Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 55: Bất thường
291@-“Thấy gia đình các con sống yên ổn thế này thì ta yên tâm rồi, giờ nghĩ lại làm ta thấy hết thảy những lo lắng hồi đó giống hệt như một giấc mơ.” Hồi lâu, Châu Thị mới thở dài nói.
Ngày đó, khi hay tin gia đình nữ nhi biến mất sau khi rời đi, bà sợ đến nỗi suýt nữa hôn mê.
Lăng Ngọc mỉm cười, nghĩ bụng: phúc hề họa hề(*), không ai có thể nói chắc điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, điều ta có thể chỉ là sống tốt ngày hôm nay mà thôi.
(*) Phúc hề họa hề: ý là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập.
“Dạo này tỷ tỷ thế nào ạ? Tính ra thì cháu trai chắc đã ra đời rồi nhỉ?” Nhớ đến chuyện Lăng Bích mang thai, nàng vội hỏi.
“Sinh rồi sinh rồi, nó sinh được một thằng cu mập mạp, đúng là Bồ Tát phù hộ mà!” Nghĩ đến việc trưởng nữ cuối cùng cũng đứng vững ở nhà chồng, Châu Thị vui đến nỗi mặt mày hớn hở.
Bà đã phải chịu đựng nỗi khổ của việc không có con nỗi dõi hơn nửa cuộc đời, nhưng may thay hai đứa con gái đều may mắn hơn bà, điều này khiến bà cảm thấy an lòng hơn.
Lăng Ngọc vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Chuyện vui thế này sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn?”
“Lúc còn ở nhà, Đại Xuân vừa gửi thư đi thì tỷ con vừa chuyển dạ, thời gian trùng chéo như thế nên về sau quên mất.” Châu Thị cười.
“Tố Vấn đâu? Sao không thấy con bé?” Một lát sau, bà ngó đông ngó tây, không thấy bóng dáng Tố Vấn đâu thì hỏi.
Bà vừa dứt lời thì Dương Tố Vấn đã đẩy cửa bước vào, hai người cùng lúc chạm mắt nhau.
Châu Thị thấy nàng thì không cần luôn cả cháu ngoại, vội đặt bé Đá xuống, tiến tới kéo tay nàng nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng hài lòng nói: “Chắc thời gian này con vất vả nhiều lắm nhỉ? Ta thấy con gầy đi không ít, tuy con còn trẻ, nhưng không thể không biết quý trọng bản thân.”
Dương Tố Vấn liếc Lăng Ngọc một cái đầy trêu ngươi, sau đó e thẹn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Dạ con biết rồi ạ, bá mẫu nói gì con nghe đó.”
Châu Thị kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, ân cần hỏi han cuộc sống của nàng ở kinh thành thời gian qua, Dương Tố Vấn thì được hỏi gì đáp nấy, đồng thời ngó lơ khuôn mặt giễu cợt của Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngán ngẩm quay người đi, thầm nghĩ không biết sau này lúc mẹ nhìn thấy bộ mặt thật của muội ấy thì sẽ sợ đến mức nào.
Bên kia, Trình Thiệu Đường tiếp đón nhạc phụ và Lăng tú tài, chàng nghiêm túc lắng nghe nhạc phụ dạy bảo, ra chiều mình là một chàng rể khiêm tốn biết lắng nghe.
Lăng tú tài nhấp vài ngụm trà để nhuận giọng, nói tiếp: “Ăn bổng lộc của quân thì phải tận trung với quân, bây giờ con được điện hạ coi trọng thì về sau phải hết lòng đối đãi với quân, như thế mới không cô phụ sự coi trọng của điện hạ.”
“Con rể ghi nhớ rồi ạ!” Trình Thiệu Đường đáp.
Lăng Đại Xuân yên lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng châm trà cho hai người, nhưng tâm trí sớm đã bay ra khỏi phòng đi tìm Dương Tố Vấn.
Từ đó cả nhà Lăng tú tài tạm thời ở lại nhà Lăng Ngọc, may mà trong nhà vẫn có phòng trống nên vẫn có thể sắp đủ chỗ ở.
Sớm ngày kế, sau khi Lăng Ngọc tiễn cha con Trình Thiệu Đường ra cửa, Châu Thị mới biết mỗi ngày cháu ngoại của mình đều phải đến phủ thái tử bầu bạn với thứ trưởng tử của thái tử, bà vừa xót xa vừa bất mãn.
“Bé Đá nhà ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó cũng cần có người nhà ở bên mà! Mà đứa con của một gia đình quyền thế quý giá như đồ sứ dễ vỡ, động nhẹ một cái cũng có thể sinh chuyện ngay!”
“Mẹ yên tâm, trong phủ có Thiệu Đường chăm sóc nó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lăng Ngọc biết bà không yên tâm, giống như mình lúc đầu cũng không muốn để con tới đấy.
“Thiệu Đường bận bao việc, lấy đâu ra thời gian để ý tới thằng bé chứ.” Châu Thị vẫn không yên tâm nổi.
“Đầu đàn bà đúng là chỉ để mọc tóc, kiến thức hạn hẹp, chuyện mà thái tử điện hạ muốn làm chẳng lẽ còn phải xin ý kiến của các người sao? Hơn nữa, thái tử điện hạ phải coi trọng Thiệu Đường lắm mới cho con trai của nó được bầu bạn bên cạnh trưởng tử của mình.” Lăng tú tài tức giận nói.
Châu Thị nghe vậy cũng không tiện nói thêm, chỉ thở dài não nề.
Ân huệ như thế, chẳng thà không có còn hơn!
Bên kia, Trình Thiệu Đường đưa bé Đá vào phủ, giao bé cho thị nữ đang đợi ở cổng nhỏ như thường lệ, dặn dò bé không được nghịch ngợm, sau đó nhìn nó đi theo thị nữ về phía viện tây của Tạ trắc phi.
Mãi đến khi không trông thấy bóng dáng của thằng bé nữa, chàng mới sải bước rời đi.
Sắp tới lễ vạn thọ, thân là đích trưởng tử của đương kim hoàng đế, không chỉ có thái tử phải dốc toàn bộ tâm sức chuẩn bị, mà thậm chí cả phủ cũng bắt đầu bận rộn.
“Con cờ mà Lỗ vương sắp xếp vào binh bộ đã được loại bỏ, nhưng e rằng họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chúng ta cần đề phòng bọn họ mượn tay bệ hạ để lần nữa cài người vào binh bộ.”
“Bàng tiên sinh nói rất có lý, thế nhưng, tuy binh quyền quan trọng, song, điều quan trọng nhất vẫn là tăng cường mở rộng thế lực trong quân, nếu không, cho dù binh quyền có nằm trong tay chúng ta mà thuộc hạ dưới trướng đều là những binh tướng bất tài vô dụng, cũng chẳng khác gì một bài văn rỗng tuếch.”
Trong số các tướng lĩnh đi theo thái tử, xuất sắc nhất là Trấn quốc tướng quân, ông khá có danh vọng trong quân, nhưng nay tuổi tác đã cao, ba người con trai tuy trung thành nhưng tư chất tầm thường, kém cỏi hơn đời cha rất nhiều, Triệu Uân cũng biết rõ điều này, cho sớm đã cho người đi tìm kiếm nhân tài, nhưng chọn tới chọn lui vẫn không thể tìm ra người ưng ý, đúng là ứng với câu nói tướng giỏi khó tìm.
Nếu nói về tướng lĩnh xuất sắc nhất trong triều, thì đó chính là Trấn Ninh hầu. Tuy nhiên, Trấn Ninh hầu lại là một người kiên định trong phái bảo hoàng, hết mực trung thành với hoàng đế, đây có lẽ là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hoang đế bây giờ tuy dốt nát vô năng, bỏ bê triều chính, nhưng vẫn có thể ngồi vững trên ngai vàng!
Không phải Triệu Uân chưa từng nghĩ tới việc lôi kéo Trấn Ninh hầu, nhưng suy nghĩ này vừa manh nha đã nhanh chóng bị dập tắt. Trấn Ninh hầu là người cương trực, vô cùng cứng đầu, ông đã đi theo đương kim hoàng đế từ khi còn trẻ, đến nay đã hơn hai mươi năm, lòng trung kiên này đâu thể dễ dàng lay chuyển được.
Hắn nghĩ theo hướng khác, Trấn Ninh hầu là người của phụ hoàng, cũng tương đương là người của hắn, nhưng chừng nào hắn còn là thái tử,
Trấn Ninh hầu vẫn sẽ là thế lực tiềm ẩn của hắn trong tương lai.
Đương nhiên, hắn biết rằng đám người Lỗ vương, Hàn vương vẫn luôn nhăm nhe Trấn Ninh hầu, nhưng kết quả cuối cùng đều khiến bọn họ thất vọng.
Song, bất kể thế nào, hắn cũng phải nhanh chóng tìm được người thích hợp, một người có thể đảm nhận được quyền lực của Trấn quốc tướng quân trong quân, mà chỉ khi thực sự là người của phe hắn, hắn mới có thể yên tâm dùng.
Ngày đó, sau khi Ninh trắc phi nửa thật nửa vờ ‘khuyên’ Tạ trắc phi một tràng, nàng ta vẫn phái người âm thầm theo dõi tình hình bên viện tây. Còn Kim Xảo Dung, từ lúc biết bé Đá ngày nào cũng vào phủ thái tử, vì để tránh gặp phải thằng bé rồi bị nó làm lộ thân phận của mình, mà mấy ngày nay nàng ta cố ý tránh đi đến viện tây.
Hôm nay, nàng thêu xong chiếc khăn gấm mà Ninh trắc phi phân phó, đang cầm nó đến chỗ Ninh trắc phi, định để nàng ta xem qua, nếu không hài lòng thì sửa lại.
“…Nô tỳ đã đi nghe ngóng rồi ạ, Tạ trắc phi quả thực đã sai người đi mua thuốc, sau đó lén dặn kẻ dưới cho một lượng vừa phải vào trong thức ăn của đại công tử và bé Đá.”
“Đúng là đồ ngu, nhưng cũng chính nhờ sự ngu xuẩn của ả mà ta mới có cơ hội được xem trò vui. Chỉ mong lần vô cớ kiếm chuyện này của ả ta sẽ khiến điện hạ mất sạch kiên nhẫn, có vậy mới thỏa lòng ta!”
“Nô tỳ nghĩ là, nếu Tạ trắc phi đã ngu xuẩn như thế thì sao nương nương không giúp nàng ta một tay, nhân cơ hội này…. vừa có thể loại bỏ một vị đại công tử khiến người chướng mắt, vừa hay bên cạnh thái tử có thêm người ghét Tạ trắc phi.”
“Ý của ngươi là…”
“Ý của nô tỳ là tại sao nương nương không thêm một mồi lửa, tăng thêm liều thuốc….”
Kim Xảo Dung biến sắc, gần như ngừng thở.
Tăng thêm liều thuốc? Rốt cuộc đó là thuốc gì? Có đe dọa đến tính mạng không? Có lẽ….. chắc là không đâu nhỉ? Tạ trắc phi tìm ra thuốc này, còn dùng nó cho chính con trai ruột của nàng ta, có thể thấy được nó có lẽ sẽ không gây hại cho cơ thể người dùng.
Tuy nghĩ như vậy, song trái tim nàng vẫn đầy rẫy bất an, nàng thất thần quay về phòng của mình và không ngừng nghĩ về cuộc đội thoại mà mình vừa bất ngờ nghe được.
Nếu nó không đe dọa đến tính mạng thì cớ gì đích tỷ lại phải làm điều dư thừa như vậy? Mục đích của tỷ ấy rốt cuộc là gì?
Đúng thế, con người làm bất kì việc gì đều sẽ có mục đích. Nếu đích tỷ đối phó với Tạ trắc phi, hẳn là không khỏi liên quan tới hai chữ tranh sủng, dẫu nàng mới tới đây không lâu, nhưng cũng biết được rằng Tạ trắc phi là người sinh được con nỗi dõi duy nhất cho thái tử, nhờ thế mà địa vị của nàng ta chỉ đứng sau thái tử phi, rõ ràng đích tỷ và nàng ta đều là trắc phi, song địa vị của đích tỷ lại thấp hơn đối phương.
Đối với một người xưa nay kiêu ngạo như đích tỷ mà nói, điều này quả thực là một chuyện khó mà chấp nhận nổi!
Nếu như, nếu như con của Tạ trắc phi không còn…..
Nàng bị suy nghĩ này của chính mình dọa bắn cả mình, lại đột nhiên nghĩ tới những lời vừa nãy nghe lén được, trong lòng đã đoán ra ít nhiều.
Nếu, nếu đích tỷ muốn mượn tay Tạ trắc phi để trừ khử cái gai trong mắt là đại công tỷ, vậy, vậy thì chẳng phải bé Đá sẽ bị liên lụy sao? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thằng bé không qua khỏi….
Nàng bỗng không dám tưởng tượng nữa.
Tuy nàng chỉ gả vào nhà họ trình một khoảng thời gian ngắn, mà sau khi nàng gả vào không lâu thì gia đình Lăng Ngọc đều chuyển tới huyện nha, nghiêm túc mà nói, thời gian nàng sống chung với bé Đá cũng không tính là nhiều, thậm chí nàng còn nhớ mình từng phải chịu ấm ức vì thằng bé này.
Nhưng mà, chung quy nó cũng là đứa trẻ từng gọi nàng là ‘thẩm thẩm, lẽ nào nàng thật sự phải thấy chết mà không cứu sao? Nhưng nếu cứu nó, nàng phải cứu thế nào đây?
Mọi thứ ở trong phủ này đều là đích tỷ cho nàng, nếu để tỷ ấy biết nàng làm hỏng chuyện lớn của mình, sợ rằng cuộc sống sau này của nàng sẽ vô cùng gian khổ, bị đuổi khỏi phủ thái tử thì cũng thôi, chỉ sợ đến cả Ninh phủ nàng cũng không thể về được nữa.
Nàng càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng mơ hồ.
***
Từ trước đến nay bé Đá vẫn luôn là một đứa trẻ tham ăn, vì Tạ trắc phi không muốn nó tới quá gần Triệu Tuần, cũng để tránh nó không hiểu chuyện mà quấy nhiễu, nên mỗi ngày đều cho người chuẩn bị điểm tâm tinh xảo cho bé, dẫu sao thằng nhóc này hễ có đồ ăn ngon là sẽ rất ngoan ngoãn, không quấy không nhiều, người khác nhìn vào cũng không thể bắt chẹt được nàng.
Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao bé Đá mới vào phủ không lâu, nhưng cân nặng đã tăng lên lùn vụt.
Hôm ấy, thằng nhóc vẫn ăn điểm tâm mà Tạ trắc phi đã sai người chuẩn bị như thường lệ, thỉnh thoảng bé sẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tuần đang lịch sự cắn miếng bánh xốp ngàn lớp, ngồi phía đối diện.
Triệu Tuần thấy bé nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm nhìn bé nữa.
Bé Đá chẳng những không để ý mà còn nhoẻn miệng cười thật tươi với cậu bé.
Cũng không biết là vì chuyện lần trước xảy ra trong hoa viên hay là vì nguyên nhân nào khác mà Tạ trắc phi đã trở nên thông suốt, từ hôm đó trở đi không còn ngăn cản bọn trẻ chơi đùa cùng nhau nữa.
Nhưng Triệu Tuần vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, hoặc có lẽ là lần trước cậu bé đã thật sự bị Triệu Uân dọa sợ, bởi vậy nên sau ngày hôm ấy, cậu bé cảm thấy hơi khó chịu với bé Đá, người biến Triệu Uân trở nên dễ gần.
Cũng may là bé Đá hồn nhiên, dẫu gì trước giờ bé cũng vui đùa một mình, cho nên không hề suy nghĩ quá nhiều trước vẻ khó chịu của Triệu Tuần, cũng vì thế mà khiến cho Triệu Tuần càng giận hơn.
“Bé mập!” Cậu bé bỗng nhiên cất tiếng gọi bé Đá đang vui vẻ ăn bánh.
Bé Đá ngớ ra, ngay sau đó nhíu mày, phụng phịu nói: “Đệ không phải bé mập!”
“Chẳng thế còn gì, bé mập bé mập bé mập!” Triệu Tuần nói lớn tiếng hơn.
“Đệ không phải đệ không phải đệ không phải!” Bé Đá cũng lớn tiếng phản bác.
“Ngươi là cái đồ mập, cái đồ …”
“Đệ không mập, đệ không phải….”
…….
Hai đứa ầm ĩ như vậy, thị nữ hầu hạ bên cạnh chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết mình có nên tiến lên ngăn cản hay không.
Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định để mặc tụi nhóc, dù sao trắc phi nương nương cũng nói rồi, cứ để bọn trẻ ở với nhau.
Hai cu cậu ầm ĩ một hồi, cuối cùng cả hai đều khịt mũi với đối phương, đồng thời quay mặt đi chỗ khác, ra chiều ‘không muốn nhìn mặt ngươi’.
Thấy hai đứa trẻ đã ngừng cãi cọ, đám thị nữ mới thầm thở phào. Mặc dù trắc phi nương nương đã có lời, nhưng ngộ nhỡ hai đưa trẻ này thật sự gây gổ, người bị phạt chẳng phải vẫn là đám người hậu bọn họ sao?
Tối đó sau khi về nhà, bé Đá hớt hải mách với mẹ: “Đại công tử cứ bảo con là bé mập ấy, quá đáng quá đi mất!”
Lăng Ngọc hơi bất ngờ, hai đứa này cũng có lúc cãi nhau cơ à? Đám người hầu hạ bên cạnh Triệu Tuần đâu? Cứ mặc bọn trẻ như vậy ư?
Nhưng khi thấy bộ dạng ấm ức của bé Đá là nàng lại thấy buồn cười, véo lên hai má phúng phính của con trai, nhịn cười nói: “Bé Đá của mẹ có mập tí nào đâu, mập thêm chút nữa còn được nữa là.”
“Đúng đó đúng đó, trẻ con thì phải mập mạp mới đáng càng đáng yêu chứ.” Dương Tố Vấn cũng cười nói.
Bé Đá chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Con không phải bé mập đâu, đúng không?”
“Không phải không phải, đương nhiên là không phải rồi, bé Đá mập chỗ nào chứ, ta trông còn gầy hơn trước ấy!” Châu Thị âu yếm ôm lấy thằng bé.
Lăng Ngọc bật cười khúc khích.
Lời nói dối trắng trợn như thế mà mẹ có thể nói ra không chút chột dạ, không thể không nói, nàng rất bội phục bà ấy.
Nhưng nàng lại không biết rằng, Châu Thị quả thực đã nghĩ như vậy, bà không phải cố ý dỗ thằng nhỏ.
Cả nhà Châu Thị lên kinh, vốn là vì việc cưới xin của Lăng Đại Xuân, đồng thời, bà cũng rất hài lòng với Dương Tố Vấn.
Cô nương này trông sạch sẽ, tính tình khôn khéo hợp lòng người, nhìn thế nào cũng thấy vừa ý.
Nhưng bên cạnh Dương Tố Vấn đã không còn người thân nào, chỉ có một lão bộc trung thành đi theo cha con họ nhiều năm, nhưng ông ấy lại không thể giúp nàng làm chủ. Song, việc cưới xin của cô nương mà không có nhà mẹ đẻ thì không vẻ vang lắm.
Chử Lương nghe được chuyện này thì cười nói: “Nếu Dương cô nương không chê, ta rất vui khi có một cô em gái như vậy.”
Sau khi Trình Thiệu Đường chuyển ý của hắn cho Dương Tố Vấn, Dương Tố Vấn ngạc nhiên mở bừng mắt: “Một người anh trai như vậy, ai không nhận người đấy là đồ ngu!”
Đây là một chỗ dựa vững chắc đấy! Đã thế còn tự nguyện dâng tới cửa bảo nàng cứ dựa vào, nếu nàng đẩy ra thì thật đúng là đồ ngủ!
Lăng Ngọc nghe vậy thì hơi do dự.
Ấn tượng của nàng đối với Chử Lương nhiều nhất vẫn chỉ là bộ dạng hung ác của hắn lúc bọn họ chạy trốn truy sát, thật ra nàng không hiểu rõ về nhân phẩm của đối phương lắm.
Thế nhưng Trình Thiệu Đường lại rất tán thưởng Chử Lương, nay thấy Dương Tố Vấn đã đồng ý nên nàng cũng không nhiều lời.
Dù sao cũng chỉ là mượn danh nghĩa, huynh muội thì huynh muội đi!
“Chử đại ca cũng muốn có thêm người thân danh chính ngôn thuận, mai này có gặp chuyện gì bất trắc cũng không đến nỗi chẳng có ai lo chuyện hậu sự cho huynh ấy.” Đêm đến, khi hai phu thê ở cùng nhau, Trình Thiệu Đường mới thở dài nói.
“Chử thống lĩnh đương độ tráng niên, địa vị lại cao như thế, huynh ấy muốn cưới thê thấy có gì khó chứ?” Lăng Ngọc lấy làm khó hiểu.
“Các huynh đệ đã khuyên huynh ấy nhiều lần, nhưng huynh ấy không chịu, mọi người cũng không biết phải làm sao.”
Vài ngày sau đó, Lăng Đại Xuân tìm được một tòa nhà nhỏ, Lăng tú tài và Châu Thị cùng nhau chuyển qua đó.
Lưng Ngọc hiểu ý của huynh ấy, dẫu sao, nếu huynh ấy đính hôn cùng Dương Tố Vấn, hai người đều ở lại chỗ của nàng thì cũng không phải lẽ. Mà huynh ấy lại không yên tâm để Dương Tố Vấn dọn ra ở một mình, vì thế mới tự dọn ra ở riêng.
Sau ngày Lăng Đại Xuân dọn ra, Châu Thị lập tức đứng ra mời bà mai, chính thức cầu thân Dương Tố Vấn.
Chử Lương dẫu bận trăm công ngàn việc vẫn cố dành ra chút thời gian, lấy danh nghĩa huynh muội với Dương Tố Vấn để giúp nàng đồng ý cuộc hôn nhân này, trước khi về phủ, hắn còn nhét cho Dương Tố Vấn một bộ trang sức cài đầu bằng phỉ thúy có giá trị xa xỉ làm đồ cưới cho mai này.
Dương Tố Vấn khước từ không được nên chỉ đành nhận lấy, nhưng vẫn cảm thấy mình dường như đã chiếm hời của người ta, trong lòng hơi áy náy, từ đó về sau nàng luôn làm tốt bổn phận của muội muội, chân thành quan tâm đ ến vị đại ca này.
Ngày đó Dương Tố Vấn vội vã ra ngoài, trừ mấy bộ quần áo để tắm rửa và hai lượng bạc ra, trên người nàng không còn gì khác.
Nàng định về nhà ở huyện Thanh Hà thu dọn một chút, nhưng cả Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân đều không yên tâm để nàng về một mình, mà Lưu Phương đường ở kinh thành sắp sửa khai trương, vì thế họ đều không có thời gian về cùng nàng, sau khi thương lượng, mọi người đều quyết định đợi khi việc làm ăn của Lưu Phương đường trở nên ổn định rồi sẽ cùng nhau về huyện Thanh Hà một chuyến, ngoài việc thu dọn đồ đạc để mang lên kinh thành ra, còn thuận tiện tổ chức cưới xin cho bọn họ.
Mặt Dương Tố Vấn đỏ ửng vì mắc cỡ, ngượng ngùng đồng ý.
Không biết thái tử phi hay tin Dương Tố Vấn định thân với huynh trưởng của Lăng Ngọc từ đâu, nàng cũng thưởng cho không ít đồ, Lăng Ngọc nhìn mà sắp rớt cả mắt, không khỏi lần nữa cảm thán vị thái tử phi nương nương này là một người ra tay hào phóng.
“Muội phải cất kỹ những thứ này mới được, sau này dùng làm vật gia truyền, truyền từ đời này sang đời khác!” Dương Tố Vấn mừng rõ nói.
Đây là đồ mà thái tử phi, cũng chính là hoàng hậu nương nương tương lai ban thưởng đó! Là vật báu vô giá đó! Làm gì có cô nương nào ở huyện Thanh Hà xuất giá còn được thái tử phi đương triều ban thưởng chứ?
Lăng Ngọc nghe xong cười trêu ghẹo: “Người còn chưa qua cửa kìa! Thê mà đã nghĩ đến chuyện đời đời còn cháu rồi à?”
Dương Tố Vấn bị nàng trêu đến đỏ chót cả mặt, không ngừng đuổi theo nàng đòi đánh, hai người nhất thời rộn cả lên.
Khi trông thấy bé Đá được tiểu Mục bế về, Lăng Ngọc bất lực bước tới đón lấy nhi tử đang ngủ sâu giấc trên vai tiểu Mục.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì mà mấy hôm nay thằng bé lúc nào cũng ở trong bộ dạng buồn ngủ, chẳng lẽ là ở trong phủ chơi đùa quá khích với đại công tử ư?” Nàng ôm bé Đá về phòng, lúc đi ra không nhịn được mà nói.
“Đâu chỉ có bé Đá, ngay cả đại công tử cũng như vậy, gần đây hai đứa nó luôn chơi đùa cùng nhau, Tạ trắc phi cũng không xen vào, bảo sao chúng không nghịch ngợm cho được?” Tiểu mục nói.
Trước đây hắn phạm phải sai lầm, bị Chử Lương và Trình Thiệu Đường hủy hết nhiệm vụ, Chử Lương ném thẳng hắn vào ám vệ, nhưng không phân cho hắn bất kì công việc nào, chỉ để hắn đi theo mọi người.
Ám vệ phải làm nhiều việc bí mật hơn thị vệ bên ngoài nhiều, cũng vô cùng gian nan, sau nhiều tháng được tận mắt chứng kiến, tiểu Mục cuối cùng cũng ý thức được sự cẩu thả của bản thân ngày hôm ấy có thể sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Từ đó trở đi, hắn trở nên thận trọng hơn, làm việc cũng chín chắn hơn rất nhiều, mấy hôm trước vừa được Trình Thiệu Đường điều về.
Lăng Ngọc vẫn luôn cảm thấy áy náy với hắn, thấy hắn hiếm lắm mới tới đây, vốn định đích thân xuống bếp nấu cho hắn một bữa tối thịnh soạn, nhưng tiểu Mục lại mỉm cười, khéo léo từ chối: “Để hôm khác đi ạ, bây giờ đệ còn phải về phủ, gần đây trong phủ đang bận chuyện lễ vạn thọ, mọi người đều bận tới nỗi chân không chạm đất, đệ cũng chỉ tranh thủ đưa bé Đá về để ranh rỗi một lúc thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Lăng Ngọc cũng không tiện ép hắn nữa.
“Ngọc tỷ, bé Đá ngủ lâu như vậy rồi sao còn chưa tỉnh??” Dương Tố Vấn đi từ trong phòng ra, lo lắng nói.
Lăng Ngọc lau nước trên tay, cũng rất bất ngờ nói: “Giờ vẫn còn chưa dậy sao?”
Tuy mọi ngày bé cũng được cha bế về, nhưng bình thường sau khi về tới nhà chưa đến hai khắc là đã tỉnh rồi, giờ sắp đến bữa tối mà con vẫn chưa tỉnh thì đúng là lần đầu.
“Để ta đi xem!” Lăng Ngọc lo lắng cởi tạp dề quấn ở eo ra, vội vàng về phòng, quả nhiên trông thấy nhi tử vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Lúc nãy muội bắt mạch cho thằng bé thì thấy mạch tượng không có gì bất thường.” Dương Tố Vấn cau mày nói.
“Bé Đá, bé Đá, con mau dậy đi, đến giờ cơm tối rồi!” Lăng Ngọc lay nhẹ thằng nhóc vẫn đang trong giấc nồng, dịu dàng gọi.
Đáp lại nàng vẫn là tiếng hít thở đều đều của thằng nhóc.
Lăng Ngọc lại gọi tiếp mấy lần nữa, thậm chí còn ôm bé vào lòng, nhưng thằng nhóc vẫn ngủ say không tỉnh.
Nàng lập tức cuống lên, giọng nói cũng bất giác run lên: “Đá, con mà không dậy là mẹ sẽ ăn sạch bánh dường trắng mà con thích ăn đấy…”
“Hở?” Ngay sau đó, nàng trông thấy mí mắt của bé Đá run nhẹ.
“Con cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi…” Lăng Ngọc thở phào, thấy con vẫn mơ màng nhưng đã bắt đầu nhõng nhẽo kháng nghị: “Đừng ăn hết bánh đường trắng mà…”
“Được được được, không ăn hết không ăn hết, còn phải để phần cho bé Đá chứ!” Lăng Ngọc dỗ con.
Dương Tố Vấn đi vào nắm tay thằng nhỏ bắt mạch.
“Sao rồi? Có phải có chỗ nào không ổn không?” Lăng Ngọc gặng hỏi.
“Cũng không phải.” Dương Tố Vấn lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy là lạ không nói nên lời.
Lăng Ngọc cũng hơi lo lắng, nhưng thấy con trai nhoáng cái đã chạy khắp nơi nơi tìm bánh đường trắng, như thể lúc nãy bé ngủ sâu như thế chỉ là vì quá buồn ngủ, thấy thế cũng khiến nàng yên tâm hơn.
Nghĩ đến lời tiểu Mục nói đại công tử cũng như thế, lại đoán được hai đứa nhỏ nhất định là ban ngày đã rất nghịch ngợm, nên mới dẫn tới tình trạng này.
Đương nhiên, nàng vẫn hỏi bé Đá những chuyện ban ngày xảy ra trong phủ như thường lệ, cũng biết được rằng cả sáng hôm nay thằng nhóc vẫn chơi cùng Triệu Tuần ở trong hoa viên như mọi ngày.
“Trắc phi kia như thể đã nghĩ thông suốt vậy, hôm nọ bé Đá kể là lúc nó cãi nhau với đại công tử mà không hề có ai ngăn cản, muội còn tưởng nàng ta làm ra vẻ thôi!” Dương Tố Vấn cười nói.
“Âu cũng vì thương con thôi!” Lăng Ngọc không có hứng thú với những chuyện khác.
Thế nhưng, ngày hôm sau bé Đá lại bị Trình Thiệu Đường hớt hải bế về.
“Tiểu Ngọc, mau mời đại phu tới!”
“Không cần không cần, thái tử điện hạ đã sai thái y đến rồi!” Tiểu Mục ở phía sau chàng vội nói.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Ngày đó, khi hay tin gia đình nữ nhi biến mất sau khi rời đi, bà sợ đến nỗi suýt nữa hôn mê.
Lăng Ngọc mỉm cười, nghĩ bụng: phúc hề họa hề(*), không ai có thể nói chắc điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, điều ta có thể chỉ là sống tốt ngày hôm nay mà thôi.
(*) Phúc hề họa hề: ý là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa đang rình dập.
“Dạo này tỷ tỷ thế nào ạ? Tính ra thì cháu trai chắc đã ra đời rồi nhỉ?” Nhớ đến chuyện Lăng Bích mang thai, nàng vội hỏi.
“Sinh rồi sinh rồi, nó sinh được một thằng cu mập mạp, đúng là Bồ Tát phù hộ mà!” Nghĩ đến việc trưởng nữ cuối cùng cũng đứng vững ở nhà chồng, Châu Thị vui đến nỗi mặt mày hớn hở.
Bà đã phải chịu đựng nỗi khổ của việc không có con nỗi dõi hơn nửa cuộc đời, nhưng may thay hai đứa con gái đều may mắn hơn bà, điều này khiến bà cảm thấy an lòng hơn.
Lăng Ngọc vừa vui mừng vừa ngạc nhiên: “Chuyện vui thế này sao mẹ không nói cho con biết sớm hơn?”
“Lúc còn ở nhà, Đại Xuân vừa gửi thư đi thì tỷ con vừa chuyển dạ, thời gian trùng chéo như thế nên về sau quên mất.” Châu Thị cười.
“Tố Vấn đâu? Sao không thấy con bé?” Một lát sau, bà ngó đông ngó tây, không thấy bóng dáng Tố Vấn đâu thì hỏi.
Bà vừa dứt lời thì Dương Tố Vấn đã đẩy cửa bước vào, hai người cùng lúc chạm mắt nhau.
Châu Thị thấy nàng thì không cần luôn cả cháu ngoại, vội đặt bé Đá xuống, tiến tới kéo tay nàng nhìn tới nhìn lui, càng nhìn càng hài lòng nói: “Chắc thời gian này con vất vả nhiều lắm nhỉ? Ta thấy con gầy đi không ít, tuy con còn trẻ, nhưng không thể không biết quý trọng bản thân.”
Dương Tố Vấn liếc Lăng Ngọc một cái đầy trêu ngươi, sau đó e thẹn gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Dạ con biết rồi ạ, bá mẫu nói gì con nghe đó.”
Châu Thị kéo nàng ngồi xuống cạnh mình, ân cần hỏi han cuộc sống của nàng ở kinh thành thời gian qua, Dương Tố Vấn thì được hỏi gì đáp nấy, đồng thời ngó lơ khuôn mặt giễu cợt của Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngán ngẩm quay người đi, thầm nghĩ không biết sau này lúc mẹ nhìn thấy bộ mặt thật của muội ấy thì sẽ sợ đến mức nào.
Bên kia, Trình Thiệu Đường tiếp đón nhạc phụ và Lăng tú tài, chàng nghiêm túc lắng nghe nhạc phụ dạy bảo, ra chiều mình là một chàng rể khiêm tốn biết lắng nghe.
Lăng tú tài nhấp vài ngụm trà để nhuận giọng, nói tiếp: “Ăn bổng lộc của quân thì phải tận trung với quân, bây giờ con được điện hạ coi trọng thì về sau phải hết lòng đối đãi với quân, như thế mới không cô phụ sự coi trọng của điện hạ.”
“Con rể ghi nhớ rồi ạ!” Trình Thiệu Đường đáp.
Lăng Đại Xuân yên lặng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng châm trà cho hai người, nhưng tâm trí sớm đã bay ra khỏi phòng đi tìm Dương Tố Vấn.
Từ đó cả nhà Lăng tú tài tạm thời ở lại nhà Lăng Ngọc, may mà trong nhà vẫn có phòng trống nên vẫn có thể sắp đủ chỗ ở.
Sớm ngày kế, sau khi Lăng Ngọc tiễn cha con Trình Thiệu Đường ra cửa, Châu Thị mới biết mỗi ngày cháu ngoại của mình đều phải đến phủ thái tử bầu bạn với thứ trưởng tử của thái tử, bà vừa xót xa vừa bất mãn.
“Bé Đá nhà ta vẫn chỉ là một đứa trẻ, nó cũng cần có người nhà ở bên mà! Mà đứa con của một gia đình quyền thế quý giá như đồ sứ dễ vỡ, động nhẹ một cái cũng có thể sinh chuyện ngay!”
“Mẹ yên tâm, trong phủ có Thiệu Đường chăm sóc nó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Lăng Ngọc biết bà không yên tâm, giống như mình lúc đầu cũng không muốn để con tới đấy.
“Thiệu Đường bận bao việc, lấy đâu ra thời gian để ý tới thằng bé chứ.” Châu Thị vẫn không yên tâm nổi.
“Đầu đàn bà đúng là chỉ để mọc tóc, kiến thức hạn hẹp, chuyện mà thái tử điện hạ muốn làm chẳng lẽ còn phải xin ý kiến của các người sao? Hơn nữa, thái tử điện hạ phải coi trọng Thiệu Đường lắm mới cho con trai của nó được bầu bạn bên cạnh trưởng tử của mình.” Lăng tú tài tức giận nói.
Châu Thị nghe vậy cũng không tiện nói thêm, chỉ thở dài não nề.
Ân huệ như thế, chẳng thà không có còn hơn!
Bên kia, Trình Thiệu Đường đưa bé Đá vào phủ, giao bé cho thị nữ đang đợi ở cổng nhỏ như thường lệ, dặn dò bé không được nghịch ngợm, sau đó nhìn nó đi theo thị nữ về phía viện tây của Tạ trắc phi.
Mãi đến khi không trông thấy bóng dáng của thằng bé nữa, chàng mới sải bước rời đi.
Sắp tới lễ vạn thọ, thân là đích trưởng tử của đương kim hoàng đế, không chỉ có thái tử phải dốc toàn bộ tâm sức chuẩn bị, mà thậm chí cả phủ cũng bắt đầu bận rộn.
“Con cờ mà Lỗ vương sắp xếp vào binh bộ đã được loại bỏ, nhưng e rằng họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, chúng ta cần đề phòng bọn họ mượn tay bệ hạ để lần nữa cài người vào binh bộ.”
“Bàng tiên sinh nói rất có lý, thế nhưng, tuy binh quyền quan trọng, song, điều quan trọng nhất vẫn là tăng cường mở rộng thế lực trong quân, nếu không, cho dù binh quyền có nằm trong tay chúng ta mà thuộc hạ dưới trướng đều là những binh tướng bất tài vô dụng, cũng chẳng khác gì một bài văn rỗng tuếch.”
Trong số các tướng lĩnh đi theo thái tử, xuất sắc nhất là Trấn quốc tướng quân, ông khá có danh vọng trong quân, nhưng nay tuổi tác đã cao, ba người con trai tuy trung thành nhưng tư chất tầm thường, kém cỏi hơn đời cha rất nhiều, Triệu Uân cũng biết rõ điều này, cho sớm đã cho người đi tìm kiếm nhân tài, nhưng chọn tới chọn lui vẫn không thể tìm ra người ưng ý, đúng là ứng với câu nói tướng giỏi khó tìm.
Nếu nói về tướng lĩnh xuất sắc nhất trong triều, thì đó chính là Trấn Ninh hầu. Tuy nhiên, Trấn Ninh hầu lại là một người kiên định trong phái bảo hoàng, hết mực trung thành với hoàng đế, đây có lẽ là nguyên nhân quan trọng nhất khiến hoang đế bây giờ tuy dốt nát vô năng, bỏ bê triều chính, nhưng vẫn có thể ngồi vững trên ngai vàng!
Không phải Triệu Uân chưa từng nghĩ tới việc lôi kéo Trấn Ninh hầu, nhưng suy nghĩ này vừa manh nha đã nhanh chóng bị dập tắt. Trấn Ninh hầu là người cương trực, vô cùng cứng đầu, ông đã đi theo đương kim hoàng đế từ khi còn trẻ, đến nay đã hơn hai mươi năm, lòng trung kiên này đâu thể dễ dàng lay chuyển được.
Hắn nghĩ theo hướng khác, Trấn Ninh hầu là người của phụ hoàng, cũng tương đương là người của hắn, nhưng chừng nào hắn còn là thái tử,
Trấn Ninh hầu vẫn sẽ là thế lực tiềm ẩn của hắn trong tương lai.
Đương nhiên, hắn biết rằng đám người Lỗ vương, Hàn vương vẫn luôn nhăm nhe Trấn Ninh hầu, nhưng kết quả cuối cùng đều khiến bọn họ thất vọng.
Song, bất kể thế nào, hắn cũng phải nhanh chóng tìm được người thích hợp, một người có thể đảm nhận được quyền lực của Trấn quốc tướng quân trong quân, mà chỉ khi thực sự là người của phe hắn, hắn mới có thể yên tâm dùng.
Ngày đó, sau khi Ninh trắc phi nửa thật nửa vờ ‘khuyên’ Tạ trắc phi một tràng, nàng ta vẫn phái người âm thầm theo dõi tình hình bên viện tây. Còn Kim Xảo Dung, từ lúc biết bé Đá ngày nào cũng vào phủ thái tử, vì để tránh gặp phải thằng bé rồi bị nó làm lộ thân phận của mình, mà mấy ngày nay nàng ta cố ý tránh đi đến viện tây.
Hôm nay, nàng thêu xong chiếc khăn gấm mà Ninh trắc phi phân phó, đang cầm nó đến chỗ Ninh trắc phi, định để nàng ta xem qua, nếu không hài lòng thì sửa lại.
“…Nô tỳ đã đi nghe ngóng rồi ạ, Tạ trắc phi quả thực đã sai người đi mua thuốc, sau đó lén dặn kẻ dưới cho một lượng vừa phải vào trong thức ăn của đại công tử và bé Đá.”
“Đúng là đồ ngu, nhưng cũng chính nhờ sự ngu xuẩn của ả mà ta mới có cơ hội được xem trò vui. Chỉ mong lần vô cớ kiếm chuyện này của ả ta sẽ khiến điện hạ mất sạch kiên nhẫn, có vậy mới thỏa lòng ta!”
“Nô tỳ nghĩ là, nếu Tạ trắc phi đã ngu xuẩn như thế thì sao nương nương không giúp nàng ta một tay, nhân cơ hội này…. vừa có thể loại bỏ một vị đại công tử khiến người chướng mắt, vừa hay bên cạnh thái tử có thêm người ghét Tạ trắc phi.”
“Ý của ngươi là…”
“Ý của nô tỳ là tại sao nương nương không thêm một mồi lửa, tăng thêm liều thuốc….”
Kim Xảo Dung biến sắc, gần như ngừng thở.
Tăng thêm liều thuốc? Rốt cuộc đó là thuốc gì? Có đe dọa đến tính mạng không? Có lẽ….. chắc là không đâu nhỉ? Tạ trắc phi tìm ra thuốc này, còn dùng nó cho chính con trai ruột của nàng ta, có thể thấy được nó có lẽ sẽ không gây hại cho cơ thể người dùng.
Tuy nghĩ như vậy, song trái tim nàng vẫn đầy rẫy bất an, nàng thất thần quay về phòng của mình và không ngừng nghĩ về cuộc đội thoại mà mình vừa bất ngờ nghe được.
Nếu nó không đe dọa đến tính mạng thì cớ gì đích tỷ lại phải làm điều dư thừa như vậy? Mục đích của tỷ ấy rốt cuộc là gì?
Đúng thế, con người làm bất kì việc gì đều sẽ có mục đích. Nếu đích tỷ đối phó với Tạ trắc phi, hẳn là không khỏi liên quan tới hai chữ tranh sủng, dẫu nàng mới tới đây không lâu, nhưng cũng biết được rằng Tạ trắc phi là người sinh được con nỗi dõi duy nhất cho thái tử, nhờ thế mà địa vị của nàng ta chỉ đứng sau thái tử phi, rõ ràng đích tỷ và nàng ta đều là trắc phi, song địa vị của đích tỷ lại thấp hơn đối phương.
Đối với một người xưa nay kiêu ngạo như đích tỷ mà nói, điều này quả thực là một chuyện khó mà chấp nhận nổi!
Nếu như, nếu như con của Tạ trắc phi không còn…..
Nàng bị suy nghĩ này của chính mình dọa bắn cả mình, lại đột nhiên nghĩ tới những lời vừa nãy nghe lén được, trong lòng đã đoán ra ít nhiều.
Nếu, nếu đích tỷ muốn mượn tay Tạ trắc phi để trừ khử cái gai trong mắt là đại công tỷ, vậy, vậy thì chẳng phải bé Đá sẽ bị liên lụy sao? Ngộ nhỡ, ngộ nhỡ thằng bé không qua khỏi….
Nàng bỗng không dám tưởng tượng nữa.
Tuy nàng chỉ gả vào nhà họ trình một khoảng thời gian ngắn, mà sau khi nàng gả vào không lâu thì gia đình Lăng Ngọc đều chuyển tới huyện nha, nghiêm túc mà nói, thời gian nàng sống chung với bé Đá cũng không tính là nhiều, thậm chí nàng còn nhớ mình từng phải chịu ấm ức vì thằng bé này.
Nhưng mà, chung quy nó cũng là đứa trẻ từng gọi nàng là ‘thẩm thẩm, lẽ nào nàng thật sự phải thấy chết mà không cứu sao? Nhưng nếu cứu nó, nàng phải cứu thế nào đây?
Mọi thứ ở trong phủ này đều là đích tỷ cho nàng, nếu để tỷ ấy biết nàng làm hỏng chuyện lớn của mình, sợ rằng cuộc sống sau này của nàng sẽ vô cùng gian khổ, bị đuổi khỏi phủ thái tử thì cũng thôi, chỉ sợ đến cả Ninh phủ nàng cũng không thể về được nữa.
Nàng càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng mơ hồ.
***
Từ trước đến nay bé Đá vẫn luôn là một đứa trẻ tham ăn, vì Tạ trắc phi không muốn nó tới quá gần Triệu Tuần, cũng để tránh nó không hiểu chuyện mà quấy nhiễu, nên mỗi ngày đều cho người chuẩn bị điểm tâm tinh xảo cho bé, dẫu sao thằng nhóc này hễ có đồ ăn ngon là sẽ rất ngoan ngoãn, không quấy không nhiều, người khác nhìn vào cũng không thể bắt chẹt được nàng.
Điều này cũng chính là nguyên nhân vì sao bé Đá mới vào phủ không lâu, nhưng cân nặng đã tăng lên lùn vụt.
Hôm ấy, thằng nhóc vẫn ăn điểm tâm mà Tạ trắc phi đã sai người chuẩn bị như thường lệ, thỉnh thoảng bé sẽ ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Tuần đang lịch sự cắn miếng bánh xốp ngàn lớp, ngồi phía đối diện.
Triệu Tuần thấy bé nhìn mình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, khẽ hừ một tiếng, quay mặt đi không thèm nhìn bé nữa.
Bé Đá chẳng những không để ý mà còn nhoẻn miệng cười thật tươi với cậu bé.
Cũng không biết là vì chuyện lần trước xảy ra trong hoa viên hay là vì nguyên nhân nào khác mà Tạ trắc phi đã trở nên thông suốt, từ hôm đó trở đi không còn ngăn cản bọn trẻ chơi đùa cùng nhau nữa.
Nhưng Triệu Tuần vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, hoặc có lẽ là lần trước cậu bé đã thật sự bị Triệu Uân dọa sợ, bởi vậy nên sau ngày hôm ấy, cậu bé cảm thấy hơi khó chịu với bé Đá, người biến Triệu Uân trở nên dễ gần.
Cũng may là bé Đá hồn nhiên, dẫu gì trước giờ bé cũng vui đùa một mình, cho nên không hề suy nghĩ quá nhiều trước vẻ khó chịu của Triệu Tuần, cũng vì thế mà khiến cho Triệu Tuần càng giận hơn.
“Bé mập!” Cậu bé bỗng nhiên cất tiếng gọi bé Đá đang vui vẻ ăn bánh.
Bé Đá ngớ ra, ngay sau đó nhíu mày, phụng phịu nói: “Đệ không phải bé mập!”
“Chẳng thế còn gì, bé mập bé mập bé mập!” Triệu Tuần nói lớn tiếng hơn.
“Đệ không phải đệ không phải đệ không phải!” Bé Đá cũng lớn tiếng phản bác.
“Ngươi là cái đồ mập, cái đồ …”
“Đệ không mập, đệ không phải….”
…….
Hai đứa ầm ĩ như vậy, thị nữ hầu hạ bên cạnh chỉ đưa mắt nhìn nhau, không biết mình có nên tiến lên ngăn cản hay không.
Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định để mặc tụi nhóc, dù sao trắc phi nương nương cũng nói rồi, cứ để bọn trẻ ở với nhau.
Hai cu cậu ầm ĩ một hồi, cuối cùng cả hai đều khịt mũi với đối phương, đồng thời quay mặt đi chỗ khác, ra chiều ‘không muốn nhìn mặt ngươi’.
Thấy hai đứa trẻ đã ngừng cãi cọ, đám thị nữ mới thầm thở phào. Mặc dù trắc phi nương nương đã có lời, nhưng ngộ nhỡ hai đưa trẻ này thật sự gây gổ, người bị phạt chẳng phải vẫn là đám người hậu bọn họ sao?
Tối đó sau khi về nhà, bé Đá hớt hải mách với mẹ: “Đại công tử cứ bảo con là bé mập ấy, quá đáng quá đi mất!”
Lăng Ngọc hơi bất ngờ, hai đứa này cũng có lúc cãi nhau cơ à? Đám người hầu hạ bên cạnh Triệu Tuần đâu? Cứ mặc bọn trẻ như vậy ư?
Nhưng khi thấy bộ dạng ấm ức của bé Đá là nàng lại thấy buồn cười, véo lên hai má phúng phính của con trai, nhịn cười nói: “Bé Đá của mẹ có mập tí nào đâu, mập thêm chút nữa còn được nữa là.”
“Đúng đó đúng đó, trẻ con thì phải mập mạp mới đáng càng đáng yêu chứ.” Dương Tố Vấn cũng cười nói.
Bé Đá chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Con không phải bé mập đâu, đúng không?”
“Không phải không phải, đương nhiên là không phải rồi, bé Đá mập chỗ nào chứ, ta trông còn gầy hơn trước ấy!” Châu Thị âu yếm ôm lấy thằng bé.
Lăng Ngọc bật cười khúc khích.
Lời nói dối trắng trợn như thế mà mẹ có thể nói ra không chút chột dạ, không thể không nói, nàng rất bội phục bà ấy.
Nhưng nàng lại không biết rằng, Châu Thị quả thực đã nghĩ như vậy, bà không phải cố ý dỗ thằng nhỏ.
Cả nhà Châu Thị lên kinh, vốn là vì việc cưới xin của Lăng Đại Xuân, đồng thời, bà cũng rất hài lòng với Dương Tố Vấn.
Cô nương này trông sạch sẽ, tính tình khôn khéo hợp lòng người, nhìn thế nào cũng thấy vừa ý.
Nhưng bên cạnh Dương Tố Vấn đã không còn người thân nào, chỉ có một lão bộc trung thành đi theo cha con họ nhiều năm, nhưng ông ấy lại không thể giúp nàng làm chủ. Song, việc cưới xin của cô nương mà không có nhà mẹ đẻ thì không vẻ vang lắm.
Chử Lương nghe được chuyện này thì cười nói: “Nếu Dương cô nương không chê, ta rất vui khi có một cô em gái như vậy.”
Sau khi Trình Thiệu Đường chuyển ý của hắn cho Dương Tố Vấn, Dương Tố Vấn ngạc nhiên mở bừng mắt: “Một người anh trai như vậy, ai không nhận người đấy là đồ ngu!”
Đây là một chỗ dựa vững chắc đấy! Đã thế còn tự nguyện dâng tới cửa bảo nàng cứ dựa vào, nếu nàng đẩy ra thì thật đúng là đồ ngủ!
Lăng Ngọc nghe vậy thì hơi do dự.
Ấn tượng của nàng đối với Chử Lương nhiều nhất vẫn chỉ là bộ dạng hung ác của hắn lúc bọn họ chạy trốn truy sát, thật ra nàng không hiểu rõ về nhân phẩm của đối phương lắm.
Thế nhưng Trình Thiệu Đường lại rất tán thưởng Chử Lương, nay thấy Dương Tố Vấn đã đồng ý nên nàng cũng không nhiều lời.
Dù sao cũng chỉ là mượn danh nghĩa, huynh muội thì huynh muội đi!
“Chử đại ca cũng muốn có thêm người thân danh chính ngôn thuận, mai này có gặp chuyện gì bất trắc cũng không đến nỗi chẳng có ai lo chuyện hậu sự cho huynh ấy.” Đêm đến, khi hai phu thê ở cùng nhau, Trình Thiệu Đường mới thở dài nói.
“Chử thống lĩnh đương độ tráng niên, địa vị lại cao như thế, huynh ấy muốn cưới thê thấy có gì khó chứ?” Lăng Ngọc lấy làm khó hiểu.
“Các huynh đệ đã khuyên huynh ấy nhiều lần, nhưng huynh ấy không chịu, mọi người cũng không biết phải làm sao.”
Vài ngày sau đó, Lăng Đại Xuân tìm được một tòa nhà nhỏ, Lăng tú tài và Châu Thị cùng nhau chuyển qua đó.
Lưng Ngọc hiểu ý của huynh ấy, dẫu sao, nếu huynh ấy đính hôn cùng Dương Tố Vấn, hai người đều ở lại chỗ của nàng thì cũng không phải lẽ. Mà huynh ấy lại không yên tâm để Dương Tố Vấn dọn ra ở một mình, vì thế mới tự dọn ra ở riêng.
Sau ngày Lăng Đại Xuân dọn ra, Châu Thị lập tức đứng ra mời bà mai, chính thức cầu thân Dương Tố Vấn.
Chử Lương dẫu bận trăm công ngàn việc vẫn cố dành ra chút thời gian, lấy danh nghĩa huynh muội với Dương Tố Vấn để giúp nàng đồng ý cuộc hôn nhân này, trước khi về phủ, hắn còn nhét cho Dương Tố Vấn một bộ trang sức cài đầu bằng phỉ thúy có giá trị xa xỉ làm đồ cưới cho mai này.
Dương Tố Vấn khước từ không được nên chỉ đành nhận lấy, nhưng vẫn cảm thấy mình dường như đã chiếm hời của người ta, trong lòng hơi áy náy, từ đó về sau nàng luôn làm tốt bổn phận của muội muội, chân thành quan tâm đ ến vị đại ca này.
Ngày đó Dương Tố Vấn vội vã ra ngoài, trừ mấy bộ quần áo để tắm rửa và hai lượng bạc ra, trên người nàng không còn gì khác.
Nàng định về nhà ở huyện Thanh Hà thu dọn một chút, nhưng cả Lăng Ngọc và Lăng Đại Xuân đều không yên tâm để nàng về một mình, mà Lưu Phương đường ở kinh thành sắp sửa khai trương, vì thế họ đều không có thời gian về cùng nàng, sau khi thương lượng, mọi người đều quyết định đợi khi việc làm ăn của Lưu Phương đường trở nên ổn định rồi sẽ cùng nhau về huyện Thanh Hà một chuyến, ngoài việc thu dọn đồ đạc để mang lên kinh thành ra, còn thuận tiện tổ chức cưới xin cho bọn họ.
Mặt Dương Tố Vấn đỏ ửng vì mắc cỡ, ngượng ngùng đồng ý.
Không biết thái tử phi hay tin Dương Tố Vấn định thân với huynh trưởng của Lăng Ngọc từ đâu, nàng cũng thưởng cho không ít đồ, Lăng Ngọc nhìn mà sắp rớt cả mắt, không khỏi lần nữa cảm thán vị thái tử phi nương nương này là một người ra tay hào phóng.
“Muội phải cất kỹ những thứ này mới được, sau này dùng làm vật gia truyền, truyền từ đời này sang đời khác!” Dương Tố Vấn mừng rõ nói.
Đây là đồ mà thái tử phi, cũng chính là hoàng hậu nương nương tương lai ban thưởng đó! Là vật báu vô giá đó! Làm gì có cô nương nào ở huyện Thanh Hà xuất giá còn được thái tử phi đương triều ban thưởng chứ?
Lăng Ngọc nghe xong cười trêu ghẹo: “Người còn chưa qua cửa kìa! Thê mà đã nghĩ đến chuyện đời đời còn cháu rồi à?”
Dương Tố Vấn bị nàng trêu đến đỏ chót cả mặt, không ngừng đuổi theo nàng đòi đánh, hai người nhất thời rộn cả lên.
Khi trông thấy bé Đá được tiểu Mục bế về, Lăng Ngọc bất lực bước tới đón lấy nhi tử đang ngủ sâu giấc trên vai tiểu Mục.
“Không biết đã xảy ra chuyện gì mà mấy hôm nay thằng bé lúc nào cũng ở trong bộ dạng buồn ngủ, chẳng lẽ là ở trong phủ chơi đùa quá khích với đại công tử ư?” Nàng ôm bé Đá về phòng, lúc đi ra không nhịn được mà nói.
“Đâu chỉ có bé Đá, ngay cả đại công tử cũng như vậy, gần đây hai đứa nó luôn chơi đùa cùng nhau, Tạ trắc phi cũng không xen vào, bảo sao chúng không nghịch ngợm cho được?” Tiểu mục nói.
Trước đây hắn phạm phải sai lầm, bị Chử Lương và Trình Thiệu Đường hủy hết nhiệm vụ, Chử Lương ném thẳng hắn vào ám vệ, nhưng không phân cho hắn bất kì công việc nào, chỉ để hắn đi theo mọi người.
Ám vệ phải làm nhiều việc bí mật hơn thị vệ bên ngoài nhiều, cũng vô cùng gian nan, sau nhiều tháng được tận mắt chứng kiến, tiểu Mục cuối cùng cũng ý thức được sự cẩu thả của bản thân ngày hôm ấy có thể sẽ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng.
Từ đó trở đi, hắn trở nên thận trọng hơn, làm việc cũng chín chắn hơn rất nhiều, mấy hôm trước vừa được Trình Thiệu Đường điều về.
Lăng Ngọc vẫn luôn cảm thấy áy náy với hắn, thấy hắn hiếm lắm mới tới đây, vốn định đích thân xuống bếp nấu cho hắn một bữa tối thịnh soạn, nhưng tiểu Mục lại mỉm cười, khéo léo từ chối: “Để hôm khác đi ạ, bây giờ đệ còn phải về phủ, gần đây trong phủ đang bận chuyện lễ vạn thọ, mọi người đều bận tới nỗi chân không chạm đất, đệ cũng chỉ tranh thủ đưa bé Đá về để ranh rỗi một lúc thôi.”
Nghe hắn nói vậy, Lăng Ngọc cũng không tiện ép hắn nữa.
“Ngọc tỷ, bé Đá ngủ lâu như vậy rồi sao còn chưa tỉnh??” Dương Tố Vấn đi từ trong phòng ra, lo lắng nói.
Lăng Ngọc lau nước trên tay, cũng rất bất ngờ nói: “Giờ vẫn còn chưa dậy sao?”
Tuy mọi ngày bé cũng được cha bế về, nhưng bình thường sau khi về tới nhà chưa đến hai khắc là đã tỉnh rồi, giờ sắp đến bữa tối mà con vẫn chưa tỉnh thì đúng là lần đầu.
“Để ta đi xem!” Lăng Ngọc lo lắng cởi tạp dề quấn ở eo ra, vội vàng về phòng, quả nhiên trông thấy nhi tử vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ, không hề có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Lúc nãy muội bắt mạch cho thằng bé thì thấy mạch tượng không có gì bất thường.” Dương Tố Vấn cau mày nói.
“Bé Đá, bé Đá, con mau dậy đi, đến giờ cơm tối rồi!” Lăng Ngọc lay nhẹ thằng nhóc vẫn đang trong giấc nồng, dịu dàng gọi.
Đáp lại nàng vẫn là tiếng hít thở đều đều của thằng nhóc.
Lăng Ngọc lại gọi tiếp mấy lần nữa, thậm chí còn ôm bé vào lòng, nhưng thằng nhóc vẫn ngủ say không tỉnh.
Nàng lập tức cuống lên, giọng nói cũng bất giác run lên: “Đá, con mà không dậy là mẹ sẽ ăn sạch bánh dường trắng mà con thích ăn đấy…”
“Hở?” Ngay sau đó, nàng trông thấy mí mắt của bé Đá run nhẹ.
“Con cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi…” Lăng Ngọc thở phào, thấy con vẫn mơ màng nhưng đã bắt đầu nhõng nhẽo kháng nghị: “Đừng ăn hết bánh đường trắng mà…”
“Được được được, không ăn hết không ăn hết, còn phải để phần cho bé Đá chứ!” Lăng Ngọc dỗ con.
Dương Tố Vấn đi vào nắm tay thằng nhỏ bắt mạch.
“Sao rồi? Có phải có chỗ nào không ổn không?” Lăng Ngọc gặng hỏi.
“Cũng không phải.” Dương Tố Vấn lắc đầu, nhưng trong lòng lại cảm thấy là lạ không nói nên lời.
Lăng Ngọc cũng hơi lo lắng, nhưng thấy con trai nhoáng cái đã chạy khắp nơi nơi tìm bánh đường trắng, như thể lúc nãy bé ngủ sâu như thế chỉ là vì quá buồn ngủ, thấy thế cũng khiến nàng yên tâm hơn.
Nghĩ đến lời tiểu Mục nói đại công tử cũng như thế, lại đoán được hai đứa nhỏ nhất định là ban ngày đã rất nghịch ngợm, nên mới dẫn tới tình trạng này.
Đương nhiên, nàng vẫn hỏi bé Đá những chuyện ban ngày xảy ra trong phủ như thường lệ, cũng biết được rằng cả sáng hôm nay thằng nhóc vẫn chơi cùng Triệu Tuần ở trong hoa viên như mọi ngày.
“Trắc phi kia như thể đã nghĩ thông suốt vậy, hôm nọ bé Đá kể là lúc nó cãi nhau với đại công tử mà không hề có ai ngăn cản, muội còn tưởng nàng ta làm ra vẻ thôi!” Dương Tố Vấn cười nói.
“Âu cũng vì thương con thôi!” Lăng Ngọc không có hứng thú với những chuyện khác.
Thế nhưng, ngày hôm sau bé Đá lại bị Trình Thiệu Đường hớt hải bế về.
“Tiểu Ngọc, mau mời đại phu tới!”
“Không cần không cần, thái tử điện hạ đã sai thái y đến rồi!” Tiểu Mục ở phía sau chàng vội nói.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Story
Chương 55: Bất thường
10.0/10 từ 18 lượt.