Thế Hôn

Chương 72: Ngoại truyện 15

309@-
Chuyện của Tề Vương ồn ào đến mức mọi người đều biết, Hoàng đế biết Tề Vương rơi xuống nước va vào đá thì vừa đau lòng, lại vừa tức giận vì Tề Vương làm mất thể diện hoàng gia, sau đó tra ra được cung nữ đó là người trong cung Thái hậu, chút đồng cảm và đau lòng trước đó đột nhiên tan thành mây khói, hắn mắng một câu đáng đời, sau đó xua tay dặn dò thị vệ đưa hắn ta về phủ.

Tạ Khâm ở bên này quay về điện Diên Khánh, thấy Hoàng đế thì trước tiên giúp đỡ xử lý chuyện Tề Vương, sau đó xin Hoàng đế cho nghỉ, nói là muốn đưa Thẩm Dao về phủ, Hoàng đế cũng không ngờ thầy của mình là người nặng tình, hắn lấy danh nghĩa Thái hậu thưởng cho Thẩm Dao một ít châu báu tơ lụa, giúp Tạ Khâm giữ thể diện.

Sau khi Thẩm Triển biết được Tề Vương xảy ra chuyện thì bắt đầu tìm kiếm Thẩm Dao, sau đó thì truyền ra chuyện Thẩm Dao và Tạ Khâm nối lại tiền duyên, Thẩm Triển bèn cảm thấy sự việc bất thường, với tính tình của tỷ tỷ hắn thì tuyệt đối không thể có chuyện gặp riêng Tạ Khâm được, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó, nửa đường người của Tạ Khâm âm thầm tiếp xúc với Thẩm Triển, nói rõ sự việc, Thẩm Triển tức giận đến mức suýt nữa đi bóp chết Tề Vương kia, may mà Thám hoa lang trẻ tuổi dù non nớt nhưng không hề ngu xuẩn, trong lúc suy nghĩ thì ý thức được sự nguy hiểm trong cung, không khỏi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Nếu không có Tạ Khâm thì tối nay hai tỷ đệ sẽ gặp nguy, lại nghĩ đến sự dây dưa của Tạ Khâm với tỷ tỷ, tâm trạng đột nhiên trở nên phức tạp.

Lúc trước hắn không đồng ý hôn sự, thứ nhất vì không môn đăng hộ đối, thứ hai là Tạ Khâm không hề coi trọng tỷ tỷ, hắn không hy vọng tỷ tỷ sống cuộc đời phụ thuộc.

Sau này Tạ Khâm mặc áo giáp, cầm binh khí tiến đến biên quan, Thẩm Triển càng thêm hiểu rõ và kính phục người tỷ phu này, ngay cả chút oán niệm trong lòng cũng giảm bớt.

Tỷ tỷ ba năm cực khổ chậm chạp không xuất giá, Thẩm Triển thấy hết, không ai hiểu chị bằng em, Tạ Khâm muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, nhân phẩm đáng quý, Thẩm Dao đã gặp người nam nhi xuất sắc nhất trên thế gian này, những người còn lại đâu thể nào lọt vào mắt nàng dễ dàng được. Mặc dù Thẩm Dao không hề nhắc đến Tạ Khâm, nhưng Thẩm Triển lại cảm nhận sâu sắc rằng Thẩm Dao cũng chưa hoàn toàn buông được Tạ Khâm.

Bây giờ Tạ Khâm mang theo công trạng chiến thắng trở về, chàng đã buông bỏ phong thái thể diện, so với tư thái ngạo nghễ trước kia thì như hai người khác nhau, trong lòng Thẩm Triển có chút suy tính, sau khi mất đi thì người đàn ông sẽ càng ngày càng trân trọng, Tạ Khâm chưa chắc không phải là ứng cử viên tốt, thay vì để tỷ tỷ gả đến nhà khác thì chi bằng chọn Tạ Khâm đi.

Vì vậy ngoài miệng nói là để tỷ tỷ vào cung dự tiệc xem xem có vừa ý lang quân nào không, thật ra là hắn muốn thăm dò Tạ Khâm.

Nào có đoán được chuyện xảy ra sau đó, Thẩm Triển bởi vì chính mình đã suýt nữa tạo thành sai lầm lớn mà vô cùng hối hận, trên đường về, lúc cùng Tạ Khâm cưỡi ngựa hai bên bảo vệ xe ngựa của Thẩm Dao, hắn bèn nhân cơ hội nói cảm ơn Tạ Khâm.

Đương nhiên Tạ Khâm nhìn ra được sự hối hận của em vợ, chàng ngồi trên lưng ngựa chắp tay vái chào: “Không cần phải ôm sai lầm của người khác vào người mình, che chở cho nàng cũng là trách nhiệm của ta.” Những lời khác thì chàng không nói nhiều, sợ khiến người em vợ này gai mắt.

Hai người ngầm hiểu ý nhau.

Xe ngựa đến Thẩm phủ, Thẩm Dao được Bích Vân đỡ đi ra, chân nàng vẫn hơi tê, nàng lặng lẽ khom gối với Tạ Khâm sau đó vào nhà, ánh mắt không hề nhìn chàng, Thẩm Triển đi theo vào trong, đầu tiên là tạ lỗi với tỷ tỷ, nghĩ lại thấy sợ, bỗng hỏi có chuyện gì xảy ra, chuyện như vậy Thẩm Dao làm sao nói với đệ đệ được, chỉ nói mình không sao, không muốn nhiều lời.

Thẩm Triển thấy tỷ tỷ giữ kín như bưng, đêm đó hắn trằn trọc qua lại không ngủ được.

Thẩm Dao bên này vội vàng rửa mặt rồi lên giường nằm, vùi vào chăn mỏng không thể động đậy.

Dược tính của thuốc đó quả thật rất mạnh, rõ ràng là đã uống mấy viên thuốc giải, nhưng cảm giác mềm nhũn đó vẫn quanh quẩn trong xương cốt.

Dù sao Thẩm Dao cũng từng xuất giá, biết rõ điều này có nghĩa là gì, cuối cùng nàng nhéo mấy cái vào bắp đùi mình rồi mới ngủ thiếp đi.

Một giấc ngủ này rất sâu, mặt trời lên cao rồi nàng mới tỉnh, uể oải duỗi eo, mặc cho Bích Vân hầu hạ rửa mặt rồi đi ra ngoài, liếc nhìn thấy đệ đệ ngồi trong phòng khách, hắn chỉ vào đồ ăn sáng mua ở ngoài về:

“Tỷ tỷ, đệ đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, có mua cơm hạt dẻ tỷ thích, còn có thịt viên ba ba.”

Thẩm Dao nhìn ra được đệ đệ vô cùng áy náy, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, ngồi xuống bàn: “Sau này ngày nào cũng mua cho tỷ à?”

“Vâng.” Thẩm Triển gật đầu thật mạnh.

“Có thê tử rồi thì cũng mua cho tỷ à?”

Thẩm Triển tiếp tục gật đầu, sau đó chợt dừng lại, trên mặt lộ vẻ ngại ngùng: “Đệ không cưới thê tử đâu, vẫn còn sớm mà, tỷ tỷ chưa gả, đệ cưới thê tử gì chứ?”

Nhưng nghĩ tới lời này có vẻ như đang giục gả đi, hắn vội vàng im miệng lại, ân cần cầm một miếng thịt pha lê đặt vào chén Thẩm Dao: “Tỷ tỷ, ăn trước đi đã.”

Thẩm Dao cười nhìn hắn không nói.

Đợi đến khi ăn sáng xong, nàng lại thấy đệ đệ ngồi không nhúc nhích, thậm chí còn hỏi nàng:

“Hôm nay tỷ tỷ đến cửa hàng hay là ở nhà nghỉ ngơi?”

Thẩm Dao luôn cảm thấy Thẩm Triển có chút bất thường, mãi đến khi quan sát vài lần thì mới chợt lấy lại tinh thần, nàng gấp đến mức vịn bàn đứng dậy:

“Đệ còn ở đây làm gì? Bây giờ là giờ nào rồi! Tối hôm qua bệ hạ đã chỉ định đệ làm Biên tu viện Hàn Lâm, là vinh quang cỡ nào, đệ phải nhanh đi đến Lại bộ trình diện đi.”

Nàng nhìn thoáng qua sắc trời, ánh nắng ban mai nóng rực, e là đã giờ Thìn hai khắc rồi, Thẩm Triển vừa mới vào triều đình chưa có tư cách vào chầu, nhưng cũng đã đến giờ trình diện bình thường rồi, nàng nôn nóng vội vàng vòng qua bàn kéo Thẩm Triển đứng dậy, đẩy hắn ra ngoài.

“Đêm qua quan phục đã được đưa đến rồi, đệ nhanh đi thay rồi đến nha môn đi.”


Thẩm Triển bị nàng đẩy lảo đảo: “Tỷ tỷ, đệ không yên tâm về tỷ, đệ muốn bảo vệ tỷ.”

Thẩm Dao sắp bị làm cho tức chết, hai tay chống nạnh hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Sao đệ không biết nặng nhẹ vậy? Đệ không đi thì ta mới uổng công chịu những sự tủi thân này đấy!”

Thẩm Triển nghe vậy thì hốc mắt lập tức ửng đỏ, thiếu niên cắn răng nghiêm mặt ân hận nói: “Đều tại đệ, tối qua nếu không phải do đệ, tỷ tỷ cũng sẽ không chịu sự sỉ nhục như vậy, nếu như tỷ tỷ xảy ra chuyện, đệ chết muôn lần cũng khó chuộc tội.”

Thẩm Dao thấy đệ đệ như vậy thì hết giận, lập tức nở nụ cười: “Thôi, đã qua rồi, ngã một lần khôn ra thêm, đệ cố gắng làm quan, sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Thẩm Triển mím môi không nói lời nào.

Đêm qua Tề Vương chịu thiệt lớn, khó đảm bảo hắn không sai người đến đối phó với tỷ tỷ, Thẩm Triển hoàn toàn không yên tâm đi ra ngoài.

Lúc này, bên ngoài cổng vòm truyền đến một hồi tiếng ho.

Hai tỷ đệ ngước mắt nhìn thì thấy Tạ Khâm mặc thường phục đứng ở cửa, đưa mắt ra hiệu với Thẩm Triển.

Thẩm Triển liếc nhìn Thẩm Dao một cái rồi lập tức đi ra.

Mặt trời rực rỡ, ánh ban mai như thảm gấm trải đầy chân trời phía Đông, Thẩm Triển nhìn người đàn ông đầy vẻ ấm áp hỏi:

“Tạ đại nhân có gì dặn dò?”

Tạ Khâm nghe được tiếng “Tạ đại nhân” này thì trong lòng cảm thấy khó chịu, chàng ra dấu tay vào bên trong, nhẹ giọng nói:

“Đệ đến nha môn đi, ở đây có ta.”

Thẩm Triển đã hiểu.

Hai người đàn ông nhìn nhau, đều nhìn ra được tâm tư của đối phương.

Tạ Khâm biết Thẩm Triển không yên tâm về tỷ tỷ, không dám rời nửa bước.

Đúng lúc chàng cũng có ý này.

Nhưng Thẩm Triển lại xoắn xuýt nhìn qua chàng, khàn giọng hỏi:

“Ngài là Thủ phụ đương triều, không cần vào chầu sao?”

Tạ Khâm ho một tiếng, thản nhiên nói: “Ai nói làm Thủ phụ thì ngày nào cũng lên chầu, làm Thủ phụ thì nắm toàn bộ triều cương là được.” Chàng cũng biết trong lời nói của mình có rất nhiều sơ hở, không cho Thẩm Triển có cơ hội phản bác, chàng tiếp tục nói: “Chờ đệ đến được vị trí của ta thì sẽ hiểu, mọi chuyện không cần phải tự làm, nước trong quá thì không có cá, người quá xét nét thì chẳng ai theo, Triển Nhi, đệ còn phải rèn luyện.” Tạ Khâm nghiêm túc nói.

Thẩm Triển không nói gì mà nhìn chàng, biết rõ chàng dựa vào việc này để tìm cớ, nhưng hắn cũng không nói được lời phản bác.

Tỷ tỷ nói rất đúng, Thẩm Triển hắn không tạo ra được chút thành tựu trên triều đình thì mới uổng công chịu sự tủi thân này.

So với việc hắn chỉ có một mình, Tạ Khâm quả thật càng có năng lực bảo vệ tốt cho tỷ tỷ.

Thẩm Triển gật đầu: “Được, ta đến nha môn.”

Đêm qua Lại bộ đưa quan phục và văn thư trong đêm, dặn dò hắn hôm nay đến Lại bộ trình diện.

Thẩm Triển thay quan phục xong đi ra, Tạ Khâm vẫn đứng ngoài cổng vòm, một bộ áo xanh, chính trực nhẹ nhàng.

Ánh mắt Tạ Khâm cũng rơi trên người Thẩm Triển, bộ quan phục của Biên tu viện Hàn Lâm lục phẩm này chắc là được tạm thời tìm ở nhà kho tới, không phải được may theo kích thước của Thẩm Triển, Thẩm Triển mặc lên người có vẻ hơi lớn, Tạ Khâm tiến lên giúp hắn sửa sang lại mũ và thắt lưng, lại giúp hắn buộc thắt lưng chặt thêm một chút.

Thẩm Triển nhìn người đàn ông muốn làm tỷ phu của mình này, hắn do dự một chút, cũng không từ chối, thấy Tạ Khâm làm chậm rãi thì hắn vẫn thúc giục:

“Được rồi, không còn sớm nữa, đến trễ chắc chắn sẽ bị khuyên răn.”

Tạ Khâm cười nói: “Ta đã xin giúp đệ rồi, nói trong phủ đệ có việc nên đến trễ một chút.”



Nhớ đến người này là Thủ phụ, là cấp trên của cấp trên của người lãnh đạo trực tiếp của hắn, chàng nói ra lời này cũng không lạ.

Thẩm Triển cạn lời, xoay người lên ngựa, chạy nhanh về phía hoàng cung.

Tạ Khâm đưa mắt nhìn hắn đi xa, lúc này mới bước vào cửa, trong phòng khách không có ai, chàng đi dọc theo hàng lang đến hậu viện, từ xa xa nhìn thấy Thẩm Dao ngồi trên xích đu bện giỏ trúc, Bích Vân ngồi xổm ở bên cạnh cắm hoa, Tạ Khâm đứng ở thùy hoa môn không dám đi vào, cất giọng nói:

“Tứ Tứ, Triển Nhi không yên tâm về nàng nên dặn dò ta trông chừng nàng, nàng đi đâu thì cứ dặn dò ta bất cứ lúc nào.”

Tạ Khâm đã tìm được cái cớ danh chính ngôn thuận, đột nhiên cảm thấy có sức mạnh.

Người trên xích đu dây không hề ngẩng đầu, uể oải ồ một tiếng.

Tạ Khâm lúng túng đứng bên ngoài cửa.

Bích Vân ngước mắt, phát hiện ra Tạ Khâm nhìn mình chằm chằm thì nghi hoặc đứng dậy, hành lễ với Tạ Khâm, Tạ Khâm hất cằm lên với nàng ấy, Bích Vân nhíu mày, ý gì đây?

Tạ Khâm nhìn nha đầu ngốc đó, có chút cạn lời, đổi lại là Bình Lăng thì sẽ biết làm thế nào.

Cũng may là Bích Vân không quá ngốc, vừa đi vào trong châm trà cho Tạ Khâm vừa suy tư xem Tạ Khâm có ý gì, lúc một lần nữa đi ra khỏi phòng chính, nàng ấy như bị ma xui quỷ khiến mà bưng một cái ghế đẩu đặt bên trong cánh cửa.

Tạ Khâm hài lòng bước qua bậc cửa, ngồi dưới hàng lang xem sổ con.

Bích Vân quay về chỗ ngồi của mình, một lần nữa nhìn hai người, một người thản nhiên bện giỏ hoa, một người yên tĩnh đọc sách, nàng ấy đột nhiên cảm thấy mình rất dư thừa, thế là ôm bình hoa nhanh chóng đi vào phòng chính, sau khi đặt bình hoa lên bàn cao bên cạnh bệ cửa sổ, nàng ấy đi từ đường hành lang của phòng tắm đến hậu viện chọn lựa đồ ăn.

Khi mặt trời dần treo trên bầu trời, quang ảnh chiếu xuống từ ngọn cây rậm rạp, thời gian dần trôi, ánh sáng đong đưa trên hai gò má trắng nõn của Thẩm Dao.

Tạ Khâm xem sổ con được một nửa thì đưa cho Bình Lăng đứng hầu ở cửa ra vào, sau đó đứng dậy đi về phía Thẩm Dao.

Lúc đó giỏ trúc trong tay Thẩm Dao đã thành hình, Tạ Khâm nhìn ngón tay nhỏ nhắn khéo léo của nàng vòng tới vòng lui trong đám nan tre, lo lắng nàng bị thương: “Hay là để ta giúp nàng?”

Thẩm Dao vẫn không ngẩng đầu, có điều trên mặt lại không có vẻ kháng cự như lúc trước: “Không cần đâu, gần xong rồi.”

Tạ Khâm cứ đứng dưới tàng cây nhìn nàng.

Chốc lát sau nhìn thấy trên trán nàng thấm mồ hôi, chàng vô thức muốn lấy khăn thêu ra lau giúp nàng, lúc này mới nhận ra Thẩm Dao không trả khăn thêu cho chàng, sắc mặt Tạ Khâm liền thay đổi:

“Thẩm Dao, khăn của ta đâu?”

Tối hôm qua sau khi nàng cầm trong tay thì không trả lại nữa.

Thẩm Dao chột dạ ôm chiếc giỏ vừa làm xong: “Tối hôm qua ta về giặt cho ngài, không cẩn thận kéo rách rồi.”

Tạ Khâm không tin, chất liệu của khăn bền thế nào trong lòng chàng biết rõ, chàng dứt khoát ngồi xuống xích đu dây, người chàng cao, lúc ngồi xuống thì chân có thể chạm đất một cách vững vàng, bởi vậy mà xích đu dây cũng dừng lại, Thẩm Dao ôm giỏ trúc xê dịch sang bên cạnh.

Tạ Khâm nói: “Thẩm Tứ Tứ, nàng không thể cố tình gây sự như vậy được, đó là khăn của ta, nàng nhất định phải trả lại cho ta.” Chàng ở biên quan chỉ dựa vào chiếc khăn đó để nhớ nàng.

Thẩm Dao nghe thấy tiếng gọi “Thẩm Tứ Tứ” thì nổi da gà khắp người, thế nhưng trong lòng vẫn còn một chút độc tố còn sót lại, ngửi thấy mùi hương mát lạnh quen thuộc, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên: “Xin lỗi, đồ đã bị hỏng rồi, hay là ta làm lại một cái khác cho ngài?”

Tạ Khâm liếc mắt nhìn qua: “Nàng tự tay thêu à?”

Thẩm Dao né tránh ánh mắt của chàng, quay mặt về phía bên kia, bàn tay sờ soạng chiếc giỏ trúc mới không lên tiếng.

Tạ Khâm đã biết nàng không muốn.

Thẩm Dao mặc kệ chàng, đứng dậy đi vào phòng.

Tạ Khâm nhìn bóng lưng nàng mà lộ vẻ bất đắc dĩ.

Đêm qua sau khi chàng hỏi lời đó, Thẩm Dao không hề đáp lại.



Có nghĩa là nàng không từ chối.

Chốc lát sau có người trong triều đến, Tạ Khâm quay về viện của mình, đợi đến khi làm việc xong, chàng tới thăm Thẩm Dao thì biết được Thẩm Dao đã đến cửa hàng, chàng suy nghĩ một lúc, quyết định làm vài món ngon cho Thẩm Dao bèn chui vào phòng bếp.

Tạ đại Thủ phụ phí sức chín trâu hai hổ, làm ra ba món ăn sở trường, trong lòng đầy tự tin mà xách theo hộp cơm đến cửa hàng tìm Thẩm Dao, đi từ con hẻm nhỏ phía trước Thẩm phủ thông đến cửa hàng đậu hũ, đi vào cửa hông là vừa vặn đến sân sau của cửa hàng, vừa tới đầu hành lang, chàng đã nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười nói.

“Tỷ tỷ không tận mắt nhìn thấy đấy, cả người Triển Nhi đều được ném đầy khăn thơm, nếu không phải Vương Chấn đại ca cứu hắn ra khỏi đám người thì bây giờ hắn vẫn không có cách nào đến Lại bộ trình diện đâu.”

Tạ Khâm nhìn thấy một thiếu niên nhẹ nhàng mặc trường sam màu xanh ngọc ngồi phía sau bàn dài trong phòng nhỏ, đang mặt mày hớn hở nói chuyện với Thẩm Dao.

Thẩm Dao nghe một cách hứng thú, cười hỏi: “Triển Nhi đỏ mặt à? Nó cũng biết đỏ mặt hả? Văn công tử, lát nữa công tử phải giúp ta nhìn chằm chằm đấy, xem xem nó chú ý đến cô nương nhà ai để ta tiện mời bà mối đi cầu hôn.”

Đôi mắt cười của Văn Nặc cong cong: “Tỷ tỷ yên tâm, việc này cứ giao cho đệ.”

Thẩm Dao lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay Triển Nhi đến nha môn, công tử thì sao, công tử không đi làm à?”

Dựa theo lệ thường, sau khi sĩ tử thi đậu thì phải quan sát chính trường mấy tháng, đợi đến khi có chỗ trống thì mới có thể nhận chức, người nào có cách thì chậm chức từ sớm, không có biện pháp thì không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào, thanh danh của Thẩm Triển lan rộng đến mức lọt vào mắt Thánh thượng thì mới có cơ duyên làm quan ngay, người khác thì không may mắn như vậy.

Thực tế thì Văn Nặc vốn đứng cuối danh sách Tiến sĩ, trong nhà lại không có người thân đáng tin cậy, đương nhiên là chỉ có thể chờ đợi.

“Đệ có gì mà làm chứ, chỉ là cùng đồng môn uống rượu ăn tiệc thôi, hơn nữa, nghe Triển Nhi nói đêm qua tỷ tỷ đã bị kinh sợ, đệ không yên lòng nên dứt khoát quay lại đây với tỷ tỷ.” Đêm qua hắn uống say từ sớm, chuyện sau đó hắn không hề biết rõ.

Lúc Văn Nặc nói lời này, khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, tính tình hắn thật thà, tất cả tâm tình đều được viết lên mặt, Thẩm Dao còn gì không hiểu nữa.

Nàng hơi xấu hổ: “Là Triển Nhi muốn công tử quay về đây sao?”

“Không, không, là đệ tự tới.”

Thiếu niên ấp úng nói: “Triển Nhi bận rộn, đệ mới thay hắn bảo vệ tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ đi đâu, Văn Nặc sẽ đi theo.”

Thẩm Dao dở khóc dở cười: “Ta đâu có yếu ớt thế, không sao đâu, công tử ăn cơm rồi yên tâm về đi.”

Đúng lúc này, Bích Vân mang theo một tiểu nha đầu đi vào bày đồ ăn, lại đặt một chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, mọi người tụ lại ở phòng nhỏ ăn trưa, trời nóng, trong góc có để băng lạnh, tiểu nha đầu cắt dưa bày ra đĩa, đám người làm ngồi ăn ở bàn nhỏ, Thẩm Dao và Văn Nặc ngồi trên bàn lớn.

Mọi người vừa muốn động đũa thì lại thấy Tạ Khâm mang theo hộp đựng thức ăn hiên ngang bước vào, mọi người thấy chàng thì đồng thời đứng dậy.

Mà sau khi Văn Nặc thấy rõ khuôn mặt tuấn tú kia thì cả người như bị sét đánh:

“Tạ… Tạ đại nhân, sao ngài lại ở đây?”

Phịch một tiếng, Văn Nặc quỳ gối trước mặt Tạ Khâm, còn đập đầu hai cái thật mạnh: “Học trò Văn Nặc thỉnh an đại nhân.”

Người mà Văn Nặc kính nể nhất trên đời này chính là Tạ Khâm, bình thường nhắc đến vị Thủ phụ đương triều này, hắn sẽ dâng trào sự kích thích, thao thao bất tuyệt, hễ có người nói Tạ Khâm không phải, hắn đều sẽ nhảy lên cãi nhau với đối phương, nào ngờ hôm nay lại nhìn thấy vị Thủ phụ danh chấn thiên hạ này ở trong cửa hàng của Thẩm Dao.

Tạ Khâm không thể nào cho hắn sắc mặt tốt được, chàng không lạnh không nhạt mà ừ một tiếng, sau đó ngồi vào chỗ của Văn Nặc, mở hộp cơm ra, đặt ba món ăn ở trước mặt Thẩm Dao, nói một cách ấm áp:

“Ta đã dựa theo khẩu vị của nàng mà làm một ít đồ ăn, nàng nếm thử xem?”

Bên bàn chỉ xếp hai chiếc ghế bành, Tạ Khâm ngồi chỗ của Văn Nặc, Văn Nặc không còn chỗ nào ngồi nữa.

Thẩm Dao nhìn cảnh lúng túng này mà hơi đau đầu, dặn dò Bích Vân nói:

“Nhanh đi lấy ghế tới đây.”

Văn Nặc vẫn còn hơi ngơ ngác chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngây ngốc đứng ở đó.

Đợi Bích Vân bưng ghế tới đặt ở bên cạnh, lúc này ánh mắt sắc bén của Tạ Khâm nhìn sang, hắn nhìn Văn Nặc.

Văn Nặc nhìn thoáng qua cái ghế, lại nhìn khuôn mặt Tạ Khâm, sau đó lắc đầu: “Không không không, ta nào dám ngồi cùng bàn với đại nhân, ta ngồi ở đây là được.” Hắn chuyển cái ghế sang bên bàn nhỏ.



Không đúng, vì sao Tạ Khâm lại ở đây?

Hắn quay đầu nhìn hai người trên bàn lớn.

Thẩm Dao hít một hơi giải thích với hắn:

“Văn công tử, Tạ đại nhân là trượng phu cũ của ta.”

“Hả…” Văn Nặc bị dọa sợ.

Vào lúc hắn đang ngớ ra, Tạ Khâm nhàn nhã gắp thức ăn đặt vào chén của Thẩm Dao:

“Dao Dao mau ăn đi.”

Ở trước mặt người ngoài, Tạ Khâm không gọi tên mụ của Thẩm Dao.

Thẩm Dao nhìn chằm chằm vào chàng một lúc lâu, đầu lưỡi chống vào má phải, cuối cùng vẫn không nổi giận.

Tạ Khâm thấy nàng bỏ đồ ăn của mình vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn, trái tim cuối cùng cũng thả lỏng.

“Thế nào, có hợp khẩu vị với nàng không?”

Thẩm Dao nhai không nhanh không chậm, lại không trả lời câu này của chàng, ngược lại nói: “Tạ đại nhân mau ăn đi, nguội rồi thì sẽ không ngon nữa.”

Lúc này Tạ Khâm mới động đũa.

Có lẽ là tin tức này vô cùng chấn động, hoặc là vì Tạ Khâm ở bên cạnh, Văn Nặc ăn bữa cơm này mà nơm nớp lo sợ, trên trán chảy mồ hôi đầm đìa, Thẩm Dao thật sự nhìn không nổi nữa, tiện tay đưa chiếc khăn trắng tinh ở bên cạnh cho hắn:

“Văn công tử, công tử lau mồ hôi đi.”

Văn Nặc cầm khăn trong tay, ăn bữa cơm này một cách hoảng loạn.

Cuối cùng Văn Nặc cũng sắp xếp lại đầu óc rối loạn của mình, ý thức được quan hệ của Tạ Khâm và Thẩm Dao, hạt giống mới nảy mầm của thiếu niên lập tức bị bóp chết, lúc đi ra ngoài, toàn thân hắn đầy mồ hôi, đi ra ngoài dưới ánh nắng gay gắt.

Lúc lúc này Tạ Khâm đi qua theo, gọi hắn lại:

“Văn công tử.”

Văn Nặc quay đầu lại thấy là Tạ Khâm thì không tự chủ được mà lộ vẻ tôn kính, hắn cúi đầu thật sâu: “Đại nhân có gì dặn dò?”

Sắc mặt Tạ Khâm lạnh lùng, chàng chỉ vào chiếc khăn bị Văn Nặc nhét trong túi, ngoắc tay:

“Khăn, trả lại cho ta.”

Văn Nặc: “...”

Buổi chiều, Thẩm Dao ở trong cửa hàng bán đậu hũ cay, Tạ Khâm quay về hậu viện dọn dẹp bát đũa, lúc Bích Vân rửa chén, Tạ Khâm tiện thể giặt chiếc khăn đó, vắt lên mu bàn tay phơi nắng.

Trong lúc phơi nắng, Tạ Khâm đang nghĩ, thân thể cô nương yếu đuối, mùa hè đổ nhiều mồ hôi, phải bồi bổ khí huyết, Tạ Khâm vừa phơi nắng chiếc khăn vừa quay về phủ làm món canh bát trân [1] cho Thẩm Dao.

[1] Bát trân (): Ý chỉ tám loại thức ăn quý giá.

Tiêu tốn một canh giờ, cuối cùng cũng đã dùng nguyên liệu dược liệu tốt nhất nấu ra món canh bát trân, Tạ Khâm lại mang theo hộp cơm vui vẻ chạy đến cửa hàng, lúc đó là đầu giờ Thân khi mặt trời ngả về phía Tây, một trăm phần đậu hũ nóng của Thẩm Dao đã được bán gần hết.

Tạ Khâm bưng chén canh, chờ Thẩm Dao kết thúc công việc.

Bích Vân phụ trách chào mời khách, Thẩm Dao ở bên cạnh thu tiền, thỉnh thoảng có người bắt chuyện với Thẩm Dao, đương nhiên cũng có người chú ý tới đứng sau Thẩm Dao là một người đàn ông vô cùng cao lớn, bọn họ nhao nhao chỉ chỉ trỏ trỏ.

Thẩm Dao xoay người lại, đầu tiên là nhìn thấy trong tay chàng bưng chén canh, trong lòng có chút vui vẻ, sau đó phát hiện ra Tạ Khâm đã thay đồ, lúc dùng bữa trưa vẫn là bộ đồ xanh kia, trong nháy mắt đã đổi sang một chiếc áo dài màu xanh da trời, bên hông buộc một miếng ngọc bích, tóc mai được chải chuốt cẩn thận, làm nổi bật khuôn mặt đó giống như thần tiên, rất giống một lang quân tuấn tú sắp đi gặp cô nương.

Trong lòng Thẩm Dao tặc lưỡi chậc một tiếng.
Thế Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thế Hôn Truyện Thế Hôn Story Chương 72: Ngoại truyện 15
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...