Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 25: Quyết định
137@-Lăng Ngọc không ngờ nàng ấy sẽ nói ra những lời như vậy nên nhất thời không biết phải làm thế nào, nàng chỉ yên lặng nhìn nàng ấy, một lát sau mới khẽ bật cười.
“Tỷ cười gì thế? Lẽ nào muội nói không đúng sao?” Dương Tố Vấn bất mãn cong môi.
“Ta cười muội cực kỳ ngốc.”
Dương Tố Vấn lầm bầm một câu mà nàng không nghe rõ, nhưng nàng cũng chẳng để tâm, hỏi nàng ấy một vấn đề mà nàng vẫn luôn thắc mắc: “Muội từng bán cao Ngọc Dung cho tên Lương Phương kia sao?”
“Cái này thì đương nhiên là không, tuy muội làm rất nhiều cao Ngọc Dung nhưng mới chỉ ‘bán” được một hộp, chính là hộp hôm đó của tỷ.” Dương Tố Vấn quả quyết đáp.
Để mà nói thì nàng cũng rất bất đắc dĩ, không hiểu sao đám cô nương kia chẳng ai chịu tin nàng cả!
“Tên đó đeo bán muội như thế nào?” Lăng Ngọc hỏi tiếp.
“Hắn tự tìm đến nhà muội, nói rằng hắn là bạn cũ của cha muội, nay muốn đến thăm viếng ông ấy, nhưng muội cũng chẳng biết hắn nói thật hay giả. Lúc cha muội còn sống cũng chưa từng nói với muội là ông có một người bạn cũ như hắn. Cha muội qua đời nhiều năm như thế cũng chưa từng có người tới tìm, giờ hắn tìm đến khiến muội thật sự cảm thấy rất bất ngờ.” Dương Tố Vấn ngáp ngắn, trông có vẻ uể oải.
“Hắn tự xưng là bạn cũ của cha muội ư?” Điều này khiến Lăng Ngọc vô cùng bất ngờ, nàng vốn tưởng rằng Lương Phương chỉ tình cơ có được cao Ngọc Dung, sau đó tiếp tục phát triển và trở thành nhà buôn lớn nhất, sau đó mới tìm đến Dương Tố Vấn, hóa ra không phải vậy ư?
“Tố Vấn, ta hỏi muội, có thật là muội tự điều chế ra cao Ngọc Dung không?” Nàng đẩy nhẹ Dương Tố Vấn đang ngủ gà ngủ gật, kiên trì hỏi.
“Là muội tự điều chế ra mà, lừa tỷ làm gì chứ! Tốn biết bao công sức của muội đấy!! May mà hiệu quả cuối cùng được như mong muốn, cũng coi như không phụ lòng của cha muội.” Đầu Dương Tố Vấn ngày càng mơ hồ, nhưng vẫn gắng gượng tỉnh táo lại.
Lăng Ngọc nhạy bén bắt được ý trong lời nói của nàng ấy: “Ý muội là lúc cha muội còn sống, ông ấy cũng từng chỉ bảo muội cách điều chế cao Ngọc Dung?”
“Vâng, ông ấy từng góp ý phương thuốc lúc đầu cho muội, có rất nhiều dược liệu muội cũng phải hỏi qua ý kiến của ông ấy rồi mới quyết định xem có nên dùng hay không.” Giờ Dương Tố Vấn chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng chĩu, sắp sửa không mở ra được nữa. Sau cùng, nàng đành lên tiếng cầu xin: “Ngọc tỷ, muội buồn ngủ lắm rồi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp được không?”
“Được rồi, muội ngủ đi!” Lăng Ngọc vỗ nhẹ lên vai Dương Tố Vấn, nhìn nàng ấy nhắm nghiền hai mắt, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Đúng là một cô nương suy nghĩ đơn giản!
Nàng lắc đầu đầy bất lực, không biết tính cách này là tốt hay là xấu.
Ngay sau đó, nàng không nhịn được mà nhăn mày.
Xem ra Lương Phương đã có chuẩn bị trước khi đến, phải chăng trước đấy hắn định đến tìm Dương đại phu? Nào ngờ Dương đại phu đã tạ thế từ lâu, hắn đến Dương gia thì phát hiện cao Ngọc Dung mà Dương Tố Vấn đang điều chế bèn cảm thấy đây sẽ là một thương vụ kinh doanh béo bở.
Không đúng, không đúng. Vì bản thân nàng từng sử dụng nên mới xác định được công dụng của cao Ngọc Dung, còn Lương Phương thì sao? Lẽ nào hắn chỉ dựa vào việc nhìn và ngửi đã biết được nó có hữu dụng hay không, thậm chí còn không ngại thuê người đến bắt cóc, bức bách nàng ấy?
Đây thực sự là việc không cách nào hiểu nổi!
Nghĩ đến những lời Dương Tố Vấn nói trước khi ngủ khiến đầu nàng nảy ra một suy nghĩ.
Thì ra đa số những dược liệu cần dùng để điều chế cao Ngọc Dung đều là Dương đại phu lúc sinh tiền giúp nữ nhi quyết định, có khi nào ông ấy cũng từng điều chế ra vài kiểu cao hương tương tự như vậy? Công việc buôn bán của gia tộc Lương Phương lúc này đã chẳng mấy thuận lợi, cho nên hắn nhất định phải tìm được thương vụ làm ăn mới, bấy giờ mới nhớ đến ‘bạn cũ’ là Dương đại phu.
Đương nhiên, hắn có phải ‘bạn cũ’ lúc sinh tiền của Dương đại phu không vẫn là việc rất đáng nghi. Song, nàng có thể khẳng định được một điều là, hắn chắc chắn quen Dương đại phu, nếu không hắn sẽ không từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành Miên An.
“Sao không vào phòng?” Trình Thiệu Đường từ chỗ Lăng Tú tài về, thấy nàng đứng lặng ở cửa không biết đang nghĩ gì, bèn hỏi với vẻ khó hiểu.
“Dạ, giờ vào luôn.” Lăng Ngọc hoàn hồn, vội vàng đẩy cửa vào.
“C ởi đồ ra.” Khi nàng dè dặt nằm lên giường thì thấy Trình Thiệu Đường đã đứng ở cạnh giường, đang nhìn về phía nàng và nói.
“Chàng muốn làm gì? Thiếp, thiếp đã bị thương thành thế này rồi, chẳng lẽ chàng vẫn muốn….” Giọng nói của nàng mang theo vẻ kinh hoàng.
“Nói với vẩn gì thế! Ta giúp nàng bôi thuốc!” Trình Thiệu Đường bất lực khẽ trách.
Hắn đâu phải cầm thú, biết rõ trên người nương tử có vết thương mà vẫn muốn làm loạn. Chẳng qua lúc nhìn thấy sự phòng bị trên gương mặt Lăng Ngọc, hắn vẫn cảm thấy chạnh lòng,
Lăng Ngọc nào hay suy nghĩ của hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi mất tự nhiên mà túm chặt lấy chăn, nói: “Không, không cần đâu, sáng mai thiếp bảo mẹ giúp là được.”
“Chuyện nhỏ như vậy cần gì làm phiền nhạc mẫu, nghe lời nào, c ởi đồ ra, bôi thuốc xong rồi ngủ.” Trình Thiệu Đường chau mày.
“Mùi thuốc nồng như thế làm chàng không ngủ được thì sao? Thôi ngày mai hẵng bôi!” Lăng Ngọc vẫn muốn vùng vẫy một phen, nhưng khi đối diện với biểu cảm ‘nếu nàng không làm thì ta sẽ tự làm’ thì cuối cùng vẫn nhụt chí, đưa tay gỡ nút thắt của trung y chậm rì rì.
Một cái, một cái, lại một cái, đợi đến khi nút thắt cuối cùng của trung y được gỡ ra, nàng bỗng thấy hơi ngượng ngùng, nói nhỏ với nam nhân đang đứng yên lạnh ở bên cạnh: “Chàng đi khêu đèn cho tối một chút.”
Hơn nửa ngày không thấy hành động của Trình Thiệu Đường, nàng ngước mắt lên, đúng lúc va phải đôi mắt sâu thẳm của chàng.
Ánh mắt của nam nhân vừa chuyên chú vừa nóng bỏng, rõ ràng vẫn là dáng vẻ đứng đắn ngày thường, nhưng nó bỗng khiến nàng sinh ra một suy nghĩ rằng hắn muốn làm chuyện xấu.
Nàng li3m cánh môi khô căng của mình, nào biết ánh mắt của nam nhân lại tối hơn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy hơi nóng.
“Chàng khêu đèn tối thêm đi, đèn sáng quá…” Ngay cả nàng cũng không phát hiện ra giọng nói của mình mang theo ý nũng nịu.
Trình Thiệu lại phát hiện ra, cố dằn xuống sự bồn chồn trong lòng, trầm giọng đồng ý: “Được!”
Nhân lúc hắn quay người khêu bấc đèn, Lăng Ngọc nhanh chóng cởi trung y và nằm lên giường. Khi Trình Thiệu Đường quay người lại, chỉ nhìn thấy nửa lưng trần trắng nõn của nữ tử lộ ra, còn khuôn mặt thanh tú của nàng thì vùi trong chăn.
“Chàng nhanh lên, bôi thuốc xong ta phải đi ngủ.” Trái tim Lăng Ngọc đập dữ dội, nhưng lại thầm khinh bỉ bản thân.
Đã là phu thê hai kiếp, con cũng có rồi, chẳng qua chỉ là lộ lưng trước mặt tướng công, có gì mà phải ngại chứ!!!
Đúng là già mồm!
Tình hình của Trình Thiệu Đường cũng không tốt hơn nàng là bao. Tay bôi thuốc vừa chạm đến tấm lưng tr ắng nõn là hắn lập tức cảm nhận được cảm giác mềm mại như tơ, khiến hô hấp của hắn không khỏi nặng nề hơn.
Kể ra, hắn đã rất lâu rồi không thân mật với nàng, hình như là từ sau lần áp tiêu nọ, không, hình như là lâu hơn nữa, từ chuyến ra ngoài trước đó.
Thế nhưng, khi hắn trông thấy những vết sưng tấy trên làn da trắng nõn của nàng, mọi suy nghĩ kiều diễm lập tức tan biến, tay thoa thuốc nhẹ nhàng m ơn trớn lên vết thương, mặt lộ vẻ ân hận và đau lòng.
Nói chung đều là lỗi của hắn, là hắn không bảo vệ tốt cho nàng nên mới để nàng gặp phải tai họa lớn như thế.
Sau đó, hắn lại nhớ đến Lương Phương – kẻ mà đến bây giờ vẫn chưa bắt được, mắt hắn tràn đầy lửa giận, sắc mặt cũng bất giác sầm xuống, trong lòng thầm đưa ra quyết định.
“Chàng thoa xong chưa?” Lăng Ngọc nhận ra tay của chàng đã dừng lại và hoàn toàn bất động, đỏ mặt hỏi.
Ngay sau đó, nàng lại cảm nhận được bờ vai mình bị người ta ôm trọn, nam nhân thổi hơi thở ấm nóng bên tai nàng, mặt của nàng đỏ bừng lên.
“Chàng làm gì thế? Không bôi thuốc à?” Lăng Ngọc sẵng giọng.
“Tiểu Ngọc, ta muốn nhận lời đề nghị đến huyện nha làm bộ khoái của Quách đại nhân, nàng thấy sao?” Nàng nghe thấy giọng trầm khàn của nam nhân.
“Chàng bỏ ta ra trước, chàng làm thế ta nói chuyện kiểu gì!” Vành tai của Lăng Ngọc cũng đỏ cả lên, đó vốn là nơi mẫn c ảm nhất của nàng, bây giờ bảo nàng làm sao chịu được.
Trình Thiệu Đường khẽ bật cười, cũng biết điều đó nhưng bỗng nhiên nổi lên ý xấu, hắn dịu dàng ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng.
Lăng Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút hết khí lực, cảm giác tê dại nhanh chóng chạy từ vành tai ra khắp cơ thể, khuôn mặt thoát cái đỏ bừng.
“Chàng, sao chàng lại như vậy, xấu, xấu xa!” Cảm giác như vậy đối với một ‘quả phụ’ lâu năm như nàng mà nói đã trở nên tương đối xa lạ, nàng xấu hổ không chịu nổi, đồng thời còn có chút ấm ức không nói thành lời.
Trình Thiệu Đường giở trò xấu, không ngờ trông thấy dáng vẻ thanh tú động lòng người của tiểu nương tử, trái tim hắn ngứa ngáy, vừa xót vừa yêu.
“Chàng cứ vậy là ta giận đấy!” Nàng quay mặt giận dữ trừng chàng, vừa quay đầu qua, cánh môi đã bị lấp kín bởi một bờ môi ấm áp.
Trình Thiệu Đường vốn chỉ định trêu nàng, thấy thế bèn tận dụng thời cơ, lập tức ngậm lấy bờ môi mềm mại, dây dưa triền miên.
Lăng Ngọc cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể kéo căng, chỉ là, không biết bắt đầu từ lúc nào, cả người nàng dần trở nên mềm nhũn, không có chút sức lực nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trình Thiệu Đường biết đã đến lúc mình nên dừng lại, dù sao bây giờ nàng vẫn còn đang bị thương, ngộ nhỡ đụng trúng vết thương thì người đau lòng cho nàng lại chẳng phải hắn sao?
Cũng không biết qua bao lâu hắn mới chịu buông lỏng nàng ra, đồng thời bật cười khi nhận ra sự khác thường của nàng.
Lăng Ngọc thở hổn hển, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại thì trông thấy gương mặt tươi cười của hắn, nàng vừa ngại vừa bực, đẩy mạnh hắn ra rồi trừng mắt với hắn.
Nàng tự cho rằng ánh mắt của mình rất hung ác, nhưng đối với Trình Thiệu Đường thì đó lại là một đôi mắt quyến rũ, khiến hắn trở nên chộn rộn.
Hắn khép miệng ho khan, sợ mình không kiềm chế nổi, vội vàng nói vào chính sự.
“Ta muốn đến huyện nha làm bộ đầu, nàng thấy sao?”
Lăng Ngọc che khuôn mặt nóng bừng của mình, nghe hắn hỏi như vậy thì vội vàng làm ra vẻ khoát tay như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng âm thầm suy tính.
Tuy chỉ là một bộ đầu nhỏ bé, nhưng dù sao cũng được coi là người trong công môn, đợi một thời gian nữa Lưu Phương đường của bọn nàng mở cửa, cũng coi như có quan hệ với quan phủ. Nghe cách nói của chàng, dường như Quách đại nhân khá tán thưởng chàng, nói không chừng nàng còn thuận thế đề cử cao Ngọc Dung cho các quan phu nhân.
Vả lại, mặc dù làm bộ đầu không hẳn an toàn, nhưng cũng coi như thay đổi hoàn toàn con đường kiếp này của chàng.
Nghĩ vậy, nàng đáp một cách quyết đoán: “Thiếp thấy chủ ý này rất ổn!”
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
“Tỷ cười gì thế? Lẽ nào muội nói không đúng sao?” Dương Tố Vấn bất mãn cong môi.
“Ta cười muội cực kỳ ngốc.”
Dương Tố Vấn lầm bầm một câu mà nàng không nghe rõ, nhưng nàng cũng chẳng để tâm, hỏi nàng ấy một vấn đề mà nàng vẫn luôn thắc mắc: “Muội từng bán cao Ngọc Dung cho tên Lương Phương kia sao?”
“Cái này thì đương nhiên là không, tuy muội làm rất nhiều cao Ngọc Dung nhưng mới chỉ ‘bán” được một hộp, chính là hộp hôm đó của tỷ.” Dương Tố Vấn quả quyết đáp.
Để mà nói thì nàng cũng rất bất đắc dĩ, không hiểu sao đám cô nương kia chẳng ai chịu tin nàng cả!
“Tên đó đeo bán muội như thế nào?” Lăng Ngọc hỏi tiếp.
“Hắn tự tìm đến nhà muội, nói rằng hắn là bạn cũ của cha muội, nay muốn đến thăm viếng ông ấy, nhưng muội cũng chẳng biết hắn nói thật hay giả. Lúc cha muội còn sống cũng chưa từng nói với muội là ông có một người bạn cũ như hắn. Cha muội qua đời nhiều năm như thế cũng chưa từng có người tới tìm, giờ hắn tìm đến khiến muội thật sự cảm thấy rất bất ngờ.” Dương Tố Vấn ngáp ngắn, trông có vẻ uể oải.
“Hắn tự xưng là bạn cũ của cha muội ư?” Điều này khiến Lăng Ngọc vô cùng bất ngờ, nàng vốn tưởng rằng Lương Phương chỉ tình cơ có được cao Ngọc Dung, sau đó tiếp tục phát triển và trở thành nhà buôn lớn nhất, sau đó mới tìm đến Dương Tố Vấn, hóa ra không phải vậy ư?
“Tố Vấn, ta hỏi muội, có thật là muội tự điều chế ra cao Ngọc Dung không?” Nàng đẩy nhẹ Dương Tố Vấn đang ngủ gà ngủ gật, kiên trì hỏi.
“Là muội tự điều chế ra mà, lừa tỷ làm gì chứ! Tốn biết bao công sức của muội đấy!! May mà hiệu quả cuối cùng được như mong muốn, cũng coi như không phụ lòng của cha muội.” Đầu Dương Tố Vấn ngày càng mơ hồ, nhưng vẫn gắng gượng tỉnh táo lại.
Lăng Ngọc nhạy bén bắt được ý trong lời nói của nàng ấy: “Ý muội là lúc cha muội còn sống, ông ấy cũng từng chỉ bảo muội cách điều chế cao Ngọc Dung?”
“Vâng, ông ấy từng góp ý phương thuốc lúc đầu cho muội, có rất nhiều dược liệu muội cũng phải hỏi qua ý kiến của ông ấy rồi mới quyết định xem có nên dùng hay không.” Giờ Dương Tố Vấn chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng chĩu, sắp sửa không mở ra được nữa. Sau cùng, nàng đành lên tiếng cầu xin: “Ngọc tỷ, muội buồn ngủ lắm rồi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp được không?”
“Được rồi, muội ngủ đi!” Lăng Ngọc vỗ nhẹ lên vai Dương Tố Vấn, nhìn nàng ấy nhắm nghiền hai mắt, chẳng mấy chốc đã phát ra tiếng hít thở đều đặn.
Đúng là một cô nương suy nghĩ đơn giản!
Nàng lắc đầu đầy bất lực, không biết tính cách này là tốt hay là xấu.
Ngay sau đó, nàng không nhịn được mà nhăn mày.
Xem ra Lương Phương đã có chuẩn bị trước khi đến, phải chăng trước đấy hắn định đến tìm Dương đại phu? Nào ngờ Dương đại phu đã tạ thế từ lâu, hắn đến Dương gia thì phát hiện cao Ngọc Dung mà Dương Tố Vấn đang điều chế bèn cảm thấy đây sẽ là một thương vụ kinh doanh béo bở.
Không đúng, không đúng. Vì bản thân nàng từng sử dụng nên mới xác định được công dụng của cao Ngọc Dung, còn Lương Phương thì sao? Lẽ nào hắn chỉ dựa vào việc nhìn và ngửi đã biết được nó có hữu dụng hay không, thậm chí còn không ngại thuê người đến bắt cóc, bức bách nàng ấy?
Đây thực sự là việc không cách nào hiểu nổi!
Nghĩ đến những lời Dương Tố Vấn nói trước khi ngủ khiến đầu nàng nảy ra một suy nghĩ.
Thì ra đa số những dược liệu cần dùng để điều chế cao Ngọc Dung đều là Dương đại phu lúc sinh tiền giúp nữ nhi quyết định, có khi nào ông ấy cũng từng điều chế ra vài kiểu cao hương tương tự như vậy? Công việc buôn bán của gia tộc Lương Phương lúc này đã chẳng mấy thuận lợi, cho nên hắn nhất định phải tìm được thương vụ làm ăn mới, bấy giờ mới nhớ đến ‘bạn cũ’ là Dương đại phu.
Đương nhiên, hắn có phải ‘bạn cũ’ lúc sinh tiền của Dương đại phu không vẫn là việc rất đáng nghi. Song, nàng có thể khẳng định được một điều là, hắn chắc chắn quen Dương đại phu, nếu không hắn sẽ không từ ngàn dặm xa xôi chạy đến thành Miên An.
“Sao không vào phòng?” Trình Thiệu Đường từ chỗ Lăng Tú tài về, thấy nàng đứng lặng ở cửa không biết đang nghĩ gì, bèn hỏi với vẻ khó hiểu.
“Dạ, giờ vào luôn.” Lăng Ngọc hoàn hồn, vội vàng đẩy cửa vào.
“C ởi đồ ra.” Khi nàng dè dặt nằm lên giường thì thấy Trình Thiệu Đường đã đứng ở cạnh giường, đang nhìn về phía nàng và nói.
“Chàng muốn làm gì? Thiếp, thiếp đã bị thương thành thế này rồi, chẳng lẽ chàng vẫn muốn….” Giọng nói của nàng mang theo vẻ kinh hoàng.
“Nói với vẩn gì thế! Ta giúp nàng bôi thuốc!” Trình Thiệu Đường bất lực khẽ trách.
Hắn đâu phải cầm thú, biết rõ trên người nương tử có vết thương mà vẫn muốn làm loạn. Chẳng qua lúc nhìn thấy sự phòng bị trên gương mặt Lăng Ngọc, hắn vẫn cảm thấy chạnh lòng,
Lăng Ngọc nào hay suy nghĩ của hắn, nàng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy hơi mất tự nhiên mà túm chặt lấy chăn, nói: “Không, không cần đâu, sáng mai thiếp bảo mẹ giúp là được.”
“Chuyện nhỏ như vậy cần gì làm phiền nhạc mẫu, nghe lời nào, c ởi đồ ra, bôi thuốc xong rồi ngủ.” Trình Thiệu Đường chau mày.
“Mùi thuốc nồng như thế làm chàng không ngủ được thì sao? Thôi ngày mai hẵng bôi!” Lăng Ngọc vẫn muốn vùng vẫy một phen, nhưng khi đối diện với biểu cảm ‘nếu nàng không làm thì ta sẽ tự làm’ thì cuối cùng vẫn nhụt chí, đưa tay gỡ nút thắt của trung y chậm rì rì.
Một cái, một cái, lại một cái, đợi đến khi nút thắt cuối cùng của trung y được gỡ ra, nàng bỗng thấy hơi ngượng ngùng, nói nhỏ với nam nhân đang đứng yên lạnh ở bên cạnh: “Chàng đi khêu đèn cho tối một chút.”
Hơn nửa ngày không thấy hành động của Trình Thiệu Đường, nàng ngước mắt lên, đúng lúc va phải đôi mắt sâu thẳm của chàng.
Ánh mắt của nam nhân vừa chuyên chú vừa nóng bỏng, rõ ràng vẫn là dáng vẻ đứng đắn ngày thường, nhưng nó bỗng khiến nàng sinh ra một suy nghĩ rằng hắn muốn làm chuyện xấu.
Nàng li3m cánh môi khô căng của mình, nào biết ánh mắt của nam nhân lại tối hơn, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy hơi nóng.
“Chàng khêu đèn tối thêm đi, đèn sáng quá…” Ngay cả nàng cũng không phát hiện ra giọng nói của mình mang theo ý nũng nịu.
Trình Thiệu lại phát hiện ra, cố dằn xuống sự bồn chồn trong lòng, trầm giọng đồng ý: “Được!”
Nhân lúc hắn quay người khêu bấc đèn, Lăng Ngọc nhanh chóng cởi trung y và nằm lên giường. Khi Trình Thiệu Đường quay người lại, chỉ nhìn thấy nửa lưng trần trắng nõn của nữ tử lộ ra, còn khuôn mặt thanh tú của nàng thì vùi trong chăn.
“Chàng nhanh lên, bôi thuốc xong ta phải đi ngủ.” Trái tim Lăng Ngọc đập dữ dội, nhưng lại thầm khinh bỉ bản thân.
Đã là phu thê hai kiếp, con cũng có rồi, chẳng qua chỉ là lộ lưng trước mặt tướng công, có gì mà phải ngại chứ!!!
Đúng là già mồm!
Tình hình của Trình Thiệu Đường cũng không tốt hơn nàng là bao. Tay bôi thuốc vừa chạm đến tấm lưng tr ắng nõn là hắn lập tức cảm nhận được cảm giác mềm mại như tơ, khiến hô hấp của hắn không khỏi nặng nề hơn.
Kể ra, hắn đã rất lâu rồi không thân mật với nàng, hình như là từ sau lần áp tiêu nọ, không, hình như là lâu hơn nữa, từ chuyến ra ngoài trước đó.
Thế nhưng, khi hắn trông thấy những vết sưng tấy trên làn da trắng nõn của nàng, mọi suy nghĩ kiều diễm lập tức tan biến, tay thoa thuốc nhẹ nhàng m ơn trớn lên vết thương, mặt lộ vẻ ân hận và đau lòng.
Nói chung đều là lỗi của hắn, là hắn không bảo vệ tốt cho nàng nên mới để nàng gặp phải tai họa lớn như thế.
Sau đó, hắn lại nhớ đến Lương Phương – kẻ mà đến bây giờ vẫn chưa bắt được, mắt hắn tràn đầy lửa giận, sắc mặt cũng bất giác sầm xuống, trong lòng thầm đưa ra quyết định.
“Chàng thoa xong chưa?” Lăng Ngọc nhận ra tay của chàng đã dừng lại và hoàn toàn bất động, đỏ mặt hỏi.
Ngay sau đó, nàng lại cảm nhận được bờ vai mình bị người ta ôm trọn, nam nhân thổi hơi thở ấm nóng bên tai nàng, mặt của nàng đỏ bừng lên.
“Chàng làm gì thế? Không bôi thuốc à?” Lăng Ngọc sẵng giọng.
“Tiểu Ngọc, ta muốn nhận lời đề nghị đến huyện nha làm bộ khoái của Quách đại nhân, nàng thấy sao?” Nàng nghe thấy giọng trầm khàn của nam nhân.
“Chàng bỏ ta ra trước, chàng làm thế ta nói chuyện kiểu gì!” Vành tai của Lăng Ngọc cũng đỏ cả lên, đó vốn là nơi mẫn c ảm nhất của nàng, bây giờ bảo nàng làm sao chịu được.
Trình Thiệu Đường khẽ bật cười, cũng biết điều đó nhưng bỗng nhiên nổi lên ý xấu, hắn dịu dàng ngậm lấy vành tai xinh xắn của nàng.
Lăng Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân như bị rút hết khí lực, cảm giác tê dại nhanh chóng chạy từ vành tai ra khắp cơ thể, khuôn mặt thoát cái đỏ bừng.
“Chàng, sao chàng lại như vậy, xấu, xấu xa!” Cảm giác như vậy đối với một ‘quả phụ’ lâu năm như nàng mà nói đã trở nên tương đối xa lạ, nàng xấu hổ không chịu nổi, đồng thời còn có chút ấm ức không nói thành lời.
Trình Thiệu Đường giở trò xấu, không ngờ trông thấy dáng vẻ thanh tú động lòng người của tiểu nương tử, trái tim hắn ngứa ngáy, vừa xót vừa yêu.
“Chàng cứ vậy là ta giận đấy!” Nàng quay mặt giận dữ trừng chàng, vừa quay đầu qua, cánh môi đã bị lấp kín bởi một bờ môi ấm áp.
Trình Thiệu Đường vốn chỉ định trêu nàng, thấy thế bèn tận dụng thời cơ, lập tức ngậm lấy bờ môi mềm mại, dây dưa triền miên.
Lăng Ngọc cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể kéo căng, chỉ là, không biết bắt đầu từ lúc nào, cả người nàng dần trở nên mềm nhũn, không có chút sức lực nào, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Trình Thiệu Đường biết đã đến lúc mình nên dừng lại, dù sao bây giờ nàng vẫn còn đang bị thương, ngộ nhỡ đụng trúng vết thương thì người đau lòng cho nàng lại chẳng phải hắn sao?
Cũng không biết qua bao lâu hắn mới chịu buông lỏng nàng ra, đồng thời bật cười khi nhận ra sự khác thường của nàng.
Lăng Ngọc thở hổn hển, khó khăn lắm mới hòa hoãn lại thì trông thấy gương mặt tươi cười của hắn, nàng vừa ngại vừa bực, đẩy mạnh hắn ra rồi trừng mắt với hắn.
Nàng tự cho rằng ánh mắt của mình rất hung ác, nhưng đối với Trình Thiệu Đường thì đó lại là một đôi mắt quyến rũ, khiến hắn trở nên chộn rộn.
Hắn khép miệng ho khan, sợ mình không kiềm chế nổi, vội vàng nói vào chính sự.
“Ta muốn đến huyện nha làm bộ đầu, nàng thấy sao?”
Lăng Ngọc che khuôn mặt nóng bừng của mình, nghe hắn hỏi như vậy thì vội vàng làm ra vẻ khoát tay như không có chuyện gì xảy ra, trong lòng âm thầm suy tính.
Tuy chỉ là một bộ đầu nhỏ bé, nhưng dù sao cũng được coi là người trong công môn, đợi một thời gian nữa Lưu Phương đường của bọn nàng mở cửa, cũng coi như có quan hệ với quan phủ. Nghe cách nói của chàng, dường như Quách đại nhân khá tán thưởng chàng, nói không chừng nàng còn thuận thế đề cử cao Ngọc Dung cho các quan phu nhân.
Vả lại, mặc dù làm bộ đầu không hẳn an toàn, nhưng cũng coi như thay đổi hoàn toàn con đường kiếp này của chàng.
Nghĩ vậy, nàng đáp một cách quyết đoán: “Thiếp thấy chủ ý này rất ổn!”
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Story
Chương 25: Quyết định
10.0/10 từ 18 lượt.