Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 51: Đổi ý
263@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, bé Đá gõ mạnh cửa phòng, cất tiếng gọi: “Cha, mẹ, cha, mẹ….”
Lăng Ngọc giả chết kéo chăn mỏng chùm kín mít từ đầu đến chân.
Trình Thiệu Đường đang mặc quần áo, quay sang nhìn nàng với vẻ áy náy, thấy thế thì lo lắng nói: “Nàng đừng đắp như thế, cẩn thận bị ngộp đấy.”
“Cút!” Giọng nói buồn bực từ trong chăn truyền ra, chàng cười bất đắc dĩ, cũng biết đêm qua mình quả thực đã làm quá mức, chỉ đành hắng giọng nói: “Nàng ngủ thêm đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng, cũng sẽ không để bé Đá quấy rầy nàng đâu.”
Lăng Ngọc chỉ muốn chửi má nó. Ngủ thêm chút nữa, há chẳng phải nói cho người khác biết rằng đêm qua phu thê bọn họ vứt con làm chuyện gì sao? Nhưng đúng lúc này nàng lại nghe thấy tiếng dỗ dành bé Đá của Dương Tố Vấn, nàng thấy đúng là vò đã mẻ lại sứt mà.
Thôi kệ, cũng đã vậy rồi, cứ ngủ tiếp rồi tính!
“Mẹ đâu ạ?” Thấy cha từ trong phòng ra, bé Đá thò đầu vào tìm, nhưng lại bị Trình Thiệu Đường tóm lấy cánh tay nhỏ rồi bế lên.
“Mẹ con không khỏe, bé Đá nghe lời, để mẹ ngủ thêm chút nữa nhé, đừng quấy rầy mẹ.”
Dương Tố Vấn cố gắng nhìn cười, gật đầu lia lịa: “Cha nhóc nói đúng đấy, đừng quấy rầy mẹ, để mẹ ngủ thêm lát nữa.”
Thằng bé cái hiểu cái không gật đầu: “Dạ, con không làm phiền mẹ nữa.”
Trình Thiệu Đường xoa đầu con.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi xa dần, Lăng Ngọc mới ‘xoạt’ kéo chăn trên người mình ra, nào còn có cảm giác buồn ngủ.
Nàng định đứng dậy, lại phát hiện trên người mình cô cùng đau mỏi, không nhịn nổi mà mắng tên đầu xỏ chưa gần chết.
Đúng thật là, cũng không biết đêm qua chàng nổi điên cái gì, dù cho nàng vừa khóc vừa van xin vừa mắng mỏ thế nào thì chàng cũng không thèm dừng lại, muốn làm gì thì làm cái đó.
Nhưng nàng lập tức phản tỉnh, lẽ nào là vì nhịn quá lâu rồi?
Nghĩ như vậy, nàng lại bắt đầu chột dạ.
Lúc đầu, vì không vượt qua được bóng ma kiếp trước nên nàng mới lấy con ra làm cớ, hiện giờ những chuyện đó đã không còn gây cản trở nữa, nhưng nàng đã quen để nhi tử ngủ cùng phu thê nàng.
Nàng chau mày.
Có lẽ thật sự nên để bé Đá học ngủ một mình thôi, nếu làm cha Thạch Đầu nhịn hỏng thì chẳng phải người mang tội là nàng sao? Nếu chuyện điên cuồng như đêm qua lại xảy ra thêm vài lần nữa, sợ rằng nàng phải nộp cả cái mạng nhỏ này mất.
Tuy nhiên…. vẫn nên để nhi tử ngủ với nàng thêm mấy tối nữa rồi tính.
Nàng nằm trên giường lật tới lật lui một chốc, sau đó mới chậm chạp đứng dậy, nhận ra trên người mình khô mát, trong phút hốt hoảng chợt nhớ ra đêm qua người nọ hình như còn giúp nàng lau người, mặt nàng lập tức đỏ lên, lầu bầu vài câu rồi cầm quần áo vắt trên thành ghế mặc vào.
“Nàng đã dậy rồi ư? Có cần ta giúp không?” Trình Thiệu Đường không biết đi tới tự lúc nào, nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm.
Lăng Ngọc xì một tiếng, trừng mắt nhìn chàng: “Ai thèm chàng giúp!”
Trình Thiệu Đường vui vẻ tươi cười, quay người ra cửa bê chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào, phía sau chàng là cái đuôi Thạch Đầu nhỏ.
“Mẹ là heo lười biếng, mẹ là heo làm biếng….” Thằng nhóc lần đầu tiên thấy mẹ dậy muộn hơn mình, vui sướng vỗ tay bôm bốp thích thú kêu lên, vứt xó cảm giác tủi thân khi vừa tỉnh dậy thì phát hiện ra mình bị cha mẹ bỏ rơi lên chín tầng mây.
Lăng Ngọc vờ như không nghe thấy, thong thả rửa mặt đánh răng, soi gương đồng chải đầu cài trâm và thoa cao hương trong tiếng cười giễu cợt của nhi tử, sau đó nàng mới đứng dậy phủi quần áo, đi về phía bé Đá vẫn đang kêu ‘Mẹ là heo làm biếng’.
Bé Đá hét lên chói tai, nhưng lại bị mẹ túm được, hai má múp míp bị mẹ giày vò một trận, cái mông nhỏ cũng bị tét cho mấy cái.
“Cha ơi, cha cứu con với….” Cu cậu vừa cười vừa hét lên cầu cứu cha, nhưng cha nó chỉ khoanh tay đứng một bên xem trò vui.
Trình Thiệu Đường mỉm cười nhìn hai mẹ con nàng ầm ĩ một lúc, sau đó mới tiến lên cứu nhi tử khỏi tay mẹ nó.
Tứ chi của thằng nhóc lập tức quấn lấy chàng, chui tọt vào lòng chàng.
Lăng Ngọc vén những sợi tóc mai đã hơi loạn, khuôn mặt ửng hồng sau một hồi cười đùa, khi trông thấy đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, nàng khó hiểu cúi đầu, thì ra trong lúc trêu đùa ban nãy, cổ áo của nàng bị nhi tử kéo hở vài phần, làm lộ ra dấu vết mờ ám bên trong.
Nàng đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn chàng, sau đó quay lưng đi nhanh chóng chỉnh lại quần áo, trong lúc ấy nàng nghe thấy Trình Thiệu Đường nói: “Ta đã làm xong bữa sáng rồi, nàng mau ra ăn đi! Nếu để nguội thì sẽ mất ngon. Ăn xong chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, nàng có chỗ nào muốn đi không?”
Lăng Ngọc hơi bất ngờ: “Chàng xin nghỉ thật sao?”
“Điện hạ cho phép ta về nhà nghỉ ngơi mấy hôm rồi quay lại làm tiếp.”
Lăng Ngọc vui mừng, nghĩ một lát rồi nói: “Thiếp thấy mọi người bảo Bồ Tát của chùa Tưởng Quốc linh nghiệm nhất, chúng ta tới kinh thành đã lâu mà chưa từng đến đó, hay là nhân dịp chàng rảnh rỗi chúng ta tới đó thắp hương xin bùa bình an đi?”
Người này từ lúc trở về trên người lúc nào cũng phảng phất mùi máu tanh, tuy nàng không tiện hỏi chàng làm gì ở ngoài, nhưng trong lòng lại đoán được bảy tám phần. Mỗi lần chàng ra ngoài làm việc là nàng đều trằn trọc ngủ không yên, chỉ sợ lại không chờ được người về như kiếp trước, mà chờ được tro cốt của chàng.
“Nếu nàng thích thì chúng ta sẽ đi.” Trình Thiệu Đường chỉ muốn đi cùng mẹ con nàng, còn về đi đâu, làm cái gì thì chàng không hề để ý.
Sau khi ăn sáng xong, cả nhà thuê một cỗ xe ngựa, mang theo hương đèn đã chuẩn bị sẵn lên đường đến chùa Tưởng Quốc.
Lăng Ngọc vốn muốn gọi Dương Tố Vấn đi cùng, nhưng một là Dương Tố Vấn đang chuyên tâm điều chế cao hương mới của nàng ấy, hai là nàng ấy cũng không phải kẻ không thức thời, cho nên vừa lắc đầu vừa khoát tay. Nàng ấy chỉ bảo họ đi sớm về sớm, không cần để ý tới mình.
Lăng Ngọc đã biết tính của nàng ấy nên cũng không cố ép, sau khi căn dặn nhiều lần rằng phải ở yên trong nhà, dù ai tới gõ cửa cũng đừng để ý, cứ coi như trong nhà không có người là được.
Dương Tố Vấn gật đầu như gà mổ thóc: “Tỷ yên tâm, yên tâm, dù người ta có gõ nát cổng muội cũng coi như không biết.”
Lăng Ngọc chán nản dí tay vào trán nàng ấy.
“Sao ta thấy nàng thích lo lắng không đâu thế nhỉ, Tố Vấn cô nương cũng đâu phải trẻ con nữa, nàng cần gì phải dặn muội ấy hết chuyện này đến chuyện khác thế?” Lên xe ngựa, Trình Thiệu Đường ôm nhi tử vào lòng, cười than.
“Trời sinh số phải lo nghĩ, thiếp cũng hết cách!” Lăng Ngọc buông thõng tay, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ngừng một lát, nàng hừ nhẹ một tiếng: “Dù có mười Tố Vấn gộp lại cũng không bằng một mình chàng khiến thiếp phải bận lòng.”
Sau đó nàng liếc sang bé Đá đang dính vào lòng cha, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: “Đương nhiên, còn có cả một thằng con vô lương tâm thấy cha thì không cần mẹ.”
Bé Đá chớp chớp đôi mắt tròn xoe như thể hiểu được mình chính là đứa trẻ vô lương tâm mà mẹ vừa nhắc tới, bé lập tức nhoẻn miệng cười ngọt ngào lấy lòng: “Mẹ ơi….”
“Ừ, thằng nhóc vô lương tâm này tinh ý đấy.” Lăng Ngọc nhéo lên mặt con: “Tinh hơn cha con nhiều!”
Trình thiệu Đường khẽ cười, một tay ôm con trai, tay kia bất ngờ gãi vào eo nàng trong lúc con trai không chú ý.
Lăng Ngọc xưa nay sợ ngứa, lập tức rùng mình một cái, nhanh cóng ngồi xa hai cha con họ, sau đó trừng mắt nhìn chàng.
Tên khốn này!
ngốc cười theo, khuôn mặt một lớn một nhỏ có nụ cười giống hệt nhau, khiến nàng nhìn mà ngứa hết cả răng.
Chùa Tưởng Quốc hương khói hưng thịnh, mỗi ngày khách dâng hương tới tới lui lui không ngớt, gia đình Lăng Ngọc đến khá muội, trong điện thờ chính đã chật kín người tới dâng hương xin quẻ lễ Phật.
Lăng Nhọc quỳ trên gối bồ đoàn, nhìn lên bức tượng Phật trân quý uy nghiêm, trong lòng thầm khẩn cầu cho kiếp này bình an.
Khi đối diện với hai chữ bình an, những thứ như tiền đồ gấm vóc, tiền bạc rủng rỉnh đều là hư vô, chỉ có người sống thì mọi thứ mới có khả năng trở nên tốt đẹp hơn.
Trình Thiệu Đường ở ngoài điện bế nhi tử, yên lặng nhìn khuôn mặt đầy sự sùng kính của nàng, và có vẻ chàng biết rõ nàng đang khẩn cầu với Phật tổ tâm nguyện gì.
Khi Lăng Ngọc cầm hai lá bùa bình an tới, nàng không nói không rằng nhét vào ngực chàng một cái, cái còn lại thì nhét vào túi gầm, khoác lên cổ nhi tử, bùa rủ xuống ngực cậu bé.
“Của nàng đâu?” Trình Thiệu Đường thấy nàng chỉ xin hai cái, bản thân nàng lại không có thì không khỏi cau mày.
“Mỗi ngày thiếp đều ở nhà không đi đâu cả, không cần dùng tới.” Lăng Ngọc thờ ơ khoát tay, sau đó lại nói: “Chúng ta ra bên kia thăm thú đi, nghe nói cơm chay ở đây ngon lắm, bây giờ mà đi biết đâu chúng ta có phúc nếm thử cơm chay nổi tiếng gần xa của chùa Tưởng Quốc.”
Trình Thiệu Đường nghe xong lặng lẽ cất bùa bình an vào ngực, xốc nhi tử lên, gật đầu nói: “Được!”
Nếu đã là tấm lòng của nàng, chàng sẽ coi như châu báu mà cất thật kĩ.
Hai người dắt con trai đi về phía đông, nào ngờ đi được một đoạn lại bị trường thương của thị vệ vương phủ ngăn lại: “Những người không phận sự không được đến gần!”
Lăng Ngọc ngó nghiêng, thấy xung quanh rất nhiều khách hành hương cũng bị chặn lại, nghe ngóng mới biết, hóa ra hôm nay Tề vương phi đến thăm trưởng công chúa Vinh Huệ, những thị vệ này đương nhiên cũng là người của phủ Tề vương.
“Vương phi đến thăm trưởng công chúa……….chẳng lẽ trưởng công chúa ngụ trong chùa Tưởng Quốc ư?” Lăng Ngọc nhỏ giọng tò mò hỏi.
Trình Thiệu Đường ngăn cơ thể không ngừng vặn vẹo của nhi tử, nghe vậy bèn nói: “Không phải, trưởng công chúa ngụ ở Từ Ân đường, cách chùa Tưởng Quốc một bức tường.”
Lăng Ngọc vỡ lẽ, thầm lẩm bẩm rằng người trong hoàng thất đúng là khí thế, ra cửa một chuyến mà hết đội thị vệ này đến đội thị vệ khác mở đường.
“Vậy chúng ta chỉ đành đợi xa giá của vương phi đi qua thôi.” Nàng chán nản nói.
Bọn họ kiên nhẫn đợi thêm một chén trà nữa(*), cỗ kiệu của Tề vương phi mới chậm rãi đi tới, nàng hơi kiễng mũi chân lên, muốn nhìn xem vị vương phi nguyên phối xui xẻo của Tề vương kiếp trước có trông như thế nào, sao lại khiến một người vang dang tài đức như Tề vương điện hạ chán ghét nàng đến cực hạn như vậy, nhưng mành rèm che chắn rất kỹ, nào có chuyện để cho nàng nhìn thấy dung nhan của người ta.
(*) Một chén trà: tầm 10-15 phút, chỉ thời gian uống một chén trà, từ lúc bắt đầu bưng ra, đến lúc chậm rãi nhấm nháp rồi một hơi uống cạn.
Tuy không thấy được chân dung của Tề vương phi, nhưng lại vô tình để nàng trông thấy một người, đó chính là Liễu hoàng hậu của kiếp trước, hiện giờ vẫn là thị thiếp Ánh Liễu của Tề vương.
Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đã dần dần khớp với hình ảnh của kiếp trước, Lăng Ngọc không tài nào liên tưởng được nàng với con nhóc mặt mày xanh xao của hai năm trước là cùng một người.
Tuy nói con gái đến tuổi mười tám ngoại hình sẽ thay đổi, nhưng cô nương này cũng thay đổi quá xuất sắc rồi, quả thật phải nói là giống như thay da đổi thịt. Xem ra vẫn là cơm nước của hoàng thất chất lượng, có thể nuôi một người trở thành tiên nữ, bảo sao nàng lại được Tề vương chọn làm thị thiếp!
Thế nhưng…. nàng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Vì sao Tề vương phi đến thăm trưởng công chúa lại mang một thị thiếp đi theo? Nàng không nghĩ rằng thê và thiếp có thể chung sống hòa thuận với nhau, mà nếu hòa thuận thật thì vì sao kiếp trước Tề vương phi chỉ là một vương phi cho tới lúc chết, ngược lại, một người vốn chỉ là thị thiếp như Ánh Liễu lại được lên làm quý phi, sau đó lên thẳng ngôi vị hoàng hậu, nhi tử do nàng sinh thì được sắc lập làm thái tử, đây đúng là vinh hoa cực hạn.
Trên đường trở về, nàng không nhịn được mà hỏi Trình Thiệu Đường: “Chàng nghĩ xem, vì sao Tề vương phi đến thăm trưởng công chúa mà lại mang theo thị thiếp của Tề vương?”
“Thị thiếp của Tề vương? Ai cơ?” Trình Thiệu Đường đang dỗ bé Đá nghe vậy thì lấy làm khó hiểu, hỏi ngược lại.
“Chàng đừng hỏi là ai, dù sao thiếp cảm thấy rất kì lạ.”
Trình Thiệu Đường nghĩ một lát rồi đáp: “Quận chúa Khang Ninh, nữ nhi của Vinh Huệ trưởng công chúa vì tức giận phò mã sủng ái thiếp thất mà đẻ non, từ đó cơ thể bị tổn hại nặng nề, không lâu sau qua đời vì buồn bực. Nếu Tề vương phi dẫn thị thiếp của Tề phương đến thăm trưởng công chúa thì thoạt nhìn là hiểu dụng ý của ngài ấy.”
Lăng Ngọc bừng tỉnh.
Nàng bảo mà, làm sao Tề vương phi và Ánh Liễu có thể chung sống hòa thuận được chứ, xem ra hiện tại Tề vương phi chỉ muốn mượn tay của Vinh Huệ trưởng công chúa để dạy cho Ánh Liễu một bài học thôi.
Mà Ánh Liễu lúc này đang im lặng quỳ trong sân, ánh mắt khinh miệt của thị nữ xung quanh đều chĩa về phía nàng, nàng cắn chặt răng, cố gắng ổn định lại cơ thể lung lay sắp đổ của mình.
Không sao cả, thật sự không sao cả, dù sao nàng cũng không phải chịu khổ gì, chỉ là phạt quỳ mà thôi, cắn răng chịu đựng là qua.
Ở trong phòng, Tề vương phi liếc nhìn người thẳng lưng quỳ qua song cửa sổ, cười lạnh một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác, tiếp tục châm trà cho trưởng công chúa Vinh Huệ.
“Ả ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, Triệu Dịch thích thì cứ giữ lại, đợi nàng ta sinh được nhi tử thì bỏ mẹ giữ con, như vậy sau này ngươi còn có chỗ để dựa vào, không phải sao? Huống chi, so với những thứ ngoài lề này, chẳng phải chuyện quan trọng nhất vẫn là ngươi phải cải thiện mối quan hệ với Triệu Dịch sao?” Trưởng công chúa Vinh Huệ khuyên nhủ.
“Đừng nói nàng ta có xứng hoài thai huyết mạch của hoàng thất không, cho dù nàng ta lỡ hoài thai thì đứa trẻ chui ra từ cái bụng của một tiện tì như vậy, muội cũng xem thường!
“Hơn nữa, cải thiện quan hệ ư? Muội cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, chàng không tới làm phiền muội mà muội cũng lười để ý chàng.” Tề vương phi hờ hững nói.
“Nó dùng sao cũng là phu quân của muội!” Trưởng công chúa vinh Huệ than một tiếng.
“Muội không chọn vị phu quân này, chàng càng không phải người muội muốn chọn, tất cả là do bọn họ ép muội!” Mặt Tề vương phi thoáng hiện một vẻ oán trách.
Trưởng công chúa Vinh Huệ trầm mặc, không khuyên thêm nữa.
Dẫu sao, cứ sống thuận theo số mệnh đi!
Ban đầu Lăng Ngọc tưởng rằng Trình Thiệu Đường nói ở nhà với mẹ con nàng vài hôm chỉ là một câu nói đùa, không ngờ mấy ngày liên tiếp chàng thật sự ‘ở bên’ mẹ con nàng không rời một tấc, chàng chẳng những không đi đâu, mà ngay cả đám Đường Tấn Nguyên phái người tới mời đi ăn nhậu ôn chuyện cũ cũng bị chàng từ chối.
Nàng cảm nhận được sự kì lạ, nhưng lại có chút vui mừng. Dẫu sao, từ khi tới kinh thành chưa từng có một ngày chàng bầu bạn bên cạnh nàng ngày đêm như vậy, thậm chí những ngày nghỉ hiếm có cũng thỉnh thoảng bị người ta mời đi.
Đương nhiên, người vui sướng nhất vẫn là bé Đá.
Mấy hôm nay, thằng nhó đã trở thành cái đuôi nhỏ của cha, bé lẽo đẽo theo sau Trình Thiệu Đường một cách vui vẻ, lúc thì bảo cha dạy bé đánh quyền, lúc thì bảo cha dẫn bé đi cưỡi ngựa. Song, ngoài việc cưỡi ngựa là Trình Thiệu Đường không đồng ý ra, những nguyện vọng khác của cu cậu đều được chàng tận lực thỏa mãn.
Tuy nhiên, Lăng Ngọc lại có chút chịu không nổi với việc ngày ngày tướng công mình ở nhà. Tức là mỗi đêm, khi con trai vừa ngủ, người nọ sẽ lập tức bế phốc nàng đến căn phòng ở phía đông, giở đủ các trò giày vò nàng, dù nàng có nhỏ nhẹ cầu xin, hay khóc lóc mắng mỏ thì chàng đều không để ý, cứ phải tận hứng rồi mới chịu buông tha cho nàng.
Đêm nay, chàng vẫn giúp nàng lau chùi cơ thể như trước, khi nhìn thấy những dấu vết do mình làm ra, chàng không khỏi cảm thấy áy náy, nhìn lên những vệt nước mắt trên mặt nàng, chàng lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Chàng biết mấy hôm nay mình quả thực đã giày vò nàng hơi quá, nhưng chỉ có cách này, chàng mới áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, nỗi sợ hãi vì mình mà liên lụy nàng.
Ba ngày sau Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng quay về phủ làm việc, bấy giờ Lăng Ngọc mới thở phào.
Dương Tố Vấn thấy thế thì cười: “Ngọc tỷ, vậy có tính là xa thơm gần thối không?”
Lăng Ngọc làm như không nghe ra ý chê cười trong lời nói của Dương Tố Vấn, tức giận chọc vào trán nàng ấy.
“Hôm nay là ngày nhận tiệm, lát nữa chúng ta sẽ tới phố đông xem chưởng quầy kia đã dọn hết đồ chưa.”
Dựa theo giao hẹn lúc đầu thì hôm nay là ngày thanh toán nốt tiền nong, hôm trước Lăng Đại Xuân cũng gửi thư tới nhắc nhở nàng, thuận tiện báo với nàng rằng hắn đang gấp rút chuẩn bị vận chuyển nguyên liệu của cao Ngọc Dung tới kinh thành.
Hôm kia, thị nữ Thải Vân bên cạnh thái tử phi tới bảo nàng rằng, cao Ngọc Dung của nương nương dùng hết rồi, hỏi Trình nương tử còn có hay không.
Lần trước Lăng Đại Xuân lên kinh từng cầm cho nàng mấy hộp nên Lăng Ngọc vẫn còn, hơn nữa hành động này thái tử phi thể hiện sự ủng hộ đối với cao Ngọc Dung, làm sao nàng có thể không cho được chứ, tất nhiên là vui vẻ đưa cho Thải Vân.
Thải Vân cảm ơn nàng, mỗi ngày đều mang quà của thái tử phi tới, làm Dương Tố Vấn thấy mà tặc lưỡi, nói rằng không cần mở Lưu Phương đường nữa mà chỉ cần cấp riêng cho thái tử phi, số tiền kiếm được cũg đủ để bọn nàng tiêu hết kiếp này.
Lăng Ngọc không ngờ thái tử phi lại ra tay hào phóng như thế, nghĩ đến lần nào thái tử cũng ban thưởng cho Trình Thiệu Đường rất nhiều, nàng không khỏi cảm thán đôi phu thê tôn quý nhất trên đời này thật sự là một đôi đồng tử vung tiền tán lộc, chả trách họ có thể về chung một nhà.
“Thật ngại quá thật ngại quá, ta không bán cửa tiệm này nữa, tiền đặt cọc lần trước các ngươi đưa, bây giờ ta sẽ trả lại nguyên vẹn, tiểu nương tử chọn chỗ khác đi!” Lăng Ngọc không ngờ rằng sáng sớm nay đến nhận tiệm, lại nghe được những lời này.
Nàng lập tức sầm mặt, cười nhạt nói: “Ông làm thế là có ý gì? Tiền nhận rồi, hợp đồng cũng kí rồi, chẳng lẽ bây giờ ông muốn đổi ý sao? Ta nói cho ông hay, nếu đã kí hợp đồng, dù cho ông không chịu thì cửa tiệm này cũng không còn là của ông nữa!”
“Tiểu nương tử này sao vậy hả?! Ta cũng đâu nuốt tiền của ngươi, chẳng phải ta đã trả cho các ngươi không thiếu một đồng sao?” Chủ tiệm tuy đuối lí, nhưng thấy nàng là phận nữ nhi nên cũng chẳng sợ: “Đi đi đi, ta đã nói với ngươi rồi, ta không bán là không bán!”
“Không bán cũng được, dựa theo quy định trong hợp đồng thì ông phải đền gấp mười tiền đặt cọc! Nếu không làm theo, ta sẽ kiện ông lên quan phủ, ta không tin trên đời này không có nơi nào nói lí!” Lăng Ngọc không hề sợ ông ta, cứng rắn nói.
“Đúng! Đúng là ức hiệp người quá đáng, rõ ràng đã kí hợp đầu rồi, tiền cũng nhận rồi mà đến phút chót lại đổi ý, kiện ông ta đi! Để quan phủ bắt ông ta vào đại lao ăn mấy bữa cơm tù!” Dương Tố Vấn tức anh ách.
Nào nhờ chủ tiệm nghe vậy thì càng tỏ ra bình tĩnh hơn, khinh thường nói: “Các ngươi đi kiện đi! Đền gấp mười lần tiệc cọc ư? Các ngươi định lừa bịp tống tiền ta hả! Ông mày còn muốn kiện lại các ngươi đây!”
Lăng Ngọc thấy bộ dạng có chỗ dựa nên không sợ hãi của ông ta thì vỡ lẽ, đang thầm buồn bực thì chợt có một nam tử trung niêm mặc áo gấm bước vào: “Lý Tam, dọn dẹp xong chưa?”
Chủ tiệm tên Lý Tam lập tức tươi cười lên đón: “Đều dọn xong cả rồi, dọn xong cả rồi ạ, ngài muốn lúc nào mở cửa buôn bán cũng được.”
“Ừ, chỗ bạc này….”
“Ngài nói gì vậy chứ, cửa tiệm của tiểu nhân có thể lọt được vào mắt ngài là phúc phận của tiểu nhân, nào dám nhận số tiền này!”
“Ồ! Hóa ra là đã tìm được nhà khác, thảo nào lại đổi ý!” Dương Tố Vấn chợt hiểu ra, nàng hét lên rồi phỉ nhổ: “Ọe, té ra là một kẻ nịnh bợ, vì nịnh nọt một con ngựa mà hai tay dâng cửa tiệm cho người, đến cả làm ăn chân chính cũng không cần! Gặp quan, nhất định phải gặp quan!”
“Gặp quan? Đúng là không biết sợ là gì!” Lý Tam khinh thường liếc xéo bọn họ.
“Các nàng là ai?” Nam tử mặc áo gấm cau mày hỏi.
“Chỉ là hai nữ tử nghèo kiết xác muốn tống tiền tiểu nhân mà thôi, không tính là gì.”
Nam tử mặc áo ấm liếc bọn họ một cái, cười khẩy: “Đúng là gan to lớn mật, ngươi có biết các ngươi đang đứng trước mặt ai không? Vậy mà còn dám xấc xược!”
Lăng Ngọc cũng cười khẩy: “Ta chỉ biết người có lí sợ trời sập, ta không tin dưới chân thiên tử không có nơi nào nói đạo lí.”
“To gan! Đúng là một nữ tử không biết sợ là gì! Ngươi có biết gia là ai không? Muội phu của ta chính là thống lĩnh thị vệ trong phủ thái tử, nắm giữ an nguy của cả phủ, được thái tử điện hạ vô cùng coi trọng!”
Dương Tố Vấn vô thức nhìn sang Lăng Ngọc, còn Lăng Ngọc cũng ngẩn ra.
Thống tĩnh thị vệ phủ thái tử? Ai nhỉ?
Người nọ thấy họ sợ hãi thì ra vẻ độ lượng khoát tay: “Nể tình các ngươi là phận đàn bà vô tri, ta rộng lượng nên không so đo với cá ngươi, mau giải tán đi!”
“Đúng đó, còn không mau cảm tạ vị gia này đi! Các ngươi còn muốn báo quan à, không sợ bị xử tử toàn gia sao!” Lý Tam đắc ý tiếp lời.
“Lừa ai chứ! Thái gì….” Dương Tố Vấn tức không chịu nổi, đang định phải bác thì lại bị Lăng Ngọc ngăn lại.
Lăng Ngọc bình tĩnh nhìn hai người nọ, nói: “Nếu đã vậy thì ta cũng không cần cửa tiệm này nữa, chỉ mong các người đừng hối hận là được!”
Bất kể thống lĩnh thị vệ mà bọn họ nói tới là ai, nhưng với tính cách của Triệu Uân, nếu để hắn biết có người mượn danh hắn tác oai tác quái ở ngoài chắn chắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng!
Việc nàng phải làm chỉ là chờ xem!
(**) Đồng tử tán lộc thường có 1 bé trai và 1 bé gái.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Sáng sớm hôm sau, bé Đá gõ mạnh cửa phòng, cất tiếng gọi: “Cha, mẹ, cha, mẹ….”
Lăng Ngọc giả chết kéo chăn mỏng chùm kín mít từ đầu đến chân.
Trình Thiệu Đường đang mặc quần áo, quay sang nhìn nàng với vẻ áy náy, thấy thế thì lo lắng nói: “Nàng đừng đắp như thế, cẩn thận bị ngộp đấy.”
“Cút!” Giọng nói buồn bực từ trong chăn truyền ra, chàng cười bất đắc dĩ, cũng biết đêm qua mình quả thực đã làm quá mức, chỉ đành hắng giọng nói: “Nàng ngủ thêm đi, ta đi chuẩn bị bữa sáng, cũng sẽ không để bé Đá quấy rầy nàng đâu.”
Lăng Ngọc chỉ muốn chửi má nó. Ngủ thêm chút nữa, há chẳng phải nói cho người khác biết rằng đêm qua phu thê bọn họ vứt con làm chuyện gì sao? Nhưng đúng lúc này nàng lại nghe thấy tiếng dỗ dành bé Đá của Dương Tố Vấn, nàng thấy đúng là vò đã mẻ lại sứt mà.
Thôi kệ, cũng đã vậy rồi, cứ ngủ tiếp rồi tính!
“Mẹ đâu ạ?” Thấy cha từ trong phòng ra, bé Đá thò đầu vào tìm, nhưng lại bị Trình Thiệu Đường tóm lấy cánh tay nhỏ rồi bế lên.
“Mẹ con không khỏe, bé Đá nghe lời, để mẹ ngủ thêm chút nữa nhé, đừng quấy rầy mẹ.”
Dương Tố Vấn cố gắng nhìn cười, gật đầu lia lịa: “Cha nhóc nói đúng đấy, đừng quấy rầy mẹ, để mẹ ngủ thêm lát nữa.”
Thằng bé cái hiểu cái không gật đầu: “Dạ, con không làm phiền mẹ nữa.”
Trình Thiệu Đường xoa đầu con.
Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đi xa dần, Lăng Ngọc mới ‘xoạt’ kéo chăn trên người mình ra, nào còn có cảm giác buồn ngủ.
Nàng định đứng dậy, lại phát hiện trên người mình cô cùng đau mỏi, không nhịn nổi mà mắng tên đầu xỏ chưa gần chết.
Đúng thật là, cũng không biết đêm qua chàng nổi điên cái gì, dù cho nàng vừa khóc vừa van xin vừa mắng mỏ thế nào thì chàng cũng không thèm dừng lại, muốn làm gì thì làm cái đó.
Nhưng nàng lập tức phản tỉnh, lẽ nào là vì nhịn quá lâu rồi?
Nghĩ như vậy, nàng lại bắt đầu chột dạ.
Lúc đầu, vì không vượt qua được bóng ma kiếp trước nên nàng mới lấy con ra làm cớ, hiện giờ những chuyện đó đã không còn gây cản trở nữa, nhưng nàng đã quen để nhi tử ngủ cùng phu thê nàng.
Nàng chau mày.
Có lẽ thật sự nên để bé Đá học ngủ một mình thôi, nếu làm cha Thạch Đầu nhịn hỏng thì chẳng phải người mang tội là nàng sao? Nếu chuyện điên cuồng như đêm qua lại xảy ra thêm vài lần nữa, sợ rằng nàng phải nộp cả cái mạng nhỏ này mất.
Tuy nhiên…. vẫn nên để nhi tử ngủ với nàng thêm mấy tối nữa rồi tính.
Nàng nằm trên giường lật tới lật lui một chốc, sau đó mới chậm chạp đứng dậy, nhận ra trên người mình khô mát, trong phút hốt hoảng chợt nhớ ra đêm qua người nọ hình như còn giúp nàng lau người, mặt nàng lập tức đỏ lên, lầu bầu vài câu rồi cầm quần áo vắt trên thành ghế mặc vào.
“Nàng đã dậy rồi ư? Có cần ta giúp không?” Trình Thiệu Đường không biết đi tới tự lúc nào, nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt sâu thẳm.
Lăng Ngọc xì một tiếng, trừng mắt nhìn chàng: “Ai thèm chàng giúp!”
Trình Thiệu Đường vui vẻ tươi cười, quay người ra cửa bê chậu nước ấm đã chuẩn bị sẵn vào, phía sau chàng là cái đuôi Thạch Đầu nhỏ.
“Mẹ là heo lười biếng, mẹ là heo làm biếng….” Thằng nhóc lần đầu tiên thấy mẹ dậy muộn hơn mình, vui sướng vỗ tay bôm bốp thích thú kêu lên, vứt xó cảm giác tủi thân khi vừa tỉnh dậy thì phát hiện ra mình bị cha mẹ bỏ rơi lên chín tầng mây.
Lăng Ngọc vờ như không nghe thấy, thong thả rửa mặt đánh răng, soi gương đồng chải đầu cài trâm và thoa cao hương trong tiếng cười giễu cợt của nhi tử, sau đó nàng mới đứng dậy phủi quần áo, đi về phía bé Đá vẫn đang kêu ‘Mẹ là heo làm biếng’.
Bé Đá hét lên chói tai, nhưng lại bị mẹ túm được, hai má múp míp bị mẹ giày vò một trận, cái mông nhỏ cũng bị tét cho mấy cái.
“Cha ơi, cha cứu con với….” Cu cậu vừa cười vừa hét lên cầu cứu cha, nhưng cha nó chỉ khoanh tay đứng một bên xem trò vui.
Trình Thiệu Đường mỉm cười nhìn hai mẹ con nàng ầm ĩ một lúc, sau đó mới tiến lên cứu nhi tử khỏi tay mẹ nó.
Tứ chi của thằng nhóc lập tức quấn lấy chàng, chui tọt vào lòng chàng.
Lăng Ngọc vén những sợi tóc mai đã hơi loạn, khuôn mặt ửng hồng sau một hồi cười đùa, khi trông thấy đôi mắt sâu thẳm của nam nhân, nàng khó hiểu cúi đầu, thì ra trong lúc trêu đùa ban nãy, cổ áo của nàng bị nhi tử kéo hở vài phần, làm lộ ra dấu vết mờ ám bên trong.
Nàng đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn chàng, sau đó quay lưng đi nhanh chóng chỉnh lại quần áo, trong lúc ấy nàng nghe thấy Trình Thiệu Đường nói: “Ta đã làm xong bữa sáng rồi, nàng mau ra ăn đi! Nếu để nguội thì sẽ mất ngon. Ăn xong chúng ta có thể ra ngoài đi dạo, nàng có chỗ nào muốn đi không?”
Lăng Ngọc hơi bất ngờ: “Chàng xin nghỉ thật sao?”
“Điện hạ cho phép ta về nhà nghỉ ngơi mấy hôm rồi quay lại làm tiếp.”
Lăng Ngọc vui mừng, nghĩ một lát rồi nói: “Thiếp thấy mọi người bảo Bồ Tát của chùa Tưởng Quốc linh nghiệm nhất, chúng ta tới kinh thành đã lâu mà chưa từng đến đó, hay là nhân dịp chàng rảnh rỗi chúng ta tới đó thắp hương xin bùa bình an đi?”
Người này từ lúc trở về trên người lúc nào cũng phảng phất mùi máu tanh, tuy nàng không tiện hỏi chàng làm gì ở ngoài, nhưng trong lòng lại đoán được bảy tám phần. Mỗi lần chàng ra ngoài làm việc là nàng đều trằn trọc ngủ không yên, chỉ sợ lại không chờ được người về như kiếp trước, mà chờ được tro cốt của chàng.
“Nếu nàng thích thì chúng ta sẽ đi.” Trình Thiệu Đường chỉ muốn đi cùng mẹ con nàng, còn về đi đâu, làm cái gì thì chàng không hề để ý.
Sau khi ăn sáng xong, cả nhà thuê một cỗ xe ngựa, mang theo hương đèn đã chuẩn bị sẵn lên đường đến chùa Tưởng Quốc.
Lăng Ngọc vốn muốn gọi Dương Tố Vấn đi cùng, nhưng một là Dương Tố Vấn đang chuyên tâm điều chế cao hương mới của nàng ấy, hai là nàng ấy cũng không phải kẻ không thức thời, cho nên vừa lắc đầu vừa khoát tay. Nàng ấy chỉ bảo họ đi sớm về sớm, không cần để ý tới mình.
Lăng Ngọc đã biết tính của nàng ấy nên cũng không cố ép, sau khi căn dặn nhiều lần rằng phải ở yên trong nhà, dù ai tới gõ cửa cũng đừng để ý, cứ coi như trong nhà không có người là được.
Dương Tố Vấn gật đầu như gà mổ thóc: “Tỷ yên tâm, yên tâm, dù người ta có gõ nát cổng muội cũng coi như không biết.”
Lăng Ngọc chán nản dí tay vào trán nàng ấy.
“Sao ta thấy nàng thích lo lắng không đâu thế nhỉ, Tố Vấn cô nương cũng đâu phải trẻ con nữa, nàng cần gì phải dặn muội ấy hết chuyện này đến chuyện khác thế?” Lên xe ngựa, Trình Thiệu Đường ôm nhi tử vào lòng, cười than.
“Trời sinh số phải lo nghĩ, thiếp cũng hết cách!” Lăng Ngọc buông thõng tay, mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ngừng một lát, nàng hừ nhẹ một tiếng: “Dù có mười Tố Vấn gộp lại cũng không bằng một mình chàng khiến thiếp phải bận lòng.”
Sau đó nàng liếc sang bé Đá đang dính vào lòng cha, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn: “Đương nhiên, còn có cả một thằng con vô lương tâm thấy cha thì không cần mẹ.”
Bé Đá chớp chớp đôi mắt tròn xoe như thể hiểu được mình chính là đứa trẻ vô lương tâm mà mẹ vừa nhắc tới, bé lập tức nhoẻn miệng cười ngọt ngào lấy lòng: “Mẹ ơi….”
“Ừ, thằng nhóc vô lương tâm này tinh ý đấy.” Lăng Ngọc nhéo lên mặt con: “Tinh hơn cha con nhiều!”
Trình thiệu Đường khẽ cười, một tay ôm con trai, tay kia bất ngờ gãi vào eo nàng trong lúc con trai không chú ý.
Lăng Ngọc xưa nay sợ ngứa, lập tức rùng mình một cái, nhanh cóng ngồi xa hai cha con họ, sau đó trừng mắt nhìn chàng.
Tên khốn này!
ngốc cười theo, khuôn mặt một lớn một nhỏ có nụ cười giống hệt nhau, khiến nàng nhìn mà ngứa hết cả răng.
Chùa Tưởng Quốc hương khói hưng thịnh, mỗi ngày khách dâng hương tới tới lui lui không ngớt, gia đình Lăng Ngọc đến khá muội, trong điện thờ chính đã chật kín người tới dâng hương xin quẻ lễ Phật.
Lăng Nhọc quỳ trên gối bồ đoàn, nhìn lên bức tượng Phật trân quý uy nghiêm, trong lòng thầm khẩn cầu cho kiếp này bình an.
Khi đối diện với hai chữ bình an, những thứ như tiền đồ gấm vóc, tiền bạc rủng rỉnh đều là hư vô, chỉ có người sống thì mọi thứ mới có khả năng trở nên tốt đẹp hơn.
Trình Thiệu Đường ở ngoài điện bế nhi tử, yên lặng nhìn khuôn mặt đầy sự sùng kính của nàng, và có vẻ chàng biết rõ nàng đang khẩn cầu với Phật tổ tâm nguyện gì.
Khi Lăng Ngọc cầm hai lá bùa bình an tới, nàng không nói không rằng nhét vào ngực chàng một cái, cái còn lại thì nhét vào túi gầm, khoác lên cổ nhi tử, bùa rủ xuống ngực cậu bé.
“Của nàng đâu?” Trình Thiệu Đường thấy nàng chỉ xin hai cái, bản thân nàng lại không có thì không khỏi cau mày.
“Mỗi ngày thiếp đều ở nhà không đi đâu cả, không cần dùng tới.” Lăng Ngọc thờ ơ khoát tay, sau đó lại nói: “Chúng ta ra bên kia thăm thú đi, nghe nói cơm chay ở đây ngon lắm, bây giờ mà đi biết đâu chúng ta có phúc nếm thử cơm chay nổi tiếng gần xa của chùa Tưởng Quốc.”
Trình Thiệu Đường nghe xong lặng lẽ cất bùa bình an vào ngực, xốc nhi tử lên, gật đầu nói: “Được!”
Nếu đã là tấm lòng của nàng, chàng sẽ coi như châu báu mà cất thật kĩ.
Hai người dắt con trai đi về phía đông, nào ngờ đi được một đoạn lại bị trường thương của thị vệ vương phủ ngăn lại: “Những người không phận sự không được đến gần!”
Lăng Ngọc ngó nghiêng, thấy xung quanh rất nhiều khách hành hương cũng bị chặn lại, nghe ngóng mới biết, hóa ra hôm nay Tề vương phi đến thăm trưởng công chúa Vinh Huệ, những thị vệ này đương nhiên cũng là người của phủ Tề vương.
“Vương phi đến thăm trưởng công chúa……….chẳng lẽ trưởng công chúa ngụ trong chùa Tưởng Quốc ư?” Lăng Ngọc nhỏ giọng tò mò hỏi.
Trình Thiệu Đường ngăn cơ thể không ngừng vặn vẹo của nhi tử, nghe vậy bèn nói: “Không phải, trưởng công chúa ngụ ở Từ Ân đường, cách chùa Tưởng Quốc một bức tường.”
Lăng Ngọc vỡ lẽ, thầm lẩm bẩm rằng người trong hoàng thất đúng là khí thế, ra cửa một chuyến mà hết đội thị vệ này đến đội thị vệ khác mở đường.
“Vậy chúng ta chỉ đành đợi xa giá của vương phi đi qua thôi.” Nàng chán nản nói.
Bọn họ kiên nhẫn đợi thêm một chén trà nữa(*), cỗ kiệu của Tề vương phi mới chậm rãi đi tới, nàng hơi kiễng mũi chân lên, muốn nhìn xem vị vương phi nguyên phối xui xẻo của Tề vương kiếp trước có trông như thế nào, sao lại khiến một người vang dang tài đức như Tề vương điện hạ chán ghét nàng đến cực hạn như vậy, nhưng mành rèm che chắn rất kỹ, nào có chuyện để cho nàng nhìn thấy dung nhan của người ta.
(*) Một chén trà: tầm 10-15 phút, chỉ thời gian uống một chén trà, từ lúc bắt đầu bưng ra, đến lúc chậm rãi nhấm nháp rồi một hơi uống cạn.
Tuy không thấy được chân dung của Tề vương phi, nhưng lại vô tình để nàng trông thấy một người, đó chính là Liễu hoàng hậu của kiếp trước, hiện giờ vẫn là thị thiếp Ánh Liễu của Tề vương.
Trông thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đã dần dần khớp với hình ảnh của kiếp trước, Lăng Ngọc không tài nào liên tưởng được nàng với con nhóc mặt mày xanh xao của hai năm trước là cùng một người.
Tuy nói con gái đến tuổi mười tám ngoại hình sẽ thay đổi, nhưng cô nương này cũng thay đổi quá xuất sắc rồi, quả thật phải nói là giống như thay da đổi thịt. Xem ra vẫn là cơm nước của hoàng thất chất lượng, có thể nuôi một người trở thành tiên nữ, bảo sao nàng lại được Tề vương chọn làm thị thiếp!
Thế nhưng…. nàng cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Vì sao Tề vương phi đến thăm trưởng công chúa lại mang một thị thiếp đi theo? Nàng không nghĩ rằng thê và thiếp có thể chung sống hòa thuận với nhau, mà nếu hòa thuận thật thì vì sao kiếp trước Tề vương phi chỉ là một vương phi cho tới lúc chết, ngược lại, một người vốn chỉ là thị thiếp như Ánh Liễu lại được lên làm quý phi, sau đó lên thẳng ngôi vị hoàng hậu, nhi tử do nàng sinh thì được sắc lập làm thái tử, đây đúng là vinh hoa cực hạn.
Trên đường trở về, nàng không nhịn được mà hỏi Trình Thiệu Đường: “Chàng nghĩ xem, vì sao Tề vương phi đến thăm trưởng công chúa mà lại mang theo thị thiếp của Tề vương?”
“Thị thiếp của Tề vương? Ai cơ?” Trình Thiệu Đường đang dỗ bé Đá nghe vậy thì lấy làm khó hiểu, hỏi ngược lại.
“Chàng đừng hỏi là ai, dù sao thiếp cảm thấy rất kì lạ.”
Trình Thiệu Đường nghĩ một lát rồi đáp: “Quận chúa Khang Ninh, nữ nhi của Vinh Huệ trưởng công chúa vì tức giận phò mã sủng ái thiếp thất mà đẻ non, từ đó cơ thể bị tổn hại nặng nề, không lâu sau qua đời vì buồn bực. Nếu Tề vương phi dẫn thị thiếp của Tề phương đến thăm trưởng công chúa thì thoạt nhìn là hiểu dụng ý của ngài ấy.”
Lăng Ngọc bừng tỉnh.
Nàng bảo mà, làm sao Tề vương phi và Ánh Liễu có thể chung sống hòa thuận được chứ, xem ra hiện tại Tề vương phi chỉ muốn mượn tay của Vinh Huệ trưởng công chúa để dạy cho Ánh Liễu một bài học thôi.
Mà Ánh Liễu lúc này đang im lặng quỳ trong sân, ánh mắt khinh miệt của thị nữ xung quanh đều chĩa về phía nàng, nàng cắn chặt răng, cố gắng ổn định lại cơ thể lung lay sắp đổ của mình.
Không sao cả, thật sự không sao cả, dù sao nàng cũng không phải chịu khổ gì, chỉ là phạt quỳ mà thôi, cắn răng chịu đựng là qua.
Ở trong phòng, Tề vương phi liếc nhìn người thẳng lưng quỳ qua song cửa sổ, cười lạnh một tiếng rồi nhìn sang chỗ khác, tiếp tục châm trà cho trưởng công chúa Vinh Huệ.
“Ả ta chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, Triệu Dịch thích thì cứ giữ lại, đợi nàng ta sinh được nhi tử thì bỏ mẹ giữ con, như vậy sau này ngươi còn có chỗ để dựa vào, không phải sao? Huống chi, so với những thứ ngoài lề này, chẳng phải chuyện quan trọng nhất vẫn là ngươi phải cải thiện mối quan hệ với Triệu Dịch sao?” Trưởng công chúa Vinh Huệ khuyên nhủ.
“Đừng nói nàng ta có xứng hoài thai huyết mạch của hoàng thất không, cho dù nàng ta lỡ hoài thai thì đứa trẻ chui ra từ cái bụng của một tiện tì như vậy, muội cũng xem thường!
“Hơn nữa, cải thiện quan hệ ư? Muội cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt, chàng không tới làm phiền muội mà muội cũng lười để ý chàng.” Tề vương phi hờ hững nói.
“Nó dùng sao cũng là phu quân của muội!” Trưởng công chúa vinh Huệ than một tiếng.
“Muội không chọn vị phu quân này, chàng càng không phải người muội muốn chọn, tất cả là do bọn họ ép muội!” Mặt Tề vương phi thoáng hiện một vẻ oán trách.
Trưởng công chúa Vinh Huệ trầm mặc, không khuyên thêm nữa.
Dẫu sao, cứ sống thuận theo số mệnh đi!
Ban đầu Lăng Ngọc tưởng rằng Trình Thiệu Đường nói ở nhà với mẹ con nàng vài hôm chỉ là một câu nói đùa, không ngờ mấy ngày liên tiếp chàng thật sự ‘ở bên’ mẹ con nàng không rời một tấc, chàng chẳng những không đi đâu, mà ngay cả đám Đường Tấn Nguyên phái người tới mời đi ăn nhậu ôn chuyện cũ cũng bị chàng từ chối.
Nàng cảm nhận được sự kì lạ, nhưng lại có chút vui mừng. Dẫu sao, từ khi tới kinh thành chưa từng có một ngày chàng bầu bạn bên cạnh nàng ngày đêm như vậy, thậm chí những ngày nghỉ hiếm có cũng thỉnh thoảng bị người ta mời đi.
Đương nhiên, người vui sướng nhất vẫn là bé Đá.
Mấy hôm nay, thằng nhó đã trở thành cái đuôi nhỏ của cha, bé lẽo đẽo theo sau Trình Thiệu Đường một cách vui vẻ, lúc thì bảo cha dạy bé đánh quyền, lúc thì bảo cha dẫn bé đi cưỡi ngựa. Song, ngoài việc cưỡi ngựa là Trình Thiệu Đường không đồng ý ra, những nguyện vọng khác của cu cậu đều được chàng tận lực thỏa mãn.
Tuy nhiên, Lăng Ngọc lại có chút chịu không nổi với việc ngày ngày tướng công mình ở nhà. Tức là mỗi đêm, khi con trai vừa ngủ, người nọ sẽ lập tức bế phốc nàng đến căn phòng ở phía đông, giở đủ các trò giày vò nàng, dù nàng có nhỏ nhẹ cầu xin, hay khóc lóc mắng mỏ thì chàng đều không để ý, cứ phải tận hứng rồi mới chịu buông tha cho nàng.
Đêm nay, chàng vẫn giúp nàng lau chùi cơ thể như trước, khi nhìn thấy những dấu vết do mình làm ra, chàng không khỏi cảm thấy áy náy, nhìn lên những vệt nước mắt trên mặt nàng, chàng lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Chàng biết mấy hôm nay mình quả thực đã giày vò nàng hơi quá, nhưng chỉ có cách này, chàng mới áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, nỗi sợ hãi vì mình mà liên lụy nàng.
Ba ngày sau Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng quay về phủ làm việc, bấy giờ Lăng Ngọc mới thở phào.
Dương Tố Vấn thấy thế thì cười: “Ngọc tỷ, vậy có tính là xa thơm gần thối không?”
Lăng Ngọc làm như không nghe ra ý chê cười trong lời nói của Dương Tố Vấn, tức giận chọc vào trán nàng ấy.
“Hôm nay là ngày nhận tiệm, lát nữa chúng ta sẽ tới phố đông xem chưởng quầy kia đã dọn hết đồ chưa.”
Dựa theo giao hẹn lúc đầu thì hôm nay là ngày thanh toán nốt tiền nong, hôm trước Lăng Đại Xuân cũng gửi thư tới nhắc nhở nàng, thuận tiện báo với nàng rằng hắn đang gấp rút chuẩn bị vận chuyển nguyên liệu của cao Ngọc Dung tới kinh thành.
Hôm kia, thị nữ Thải Vân bên cạnh thái tử phi tới bảo nàng rằng, cao Ngọc Dung của nương nương dùng hết rồi, hỏi Trình nương tử còn có hay không.
Lần trước Lăng Đại Xuân lên kinh từng cầm cho nàng mấy hộp nên Lăng Ngọc vẫn còn, hơn nữa hành động này thái tử phi thể hiện sự ủng hộ đối với cao Ngọc Dung, làm sao nàng có thể không cho được chứ, tất nhiên là vui vẻ đưa cho Thải Vân.
Thải Vân cảm ơn nàng, mỗi ngày đều mang quà của thái tử phi tới, làm Dương Tố Vấn thấy mà tặc lưỡi, nói rằng không cần mở Lưu Phương đường nữa mà chỉ cần cấp riêng cho thái tử phi, số tiền kiếm được cũg đủ để bọn nàng tiêu hết kiếp này.
Lăng Ngọc không ngờ thái tử phi lại ra tay hào phóng như thế, nghĩ đến lần nào thái tử cũng ban thưởng cho Trình Thiệu Đường rất nhiều, nàng không khỏi cảm thán đôi phu thê tôn quý nhất trên đời này thật sự là một đôi đồng tử vung tiền tán lộc, chả trách họ có thể về chung một nhà.
“Thật ngại quá thật ngại quá, ta không bán cửa tiệm này nữa, tiền đặt cọc lần trước các ngươi đưa, bây giờ ta sẽ trả lại nguyên vẹn, tiểu nương tử chọn chỗ khác đi!” Lăng Ngọc không ngờ rằng sáng sớm nay đến nhận tiệm, lại nghe được những lời này.
Nàng lập tức sầm mặt, cười nhạt nói: “Ông làm thế là có ý gì? Tiền nhận rồi, hợp đồng cũng kí rồi, chẳng lẽ bây giờ ông muốn đổi ý sao? Ta nói cho ông hay, nếu đã kí hợp đồng, dù cho ông không chịu thì cửa tiệm này cũng không còn là của ông nữa!”
“Tiểu nương tử này sao vậy hả?! Ta cũng đâu nuốt tiền của ngươi, chẳng phải ta đã trả cho các ngươi không thiếu một đồng sao?” Chủ tiệm tuy đuối lí, nhưng thấy nàng là phận nữ nhi nên cũng chẳng sợ: “Đi đi đi, ta đã nói với ngươi rồi, ta không bán là không bán!”
“Không bán cũng được, dựa theo quy định trong hợp đồng thì ông phải đền gấp mười tiền đặt cọc! Nếu không làm theo, ta sẽ kiện ông lên quan phủ, ta không tin trên đời này không có nơi nào nói lí!” Lăng Ngọc không hề sợ ông ta, cứng rắn nói.
“Đúng! Đúng là ức hiệp người quá đáng, rõ ràng đã kí hợp đầu rồi, tiền cũng nhận rồi mà đến phút chót lại đổi ý, kiện ông ta đi! Để quan phủ bắt ông ta vào đại lao ăn mấy bữa cơm tù!” Dương Tố Vấn tức anh ách.
Nào nhờ chủ tiệm nghe vậy thì càng tỏ ra bình tĩnh hơn, khinh thường nói: “Các ngươi đi kiện đi! Đền gấp mười lần tiệc cọc ư? Các ngươi định lừa bịp tống tiền ta hả! Ông mày còn muốn kiện lại các ngươi đây!”
Lăng Ngọc thấy bộ dạng có chỗ dựa nên không sợ hãi của ông ta thì vỡ lẽ, đang thầm buồn bực thì chợt có một nam tử trung niêm mặc áo gấm bước vào: “Lý Tam, dọn dẹp xong chưa?”
Chủ tiệm tên Lý Tam lập tức tươi cười lên đón: “Đều dọn xong cả rồi, dọn xong cả rồi ạ, ngài muốn lúc nào mở cửa buôn bán cũng được.”
“Ừ, chỗ bạc này….”
“Ngài nói gì vậy chứ, cửa tiệm của tiểu nhân có thể lọt được vào mắt ngài là phúc phận của tiểu nhân, nào dám nhận số tiền này!”
“Ồ! Hóa ra là đã tìm được nhà khác, thảo nào lại đổi ý!” Dương Tố Vấn chợt hiểu ra, nàng hét lên rồi phỉ nhổ: “Ọe, té ra là một kẻ nịnh bợ, vì nịnh nọt một con ngựa mà hai tay dâng cửa tiệm cho người, đến cả làm ăn chân chính cũng không cần! Gặp quan, nhất định phải gặp quan!”
“Gặp quan? Đúng là không biết sợ là gì!” Lý Tam khinh thường liếc xéo bọn họ.
“Các nàng là ai?” Nam tử mặc áo gấm cau mày hỏi.
“Chỉ là hai nữ tử nghèo kiết xác muốn tống tiền tiểu nhân mà thôi, không tính là gì.”
Nam tử mặc áo ấm liếc bọn họ một cái, cười khẩy: “Đúng là gan to lớn mật, ngươi có biết các ngươi đang đứng trước mặt ai không? Vậy mà còn dám xấc xược!”
Lăng Ngọc cũng cười khẩy: “Ta chỉ biết người có lí sợ trời sập, ta không tin dưới chân thiên tử không có nơi nào nói đạo lí.”
“To gan! Đúng là một nữ tử không biết sợ là gì! Ngươi có biết gia là ai không? Muội phu của ta chính là thống lĩnh thị vệ trong phủ thái tử, nắm giữ an nguy của cả phủ, được thái tử điện hạ vô cùng coi trọng!”
Dương Tố Vấn vô thức nhìn sang Lăng Ngọc, còn Lăng Ngọc cũng ngẩn ra.
Thống tĩnh thị vệ phủ thái tử? Ai nhỉ?
Người nọ thấy họ sợ hãi thì ra vẻ độ lượng khoát tay: “Nể tình các ngươi là phận đàn bà vô tri, ta rộng lượng nên không so đo với cá ngươi, mau giải tán đi!”
“Đúng đó, còn không mau cảm tạ vị gia này đi! Các ngươi còn muốn báo quan à, không sợ bị xử tử toàn gia sao!” Lý Tam đắc ý tiếp lời.
“Lừa ai chứ! Thái gì….” Dương Tố Vấn tức không chịu nổi, đang định phải bác thì lại bị Lăng Ngọc ngăn lại.
Lăng Ngọc bình tĩnh nhìn hai người nọ, nói: “Nếu đã vậy thì ta cũng không cần cửa tiệm này nữa, chỉ mong các người đừng hối hận là được!”
Bất kể thống lĩnh thị vệ mà bọn họ nói tới là ai, nhưng với tính cách của Triệu Uân, nếu để hắn biết có người mượn danh hắn tác oai tác quái ở ngoài chắn chắn sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng!
Việc nàng phải làm chỉ là chờ xem!
(**) Đồng tử tán lộc thường có 1 bé trai và 1 bé gái.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Story
Chương 51: Đổi ý
10.0/10 từ 18 lượt.