Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Chương 112: Vinh hiển
177@-“Có phải muội muốn nói gì không?” Lăng Đại Xuân chần chừ hỏi.
“Ý huynh là về mặt nào?” Lăng Ngọc hỏi.
“Về đại tỷ phu.
Lăng Ngọc giúp hắn châm trà, ung dung nói: “Muội chỉ cảm thấy huynh ấy chuyển đi vào lúc này có lẽ là vì đã nảy sinh tâm tư khác. Dù sao huynh cũng biết rằng người đọc sách chú trọng nhất là danh tiếng, hiện tại Thiệu Đường đang chịu đủ sự phán xét của dân chúng, danh tiếng của chàng không được tốt lắm, còn huynh ấy thì sắp đến ngày thi……..”
Lăng Đại Xuân vừa nghe đã vỡ lẽ, nhăn mày nói: “Muội nghi ngờ hắn ta sợ Thiệu Đường liên lụy tới mình nên mới dọn đi sao?”
“Chỉ mong là muội nghĩ nhiều.”
Lăng Đại Xuân nhỏ giọng trách: “Đúng là muội nghĩ nhiều rồi, người một nhà nào có chuyện nghĩ phức tạp như vậy, trước đó đại tỷ phu cũng từng nói là muốn dọn ra ở riêng để có thể tiếp xúc với nhiều người giàu tri thức, tiện mở rộng tầm mắt hơn, điều này sẽ giúp ích cho huynh ấy trong kì thi sắp tới, chẳng qua cha mẹ cứ mãi không đồng ý thôi. Bây giờ vì bé Chước suốt ngày quậy phá, cha sợ làm lỡ thời gian ôn tập của huynh ấy nên mới mủi lòng mà đồng ý cho huynh ấy chuyển ra ngoài.”
Lăng Ngọc gật đầu: “Ra là vậy.”
“Một phụ nhân như muội chỉ cần an tâm ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng, nuôi dạy con cái là được, lo lắng toàn những chuyện không đâu làm gì? Còn mấy cửa hàng đứng tên muội, ta sẽ giúp muội tìm mấy người đáng tin, sau này cứ giao việc buôn bán cho hạ nhân, muội chỉ cần tính toán kĩ sổ sách, để tránh bị người ta lừa là được.”
“Huynh yên tâm, muội đều biết cả, hôm nào huynh dẫn người tới cho muội nhìn một cái, nếu thật sự là người tốt, muội cũng mừng vì từ nay có thể an nhàn hơn.” Lăng Ngọc đồng ý ngay.
Từ khi Trình Thiệu Đường được người dân và triều đình chú ý, với tư cách là phu nhân của chàng, nàng cũng phải chú ý tới cử chỉ hành động của mình hơn, nhất định không thể để mình trở thành gánh nặng của chàng. Vì thế, những công việc làm ăn đứng tên nàng quả thực cần giao cho những người đáng tin lo liệu, còn nàng chỉ cần chăm chút chuyện nhà là được.
“Còn về việc làm ăn của Lưu Phương đường thì muội cũng không cần phải lo lắng, mọi việc đã có ta, ta nhất định sẽ không để muội phải lỗ bạc.” Lăng Đại Xuân nói.
Việc buôn bán của Lưu Phương đường càng ngày càng tốt, hắn đang xem xét để mở thêm một phân tiệm mới. Tuy nhiên, hắn cũng không phải người có dã tâm lớn, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chính thức gia nhập giới thương nhân nên không có ý định mở rộng kinh doanh. Dù sao chỉ cần hắn quán xuyến tốt việc làm ăn, số tiền kiếm được cũng đã đủ để bọn họ chi tiêu cả đời này.
Lăng Ngọc phần nào biết được dự định của hắn, sĩ nông công thương, đừng nói hắn có ý định gia nhập giới thương nhân, cho dù có thì với tính tình của cha nàng, ông chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Muội sợ gì chứ? Nếu lỗ bạc, muội tìm Tố Vấn tẩu tẩu đòi là được!” Nàng ranh mãnh nói.
Lăng Đại Xuân bật cười.
Nương tử và muội muội thân thiết như keo sơn, người làm tướng công như hắn ở trong lòng nương tử còn không bằng muội muội, cũng không biết điều này là tốt hay là xấu.
Vào một khắc xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Lăng Đại Xuân lập tức vụt tắt.
Tuy vừa nãy hắn quở trách Lăng Ngọc đa nghi, thật ra lúc nghe Lương Hoài Thăng nói muốn dọn đi, hắn cũng từng nghĩ tới khả năng này. Nhưng lại nghĩ dù gì cũng là người một nhà, trưởng tỷ Lăng Bích trước nay thân thiết với bọn họ, lại là người có tính tình đôn hậu, hắn cũng không muốn giữa hai bên nảy sinh hiềm khích.
Lăng Ngọc nhanh chóng cho chuyện Lương Hài Thăng vào quên lãng, dù sao bé Bùn càng lớn thì nàng càng phải tốn nhiều tâm sức hơn, vả lại, nàng còn có một bé Đá đang trong độ tuổi ‘đến chó còn chê’, cứ thỉnh thoảng lại rước họa về cho nàng, khiến nàng bận rộn đến mức không bao giờ rảnh rỗi để quan tâm đ ến chuyện của người khác.
Sau kỳ thi mùa xuân, nàng cũng chỉ tặng Lương Hoài Thăng vài thứ đồ bổ thân cho có lệ, còn về việc hắn thi thố như thế nào, nàng cũng chẳng để ý.
Dù sao khi danh sách được công bố thì nàng cũng sẽ biết thôi. Cho dù Lương Hoài Thăng không trúng cử, nàng cũng chẳng quá bất ngờ, bởi kiếp trước đến tận lúc nàng chết, hắn vẫn chỉ là một cử nhân.
Ngày bé Bùn tròn trăm ngày tuổi, Lăng Ngọc chẳng những lại nhận được lễ vật của hoàng hậu, ngay cả các trọng thần trong triều như Lại bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh,… cũng tặng lễ vật tới phủ.
Ngay sau đó, những quan viên khác cũng lục tục tới tặng quà mừng, điều này khiến cho cánh cổng vốn luôn yên ắng của Trình phủ trở nên nhộn nhịp, xe ngựa thì tấp nập, người đến người đi nối liền không dứt.
May mà họ đều biết nam chủ nhân không có trong phủ, nên cũng không hề nán lại lâu. Sau khi tặng quà mừng, hai bên nhận mặt nhau xong thì họ đều biết ý mà ra về, việc này khiến cho Lăng Ngọc bớt lo hơn hẳn, nhưng vẫn khiến nàng cảm thán không thôi: thế gia đúng là thế gia, hành sự chu đáo tận tình, không gây chút ác cảm.
“Cũng không biết Thiệu Đường bây giờ thế nào rồi, rốt cuộc bao giờ mới trở về, chẳng lẽ lúc bé Bùn biết nói biết đi rồi nó mới được về ư!” Sau khi khách khứa tản đi, Vương Thị bế cháu gái trắng trẻo đáng yêu vào lòng, nói với vẻ lo lắng.
“Mẹ yên tâm, con tin rằng không lâu nữa là chàng có thể trở về rồi.” Lăng Ngọc nói lời an ủi, chỉ sợ bà lại nghĩ lung tung nên nói tiếp: “Con định đặt cái tên này cho bé Bùn, mẹ nghe xem có hay không?”
“Tên gì thế?” Lăng Ngọc hào hứng trở lại.
“Bé Bùn ngủ hành khuyết thủy, con đang nghĩ, hay là chúng ta cứ đặt luôn tên là Tam Thủy…..”
“Tam Thủy?” Vương Thị trợn to mắt với vẻ không thể tin được.
Lăng Ngọc hắng giọng: “Không phải đâu mẹ, là Tam Thủy Miểu, từ Miểu() được tạo thành từ ba từ Thủy() có nghĩa là nước mênh mông, Trình Miểu. Bé Đá và bé Bùn, Trình Tam Thạch và Trình Tam Thủy, vừa đẹp, thoạt nghe đã biết ngay là huynh muội.”
(*) Giải thích chút: từ () Miểu được tạo thành từ ba chữ Thủy . (1=3;=). Vì có tận ba từ nước, nên nó mang nghĩa là nước mênh mông, rất nhiều nước. Đồng thời, tên bé Đá cũng được đặt bằng cách như vậy.
“Được đó được đó, cứ gọi là Trình Miểu đi mẹ, vừa nghe đã biết ngay là muội muội của con.” Vương Thị còn chưa kịp lên tiếng, bé Đá đã vui sướng kêu lên.
Bé Bùn, Trình Tam Thủy…. Vương Thị chợt cảm thấy thương cảm cho cháu gái, sao lại gặp phải một người mẹ, người anh không đáng tin như vậy chứ.
May mắn thay, người mẹ không đáng tin này vẫn biết cách đặt tên theo ngũ hành, cũng chưa đến mức quá loạn.
“Nếu dựa theo cách nói này, sau này bé Gỗ có phải cũng gọi là Trình Tam Kim không ạ?” Bé Đá chau màu một lát, rồi chợt nói.
“Không, gọi là Trình Giảo Kim.” Lăng Ngọc tỉnh bơ đáp.
Đám thị nữ Phục Linh, Thanh Đại lập tức phì cười, ngay cả Vương Thị cũng dở khóc dở cười, tức giận nói: “Chỉ biết nói vớ nói vẩn, nào có người mẹ nào như cô chứ!”
Bé Đá gãi tai, biết mẹ đang trêu mình nên cũng cười ngơ ngẩn theo.
Lăng Ngọc cười véo má nó: “Suốt ngày bé Gỗ này, bé Gỗ nọ, muội muội con mới ra đời bao lâu chứ, chưa gì đã muốn có đệ đệ rồi.”
Không có bé Gỗ, nhưng cách đây mấy nghìn dặm có một thân gỗ lớn, gỗ lớn một ngày chưa về thì đừng có mơ tưởng có bé Gỗ.
Bé Bùn trong lòng Vương Thị đột nhiên kêu lên ‘ê ê a a’ như thể đang hùa theo lời mẹ nó, âm thanh này lập tức thu hút sự chú ý của bé Đá, người vừa rồi vẫn đang nghĩ về bé Gỗ.
Lúc tin Lương Hoài Thăng trúng Đồng tiến sĩ(*) truyền tới, Lăng Ngọc đang đùa với nữ nhi, tiểu nha đầu cắn vào bàn tay bé xíu của mình, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn về phía nàng với vẻ ngây ngô, một lát sau lại bổ nhào vào lòng nàng cười khúc khích.
(*) Tại Trung Quốc, Thời nhà Tống, khoa cử chia ra làm 5 giáp. Những người đỗ ở giáp thứ 5 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân. Tới thời Minh-Thanh mới chia thành 3 giáp và những người đỗ ở giáp thứ 3 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân. Trên thực tế, ‘Đồng’ ở đây có nghĩa là ‘Bất đồng’, mục đích đương nhiên là để an ủi những sĩ tử không đậu cống sĩ (*), để tránh việc họ quẫn trí mà gây rối trên phố, làm mất trị an khu vực.
(*) Thứ hạng của những người này từ thấp đến cao như sau: tú tài—cử nhân—công sĩ—tiến sĩ—thám hoa—bảng nhãn—trạng nguyên.(Ở đây, Đồng tiến sĩ không được coi là cử nhân, cử nhân là người thi đỗ kì thi hương, chỉ có những người thi đậu kì thi hội mới có thể tiếp thục thi đình)
Lăng Ngọc ôm lấy nữ nhi cười trìu mến, lúc nghe thấy Thanh Đại báo tin vui thì không khỏi có chút bất ngờ.
Không ngờ đời này lại thi đậu!
Tiểu nha đầu thấy mẹ bỗng nhiên không để ý tới mình thì vươn tay vỗ vào mặt mẹ. Lăng Ngọc bấy giờ mới hoàn hồn, bắt lấy cái tay tinh nghịch của nữ nhi rồi quay đầu dặn Thanh Đại: “Chuẩn bị gửi một phần lễ vật qua đó đi!”
Thanh Đại thưa vâng rồi lui xuống chuẩn bị.
Hiện tại Lương Hoài Thăng vẫn đang sống ở nơi hắn thuê trước đó, không có ý định dọn về nhà của Lăng Đại Xuân. Lăng Ngọc cũng lười để ý tới chuyện hắn nghĩ thế nào, dù sao nàng chỉ cần làm tròn tình nghĩa thông gia, không để người khác xoi mói là được.
Lăng tú tài vô cùng mừng rỡ vì nữ tế đỗ cao, tuy chỉ là Đồng tiến sĩ, nhưng cũng đủ để ông vui đến nỗi hăm hở cả ngày.
Mặc dù Lương Hoài Thăng có chút tiếc nuối vì không thể vào nhị giáp, nhưng hắn hiểu rõ khả năng của mình, lần này có thể vào được tam giáp đã là khá lắm rồi. Vả lại, năm nay sĩ tử thi bù đông hơn hàng năm, nhưng số người trúng cử lại không vì thế mà tăng lên.
“Lương huynh, chúc mừng huynh đỗ cao, tiếp theo chỉ cần yên tâm đợi triều đình thụ quan. Với mối quan hệ của huynh nhất định sẽ có rất nhiều chức quan béo bở.” Một tử sĩ cách đây không lâu còn xưng huynh gọi đệ với hắn, lần này thi rớt nên nói với giọng chua lè.
“Ngày sau Lương huynh một bước lên mây, nhớ chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn nhé.” Một tử sĩ không có tên trên bảng vàng nói đầy ẩn ý.
“Đúng là thi tốt không bằng có thân thích! Chỉ dựa vào mối quan hệ của Lương huynh và Sát thần tướng quân, e rằng ngay cả tiền đồ của người hôm nay được nhất giáp cũng không bằng huynh!” Một người đồng hương xếp sau hắn nói với vẻ châm biếm.
Sắc mặt Lương Hoài Thăng lập tức sầm xuống, bực bội nói: “Mọi thứ mà hôm nay Lương mỗ có được đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân, sau này cũng khinh thường việc bám víu quyền quý để giàu sang!”
“Lương huynh tội gì phải nói chuyện một cách quyết tuyệt như vậy, Trình đại tướng quân ở tiền tuyến liên tục giành thắng lợi, chẳng mấy chốc sẽ khải hoàn về triều. Đến lúc đó, hắn được phong hầu phong tước, cả nhà cũng được phú quý theo, mà Lương huynh và hắn lại là thông gia, nếu có được sự nâng đỡ của hắn, tiền đồ của huynh sau này ắt sẽ vô lượng!”
“Mỗi người một số mệnh, ai bảo ngươi không cưới một nương tử tốt, kết một mối duyên đẹp, giờ thì chỉ có ngồi đây mà ước ao thôi!”
“Thôi, đành vậy, người đọc sách chúng ta không thèm nhập bọn với hạng mãng phu khát máu, coi mạng người như cỏ rác như thế!”
……
Giọng nói oang oang của ba người kia vang lên bên tai hắn, khiến sắc mặt hắn ngày càng u ám, lúc đang định phản bác thì chợt nghe thấy gia bộc của Trình phủ khiêng lễ vật tới.
Ba người nhận ra ký hiệu ký hiệu của xe ngựa thì đồng thời liếc về phía hắn với ánh mắt khinh thường, sau đó cùng nhau rời đi.
Lương Hoài Thăng siết chặt nắm đấm, tức đến độ cả người run rẩy.
Nửa năm sau, Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng quét sạch loạn phỉ ở khu vực phía nam Bình Giang, kể từ đó, hoàn toàn chấm dứt thời kì loạn lạc suốt những năm cuối đời của tiên đế đến nay.
Và tất cả những điều này đã được hoàn thành trước một năm, so với thời hạn ba năm mà Triệu Uân đặt ra cho hắn.
Khải Nguyên đế Triệu Uân hết sức vui sướng, hắn chẳng quan tâm việc Trình Thiệu Đường đang ở cách kinh thành cả ngàn dặm mà lập tức hạ chỉ sắc phong chàng làm Bình Nam hầu.
Quần thần xôn xao, nhưng không ai dám nhiều chuyện.
Dẫu sao, với công lao to lớn mà Trình Thiệu Đường lập được, thì phong hầu là chuyện không thể bàn cãi. Huống hồ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Bình Nam hầu này chính là trọng thần thân tín của bệ hạ, hiện giờ hắn còn có thành tích quân sự, thế nên đâu chỉ có địa vị cao, việc phong tước phong hầu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Bệ hạ đã có chủ tâm nâng Bình Nam hầu lên cao, bọn hắn có nói nhiều cũng vô ích!
Ban đầu Triệu Uân còn tưởng rằng sẽ có lão già bảo thủ nào đó đứng ra phản đối, không ngờ chúng quần thần chỉ ngạc nhiên lúc đầu, sau đó nhanh chóng bình thản tiếp nhận.
Hắn có chút thắc mắc, mấy lão thấy phu này trở nên nghe lời từ lúc nào vậy? Uổng công hắn còn chuẩn bị một đống lời để đối phó với bọn họ, vậy mà lại không có đất dụng võ.
Khi ý chỉ truyền tới Trình phủ, mọi người trong nhà đều sửng sốt, chỉ có bé Đá là người phản ứng đầu tiên, nó reo lên vui sướng: “Cha con là hầu gia rồi! Cha con là hầu gia rồi!”
“Hầu gia rồi, hầu gia rồi!” Bé Bùn nắm lấy vạt váy của mẹ, nói nhại theo ca ca rồi cười khúc khích, ấy vậy mà phát âm lại khá chuẩn.
Niềm vui của hai huynh muội nhanh chóng lan tỏa đến mọi người xung quanh, Lăng Ngọc mỉm cười, khom người bế tiểu nha đầu lên và hào sảng nói ra một câu ‘Thưởng cho mỗi người một tháng tiền công!’ trong tiếng chúc mừng của mọi người.
Nàng vừa dứt lời, tiếng hoan hô vang lên khắp nơi.
Bé Bùn rúc vào lòng nàng cũng bắt chước mọi người vỗ tay.
“Hoàng hậu nương nương nhắc tới đại cô nương suốt, nói rằng lâu vậy rồi mà vẫn chưa có duyên gặp mặt. Nếu hầu phu nhân có rảnh, chi bằng dẫn đại cô nương vào cung thỉnh an nương nương đi!” Nội thị cười nói.
“Phiền nương nương nhớ mong rồi, là lỗi của thiếp thân, ngày sau nhất định sẽ tới tạ tội với nương nương.” Lăng Ngọc đưa nữ nhi cho Thanh Đại rồi vội nói.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn chăm sóc cho gia đình các nàng, từ lúc bé Bùn sinh ra đã không ngừng ban thưởng. Dù có mấy lần nàng vào cung, nhưng vì nha đầu này còn quá nhỏ nên không tiện dẫn nó theo cùng, nay con bé đã tròn một tuổi, quả thực đã đến lúc có thể đưa vào cung rồi.
Hôm sau, Lăng Ngọc dậy từ sáng sớm, sau khi trang điểm ăn mặc gọn gàng, nàng đến phòng của nữ nhi thì thấy tiểu nha đầu đã được Thanh Đại ăn diện như một tiểu tiên đồng. Thấy nàng tới, bé con lập tức tươi cười với nàng.
Nàng tiến lên vài bước, véo má tiểu nha đầu và hỏi: “Tiểu cô nương này ở đâu ra thế?”
Bé Bùn chớp chớp đôi mắt, vẫn cười hề hề với nàng. Một lát sau, con bé nũng nịu gọi: “Mẹ ơi…..”
“Mẹ, bé Bùn, hai người chuẩn bị xong hết chưa? Đi mau, đi mau thôi!” Tiếng gọi hưng phấn của bé Đá truyền tới, Lăng Ngọc đáp ừ một tiếng, nhũ mẫu tiến lên bế bé Bùn, sau đó ba mẹ con ngồi lên xe ngựa vào cung.
Trong cung, hoàng hậu mỉm cười nhìn Triệu Tuần đang trịnh trọng dạy đệ đệ đọc sách với vẻ mặt dịu dàng.
Ở bên dưới, Dung quý tần đang nghiêm túc bẩm báo cung vụ cho nàng.
“Ngươi sắp xếp rất tốt, có ngươi ở đây bản cung cũng yên tâm hơn.” Sau khi Dung quý tần bẩm báo xong, hoàng hậu mới gật đầu nói.
“Có thể san sẻ giúp nương nương là may mắn của thiếp thân.” Dung quý tần cung kính trả lời.
“Nương nương, Bình Nam hầu phu nhân dẫn theo đại công tử và đại cô nương ở ngoài điện đợi triệu kiến.” Một tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo.
Hoàng nghe vậy cười nói: “Mau truyền triệu!”
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
“Ý huynh là về mặt nào?” Lăng Ngọc hỏi.
“Về đại tỷ phu.
Lăng Ngọc giúp hắn châm trà, ung dung nói: “Muội chỉ cảm thấy huynh ấy chuyển đi vào lúc này có lẽ là vì đã nảy sinh tâm tư khác. Dù sao huynh cũng biết rằng người đọc sách chú trọng nhất là danh tiếng, hiện tại Thiệu Đường đang chịu đủ sự phán xét của dân chúng, danh tiếng của chàng không được tốt lắm, còn huynh ấy thì sắp đến ngày thi……..”
Lăng Đại Xuân vừa nghe đã vỡ lẽ, nhăn mày nói: “Muội nghi ngờ hắn ta sợ Thiệu Đường liên lụy tới mình nên mới dọn đi sao?”
“Chỉ mong là muội nghĩ nhiều.”
Lăng Đại Xuân nhỏ giọng trách: “Đúng là muội nghĩ nhiều rồi, người một nhà nào có chuyện nghĩ phức tạp như vậy, trước đó đại tỷ phu cũng từng nói là muốn dọn ra ở riêng để có thể tiếp xúc với nhiều người giàu tri thức, tiện mở rộng tầm mắt hơn, điều này sẽ giúp ích cho huynh ấy trong kì thi sắp tới, chẳng qua cha mẹ cứ mãi không đồng ý thôi. Bây giờ vì bé Chước suốt ngày quậy phá, cha sợ làm lỡ thời gian ôn tập của huynh ấy nên mới mủi lòng mà đồng ý cho huynh ấy chuyển ra ngoài.”
Lăng Ngọc gật đầu: “Ra là vậy.”
“Một phụ nhân như muội chỉ cần an tâm ở nhà phụng dưỡng mẹ chồng, nuôi dạy con cái là được, lo lắng toàn những chuyện không đâu làm gì? Còn mấy cửa hàng đứng tên muội, ta sẽ giúp muội tìm mấy người đáng tin, sau này cứ giao việc buôn bán cho hạ nhân, muội chỉ cần tính toán kĩ sổ sách, để tránh bị người ta lừa là được.”
“Huynh yên tâm, muội đều biết cả, hôm nào huynh dẫn người tới cho muội nhìn một cái, nếu thật sự là người tốt, muội cũng mừng vì từ nay có thể an nhàn hơn.” Lăng Ngọc đồng ý ngay.
Từ khi Trình Thiệu Đường được người dân và triều đình chú ý, với tư cách là phu nhân của chàng, nàng cũng phải chú ý tới cử chỉ hành động của mình hơn, nhất định không thể để mình trở thành gánh nặng của chàng. Vì thế, những công việc làm ăn đứng tên nàng quả thực cần giao cho những người đáng tin lo liệu, còn nàng chỉ cần chăm chút chuyện nhà là được.
“Còn về việc làm ăn của Lưu Phương đường thì muội cũng không cần phải lo lắng, mọi việc đã có ta, ta nhất định sẽ không để muội phải lỗ bạc.” Lăng Đại Xuân nói.
Việc buôn bán của Lưu Phương đường càng ngày càng tốt, hắn đang xem xét để mở thêm một phân tiệm mới. Tuy nhiên, hắn cũng không phải người có dã tâm lớn, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ chính thức gia nhập giới thương nhân nên không có ý định mở rộng kinh doanh. Dù sao chỉ cần hắn quán xuyến tốt việc làm ăn, số tiền kiếm được cũng đã đủ để bọn họ chi tiêu cả đời này.
Lăng Ngọc phần nào biết được dự định của hắn, sĩ nông công thương, đừng nói hắn có ý định gia nhập giới thương nhân, cho dù có thì với tính tình của cha nàng, ông chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Muội sợ gì chứ? Nếu lỗ bạc, muội tìm Tố Vấn tẩu tẩu đòi là được!” Nàng ranh mãnh nói.
Lăng Đại Xuân bật cười.
Nương tử và muội muội thân thiết như keo sơn, người làm tướng công như hắn ở trong lòng nương tử còn không bằng muội muội, cũng không biết điều này là tốt hay là xấu.
Vào một khắc xoay người rời đi, nụ cười trên mặt Lăng Đại Xuân lập tức vụt tắt.
Tuy vừa nãy hắn quở trách Lăng Ngọc đa nghi, thật ra lúc nghe Lương Hoài Thăng nói muốn dọn đi, hắn cũng từng nghĩ tới khả năng này. Nhưng lại nghĩ dù gì cũng là người một nhà, trưởng tỷ Lăng Bích trước nay thân thiết với bọn họ, lại là người có tính tình đôn hậu, hắn cũng không muốn giữa hai bên nảy sinh hiềm khích.
Lăng Ngọc nhanh chóng cho chuyện Lương Hài Thăng vào quên lãng, dù sao bé Bùn càng lớn thì nàng càng phải tốn nhiều tâm sức hơn, vả lại, nàng còn có một bé Đá đang trong độ tuổi ‘đến chó còn chê’, cứ thỉnh thoảng lại rước họa về cho nàng, khiến nàng bận rộn đến mức không bao giờ rảnh rỗi để quan tâm đ ến chuyện của người khác.
Sau kỳ thi mùa xuân, nàng cũng chỉ tặng Lương Hoài Thăng vài thứ đồ bổ thân cho có lệ, còn về việc hắn thi thố như thế nào, nàng cũng chẳng để ý.
Dù sao khi danh sách được công bố thì nàng cũng sẽ biết thôi. Cho dù Lương Hoài Thăng không trúng cử, nàng cũng chẳng quá bất ngờ, bởi kiếp trước đến tận lúc nàng chết, hắn vẫn chỉ là một cử nhân.
Ngày bé Bùn tròn trăm ngày tuổi, Lăng Ngọc chẳng những lại nhận được lễ vật của hoàng hậu, ngay cả các trọng thần trong triều như Lại bộ Thượng thư, Đại lý tự khanh,… cũng tặng lễ vật tới phủ.
Ngay sau đó, những quan viên khác cũng lục tục tới tặng quà mừng, điều này khiến cho cánh cổng vốn luôn yên ắng của Trình phủ trở nên nhộn nhịp, xe ngựa thì tấp nập, người đến người đi nối liền không dứt.
May mà họ đều biết nam chủ nhân không có trong phủ, nên cũng không hề nán lại lâu. Sau khi tặng quà mừng, hai bên nhận mặt nhau xong thì họ đều biết ý mà ra về, việc này khiến cho Lăng Ngọc bớt lo hơn hẳn, nhưng vẫn khiến nàng cảm thán không thôi: thế gia đúng là thế gia, hành sự chu đáo tận tình, không gây chút ác cảm.
“Cũng không biết Thiệu Đường bây giờ thế nào rồi, rốt cuộc bao giờ mới trở về, chẳng lẽ lúc bé Bùn biết nói biết đi rồi nó mới được về ư!” Sau khi khách khứa tản đi, Vương Thị bế cháu gái trắng trẻo đáng yêu vào lòng, nói với vẻ lo lắng.
“Mẹ yên tâm, con tin rằng không lâu nữa là chàng có thể trở về rồi.” Lăng Ngọc nói lời an ủi, chỉ sợ bà lại nghĩ lung tung nên nói tiếp: “Con định đặt cái tên này cho bé Bùn, mẹ nghe xem có hay không?”
“Tên gì thế?” Lăng Ngọc hào hứng trở lại.
“Bé Bùn ngủ hành khuyết thủy, con đang nghĩ, hay là chúng ta cứ đặt luôn tên là Tam Thủy…..”
“Tam Thủy?” Vương Thị trợn to mắt với vẻ không thể tin được.
Lăng Ngọc hắng giọng: “Không phải đâu mẹ, là Tam Thủy Miểu, từ Miểu() được tạo thành từ ba từ Thủy() có nghĩa là nước mênh mông, Trình Miểu. Bé Đá và bé Bùn, Trình Tam Thạch và Trình Tam Thủy, vừa đẹp, thoạt nghe đã biết ngay là huynh muội.”
(*) Giải thích chút: từ () Miểu được tạo thành từ ba chữ Thủy . (1=3;=). Vì có tận ba từ nước, nên nó mang nghĩa là nước mênh mông, rất nhiều nước. Đồng thời, tên bé Đá cũng được đặt bằng cách như vậy.
“Được đó được đó, cứ gọi là Trình Miểu đi mẹ, vừa nghe đã biết ngay là muội muội của con.” Vương Thị còn chưa kịp lên tiếng, bé Đá đã vui sướng kêu lên.
Bé Bùn, Trình Tam Thủy…. Vương Thị chợt cảm thấy thương cảm cho cháu gái, sao lại gặp phải một người mẹ, người anh không đáng tin như vậy chứ.
May mắn thay, người mẹ không đáng tin này vẫn biết cách đặt tên theo ngũ hành, cũng chưa đến mức quá loạn.
“Nếu dựa theo cách nói này, sau này bé Gỗ có phải cũng gọi là Trình Tam Kim không ạ?” Bé Đá chau màu một lát, rồi chợt nói.
“Không, gọi là Trình Giảo Kim.” Lăng Ngọc tỉnh bơ đáp.
Đám thị nữ Phục Linh, Thanh Đại lập tức phì cười, ngay cả Vương Thị cũng dở khóc dở cười, tức giận nói: “Chỉ biết nói vớ nói vẩn, nào có người mẹ nào như cô chứ!”
Bé Đá gãi tai, biết mẹ đang trêu mình nên cũng cười ngơ ngẩn theo.
Lăng Ngọc cười véo má nó: “Suốt ngày bé Gỗ này, bé Gỗ nọ, muội muội con mới ra đời bao lâu chứ, chưa gì đã muốn có đệ đệ rồi.”
Không có bé Gỗ, nhưng cách đây mấy nghìn dặm có một thân gỗ lớn, gỗ lớn một ngày chưa về thì đừng có mơ tưởng có bé Gỗ.
Bé Bùn trong lòng Vương Thị đột nhiên kêu lên ‘ê ê a a’ như thể đang hùa theo lời mẹ nó, âm thanh này lập tức thu hút sự chú ý của bé Đá, người vừa rồi vẫn đang nghĩ về bé Gỗ.
Lúc tin Lương Hoài Thăng trúng Đồng tiến sĩ(*) truyền tới, Lăng Ngọc đang đùa với nữ nhi, tiểu nha đầu cắn vào bàn tay bé xíu của mình, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn về phía nàng với vẻ ngây ngô, một lát sau lại bổ nhào vào lòng nàng cười khúc khích.
(*) Tại Trung Quốc, Thời nhà Tống, khoa cử chia ra làm 5 giáp. Những người đỗ ở giáp thứ 5 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân. Tới thời Minh-Thanh mới chia thành 3 giáp và những người đỗ ở giáp thứ 3 gọi là đồng tiến sĩ xuất thân. Trên thực tế, ‘Đồng’ ở đây có nghĩa là ‘Bất đồng’, mục đích đương nhiên là để an ủi những sĩ tử không đậu cống sĩ (*), để tránh việc họ quẫn trí mà gây rối trên phố, làm mất trị an khu vực.
(*) Thứ hạng của những người này từ thấp đến cao như sau: tú tài—cử nhân—công sĩ—tiến sĩ—thám hoa—bảng nhãn—trạng nguyên.(Ở đây, Đồng tiến sĩ không được coi là cử nhân, cử nhân là người thi đỗ kì thi hương, chỉ có những người thi đậu kì thi hội mới có thể tiếp thục thi đình)
Lăng Ngọc ôm lấy nữ nhi cười trìu mến, lúc nghe thấy Thanh Đại báo tin vui thì không khỏi có chút bất ngờ.
Không ngờ đời này lại thi đậu!
Tiểu nha đầu thấy mẹ bỗng nhiên không để ý tới mình thì vươn tay vỗ vào mặt mẹ. Lăng Ngọc bấy giờ mới hoàn hồn, bắt lấy cái tay tinh nghịch của nữ nhi rồi quay đầu dặn Thanh Đại: “Chuẩn bị gửi một phần lễ vật qua đó đi!”
Thanh Đại thưa vâng rồi lui xuống chuẩn bị.
Hiện tại Lương Hoài Thăng vẫn đang sống ở nơi hắn thuê trước đó, không có ý định dọn về nhà của Lăng Đại Xuân. Lăng Ngọc cũng lười để ý tới chuyện hắn nghĩ thế nào, dù sao nàng chỉ cần làm tròn tình nghĩa thông gia, không để người khác xoi mói là được.
Lăng tú tài vô cùng mừng rỡ vì nữ tế đỗ cao, tuy chỉ là Đồng tiến sĩ, nhưng cũng đủ để ông vui đến nỗi hăm hở cả ngày.
Mặc dù Lương Hoài Thăng có chút tiếc nuối vì không thể vào nhị giáp, nhưng hắn hiểu rõ khả năng của mình, lần này có thể vào được tam giáp đã là khá lắm rồi. Vả lại, năm nay sĩ tử thi bù đông hơn hàng năm, nhưng số người trúng cử lại không vì thế mà tăng lên.
“Lương huynh, chúc mừng huynh đỗ cao, tiếp theo chỉ cần yên tâm đợi triều đình thụ quan. Với mối quan hệ của huynh nhất định sẽ có rất nhiều chức quan béo bở.” Một tử sĩ cách đây không lâu còn xưng huynh gọi đệ với hắn, lần này thi rớt nên nói với giọng chua lè.
“Ngày sau Lương huynh một bước lên mây, nhớ chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn nhé.” Một tử sĩ không có tên trên bảng vàng nói đầy ẩn ý.
“Đúng là thi tốt không bằng có thân thích! Chỉ dựa vào mối quan hệ của Lương huynh và Sát thần tướng quân, e rằng ngay cả tiền đồ của người hôm nay được nhất giáp cũng không bằng huynh!” Một người đồng hương xếp sau hắn nói với vẻ châm biếm.
Sắc mặt Lương Hoài Thăng lập tức sầm xuống, bực bội nói: “Mọi thứ mà hôm nay Lương mỗ có được đều dựa vào sự nỗ lực của bản thân, sau này cũng khinh thường việc bám víu quyền quý để giàu sang!”
“Lương huynh tội gì phải nói chuyện một cách quyết tuyệt như vậy, Trình đại tướng quân ở tiền tuyến liên tục giành thắng lợi, chẳng mấy chốc sẽ khải hoàn về triều. Đến lúc đó, hắn được phong hầu phong tước, cả nhà cũng được phú quý theo, mà Lương huynh và hắn lại là thông gia, nếu có được sự nâng đỡ của hắn, tiền đồ của huynh sau này ắt sẽ vô lượng!”
“Mỗi người một số mệnh, ai bảo ngươi không cưới một nương tử tốt, kết một mối duyên đẹp, giờ thì chỉ có ngồi đây mà ước ao thôi!”
“Thôi, đành vậy, người đọc sách chúng ta không thèm nhập bọn với hạng mãng phu khát máu, coi mạng người như cỏ rác như thế!”
……
Giọng nói oang oang của ba người kia vang lên bên tai hắn, khiến sắc mặt hắn ngày càng u ám, lúc đang định phản bác thì chợt nghe thấy gia bộc của Trình phủ khiêng lễ vật tới.
Ba người nhận ra ký hiệu ký hiệu của xe ngựa thì đồng thời liếc về phía hắn với ánh mắt khinh thường, sau đó cùng nhau rời đi.
Lương Hoài Thăng siết chặt nắm đấm, tức đến độ cả người run rẩy.
Nửa năm sau, Trình Thiệu Đường cuối cùng cũng quét sạch loạn phỉ ở khu vực phía nam Bình Giang, kể từ đó, hoàn toàn chấm dứt thời kì loạn lạc suốt những năm cuối đời của tiên đế đến nay.
Và tất cả những điều này đã được hoàn thành trước một năm, so với thời hạn ba năm mà Triệu Uân đặt ra cho hắn.
Khải Nguyên đế Triệu Uân hết sức vui sướng, hắn chẳng quan tâm việc Trình Thiệu Đường đang ở cách kinh thành cả ngàn dặm mà lập tức hạ chỉ sắc phong chàng làm Bình Nam hầu.
Quần thần xôn xao, nhưng không ai dám nhiều chuyện.
Dẫu sao, với công lao to lớn mà Trình Thiệu Đường lập được, thì phong hầu là chuyện không thể bàn cãi. Huống hồ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được Bình Nam hầu này chính là trọng thần thân tín của bệ hạ, hiện giờ hắn còn có thành tích quân sự, thế nên đâu chỉ có địa vị cao, việc phong tước phong hầu cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
Bệ hạ đã có chủ tâm nâng Bình Nam hầu lên cao, bọn hắn có nói nhiều cũng vô ích!
Ban đầu Triệu Uân còn tưởng rằng sẽ có lão già bảo thủ nào đó đứng ra phản đối, không ngờ chúng quần thần chỉ ngạc nhiên lúc đầu, sau đó nhanh chóng bình thản tiếp nhận.
Hắn có chút thắc mắc, mấy lão thấy phu này trở nên nghe lời từ lúc nào vậy? Uổng công hắn còn chuẩn bị một đống lời để đối phó với bọn họ, vậy mà lại không có đất dụng võ.
Khi ý chỉ truyền tới Trình phủ, mọi người trong nhà đều sửng sốt, chỉ có bé Đá là người phản ứng đầu tiên, nó reo lên vui sướng: “Cha con là hầu gia rồi! Cha con là hầu gia rồi!”
“Hầu gia rồi, hầu gia rồi!” Bé Bùn nắm lấy vạt váy của mẹ, nói nhại theo ca ca rồi cười khúc khích, ấy vậy mà phát âm lại khá chuẩn.
Niềm vui của hai huynh muội nhanh chóng lan tỏa đến mọi người xung quanh, Lăng Ngọc mỉm cười, khom người bế tiểu nha đầu lên và hào sảng nói ra một câu ‘Thưởng cho mỗi người một tháng tiền công!’ trong tiếng chúc mừng của mọi người.
Nàng vừa dứt lời, tiếng hoan hô vang lên khắp nơi.
Bé Bùn rúc vào lòng nàng cũng bắt chước mọi người vỗ tay.
“Hoàng hậu nương nương nhắc tới đại cô nương suốt, nói rằng lâu vậy rồi mà vẫn chưa có duyên gặp mặt. Nếu hầu phu nhân có rảnh, chi bằng dẫn đại cô nương vào cung thỉnh an nương nương đi!” Nội thị cười nói.
“Phiền nương nương nhớ mong rồi, là lỗi của thiếp thân, ngày sau nhất định sẽ tới tạ tội với nương nương.” Lăng Ngọc đưa nữ nhi cho Thanh Đại rồi vội nói.
Hoàng hậu nương nương vẫn luôn chăm sóc cho gia đình các nàng, từ lúc bé Bùn sinh ra đã không ngừng ban thưởng. Dù có mấy lần nàng vào cung, nhưng vì nha đầu này còn quá nhỏ nên không tiện dẫn nó theo cùng, nay con bé đã tròn một tuổi, quả thực đã đến lúc có thể đưa vào cung rồi.
Hôm sau, Lăng Ngọc dậy từ sáng sớm, sau khi trang điểm ăn mặc gọn gàng, nàng đến phòng của nữ nhi thì thấy tiểu nha đầu đã được Thanh Đại ăn diện như một tiểu tiên đồng. Thấy nàng tới, bé con lập tức tươi cười với nàng.
Nàng tiến lên vài bước, véo má tiểu nha đầu và hỏi: “Tiểu cô nương này ở đâu ra thế?”
Bé Bùn chớp chớp đôi mắt, vẫn cười hề hề với nàng. Một lát sau, con bé nũng nịu gọi: “Mẹ ơi…..”
“Mẹ, bé Bùn, hai người chuẩn bị xong hết chưa? Đi mau, đi mau thôi!” Tiếng gọi hưng phấn của bé Đá truyền tới, Lăng Ngọc đáp ừ một tiếng, nhũ mẫu tiến lên bế bé Bùn, sau đó ba mẹ con ngồi lên xe ngựa vào cung.
Trong cung, hoàng hậu mỉm cười nhìn Triệu Tuần đang trịnh trọng dạy đệ đệ đọc sách với vẻ mặt dịu dàng.
Ở bên dưới, Dung quý tần đang nghiêm túc bẩm báo cung vụ cho nàng.
“Ngươi sắp xếp rất tốt, có ngươi ở đây bản cung cũng yên tâm hơn.” Sau khi Dung quý tần bẩm báo xong, hoàng hậu mới gật đầu nói.
“Có thể san sẻ giúp nương nương là may mắn của thiếp thân.” Dung quý tần cung kính trả lời.
“Nương nương, Bình Nam hầu phu nhân dẫn theo đại công tử và đại cô nương ở ngoài điện đợi triệu kiến.” Một tiểu cung nữ tiến vào bẩm báo.
Hoàng nghe vậy cười nói: “Mau truyền triệu!”
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Story
Chương 112: Vinh hiển
10.0/10 từ 18 lượt.