Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành

Chương 104: Người được chọn

163@-
“Sao rồi, mẹ đã chọn được ai chưa?” Trình Thiệu Đường đang nắm cánh tay của bé Đá, thấy nàng đi tới bèn hỏi.

Lăng Ngọc hắng giọng, nói một cách mơ hồ: “Có lẽ giờ mẹ cũng chưa chọn được ai đâu! Dù sao thì có vẻ như ứng cử viên cũng khá nhiều.”

“Cũng phải, chắc mẹ vẫn muốn nghĩ kĩ hơn.” Trình Thiệu Đường mỉm cười, song cũng không để ý.

“Nhưng chuyện này còn cần xem ý của Thiệu An thế nào, dầu gì đây cũng là chuyện cả đời của đệ ấy. Chọn thế nào đi nữa thì cũng phải chọn một người vừa ý đệ ấy mới tốt.” Lăng Ngọc đón lấy bé Đá đang nhào về phía mình, cầm khăn lau mặt giúp con và đáp.

“Hay là, chàng tìm cơ hội ướm hỏi đệ ấy đi! Xem đệ ấy nghĩ thế nào? Muốn chọn người như thế nào mới tốt?” Lăng Ngọc đề nghị.

Trình Thiệu Đường ngẫm một lát rồi gật đầu đồng ý: “Cũng được, đợi đệ ấy về ta sẽ hỏi.”

Hôm nay, Trình Thiệu An đã đi tìm Lăng Đại Xuân từ sáng sớm, hiện giờ việc buôn bán của Lưu Phương đường đã có chiều hướng tốt lên, mà Trình Thiệu An cũng định làm chút buôn bán nhỏ ở trong kinh thành, nên hắn muốn nhân lúc rảnh rỗi đi hỏi ý kiến của Lăng Đại Xuân.

Vương Thị và Trình Thiệu Đường đều cảm thấy rất vui mừng trước sự cầu tiến của hắn.

Lúc Trình Thiệu An từ nhà của Lăng Đại Xuân về còn mang theo một tin tốt, đó chính là Dương Tố Vấn đã hoài thai!

Lăng Ngọc nghe xong thì cực kỳ mừng rỡ, Tố Vấn có tin vui đồng nghĩa với việc nhà họ Lăng đã có hậu duệ, không biết cha mẹ sẽ vui đến nhường nào!

Nàng vui mừng khôn siết, đích thân tới nhà kho chọn những đồ tốt cho thai phụ hoặc những thứ có thể dùng được cho thai phụ, chẳng mấy chốc mà nàng đã sắp được hai rương đầy ắp, làm cho Trình Thiệu Đường tới tìm nàng vừa buồn cười vừa bất lực.

“Những thứ mà nàng sắp đủ để muội ấy hoài mấy lần thai rồi.”

“Thế thì có sao, kiểu gì mà chẳng phải dùng tới.” Lăng Ngọc không cho là thế.

Lăng gia có hậu duệ, cha mẹ có chỗ dựa, chút đồ cỏn con này nhằm nhò gì chứ.

Trình Thiệu Đường mỉm cười, không nói gì thêm nữa.

Mặc dù Trình Thiệu An không mấy mặn mà với việc hôn sự của mình, nhưng trước sự nhiệt tình của Vương Thị, hắn cũng không nói lời phản đối, dù sao hắn cảm thấy mình nên cưới một người vợ khác.


Lúc này, hắn đang nghiêm túc lắng nghe Vương Thị giới thiệu cho mình mấy vị cô nương mà bà cho là tốt.

Bé Đá ngồi trên ghế thái sư, đôi chân ngắn không ngừng đung đưa, cặp mắt đảo tới đảo lui, rồi đột nhiên lên tiếng: “Tiểu thúc sắp cưới tiểu thẩm ạ?”

Vương Thị giật mình, bấy giờ bà mới nhớ ra trong phòng còn có cháu trai, nghe cháu nói vậy thì bật cười: “Đúng thế! Tiểu thúc cưới tiểu thẩm, sau đó sinh cho cháu mấy đứa em để chơi cùng với cháu, có được không?”

Bé Đá gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cho cháu một tiểu thẩm là được rồi, mẹ cháu sẽ sinh cho cháu đệ đệ với muội muội.”

Vương Thị lấy làm buồn cười, đưa tay véo má nó. Còn Trình Thiệu An thì vẫy tay với bé: “Bé Đá về đây.”

Bé Đá lập tức chạy tới cạnh hắn: “Tiểu thúc gọi cháu làm gì ạ?”

“Xem xem cháu thích ai, tiểu thúc cưới nàng về làm tiểu thẩm của cháu.” Trình Thiệu An mở một bức họa trên bàn ra, cười nói.

Thấy thế, Vương Thị cau mày với vẻ không tán thành: “Một chuyện quan trong dường này, sao con có thể tùy tiện để một đứa trẻ quyết định thay mình chứ?”

“Những người mà mẹ chọn nhất định đều rất tốt, nên con cũng chẳng biết phải chọn ai, để bé Đá nhìn giúp lại hay, người ta nói mắt của trẻ nhỏ là tinh nhất, nhất định có thể giúp con chọn ra người tốt nhất trong số này.” Trình Thiệu an cười đáp.

Vương Thấy thấy hắn cố chấp như thế thì không nói thêm gì nữa.

Bé Đá thích thú lật những bức họa còn lại, lúc thì nói cái này đẹp nhất, lúc thì nói cái này đẹp hơn, Trình Thiệu An ôm bé, cười phụ họa theo lời của bé.

Vương Thị nhìn mà lắc đầu.

Một lớn một nhỏ này thật sự là….

Bà thở dài, đứng dậy ra ngoài, lòng thầm nghĩ: mắt không thấy thì tim không đau.

Bé Đá lật tới bức họa cuối cùng,  vỗ bàn tay mũm mĩm lên trên, nói trông như người lớn: “Tiểu thúc ạ, những người này chẳng ai xinh đẹp bằng tiểu thẩm ở trong cung cả!”

“Trong cung? Trong cung gì cơ?” Trình Thiệu An nhất thời không hiểu nó nói gì.



“Tiểu thẩm trong cung là ai thế?” Tim của Trình Thiệu An thắt lại, mặt tái mét khi nghĩ đến người nọ.

“Thì là tiểu thẩm đó ạ!” Bé Đá đáp đại một câu, nói xong thì định chạy ra ngoài, nhưng lại bị Trình Thiệu An tóm được cánh tay.

“Có phải là tiểu thẩm ở nhà chúng ta trước kia không?” Hắn run giọng hỏi.

“Phải ạ! Nhưng mà thẩm ấy hình như không thích cháu gọi thẩm ấy là tiểu thẩm, cho nên cháu không gọi như thế nữa.” Bé Đá chau mũi, nói với vẻ buồn bã.

Đầu óc Trình Thiệu An trở nên trống rỗng, cả người như bị sét đánh trúng, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.

Suốt những năm qua, hắn cảm giác như mình đang tranh tài cao thấp với ai đó, nó khiến hắn liều mạng kiếm tiền, nhất định phải khiến người nọ biết rằng hắn cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để sống cuộc sống giàu sang phú quý.

Tuy nhiên, sau đó trong nhà lại liên tiếp xảy ra chuyện, khiến hắn không còn tâm trí nghĩ tới những điều này, cũng khiến hắn dần dần lãng quên bóng hình của người nọ, càng không có ý định hỏi thăm tung tích của nàng.

Thế nhưng, vào lúc hắn định buông xuôi những chuyện trong quá khứ, để sống cuộc đời mới thì người nọ lãi đột nhiên xuất hiện.

“Trong cung? Sao lại ở trong cung? Nàng ở trong cung làm gì?” Hắn lẩm bẩm.

Bé Đá tung tăng chạy ra ngoài chơi mà không hề biết rằng, chỉ một câu nói thiếu suy nghĩ của mình đã khơi dậy phong ba bão táp trong lòng tiểu thúc.

Trình Thiệu An vẫn ngồi yên tại chỗ hồi lâu, trong đầu càng loạn hơn.

Một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên đứng dậy, sải bước ra ngoài.

Đến cả bé Thạch Đầu còn biết chuyện này thì huynh tẩu ắt hẳn đều biết rõ, nhưng bọn họ lại chưa từng nhắc tới một lần.

Trình Thiệu Đường đang lau chùi bảo kiếm, thấy hắn hớt hải tới tìm mình thì cau mày nói: “Hấp ta hấp tấp, có chuyện gì quan trọng à?”

Trình Thiệu An vội vàng lắc đầu, rảo bước tới trước mặt chàng, nắm lấy cổ tay áo của chàng và nói: “Đại ca, mọi người vậy mà lại giấu giếm đệ!”

Trình Thiệu Đường chau chặt hàng mày, nhất thời không hiểu hắn đang nói tới việc gì: “Ta giấu đệ chuyện gì?”


“Xảo Dung đang ở kinh thành, thậm chí còn ở trong hoàng cung, vì sao mọi người chưa từng nói với đệ chuyện này?” Sắc mặt Trình Thiệu An trở nên u ám, tức giận nói.

Trình Thiệu Đường sầm mặt: “Ai nói cho đệ?”

“Ý của huynh là đây là sự thật? Nàng thật sự đang ở trong cung ư?!” Mặt Trình Thiệu An trắng bệch, trợn trừng mắt với vẻ không thể tin nổi.

Trình Thiệu Đường cười lạnh: “Phải hay không phải thì cũng có làm sao, có liên quan gì tới đệ? Và cũng có liên quan gì tới nhà chúng ta?”

“Huynh biết rõ là, huynh biết rõ là…. vì sao phải giấu đệ!” Trình Thiệu An run rẩy cánh môi, ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run lên.

“Đệ sai rồi, ta không hề cố ý giấu giếm đệ. Với nhà chúng ta mà nói, nàng ta chẳng qua chỉ là người dưng nước lã, vì sao ta phải nhắc tới nàng ta với người nhà.” Trình Thiệu Đường đanh mặt nói.

Cơ thể Trình Thiệu An run lên dữ dội hơn, hai tay hắn siết chặt nắm đấm, qua một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn: “Dù nàng không còn là người trong nhà chúng ta, thì chung quy nàng vẫn là dưỡng nữ mà biểu cô tự mình nuôi lớn, sao lại không có quan hệ với nhà chúng ta chứ?”

“Đệ sai rồi, nàng ta chỉ muốn vạch rõ ranh giới với nhà chúng ta, để tránh cản trở tiền đồ của mình. Đệ có biết là, giờ nàng ta đã là Dung tần của bệ hạ, địa vị trong cung chỉ đứng sau hoàng hậu nương nương thôi không?”

Dù Thôi tần sinh được hoàng trưởng tử là Triệu Tuần, nhưng bản thân nàng ra đã bị tân đế chán ghét từ lâu. Nếu không phải nể tình Triệu Tuần, e rằng tân đế sẽ không cho nàng ta vào cung, chứ đừng nói tới việc phong vị cho nàng ta.

Mặc dù Dung tần không được sủng ái, nhưng nàng ta được cái thông minh, từ lúc ở phủ thái tử đã theo sát hoàng hậu nương nương, vì thế mà hiện giờ cũng có chút địa vị trong cung.

Tuy rằng Trình Thiệu An đã sớm có chuẩn bị, nhưng khi nghe được đáp án chắc nịch từ huynh trưởng thì cơ thể hắn vẫn loạng choạng một cái, sắc mặt càng trắng thêm.

Dung tần, vị Dung tần trong cung không ngờ lại là nàng…

Trình Thiệu Đường thấy hắn như thế thì không khỏi thở dài, vỗ lên vai hắn và nói: “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, hiện giờ mỗi người đều đã có cuộc sống mới, đệ cũng không cần phải nghĩ nhiều, chuyện qua rồi cứ để nó qua đi!”

“Hóa ra đây mới là điều mà nàng ấy muốn, chả trách, chả trách…” Trình Thiệu An lẩm bẩm.

Điều nàng muốn là thứ suốt đời này mình đều không cho được, chả trách năm đó nàng lựa chọn rời đi không chút do dự.

Trình Thiệu Đường nhìn theo bóng dáng hồn bay phách lạc của hắn, hàng mày bất giác chau chặt hơn.

Chẳng lẽ suốt từng ấy năm qua, đệ ấy vẫn chưa buông bỏ được sao? Nếu cứ mãi canh cánh trong lòng như thế thì làm sao có thể bước tiếp được?

Khi chàng kể chuyện này cho Lăng Ngọc, nàng lại phản đối: “Nếu là mấy năm trước thì có lẽ thiếp còn lo lắng, nhưng chuyện đã qua lâu như vậy rồi, hôm nay Thiệu An bỗng dưng nghe được tin này nên kinh ngạc âu cũng là chuyện khó tránh khỏi. Song, nói cho cùng thì đệ ấy đã không còn là Trình Thiệu An của năm đó, mà vị kia thì cũng không còn là Kim Xảo Dung của ngày xưa nữa, hiện giờ thân phận hai người  đã khác biệt, tự nhiên phải biết giữ chừng mực.”

“Hơn nữa, hiện giờ Thiệu An cũng ở kinh thành, còn vị kia ở trong cung thì tiền đồ như gấm, giờ đệ ấy không biết thì sau này cũng sẽ biết, thay vì sau này cưới người mới về mới biết, chẳng bằng bây giờ biết còn tốt hơn. Nếu đệ ấy vẫn cảm thấy không thể buông bỏ được thì cũng không cần lấy người mới nữa, không thì sẽ thật bất công cho người mới, chẳng có tân nương nào muốn trượng phu của mình vẫn nhớ mãi không quên người cũ.”

Trình Thiệu Đường nghĩ kĩ lại, cũng cảm thấy có lý.

Nếu đệ ấy vẫn ở thôn Trình gia thì không nói làm gì, nay người đã chuyển tới kinh thành thì không lý nào lại không biết, những chuyện nên biết thì cuối cùng vẫn sẽ biết, thật sự không thể giấu được.

Lăng Ngọc vốn tưởng rằng với tính cách của Trình Thiệu An, chuyện hôn sự e rằng sẽ tạm thời bị gác lại. Nào ngờ hai hôm sau, khi Vương Thị hỏi hắn đã chọn được cô nương vừa ý, để bà cho người chuẩn bị việc nghị thân chưa, thì hắn thật sự nói ra được người hắn chọn.

Lăng Ngọc ngạc nhiên, chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, thấy sắc mặt hắn thản nhiên, trên mặt không vẻ gượng ép thì hơi ngỡ ngàng hỏi: “Đệ thật sự chọn xong rồi? Đệ phải biết hôn nhân đại sự không phải trò đùa, một khi hai nhà đã thỏa thuận xong thì sẽ không cho phép bất cứ sự lật lọng nào. Sau này nàng dâu gả tới, đệ phải toàn tâm toàn ý đối đãi với người ta, không thể làm những chuyện bất nhân bất nghĩa. Nếu không, đừng nói là đại ca đệ, cả ta cũng sẽ không tha cho đệ đâu.”

“Đại tẩu yên tâm, nếu đệ đã rước người ta về thì nhất định sẽ một lòng một dạ với nàng suốt đời. Đệ cảm thấy thực sự có lỗi khi khiến mẹ và huynh tẩu phải lo lắng trong suốt những năm qua. Nay đệ cũng không còn là Trình Thiệu an chỉ biết ỷ vào huynh trưởng như trước kia nữa, đệ biết rõ trách nhiệm mà mình phải gánh vác.” Trình Thiệu an đón lấy ánh mắt truy vấn của nàng, điềm nhiên đáp.

Lăng Ngọc thấy hắn không giống như đang giả bộ, nên cũng yên tâm hơn.

“Lão phu nhân, phu nhân, lại có bà mối tới nhà làm mai!” Vào đúng lúc này, Phục Linh tiến vào bẩm báo.

Vương Thị ngẩn người, lập tức cười nói: “Chúng ta chọn được người rồi không cần làm phiền người ta nữa, để ta đi từ chối!”

“Để con đi cùng mẹ ạ!” Lăng Ngọc mình rảnh rối nên cũng xin đi theo.

Khi Vương Thị nói với bà mối rằng mình đã chọn xong người, ít hôm nữa sẽ sai người tới nhà đằng gái nghị thân, người nọ cười nói: “Này chẳng phải vẫn chưa định xong sao? Lão phu nhân mà nghe xong vị cô nương của ta, bảo đảm bà sẽ thay đổi quyết định!”

Lăng Ngọc thấy bà ta nói năng quả quyết, cũng lấy làm hiếu kì: “Vậy hả? Không biết vị mà bà sắp nhắc tới là ai?”

“Cô nương này họ Tô, chính là nữ nhi của Tô gia, nhà sắp được chọn làm hoàng thương, đã thế nàng còn là thân thích của một vị nương nương trong cung.”

Lăng Ngọc như nghẹn thở.

Họ Tô? Chẳng phải sinh mẫu của Dung tần là họ Tô sao? Năm đó,  chính vị cữu cữu họ Tô đưa nàng ta rời khỏi thôn Trình gia.
Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Truyện Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành Story Chương 104: Người được chọn
10.0/10 từ 18 lượt.
loading...