Thế Hôn | Hi Quân

C33: Chương 33

297@-

Sau khi Tạ Khâm rời khỏi, Thẩm Dao mới nhận ra sau lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, khi Bích Vân bưng chén nước thuốc kia đi về phía nàng, nàng đã cảm thấy sợ hãi, nàng không biết khi thuốc đến bên miệng thì có can đảm uống hết hay không, sau khi Tạ Khâm làm chén vỡ, nàng lại thở phào nhẹ nhõm, giống như có người thay nàng đưa ra quyết định khi lựa chọn khó khăn ở ngay trước mặt.

Đứa trẻ được giữ lại rồi, lẽ nào thật sự phải tiếp tục cùng Tạ Khâm sao?

Nói một cách công bằng, trước đó nàng chưa từng có tính toán thế này, cho nên sống ở Tạ gia như không tim không phổi, ví dụ như sau khi từ hành cung trở về giúp đỡ nhị phu nhân quản lý gia đình, phần lớn thời gian nàng đều ngồi trong phòng nghị sự cắn hạt dưa và uống trà, ở bên ngoài dựa vào Tạ Khâm là Thủ phụ, làm việc có chút điên cuồng ngang ngược, cũng lười việc cho nhận ân tình.

Nói trắng ra là, mọi việc đều tùy hứng.

Vậy sau này thì sao?

Nếu như phải sống lâu dài với Tạ Khâm thì chẳng phải là phải thu lại bớt tính tình à?

Hoặc là mang theo đứa trẻ rời đi? Tạ Khâm không bắt nàng lại mới lạ.

Thẩm Dao lại liếc nhìn bụng, sau đó nhìn lên trời than thở, Tạ Khâm chuyện gì cũng nghe theo nàng, chưa chắc không phải vì con, xem ra nàng cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Thẩm Dao cam chịu số phận đi đến nằm trên giường La Hán.

Chốc lát sau, Lê ma ma và Bích Vân đã biết sự thật cùng nhau đi vào, Lê ma ma cố gắng khuyên bảo nói lời dễ nghe, Bích Vân thì không khách sáo như vậy.

“Cô nương, người lừa gạt nô tỳ làm chuyện như vậy, tay nô tỳ suýt nữa là dính mạng người rồi, sao người lại hư như vậy, cho dù muốn đi thì cũng đưa đứa trẻ đi luôn, Bích Vân em làm trâu làm ngựa cũng phải nuôi nó.” Bích Vân ôm cánh tay Thẩm Dao khóc lên.

Thẩm Dao bị nàng ấy dạy dỗ mà sửng sốt hồi lâu:

“Được rồi, lúc em đi vào là ta đã không định uống nữa rồi.” Nói như vậy mới dỗ được hai người yên tĩnh.

Bữa tối, Lê ma ma chuẩn bị đồ ăn thanh đạm cho nàng, Thẩm Dao ăn một ít, ban đêm lại nôn một lần, Bích Vân đi tìm Lê ma ma: “Ma ma, bà không mời đại phu đến xem sao à?”

Lê ma ma cười nói: “Ta đã bảo Bình Lăng đến Thái y viện mời Phạm Thái y, Phạm Thái y là người giỏi phụ khoa nổi tiếng trong cung, chỉ là hai ngày nay lão Thái y hơi cảm lạnh, hơn nữa muộn thêm một chút thì tốt hơn, lúc đó mạch tượng sẽ chuẩn hơn, lúc trước đại nãi nãi mang thai cũng gấp gáp mời đại phu, kết quả đại phu không bắt được mạch, đại nãi nãi không để trong lòng, suýt nữa sẩy thai, sau đó lão thái thái dặn dò, đợi kinh nguyệt trễ bốn năm ngày rồi hẵng mời đại phu.”

Bích Vân không biết chút gì về những chuyện này, lúc thím Lưu ở thôn trang mang thai hoàn toàn chưa từng mời đại phu, lúc nôn ọe thì đều dùng phương thuốc dân gian để ứng phó, Bích Vân nhớ lại ban đầu khi nôn nghén Lưu đại tẩu đã ăn những gì, nàng ấy cũng tiện làm giúp Thẩm Dao.

Thẩm Dao ngủ một giấc đến hừng đông, lúc mờ mịt mở mắt ra thì liếc thấy người đàn ông nằm bên cạnh, nàng lập tức tỉnh táo, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, đã là canh giờ vào triều rồi, sao Tạ Khâm vẫn chưa dậy?

Nàng nhẹ nhàng đẩy vai chàng: “Tạ đại nhân, ngài không vào triều sao?”

Tạ Khâm chậm rãi mở mắt, bất kể là lúc nào, nét mặt của người đàn ông này cũng tỉnh táo mà kiềm chế, Thẩm Dao không biết chàng đã tỉnh từ lâu hay vẫn luôn như thế này, khóe mắt liếc thấy chàng đặt một tay lên eo nàng thì cố ý xê dịch, ngồi dậy chếch đối diện với chàng, vén phần tóc rối trước ngực.

Nàng mặc một chiếc váy dài bằng tơ lụa, tư thế ngồi quỳ chân khiến phần vải giữa hông và ở mông kéo căng, gần như dán sát vào tư thái mềm mại của nàng, búi tóc hơi lộn xộn, tóc dài đen nhánh rối tung sau lưng, nàng vén qua một bên chải chuốt lại, để lộ ra phần trắng mịn trước ngực như ẩn như hiện, được ánh nắng sớm hắt vào, tràn ra vẻ đẫy đà mê người.

Lúc này Thẩm Dao mới phát hiện ra chàng đang nhìn nàng chằm chằm, nàng nghiêng mặt đi, mái tóc dài như tơ lụa hoàn toàn ngăn cản ánh mắt của Tạ Khâm.

Chàng hơi mỉm cười, cong gối ngồi dậy:

“Hôm nay ta xin nghỉ không đi.”

“Vì sao? Không phải đang thẩm tra án của Thái tử sao?”

Tạ Khâm đặt hai tay lên đầu gối: “Đêm qua thẩm tra xong rồi, đã hoàn tất hồ sơ nộp lên Thánh thượng, đợi Thánh thượng xem xét quyết định, bây giờ định tội thế nào thì đám thần tử bọn ta không tiện xen vào nên ta xin nghỉ bệnh.”

“Ngoài ra, hôm qua ta rời cung không lý do, khiến cho Ngự sử vạch tội, bệ hạ yêu cầu ta về phủ tự kiểm điểm, hôm nay ta sẽ ở trong phủ với nàng.”

Chàng nhấn mạnh hai chữ “Với nàng”, tai Thẩm Dao ửng đỏ, nàng vẫn không tỏ ra yếu thế, ngẩng đầu lên ừm hai tiếng, giả vờ như không thèm để ý, đang định xuống giường thì hai tay Tạ Khâm đã ôm lấy nàng, nâng cả người nàng lên rồi ôm vào lòng dễ như trở bàn tay, chàng đè lên đầu vai nàng mút lấy sự thơm ngọt trên người nàng.

Lồng ngực chàng cứng rắn như cái kìm, còn có đôi chân thon dài vững vàng bao vây nàng trong lòng.


Thẩm Dao tựa như con mồi mà chàng ngậm trong miệng.


Nhận thấy sự khác thường của chàng, Thẩm Dao cứng đờ người, hai mắt mịt mờ nhìn chằm chằm sắc trời dần sáng bên ngoài màn trướng: “Không… không được, không thích hợp…”

Tạ Khâm nghe thấy giọng nói của nàng thì cũng run lên, thấp giọng cười bên tai nàng:

“Nàng đang nghĩ gì vậy?”

Đầu óc Thẩm Dao mờ mịt, đúng vậy, nàng đang nghĩ gì thế, vừa rồi nàng bị Tạ Khâm ôm như vậy, còn tưởng là chàng muốn làm chuyện đó…

Trải nghiệm ở hành cung vẫn rõ mồn một trước mắt, từng có lần Thẩm Dao cho rằng Tạ Khâm lưu luyến cơ thể nàng, nàng nói đạo lý rõ ràng đâu ra đấy, nhưng thật ra hoàn toàn không biết phu thê bình thường chung đụng như thế nào, Tạ Khâm vừa đến gần nàng là nàng liền cho rằng chàng muốn.

Tạ Khâm ngước mắt, thùy tai trong suốt như pha lê đỏ đến mức tựa một loại trái cây, quả thật trêu chọc người ta.

“Ta quả thật muốn…” Giọng chàng khàn khàn: “Không phải nàng đang mang thai sao? Sao ta có thể làm nàng bị thương chứ?”

Vành tai nàng cũng nóng lên, sao nàng lại ngốc đến mức tự mình đào hố cho mình chứ, vội vàng đẩy chàng xuống giường.

Phu thê hai người im lặng ăn sáng mà không nói tiếng nào, Tạ Khâm cực kỳ săn sóc cho nàng, chủ động gắp món ăn để ở xa vào chén nàng, Thẩm Dao sợ nôn nên không dám ăn nhiều.

Tạ Khâm ở lại phủ, dù thế nào cũng phải đi thỉnh an mẹ già, chàng hỏi Thẩm Dao có muốn đi cùng không, Thẩm Dao õng ẹo lắc đầu:

“Thôi ta không đi đâu, ta sợ mẫu thân hỏi, không phải bây giờ vẫn chưa chắc chắn sao?”

Nàng sợ lão thái thái thất vọng.

Tạ Khâm nghe theo nàng, sau đó đổi sang một bộ áo dài mặc ở nhà, một mình đến nhà trên thỉnh an lão thái thái.

Hôm qua Tạ Khâm rời cung mà không có lý do, chuyện này đã truyền khắp triều chính, đương nhiên Tạ gia cũng nghe được tin tức, lão thái thái lo lắng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Tạ Khâm cũng không giấu giếm lão thái thái:

“Không biết ai nói mấy lời không sạch sẽ bên tai Dao Nhi, khiến nàng ấy hiểu lầm con muốn cưới Ninh Anh, hôm qua thu dọn đồ ầm ĩ muốn rời đi, con nghe tin đương nhiên phải về giữ nàng lại.”

Tạ Khâm không thể nói cho lão thái thái biết chuyện phá thai được, chỉ có thể thay đổi cách nói.

Lão thái thái nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, tức giận đến mức môi run lên, lẩm bẩm nói: “Ta đã bảo mà, nó quay về từ hành cung là đã có chút không đúng rồi… Ta dặn dò nó quản lý nhà cửa, nó cũng không chú ý đến, chẳng đếm xỉa chuyện gì, hóa ra là có kẻ xấu quấy phá.”

Ánh mắt nghiêm nghị liếc về phía đám vãn bối đến thỉnh an, cuối cùng cố định trên người đại nãi nãi Ninh thị, Ninh thị là người đáng nghi nhất.

Sắc mặt Ninh thị trắng nhợt: “Tổ mẫu, cháu chưa từng nói nửa chữ với lục thẩm.”

Ngũ nãi nãi Thôi thị ở bên cạnh đã sợ đến mức mất hồn, trượt xuống khỏi ghế đẩu:

“Là cháu… Tổ mẫu, là cháu lắm miệng không cẩn thận lỡ lời…”

Mọi người đều nhìn nàng ta, có người bất ngờ, cũng có người không thấy lạ.

Trượng phu của Thôi thị là ngũ gia Tạ Văn Khải kinh ngạc nhìn thê tử, sau đó cũng quỳ xuống theo.

Tạ Khâm không hề có cảm xúc mà nhìn Thôi thị: “Cháu đã nói gì, kể lại không sót một chữ, nếu như thiếu một chữ, ta sẽ để cháu chịu đủ.”

Đây có lẽ là lần đầu tiên Tạ Khâm buông lời hung ác ở Tạ gia, mọi người cũng có chút sợ hãi, Thôi thị run rẩy, kể lại lời đã nói với Thẩm Dao ở hành cung một cách đứt quãng.


Tạ Khâm nghe xong nhắm mắt lại, tức giận đến mức bật cười.

Lão thái thái là người thông minh, trước khi Tạ Khâm nổi giận, bà đã mắng Thôi thị trước: “Lục thẩm của cháu đối xử với mọi người không tệ, trong nhà này vãn bối nào xảy ra chuyện, nó cũng xông lên trước, nó chưa từng đắc tội với cháu, vì sao cháu lại làm vậy? Cháu thấy nó sống dễ chịu quá nên cứ phải khiến nó thấy khó chịu đúng không? Cháu đáng hận quá.”


Bà càng nói nặng lời thì Tạ Khâm càng có thể hả giận, tuy rằng lão thái thái cũng bực Thôi thị, nhưng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, bà hiểu rõ tính con trai mình, lo lắng chàng vô tình quá sẽ làm tổn thương đến tình cảm.

Thôi thị không dám biện minh nửa chữ, chỉ khóc nhận lỗi, dập đầu với lão thái thái và Tạ Khâm.

Lão thái thái mắng Thôi thị một trận trước, cuối cùng ném củ khoai lang nóng bỏng tay này cho phu thê đại phu nhân:

“Người của chi trưởng các con, phu thê các con nhất định phải cho lục đệ một câu trả lời.”

Thôi thị tủi thân nhìn cha mẹ chồng, hy vọng bọn họ xử lý nhẹ nhàng.

Đại phu nhân đã bất mãn Thôi thị từ lâu, có được cơ hội nên muốn lập nên uy nghiêm của mẹ chồng:

“Hành vi như vậy thật sự hổ thẹn với thanh danh của Thôi thị vùng Thanh Hà.”

Lão thái thái dù có mắng thì cũng sẽ không dính đến nhà mẹ đẻ, đại phu nhân nói một câu đã mắng cả nhà mẹ đẻ của nàng ta, Thôi thị tức giận đến mức nghiến răng.

Đại phu nhân nhìn thoáng qua đại lão gia, thấy trượng phu không có ý nhúng tay vào thì dặn dò: “Chép lại gia quy của Tạ gia mười lần, ghi nhớ cho lâu.”

Cơ thể Thôi thị mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất.

Gia quy của Tạ gia là một quyển sách rất dày, chép một lần ít nhất cũng mất một ngày, chép mười lần thì chẳng phải tay nàng ta gãy luôn sao?

Ngũ gia Tạ Văn Khải không thể thấy thê tử chịu khổ như vậy, cầu khẩn nói:

“Tổ mẫu, cha, mẹ, Tuệ Nhi biết sai rồi, xin mọi người hãy tha thứ cho nàng lần này, sau này nàng chắc chắn sẽ không phạm lỗi nữa…”

Hắn còn chưa nói xong, Tạ Khâm đã sửa sang ống tay áo đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo đến mức giống như châm đá trong trời đông giá rét:

“Đến từ đường, quỳ chép, chép ba mươi lần, chép xong trong một tháng.”

Bỏ lại lời này, Tạ Khâm hành lễ với lão thái thái rồi rời khỏi Diên Linh Đường.

Tra tấn người ta thôi mà, Tạ Khâm có nhiều cách lắm, đánh mấy cái mắng vài câu, đau xong là hết, phải khiến người ta mất kiên nhẫn từng chút một, mài phẳng tất cả góc cạnh của nàng ta, kéo tơ bóc kén hết lớp da này đến lớp da khác thì sau này mới không dám phạm lỗi nữa.

Tạ Khâm làm như vậy, ngoại trừ trừng trị Thôi thị thì quan trọng hơn là giết gà dọa khỉ, chàng không có thời gian hôm nay phạt ngày mai phạt, chỉ một lần đã làm đến mức tàn nhẫn, khiến tất cả mọi người đều bị dạy dỗ.

Những lời này của Tạ Khâm quả thật đã khiến người Tạ gia kinh sợ, đám dâu con không khỏi suy nghĩ lại xem lúc trước có từng đắc tội Thẩm Dao hay không.

Trong lòng lão thái thái cảm thấy hành động lần này của Tạ Khâm hơi độc ác, chỉ là cuối cùng bà cũng không phản bác lời của chàng.

Tạ Khâm về đến Cố Ngâm Đường, dặn dò người hầu không được tiết lộ chuyện của Thôi thị cho Thẩm Dao biết, lúc vào phòng, Thẩm Dao đang luyện chữ ở phòng phụ phía Tây, Tạ Khâm nhìn dáng vẻ vụng về lại nghiêm túc của nàng, bất giác bật cười.

Thẩm Dao vẫn còn viết vô cùng nghiêm túc, nhìn thấy Tạ Khâm đi vào thì vội vàng vò tờ giấy tuyên lại rồi ném vào sọt rác, lười biếng ném bút lông đi:

“Làm sao vậy?”

Thẩm Dao không dám nói cho chàng biết là vừa rồi nàng đang mắng chàng, nàng liếc chàng một cái: “Mỏi tay.”


“Hả?” Tạ Khâm đi đến sau lưng nàng, đặt hai tay lên xương vai của nàng, bắt đầu giúp nàng thả lỏng gân cốt.

Thẩm Dao ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt bắt đầu nhìn lung tung xung quanh: “Ngài làm gì vậy?”

“Không phải nàng mỏi tay sao?”

“Ngài đang bóp vai mà.”

“Vai cổ là đầu nguồn, sau đó mới đến cánh tay.”



Giọng điệu của người đàn ông sau lưng hơi ngập ngừng: “Đầu tiên là eo, sau đó đến chân.”

Thẩm Dao: “...”

Chàng biết rõ eo nàng nhạy cảm nên cố ý.

Tạ Khâm dùng lực vừa phải, xoa bóp chỗ mỏi trên cổ Thẩm Dao, rất thoải mái.

Một lúc sau, quả nhiên chàng đặt cánh tay nàng trong lòng bàn tay, xoa nắn kinh mạch cho nàng.

Thẩm Dao ngồi cong gối trên ghế bành, nhìn Tạ Khâm hầu hạ mình rất ra dáng, chỉ cảm thấy mọi thứ đều là lạ, nàng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Lưu đại ca như người đàn ông khờ, cầm lấy tay chân thê tử xoa bóp, lại không thể nhìn thẳng vào Tạ Khâm với khuôn mặt đẹp đẽ, trên người gánh đại nghiệp quốc gia làm chuyện như thế này, sự tương phản quá lớn.

Tư thái oai phong lẫm liệt của chàng đi đâu mất rồi?

Tạ Khâm ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt nàng bắt đầu tránh né.

Tạ Khâm biết rõ trong lòng nàng vẫn còn giữ lại chút cứng cỏi, sẽ không đồng ý chàng một cách thoải mái như vậy.

Xoa bóp tay xong, Tạ Khâm nghiêm túc chỉ vào chân nàng:

“Có mỏi không?”

Thẩm Dao liếc chàng một cái, dùng làn váy che chắn cực kỳ kín kẽ, tránh đến phòng phụ phía Đông.

Dù Tạ Khâm ở nhà thì cũng không có bao nhiêu thời gian để lo chuyện tình cảm nam nữ, chốc lát sau Bình Lăng đã mời chàng đến thư phòng, nói cho chàng biết kết quả thương nghị trên triều hôm nay:

“Dưới cơn thịnh nộ, bệ hạ đã tuyên bố đánh gậy Thái tử và tam Hoàng tử ngay trong triều.”

Tạ Khâm cười lạnh: “Đánh gậy chỉ gây mất mặt, gốc rễ vẫn còn đó.”

“Không sai, dù sao Thái tử cũng không đích thân xử lý, chưa đủ lý do phế truất Thái tử, có điều đánh gậy Thái tử một nước là việc vô cùng nhục nhã, Lữ Thượng thư cầu xin mãi, đảng tam Hoàng tử cũng tranh nhau nói, lửa giận của bệ hạ khó tan, mãi đến khi thất Hoàng tử ra mặt, nói những lời có chứng có cứ để cầu tình cho hai vị huynh trưởng, ngược lại được bệ hạ và triều thần khen ngợi.”

Tạ Khâm nghe đến đây thì khuôn mặt hơi giãn ra: “Sau đó thì sao?”

Bình Lăng lộ vẻ tươi cười: “Sau đó bệ hạ giữ lại mặt mũi nhưng không để lại gốc rễ, hạ chỉ giam cầm Thái tử, phạt tam Hoàng tử đóng cửa hối lỗi ba tháng, phế tước vị làm Quận vương.”

Tạ Khâm khẽ gõ ngón tay, gật đầu: “Không tệ, bệ hạ làm vậy xem như là đã nhìn thấy hy vọng mới rồi.”

Tạ Khâm không quan tâm chuyện này quá nhiều, mà là dặn dò Bình Lăng:

“Đưa chìa khóa phòng kho, tất cả sổ sách của ta đến hậu viện.”

Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, trên bàn dài của Thẩm Dao bày bảy tám cái hộp gấm, trong đó có một hộp gấm rất lớn, mở ra thì bên trong là một xấp ngân phiếu thật dày, mệnh giá là mười ngàn lượng, Thẩm Dao hốt hoảng đóng lại.

Nàng nghiêm mặt hỏi Lê ma ma: “Gia đang có ý gì vậy?”

Lê ma ma che miệng cười: “Người là nữ chủ nhân của chi sáu chúng ta, đương nhiên là gia đưa hết của cải sản nghiệp trong tay cho người rồi.”

Khuôn mặt Thẩm Dao nóng bừng, bây giờ thật sự có chút cảm giác cuộc sống phu thê rồi.

Nàng do dự một lúc rồi nói: “Được, ta biết rồi.”


Lê ma ma vô cùng vui vẻ đi ra ngoài, đến cửa tròn thì nháy mắt với Bình Lăng, Bình Lăng lập tức phấn khởi quay về thư phòng, nói cho Tạ Khâm biết:

“Chủ tử, phu nhân nhận rồi.”

Thần kinh căng thẳng của Tạ Khâm thả lỏng, làm quan nhiều năm, đối mặt với Hoàng đế cũng có thể thành thạo điêu luyện, duy chỉ có đối với Thẩm Dao, chàng không hề nắm chắc, sợ Thẩm Dao trả lại thì chàng không biết làm thế nào.


Thẩm Dao cũng không phải người ngấp nghé tài sản của người khác, bèn dặn dò Bích Vân cất vào trong tủ khóa.

Bích Vân chớp mắt: “Cô nương, người không tò mò Hầu gia có bao nhiêu của cải sao?”

Đương nhiên là Thẩm Dao hiếu kỳ, chỉ là chung quy nàng vẫn còn có chút thận trọng: “Có gì để xem đâu, sổ sách ở đây sẽ không chạy mất, xem rồi thì bạc sẽ là của ta sao?”

Bích Vân cười hì hì: “Sao lại không phải là của người chứ? Gia đưa tới thì nhất định là cho người tiêu đó.”

Thẩm Dao thướt tha dựa vào kệ để đồ: “Thôi, giữ lại cho con.”

Nàng vẫn không quen tiêu bạc của Tạ Khâm.

Tuy là nói như vậy, nhưng sau đó ánh mắt cứ dán vào chiếc hộp gấm, lòng hiếu kỳ dần dần bốc lên, hai chủ tớ nhìn nhau, Thẩm Dao nằm sấp lên bàn, Bích Vân lưu loát mở hộp gấm ra cho nàng, cuối cùng cũng tìm được quyển sổ tổng ở trong chiếc hộp đơn, nàng trực tiếp lật đến trang cuối cùng rồi đến gần, một dãy chữ nằm ở cuối trang.

Thẩm Dao duỗi ngón tay trắng trẻo ra đếm từng cái từ sau ra trước, vừa thấy “trăm triệu” là bắt đầu hít một hơi khí lạnh.

Bích Vân vẫn xem không hiểu ý nghĩa của con số đó: “Bao nhiêu vậy, cô nương.” Nàng ấy lắc cánh tay Thẩm Dao, Thẩm Dao ho một tiếng: “Nhiều lắm, là con số em không tưởng tượng được đâu.”

Nàng đóng quyển sổ lại.

Nàng đoán được Tạ Khâm giàu có, nhưng không ngờ tài sản của chàng phong phú như thế, chẳng trách lần trước lại tùy tiện ném hai mươi ngàn mua một đôi vòng tay phỉ thúy cho nàng.

Cái tên này… thâm tàng bất lộ đấy.

Thẩm Dao với tâm trạng phức tạp khóa hộp gấm lại: “Bỏ vào trong tủ vàng khảm ngọc khóa lại đi.”

“Vâng!”

Tạ Khâm giao của cải đến khiến Thẩm Dao rất áp lực, luôn cảm thấy hành động lần này của chàng không đơn giản, quả nhiên, ban đêm khi Tạ đại Thủ phụ cầm bàn chân nàng xoa bóp đã hỏi:

“Tứ Tứ, bức khế thư kia đâu?”

Đến rồi đến rồi, hóa ra là đợi nàng ở đây.

Thẩm Dao chống hai tay lên giường La Hán, cụp mắt nói:

“Ta cũng không biết đã để đâu nữa, chờ ta tìm được sẽ đưa cho ngài.”

Tạ Khâm nhìn nàng thật sâu:

“Vậy sao? Ta tìm giúp nàng.”

Đôi môi đỏ của Thẩm Dao mím lại, sau đó cong lên một cách xinh đẹp, ngước mắt nhìn xung quanh:

“Tạ đại Thủ phụ trăm công nghìn việc, không cần phải rảnh rỗi như vậy đâu.”

Tạ Khâm nhướng mày lên, môi mỏng mím chặt không lên tiếng, chàng cầm bàn chân nhỏ trắng trẻo như cầm tay nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén làn váy của nàng, men theo kinh mạch mà đẩy thẳng lên trên, lúc sắp tới đầu gối, Thẩm Dao che váy lại, ánh sáng trong mắt yêu kiều, nàng nhỏ giọng xin tha:

“Hai ngày nữa, hai ngày nữa sẽ tìm cho ngài…”

Tạ Khâm kéo cả bắp chân của nàng vào lòng, hai người rất gần nhau, khuôn mặt trong trẻo mà tươi đẹp của nàng ở ngay trước mắt, nàng đẹp đến mức rực rỡ.

Tạ Khâm nhìn chằm chằm nàng một lúc, gỡ ngón tay nàng khỏi làn váy rồi tiếp tục đẩy tay lên, lòng bàn tay thô ráp chậm rãi đẩy đến cuối kinh mạch, chàng nhẹ nhàng hỏi: “Cần hai ngày à?”

Trán Thẩm Dao đổ mồ hôi nhưng nàng vẫn giữ bình tĩnh, nơi mềm mại trước ngực khẽ run, để lộ sự hồi hộp của chủ nhân:

“Ngày mai… Ngày mai đưa cho ngài.”



Thế Hôn | Hi Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thế Hôn | Hi Quân Truyện Thế Hôn | Hi Quân Story C33: Chương 33
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...