Thế Hôn
Chương 2
283@-*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Toái Ngọc Hiên ở góc phía Tây Bắc của Thẩm phủ, vốn là nhà dưới để cho thân thích hay lợi dụng ở, trong viện không hề đốt địa long, gió từ hồ nước cuốn theo tuyết lạnh cực kỳ băng giá, Bích Vân sợ lửa than nhiều khói nên đi vào trong rừng bên hồ nhặt một ít củi khô để đốt.
Việc này là chuyện thường ngày đối với hai chủ tớ, làm cũng quen việc quen tay.
Thẩm Dao ỏ bên cạnh giúp nàng ấy, không bao lâu sau, trong chậu than nổi lên một ngọn lửa sáng ngời, Thẩm Dao kéo Bích Vân ngồi dựa vào mình, hai tay vây quanh ngọn lửa, ngón tay lạnh như băng dần dần có cảm giác.
Bích Vân nhìn thấy Thẩm Dao hồi lâu không lên tiếng, đoán có lẽ là đại phu nhân không vui vẻ gì: “Cô nương, sự việc không cứu vãn được sao?”
Thẩm Dao buồn rầu “Ừm” một tiếng từ trong cổ họng.
Nước mắt của Bích Vân trượt xuống, sợ khiến Thẩm Dao thương tâm, nàng ấy vội vàng nghiêng mặt qua lau nước mắt.
Không phải là Thẩm Dao không biết khóc, chỉ là nước mắt cả đời này đã cạn khô vào năm bảy tuổi rồi.
Lần đó đã khiến nàng hiểu được, có khóc cũng vô dụng.
Bích Vân lại một lần nữa đặt cháo được đưa tới vào sáng nay bên cạnh chậu than hâm nóng, sau đó đưa cho Thẩm Dao, hai chủ tớ im lặng ăn một chút để lót dạ, cả ngày nay Thẩm Dao vùi bên chậu than ngơ ngác mơ màng ngủ cả một ngày, ban ngày đã ngủ nên ban đêm lại có tinh thần, nàng mở mắt ra nhìn cửa sổ mất hồn.
Bên ngoài hành lang đốt một chiếc đèn lồng màu quýt, bị tuyết màu trắng bạc phản chiếu, ánh sáng phai nhạt đi đôi chút.
Cây chuối tây khô héo bị gió thổi thỉnh thoảng truyền đến tiếng ào ào, trong đầu Thẩm Dao hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Chạy trốn? Giả chết?
Nghĩ thì dễ, làm mới khó.
Không có người trợ giúp mạnh mẽ thì không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Đến lúc đó đừng nói là Thái tử, sợ là Thẩm gia cũng không tha cho nàng.
Quá mạo hiểm.
Thẩm Dao thở ra một hơi.
Ban đầu nàng gần như không nhắm mắt, đến rạng sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau mây tan, mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ và tuyết mùa xuân giao nhau, Thẩm Dao rời giường trong tiếng tí tách của tuyết tan, cả đêm nàng ngủ không ngon lắm, tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Bích Vân đỡ nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, Thẩm Dao khép hờ mắt, mặt ủ mày chau mặc cho nàng ấy vấn tóc.
Nàng nhìn chằm chằm vào mình trong gương mà mất hồn, một lúc sau, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một suy nghĩ.
Vẫn còn một cách chặt tay tìm đường sống.
Đó chính là hủy dung.
Chỉ có hủy đi dung mạo này, chặt đứt suy nghĩ của Thái tử thì mới có thể tự vệ được.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng Thẩm Dao dâng lên cơn ớn lạnh đục khoét xương tủy, ngay cả hai tay cũng run rẩy, không có cô gái nào không để ý đến dung mạo của mình, không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn đập nồi dìm thuyền cả, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ đến việc lãng phí thời gian sinh mạng trong Đông Cung, Thẩm Dao cảm thấy rạch một dao lên má mình cũng không khó đến thế.
Nếu làm quá rõ ràng thì sợ là Thái tử sẽ nghi ngờ mình tự làm, rước lấy tai họa về sau.
Phải tìm một thời cơ thích hợp mới được.
Thẩm Dao bối rối suy nghĩ một hồi, nhất thời không quyết định được.
Đến giữa buổi sáng, ánh nắng càng ngày càng chói lóa, một ma ma đến từ nhà trên nói cho nàng biết, lão thái thái mời nàng qua đó.
Bích Vân vô cùng vui vẻ quay vào phòng ngủ, vừa tắt lửa chậu than vừa tìm áo dày khoác thêm cho Thẩm Dao:
“Cô nương, người duy nhất trong phủ này nhớ thương người cũng chỉ có lão thái thái. Lão thái thái hiền lành, cũng rất trọng thể diện, chi bằng người nhân cơ hội này đi cầu bà ấy đi?”
Thẩm Dao sửa sang ống tay áo, cười trừ: “Lão thái thái đâu có lay chuyển được lão gia và phu nhân, mặc dù có lòng nhưng cũng bất lực.”
Bích Vân chưa từ bỏ ý định, cầu khẩn nói: “Người cứ thử đi, cho dù không được thì chúng ta cũng đâu thiệt gì.”
Thẩm Dao nhìn nha hoàn tràn đầy mong đợi, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được, ta thử xem.”
Nàng từng nghe người ta nhắc tới, khi còn nhỏ nàng vừa ra đời là đã bị đại phu nhân chán ghét vứt bỏ, là lão thái thái thấy nàng đáng thương, ôm nàng đến phòng mình nuôi, chỉ tiếc bà cụ lớn tuổi, đâu có chịu được trẻ con khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng vẫn đồng ý với Thẩm Lê Đông, đưa nàng đến viện phụ.
Thẩm Dao suy nghĩ một lúc rồi dặn dò Bích Vân:
“Đi lấy giỏ trúc ở phòng cuối đến đây.”
Trước khi vào Kinh thành, nàng đã thu thập một vài món đồ, chuẩn bị tặng cho các anh chị em của mỗi chi làm lễ gặp mặt, trong đó nàng đã cố ý thêu cho lão thái thái một cái túi thơm, trong chiếc túi thơm đó đựng một ít thuốc an thần và hoa quế dại trên núi, hôm quay về vội vội vàng vàng, vẫn chưa đưa được cho bà cụ, bây giờ là cơ hội.
*
Thẩm gia có ba chi, ngoại trừ ba người chị đã xuất giá, chi hai và chi ba của Thẩm gia đều có một người con gái, ngũ cô nương Thẩm Hi và lục cô nương Thẩm Di, trong phòng đốt địa long, Thẩm Dao cởi áo khoác rồi bước vào buồng sưởi, hai vị cô nương kia đang ở bên cạnh lão thái thái nói chuyện.
Tiếng cười nói không ngừng, vui vẻ hòa thuận.
Nghe thấy ma ma bẩm báo, ánh mắt trong phòng không hẹn mà cùng tụ lại.
Thẩm Dao lộ ra nụ cười như thường, tiến lên hành lễ với lão thái thái: “Thỉnh an tổ mẫu.”
Nàng mặc một chiếc bối tử[1] đứng cô độc, thân hình cao gầy mảnh mai, trông vô cùng yếu ớt, ngày quay về, lão thái thái đã gặp qua nàng, lúc đó bà cảm thấy kinh diễm vì tướng mạo của nàng, hôm nay ánh đèn ấm áp chiếu lên gò má nàng, nụ cười nhạt hiện trên khóe mắt đó khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng đến tuyết liên cứng rắn trên núi đá, càng ngày càng có vẻ xuất trần thoát tục.
[1] Bối tử (): một loại “áo khoác” có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc. Vào thời nhà Tống, người ta thường mặc beizi tay hẹp bên ngoài áo lót ngực và váy/ quần (ở giữa). Một tên gọi khác của beizi kiểu nhà Minh là Pifeng/ (phải). Vòng cổ Pifeng cũng có thể thẳng đứng (không hiển thị). (theo bbcosplay.com)
Chẳng trách Thái tử lại vì nàng mà không tiếc thanh danh.
Lão thái thái nhìn nàng với tâm tình phức tạp, bà vẫy tay với nàng:
“Con ơi, nhanh đến đây.”
Dựa theo tuổi tác, Thẩm Dao lớn hơn Thẩm Hi và Thẩm Di, đương nhiên là phải ngồi trên, chỉ là hai cô nương này không nhường chỗ bên cạnh lão thái thái, thậm chí còn chưa từng nhìn Thẩm Dao thêm một lần.
Dù sao sau này cũng làm thiếp.
Làm bẩn cửa nhà.
Tỳ nữ xếp một chiếc ghế đẩu phía dưới vị trí của ngũ cô nương Thẩm Hi, Thẩm Hi ngại ở gần, duỗi chân đá chiếc ghế ra xa một chút.
Thẩm Dao yên lặng nhìn, nét mặt không thay đổi, nàng cũng học theo răm rắp, chuyển chiếc ghế ra xa thêm một chút, dáng vẻ không muốn ở gần Thẩm Hi, một mình ngồi cách xa một đoạn.
Ngồi xuống rồi mới phát hiện ra hai người em họ này đang tặng đồ thêu cho lão thái thái.
Cái túi thơm kia bị nàng đặt trong tay áo, chắp tay lại đè chặt.
“Tổ mẫu, người nhìn đai buộc trán này xem, cháu gái dùng lụa Hàng Châu làm đó, kỹ thuật phi vũ trên mặt vải gấm đang lưu hành hiện nay, con hạc tiên trên này cháu thêu thế nào ạ?”
Các cô nương nhà quyền quý đến năm tuổi thì sẽ đi học, không chỉ học thi thư mà còn được mời tú nương về dạy bảo thêu hoa, các nàng chú trọng đến hoa văn tươi đẹp, kỹ thuật tinh xảo, đây là thứ mà Thẩm Dao không thể so sánh được.
Thật ra mỗi năm Thẩm phủ đều gửi phần đến thôn trang ở Nhạc Châu, chỉ là đồ đã bị cắt xén cả đoạn đường, thật sự đến tay nàng không hề nhiều, ở thôn trang vì để tích lũy tiền bù vào chi phí, nàng thường sẽ cùng Bích Vân thêu chút ít túi vải và mặt giày thực dụng mang ra ngoài bán, đàn ông ở nông thôn không chú ý tới cái đẹp, giá tiền rẻ thì họ sẽ ném ra mấy đồng tiền mua về.
Thẩm Dao chỉ nhìn thoáng qua lông hạc sinh động như thật thôi là đã biết sự chênh lệch, nàng kéo tay áo, không để lại dấu vết mà bọc chiếc túi thơm kia lại.
Lão thái thái nhìn thấy tốt thật thì khen không dứt: “Trong mấy đứa nhỏ trong nhà, chỉ có con là có kỹ thuật thêu tốt.”
Thẩm Hi âm thầm quan sát Thẩm Dao, khóe môi nhếch cao: “Đây đều là công lao của đại bá mẫu ạ, là bà ấy có cách giáo dục, cháu gái mới dám chăm chỉ học tập.”
Lão thái thái hơi thu lại ý cười, khóe mắt liếc qua Thẩm Dao, thấy nàng làm thinh thì lặng lẽ thở dài một hơi, Thẩm Di ở bên này không muốn thấy Thẩm Hi khoe mẽ, cũng trông mong mà dâng chiếc khăn tay mình thêu cho lão thái thái:
“Tổ mẫu, người nhìn xem Di Nhi làm thế nào? Lần này cháu gái đã nỗ lực rất nhiều, tìm tứ nương tử ở gần miếu Hỏa Thần xin chỉ bảo kỹ thuật mới thì mới có được bức thêu hai mặt này đó.”
Lão thái thái vô cùng kinh ngạc: “Thêu hai mặt rất là khó, nào, cho tổ mẫu nhìn xem.”
Thẩm Hi thò cổ liếc mắt nhìn, tặc lưỡi ghét bỏ: “Đúng là thêu hai mặt, chỉ là trình độ vẫn chưa đến.”
Thẩm Di căng cổ phồng lên, không cam lòng yếu thế mà nói móc lại: “Vậy tỷ thử xem?”
Hai người mỗi người một câu, không ai phục ai.
Thẩm Dao không hề chen vào được nửa câu trong chủ đề của các nàng, nàng rũ mắt tự mình uống trà.
Lão thái thái thông cảm cho nàng, phút chốc bèn đuổi Thẩm Hi và Thẩm Di về rồi vẫy tay gọi Thẩm Dao đến ngồi:
“Tứ Tứ… đến bên cạnh tổ mẫu nào.”
Sau khi sinh ra, trong một khoảng thời gian rất dài Thẩm Dao không có tên, Đoàn thị chán ghét nàng, nhớ được nàng đứng hàng thứ tư, chỉ đặt tên mụ là “Tứ Tứ”. Vào ngày Thẩm Dao bị đưa đi, Thẩm đại lão gia đặt cho nàng cái tên “Dao” (), lão thái thái cuối cùng nghe không nổi nên đổi thành “Dao” ()[2].
[2] Dao đầu tiên nghĩa là xa, Dao thứ hai nghĩa là ngọc.
Một tiếng Tứ Tứ này… là sự chua xót nói mãi không hết.
Mí mắt khẽ rũ của Thẩm Dao chần chừ chuyển qua, lão thái thái giữ chặt hai tay nhỏ nhắn của nàng vuốt ve, vết chai thật dày đã đâm vào lòng bàn tay bà, trái tim của bà cụ cũng run lên theo, những lời đã chuẩn bị trước đó đều không nói ra được.
Yên lặng hồi lâu, bà vẫn kiên cường nói: “Con ơi, ta biết con tủi thân, chỉ là việc này không cho phép Thẩm gia bàn bạc, lời của cung nhân đó là lệnh truyền của Thái tử, chúng ta kháng chỉ chính là khi quân, tổ mẫu cũng từng thầm nghĩ cách cho con, chỉ là…” Lão thái thái nhìn khuôn mặt tươi đẹp của Thẩm Dao, giọng nói trở nên yếu đi, nghẹn ngào: “Chỉ là khó mà song toàn.”
Thẩm Dao nghe bốn chữ cuối, cười ra tiếng.
Hy sinh nàng để đổi lấy vinh hoa phú quý của Thẩm gia, đây là vụ mua bán một vốn bốn lời.
Nàng không trách lão thái thái, dù sao thì cũng không ai có nghĩa vụ phải che chở nàng.
Nàng tránh trọng tâm câu chuyện, cười một tiếng: “Tổ mẫu, trong viện của con lạnh lẽo, có thể bảo nhà bếp phát chút lửa than không ạ?”
Lão thái thái nghe vậy thì ánh mắt lộ vẻ khó xử, trong phủ do Đoàn thị quản lý, đầy tớ đều nhìn sắc mặt của chủ nhân để làm việc, đương nhiên là cũng hắt hủi Thẩm Dao theo, cổ họng bà nghẹn ngào, giọng điệu cứng rắn:
“Mấy việc này để tổ mẫu xử lý.”
Lần này Thẩm Dao cười chân thành hơn một chút: “Đa tạ người.”
Lão thái thái giữ Thẩm Dao ở lại ăn trưa, ăn xong uống một chén trà, Thẩm Dao mang theo Bích Vân cáo lui.
Vừa ra khỏi ngưỡng cửa thì bắt gặp thiếu niên mặc áo đen ở đối diện, dáng người thiếu niên thon dài, mắt sáng như sao, khí thế toàn thân bừng bừng, hắn nhìn thấy Thẩm Dao thì đầu tiên là kinh ngạc mà ôi một tiếng, chợt chắp tay với nàng một cách đàng hoàng:
“Ta nghe huynh trưởng nói trong nhà có một muội muội thần tiên đến, quả đúng là như vậy, muội muội tốt, hôm muội về ta không có ở phủ nên bỏ lỡ, hôm nay nghe nói muội đang ở viện của tổ mẫu thì vô cùng lo lắng chạy đến, ta vẫn chưa chuẩn bị quà gặp mặt, nào, muội đi theo ta đến thư phòng chọn đi.”
Hắn ra hiệu về phía trước, ý bảo Thẩm Dao đi cùng hắn.
Thẩm Dao đã quen bị người Thẩm gia đối xử lạnh nhạt, vẫn là lần đầu tiên gặp được thiếu niên nhiệt tình như vậy, nhất thời không thích ứng được.
Thiếu niên thấy khuôn mặt nàng lộ vẻ xấu hổ thì vỗ ngực: “Mấy năm nay ta ở Tây Xuyên, muội không biết ta cũng không có gì lạ, ta là nhị huynh của muội.” Thẩm Phù lơ đễnh cười một tiếng, một lần nữa chỉ về phía trước.
Thẩm Phù là con trai trưởng của chi ba, tam lão gia làm Huyện lệnh ở Tây Xuyên, vì để rèn luyện con trai mà luôn mang theo bên mình, mãi đến mấy năm gần đây sắp thi cử thì mới đưa hắn về Kinh.
Ở thôn trang Thẩm Dao cũng đã gặp không ít thiếu niên cởi mở như hắn, vậy nên sinh ra một chút thân thiết: “Bái kiến nhị huynh.” Dù sao nàng về cũng không có việc gì, bèn theo hắn đi về phía tiền viện.
Thẩm Phù ăn nói lém lỉnh, cũng là người biết chuyện, hắn tránh đi những chủ đề gây lúng túng, nói dăm ba câu tìm hiểu chuyện của Thẩm Dao ở thôn trang:
“Hôm nào ca ca dẫn muội đi đến hồ Yến Tước ở phía Đông ngoại ô Kinh thành bắt cá, lúc về xin phiền muội muội triển khai tay nghề, để ta nếm thử mùi vị của cá nướng trên núi.”
Thẩm Dao nói một cách phóng khoáng tự nhiên: “Một lời đã định.”
Thẩm Phù cười lên xán lạn như ánh nắng, hai người mới quen đã thân, thoắt cái đã đi qua thùy hoa môn, đến thư phòng của Thẩm Phù ở tiền viện, Thẩm Phù vừa dẫn nàng đi vào vừa dặn dò gã sai vặt đang chắp tay hành lễ ở cửa:
“Ngớ ra gì đấy, nhanh đi đốt chậu than mang đến đây, đừng để Tứ Tứ bị lạnh.”
Giọng điệu của hắn nghe có chút cường điệu, tựa như nàng là khách quý quan trọng lắm, Thẩm Dao mím môi cười, thư phòng của Thẩm Phù vô cùng rộng rãi, hai gian phía Đông nối liền nhau, ở giữa dùng một chiếc kệ để đồ cao ngang bức tường ngăn cách, phía Tây là nơi hắn ngủ nghỉ, bởi vì trong phòng không đốt than nên đầy hơi lạnh giá rét.
Thẩm Phù không vội dẫn nàng ngồi vào chỗ mà đưa nàng đi ngắm nghía một phen, chỉ vào tranh trên tường, bút mực giấy nghiên trên bàn gỗ tử đàn, cùng với các món đồ trang trí trên kệ:
“Muội muội nhìn trúng cái nào thì cứ lấy về đi.”
Ngày bước vào cửa, Thẩm Dao đã biết Thẩm gia phú quý, đình viện chạm trổ, đồ dùng bằng gỗ tử đàn màu trầm, đèn hoa tỏa ra ánh sáng lung linh, càng khỏi cần nói tới đủ thứ đồ cổ không gọi được tên trang trí trong phòng.
Đến thư phòng của Thẩm Phù thì càng chứng kiến được gốc gác Thẩm gia, không hổ là thế gia lâu đời danh tiếng trăm năm.
Mà nàng xuất thân từ thôn quê đương nhiên không hợp với nơi này.
Thẩm Dao không đành lòng làm trái ý tốt của Thẩm Phù, trịnh trọng chọn lựa món quà trên bàn.
Thẩm Phù khoanh tay dựa vào bàn quan sát nàng, Thẩm Dao rất đẹp, vẻ đẹp này khác với những cô gái mảnh mai thanh tú được nuôi dưỡng trong nhà, cũng không phải là bông hoa phú quý vô cùng khoa trương trong hoàng thành, nàng có một vẻ tươi tắn hoạt bát vô cùng mạnh mẽ đến từ núi rừng, rõ ràng là rất mảnh mai nhưng lại mềm dẻo có sức sống.
Cô gái như vậy sao lại không khiến người ta yêu thích chứ.
Thẩm Dao tiện tay chọn một chiếc bút lông sói.
Thẩm Phù nhìn thấy, lấy ra một bộ bút giấy nghiên mực từ trong rương: “Nếu đã chọn bút lông sói thì không thể thiếu thỏi mực, nghiên và giấy được, bộ này muội muội mang về thưởng thức đi.”
Chiếc hộp mở ra, dưới đáy được dùng tơ lụa màu mực làm lót, phía trên đặt một bộ bút giấy nghiên mực, không nói đến cái khác, màu sắc của nghiên mực đó ôn hòa, đường nét lưu loát, chạm trổ cũng rất tinh tế, nhất định không phải là vật tầm thường.
Thẩm Dao nhìn hộp tử đàn trĩu nặng đó, không biết nên nói gì, ở thôn trang không có ai dạy chữ cho nàng, nàng đã vì lấy lòng phu thê đại lão gia mà tích góp tiền lên trấn mua bảng chữ mẫu về, cầm đuốc khổ luyện, nhờ quản gia đưa phần tiền của mình tới tiện thể mang về Kinh, đáng tiếc là chưa từng được hồi âm, dần dà, hứng thú của nàng cũng phai nhạt đi.
Nàng mím môi một lúc, chỉ vào con dao găm được treo ở cuối giá bút:
“Nhị huynh, sao nơi này của huynh lại có dao găm? Có thể tặng một cái cho ta dùng để phòng thân không?”
Thứ nàng coi trọng trước hết chính là con dao găm này, thế nhưng trên con dao găm này khảm châu bảo, nàng biết nó quý giá nên không dám cầm.
Sao Thẩm Phù lại không hiểu được chứ, lập tức đặt chiếc hộp xuống, gỡ con dao găm đó đưa cho Thẩm Dao bằng hai tay, nét mặt trịnh trọng hơn vừa rồi:
“Mấy năm nay nhị huynh đi theo phụ thân đến phủ Tây Xương, thường xuyên đeo vật này bên hông, có nó thì luôn có thể gặp dữ hóa lành, mọi chuyện suôn sẻ, muội muội, năng lực nhị huynh có hạn, nguyện tặng con dao này, mong cho muội không có buồn lo, không có chỗ vướng, quãng đời còn lại như ý vui vẻ.”
Không có buồn lo, không có chỗ vướng… Đây là đang khuyên nàng nghĩ thoáng ra, sống ngày tháng tự do, chớ có mua dây buộc mình.
Hốc mắt Thẩm Dao nóng lên, nàng không giỏi bày tỏ tâm trạng, cũng không muốn để người khác thấy mình mềm yếu, vì hóa giải sự xấu hổ, nàng miễn cưỡng cười lên, chỉ vào con dao găm nói:
“Nhị huynh dạy ta cách dùng nhé?”
Thẩm Phù mang theo nàng đi ra ngoài sân.
Đã vào đầu xuân, tuyết đầu mùa chưa hết, cành khô trong sân chưa trổ lá, chỉ có vài cây quế già chống đỡ chút vệt xanh sẫm trong gió rét.
Thì ra con dao găm nhiều ngọc này cũng có huyền cơ, nó là một con dao hai lưỡi, không những chém sắt như chém bùn, thậm chí trên đỉnh cán dao còn có cơ quan, Thẩm Dao chỉ cần nhấn một cái là mấy viên bi sắt sẽ bắn ra, lần đầu tiên chưa nắm bắt được, hai viên bi sơ suất lướt qua đầu tường vọt ra bên ngoài.
Một lúc sau, ngoài tường truyền đến một tiếng gào to:
“Ai làm, ra đây cho ta!”
Hai người vẫn còn cười, nghe thấy giọng nói này xong thì đều sợ nhảy dựng lên.
Đây là tiếng của đại lão gia Thẩm Lê Đông.
“Không xong rồi!” Thẩm Phù vỗ trán một cái, ảo não nói: “Vừa rồi ta quên kể cho muội nghe, thư phòng này vốn của phụ thân ta, ông ấy đi Tây Xuơng, nơi đây thuộc về ta, đi qua viện này là vừa hay đến thư phòng ngoài của phụ thân muội.”
“Nghe giọng tức giận này của đại bá, sợ là đã trúng người nào rồi, muội muội chờ một chút, ta đi chốc lát rồi quay lại.” Thẩm Phù xách vạt áo vội đi ra ngoài, Thẩm Dao sửng sốt một lúc rồi cũng cuống lên: “Sao có thể để một mình huynh trưởng gánh tội chứ, ta đi với huynh.”
Cửa hông bình thường được đóng chặt bây giờ lại mở ra, một gã sai vặt hầu hạ Thẩm Lê Đông đã quen đang chờ ở cửa.
Thẩm Phù vừa sải bước, Thẩm Dao xách váy đuổi theo ngay.
Thẩm Phù nghe thấy tiếng nàng thở gấp thì quay đầu lại muốn cản nàng, dưới mái hiên ở phía trước truyền đến một tiếng ho trầm.
Thẩm Phù và Thẩm Dao không hẹn mà cùng nhìn lại, bên dưới nhà lưỡng vu rộng rãi có khoảng bảy tám người đang đứng, trên y phục của ai cũng có hình thêu khác nhau, Thẩm Dao không hề nhận ra, thấy mọi người về cơ bản đều giống nhau, cũng đoán được là quan phục trong triều, trong số đó có một người lại vô cùng khác biệt, chàng mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, rất có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Còn chưa nhìn kỹ, Thẩm Lê Đông ở bên kia nhìn thấy nàng, trên trán đã mơ hồ nhảy mạnh, ông ta trầm giọng quát:
“Còn không mau đến nhận tội hành lễ.”
Thẩm Phù đành vậy, kéo Thẩm Dao đang không rõ tình hình lên bậc thềm, ánh mắt nhìn người ở chính giữa, vẻ mặt hắn nghiêm túc, kéo Thẩm Dao không nói hai lời mà quỳ xuống.
Quỳ nhanh quá, đầu gối của Thẩm Dao đập vào một chỗ không bằng phẳng, đau đến mức khiến nàng xuýt xoa một tiếng, nàng âm thầm xê dịch tìm chỗ bằng phẳng, ánh mắt cứ nhìn đôi ủng da hươu màu xanh đen như vậy.
Mặt ủng mộc mạc, nhìn lên theo bóng dáng thẳng tắp thon dài là một bàn tay đặt ở trước bụng, ngón tay vô cùng trắng, xương ngón tay rõ ràng tựa như ngọc lạnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve một vật, ánh sáng mỏng manh như mũi dao thoáng hiện lên, khiến người ta không rét mà run.
Chính là viên bi của nàng.
Hơi thở của Thẩm Dao ngưng đọng lại.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Dao găm gặp dữ hóa lành: Thấy ta linh nghiệm không, vừa bắn một cái là trúng phu quân tương lai của ngươi luôn.
Thẩm Dao: Cảm ơn.
Thế Hôn
Toái Ngọc Hiên ở góc phía Tây Bắc của Thẩm phủ, vốn là nhà dưới để cho thân thích hay lợi dụng ở, trong viện không hề đốt địa long, gió từ hồ nước cuốn theo tuyết lạnh cực kỳ băng giá, Bích Vân sợ lửa than nhiều khói nên đi vào trong rừng bên hồ nhặt một ít củi khô để đốt.
Việc này là chuyện thường ngày đối với hai chủ tớ, làm cũng quen việc quen tay.
Thẩm Dao ỏ bên cạnh giúp nàng ấy, không bao lâu sau, trong chậu than nổi lên một ngọn lửa sáng ngời, Thẩm Dao kéo Bích Vân ngồi dựa vào mình, hai tay vây quanh ngọn lửa, ngón tay lạnh như băng dần dần có cảm giác.
Bích Vân nhìn thấy Thẩm Dao hồi lâu không lên tiếng, đoán có lẽ là đại phu nhân không vui vẻ gì: “Cô nương, sự việc không cứu vãn được sao?”
Thẩm Dao buồn rầu “Ừm” một tiếng từ trong cổ họng.
Nước mắt của Bích Vân trượt xuống, sợ khiến Thẩm Dao thương tâm, nàng ấy vội vàng nghiêng mặt qua lau nước mắt.
Không phải là Thẩm Dao không biết khóc, chỉ là nước mắt cả đời này đã cạn khô vào năm bảy tuổi rồi.
Lần đó đã khiến nàng hiểu được, có khóc cũng vô dụng.
Bích Vân lại một lần nữa đặt cháo được đưa tới vào sáng nay bên cạnh chậu than hâm nóng, sau đó đưa cho Thẩm Dao, hai chủ tớ im lặng ăn một chút để lót dạ, cả ngày nay Thẩm Dao vùi bên chậu than ngơ ngác mơ màng ngủ cả một ngày, ban ngày đã ngủ nên ban đêm lại có tinh thần, nàng mở mắt ra nhìn cửa sổ mất hồn.
Bên ngoài hành lang đốt một chiếc đèn lồng màu quýt, bị tuyết màu trắng bạc phản chiếu, ánh sáng phai nhạt đi đôi chút.
Cây chuối tây khô héo bị gió thổi thỉnh thoảng truyền đến tiếng ào ào, trong đầu Thẩm Dao hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Chạy trốn? Giả chết?
Nghĩ thì dễ, làm mới khó.
Không có người trợ giúp mạnh mẽ thì không khác gì lấy hạt dẻ trong lò lửa.
Đến lúc đó đừng nói là Thái tử, sợ là Thẩm gia cũng không tha cho nàng.
Quá mạo hiểm.
Thẩm Dao thở ra một hơi.
Ban đầu nàng gần như không nhắm mắt, đến rạng sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi, ngày hôm sau mây tan, mặt trời ló dạng, ánh sáng rực rỡ và tuyết mùa xuân giao nhau, Thẩm Dao rời giường trong tiếng tí tách của tuyết tan, cả đêm nàng ngủ không ngon lắm, tinh thần vô cùng mệt mỏi.
Bích Vân đỡ nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, Thẩm Dao khép hờ mắt, mặt ủ mày chau mặc cho nàng ấy vấn tóc.
Nàng nhìn chằm chằm vào mình trong gương mà mất hồn, một lúc sau, trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên một suy nghĩ.
Vẫn còn một cách chặt tay tìm đường sống.
Đó chính là hủy dung.
Chỉ có hủy đi dung mạo này, chặt đứt suy nghĩ của Thái tử thì mới có thể tự vệ được.
Suy nghĩ này vừa hiện lên, trong lòng Thẩm Dao dâng lên cơn ớn lạnh đục khoét xương tủy, ngay cả hai tay cũng run rẩy, không có cô gái nào không để ý đến dung mạo của mình, không phải bất đắc dĩ thì không ai muốn đập nồi dìm thuyền cả, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại nghĩ đến việc lãng phí thời gian sinh mạng trong Đông Cung, Thẩm Dao cảm thấy rạch một dao lên má mình cũng không khó đến thế.
Nếu làm quá rõ ràng thì sợ là Thái tử sẽ nghi ngờ mình tự làm, rước lấy tai họa về sau.
Phải tìm một thời cơ thích hợp mới được.
Thẩm Dao bối rối suy nghĩ một hồi, nhất thời không quyết định được.
Đến giữa buổi sáng, ánh nắng càng ngày càng chói lóa, một ma ma đến từ nhà trên nói cho nàng biết, lão thái thái mời nàng qua đó.
Bích Vân vô cùng vui vẻ quay vào phòng ngủ, vừa tắt lửa chậu than vừa tìm áo dày khoác thêm cho Thẩm Dao:
“Cô nương, người duy nhất trong phủ này nhớ thương người cũng chỉ có lão thái thái. Lão thái thái hiền lành, cũng rất trọng thể diện, chi bằng người nhân cơ hội này đi cầu bà ấy đi?”
Thẩm Dao sửa sang ống tay áo, cười trừ: “Lão thái thái đâu có lay chuyển được lão gia và phu nhân, mặc dù có lòng nhưng cũng bất lực.”
Bích Vân chưa từ bỏ ý định, cầu khẩn nói: “Người cứ thử đi, cho dù không được thì chúng ta cũng đâu thiệt gì.”
Thẩm Dao nhìn nha hoàn tràn đầy mong đợi, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Được, ta thử xem.”
Nàng từng nghe người ta nhắc tới, khi còn nhỏ nàng vừa ra đời là đã bị đại phu nhân chán ghét vứt bỏ, là lão thái thái thấy nàng đáng thương, ôm nàng đến phòng mình nuôi, chỉ tiếc bà cụ lớn tuổi, đâu có chịu được trẻ con khóc lóc ầm ĩ, cuối cùng vẫn đồng ý với Thẩm Lê Đông, đưa nàng đến viện phụ.
Thẩm Dao suy nghĩ một lúc rồi dặn dò Bích Vân:
“Đi lấy giỏ trúc ở phòng cuối đến đây.”
Trước khi vào Kinh thành, nàng đã thu thập một vài món đồ, chuẩn bị tặng cho các anh chị em của mỗi chi làm lễ gặp mặt, trong đó nàng đã cố ý thêu cho lão thái thái một cái túi thơm, trong chiếc túi thơm đó đựng một ít thuốc an thần và hoa quế dại trên núi, hôm quay về vội vội vàng vàng, vẫn chưa đưa được cho bà cụ, bây giờ là cơ hội.
*
Thẩm gia có ba chi, ngoại trừ ba người chị đã xuất giá, chi hai và chi ba của Thẩm gia đều có một người con gái, ngũ cô nương Thẩm Hi và lục cô nương Thẩm Di, trong phòng đốt địa long, Thẩm Dao cởi áo khoác rồi bước vào buồng sưởi, hai vị cô nương kia đang ở bên cạnh lão thái thái nói chuyện.
Tiếng cười nói không ngừng, vui vẻ hòa thuận.
Nghe thấy ma ma bẩm báo, ánh mắt trong phòng không hẹn mà cùng tụ lại.
Thẩm Dao lộ ra nụ cười như thường, tiến lên hành lễ với lão thái thái: “Thỉnh an tổ mẫu.”
Nàng mặc một chiếc bối tử[1] đứng cô độc, thân hình cao gầy mảnh mai, trông vô cùng yếu ớt, ngày quay về, lão thái thái đã gặp qua nàng, lúc đó bà cảm thấy kinh diễm vì tướng mạo của nàng, hôm nay ánh đèn ấm áp chiếu lên gò má nàng, nụ cười nhạt hiện trên khóe mắt đó khiến người ta không tự chủ được mà liên tưởng đến tuyết liên cứng rắn trên núi đá, càng ngày càng có vẻ xuất trần thoát tục.
[1] Bối tử (): một loại “áo khoác” có cổ song song với các đường xẻ hai bên bắt đầu từ nách hoặc ở eo. Nó có thể được cố định ở phía trước bằng dây buộc hoặc nút kim loại. Cực kỳ linh hoạt, nó có thể dài hoặc ngắn, có tay áo hẹp hoặc rộng, và được cả nam và nữ mặc. Vào thời nhà Tống, người ta thường mặc beizi tay hẹp bên ngoài áo lót ngực và váy/ quần (ở giữa). Một tên gọi khác của beizi kiểu nhà Minh là Pifeng/ (phải). Vòng cổ Pifeng cũng có thể thẳng đứng (không hiển thị). (theo bbcosplay.com)
Chẳng trách Thái tử lại vì nàng mà không tiếc thanh danh.
Lão thái thái nhìn nàng với tâm tình phức tạp, bà vẫy tay với nàng:
“Con ơi, nhanh đến đây.”
Dựa theo tuổi tác, Thẩm Dao lớn hơn Thẩm Hi và Thẩm Di, đương nhiên là phải ngồi trên, chỉ là hai cô nương này không nhường chỗ bên cạnh lão thái thái, thậm chí còn chưa từng nhìn Thẩm Dao thêm một lần.
Dù sao sau này cũng làm thiếp.
Làm bẩn cửa nhà.
Tỳ nữ xếp một chiếc ghế đẩu phía dưới vị trí của ngũ cô nương Thẩm Hi, Thẩm Hi ngại ở gần, duỗi chân đá chiếc ghế ra xa một chút.
Thẩm Dao yên lặng nhìn, nét mặt không thay đổi, nàng cũng học theo răm rắp, chuyển chiếc ghế ra xa thêm một chút, dáng vẻ không muốn ở gần Thẩm Hi, một mình ngồi cách xa một đoạn.
Ngồi xuống rồi mới phát hiện ra hai người em họ này đang tặng đồ thêu cho lão thái thái.
Cái túi thơm kia bị nàng đặt trong tay áo, chắp tay lại đè chặt.
“Tổ mẫu, người nhìn đai buộc trán này xem, cháu gái dùng lụa Hàng Châu làm đó, kỹ thuật phi vũ trên mặt vải gấm đang lưu hành hiện nay, con hạc tiên trên này cháu thêu thế nào ạ?”
Các cô nương nhà quyền quý đến năm tuổi thì sẽ đi học, không chỉ học thi thư mà còn được mời tú nương về dạy bảo thêu hoa, các nàng chú trọng đến hoa văn tươi đẹp, kỹ thuật tinh xảo, đây là thứ mà Thẩm Dao không thể so sánh được.
Thật ra mỗi năm Thẩm phủ đều gửi phần đến thôn trang ở Nhạc Châu, chỉ là đồ đã bị cắt xén cả đoạn đường, thật sự đến tay nàng không hề nhiều, ở thôn trang vì để tích lũy tiền bù vào chi phí, nàng thường sẽ cùng Bích Vân thêu chút ít túi vải và mặt giày thực dụng mang ra ngoài bán, đàn ông ở nông thôn không chú ý tới cái đẹp, giá tiền rẻ thì họ sẽ ném ra mấy đồng tiền mua về.
Thẩm Dao chỉ nhìn thoáng qua lông hạc sinh động như thật thôi là đã biết sự chênh lệch, nàng kéo tay áo, không để lại dấu vết mà bọc chiếc túi thơm kia lại.
Lão thái thái nhìn thấy tốt thật thì khen không dứt: “Trong mấy đứa nhỏ trong nhà, chỉ có con là có kỹ thuật thêu tốt.”
Thẩm Hi âm thầm quan sát Thẩm Dao, khóe môi nhếch cao: “Đây đều là công lao của đại bá mẫu ạ, là bà ấy có cách giáo dục, cháu gái mới dám chăm chỉ học tập.”
Lão thái thái hơi thu lại ý cười, khóe mắt liếc qua Thẩm Dao, thấy nàng làm thinh thì lặng lẽ thở dài một hơi, Thẩm Di ở bên này không muốn thấy Thẩm Hi khoe mẽ, cũng trông mong mà dâng chiếc khăn tay mình thêu cho lão thái thái:
“Tổ mẫu, người nhìn xem Di Nhi làm thế nào? Lần này cháu gái đã nỗ lực rất nhiều, tìm tứ nương tử ở gần miếu Hỏa Thần xin chỉ bảo kỹ thuật mới thì mới có được bức thêu hai mặt này đó.”
Lão thái thái vô cùng kinh ngạc: “Thêu hai mặt rất là khó, nào, cho tổ mẫu nhìn xem.”
Thẩm Hi thò cổ liếc mắt nhìn, tặc lưỡi ghét bỏ: “Đúng là thêu hai mặt, chỉ là trình độ vẫn chưa đến.”
Thẩm Di căng cổ phồng lên, không cam lòng yếu thế mà nói móc lại: “Vậy tỷ thử xem?”
Hai người mỗi người một câu, không ai phục ai.
Thẩm Dao không hề chen vào được nửa câu trong chủ đề của các nàng, nàng rũ mắt tự mình uống trà.
Lão thái thái thông cảm cho nàng, phút chốc bèn đuổi Thẩm Hi và Thẩm Di về rồi vẫy tay gọi Thẩm Dao đến ngồi:
“Tứ Tứ… đến bên cạnh tổ mẫu nào.”
Sau khi sinh ra, trong một khoảng thời gian rất dài Thẩm Dao không có tên, Đoàn thị chán ghét nàng, nhớ được nàng đứng hàng thứ tư, chỉ đặt tên mụ là “Tứ Tứ”. Vào ngày Thẩm Dao bị đưa đi, Thẩm đại lão gia đặt cho nàng cái tên “Dao” (), lão thái thái cuối cùng nghe không nổi nên đổi thành “Dao” ()[2].
[2] Dao đầu tiên nghĩa là xa, Dao thứ hai nghĩa là ngọc.
Một tiếng Tứ Tứ này… là sự chua xót nói mãi không hết.
Mí mắt khẽ rũ của Thẩm Dao chần chừ chuyển qua, lão thái thái giữ chặt hai tay nhỏ nhắn của nàng vuốt ve, vết chai thật dày đã đâm vào lòng bàn tay bà, trái tim của bà cụ cũng run lên theo, những lời đã chuẩn bị trước đó đều không nói ra được.
Yên lặng hồi lâu, bà vẫn kiên cường nói: “Con ơi, ta biết con tủi thân, chỉ là việc này không cho phép Thẩm gia bàn bạc, lời của cung nhân đó là lệnh truyền của Thái tử, chúng ta kháng chỉ chính là khi quân, tổ mẫu cũng từng thầm nghĩ cách cho con, chỉ là…” Lão thái thái nhìn khuôn mặt tươi đẹp của Thẩm Dao, giọng nói trở nên yếu đi, nghẹn ngào: “Chỉ là khó mà song toàn.”
Thẩm Dao nghe bốn chữ cuối, cười ra tiếng.
Hy sinh nàng để đổi lấy vinh hoa phú quý của Thẩm gia, đây là vụ mua bán một vốn bốn lời.
Nàng không trách lão thái thái, dù sao thì cũng không ai có nghĩa vụ phải che chở nàng.
Nàng tránh trọng tâm câu chuyện, cười một tiếng: “Tổ mẫu, trong viện của con lạnh lẽo, có thể bảo nhà bếp phát chút lửa than không ạ?”
Lão thái thái nghe vậy thì ánh mắt lộ vẻ khó xử, trong phủ do Đoàn thị quản lý, đầy tớ đều nhìn sắc mặt của chủ nhân để làm việc, đương nhiên là cũng hắt hủi Thẩm Dao theo, cổ họng bà nghẹn ngào, giọng điệu cứng rắn:
“Mấy việc này để tổ mẫu xử lý.”
Lần này Thẩm Dao cười chân thành hơn một chút: “Đa tạ người.”
Lão thái thái giữ Thẩm Dao ở lại ăn trưa, ăn xong uống một chén trà, Thẩm Dao mang theo Bích Vân cáo lui.
Vừa ra khỏi ngưỡng cửa thì bắt gặp thiếu niên mặc áo đen ở đối diện, dáng người thiếu niên thon dài, mắt sáng như sao, khí thế toàn thân bừng bừng, hắn nhìn thấy Thẩm Dao thì đầu tiên là kinh ngạc mà ôi một tiếng, chợt chắp tay với nàng một cách đàng hoàng:
“Ta nghe huynh trưởng nói trong nhà có một muội muội thần tiên đến, quả đúng là như vậy, muội muội tốt, hôm muội về ta không có ở phủ nên bỏ lỡ, hôm nay nghe nói muội đang ở viện của tổ mẫu thì vô cùng lo lắng chạy đến, ta vẫn chưa chuẩn bị quà gặp mặt, nào, muội đi theo ta đến thư phòng chọn đi.”
Hắn ra hiệu về phía trước, ý bảo Thẩm Dao đi cùng hắn.
Thẩm Dao đã quen bị người Thẩm gia đối xử lạnh nhạt, vẫn là lần đầu tiên gặp được thiếu niên nhiệt tình như vậy, nhất thời không thích ứng được.
Thiếu niên thấy khuôn mặt nàng lộ vẻ xấu hổ thì vỗ ngực: “Mấy năm nay ta ở Tây Xuyên, muội không biết ta cũng không có gì lạ, ta là nhị huynh của muội.” Thẩm Phù lơ đễnh cười một tiếng, một lần nữa chỉ về phía trước.
Thẩm Phù là con trai trưởng của chi ba, tam lão gia làm Huyện lệnh ở Tây Xuyên, vì để rèn luyện con trai mà luôn mang theo bên mình, mãi đến mấy năm gần đây sắp thi cử thì mới đưa hắn về Kinh.
Ở thôn trang Thẩm Dao cũng đã gặp không ít thiếu niên cởi mở như hắn, vậy nên sinh ra một chút thân thiết: “Bái kiến nhị huynh.” Dù sao nàng về cũng không có việc gì, bèn theo hắn đi về phía tiền viện.
Thẩm Phù ăn nói lém lỉnh, cũng là người biết chuyện, hắn tránh đi những chủ đề gây lúng túng, nói dăm ba câu tìm hiểu chuyện của Thẩm Dao ở thôn trang:
“Hôm nào ca ca dẫn muội đi đến hồ Yến Tước ở phía Đông ngoại ô Kinh thành bắt cá, lúc về xin phiền muội muội triển khai tay nghề, để ta nếm thử mùi vị của cá nướng trên núi.”
Thẩm Dao nói một cách phóng khoáng tự nhiên: “Một lời đã định.”
Thẩm Phù cười lên xán lạn như ánh nắng, hai người mới quen đã thân, thoắt cái đã đi qua thùy hoa môn, đến thư phòng của Thẩm Phù ở tiền viện, Thẩm Phù vừa dẫn nàng đi vào vừa dặn dò gã sai vặt đang chắp tay hành lễ ở cửa:
“Ngớ ra gì đấy, nhanh đi đốt chậu than mang đến đây, đừng để Tứ Tứ bị lạnh.”
Giọng điệu của hắn nghe có chút cường điệu, tựa như nàng là khách quý quan trọng lắm, Thẩm Dao mím môi cười, thư phòng của Thẩm Phù vô cùng rộng rãi, hai gian phía Đông nối liền nhau, ở giữa dùng một chiếc kệ để đồ cao ngang bức tường ngăn cách, phía Tây là nơi hắn ngủ nghỉ, bởi vì trong phòng không đốt than nên đầy hơi lạnh giá rét.
Thẩm Phù không vội dẫn nàng ngồi vào chỗ mà đưa nàng đi ngắm nghía một phen, chỉ vào tranh trên tường, bút mực giấy nghiên trên bàn gỗ tử đàn, cùng với các món đồ trang trí trên kệ:
“Muội muội nhìn trúng cái nào thì cứ lấy về đi.”
Ngày bước vào cửa, Thẩm Dao đã biết Thẩm gia phú quý, đình viện chạm trổ, đồ dùng bằng gỗ tử đàn màu trầm, đèn hoa tỏa ra ánh sáng lung linh, càng khỏi cần nói tới đủ thứ đồ cổ không gọi được tên trang trí trong phòng.
Đến thư phòng của Thẩm Phù thì càng chứng kiến được gốc gác Thẩm gia, không hổ là thế gia lâu đời danh tiếng trăm năm.
Mà nàng xuất thân từ thôn quê đương nhiên không hợp với nơi này.
Thẩm Dao không đành lòng làm trái ý tốt của Thẩm Phù, trịnh trọng chọn lựa món quà trên bàn.
Thẩm Phù khoanh tay dựa vào bàn quan sát nàng, Thẩm Dao rất đẹp, vẻ đẹp này khác với những cô gái mảnh mai thanh tú được nuôi dưỡng trong nhà, cũng không phải là bông hoa phú quý vô cùng khoa trương trong hoàng thành, nàng có một vẻ tươi tắn hoạt bát vô cùng mạnh mẽ đến từ núi rừng, rõ ràng là rất mảnh mai nhưng lại mềm dẻo có sức sống.
Cô gái như vậy sao lại không khiến người ta yêu thích chứ.
Thẩm Dao tiện tay chọn một chiếc bút lông sói.
Thẩm Phù nhìn thấy, lấy ra một bộ bút giấy nghiên mực từ trong rương: “Nếu đã chọn bút lông sói thì không thể thiếu thỏi mực, nghiên và giấy được, bộ này muội muội mang về thưởng thức đi.”
Chiếc hộp mở ra, dưới đáy được dùng tơ lụa màu mực làm lót, phía trên đặt một bộ bút giấy nghiên mực, không nói đến cái khác, màu sắc của nghiên mực đó ôn hòa, đường nét lưu loát, chạm trổ cũng rất tinh tế, nhất định không phải là vật tầm thường.
Thẩm Dao nhìn hộp tử đàn trĩu nặng đó, không biết nên nói gì, ở thôn trang không có ai dạy chữ cho nàng, nàng đã vì lấy lòng phu thê đại lão gia mà tích góp tiền lên trấn mua bảng chữ mẫu về, cầm đuốc khổ luyện, nhờ quản gia đưa phần tiền của mình tới tiện thể mang về Kinh, đáng tiếc là chưa từng được hồi âm, dần dà, hứng thú của nàng cũng phai nhạt đi.
Nàng mím môi một lúc, chỉ vào con dao găm được treo ở cuối giá bút:
“Nhị huynh, sao nơi này của huynh lại có dao găm? Có thể tặng một cái cho ta dùng để phòng thân không?”
Thứ nàng coi trọng trước hết chính là con dao găm này, thế nhưng trên con dao găm này khảm châu bảo, nàng biết nó quý giá nên không dám cầm.
Sao Thẩm Phù lại không hiểu được chứ, lập tức đặt chiếc hộp xuống, gỡ con dao găm đó đưa cho Thẩm Dao bằng hai tay, nét mặt trịnh trọng hơn vừa rồi:
“Mấy năm nay nhị huynh đi theo phụ thân đến phủ Tây Xương, thường xuyên đeo vật này bên hông, có nó thì luôn có thể gặp dữ hóa lành, mọi chuyện suôn sẻ, muội muội, năng lực nhị huynh có hạn, nguyện tặng con dao này, mong cho muội không có buồn lo, không có chỗ vướng, quãng đời còn lại như ý vui vẻ.”
Không có buồn lo, không có chỗ vướng… Đây là đang khuyên nàng nghĩ thoáng ra, sống ngày tháng tự do, chớ có mua dây buộc mình.
Hốc mắt Thẩm Dao nóng lên, nàng không giỏi bày tỏ tâm trạng, cũng không muốn để người khác thấy mình mềm yếu, vì hóa giải sự xấu hổ, nàng miễn cưỡng cười lên, chỉ vào con dao găm nói:
“Nhị huynh dạy ta cách dùng nhé?”
Thẩm Phù mang theo nàng đi ra ngoài sân.
Đã vào đầu xuân, tuyết đầu mùa chưa hết, cành khô trong sân chưa trổ lá, chỉ có vài cây quế già chống đỡ chút vệt xanh sẫm trong gió rét.
Thì ra con dao găm nhiều ngọc này cũng có huyền cơ, nó là một con dao hai lưỡi, không những chém sắt như chém bùn, thậm chí trên đỉnh cán dao còn có cơ quan, Thẩm Dao chỉ cần nhấn một cái là mấy viên bi sắt sẽ bắn ra, lần đầu tiên chưa nắm bắt được, hai viên bi sơ suất lướt qua đầu tường vọt ra bên ngoài.
Một lúc sau, ngoài tường truyền đến một tiếng gào to:
“Ai làm, ra đây cho ta!”
Hai người vẫn còn cười, nghe thấy giọng nói này xong thì đều sợ nhảy dựng lên.
Đây là tiếng của đại lão gia Thẩm Lê Đông.
“Không xong rồi!” Thẩm Phù vỗ trán một cái, ảo não nói: “Vừa rồi ta quên kể cho muội nghe, thư phòng này vốn của phụ thân ta, ông ấy đi Tây Xuơng, nơi đây thuộc về ta, đi qua viện này là vừa hay đến thư phòng ngoài của phụ thân muội.”
“Nghe giọng tức giận này của đại bá, sợ là đã trúng người nào rồi, muội muội chờ một chút, ta đi chốc lát rồi quay lại.” Thẩm Phù xách vạt áo vội đi ra ngoài, Thẩm Dao sửng sốt một lúc rồi cũng cuống lên: “Sao có thể để một mình huynh trưởng gánh tội chứ, ta đi với huynh.”
Cửa hông bình thường được đóng chặt bây giờ lại mở ra, một gã sai vặt hầu hạ Thẩm Lê Đông đã quen đang chờ ở cửa.
Thẩm Phù vừa sải bước, Thẩm Dao xách váy đuổi theo ngay.
Thẩm Phù nghe thấy tiếng nàng thở gấp thì quay đầu lại muốn cản nàng, dưới mái hiên ở phía trước truyền đến một tiếng ho trầm.
Thẩm Phù và Thẩm Dao không hẹn mà cùng nhìn lại, bên dưới nhà lưỡng vu rộng rãi có khoảng bảy tám người đang đứng, trên y phục của ai cũng có hình thêu khác nhau, Thẩm Dao không hề nhận ra, thấy mọi người về cơ bản đều giống nhau, cũng đoán được là quan phục trong triều, trong số đó có một người lại vô cùng khác biệt, chàng mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen, rất có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Còn chưa nhìn kỹ, Thẩm Lê Đông ở bên kia nhìn thấy nàng, trên trán đã mơ hồ nhảy mạnh, ông ta trầm giọng quát:
“Còn không mau đến nhận tội hành lễ.”
Thẩm Phù đành vậy, kéo Thẩm Dao đang không rõ tình hình lên bậc thềm, ánh mắt nhìn người ở chính giữa, vẻ mặt hắn nghiêm túc, kéo Thẩm Dao không nói hai lời mà quỳ xuống.
Quỳ nhanh quá, đầu gối của Thẩm Dao đập vào một chỗ không bằng phẳng, đau đến mức khiến nàng xuýt xoa một tiếng, nàng âm thầm xê dịch tìm chỗ bằng phẳng, ánh mắt cứ nhìn đôi ủng da hươu màu xanh đen như vậy.
Mặt ủng mộc mạc, nhìn lên theo bóng dáng thẳng tắp thon dài là một bàn tay đặt ở trước bụng, ngón tay vô cùng trắng, xương ngón tay rõ ràng tựa như ngọc lạnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve một vật, ánh sáng mỏng manh như mũi dao thoáng hiện lên, khiến người ta không rét mà run.
Chính là viên bi của nàng.
Hơi thở của Thẩm Dao ngưng đọng lại.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Dao găm gặp dữ hóa lành: Thấy ta linh nghiệm không, vừa bắn một cái là trúng phu quân tương lai của ngươi luôn.
Thẩm Dao: Cảm ơn.
Thế Hôn
Đánh giá:
Truyện Thế Hôn
Story
Chương 2
10.0/10 từ 46 lượt.