Xảo Dung khi nói vậy với mình, bởi Kim Xảo Dung trước mắt này đã không còn là cô nương đơn thuần ở thôn Trình gia, mà đã là Dung cô nương của phủ thái tử.
Kim Xảo Dung của thôn Trình gia chưa chắc đã có tâm tư phức tạp, nhưng Dung cô nương trong phủ thái tử thì không hẳn.
Hơn nữa, cách đây không lâu, Ninh trắc phi chết một cách vô cơ, còn nàng ta là muội muội ruột của Ninh trắc phi thì lại bình an vô sự, không những được ở lại phủ thái tử, mà còn được trở thành thị thiếp theo đúng ý nàng ta.
Nếu nói giữa hai chuyện này không có mối liên hệ nào, làm sao nàng tin cho được.
Cho nên, trước khi chưa hiểu rõ dụng ý của đối phương, nàng vẫn nên giả câm giả điếc thì hơn.
“Đã muộn rồi, làm phiền Dung cô nương đưa tiễn, thiếp thân về trước đây!” Phát hiện cách đó không xa xuất hiện bóng lưng của vú già trong phủ, nàng sẵng giọng, nhún người với Kim Xảo Dung rồi xin lui.
Kim Xảo Dung chán nản, nhưng cũng không thể làm gì được nàng.
“Đúng là gỗ mục không thể đẽo!” Mắt nàng tối sầm, khẽ mắng một câu.
Trên đường về nhà, Lăng Ngọc bất giác tìm kiếm bức họa nhỏ trong trí nhớ của mình, hình như năm đó Tống Siêu đã để quên nó ở nhà trong thôn Trình gia, sau đó bị Trình Thiệu Đường cầm đi. Nàng nghe Trình Thiệu Đường kể mới biết được người trong bức họa là hồng nhan tri kỷ của Tống Siêu, hình như tên là ‘Tử Yên’ gì đó.
Mà bức họa nhỏ kia chính là tín vật đính ước của Tử Yên tặng cho Tống Siêu. Có thể tặng bức họa của mình cho một nam tử, chứng tỏ Tử Yên rất yêu Tống Siêu. Thế nhưng xưa nay nữ tử si tình thường gặp nam nhân phụ bạc, cuối cùng tấm chân tình của nàng chỉ như nước chảy bèo trôi.
Nhớ đến câu nói ‘huynh đệ như tay chân, nữ tư như quần áo’ của Tống Siêu là nàng lại lắc đầu ngao ngán.
Không biết sau khi Tử Yên cô nương bị Tống Siêu tặng cho người khác đã trải qua những chuyện gì, nếu vị ‘tiên cô’ trong cung thái cực quả thực là nàng ấy…..
Nàng bất giác cau mày thật chặt.
Nếu thật sự là nàng ấy, thì làm sao một nữ tử bình dân như nàng ấy có thể vào cung được? Rồi làm sao có thể trở thành ‘tiên cô’ mà người ta đồn thổi?
Hiện giờ hoàng đế chìm đắm trong tu đạo thăng tiên, thậm chí còn hủy bỏ đợt tuyển tú của năm trước, có thể thấy ông ta không ham mê nữ sắc, vậy nên sẽ không đón Tử Yên cô nương vào cung chỉ vì dung mạo của nàng ấy.
Nếu không có liên quan đến dung mạo, có lẽ nguyên nhân lớn nhất nằm ở hai chữ ‘tiên cô’.
Nàng bỗng thấy căng thẳng hẳn lên.
Nếu người này thật sự là Tử Yên năm đó bị Tống Siêu tặng đi, sau khi trải qua chuyện này, nàng ấy nhất định sẽ hận Tống Siêu thấu xương vì đã cô phụ mình, nói không chừng sẽ còn ‘hận ốc cập ô’ (*), hiện giờ nàng ấy đã vào cung, nghe Kim Xảo Dung nói thì có vẻ rất được lòng hoàng đế, chẳng lẽ nàng ấy đang chờ cơ hội để trả thù?
(*) Hận ốc cập ô: nghĩa của nó giống như câu thành ngữ bên VN mình là: yêu ai yêu cả đường đi – ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.)
Trả thù thì trả thù, dù sao nàng cũng thấy kẻ như Tống Siêu nên bị nữ tử dạy cho một bài học, chỉ mong cô nương kia biết đạo lý ‘oan có đầu nợ có chủ’, không liên lụy đến nhà mình!
Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, ngặt một nỗi nay Trình Thiệu Đường đang ở quân doanh, nếu không nàng đã hỏi xem chàng có từng đắc tội với vị Tử Yên cô nương kia không.
Vì có tâm sự nên đêm nay nàng trằn trọc trên giường không sao ngủ nổi, mãi cho đến khi xa xa vang lên tiếng gõ cầm canh, một cái rồi lại một cái, sau ba tiếng gõ liên tiếp nàng mới mê man chìm vào giấc ngủ.
“Kéo những kẻ đã đắc tội với tiên cô xuống chém hết cho trẫm!”
“Đừng mà, bệ hạ khai ân, Tống Siêu mới là người cô phụ tiên cô, chuyết phu có tội gì chứ?!”
“Phàm là những kẻ có liên quan tới Tống Siêu thì đều đáng chết!”
“Thôi khỏi cần kéo xuống, giết ngay tại đây đi!”
“Đừng mà………. Thiệu Đường!”
Máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía, còn Lăng Ngọc cũng choàng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Nàng thở hổn hển, hít lấy hít để từng ngụm khí, lấy cổ tay áo lau mồ hôi trên trán, liếm đôi môi khô khốc của mình, một lúc lâu sau mới vỗ nhẹ lên ngực.
May mà đây chỉ là một cơn ác mộng…
Sau một lúc lâu, nhịp tim của nàng mới dần khôi phục như cũ, nàng ngồi đờ đẫn một lúc, hàng mi càng nhíu càng chặt.
Không ổn, nếu không làm rõ chuyện này thì nàng không thể yên tâm nổi, chuyện quan trong nhất lúc này chính là điều tra xem vị trong cung kia có phải là người từng bị Tống Siêu cô phụ không? Chỉ khi làm rõ điều này thì nàng mới biết mình nên làm gì trong tương lai.
Nhưng mà, chưa nói đến việc nàng vào cung bằng cách nào, dù có vào được thì nàng cũng không biết Tử Yên ở ngoài mặt mũi ra làm sao, nếu chỉ dựa vào bức họa nhỏ trong trí nhớ để nhận người thì thật sự không ổn lắm.
“Tiểu Ngọc, sao hôm nay dậy muộn thế? Bé Đá dậy đi tìm mẹ rồi kìa.” Tiếng của Châu Thị vọng từ ngoài cửa vào khiến cho nàng đang do dự xem có nên tìm Đường Tấn Nguyên giúp đỡ hay không chợt hoàn hồn, vội vàng xuống giường đi giày, vừa mặc áo vừa cất giọng đáp: “Dậy rồi dậy rồi, mẹ đợi con chút……”
Trong cung bỗng nhiên xuất hiện một vị ‘tiên cô’ đắc sủng đương nhiên Triệu Uân biết rõ, bây giờ hắn đang cau mày ngồi trên ghế cao, nghe Uông Sùng Khiếu bẩm báo.
“Nghe nói vị ‘tiên cô’ này là đệ tử chân truyền của Từ Hàng đạo nhân, rất có thiên phú tu đạo, mấy ngày trước bệ hạ tình cờ gặp nàng ta ở chùa Đại Tướng Quốc…..”
Triệu Uân cười giễu: “Sau đó kinh ngạc trước vẻ đẹp tựa thiên tiên, bèn đón nàng ta vào cung?”
“Thế thì không phải, bệ hạ nghe nàng ta giảng đạo xong mới quyết định đón nàng ta vào cung, nghe người trong cung kể, mỗi ngày vị tiên cô này chỉ phụng chỉ bệ hạ giảng kinh, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ ở trong cung thái cực, không đi đâu cả, trông thì vô cùng an phận.”
“Tên tục gia của nàng ta là gì? Từng làm gì trước khi được Từ Hàng đạo nhân thu làm đệ tử?” Triệu Uân lại hỏi.
“Nữ tử này có cảnh đời khá đáng thương, nghe nói nàng ta từng lưu lạc phong trần, sau lại không được gả cho người mình yêu, sau nhiều lần số vận xoay vần, nàng ta tình cờ gặp được Từ Hàng đạo nhân, từ đó quyết định xuất gia.”
“Thân thế quả thực rất đáng thương, song nữ tử trên đời này có ai mà không đáng thương?” Triệu Uân từ chối cho ý kiến, tuy còn nghi ngờ lai lịch của nữ tử kia, nhưng cũng không quá bận tâm.
Nếu mỗi lần bên cạnh phụ hoàng xuất hiện một người mới, hắn đều cảm thấy khẩn trương như gặp kẻ địch, thì tinh thần và sức lực của hắn sớm đã bị kiệt quệ hết rồi.
“Sắp xếp người của ta trong cung theo dõi nàng ta là được, xem xem người nào tiếp xúc với nàng ta nhiều nhất, nếu có điểm đáng nghi thì tới báo ta.”
Uông Sùng Khiếu thưa vâng, lại nghe thấy Triệu Uân hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị đồ mà ta bảo chưa? Ngày mai Cô muốn lột một lớp da của Triệu Phủ ở trước mặt đám triều thần, để bọn họ biết rằng đối đầu với Cô sẽ có hậu quả gì!”
“Điện hạ yên tâm, thần đã chuẩn bị xong rồi!”
Triệu Uân bấy giờ mới hài lòng.
Sau khi giải quyết xong công vụ, trời đã âm u, một lát sau, trong phủ đã lần lượt lên đèn.
“Tới chỗ của thái tử phi đi!” Hắn thản nhiên dặn kẻ dưới, thái giám Hạ Đức Hải cầm đèn lên, dẫn đường cho hắn đi về phía chính viện.
Thái tử phi sớm đã hay tin, sau khi nghe thị nữ bẩm báo, nàng dẫn Triệu Tuần ra cửa nghênh đón.
Triệu Uân đỡ thái tử phi đang làm lễ với mình lên, rồi nhìn sang bóng dáng nhỏ bé bên cạnh nàng.
Triệu Uân còn hơi sợ hắn, trên mặt vẫn có chút rụt rè, chung quy vẫn lễ phép đi về phía trước, không cần ai lên tiếng nhắc nhở, nghiêm túc làm lễ thỉnh an hắn.
Triệu Uân nghiêm mặt ‘Ừ’ một tiếng, thấy con không còn chạy biến ra sau nhũ mẫn, mà đứng về bên cạnh thái tử phi, bàn tay nhỏ bé nhíu chặt vạt váy của thái tử phi, theo sát bên cạnh nàng ấy.
“Mấy hôm nay Tuần Nhi biết thêm nhiều chữ lắm, chữ lớn cũng viết tiến bộ hơn trước rất nhiều, thằng bé cứ giữ mãi, nói rằng muốn cho phụ thân xem.” Thái tử phi vừa dẫn Triệu Uân vào phòng, vừa cười nói với hắn.
Sau cùng, nàng quay ra sau nhìn cái đuôi nhỏ Triệu Tuần mà nói: “Giờ phụ thân tới rồi, sao con không mang chữ lớn mà hôm nay con viết cho phụ thân xem đi?”
Triệu Tuần vẫn nơm nớp nhìn Triệu Uân, trong một thoáng đụng trúng khuôn mặt lạnh lùng kia, cậu bé sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu xuống, xoắn góc áo hơn nửa ngày trời, sau đó mới lí nhí nói: “…..Dạ.”
Thấy bóng dáng nhỏ bé chạy đi lấy giấy, thái tử phi thầm thở dài.
Tính tình của thằng bé……., rõ ràng là trưởng tử tôn quý của thái tử, nhưng lá gan của nó còn không bằng bé Đá, con trai của phu phụ nhà họ Trình.
Mặc dù nàng không thích Tạ trắc phi, nhưng nàng thật sự không có ác cảm với đứa trẻ yên tĩnh ngoan ngoãn đến độ gần như yếu ớt này.
Thật ra Triệu Uân không có quá nhiều hứng thú với việc đi xem mấy con chữ mà nhi tử học được, bởi những chuyện vặt vãnh này không đáng để hắn quan tâm, nhưng thái tử phi đã mở lời thì hắn vẫn cho nàng chút thể diện.
Cho nên, khi nhận lấy tờ giấy từ tay Triệu Tuần, hắn cũng trông thấy cả khuôn mặt đang tỏ ra thấp thỏm của thằng bé, sau đó lại nhìn vào những nét chữ to nhỏ và xiêu vẹo màu đen chồng chéo lên nhau trên mặt giấy, sắc mặt của hắn thật sự không được đẹp lắm.
Viết xấu như ma thế này mà cũng dám đưa cho hắn xem?
Dù sao thái tử phi đã cùng chung chăn gối với hắn nhiều năm, sao lại không nhìn ra vẻ ghét bỏ trên mặt của hắn, nàng sợ hắn sẽ nói ra những lời đả kích thằng bé, nên vội vàng cướp lời: “Điện hạ ngài nhìn này, thằng bé không hề viết sai một chữ nào, đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của Tuần nhi mà nói, làm được như vậy quả thực không dễ dàng.”
Triệu Uân hừ khẽ một tiếng.
Xấu thế này mà nàng vẫn có thể tỉnh bơ khen không ngớt, vậy mới là không dễ dàng đó!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của thái tử phi, cuối cùng hắn vẫn nuốt lại những lời chê bai xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Viết tốt lắm.”
Lời vừa dứt, hắn thấy Triệu Tuân đi bên mình ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn luôn tràn ngập sợ hãi giờ phút này lại tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn hơi buồn bực.
Rõ ràng chỉ là một lời nói có lệ cho qua, nó vui cái gì chứ?
Thái tử phi thì thở phào nhẹ nhõm, cũng theo đó mà khích lệ Triệu Tuân vài câu, sau đó gọi nhũ mẫu bế xuống.
“Nương nương, danh sách này đã chuẩn bị xong, ngài xem đã thỏa đáng chưa?” Sau khi phu thê dùng xong cơm tối, Thải Vân cầm danh sách tiến vào.
“Danh sách gì thế?” Triệu Uân nhấp một ngụm trà, hỏi đại.
“Quà mừng cho lễ khai trương cửa tiệm mới của Trình nương tử, điện hạ có muốn xem qua không? Mặc dù Trình Thiệu Đường không còn là thị vệ trong phủ nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là từ phủ thái tử ra, hơn nữa hắn còn làm việc trong phủ lâu như thế, thiếp thân nghĩ chi bằng cho hắn chút thể diện.” Thái tử phi giải thích.
“Trình nương tử? Nhà Trình Thiệu Đường?”
“Chính là nàng ấy!”
“Phụ nhân kia còn ra ngoài mở tiệm hả? Này thì ra thể thống gì nữa! Trình Thiệu Đường cứ kệ nàng ta vậy à? Đúng là uống công Cô đánh giá cao hắn ta!” Triệu Uân bực bội nói.
“Cũng không phải là một mình Trình nương tử làm đâu, còn có hai người cộng sự nữa!” Thái tử phi thấy hắn hơi khó chịu, sợ hắn trách tội nên vội giải thích.
“Thôi thôi, nàng muốn làm thế nào thì làm!” Triệu Uân khoát tay không thèm quan tâm.
Hôm sau chính là ngày khai trương được Lăng Đại Xuân, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn thống nhất trước đó.
Sáng sớm, có những khách tới vì sớm đã nghe nói hôm nay Lưu Phương đường khai trương, cũng có khách qua đường dừng bước để xem náo nhiệt.
Cho đến khi thái tử phi sai người đưa quà mừng đến, mọi người xung quanh đều cảm thấy sửng sốt, hóa ra sau lưng Lưu Phương đường nho nhỏ này lại có một chỗ dựa vững chắc như vậy, đúng là không ai dám chọc vào.
Lăng Ngọc không ngờ thái tử phi lại ban quà mừng, nàng ngạc nhiên tới nỗi Châu Thị phải giục mấy lần mới khiến nàng hoàn hồn lại. Nhìn những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của mọi người, lòng nàng lập tức bình tĩnh trở lại.
Với sự hậu thuẫn vững chãi này, miễn là bọn họ an phận kinh doanh buôn bán thì không bao giờ phải sợ làm ăn thua lỗ!
“Tiểu Ngọc, muội xem ai tới này?” Lăng Đại Xuân vui vẻ dẫn một người vào, Lăng Ngọc ngước mắt nhìn lên, thấy phía sau lưng hắn là một nam tử mặc trang phục của binh lính, song vẫn chưa nhìn rõ tướng mạo.
“Sao muội biết…. Thiệu Đường? Sao lại là chàng? Sao chàng lại ăn mặc thế này? Lẽ nào chàng lén chuồn ra hả? Trước đó ta đã nói với chàng rồi, ta bảo chàng yên tâm ở trong doanh, không cần đi đi về về cực khổ như vậy đâu.”
Trình Thiệu Đường tháo mũ rơm trên đầu xuống: “Hôm nay có việc nên tiện đường ghé quá góp vui thôi, chứ không phải ta cố ý về xem cửa tiệm nàng khai trương đâu!”
Lăng Ngọc khịt mũi, lườm chàng một cái, hoàn toàn không tin lời chàng nói.
Trình Thiệu Đường cũng không quan tâm nàng có tin hay không, trước sự nghi ngờ của nàng chàng chỉ mỉm cười nhìn nàng đăm đắm.
“Chàng cứ nhìn ta làm gì? Ngượng muốn chết.” Lăng Ngọc cảm thấy không thoải mái khi bị chàng nhìn như vậy, liếc chàng với ánh mắt trách móc.
Khách khứa tới chúc mừng càng ngày càng đông, Lăng Ngọc chỉ kịp nói mấy câu với chàng đã vội vàng đi giúp Lăng Đại Xuân tiếp đón khách, cho tới khi đám người Tống Siêu, Đường Tấn Nguyên hẹn nhau tới, nàng mới nhớ ra chuyện ‘tiên cô’.
Vì thế nàng vội vàng dặn Lăng Đại Xuân vài câu, cũng không đợi hắn đáp đã theo Trình Thiệu Đường và đám người Tống Siêu vào phòng trong.
Trình Thiệu Đường đang định tụ tập với các huynh đệ kết nghĩa, thuận tiện hỏi thăm nhi tử mới sinh của Đường Tấn Nguyên, không ngờ lại thấy Lăng Ngọc xông vào.
“Trong cung có một vị tiên cô, mà thiếp nghe người ta nói vị tiên cô này rất giống với người trong bức họa nhỏ mà năm đó Tống đại ca để quên ở nhà chúng ta….” Nàng phớt lờ ánh mắt kỳ quái của đám người Tốn Siêu, sốt ruột nói.
Sắc mặt Tống Siêu lập tức thay đổi: “Muội nói cái gì? Tiên cô gì?”
Lăng Ngọc lặp lại những lời nãy một lần nữa.
“Không thể là nàng ấy được, nàng ấy là một nữ tử phong trần, làm sao có cơ hội vào cung được! Chắc là có người này giống nàng ấy thôi.” Ngay sau đó, hắn bình tĩnh trở lại, lắc đầu phủ nhận.
“Phải hay không phải, dù sao cũng phải xác nhận mới có thể định đoạt được.” Trình Thiệu Đường nói.
“Trình đại ca nói rất đúng, phải hay không phải, thì chúng ta đều cần điều tra rõ trước rồi mới nói tiếp được.” Đường Tấn Nguyên cũng nói.
Sắc mặt Tống Siêu trở nên u ám, hắn cắn răng, dữ dằn nói: “Dù là nàng ta thì cũng có làm sao? Năm ấy ông đây từng cứu mạng nàng ta đấy! Cùng ăn cùng uống, sau lại tặng nàng ta đi, cũng không tính là chê bai nàng ta!”
“Thì đó, chính là vì huynh tặng nàng ấy đi. Khi nàng ấy đang yêu huynh say đắm, muốn cùng huynh chung sống cả đời, thì huynh lại tặng phắt người ta đi. Nữ tử vốn thích ghi thù, huynh làm thế chẳng khác nào làm tổn thương nàng ấy, có lẽ nàng ấy sẽ oán hận huynh cả đời.” Đường Tấn Nguyên hiểu sâu sắc về sự hẹp hòi thích ghi thù của nữ tử, vì vị kia nhà hắn cũng như thế.
Lăng Ngọc luôn im lặng nghe bọn họ nói bỗng lên tiếng: “Không phải nữ tử hẹp hòi thích ghi thù, mà là chuyện huynh làm thật sự quá đáng!”
Thấy hai người đều đang trách mình, ngay cả ánh mắt của Trình Thiệu Đường cũng hiện lên vẻ không đồng tình, Tống Siêu vừa thẹn vừa tức, cả giận nói: “Lẽ ra một nữ tử thanh lâu như nàng ta phải quá quen với việc khách đến khách đi chứ, chẳng lẽ ta còn phải cưới nàng về cung phụng bằng tam môi lục sính chắc?”
“Tử Yên cô nương tuy có xuất thân từ thanh lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, trước khi gặp huynh, nàng ấy vẫn là một cô nương trong sạch.” Trình Thiệu Đường chậm rãi nói.
Thấy sắc mặt của Tống Siêu thật sự nặng nề, hắn thầm thở dài, nói tiếp: “Giờ nói những chuyện này cũng vô ích, chúng ta nên nghĩ cách thăm dò xem vị trong cung kia rốt cuộc có phải nàng ấy hay không.”
Chuyện đã đến nước này, truy cứu ai đúng ai sai có ý nghĩa gì?
Lăng Ngọc bức bối nên vẫn muốn nói cho ra nhẽ, Trình Thiệu Đường nhéo tay nàng, nhìn nàng lắc đầu và ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.
Lăng Ngọc chỉ đành dằn những lời chỉ trích xuống.
“Trước kia Tái bán tiên ở huyện Thanh Hà từng xem mệnh cho đại ca, nói rằng huynh thiếu nợ hồng nhan, chẳng lẽ là đang nói về chuyện này?” Đường Tấn Nguyên chợt nhớ đến chuyện này.
“Tái bán tiên ư? Ta biết người này, ông ấy xem mệnh rất chuẩn. Năm mấy người vào đại lao, mẹ ta từng mời ông ấy về xem mệnh, ông ấy nói rằng nhất định sẽ gặp dữ hóa lành. Quả nhiên đúng thật, chẳng bao lâu mọi người đều bình an trở ra.” Lăng Ngọc nói chen vào.
Trình Thiệu Đường nhìn nàng đầy ẩn ý, song không hề vạch trần nàng.
Nếu chàng nhớ không nhầm thì nàng từng mắng tên Tái bán tiên kia mấy lần, bảo ông ta là tên lừa đảo giả thần giả quỷ…….
Mặt Tống Siêu lúc đỏ lúc trắng trước những lời bọn họ nói, một lúc sau, hắn tỏ ra rất bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Xưa nay ông đây không tin những chuyện này!”
Lăng Ngọc cười nhạt, còn muốn châm biếm hắn vài câu, nhưng nhận ra tay trái lại bị Trình Thiệu Đường nhéo thêm cái nữa, đành ngậm bồ hòn làm ngọt im lặng không nói nữa.
Lại nói về Tống Siêu, hắn kiên nhẫn đợi đến ngày Tề vương vào cung thỉnh an, chủ động đổi ca với thị vệ khác để theo Tề vương vào cung.
Lúc cách cung điên ngày càng gần, lòng hắn bỗng càng thêm bất an.
Nếu người nọ thật sự là Tử Yên…..
Nhưng ngay sau đó hắn lại khinh bỉ chính mình. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại đi sợ một con đàn bà? Dù bây giờ nàng ta có chỗ dựa vững chắc thì làm sao chứ? Hắn cũng không phải người dễ chọc!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Lệ phi là người có tuổi trong cung, tuy những năm qua không còn được ân sủng, nhưng vì sinh hạ được Tề vương nên vẫn có chút thể diện trong cung.
Tống Siêu cứ tưởng rằng chỉ cần vào cung thì sẽ có cơ hội thăm dò vị tiên cô ở cung thái cực, nhưng khi hắn vào mới nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.
Thị vệ trong cung không ai có thể tùy tiện tới gần nữ tử trong hậu cung, huống chi hắn chỉ là một người ngoài cung, vì thế hắn chưa kịp bước vào hậu cung đã bị chặn ở bên ngoài, điều hắn có thể làm chỉ là yên lặng đứng đợi Tề vương đi thỉnh an Lệ phi.
Hắn chau chặt hai hàng mày, đôi mắt khó giấu vẻ thất vọng.
Cho nên, lần này hắn uổng công tới đây sao?
Gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm hoa cỏ, lúc pha lên mặt thì trong lành mát rượi, khiến hắn bất giác híp mắt lại.
Một lúc sau, hắn hơi nghiêng mặt quan sát chung quanh, đập vào mắt hắn là cung điện nguy nga, tường đỏ ngói xanh, dẫu tầm mắt hắn có hạn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những chậu hoa được bày ở bên đường, trong chậu trồng toàn những kỳ hoa dị thảo có giá trị xa xỉ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một điều, nếu tiên cô kia đúng là Tử Yên, vậy thì nàng ấy đã đạt đến một tầm cao mà mình phải ngửa mặt trông lên, không còn là một nữ tử yếu đuổi việc gì cũng phải dựa vào hắn nữa.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện của nam nữ, hắn giật mình sững ra, lúc chưa kịp định thần thì thị vệ bên cạnh đã quỳ xuống, hắn cũng không rảnh nghĩ nhiều mà quỳ xuống theo.
“Những lời của tiên cô thực sự khiến trẫm đột nhiên giác ngộ. Không hổ danh là đệ tử xuất sắc của Từ Hàng đạo nhân. Có được chỉ sự bảo này của tiên cô thực sự là phúc của trẫm!”
Vừa nghe người này xưng danh là hắn biết ngay hoàng đế giá lâm, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn, im lặng chờ đợi ngự giá đi qua.
“Bệ hạ nói quá lời rồi, người tu hành không dám kể công, đây đều là bởi đều là vì bệ hạ là người có tyệ căn.” Lúc giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử truyền vào tai hắn, hắn sững sờ, ngẩng phắt đầu lên, không dám tin vào những điều xảy ra trước mắt mình.
Hắn trông thấy cách đó không xa, Thiên Hi đế mặc long bào màu vàng rực, mỉm cười nhìn nữ tử tu đạo nhưng vẫn để tóc dài đang đi cách ông nửa bước, song, đối với hắn đó cũng là một bóng dáng quen thuộc.
Quả đúng là nàng!
Tuy rằng trong lòng hắn sớm đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi hắn thật sự trông thấy khuôn mặt kia, cả người hắn vẫn như bị sét đánh.
“Ngươi điên rồi! May mà không ai để ý, nếu không cái mạng quèn của ngươi cũng đi tong!” Dến khi ngự giá đã đi xa, thị vệ bên cạnh hắn mới khẽ nói.
Mặt Tống Siêu tái mét, toan đứng dậy nhưng lại nhận ra hai chân đã mềm nhũn.
Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó mới từ từ đứng lên.
“Nữ tử lúc nãy đi cùng bệ hạ chính là tiên cô mấy ngày trước bệ hạ đón vào cung sao?” Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Chính là nàng ta đó! Tuy hiện giờ nàng ta chỉ là một vị đạo cô, nhưng bệ hạ còn sủng ái và tín nhiệm nàng ta hơn khối các vị nương nương trong cung.” Một thị vệ trẻ ruổi nhanh mồm đáp.
Tống Siêu trầm mặc không nói.
Lát sau, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía ngự giá đã đi xa, không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng hắn bỗng dưng cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
“Tiên cô đang nhìn gì thế?” Nhận ra người người bên cạnh dừng bước lại, như thể đang nhìn cái gì đó, Thiên Hi đến nghi ngờ hỏi.
“Thần đang quan sát long khí trong cung, bệ hạ quả thật là chân long thiên tử, những nơi ngài đến đều quanh quẩn khí chân long, vương vấn không tan.” Tử Yên rủ mắt, thu lại tầm nhìn, mỉm cười đáp.
(*) Chân long thiên tử: Người ta thường gọi các bậc đế vương cổ đại là “chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn” (, ).
Thiên Hi đế cười ha ha, lập tức than: “Vô lượng thiên tôn, nếu ta có vinh hạnh được xếp vào hàng lớp những vị tiên trên trời, thì đó mới may mắn thật sự!”
“Chỉ cần bệ hạ dốc lòng tu đạo, ắt sẽ có một ngày được đứng trong hàng lớp những vị tiên trên trời.”
“Đội ơn lời hay ý đẹp của tiên cô!”
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Nhưng nàng không thể đoán ra mục đích của Kim Xảo Dung khi nói vậy với mình, bởi Kim Xảo Dung trước mắt này đã không còn là cô nương đơn thuần ở thôn Trình gia, mà đã là Dung cô nương của phủ thái tử.
Kim Xảo Dung của thôn Trình gia chưa chắc đã có tâm tư phức tạp, nhưng Dung cô nương trong phủ thái tử thì không hẳn.
Hơn nữa, cách đây không lâu, Ninh trắc phi chết một cách vô cơ, còn nàng ta là muội muội ruột của Ninh trắc phi thì lại bình an vô sự, không những được ở lại phủ thái tử, mà còn được trở thành thị thiếp theo đúng ý nàng ta.
Nếu nói giữa hai chuyện này không có mối liên hệ nào, làm sao nàng tin cho được.
Cho nên, trước khi chưa hiểu rõ dụng ý của đối phương, nàng vẫn nên giả câm giả điếc thì hơn.
“Đã muộn rồi, làm phiền Dung cô nương đưa tiễn, thiếp thân về trước đây!” Phát hiện cách đó không xa xuất hiện bóng lưng của vú già trong phủ, nàng sẵng giọng, nhún người với Kim Xảo Dung rồi xin lui.
Kim Xảo Dung chán nản, nhưng cũng không thể làm gì được nàng.
“Đúng là gỗ mục không thể đẽo!” Mắt nàng tối sầm, khẽ mắng một câu.
Trên đường về nhà, Lăng Ngọc bất giác tìm kiếm bức họa nhỏ trong trí nhớ của mình, hình như năm đó Tống Siêu đã để quên nó ở nhà trong thôn Trình gia, sau đó bị Trình Thiệu Đường cầm đi. Nàng nghe Trình Thiệu Đường kể mới biết được người trong bức họa là hồng nhan tri kỷ của Tống Siêu, hình như tên là ‘Tử Yên’ gì đó.
Mà bức họa nhỏ kia chính là tín vật đính ước của Tử Yên tặng cho Tống Siêu. Có thể tặng bức họa của mình cho một nam tử, chứng tỏ Tử Yên rất yêu Tống Siêu. Thế nhưng xưa nay nữ tử si tình thường gặp nam nhân phụ bạc, cuối cùng tấm chân tình của nàng chỉ như nước chảy bèo trôi.
Nhớ đến câu nói ‘huynh đệ như tay chân, nữ tư như quần áo’ của Tống Siêu là nàng lại lắc đầu ngao ngán.
Không biết sau khi Tử Yên cô nương bị Tống Siêu tặng cho người khác đã trải qua những chuyện gì, nếu vị ‘tiên cô’ trong cung thái cực quả thực là nàng ấy…..
Nàng bất giác cau mày thật chặt.
Nếu thật sự là nàng ấy, thì làm sao một nữ tử bình dân như nàng ấy có thể vào cung được? Rồi làm sao có thể trở thành ‘tiên cô’ mà người ta đồn thổi?
Hiện giờ hoàng đế chìm đắm trong tu đạo thăng tiên, thậm chí còn hủy bỏ đợt tuyển tú của năm trước, có thể thấy ông ta không ham mê nữ sắc, vậy nên sẽ không đón Tử Yên cô nương vào cung chỉ vì dung mạo của nàng ấy.
Nếu không có liên quan đến dung mạo, có lẽ nguyên nhân lớn nhất nằm ở hai chữ ‘tiên cô’.
Nàng bỗng thấy căng thẳng hẳn lên.
Nếu người này thật sự là Tử Yên năm đó bị Tống Siêu tặng đi, sau khi trải qua chuyện này, nàng ấy nhất định sẽ hận Tống Siêu thấu xương vì đã cô phụ mình, nói không chừng sẽ còn ‘hận ốc cập ô’ (*), hiện giờ nàng ấy đã vào cung, nghe Kim Xảo Dung nói thì có vẻ rất được lòng hoàng đế, chẳng lẽ nàng ấy đang chờ cơ hội để trả thù?
(*) Hận ốc cập ô: nghĩa của nó giống như câu thành ngữ bên VN mình là: yêu ai yêu cả đường đi – ghét ai ghét cả tông ti họ hàng.)
Trả thù thì trả thù, dù sao nàng cũng thấy kẻ như Tống Siêu nên bị nữ tử dạy cho một bài học, chỉ mong cô nương kia biết đạo lý ‘oan có đầu nợ có chủ’, không liên lụy đến nhà mình!
Nàng càng nghĩ càng thấy bất an, ngặt một nỗi nay Trình Thiệu Đường đang ở quân doanh, nếu không nàng đã hỏi xem chàng có từng đắc tội với vị Tử Yên cô nương kia không.
Vì có tâm sự nên đêm nay nàng trằn trọc trên giường không sao ngủ nổi, mãi cho đến khi xa xa vang lên tiếng gõ cầm canh, một cái rồi lại một cái, sau ba tiếng gõ liên tiếp nàng mới mê man chìm vào giấc ngủ.
“Kéo những kẻ đã đắc tội với tiên cô xuống chém hết cho trẫm!”
“Đừng mà, bệ hạ khai ân, Tống Siêu mới là người cô phụ tiên cô, chuyết phu có tội gì chứ?!”
“Phàm là những kẻ có liên quan tới Tống Siêu thì đều đáng chết!”
“Thôi khỏi cần kéo xuống, giết ngay tại đây đi!”
“Đừng mà………. Thiệu Đường!”
Máu tươi bắn tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang vọng bốn phía, còn Lăng Ngọc cũng choàng tỉnh từ trong cơn ác mộng.
Nàng thở hổn hển, hít lấy hít để từng ngụm khí, lấy cổ tay áo lau mồ hôi trên trán, liếm đôi môi khô khốc của mình, một lúc lâu sau mới vỗ nhẹ lên ngực.
May mà đây chỉ là một cơn ác mộng…
Sau một lúc lâu, nhịp tim của nàng mới dần khôi phục như cũ, nàng ngồi đờ đẫn một lúc, hàng mi càng nhíu càng chặt.
Không ổn, nếu không làm rõ chuyện này thì nàng không thể yên tâm nổi, chuyện quan trong nhất lúc này chính là điều tra xem vị trong cung kia có phải là người từng bị Tống Siêu cô phụ không? Chỉ khi làm rõ điều này thì nàng mới biết mình nên làm gì trong tương lai.
Nhưng mà, chưa nói đến việc nàng vào cung bằng cách nào, dù có vào được thì nàng cũng không biết Tử Yên ở ngoài mặt mũi ra làm sao, nếu chỉ dựa vào bức họa nhỏ trong trí nhớ để nhận người thì thật sự không ổn lắm.
“Tiểu Ngọc, sao hôm nay dậy muộn thế? Bé Đá dậy đi tìm mẹ rồi kìa.” Tiếng của Châu Thị vọng từ ngoài cửa vào khiến cho nàng đang do dự xem có nên tìm Đường Tấn Nguyên giúp đỡ hay không chợt hoàn hồn, vội vàng xuống giường đi giày, vừa mặc áo vừa cất giọng đáp: “Dậy rồi dậy rồi, mẹ đợi con chút……”
Trong cung bỗng nhiên xuất hiện một vị ‘tiên cô’ đắc sủng đương nhiên Triệu Uân biết rõ, bây giờ hắn đang cau mày ngồi trên ghế cao, nghe Uông Sùng Khiếu bẩm báo.
“Nghe nói vị ‘tiên cô’ này là đệ tử chân truyền của Từ Hàng đạo nhân, rất có thiên phú tu đạo, mấy ngày trước bệ hạ tình cờ gặp nàng ta ở chùa Đại Tướng Quốc…..”
Triệu Uân cười giễu: “Sau đó kinh ngạc trước vẻ đẹp tựa thiên tiên, bèn đón nàng ta vào cung?”
“Thế thì không phải, bệ hạ nghe nàng ta giảng đạo xong mới quyết định đón nàng ta vào cung, nghe người trong cung kể, mỗi ngày vị tiên cô này chỉ phụng chỉ bệ hạ giảng kinh, thời gian rảnh rỗi cũng chỉ ở trong cung thái cực, không đi đâu cả, trông thì vô cùng an phận.”
“Tên tục gia của nàng ta là gì? Từng làm gì trước khi được Từ Hàng đạo nhân thu làm đệ tử?” Triệu Uân lại hỏi.
“Nữ tử này có cảnh đời khá đáng thương, nghe nói nàng ta từng lưu lạc phong trần, sau lại không được gả cho người mình yêu, sau nhiều lần số vận xoay vần, nàng ta tình cờ gặp được Từ Hàng đạo nhân, từ đó quyết định xuất gia.”
“Thân thế quả thực rất đáng thương, song nữ tử trên đời này có ai mà không đáng thương?” Triệu Uân từ chối cho ý kiến, tuy còn nghi ngờ lai lịch của nữ tử kia, nhưng cũng không quá bận tâm.
Nếu mỗi lần bên cạnh phụ hoàng xuất hiện một người mới, hắn đều cảm thấy khẩn trương như gặp kẻ địch, thì tinh thần và sức lực của hắn sớm đã bị kiệt quệ hết rồi.
“Sắp xếp người của ta trong cung theo dõi nàng ta là được, xem xem người nào tiếp xúc với nàng ta nhiều nhất, nếu có điểm đáng nghi thì tới báo ta.”
Uông Sùng Khiếu thưa vâng, lại nghe thấy Triệu Uân hỏi: “Ngươi đã chuẩn bị đồ mà ta bảo chưa? Ngày mai Cô muốn lột một lớp da của Triệu Phủ ở trước mặt đám triều thần, để bọn họ biết rằng đối đầu với Cô sẽ có hậu quả gì!”
“Điện hạ yên tâm, thần đã chuẩn bị xong rồi!”
Triệu Uân bấy giờ mới hài lòng.
Sau khi giải quyết xong công vụ, trời đã âm u, một lát sau, trong phủ đã lần lượt lên đèn.
“Tới chỗ của thái tử phi đi!” Hắn thản nhiên dặn kẻ dưới, thái giám Hạ Đức Hải cầm đèn lên, dẫn đường cho hắn đi về phía chính viện.
Thái tử phi sớm đã hay tin, sau khi nghe thị nữ bẩm báo, nàng dẫn Triệu Tuần ra cửa nghênh đón.
Triệu Uân đỡ thái tử phi đang làm lễ với mình lên, rồi nhìn sang bóng dáng nhỏ bé bên cạnh nàng.
Triệu Uân còn hơi sợ hắn, trên mặt vẫn có chút rụt rè, chung quy vẫn lễ phép đi về phía trước, không cần ai lên tiếng nhắc nhở, nghiêm túc làm lễ thỉnh an hắn.
Triệu Uân nghiêm mặt ‘Ừ’ một tiếng, thấy con không còn chạy biến ra sau nhũ mẫn, mà đứng về bên cạnh thái tử phi, bàn tay nhỏ bé nhíu chặt vạt váy của thái tử phi, theo sát bên cạnh nàng ấy.
“Mấy hôm nay Tuần Nhi biết thêm nhiều chữ lắm, chữ lớn cũng viết tiến bộ hơn trước rất nhiều, thằng bé cứ giữ mãi, nói rằng muốn cho phụ thân xem.” Thái tử phi vừa dẫn Triệu Uân vào phòng, vừa cười nói với hắn.
Sau cùng, nàng quay ra sau nhìn cái đuôi nhỏ Triệu Tuần mà nói: “Giờ phụ thân tới rồi, sao con không mang chữ lớn mà hôm nay con viết cho phụ thân xem đi?”
Triệu Tuần vẫn nơm nớp nhìn Triệu Uân, trong một thoáng đụng trúng khuôn mặt lạnh lùng kia, cậu bé sợ đến nỗi vội vàng cúi đầu xuống, xoắn góc áo hơn nửa ngày trời, sau đó mới lí nhí nói: “…..Dạ.”
Thấy bóng dáng nhỏ bé chạy đi lấy giấy, thái tử phi thầm thở dài.
Tính tình của thằng bé……., rõ ràng là trưởng tử tôn quý của thái tử, nhưng lá gan của nó còn không bằng bé Đá, con trai của phu phụ nhà họ Trình.
Mặc dù nàng không thích Tạ trắc phi, nhưng nàng thật sự không có ác cảm với đứa trẻ yên tĩnh ngoan ngoãn đến độ gần như yếu ớt này.
Thật ra Triệu Uân không có quá nhiều hứng thú với việc đi xem mấy con chữ mà nhi tử học được, bởi những chuyện vặt vãnh này không đáng để hắn quan tâm, nhưng thái tử phi đã mở lời thì hắn vẫn cho nàng chút thể diện.
Cho nên, khi nhận lấy tờ giấy từ tay Triệu Tuần, hắn cũng trông thấy cả khuôn mặt đang tỏ ra thấp thỏm của thằng bé, sau đó lại nhìn vào những nét chữ to nhỏ và xiêu vẹo màu đen chồng chéo lên nhau trên mặt giấy, sắc mặt của hắn thật sự không được đẹp lắm.
Viết xấu như ma thế này mà cũng dám đưa cho hắn xem?
Dù sao thái tử phi đã cùng chung chăn gối với hắn nhiều năm, sao lại không nhìn ra vẻ ghét bỏ trên mặt của hắn, nàng sợ hắn sẽ nói ra những lời đả kích thằng bé, nên vội vàng cướp lời: “Điện hạ ngài nhìn này, thằng bé không hề viết sai một chữ nào, đối với một đứa trẻ ở độ tuổi của Tuần nhi mà nói, làm được như vậy quả thực không dễ dàng.”
Triệu Uân hừ khẽ một tiếng.
Xấu thế này mà nàng vẫn có thể tỉnh bơ khen không ngớt, vậy mới là không dễ dàng đó!
Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cầu xin của thái tử phi, cuối cùng hắn vẫn nuốt lại những lời chê bai xuống, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Viết tốt lắm.”
Lời vừa dứt, hắn thấy Triệu Tuân đi bên mình ngẩng đầu lên, đôi mắt vốn luôn tràn ngập sợ hãi giờ phút này lại tràn đầy ngạc nhiên.
Hắn hơi buồn bực.
Rõ ràng chỉ là một lời nói có lệ cho qua, nó vui cái gì chứ?
Thái tử phi thì thở phào nhẹ nhõm, cũng theo đó mà khích lệ Triệu Tuân vài câu, sau đó gọi nhũ mẫu bế xuống.
“Nương nương, danh sách này đã chuẩn bị xong, ngài xem đã thỏa đáng chưa?” Sau khi phu thê dùng xong cơm tối, Thải Vân cầm danh sách tiến vào.
“Danh sách gì thế?” Triệu Uân nhấp một ngụm trà, hỏi đại.
“Quà mừng cho lễ khai trương cửa tiệm mới của Trình nương tử, điện hạ có muốn xem qua không? Mặc dù Trình Thiệu Đường không còn là thị vệ trong phủ nữa, nhưng suy cho cùng vẫn là từ phủ thái tử ra, hơn nữa hắn còn làm việc trong phủ lâu như thế, thiếp thân nghĩ chi bằng cho hắn chút thể diện.” Thái tử phi giải thích.
“Trình nương tử? Nhà Trình Thiệu Đường?”
“Chính là nàng ấy!”
“Phụ nhân kia còn ra ngoài mở tiệm hả? Này thì ra thể thống gì nữa! Trình Thiệu Đường cứ kệ nàng ta vậy à? Đúng là uống công Cô đánh giá cao hắn ta!” Triệu Uân bực bội nói.
“Cũng không phải là một mình Trình nương tử làm đâu, còn có hai người cộng sự nữa!” Thái tử phi thấy hắn hơi khó chịu, sợ hắn trách tội nên vội giải thích.
“Thôi thôi, nàng muốn làm thế nào thì làm!” Triệu Uân khoát tay không thèm quan tâm.
Hôm sau chính là ngày khai trương được Lăng Đại Xuân, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn thống nhất trước đó.
Sáng sớm, có những khách tới vì sớm đã nghe nói hôm nay Lưu Phương đường khai trương, cũng có khách qua đường dừng bước để xem náo nhiệt.
Cho đến khi thái tử phi sai người đưa quà mừng đến, mọi người xung quanh đều cảm thấy sửng sốt, hóa ra sau lưng Lưu Phương đường nho nhỏ này lại có một chỗ dựa vững chắc như vậy, đúng là không ai dám chọc vào.
Lăng Ngọc không ngờ thái tử phi lại ban quà mừng, nàng ngạc nhiên tới nỗi Châu Thị phải giục mấy lần mới khiến nàng hoàn hồn lại. Nhìn những biểu cảm khác nhau trên khuôn mặt của mọi người, lòng nàng lập tức bình tĩnh trở lại.
Với sự hậu thuẫn vững chãi này, miễn là bọn họ an phận kinh doanh buôn bán thì không bao giờ phải sợ làm ăn thua lỗ!
“Tiểu Ngọc, muội xem ai tới này?” Lăng Đại Xuân vui vẻ dẫn một người vào, Lăng Ngọc ngước mắt nhìn lên, thấy phía sau lưng hắn là một nam tử mặc trang phục của binh lính, song vẫn chưa nhìn rõ tướng mạo.
“Sao muội biết…. Thiệu Đường? Sao lại là chàng? Sao chàng lại ăn mặc thế này? Lẽ nào chàng lén chuồn ra hả? Trước đó ta đã nói với chàng rồi, ta bảo chàng yên tâm ở trong doanh, không cần đi đi về về cực khổ như vậy đâu.”
Trình Thiệu Đường tháo mũ rơm trên đầu xuống: “Hôm nay có việc nên tiện đường ghé quá góp vui thôi, chứ không phải ta cố ý về xem cửa tiệm nàng khai trương đâu!”
Lăng Ngọc khịt mũi, lườm chàng một cái, hoàn toàn không tin lời chàng nói.
Trình Thiệu Đường cũng không quan tâm nàng có tin hay không, trước sự nghi ngờ của nàng chàng chỉ mỉm cười nhìn nàng đăm đắm.
“Chàng cứ nhìn ta làm gì? Ngượng muốn chết.” Lăng Ngọc cảm thấy không thoải mái khi bị chàng nhìn như vậy, liếc chàng với ánh mắt trách móc.
Khách khứa tới chúc mừng càng ngày càng đông, Lăng Ngọc chỉ kịp nói mấy câu với chàng đã vội vàng đi giúp Lăng Đại Xuân tiếp đón khách, cho tới khi đám người Tống Siêu, Đường Tấn Nguyên hẹn nhau tới, nàng mới nhớ ra chuyện ‘tiên cô’.
Vì thế nàng vội vàng dặn Lăng Đại Xuân vài câu, cũng không đợi hắn đáp đã theo Trình Thiệu Đường và đám người Tống Siêu vào phòng trong.
Trình Thiệu Đường đang định tụ tập với các huynh đệ kết nghĩa, thuận tiện hỏi thăm nhi tử mới sinh của Đường Tấn Nguyên, không ngờ lại thấy Lăng Ngọc xông vào.
“Trong cung có một vị tiên cô, mà thiếp nghe người ta nói vị tiên cô này rất giống với người trong bức họa nhỏ mà năm đó Tống đại ca để quên ở nhà chúng ta….” Nàng phớt lờ ánh mắt kỳ quái của đám người Tốn Siêu, sốt ruột nói.
Sắc mặt Tống Siêu lập tức thay đổi: “Muội nói cái gì? Tiên cô gì?”
Lăng Ngọc lặp lại những lời nãy một lần nữa.
“Không thể là nàng ấy được, nàng ấy là một nữ tử phong trần, làm sao có cơ hội vào cung được! Chắc là có người này giống nàng ấy thôi.” Ngay sau đó, hắn bình tĩnh trở lại, lắc đầu phủ nhận.
“Phải hay không phải, dù sao cũng phải xác nhận mới có thể định đoạt được.” Trình Thiệu Đường nói.
“Trình đại ca nói rất đúng, phải hay không phải, thì chúng ta đều cần điều tra rõ trước rồi mới nói tiếp được.” Đường Tấn Nguyên cũng nói.
Sắc mặt Tống Siêu trở nên u ám, hắn cắn răng, dữ dằn nói: “Dù là nàng ta thì cũng có làm sao? Năm ấy ông đây từng cứu mạng nàng ta đấy! Cùng ăn cùng uống, sau lại tặng nàng ta đi, cũng không tính là chê bai nàng ta!”
“Thì đó, chính là vì huynh tặng nàng ấy đi. Khi nàng ấy đang yêu huynh say đắm, muốn cùng huynh chung sống cả đời, thì huynh lại tặng phắt người ta đi. Nữ tử vốn thích ghi thù, huynh làm thế chẳng khác nào làm tổn thương nàng ấy, có lẽ nàng ấy sẽ oán hận huynh cả đời.” Đường Tấn Nguyên hiểu sâu sắc về sự hẹp hòi thích ghi thù của nữ tử, vì vị kia nhà hắn cũng như thế.
Lăng Ngọc luôn im lặng nghe bọn họ nói bỗng lên tiếng: “Không phải nữ tử hẹp hòi thích ghi thù, mà là chuyện huynh làm thật sự quá đáng!”
Thấy hai người đều đang trách mình, ngay cả ánh mắt của Trình Thiệu Đường cũng hiện lên vẻ không đồng tình, Tống Siêu vừa thẹn vừa tức, cả giận nói: “Lẽ ra một nữ tử thanh lâu như nàng ta phải quá quen với việc khách đến khách đi chứ, chẳng lẽ ta còn phải cưới nàng về cung phụng bằng tam môi lục sính chắc?”
“Tử Yên cô nương tuy có xuất thân từ thanh lâu, nhưng xưa nay chỉ bán nghệ không bán thân, trước khi gặp huynh, nàng ấy vẫn là một cô nương trong sạch.” Trình Thiệu Đường chậm rãi nói.
Thấy sắc mặt của Tống Siêu thật sự nặng nề, hắn thầm thở dài, nói tiếp: “Giờ nói những chuyện này cũng vô ích, chúng ta nên nghĩ cách thăm dò xem vị trong cung kia rốt cuộc có phải nàng ấy hay không.”
Chuyện đã đến nước này, truy cứu ai đúng ai sai có ý nghĩa gì?
Lăng Ngọc bức bối nên vẫn muốn nói cho ra nhẽ, Trình Thiệu Đường nhéo tay nàng, nhìn nàng lắc đầu và ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.
Lăng Ngọc chỉ đành dằn những lời chỉ trích xuống.
“Trước kia Tái bán tiên ở huyện Thanh Hà từng xem mệnh cho đại ca, nói rằng huynh thiếu nợ hồng nhan, chẳng lẽ là đang nói về chuyện này?” Đường Tấn Nguyên chợt nhớ đến chuyện này.
“Tái bán tiên ư? Ta biết người này, ông ấy xem mệnh rất chuẩn. Năm mấy người vào đại lao, mẹ ta từng mời ông ấy về xem mệnh, ông ấy nói rằng nhất định sẽ gặp dữ hóa lành. Quả nhiên đúng thật, chẳng bao lâu mọi người đều bình an trở ra.” Lăng Ngọc nói chen vào.
Trình Thiệu Đường nhìn nàng đầy ẩn ý, song không hề vạch trần nàng.
Nếu chàng nhớ không nhầm thì nàng từng mắng tên Tái bán tiên kia mấy lần, bảo ông ta là tên lừa đảo giả thần giả quỷ…….
Mặt Tống Siêu lúc đỏ lúc trắng trước những lời bọn họ nói, một lúc sau, hắn tỏ ra rất bình tĩnh, lớn tiếng nói: “Xưa nay ông đây không tin những chuyện này!”
Lăng Ngọc cười nhạt, còn muốn châm biếm hắn vài câu, nhưng nhận ra tay trái lại bị Trình Thiệu Đường nhéo thêm cái nữa, đành ngậm bồ hòn làm ngọt im lặng không nói nữa.
Lại nói về Tống Siêu, hắn kiên nhẫn đợi đến ngày Tề vương vào cung thỉnh an, chủ động đổi ca với thị vệ khác để theo Tề vương vào cung.
Lúc cách cung điên ngày càng gần, lòng hắn bỗng càng thêm bất an.
Nếu người nọ thật sự là Tử Yên…..
Nhưng ngay sau đó hắn lại khinh bỉ chính mình. Đường đường là nam tử hán đại trượng phu, chẳng lẽ lại đi sợ một con đàn bà? Dù bây giờ nàng ta có chỗ dựa vững chắc thì làm sao chứ? Hắn cũng không phải người dễ chọc!
Nghĩ như vậy, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Lệ phi là người có tuổi trong cung, tuy những năm qua không còn được ân sủng, nhưng vì sinh hạ được Tề vương nên vẫn có chút thể diện trong cung.
Tống Siêu cứ tưởng rằng chỉ cần vào cung thì sẽ có cơ hội thăm dò vị tiên cô ở cung thái cực, nhưng khi hắn vào mới nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản.
Thị vệ trong cung không ai có thể tùy tiện tới gần nữ tử trong hậu cung, huống chi hắn chỉ là một người ngoài cung, vì thế hắn chưa kịp bước vào hậu cung đã bị chặn ở bên ngoài, điều hắn có thể làm chỉ là yên lặng đứng đợi Tề vương đi thỉnh an Lệ phi.
Hắn chau chặt hai hàng mày, đôi mắt khó giấu vẻ thất vọng.
Cho nên, lần này hắn uổng công tới đây sao?
Gió nhẹ thổi qua mang theo hương thơm hoa cỏ, lúc pha lên mặt thì trong lành mát rượi, khiến hắn bất giác híp mắt lại.
Một lúc sau, hắn hơi nghiêng mặt quan sát chung quanh, đập vào mắt hắn là cung điện nguy nga, tường đỏ ngói xanh, dẫu tầm mắt hắn có hạn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những chậu hoa được bày ở bên đường, trong chậu trồng toàn những kỳ hoa dị thảo có giá trị xa xỉ.
Hắn bỗng nhiên ý thức được một điều, nếu tiên cô kia đúng là Tử Yên, vậy thì nàng ấy đã đạt đến một tầm cao mà mình phải ngửa mặt trông lên, không còn là một nữ tử yếu đuổi việc gì cũng phải dựa vào hắn nữa.
Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng nói chuyện của nam nữ, hắn giật mình sững ra, lúc chưa kịp định thần thì thị vệ bên cạnh đã quỳ xuống, hắn cũng không rảnh nghĩ nhiều mà quỳ xuống theo.
“Những lời của tiên cô thực sự khiến trẫm đột nhiên giác ngộ. Không hổ danh là đệ tử xuất sắc của Từ Hàng đạo nhân. Có được chỉ sự bảo này của tiên cô thực sự là phúc của trẫm!”
Vừa nghe người này xưng danh là hắn biết ngay hoàng đế giá lâm, vội vàng cúi đầu xuống thấp hơn, im lặng chờ đợi ngự giá đi qua.
“Bệ hạ nói quá lời rồi, người tu hành không dám kể công, đây đều là bởi đều là vì bệ hạ là người có tyệ căn.” Lúc giọng nói nhẹ nhàng của nữ tử truyền vào tai hắn, hắn sững sờ, ngẩng phắt đầu lên, không dám tin vào những điều xảy ra trước mắt mình.
Hắn trông thấy cách đó không xa, Thiên Hi đế mặc long bào màu vàng rực, mỉm cười nhìn nữ tử tu đạo nhưng vẫn để tóc dài đang đi cách ông nửa bước, song, đối với hắn đó cũng là một bóng dáng quen thuộc.
Quả đúng là nàng!
Tuy rằng trong lòng hắn sớm đã nghĩ tới khả năng này, nhưng khi hắn thật sự trông thấy khuôn mặt kia, cả người hắn vẫn như bị sét đánh.
“Ngươi điên rồi! May mà không ai để ý, nếu không cái mạng quèn của ngươi cũng đi tong!” Dến khi ngự giá đã đi xa, thị vệ bên cạnh hắn mới khẽ nói.
Mặt Tống Siêu tái mét, toan đứng dậy nhưng lại nhận ra hai chân đã mềm nhũn.
Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi, cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó mới từ từ đứng lên.
“Nữ tử lúc nãy đi cùng bệ hạ chính là tiên cô mấy ngày trước bệ hạ đón vào cung sao?” Hắn hỏi bằng giọng khàn khàn.
“Chính là nàng ta đó! Tuy hiện giờ nàng ta chỉ là một vị đạo cô, nhưng bệ hạ còn sủng ái và tín nhiệm nàng ta hơn khối các vị nương nương trong cung.” Một thị vệ trẻ ruổi nhanh mồm đáp.
Tống Siêu trầm mặc không nói.
Lát sau, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía ngự giá đã đi xa, không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng hắn bỗng dưng cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.
“Tiên cô đang nhìn gì thế?” Nhận ra người người bên cạnh dừng bước lại, như thể đang nhìn cái gì đó, Thiên Hi đến nghi ngờ hỏi.
“Thần đang quan sát long khí trong cung, bệ hạ quả thật là chân long thiên tử, những nơi ngài đến đều quanh quẩn khí chân long, vương vấn không tan.” Tử Yên rủ mắt, thu lại tầm nhìn, mỉm cười đáp.
(*) Chân long thiên tử: Người ta thường gọi các bậc đế vương cổ đại là “chân long thiên tử, cửu ngũ chí tôn” (, ).
Thiên Hi đế cười ha ha, lập tức than: “Vô lượng thiên tôn, nếu ta có vinh hạnh được xếp vào hàng lớp những vị tiên trên trời, thì đó mới may mắn thật sự!”
“Chỉ cần bệ hạ dốc lòng tu đạo, ắt sẽ có một ngày được đứng trong hàng lớp những vị tiên trên trời.”
“Đội ơn lời hay ý đẹp của tiên cô!”
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Story
Chương 62: Nợ hồng nhan
10.0/10 từ 18 lượt.