Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 49: Sức ép

269@-
Nghe hắn nói như vậy, dẫu Chử Lương còn muốn khuyên thêm cũng đành nuốt xuống.

Thôi vậy, đúng như lời điện hạ nói, cửa ải này trước sau gì Trình Thiệu Đường cũng phải trải qua, nếu đã như vậy thì sớm hay muộn có liên quan gì?

Nhưng mà hắn vẫn không thể yên lòng, mặc dù quen biết Trình Thiệu Đường chưa tính là lâu, nhưng hắn lại hiểu khá rõ cách làm người của hắn ta, sau khi suy nghĩ thật kĩ, hắn vẫn gọi Vạn Bình, thuộc hạ đắc lực nhất tới căn dặn vài câu.

Vạn Bình khá là bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều mà lĩnh mệnh rời đi.

Lăng Ngọc cũng không ngờ rằng kiếp này Đường Tấn Nguyên lại cưới thị nữ của phủ Tề vương làm vợ, đương nhiên, nàng cũng không nhớ rõ kiếp trước hắn lấy người nào, nhưng nhất định không phải vị Minh Cúc hiện giờ.

Cũng qua lời của Minh Cúc mà nàng biết được, Liễu hoàng hậu của kiếp trước vẫn làm thị thiếp của Tề vương ở kiếp này, dĩ nhiên, bây giờ nàng ấy còn chưa đổi về họ cũ, vẫn dùng tên Ánh Liễu mà chủ tử phủ Tề vương ban cho.

Nàng không khỏi cảm thán, tuy kiếp này đã có quá nhiều người và sự việc thay đổi, nhưng duyên phận của cặp đôi Tề vương và Ánh Liễu vẫn bền chặt, vững vàng.

Sau khi thường xuyên qua lại với Minh Cúc, nàng cũng biết thêm nhiều chuyện trong phủ của Tề vương.

Chẳng hạn như quan hệ giữa Tề vương và Tề vương phi vẫn tệ như kiếp trước, hay mấy hôm trước Ánh Liễu vừa bị Tề vương phi trách phạt, vân vân.

Nàng nghe mà thổn thức.

Nàng không sao hiểu nổi Tề vương phi đang nghĩ thế nào, rõ ràng nàng ấy mới là thê tử nguyên phối của Tề vương, nhưng kiếp trước chẳng những không được làm hoàng hậu mà thậm chí còn không vào được hậu cùng, nàng ấy vẫn bị sắp xếp ở biệt uyển ngoài cung với danh nghĩa là Tề vương phi cho đến khi chết.

Nàng chưa từng tiếp xúc với Tề vương phi, cũng không biết tính tình đối phương ra làm sao, nhưng nếu xét từ góc độ của chính thất, nàng quả thực cảm thấy đồng cảm với nàng ấy.

Vì nàng và Minh Cúc tương đối hợp nhau, mà nàng cũng thích tính cách cởi mở khéo nói của đối phương, vì thế, khi Trình Thiệu Đường nhờ nàng chăm sóc đứa bé trong bụng Minh Cúc nàng cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng ai ngờ, hai hôm sau Trình Thiệu Đường lại nhận một nhiệm vụ phải đi xa, tuy nàng hầu như đã quen với chuyện này, nhưng vẫn không khỏi phàn nàn.

“Chàng mới về có hai ngày mà đã phải đi tiếp rồi, trong phủ nhiều người như thế, sao bọn họ không phải đi mà cứ phải là chàng đi? Lần này lại phải đi bao lâu? Nếu lại đi một hai tháng, sợ là bé Đá sắp không nhớ được chàng rồi.”

Trình Thiệu Đường cũng không ngờ mình lại được sắp tiếp công việc nhanh như thế, nhưng nếu thái tử đã hạ lệnh thì chàng cũng chỉ có thể tuân theo, vốn đã cảm thấy áy náy với vợ con, giờ lại nghe Lăng Ngọc phàn nàn như vậy, trong lòng càng thêm day dứt hơn.

“Đợi xong chuyện lần này ta sẽ xin điện hạ cho nghỉ mấy ngày, sẽ không đi đâu hết, chỉ ở nhà với mẹ con nàng thôi, được không?”

“Được gì mà được! Chỉ sợ cả ngày không ra cửa sẽ khiến chàng buồn chết!” Lăng Ngọc cáu, nhìn chàng với ánh mắt giận dữ.

Trình Thiệu Đường bật cười, vui vẻ nói: “Vậy mẹ con nàng muốn đi đâu ta cũng đưa đi, sẽ không phản đối, như vậy đã được hay chưa?”

“Như vậy còn đỡ.” Lăng Ngọc cuối cùng cũng vừa ý.

Thật ra nàng cũng biết một khi đã có chỉ thị thì chàng không thể không đi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái, không trút bất bình thì cứ bực dọc không vui.

“Còn nữa, hai hôm nữa Đại Xuân ca sẽ khởi hành về huyện Thanh Hà, chàng có đồ gì cần nhờ huynh ấy gửi về cho mẹ và Thiệu An không?” Nhớ đến chuyện này, nàng vội nói.

“Đại Xuân huynh sắp về rồi ư? Sao không ở thêm mấy hôm nữa?” Trình Thiệu Đường hơi bất ngờ.

“Huynh ấy cũng đi khá lâu rồi, sợ rằng cha mẹ ở nhà sẽ rất lo lắng. Vả lại, còn phải chuẩn bị hàng hóa cho cửa tiệm sắp khai trương nữa.” Lăng Ngọc thuận miệng đáp, suy nghĩ một chút, nàng dừng việc thu dọn hành lí cho chàng, quay người lại hỏi: “Thiếp đang nghĩ chúng ta có nên đón mẹ tới đấy không? Hôm qua bé Đá còn hỏi bà nội kìa!”

Trình Thiệu Đường lắc đầu: “Nếu mẹ chịu thì tốt, chỉ sợ là mẹ không đồng ý thôi, dẫu sao trong nhà vẫn còn Thiệu An, mẹ làm sao yên tâm cho được.”

Lăng Ngọc nghĩ cũng có lí, tuy mẹ chồng nhớ cháu trai, nhưng chắc chắn cũng không yên tâm về đứa con thứ ‘không có nương tử’, bà chỉ cần biết gia đình nàng sống yên ổn là sẽ yên tâm ở lại nhà.

“Nàng nhờ Đại Xuân huynh mang về cho mẹ túi bạc lần trước ta mang về nhé. Còn nữa, lúc nãy ở vương phủ ta đã nhờ Chử Lương ca tìm hộ chút thuốc bổ, dùng cũng ổn lắm, nàng nhờ Đại Xuân huynh cầm về cho nhạc phụ nhạc mẫu một phần, cho mẹ một phần, đợi lát nữa Vạn Bình sẽ mang tới.” Trình Thiệu Đường lại dặn.


“Vạn Bình?” Lăng Ngọc lấy làm bất ngờ với cái tên xa lạ này.

“Ừ, hắn là người đắc lực bên cạnh Chử Lương, hắn và ta cùng đi giải quyết công việc lần này.”

Lăng Ngọc không biết người tên Vạn Bình này, nhưng nghe nói hắn là người có năng lực nhất bên cạnh Chử Lương thì cũng cảm thấy yên tâm hơn với chuyến đi lần này của Trình Thiệu Đường: “Chàng đi đường nhớ phải cẩn thận, mặc dù công việc quan trọng nhưng chàng cũng phải biết rằng trên đời này không có gì quan trọng hơn mạng sống.”

“Nàng yên tâm.” Sao Trình Thiệu Đường không biết nàng lo lắng cho mình chứ.

Thật ra chàng cũng khá do dự với chuyện đi lần này của mình. Từ khi đến phủ thái tử, chàng chưa từng nhận loại nhiệm vụ truy sát nào, lần này xem như là chuyến đầu tiên. Chử Lương phái người đắc lức nhất bên cạnh hắn cho chàng, có lẽ là vì lo lắng cho chàng nhỉ?

Thật ra từ lúc đi theo thái tử đến nay, trên tay chàng không biết đã nhuốm máu của bao nhiêu người, có rất nhiều người chàng thậm chí còn không rõ đối phương làm chuyện gì? Phạm phải tội gì? Có vô tội hay không?

Không ai nói cho chàng biết những điều này, cũng không ai cho phép chàng gặng hỏi về nó.

Phục tùng là nhiệm vụ của một thuộc hạ, ngoài phục tùng thì chỉ có phục tùng!

Ngày kế, sau khi tiễn Trình Thiệu Đường, Lăng Đại Xuân cũng chuẩn bị rời đi, Lăng Ngọc đặt những thứ mà hắn mang về lên xe ngựa, dặn dò một phen như thường lệ.

Lăng Đại Xuân chán nản nghe nàng lải nhải, nhân lúc nàng lấy hơi thì vội nói: “Được rồi được rồi, những điều muội nói ta đều biết cả, nhất định sẽ mang tấm lòng của phu thê muội về, muội cứ yên tâm!”

Lăng Ngọc cũng biết mình nói nhiều, nhưng nàng cũng hết cách, ai bảo nàng rời đi quá vội vàng, có nhiều chuyện vẫn chưa hoàn thành nên chỉ đành nhờ Lăng Đại Xuân làm nốt.

“Còn cả căn nhà trong huyện nha, tuy Quách đại nhân và Thôi bộ đầu không nói gì, nhưng chúng ta cũng phải mau chóng dọn dẹp cho xong, không thì đến lúc có bộ đầu mới tới, người ta lại không có chỗ ở.” Nhớ đến việc này, Lăng Ngọc vội vàng dặn.

“Ngọc tỷ, tỷ còn lôi thôi nữa là trời sắp tối luôn rồi đó, huynh ấy còn phải tìm nhà trọ trên đường nữa!” Dương Tố Vấn  che miệng cười trộm.

Lăng Ngọc giận dỗi trừng nàng một cái, giả bộ bực mình dắt tay con trai vào phòng, để cho họ có cơ hội ở riêng: “Thôi vậy, ta cũng không ở đây để người ta ghét nữa….”

“Tỷ nói lung tung gì thế!” Dương Tố Vấn xấu hổ giậm chân, đang định quay người đuổi theo nàng thì lại bị Lăng Đại Xuân túm lấy.

“Chúng ta nói hai câu, chỉ hai câu thôi, lần này ta quay về cũng không biết bao giờ mới lại tới.”

Dương Tố Vấn ngừng vung loạn, cúi đầu, nói lí nhí như tiếng muỗi: “Huynh muốn nói gì?”

“Sau khi quay về ta sẽ nói rõ lòng mình với cha mẹ. Ngày sau, ta sẽ đối xử với muội như Thiệu Đường đối xử với tiểu Ngọc, sẽ không ngăn cản nàng làm những việc nàng muốn.” Lăng Đại Xuân dịu dàng nói.

Dương Tố Vấn đỏ bừng cả mặt, líu díu nói ‘Ừ’, coi như đáp lại lời hắn.

Bấy giờ Lăng Đại Xuân mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, tuy chỉ là một tiếng ‘ừ’ được thốt ra rất bé, nhưng nó cũng đã thể hiện rõ thái độ của nàng, khiến cho hắn như được uống thuốc an thần, cũng xác thực được rằng không phải chỉ mình hắn đơn phương.

Lăng Ngọc đang ôm bé Đá đọc ‘Tam tự kinh’ cho bé nghe, thấy Dương Tố Vấn mặt đỏ bừng bừng đi vào, vốn muốn trêu nàng vài câu, song nghĩ rồi lại thôi.

Trông bộ dạng mặt đỏ tía tai của nha đầu này, nếu nàng còn ‘đâm chọc’ nữa thì kiểu gì muội ấy cũng bốc hơi.

Thôi kệ, coi như làm việc thiện đi!

Dương Tố Vấn về phòng của mình lật tới lật lui, bỗng tỉnh ngộ.

Không đúng! Sao huynh ấy lại nói lần này về không biết bao giờ mới tới chứ? Rõ ràng là khi Lưu Phương đường ở kinh thành khai trương huynh ấy chắn chắn sẽ xuất hiện mà!

“Lại lừa ta….” Nàng làu bàu, có chút thẹn, có chút bực, nhưng phần lớn là mùi vị ngọt ngào không nói nên lời.



Còn Dương Tố Vấn thì cả ngày vùi đầu vào điều chế các loại cao hương mới.

Đây cũng chính là ý của Lăng Ngọc. Mặc dù Lưu Phương đường đã có cao Ngọc Dung, nhưng thứ đắt khách nhất trong tiệm vẫn là son phấn của Diệp phủ thành Trường Lạc. Tuy hai nhà có mối quan hệ hợp tác với nhau, song Lăng Ngọc vẫn luôn cảm thấy không thể ỷ lại vào người khác, trong tiệm của mình thì nên có nhiều đồ của mình hơn, vừa là để khách hàng có thêm nhiều sự lựa chọn, cũng là để cho chính mình có thêm vật bảo đảm.

Dẫu sao, trên đời này không thiếu những kẻ học đòi, nhất là khi những kẻ này còn thông minh, mặc dù chưa chắc đã tìm được công thức điều chế cao Ngọc Dung, nhưng chỉ cần nghiền nghĩ ra vài phần cũng đủ rồi.

Kiếp trước, sau khi cao Ngọc Dung đắt hàng, khắp nơi lần lượt xuất hiện những cao hương có mùi hương, màu sắc giống hệt cao Ngọc Dung, mặc dù không có được công hiệu như cao Ngọc Dung, nhưng vẫn thu hút được rất nhiều người.

Nàng không thể ngăn cản những kẻ học đòi kia làm hàng nhái, nhưng lại có thể cố gắng biến bản thân mình trở nên tốt hơn, đạt đến tầm cao mà mọi người nhìn lên nhưng không thể với tới.

Sau khi Trình Thiệu Đường nhận nhiệm vụ, chàng dẫn theo Vạn Bình cùng hơn mười thuộc hạ truy lần dấu vết, cuối cùng cũng phát hiện ra tung tích của Thái Văn Tương – mục tiêu của chuyến đi lần này ở một trấn nhỏ cách xa kinh thành.

“Lão thất phu này đúng là gian xảo, nửa thật nửa đùa lừa chúng ta một vố, khiến chúng ta chạy uổng không biết bao nhiêu đường!” Vạn Bình nhổ nước bọt, khẽ mắng.

“Nhưng giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng tìm được lão thất phu này, sau khi lấy được thủ cấp của lão, chúng ta nhanh chóng về báo cáo kết quả, biết đâu còn về kịp chuyện vui trong phủ.” Một người cao gầy trong số đám thuộc hạ khẽ nói.

“Thống lĩnh, nếu đã tìm được người thì chúng ta ra tay luôn bây giờ, hay là đợi đêm khuya mới tiến hành?” Vạn Bình nhỏ giọng hỏi Trình Thiệu Đường đang trầm mặc.

“Bây giờ không tiện, vẫn nên để đêm khuya hẵng ra tay!” Trình Thiệu Đường trầm giọng đáp.

“Như vậy cũng được.” Vạn Bình cũng thấy ra tay vào nửa đêm tốt hơn, dẫu sao đêm khuya thanh vắng rất thích hợp để giết người.

Trình Thiệu Đường trông có vẻ bình tĩnh nhìn toàn nhà nhỏ cách đó không xa, nhưng thực ra trong lòng chàng đang rất loạn.

Lúc nãy chàng mới phát hiện ra, trong phòng có khoảng hơn mười người, nhìn tuổi tác và cách ăn mặc, trừ những nô bộc tùy tùng ra thì phần lớn đều là gia quyến của Thái Văn Tương, nhiệm vụ lần này của chàng không giống bất kì việc nào mà trước đó chàng từng làm.

Lần này, trong số những người chàng phải đối phó có đàn bà con gái yếu đuối, cũng có cả lão phụ tuổi tác đã cao.

Chẳng lẽ chàng cũng phải ra tay với những người như vậy sao?

Chàng biết rõ chắc chắn mình không làm được, nhưng sau khi suy nghĩ lại, mục tiêu chuyến này chẳng phải Thái Văn Tương sao? Giết được ông ta tức là chàng đã hoàn thành nhiệm vụ, những người còn lại có thể bỏ qua.

Nghĩ đến đây, chàng lấy lại bình tĩnh.

Khi màn đêm buông xuống, mọi người không khỏi nín thở, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của căn nhà kia, lúc trông thấy ngọn đèn trong phòng lần lượt bị dập tắt, Vạn Bình quay đầu nhìn Trình Thiệu Đường, dường như đang đợi chàng hạ lệnh.

Con ngươi Trình Thiệu Đường tối dần, sau một thoáng chần chừ, cuối cùng chàng cũng trầm giọng hạ lênh: “Ra tay!”

Vừa dứt lời, hơn chục bóng người mặc đồ đen bao gồm cả chàng lần lượt bay ra khỏi bụi cỏ như tên bán, phi nước đại về phía căn nhà đã chìm trong yên ắng từ lâu.

Chẳng mấy chốc, tiếng vật nặng rơi xuống đất, tiếng hét thảm thiết, và cả tiếng binh khí giao nhau đã phá tan màn đêm yên tĩnh.

Trình Thiệu Đường cầm kiếm chắn mũi kiếm đang đâm về phía ngực mình, trở tay cắt qua yết hầu đối phương, nam tử rên lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đi đời nhà ma.

“Ta giết các ngươi, ta giết các ngươi?” Có một nam tử trẻ tuổi thấy thế thì rống lên bi phẫn, nhào về phía bọn họ mà khua loạn đại đao, trong đó có một đao suýt nữa chém vào vai trái của Trình Thiệu Đường.

Đó rõ ràng chỉ là một nhát chém bừa không có quy tắc, nhưng có lẽ vì khí thế khiếp người của hắn ta mà mọi người tạm thời không làm gì được.

Ở bên khác, trong phòng lại có người bỏ mạng, một nam tử thấy thế lập tức thét lên đầy căm phẫn, tiếng khóc hoảng loạn của nữ tử cũng vang vọng khắp nơi.

Trình Thiệu Đường đâm chết một nam tử đang đánh lén chàng từ phía sau, còn nam tử trẻ tuổi vừa nãy vung đao loạn xạ đã bị đâm trúng ngực, giờ đang nằm vùng vẫy trong vũng máu, Vạn Bình sải bước đi tới, đâm thêm một kiếm lên ngực hắn, nam tử r3n rỉ, cuối cùng tắt thở.



“Súc sinh! Các ngươi là lũ súc sinh! Ta cắn chết ngươi!” Đột nhiên, có người căm phẫn xông từ cửa sau tới, ôm lấy eo chàng, cắn mạnh lên người chàng.

Trình Thiệu Đường không nghĩ nhiều mà dùng cùi trỏ nện mạnh lên lưng người nọ, không đợi đối phương phản ứng đã định đánh tiếp, song, khi thấy rõ người mình định đánh lần nữa, chàng bỗng nhiên dừng lại.

Thiếu niên này mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi….

Thiếu niên thấy chàng không động đậy, đỏ mắt cắn mạnh lên người chàng.

Trình Thiệu Đường lưỡng lự một lúc, thấy Vạn Bình đang dẫn người đánh tới đây, không chần chừ mà đánh vào sau gáy đối phương, thiếu niên rên lên một tiếng, cuối cùng ngã oặt xuống đất.

Bên kia, Vạn Bình không chút nhân từ mà đâm chết nam tử trẻ tuổi đang chống cự, sau đó tung cú đấm mạnh vào nam nhân trung niên, nhân lúc đối phương đang choáng váng đâm thẳng một kiếm vào ngực hắn.

“Có người bỏ trốn!” Tiếng quát của đồng bọn vang lên làm bừng tỉnh bọn họ đang hăng say đánh đấm, Vạn Bình lập tức dẫn người đuổi theo, bao vây mấy tên nam nhân đang hoảng loạn chạy trốn ở tiền viện.

Còn Trình Thiệu Đường thì dẫn hai đồng bọn còn lại vào trong phòng huyết chiến với mấy tên nam tử khác.

Sau khi bọn họ đâm chết người cuối cùng, Trình Thiệu Đường thẫn thờ chùi máu tươi trên lưỡi kiếm, đồng bọn bên cạnh chàng nhanh chóng chạy ra ngoài, gia nhập vào trận đánh trong viện.

Chàng lạnh lùng nhìn xung quanh, trong phòng chỉ còn là một mớ hỗn độn, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, trên đất ngổn ngang những thi thể.

Đây là nhiệm vụ ám sát của hắn sao?

Hồi lâu, trong mắt chàng hiện lên sự đấu tranh.

Trong tương lại, những điều này sẽ trở thành trạng thái bình thường của hắn ư? Giết chóc, giết chóc một cách vô tri, giết chóc một cách mù quáng.

Chỉ bởi bốn từ – Một lòng vì chủ!

Trong căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng đụng chạm khẽ khàng, chàng cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động, kiếm trong tay càng nhanh hơn, nhắm trúng ngay người ẩn mình trong tủ.

“Đừng đừng đừng, đừng giết ta, đừng giết ta….” Khi giọng nói vô cùng sợ hãi của nữ tử vang lên, tay chàng tức khắc chững lại.

Chàng hơi híp mắt, giơ kiếm lên cao thì trông thấy một cô nương tầm mười bảy mười tám bước ra.

Khuôn mặt thanh tú của cô nương kia trắng bệch, ánh mắt mở lớn vì sợ hãi, cất giọng run rẩy cầu xin chàng.

“Cầu xin ngài tha cho ta, ta, ta không biết gì cả, ta, ta chỉ là, chỉ là một hạ nhân của nhà họ, cầu xin ngài đừng giết ta…..”

Mặt Trình Thiệu Đường hiện lên vẻ tranh đấu, song, kiếm trên tay đã hạ xuống lúc nào không hay.

Nữ tử kia cứ nhìn hắn chòng chọc, thấy thế thì hơi vững tâm, những lời nàng ta nói ra sau đó càng vô tội đáng thương hơn: “Cầu xin ngài, xin hãy tha cho ta….”

Vừa nói, vừa lén lút thò tay vào trong túi đồ.

Trình Thiệu Đường ngày càng do dự.

Nữ tử yếu đuối này cũng chạc tuổi tiểu Ngọc, nếu không trải qua chuyện đêm nay, có lẽ sau này có thể gả chồng sinh con, trải qua cuộc sống mà nàng ấy muốn.

Vừa nghĩ như thế, chàng cử động bàn tay cầm kiếm, từ từ thu nó về.

Nữ tử kia thấy thế thì mừng rỡ, ngón tay cuối cùng cũng mò trúng vật nọ trong bọc đồ, lúc đang định lấy nó ra thì bỗng nhiên sau lưng truyền đến cơn đau, nàng ta cúi đầu nhìn xuống, trước ngực đã xuất hiện một mũi kiếm sắc bén.



Vạn Bình lạnh lùng rút trường kiếm ra, sau đó lại đâm lên người nàng ta một phát nữa, cuối cùng nữ tử ngã xuống đất, không còn động đậy.

“Ngươi….” Trình Thiệu Đường trợn mắt nhìn nữ tử bị giết, sự phẫn nộ cuối cùng cũng xuất hiện trong con mắt chàng.

“Nàng ta chẳng qua chỉ là một nữ tử yếu đuối, ngươi cần gì phải….”

“Ngươi nhìn ám khí trong tay nàng ta mà xem.” Vạn Bình thản nhiên đáp.

Trình Thiệu Đường cúi đầu nhìn thi thể nữ tử trên đất, quả nhiên trông thấy tay của nàng ta không biết đã nắm chiếc hộp đựng ám khí từ khi nào.

“Nếu lúc nãy nàng ta ấn vào cơ quan, ngươi sẽ bị bắn thành con nhím ngay tức khắc.” Giọng nói hững hờ của Vạn Bình vang lại vang lên bên tai chàng.

“Ta giết các ngươi!!” Mà ở trong phòng, thiếu niên vừa nãy bị chàng đánh ngất không biết đã tỉnh lại tự lúc nào, hắn nhặt trường kiếm trên đất lên, rống giận bổ về phía chàng.

Vạn Bình lạnh lùng nhấc kiếm lên, trước khi Trình Thiệu Đường kịp lên tiếng ngăn cản, hắn đã không chút nhân từ mà chém chết thiếu niên ngay tại chỗ.

Trình Thiệu Đường cảm thấy máu nóng toàn thân như sắp đông đặc, có cơn ớn lạnh bốc lên từ lòng bàn chân và nhanh chóng lan ra khắp tứ chi.

Giết chóc, thù hận….

“Trình thống lĩnh, ngươi phải biết rằng thứ mà những người như chúng ta không nên có nhất là lòng dạ đàn bà.” Vạn Bình và mọi người cùng nhau chuyển thi thể vào trong phòng, châm một mồi lửa, sau đó nhìn tòa nhà bị nhấn chìm trong ánh lửa, bấy giờ hắn mới bình tĩnh nói.

Trình Thiệu Đường không nói không rằng, dẫn đầu đám người hòa vào màn đêm đen kịt.

“Rốt cuộc bọn họ đã phạm phải tội gì? Vì sao thái tử phải truy giết bọn họ?” Sau khi mọi người đến nơi an toàn, Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng không nhịn nổi mà hỏi.

Vạn Bình kéo khăn đen trên mặt xuống, nghe vậy thì chau mày: “Trình thống lĩnh, có lẽ ngươi biết rõ đây không phải điều mà chúng ta nên hỏi.”

“Hiện tại ta chỉ muốn biết điều này!” Trình Thiệu Đường cố gắng kiếm chế cơn giận dữ của mình, quát.

“Ta không biết, nhưng ta có thể nói với ngươi rằng bọn họ đáng chết.”

“Cho nên, ngươi cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi. Tuy rằng ta cảm thấy thứ cảm xúc tội lỗi này hết sức nực cười.” Giọng điệu của Vạn Bình vẫn bình thản như cũ.

Thấy sắc mặt của Trình Thiệu Đường ngày càng nặng nề, hắn nghĩ một chút, vẫn không dằn được mà khuyên: “Trình thống lĩnh nên mau chóng làm quen với những chuyện thế này đi. Ngươi phải biết là, nếu sau này Lỗ vương đăng cơ, đám người đi theo thái tử điện hạ như chúng ta sẽ có kết cục như thế nào, ngươi ắt cũng có thể đoán được.”

“Ngươi cho rằng đến lúc đó, bọn họ sẽ bỏ qua cho người nhà của ngươi ư?”

“Ngươi cũng đừng cho rằng thái tử điện hạ tàn nhẫn, bởi từ xưa đến nay, tranh đoạt quyền thế đều là như vậy. Thánh tổ hoàng đế tiền triều được coi là một vị minh quân, được ca ngợi trong sử sách, nhưng chẳng phải ông ấy cũng từng giết huynh giết đệ để lên ngôi hoàng đế sao?”

“Trông thì có vẻ trời quang trăng sáng, nhưng bên trong thật sự trong sạch không tì vết sao?”

“Nếu đã hãm thân trong cuộc chiến tranh đoạt quyền thế này, không phải ngươi sống thì sẽ là ta chết, một khi ngã xuống, đâu chỉ riêng mình ngươi, ngay cả vợ con cũng không thoát được số kiếp bị giết.”

Trình Thiệu Đường bặm chặt cánh môi.

Vạn Bình chau mày, giờ này khắc này, hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao Chử thống lĩnh lại phái mình đi chuyến này,  vị Trình thống lĩnh này tuy có năng lực, nhưng chung quy vẫn có chút lòng dạ đàn bà.

Nếu chuyến này hắn ta để cho ai đó còn sống sót, sau này khi rắc rối tới, đừng nói là hắn ta phải đền mạng, thậm chí là cả nhà đền mạng cũng không thể ngăn được lửa giận của điện hạ.

Hắn nghĩ bụng, có lẽ lần này là một khảo nghiệm mà điện hạ dành cho hắn ta.

Nếu vượt qua được, sau này tiền đồ như gấm, còn nếu không qua được, e rằng tất cả đều sẽ dừng lại ở đây.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Story Chương 49: Sức ép
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...