Thế Hôn | Hi Quân

C26: Chương 26

519@-

Chiếc giường có khung lõm xuống một cách rõ ràng, Tạ Khâm nằm xuống, Thẩm Dao im lặng một lúc rồi chui ra từ trong lớp chăn mỏng, ra vẻ kinh ngạc:

“Ôi, Tạ đại nhân, sao ngài lại tới đây?”

Trong ánh sáng màu xanh đậm, khuôn mặt chàng như phủ một lớp sương mỏng.

Nét mặt lại bình thường, không phân biệt được vui buồn.

Một tiếng “Tạ đại nhân” này đã tiết lộ tâm tình của nàng, chỉ cần không vui là sẽ vội vàng chối bỏ quan hệ.

Tạ Khâm đang nằm, nghe tiếng thì xê dịch lên trên, nằm dựa lưng trả lời:

“Ban ngày ở Nội các xử lý công việc trong triều, ban đêm sẽ đến hành cung nghị sự với bệ hạ.”

“Ngày nào cũng như vậy à?”

“Phải.”

Trái tim Thẩm Dao trở nên lạnh lẽo.

Nàng yên lặng trở mình ngủ, nhìn vào góc giường đen thui mà nghẹn cả lòng.

Nơi này là hành cung, nhiều tai mắt, đương nhiên không thể chia giường ngủ với Tạ Khâm được, nằm ngủ cùng chàng thì thôi, đã như vậy rồi, nàng cũng cam chịu, chỉ là… Khi ngủ nàng thật sự không yên, nhỡ đâu lại mạo phạm chàng thì làm sao đây?

Thẩm Dao vừa rồi đã chợp mắt được một lúc, hiện tại đã hết buồn ngủ, trên núi rừng vào đêm hơi lạnh, nàng đắp chiếc chăn mỏng lên ngực, không nhịn được mà nhìn về phía Tạ Khâm, chàng gối lên hai tay, để nguyên áo mà nằm ngủ, Thẩm Dao không biết chàng có ngủ hay chưa, chậm rãi dịch qua, đắp một góc chăn mỏng lên ngực chàng.

Tạ Khâm mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt chàng sâu thăm thẳm, giống như đầm sâu, ở chung với chàng lâu rồi, Thẩm Dao cũng không sợ chàng nữa, cười với chàng một cái: “Sợ ngài lạnh.”

“Ta không lạnh, nàng tự đắp cho kín.”

Tạ Khâm đẩy chăn mỏng lại.

Thẩm Dao cầu còn không được, nằm thẳng lại.

Hai người cách nhau rất xa, chính giữa còn đủ chỗ thêm hai người nữa.

Ánh nắng chiếu xuyên qua nhánh cây rậm rạp tạo thành hình ảnh loang lổ, nhánh cây lắc lư theo gió, mảng ánh sáng đó cũng chập chờn theo.

Hai người không ai ngủ hết.

Thẩm Dao không buồn ngủ, cứ nhìn chằm chằm về phía song cửa sổ mà ngẩn người, Tạ Khâm thì rất mệt, chỉ là vừa nhắm mắt lại, mùi hương nhẹ nhàng ngọt ngào của nàng lại quanh quẩn nơi chóp mũi.

Gió đêm lưu luyến, trong núi rừng thỉnh thoảng truyền đến tiếng ve kêu chim hót, khiến đêm nay càng có vẻ yên tĩnh, đột nhiên trong tiếng gió êm đềm xen lẫn tiếng bước chân khi mạnh khi nhẹ, Tạ Khâm lập tức mở mắt ra.

Nghe tiếng động không giống như người luyện võ, Tạ Khâm đang nghi ngờ thì ở ngoài sân cách một bức tường, một giọng nữ trầm thấp vang lên:

“Chàng vội cái gì vậy, ở đây đâu có ai?”

“Sao ta không vội cho được? Nếu không phải đi cùng vua đến hành cung, ta nào có cơ hội gặp nàng chứ, bình thường nàng trốn tránh đến nỗi ta phát khổ luôn.”

Thẩm Dao hóa đá, không kiềm chế được mà níu chặt tấm nệm.

Đây là bắt gặp một đôi uyên ương hoang dã vụng trộm yêu đương à?

Bên ngoài truyền đến tiếng cởi áo tháo dây lưng, cũng không biết tên đàn ông đó làm gì mà giọng người phụ nữ đột nhiên trở nên mềm nhũn, ngâm dài lại mềm mại, như khóc như kể, kéo dài không dứt.

Thẩm Dao không ngừng kêu khổ, điều này còn khiến người ta khó xử hơn việc nhớ lại chuyện đêm đó*.

(*) Ở đây trong raw để □□, editor đã thêm thắt cho phù hợp với ngữ cảnh.

Khóe mắt liếc về phía Tạ Khâm, chàng vô tư không lo lắng không động đậy, bóng người thon dài gần như không phập phồng.

Thật sự quá bình tĩnh.

Đổi lại là trước kia, nhất định Thẩm Dao sẽ tin Tạ Khâm thanh tâm quả dục, trải qua chuyện lần trước, cái tên mặt người dạ thú này đã giày vò nàng mà không hề nương tay.

Nàng không tin đàn ông vừa nếm được cảm giác lại có thể thờ ơ như vậy, chắc là chàng khổ sở lắm.

Người đàn ông kia vô cùng nôn nóng, động tác cũng vô cùng dữ dội, chốc lát sau, người phụ nữ kia đã không chịu nổi mà nhỏ giọng kêu vài tiếng xin tha.

Người đàn ông nhếch miệng cười không ngừng: “Được đó, nữ tử các nàng miệng thì bảo đừng, cơ thể lại thành thật hơn ai hết.”

Thẩm Dao xấu hổ nhắm mắt lại.

Ngay cả người nghe là nàng đây cũng không có cách nào phản bác được.

Người phụ nữ bất mãn đấm vào ngực gã một cái: “Đàn ông các chàng không phải cũng giống nhau sao? Lời nói khi ở trên giường chẳng bao giờ nhớ cả.”

Người đàn ông kia thấp giọng cười mỉa.

Trong tiếng cười mỉa này còn kèm theo một tiếng hừ lạnh rất thấp.

Chờ đã, tiếng hừ lạnh này hình như ở ngay bên tai.

Thẩm Dao nhìn thoáng qua Tạ Khâm, đối diện với đôi mắt lạnh lùng u ám của chàng, tất cả dây thần kinh đều kéo căng, đầu Thẩm Dao đổ đầy mồ hôi, nàng cứng nhắc xoay mặt đi.

Đáng chết, bị chàng bắt tại trận rồi.

Vừa rồi tiếng động bên ngoài lớn như vậy, chàng vẫn có thể làm đến mức tâm lặng như nước, nghe thấy lời này thì không nhịn nổi nữa.

Khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của Thẩm Dao đỏ bừng, nàng chính là người không nhớ đến lời đã nói khi ở trên giường.

Tiếng hừ lạnh kia của Tạ Khâm đã vô tình đánh trúng nàng, nàng như bị nướng trên lửa, ngay cả hơi thở cũng lộ ra cảm giác nóng rực.


Có lẽ là ông trời thấy nàng đáng thương, không bao lâu sau người đàn ông đó đã đầu hàng, người phụ nữ thể hiện sự bất mãn:

“Ôi chao, đây là bị bà mụ trong nhà ép khô rồi à?”


Người đàn ông hậm hực, vắt hết óc tìm lý do thanh minh cho mình: “Đâu có, chắc chắn là do lúc trưa uống rượu nhiều quá…”

“Vậy sao? Ta đâu có thấy chàng uống rượu.”

Người đàn ông ho khan: “Thật ra cũng không xê xích gì nhiều, nàng tưởng ai cũng có thể làm một hai canh giờ à?”

Thẩm Dao nghe thấy lời này thì tâm trạng trở nên phức tạp.

“Cái này không phải vì lo bị phát hiện sao, đương nhiên phải ra sớm.”

“Ít nhất cũng mạnh hơn cái vị ở nhà nàng đúng không?”

Người phụ nữ đó hình như rất bất mãn khi gã nhắc tới trượng phu của mình, ả cười trào phúng một tiếng, đẩy gã ra rồi nghênh ngang rời đi.

Người đàn ông không muốn kết thúc như vậy, đi theo sau ả gọi í ới.

Đợi hai người đi xa, Thẩm Dao cuối cùng cũng có được không gian để thở dốc, sợ Tạ Khâm nhân cơ hội mà tấn công mình, nàng đưa lưng về phía chàng bắt đầu giả chết.

Đợi một lúc, Tạ Khâm ở sau lưng không hề có động tĩnh gì, thậm chí còn truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Thẩm Dao như trút được gánh nặng, xem ra chàng vượt qua được rồi.

Sự hồi hộp tan đi, cơn buồn ngủ ập tới, Thẩm Dao rũ mí mắt xuống dần dần ngủ say.

Nửa đêm im ắng, Tạ Khâm ngủ được một lúc lâu thì có một bàn tay mềm mại sờ soạng đến, lướt qua cánh tay chàng một cách chuẩn xác, men theo phần eo rắn chắc mà tìm đến phần bụng của chàng rồi dừng lại chốc lát, có lẽ là đang do dự xem sờ xuống hay sờ lên, vào lúc Tạ Khâm nín thở sợ nàng làm loạn, nàng lại khéo léo tiếp tục sờ qua bên kia.

Tay nàng quá ngắn, không ôm trọn được vòng eo chàng nên nàng miễn cưỡng víu vào eo chàng, sau đó cái đầu nhỏ dựa vào, tìm một tư thế dễ chịu trong lòng chàng rồi ngủ tiếp.

Vào lúc tân hôn và cùng giường với Thẩm Dao, Tạ Khâm đã biết là Thẩm Dao ngủ không yên ổn, sau khi nàng ngủ thì hình như vô cùng bất an, luôn muốn ôm cái gì đó thì mới có thể ngủ được, có lúc là gối, có lúc là đệm chăn, còn có một lần nàng cũng vô thức dựa vào bên cạnh chàng như thế này, chàng không muốn lợi dụng khi nàng không hay biết nên đã tránh đi trong đêm.

Bình thường thấy nàng tùy tiện như vậy, thế nhưng nàng không có cảm giác an toàn.

Tạ Khâm ép sát cánh tay, ôm chặt nàng vào lòng thêm một chút.

Cái giá phải trả là chàng hoàn toàn không ngủ được.

Đêm khuya, gió trên núi Yến lạnh lẽo, chăn mỏng bị Tạ Khâm vén lên, Thẩm Dao dán vào người chàng không cảm thấy gì, làm tổ trong ngực chàng ngủ cực kỳ yên ổn.

Lúc tỉnh thì không tim không phổi, khi ngủ thiếp đi thì lại cố gắng chui vào lòng chàng, chui vào trái tim chàng, cơ thể mềm như không xương dán vào chặt chẽ không kẽ hở, hai bầu mềm mại trắng nõn dán vào ngực chàng, thỉnh thoảng khi điều chỉnh tư thế ngủ thì sẽ dùng sức cọ qua cọ lại trong ngực chàng.

Hơi nóng toàn bộ cơ thể đều trào ra từ hướng đó, Tạ Khâm thật sự không chịu nổi, không nhịn được mà cúi người hôn nàng, từ mái tóc dày của nàng hướng xuống dưới, đến trán nàng, cánh môi mềm mại vừa đặt xuống, nàng đã nâng môi lên nghênh hợp với chàng, Tạ Khâm làm việc không chểnh mảng, cạy mở hàm răng nàng, nhấm nháp hương thơm chỉ thuộc về nàng, chất lỏng giao nhau kéo theo hơi thở ngày càng nặng nề, bàn tay rộng lớn cũng không tự kiềm chế được mà thăm dò vào váy áo nàng, khi chạm đến, chàng lý trí thu tay về, cuối cùng vẫn dừng lại, nhắm mắt ổn định hơi thở, lại nhìn nàng, nàng vẫn nhắm mắt, đuôi mắt lại hiện ra vẻ hơi ẩm ướt.

Cơ thể còn thành thật hơn trái tim nàng nhiều.

Trừng phạt nàng một chút, Tạ Khâm nhẹ nhàng buông nàng ra, đi đến phòng tắm.

Hôm sau khi Thẩm Dao tỉnh lại thì người bên cạnh đã đi mất, cúi người nhìn, nàng vẫn giống như lần trước, ngủ sang chỗ của Tạ Khâm.

Cho nên, nàng lại ép chàng rời đi rồi.

Có lẽ vì bắt gặp chuyện đó, đêm qua nàng lại mơ thấy giấc mộng xuân, mơ thấy nàng và Tạ Khâm dây dưa môi lưỡi khó tách rời, nàng bị chàng hôn đến mức thể xác và tinh thần như cạn kiệt sức lực, đến nỗi bây giờ lưỡi vẫn còn run lên, giấc mộng này chân thật quá.

Đêm qua Thẩm Dao ngủ không tệ, hôm nay dậy rất sớm.

Giờ Thìn, trên núi là mây mù lượn lờ, đỉnh núi chìm nổi trong sóng bạc cuồn cuộn.

Đợi tắm rửa ăn sáng xong, mây mù tản ra, mặt trời chiếu sáng vạn trượng.

Sáng sớm, Tạ Kinh và tứ cô nương Tạ Văn Mẫn cùng nhau tới thỉnh an nàng, Tạ Kinh như một con chim được tự do, ăn mặc vô cùng tươi tắn xinh đẹp, trên búi tóc Đọa Mã Kế cắm một cây trâm vàng điểm thúy, ngoài ra còn buộc thêm hai dây lụa màu đỏ, càng có vẻ hoạt bát đáng yêu.

Tạ Văn Mẫn là cô họ của Tạ Kinh, ăn mặc trang điểm ổn thỏa hơn nhiều, đúng với quy định.

Thẩm Dao lớn hơn Tạ Kinh hai tuổi, nhỏ hơn Tạ Văn Mẫn một tuổi, ba cô nương tuổi tác xấp xỉ nhau, vai vế lại cách mấy đời, trước kia Tạ Văn Mẫn có chút không thả lỏng được, thấy Tạ Kinh mở miệng là gọi một tiếng Dao Dao, nàng ấy cũng không tiện gọi là thẩm thẩm, bèn dứt khoát gọi là Dao Dao theo.

“Vương phi sáng sớm đã đưa thiệp mời đến, mời chúng ta đến điện Thiên Vũ uống trà.”

Đây là chuẩn bị cho Tạ Kinh và nhị công tử Lý gia gặp nhau.

Từ chối thì chắc chắn là không được rồi.

Tạ Kinh lắc lư cánh tay Thẩm Dao: “Người đi với cháu đi.”

Thẩm Dao biết rõ nàng ấy muốn lấy mình ra làm bia đỡ đạn, thôi vậy, dù sao nàng cũng không sợ đắc tội với ai, mình vui là được.

“Đi.”

Ba người đi đến phòng chính, nhị phu nhân và đại nãi nãi Ninh thị ở đây quản lý việc nhà, vừa mới đến nên luôn có chỗ sơ sót, nhị phu nhân thấy ba người Thẩm Dao muốn đi ra ngoài thăm hỏi người khác thì đẩy Ninh thị nói:

“Cháu cũng đi đi, bên chỗ vương phi mình không thất lễ được.”

Nhị phu nhân chắc chắn là sẽ giúp lão thái thái.

Ninh thị thầm kêu khổ, trước khi đến mẹ chồng đã tận tâm chỉ bảo, sợ nàng ấy bị Bình Nam Vương phi thuyết phục, mềm lòng đồng ý hôn sự, đại phu nhân cũng không phải là đèn đã cạn dầu, thiếp canh của Tạ Kinh nằm trong tay nàng ta, lão thái thái muốn quyết định hôn sự của Tạ Kinh thì vẫn hơi khó.

Ninh thị không thể nào để con gái ra ngoài xem mắt được, cuối cùng cũng đi theo.

Trước đó ngũ nãi nãi Thôi thị và tam nãi nãi Liễu thị đã đi tìm người nhà mẹ đẻ.

Về phần hai người con dâu của chi hai không đến, tứ nãi nãi Hứa thị bởi vì đã đắc tội với nhị phu nhân nên bị lạnh nhạt hoàn toàn, nhị nãi nãi Chu thị thì ở nhà trông coi việc nhà, thay nhị phu nhân trông coi hậu phương.

Tóm lại, nhà giàu quyền quý, đất không rộng nhưng nước lại cực kỳ sâu.

Thẩm Dao làm một người quản lý mặc kệ mọi thứ, không hỏi chuyện gì, bỏ mặc mọi sự, nhàn nhã mang theo vãn bối đến điện Thiên Vũ.


Khi vào trong, ở đại điện đã có không ít người ngồi, liếc nhìn qua lại thấy Thích Quý phi và Thái tử phi.

Ánh mắt Thích Quý phi luôn rơi trên người Thẩm Dao, thậm chí là mang theo vẻ tha thiết chưa từng có.

Mọi người hành lễ với nhau rồi ngồi xuống theo thứ tự.

Thích Quý phi chỉ vào Thẩm Dao nói với Bình Nam Vương phi:



Bình Nam Vương phi ngoài mặt thì hàn huyên, trong lòng lại hơi sợ hãi, không biết vị Thích Quý phi này mắt cao hơn đầu, con trai trưởng được lập làm Thái tử, bà ta ở hậu cung gần như là vênh mặt hất hàm sai khiến, ngay cả Hoàng hậu cũng phải tránh né bà ta, hôm nay lại lần đầu tiên cúi đầu với Thẩm Dao, khiến người ta nghĩ không thông.

Trong lòng Bình Nam Vương phi không thích Thẩm Dao, trước mặt mọi người lại phải bảo vệ em dâu trong nhà:

“Lục đệ muội này của ta bình thường tốt lắm, tính tình hào phóng chân chất, mẫu thân ta yêu thích muội ấy vô cùng.”

Bình Nam Vương phi không muốn người bên cạnh khen ngợi Thẩm Dao quá nhiều, đây không phải là chuyện tốt.

Thích Quý phi lập tức hiểu ý, nói tiếp theo câu chuyện:

“Tạ phu nhân hào phóng khéo léo, có ai nhìn thấy mà không thích chứ?”

Thích Quý phi ở đây hàn huyên hồi lâu, Thẩm Dao làm thinh nhưng trong lòng không khỏi kêu khổ.

Hai ngày trước bà ta mất đi hai người trong cung, hai người đó đúng lúc là quân cờ để bà ta liên lạc với Thích gia, cũng là người biết chuyện hôm đó trong rượu bị hạ thuốc, Thái tử đến nay không hề biết gì cả, không thể nào ra tay với người của bà ta được, Hoàng hậu thì luôn mặc kệ cung vụ, nếu như là Lý Quý phi quấy phá thì sợ là đã ầm ĩ đến chỗ Hoàng đế từ lâu rồi, trải qua mấy lần suy nghĩ, Thích Quý phi kết luận Tạ Khâm là người đứng sau.

Tạ Khâm là phu quân của Thẩm Dao, sao có thể không biết Thẩm Dao bị bỏ thuốc được, chuyện này mà gây ầm ĩ thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, Thích Quý phi không dám bàn bạc với con trai, chỉ một mình chống đỡ, thật sự không chịu được nữa, bà ta định lấy lòng Thẩm Dao để cầu Tạ Khâm thu tay lại.

Hôm nay Bình Nam Vương phi còn có việc cần giải quyết, Thích Quý phi mang thân phận tôn quý nên cũng không đuổi đi được, nàng ta chỉ có thể cười theo, bầu không khí trong điện luôn lúng ta lúng túng.

Đúng lúc này, một nha hoàn chạy tới từ phía sau, nét mặt bối rối nhìn vương phi, muốn nói lại thôi, vương phi cũng vội, bất chấp Thích Quý phi ở đây, nhỏ giọng hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

Nha hoàn lập tức bẩm nhỏ bên tai nàng ta: “Nhị công tử Lý gia và tam công tử Đặng gia đánh nhau ở cửa hông sau điện.”

Bình Nam Vương phi tức giận đến mức ngã ngửa.

Thích Quý phi thấy nàng ta như thế thì cũng biết đã xảy ra chuyện lớn, bèn chu đáo nói: “Muội mau bận việc đi, ta còn phải đi thăm hỏi bệ hạ nên không làm phiền nữa.”

Bình Nam Vương phi vô cùng áy náy, liên tục khom gối xin lỗi: “Thất lễ với nương nương là lỗi của ta, sau này sẽ mời người uống rượu tạ lỗi.”

Thích Quý phi nhìn thoáng qua Thẩm Dao, nở nụ cười hào phóng với vương phi: “Chúng ta cũng xem như là tỷ muội, không cần khách sáo.”

Bình Nam Vương phi đưa tiễn Thích Quý phi và Thái tử phi rồi vội vã đi về phía hậu viện.

Mấy người Thẩm Dao cũng đi theo hóng chuyện.

Đến hậu viện thì quả nhiên nhìn thấy trên mặt của hai vị công tử bị thương.

Một người mặc áo tím, dáng vẻ tuấn tú, vóc dáng cũng cao lớn hơn một chút, khuôn mặt có mấy phần kiêu ngạo, chính là nhị công tử Lý gia, Lý Tuân.

Người còn lại thấp hơn và cường tráng, trong mắt chứa chút tàn nhẫn, trông không dễ đối phó, chính là tam công tử Đặng gia, Đặng Nguy, sắc mặt Đặng Nguy dù khó coi nhưng khi thấy Tạ Kinh thì cuối cùng vẫn dịu lại.

Hai người không phải má bị rách da thì khóe môi cũng dính máu.

Dáng vẻ đó cũng buồn cười.

Tạ Kinh che miệng cười khẽ.

Thẩm Dao trừng mắt nhìn nàng ấy: “Cháu còn không biết xấu hổ mà cười hả.”

Tạ Kinh cong mắt: “Đâu có liên quan đến cháu, là bọn họ tự đánh nhau mà, cháu cũng chỉ là một khán giả thôi.”

Thẩm Dao cảm thấy hơi có lý, cô nương bị người ta ngấp nghé chẳng lẽ là sai, ngược lại phải quang minh chính đại mới đúng.

“Đừng để ý đến bọn họ nữa, chúng ta ra ngoài chơi.”

Tạ Kinh chờ những lời này của nàng đã lâu: “Cháu dẫn người đi chơi.”

Hai cô nương cầm tay xách váy chạy ra ngoài, đám người Bình Nam Vương phi và Ninh thị đang xử án, không rảnh để bận tâm đến Tạ Kinh, Tạ Văn Mẫn lại tinh mắt nhìn thấy, không chịu để bọn họ bỏ lại mình, vội vàng đuổi theo:

“Ta cũng đi, ta cũng đi.”

Ba người chuồn ra ngoài từ cửa hông của điện phụ.

Tạ Kinh đã tới hành cung mấy lần, rất quen thuộc với vùng này, nàng ấy dẫn theo Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn đi dọc theo hành lang phía Tây, vòng đến phía sau núi, đợi ra khỏi hành cung, lại đi về phía Đông là đến một hồ nước.

Sóng nước tụ lại theo hướng Đông về phía con sông rộng lớn, gợn nước lao nhanh cuồn cuộn đến Kinh thành.

“Con sông này luôn chảy về phía Bắc Kinh thành, hồ Thái Dịch trong cung được bắt nguồn từ đây, phía trước có một nhà thủy tạ, đứng ở nhà thủy tạ có thể thưởng thức được cảnh dòng nước chảy xiết.” Tạ kinh vừa giới thiệu vừa dẫn hai người tới một mảnh rừng trúc, trong rừng trúc có một cái đình gỗ tứ giác, cây cầu gỗ thẳng băng kéo dài đến mặt nước, ở vị trí cao nơi giao nhau của bến nước và sông lớn có xây một đình thủy tạ, hình như có tiếng cười nói truyền đến, Tạ Kinh ảo não nói:

“Bị người ta chiếm chỗ trước rồi.”

Nha hoàn phủ những chiếc khăn gấm lên cọc gỗ trong đình, lại đặt trái cây mang theo bên mình lên đó.

Tạ Kinh sợ muỗi, bên hông còn đeo một chiếc túi thơm hương thảo đuổi côn trùng, trước khi đến nàng ấy đã làm mấy cái, tặng cho Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn mỗi người một cái, nàng ấy tự tay buộc lên cho Thẩm Dao, liếc thấy một chiếc ống trúc nhỏ treo bên hông nàng, trên lớp màu vàng nghệ của ống trúc có một lớp sơn dầu thật dày:

“Đây là gì vậy ạ? Trông nó được điêu khắc rất tinh xảo.”

Đây là cục cưng của Thẩm Dao, bình thường không cho ai xem, nàng vội vàng che lại:


“Không có gì, chỉ là đồ chơi để ta săn chim thôi, đừng để tay cháu bị thương.”

Tạ Kinh là người thông minh, liếc mấy khuôn mặt Thẩm Dao thẹn thùng thì tặc lưỡi vài tiếng, nháy mắt với Tạ Văn Mẫn:

“Cháu đoán không sai đâu, chắc chắn là vật đính ước lục thúc gia tặng người rồi.”

Thẩm Dao đỏ mặt tía tai, đúng là đồ Tạ Khâm tặng, nhưng đính ước thì lại là chuyện vô căn cứ:

“Không có đâu, được rồi, không phải đưa bọn ta đi gặp ai sao?” Thẩm Dao nói sang chuyện khác.

Lúc này Tạ Kinh mới ngồi nghiêm chỉnh, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Chờ thêm chút nữa.” Nàng ấy căng thẳng đến mức trên trán cũng đổ mồ hôi.

Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn cùng cười lên.

Ba người ngồi uống trà, nói chuyện phiếm câu được câu không.

Một lúc sau, trong rừng sau lưng truyền đến một tiếng tiêu.

“Đến rồi đến rồi.” Vẻ mặt Tạ Kinh kích động lại ngượng ngùng: “Mỗi lần bệ hạ đi tuần đều sẽ chọn đệ tử xuất sắc của Quốc Tử Giám đi theo, năm ngoái hắn từng tới, thích nhất là ở trong rừng trúc này thổi tiêu thả câu,” Tạ Kinh suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy bày tỏ với Thẩm Dao:

“Dao Dao, chọn ngày không bằng gặp ngày, cháu muốn gặp hắn một lần, nếu như hắn có ý cầu hôn thì cháu sẽ can đảm thử một lần, nếu như hắn không muốn thì cháu cũng hết hy vọng.”

Thẩm Dao lộ vẻ do dự, Tạ Văn Mẫn ở bên cạnh khuyên nhủ: “Người cứ đồng ý với nó đi, dù sao người cũng ở đây, cũng coi như là lệnh của cha mẹ, gặp mặt một chút cũng không ảnh hưởng đến toàn cục.”

Đầu năm nay lưu hành việc nữ tử gặp mặt trước hôn nhân, không được xem là chuyện gì to tát.

Thẩm Dao quyết định: “Bọn ta đi cùng cháu.”

Tạ Kinh nói cảm ơn rồi xách váy đi đằng trước dẫn đường, Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn đi theo sau cách nàng ấy hai bước, thì ra hồ nước nằm sâu trong rừng trúc, rừng trúc rậm rạp, mơ hồ có thể nhìn thấy một mái đình lơ lửng trên mặt nước.

Hai người đi theo dấu chân của Tạ Kinh bước vào con đường trong rừng trúc, vòng qua rừng trúc bước lên hành lang phía sau mái đình, đợi đến khi đi vượt qua thì thấy có một chàng trai áo trắng đứng bên cạnh cầu vòm.

Thân thể hắn như ngọc, đưa lưng về phía Thẩm Dao nên nàng không thấy rõ khuôn mặt, nhìn từ bóng lưng thì trông khí chất cũng phóng khoáng xuất trần, có chút cảm giác như tiên giáng trần.

Có lẽ Thẩm Dao đã quen nhìn khuôn mặt của Tạ Khâm nên không có hứng thú với mỹ nam này lắm.

“Hắn là ai?”

Tạ Văn Mẫn lại nhận ra: “Hắn à… Xuất thân thế nào thì cháu không biết, chỉ biết hắn là người đứng đầu thư viện Tung Sơn được tiến cử vào Quốc Tử Giám, năm đó hắn ở thư viện Tung Sơn đã một mình tranh luận với rất nhiều người, danh tiếng vang xa, sau này vào Kinh đã từng ở Hồng Phúc Lâu làm ra một bài thơ, khí thế hoàn chỉnh, trách trời thương dân, thật sự khiến người ta kinh ngạc.”

“Người ngoài đều nói, hắn có tài để làm Trạng nguyên, năm sau có kết quả khoa khảo, nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ là người đầu bảng.”

Thẩm Dao xoa trán: “Thì ra là thế, các cô nương trẻ tuổi nhìn thấy nam tử tướng mạo tuấn tú, có tài hoa thế này là không nhúc nhích được nữa.”

Tạ Văn Mẫn ở bên cạnh cười khẽ: “Nói cứ như người già bảy tám mươi tuổi vậy.” Mắt thấy Thẩm Dao muốn phản bác, nàng ấy vội vàng ồ một tiếng: “Cũng đúng, người có lục thúc rồi, trong mắt còn để ý đến ai được nữa?”

Thẩm Dao càng không còn gì để nói.

Thẩm Dao và Tạ Văn Mẫn đứng ở hành lang, Tạ Kinh đứng dưới cầu, cách nam tử kia năm bước, nói chuyện với hắn.

Nhưng mà đúng lúc này, trong rừng phía sau hành lang truyền đến một loạt tiếng ong ong, chắc là ma ma nha hoàn của Tạ gia trông coi ở đó cãi nhau với người ta, Thẩm Dao đang muốn nhìn thì lại thấy một nhóm người xông qua vây quanh người Tạ gia, đi đến chỗ mái đình, người đàn bà đi đầu kia miệng lưỡi sắc bén, ánh mắt liếc nhìn Tạ Kinh, bà ta lộ ra nụ cười lạnh:

“Ồ, đây là đại tiểu thư Tạ gia nổi tiếng Kinh thành đấy, lại không để ý đến mặt mũi của trưởng bối, gặp mặt riêng tư với đàn ông khác.”

Tạ Kinh lập tức thay đổi sắc mặt, vừa giận vừa tức: “Bà nói bậy bạ gì đó, ta và hắn chỉ vô tình gặp nhau thôi.”

Chàng trai áo trắng kia chính trực hành lễ với người vừa tới:

“Vị phu nhân này, đừng dùng lời vô căn cứ để vu khống người khác, Tạ cô nương ở đây ngắm cảnh, tại hạ ở đây thả câu, vô tình gặp được, sao lại gọi là gặp mặt riêng tư?”

Người đàn bà kia không hề chịu cách nói này, bà ta chống nạnh nói:

“Ngươi dám nói hai người các ngươi không quen biết nhau?”

Chàng trai kia đứng chắp tay, mỉm cười trả lời:

“Biết chứ, năm ngoái Hoàng thành ti tổ chức hội thi từ ca múa, Tạ cô nương triển khai tài nghệ, nhận được lời khen ngợi của đế hậu, trong thiên hạ có ai không biết?” Chợt hắn cúi người hành lễ với Tạ Kinh, trịnh trọng nói:

“Là tại hạ đường đột, còn xin cô nương thứ tội.”

Tạ Kinh cắn răng, trên mặt là vẻ xấu hổ.

Người đàn bà kia không biết Thẩm Dao, chỉ xem như là mấy cô nương chưa trải đời của Tạ gia đến đây chơi:

“Kinh Nhi, dù nói thế nào thì hôm nay danh dự của cháu cũng bị hao tổn, cháu có muốn hồ đồ nữa không?”

Thẩm Dao nghe được lời này thì sắc mặt xanh xám, nàng hỏi Tạ Văn Mẫn: “Bà ta là ai?”

Tạ Văn Mẫn thấp thỏm nói: “Bà ta là nhị phu nhân của Đặng gia, con trai bà ta muốn cưới Kinh Kinh của chúng ta, nếu như cháu đoán không sai thì chắc chắn Đặng gia bọn họ đã đoán được Kinh Kinh thích ai, cố ý ở đây ôm cây đợi thỏ, dùng cách này để áp chế nó, ép nó gả cho Đặng gia.”

“Vô sỉ!”

Tạ Kinh ở bên kia tức giận đến mức trong mắt rưng rưng:

“Cữu mẫu, cháu chỉ là vô tình gặp được một nam tử mà cũng đáng cho người huy động nhân lực vậy à? Được thôi, có bản lĩnh thì người làm ầm ĩ lên đi, Tạ Kinh cháu cắt tóc đi làm ni cô!”

Thẩm Dao vô cùng tức giận, cô nương gặp mặt chàng trai mình thích thì làm sao? Thói đời này ràng buộc nữ tử như vậy đấy, sắc mặt nàng phát lạnh, nàng chậm rãi bước ra, vẻ khí khái hào hùng trên khuôn mặt có phần khiến người ta kinh sợ:

“Ồ, vị phu nhân này họ gì tên chi?”

Đặng phu nhân kia vừa rồi đã nhìn thấy Thẩm Dao, chỉ biết tiểu phụ nhân này xinh đẹp, không coi ra gì, bà ta chỉ vào Tạ Kinh nói: “Ta chính là cháu dâu của phu nhân Quốc công của Tạ phủ, cũng coi như là cữu mẫu của Kinh Nhi, hành vi của đứa trẻ này không ra làm sao nên thay mặt trưởng bối của nó để dạy dỗ.”

Thẩm Dao giống như nghe được chuyện cười lớn, vẻ mặt ẩn chứa sự trào phúng:

“Trưởng bối của Tạ gia ở đây, vẫn chưa tới lượt người ngoài nhiều chuyện làm thay, vừa rồi là ta dẫn cháu gái trong nhà đến đây ngắm cảnh, ta cũng quen biết vị công tử này, xem như là một trong những học trò của phu quân ta, mọi người chẳng qua chỉ nói mấy câu khách sáo, đang định tạm biệt thì lại bị bà hung hăng càn quấy chụp cho tội danh gặp mặt riêng tư.”

“Nếu đã như vậy, sau này Đặng phu nhân cũng nên cẩn thận, tuyệt đối đừng đi sai bước nào, tuyệt đối không thể gặp bất cứ người đàn ông nào, nếu không ta cũng sẽ học hỏi theo bà, chụp cho bà thanh danh tư thông đấy.”

“Ngươi…”

Đặng phu nhân bị lời nói này của Thẩm Dao chọc tức, chỉ vào nàng hỏi đám người Đặng gia ở bên cạnh: “Nó… nó là ai.”

Phía Đặng gia có mấy vị nữ quyến, một người dâu con trẻ tuổi trong đó đã nhận ra thân phận của Thẩm Dao từ lời nói của nàng:

“Tẩu tẩu, vị này chính là lục phu nhân của Tạ gia, phu nhân vừa cưới của Tạ Thủ phụ.”

Hai chân Đặng phu nhân mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống, mắt bà ta đảo loạn, ngay cả môi cũng run lên, suy nghĩ xem nên làm thế nào cho chu toàn.

Vào lúc này, Tạ Kinh đã đi tới sau lưng Thẩm Dao, cụp mắt không nói, Thẩm Dao cũng thản nhiên liếc nhìn chàng trai kia, quả nhiên là tướng mạo tốt, nể tình hắn vừa rồi dám làm dám chịu, Thẩm Dao miễn cưỡng đè lại sắc mặt giận dữ, chàng trai kia có lẽ cũng biết đã chọc giận trưởng bối Tạ gia, cúi thấp người không dám lên tiếng.

Thẩm Dao nhàn nhạt nhìn Đặng phu nhân: “Đặng phu nhân, mở mắt bà ra xem, ở đây có ai gặp mặt riêng tư sao?”

Cáo mượn oai hùm thôi mà, nàng làm được.


Đặng phu nhân kia chỉ thiếu điều quỳ xuống, bà ta lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Dao, dáng vẻ không có tình người đó giống Tạ Khâm như đúc, đây có lẽ là tướng phu thê, bà ta khom lưng cực thấp, mất đi vẻ hùng hổ dọa người vừa rồi, cười theo nói:

“Là ta nhìn nhầm rồi, đã hiểu lầm phu nhân thông gia, vẫn xin người đại nhân đại lượng, đừng so đo việc này.”

Thẩm Dao sửa sang lại ống tay áo: “Không so đo thì không được, con người ta ấy, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, Đặng phu nhân nhìn xem nên làm sao bây giờ.”

Đặng phu nhân không ngờ tới Thẩm Dao khó chơi như thế, bà ta nhìn về phía đám chị em dâu và cháu gái ở bên cạnh, Đặng gia cũng chẳng đoàn kết, vào thời điểm quan trọng thì đâu ai muốn bị Đặng nhị phu nhân kéo xuống nước, người nào cũng quả quyết đi đến bên cạnh Thẩm Dao, cuối cùng chỉ còn lại Đặng nhị phu nhân và một gã sai vặt xa lạ.



“Ồ, Đặng phu nhân, nhìn dáng vẻ này, bà đang tư thông với gia đinh trong phủ sao?”

Gã sai vặt nghe vậy thì quỳ phịch xuống: “Phu nhân hiểu lầm rồi, tiểu nhân cùng tiểu thiếu gia ở đây thả câu, trong lúc vô tình thì bắt gặp phu nhân và cô nương quý phủ ở đây ngắm cảnh, tại hạ không hề ngấp nghé Đặng phu nhân.”

Khuôn mặt Đặng phu nhân đã sưng thành gan heo.

Một vở hài kịch cứ như vậy mà kết thúc.

Lúc Thẩm Dao đi ra thì đã nhìn thấy các phu nhân tiểu thư du ngoạn trong đình thủy tạ trước đó đều đã chen chúc bên ngoài rừng trúc, rõ ràng là nghe thấy tiếng động nên đến xem náo nhiệt, may mà chàng trai kia đã rời đi từ bên khác, những người ở đây đều là nữ quyến.

Mọi người nhìn thấy người dẫn đầu mang khí thế sắc bén, vô cùng hào hoa phong nhã, chính là Thẩm Dao, mà đi theo sau lưng nàng là Đặng nhị phu nhân mang vẻ xám xịt.

Trong đám nữ quyến đó có Tạ Văn Linh và mẹ chồng, Ôn phu nhân, mẹ chồng nàng dâu hai người vội vàng nghênh đón, hàn huyên với Thẩm Dao một hồi.

Thẩm Dao nhìn thấy sắc mặt Tạ Văn Linh rất tốt thì biết nàng ấy sống ở Ôn gia không tồi nên cũng yên lòng, nàng không có thời gian tán gẫu với mọi người, mang theo Tạ Kinh và Tạ Văn Mẫn quay về, trực tiếp tìm đại nãi nãi Ninh thị.

Nàng vừa đi vào thì đã tự mình ngồi ở chính giữa, trông Thẩm Dao còn nhỏ tuổi nhưng trưởng bối chính là trưởng bối, vai vế cao thì có thể áp chế người bên cạnh, nàng nói với Ninh thị:

“Những việc này vốn không thuộc quyền quản lý của ta, ta cũng không muốn nhúng tay, chỉ là hôm nay Đặng gia suýt nữa hủy đi sự trong sạch của Kinh Nhi, có còn cần gia đình như vậy hay không thì cháu dâu trưởng tự cân nhắc đi.”

Tạ Kinh là con gái lớn của Ninh thị, nếu như thanh danh bị hao tổn thì sẽ kéo theo người làm mẫu thân là nàng ấy, hôm nay nếu không có Thẩm Dao thì không biết còn xảy ra rắc rối lớn thế nào, Ninh thị mang ơn dập đầu với Thẩm Dao:

“Cháu dâu cảm kích ân đức của thẩm thẩm, sau này nhất định sẽ thận trọng suy xét hôn sự của Kinh Nhi.”

Trong lòng nàng ấy càng ngày càng ý thức được, không thể đắc tội với Thẩm Dao.

Tạ Kinh quỳ gối sau lưng Ninh thị lè lưỡi với Thẩm Dao, Thẩm Dao trừng mắt nhìn nàng ấy rồi quay về phòng.

Buổi chiều nghỉ ngơi một giấc, hai chủ tớ lặng lẽ vào rừng săn hai con thỏ hoang về, tối nay nướng thịt thỏ ăn, ăn xong thì đi bộ trong sân tiêu thực, khoảng giờ Tuất ba khắc thì về phòng.

Đã mệt mỏi cả ngày, Thẩm Dao cực kỳ buồn ngủ, nhìn chiếc giường có khung rộng lớn, lòng nàng sinh ra sự e sợ, cân nhắc một phen, nàng quyết định vùi mình trên giường La Hán, chỉ là ngủ chưa được bao lâu mà đã bị muỗi cắn mấy nhát, thật sự không nhịn được nữa, nàng háo hức quay về giường lớn ngủ.

Giấy ngủ này rất ngon.

Núi Yến mát mẻ, Bích Vân sợ nàng bị cảm lạnh nên không để đá trong phòng, nhưng tối nay không có gió, Thẩm Dao nóng đến mức tỉnh giấc, mở mắt ra thì nhìn thấy chiếc cằm quen thuộc, một đoạn xương cổ ở ngay trước mắt nàng, yết hầu chuyển động nhấp nhô.

Thẩm Dao ngẩn người bình tĩnh lại một lúc, nhiệt độ dưới người truyền đến ngực nàng liên tục không ngừng, nàng đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy lùi về phía sau.

Tạ Khâm bị hành động giật nảy của nàng làm tỉnh lại, chàng xoa trán ngồi dậy, ngước mắt nhìn về phía nàng.

Thẩm Dao xấu hổ không chịu nổi, ngực phập phồng kịch liệt: “Xin lỗi.”

Tạ Khâm lại không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là vừa rồi khi Thẩm Dao tránh né đã không cẩn thận đạp chàng một cái, đạp trúng chỗ không hay lắm, chàng có chút không nhịn đau nổi, sầm mặt không lên tiếng.

Thẩm Dao lại hơi oán trách chàng: “Sao ngài không đẩy ta ra?”

Nếu như nàng nhớ không lầm thì tư thế vừa rồi giống như nàng bị chàng kéo qua vậy.

Quá mập mờ.

Tạ Khâm không có lòng dạ nào để giải thích với nàng, mặt không đổi sắc nói: “Ta cũng ngủ thiếp đi mất.”

Thẩm Dao không phản bác được.

Bị giày vò như vậy, áo lót bên trong đã ướt đẫm.

Dính nhơm nhớp dán vào trước ngực và sau lưng, không dễ chịu.

“Tạ đại nhân, làm phiền ngài tránh một chút, ta muốn đi thay đồ.”

Tạ Khâm cũng đổ đầy mồ hôi, vén rèm đi ra khỏi giường khung trước.

Thẩm Dao đi qua theo.

Ý thức được Tạ Khâm có thể sẽ nghỉ đêm ở đây, hôm nay Thẩm Dao đã đặc biệt bảo Bích Vân dùng bình phong ngăn cách phòng tắm.

Hai bên đều đặt thùng tắm.

Một người ở phía Đông, một người ở phía Tây.

Tiếng nước ào ào đan xen luân phiên, không ai lên tiếng.

Thẩm Dao sợ ánh sáng hắt qua nên đã thổi tắt ngọn đèn trên bàn dài, Tạ Khâm thì lại không kiêng kỵ gì, giữ lại ngọn đèn trên tường, Thẩm Dao nhìn thấy rõ bóng người cao lớn của chàng hắt lên bình phong, thậm chí…

Thẩm Dao sợ tới mức quay lưng đi.

Cái tên này… đáng hận!

Tạ Khâm lau người xong quay về phòng trước, Thẩm Dao tắm chậm, tắm xong lại gọi Hạnh Nhi gác đêm đi tìm đá lạnh bỏ vào phòng, đợi đến khi quay về giường,

Tạ Khâm nằm im ở phía ngoài của giường, trông như đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Dao nhẹ tay nhẹ chân, mò mẫm đi qua người chàng.

Vào đến bên trong, nàng lấy ra chiếc áo cũ ban nãy đã chuẩn bị, cột cổ tay mình một vòng trước, sau đó lồng vào thành giường ở trong góc, Tạ Khâm nghe thấy bên kia truyền đến tiếng sột soạt thì liếc mắt nhìn, lại thấy cô nương kia chẳng biết đang chơi trò gì, chàng không yên tâm nên đến gần nhìn, mượn ánh đèn bên ngoài, chàng thấy nàng cột tay trái của mình vào thành giường.

Một ngọn lửa giận vọt lên trán, Tạ Khâm đưa tay gỡ nút thắt vẫn chưa thắt chặt, kéo cổ tay nàng qua rồi nghiêng người phủ lên, chàng nhìn nàng chằm chằm, lạnh giọng nói:

“Nàng đề phòng ai vậy?”

Thẩm Dao tủi thân, né tránh ánh mắt sắc bén của chàng: “Đề phòng bản thân ta.”

Hơi thở nóng rực của chàng như đang cấu xé, hòa lẫn với hơi nóng trên khuôn mặt nàng.

Tạ Khâm nhấc người ở phía trên nàng, khuỷu tay chậm rãi cong lại, hai tay tháo chiếc áo trên cổ tay nàng:

“Thẩm Dao, nếu ta muốn nàng thì nàng trốn được sao?”

Ánh mắt lại một lần nữa va vào nhau, Thẩm Dao vô thức tránh đi.

Nhưng Tạ Khâm lại không cho nàng cơ hội: “Còn giả vờ sao?”



Thế Hôn | Hi Quân
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thế Hôn | Hi Quân Truyện Thế Hôn | Hi Quân Story C26: Chương 26
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...