Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 982: Được tạo hóa
Những chiếc quan tài khác cũng tương tự như vậy, thi thể người bên trong đã biến mất mà thay vào đó là một bộ kinh thư cùng tiên chủng.
Các quan tài đều được chế tạo từ ngọc thạch, trong vẻ cổ kính ẩn hiện vẻ lấp lánh, còn bên trong kinh thư bằng ngọc thạch kia thì lại thần bí khó lường, nó mang theo sương mù mịt mờ cùng hào quang tươi sáng.
Không cần nghĩ nhiều, đây chính là Đạo thư được lưu lại hơn một kỷ nguyên trước!
Trong đôi mắt của Thạch Hạo lóe lên vẻ lấp lánh mong đợi, cảm xúc lan tỏa, hắn liền hiểu, đây chính là vùng đất truyền thừa từ truyên cổ để lại!
Phía sau bức tường tuyệt vọng, bên trên chín tầng trời vẫn còn có một ngọn đèn lấp lánh lưu lại chút hi vọng cho người sau, đó chính là những thứ này.
"Phương pháp tu luyện của hơn một kỷ nguyên trước?"
Thạch Hạo kích động mạnh, hắn rất muốn tìm hiểu pháp môn của hơn một kỷ nguyên trước, sớm đã nghe nói rằng chúng hoàn toàn khác với hiện nay, tu hành chủ yếu dựa trên tiên chủng.
Hắn phân ra một bộ linh thân rồi từ từ tiến tới thử mở một chiếc quan tài cổ, còn chân thân thì lùi lại đủ xa nhằm tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.
"Hả?!"
Thạch Hạo kinh hãi, không cách nào có thể đẩy nắp quan tài được, dựa vào sức mạnh của hắn thì đừng nói là một chiếc quan tài, dù là ngọn núi lớn cũng có thể nhấc bổng như chơi.
Khi hắn vận dụng pháp tắc thì quan tài bằng ngọc thạch này chợt phát sáng, có bí lực nào đó lưu chuyển đẩy lui thứ này.
Không cách nào có thể mở được quan tài, ý nghĩa rằng không thể lấy được kinh thư bằng ngọc này.
Là ý gì? Thạch Hạo đi vòng quanh quan tài cổ một vòng, nếu như hắn đã đi tới được nơi này thì lẽ ra phải nhận được tạo hóa mới đúng chứ.
Hắn mở to hai mắt nhìn về những chiếc quan tài khác, thế nhưng khoản cách mỗi chiếc đều cách rất xa nhau, truyền thừa của nơi này chẳng hề ít, hẳn phải tới mấy chục gần trăm chiếc.
Hắn thử liên tiếp mấy quan tài thế nhưng chẳng hề có động tĩnh gì, không cách nào mở ra được.
Thạch Hạo cũng không có gượng ép, bởi vì vẫn còn rất nhiều cho nên hắn chuyển sang một chiếc khác, những chiếc quan tài này đều có những màu sắc khác nhau, đều là những ngọc cổ hi hữu.
Đồng thời, những thi thể không đầu trước kia đều không hề thối rửa, huyết dịch vẫn rất lấp lánh tràn đầy sinh cơ, tựa như có thể tràn ra khỏi quan tài.
Năm đó, những cường giả vô thượng này làm sao lại chết chứ?"
Trong lòng Thạch Hạo run run, huyết dịch của những người này đều lấp lánh và rực rỡ, tuyệt đối không phải là phàm tục, rất có thể là Tiên nhân chân chính!
Hình ảnh này quá chấn kinh, mấy chục chiếc quan tài, đây là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ như thế nào.
Dù cho không phải là Tiên thì hơn nửa cũng là những tồn tại cấm kỵ khủng khiếp đứng sừng sững ở trên đỉnh cao đại đạo, không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng, bọn họ đều chết, đều bị người khác chém rồi cắt lấy đầu lâu, kẻ địch đáng sợ tới cỡ nào chứ?
Đây chính là nguyên nhân khiến người ấy tuyệt vọng ư?
Đồng thời, Thạch Hạo còn nghĩ tới một chuyện, lúc hắn lần theo thứ kỳ lạ kia, từng xông vào chiếc thuyền lớn đen nhuốm đầy máu ấy, nơi đó hắn từng nhìn thấy một chiếc đỉnh đá.
Lúc đó, hắn vô cùng chấn kinh, bởi vì bên trong đều là những đầu lâu của cường giả vô thượng, rất có thể là Tiên!
Giờ nhìn thấy những thi thể không đầu này, chẳng lẽ hai bên có mối liên quan với nhau, tại sao lại trùng hợp lạ kỳ như vậy?
Một nhóm cường giả chết như vậy khiến người khác sợ hãi vô cùng, nhìn những thi thể không đầu này thì Thạch Hạo như nghe được tiếng kèn lệnh hơn một kỷ nguyên trước, trong thiên địa là vô số cường giả đang chém giết, những sinh linh mạnh mẽ nhất đều bê bết máu...
Thạch Hạo rùng mình một cái, cường giả vô địch ngày xưa thế nhưng bây giờ chỉ là những thi thể không đầu, máu đã lạnh từ lâu, tất cả đều đang nằm ở nơi đây làm người khác tiếc nuối vo cùng.
Không lâu sau đó, những quan tài nơi này lại phát sinh biến hóa, những thi thể đều biến rất rồi thay vào đó là kinh thư bằng ngọc thạch cùng với tiên chủng.
Hắn thử nghiệm rất nhiều lần, thế nhưng đều không có mở được chiếc quan tài cổ nào cả.
Việc này làm hắn nhíu mày, nhiều truyền thừa như thế mà cũng không thể lấy được dù chỉ một cái ư?
Thạch Hạo không lên tiếng mà vẫn tiếp tục chuyển sang cái khác, khi tới phần cuối thì hắn nhìn thấy một tế đàn vô cùng rộng lớn, tựa như là một ngọn núi lớn đang chắn ngang trước mặt.
Hắn cẩn thận lại gần.
Tế đàn này, bên trên có khắc những hoa văn, từ sinh linh tới tinh vực, từ bụi bặm tới đại dương mênh mông, có tiên dân xưa kia và cũng chẳng thiếu Chân tiên.
Những hoa văn này cổ xưa quán xuyến trong con sông năm tháng, đây là tế đàn hơn một kỷ nguyên trước.
Nó nằm ngay ngắn nơi đó, vô cùng uy nghi, không biết tác dụng là gì, nếu như bước vào thì có thể bao quát hết những quan tài cổ kia.
Thạch Hạo đi vòng quanh một lượt rồi từ từ bay về phía trên cùng của tế đàn, trong lúc này cũng không hề có bất cứ dị tượng hay nguy hiểm nào xảy ra cả.
Trên tế đàn có thờ một vật.
Thạch Hạo giật nảy mình, con mắt trợn tròn, bên trên tế đàn cổ xưa rộng lớn như vầy lại để cống phẩm?
Trên tế đàn, khí hỗn độn tràn ngập, những dị tượng vô cùng bất phàm.
Ngoại trừ vật đó ra thì chẳng còn thứ gì nữa.
Thạch Hạo nhanh chân đi tới gần, sau khi hít sâu một hơi thì thu hộp ngọc vào trong tay, vô cùng thuận lợi, không hề gặp cản tở nào.
"Đây là cơ duyên của ta à?" Hắn nghi ngờ.
Đi xuyên qua khu quan tài cổ mà không hề đạt được thứ gì, cho tới phần cuối, bước lên tế đàn thì mới có thu hoạch.
Hơn nữa, có thể nhìn ra được, tế đàn cổ rộng lớn này có thể bao quát toàn bộ, vô cùng siêu nhiêu, không giống bình thường chút nào.
Trong lòng hắn đầy kích động không cách nào ngăn cản được vẻ hiếu kỳ của mình, rất muốn mở hộp ngọc này ra để xem có thứ gì bên trong.
Nhưng, khi hắn phát lực thì hộp ngọc phát sáng, đồng thời có dấu ấn tối nghĩa đầy mơ hồ hiện ra, tựa như đang có thanh âm nào đó đang vang lên trong tâm trí.
"Muốn mang đi à? Phải xem ngươi có tư cách đó hay không đã!"
Thạch Hạo chấn động trong lòng, cũng không dễ như thế, phải đủ tư cách mới mang đi được, hắn đã đi tới chỗ này mà lại còn hạn chế vậy nữa.
Một lát sau thì hắn sởn cả tóc gáy, trên người nổi dày da gà, cảm thấy như đại họa đang ập xuống.
Hắn muốn trốn ra ngoài thế nhưng lại giật mình phát hiện, hai chân của mình khó lòng bước khỏi tế đàn này, bị hút chặt không thể di chuyển dù là nửa bước.
Từ khi hắn lấy được hộp ngọc thì đã xác định được, rất khó rời khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, tế đàn xuất hiện những chùm sáng, tựa như là từng thanh tiên kiếm trong suốt đâm thủng hư không, đồng thời từng tia khí hỗn độn khuếch tán làm cho nơi đây càng tăng thêm vẻ thần bí.
Thạch Hạo không thể rời đi thế nhưng tế đàn này lại trở nên rực rỡ, sức mạnh kỳ dị xuất hiện và bắt đầu luyện hóa hắn.
Thạch Hạo hét lên một tiếng, vận dụng tất cả sức mạnh về phía đôi chân, cuối cùng cũng có thể từ từ nhấc chân lên thế nhưng lực hút mạnh mẽ trong nháy mắt kéo tới giam cầm lấy hắn.
Ầm!
Hắn bị hút chặt xuống, xương sống cả người như đứt đoạn uốn cong xuống dưới.
Thạch Hạo gầm nhẹ rồi ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, vận dụng bảo thuật chí tôn của bản thân, và cũng vận dụng thần thông của Thập Hung đồng thời khống chế cả công pháp của Liễu Thần.
Hắn liều mạng, đã đi tới nơi đây thì có lý nào lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Hắn tuyệt không bỏ qua hộp ngọc này, nhất định phải mang đi!
Trên tế đàn, những hào quang, những khí hỗn độn đang ép về phía Thạch Hạo, nơi đây hóa thành một nhà giam, biến thành một chiếc đỉnh trấn áp hắn ở bên trong.
"Hừ, muốn luyện hóa ta?" Trong lòng Thạch Hạo giật mình.
Nhưng, hắn chẳng hề sợ hãi, dồn hết sức lực chống lại, chỉ có thể kiên cường tới cùng.
Hắn phải thể hiện được chỗ siêu phàm của bản thân, nếu như cái gọi là tư cách vậy thì đây chính là thử thách và ước lượng, hắn phải vượt qua ải mới được.
"Ầm!"
Thiên lôi nổ vang, tia chớp đan dệt, bên trong chiếc đỉnh này nổ vang, toàn bộ đều đánh lên trên người của Thạch Hạo, tiếp theo là những ánh lửa của thái dương xuất hiện đốt cháy thân thể, sau đó là những tia nước của thái âm nhấm chìm hắn.
Thạch Hạo hít vào hơi lạnh, chỉ trong giây lát này mà mạnh như hắn cũng dường như không cách nào chịu đựng nổi, các loại sức mạnh lần lượt xuất hiện, đều là một cực hạn của một lĩnh vực nào đó.
Trong nháy mắt này, hắn gặp phải tới mấy đòn khủng khiếp!
Nếu là người bình thường thì đừng nói là chống đỡ, cơ bản không cách nào sống sót được, sẽ hóa thành bụi trần ngay tức khắc.
Ầm!
Không biết đã trôi qua bao lâu, một gò đất hỗn độn từ trên ép xuống, thứ này nặng vô biên, tựa như có thể đè nát những ngôi sao trên trời, vừa mới tiếp xúc thì Thạch Hạo đã thổ huyết, đồng thời xương gãy khắp nơi.
Đừng nói là hắn, dù là Thiên Thần khi gặp phải gò đất hỗn độn này cũng phải khiếp sợ.
Thứ được sinh ra từ hỗn độn này nếu như có thể luyện thành bảo cụ vô thượng, thì tất nhiên sẽ có thể đè nát sông núi ngôi sao, dù Thạch Hạo đủ mạnh thì cũng không cách nào đỡ nổi.
Bởi vì, gò đất hỗn độn này quá lớn, quá nặng!
Bụp!
Một lát sau, thân thể của Thạch Hạo bị ép nát, xương cốt cũng không biết đã gãy bao nhiêu khúc, cứ như thế rất lâu thì gò đất đấy mới biến mất.
Nếu là quái thai cổ đại bình thường thì chắc chắn đã bỏ mạng, không cách nào lưu lại dù chỉ là một chút của thân thể được.
Vù một tiếng, ngọn lửa hoàng kim vọt tới, tinh lực trong cơ thể của Thạch Hạo cuồn cuộn lưu chuyển, cơ thể hắn vang lên những tiếng ầm ầm, những đoạn xương gãy trắng loáng bắt đầu nối liền.
Đây là pháp môn của Liễu Thần, đã giúp hắn có tràn đầy sinh cơ, dù là bị thương thì cũng có thể được tẩm bổ ngay tức khắc và nhanh chóng hồi phục lại như cũ.
Đó là chỗ nghịch thiên nhất hiện giờ của pháp môn này.
Liễu Thần từng gặp nạn rồi hóa thành một hạt giống, tiếp đó gặp phải sét đánh rồi trở thành một khúc cây khô, thế nhưng vẫn có thể phục sinh lần nữa, cũng bởi vì pháp môn của nó mới khiến cho căn nguyên của sinh mệnh trở nên kinh người, có thể lần nữa niết bàn.
Thân thể của Thạch Hạo vừa mới khôi phục thì một tảng đá đen xì to bằng cái bàn đập xuống, hắn lại lần nữa gãy xương, suýt nữa đã thành bánh thịt.
"Đây là..." Hắn giật mình, đó là Thế Giới thạch!
Một cục đá, giá trị vô lượng, dù là Tiên nhân cũng thèm khát, sẽ chiến đấu sống còn vì thứ này.
Nhưng, dù là gò đất hỗn độn trước kia hay là Thế Giới thạch này cũng không phải là thực thể, đều là do pháp tắc biến thành nhưng sức mạnh lại vô cùng chân thực.
Ầm!
Thạch Hạo nỗ lực vận chuyển pháp môn, thân thể nhanh chóng khôi phục lại, thế nhưng Thế Giới thạch lại tiếp tục đánh xuống, tuy rằng hắn dùng bảo thuật để chống đỡ nhưng vẫn bị đánh tới bầm nát cả người.
Hắn ho ra máu, thân thể te tua.
Thử thách này quá biến thái, Thạch Hạo hiểu rõ, đây chính là sự chuẩn bị riêng cho người tu ra ba luồng tiên khí, nếu không thì những vương giả cổ đại có đi tới đây cũng sẽ bị đánh chết.
Lúc này, dù là hắn mà còn không cách nào chịu nổi nữa.
Rất nhiều phù văn hiện bên ngoài cơ thể hắn, sau lưng hiện ra một cây liễu màu vàng tràn đầy sức sống, hắn lại lần nữa chữa thương thế nhưng rất rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ khiến hắn đại thương nguyên khí.
Bất luận dùng pháp môn nào cũng không được, cần phải dùng tinh nguyên của bản thân để gồng gánh.
Thạch Hạo cảm thấy sống một ngày tựa như một năm, tiềm lực cực lớn như hắn vậy mà lại cảm thấy vô cùng đau nhức, lúc này trong hư không hiện ra từng thanh kiếm pháp tắc chém về nguyên thần của hắn.
Bị giam cầm trên tế đàn, chỉ có thể bị động đỡ lấy.
Sau đó, khí kim loại tràn ngập, đó là những tiên kim bị nấu chảy rồi hóa thành những dòng kim loại từ từ chảy trong hư không rồi nhỏ lên người hắn.
Đây không phải là chất lỏng kim loại bình thường, tất cả đều mang tiên khí!
"Đáng ghét!" Thạch Hạo rất muốn chửi thề, thử thách này do tên khốn nào thiết kế không biết, quá kinh khủng, chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì kết cục sẽ là bị xóa bỏ.
Rốt cuộc, cũng không biết bao lâu thì trên tế đàn khôi phục lại vẻ yên lặng, cả người hắn be bét máu, xương cốt gãy nát, chẳng ra hình thù gì cả.
Thạch Hạo không cách nào nhúc nhích được, thế nhưng cũng xem như là đã qua được cửa ải này rồi.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Các quan tài đều được chế tạo từ ngọc thạch, trong vẻ cổ kính ẩn hiện vẻ lấp lánh, còn bên trong kinh thư bằng ngọc thạch kia thì lại thần bí khó lường, nó mang theo sương mù mịt mờ cùng hào quang tươi sáng.
Không cần nghĩ nhiều, đây chính là Đạo thư được lưu lại hơn một kỷ nguyên trước!
Trong đôi mắt của Thạch Hạo lóe lên vẻ lấp lánh mong đợi, cảm xúc lan tỏa, hắn liền hiểu, đây chính là vùng đất truyền thừa từ truyên cổ để lại!
Phía sau bức tường tuyệt vọng, bên trên chín tầng trời vẫn còn có một ngọn đèn lấp lánh lưu lại chút hi vọng cho người sau, đó chính là những thứ này.
"Phương pháp tu luyện của hơn một kỷ nguyên trước?"
Thạch Hạo kích động mạnh, hắn rất muốn tìm hiểu pháp môn của hơn một kỷ nguyên trước, sớm đã nghe nói rằng chúng hoàn toàn khác với hiện nay, tu hành chủ yếu dựa trên tiên chủng.
Hắn phân ra một bộ linh thân rồi từ từ tiến tới thử mở một chiếc quan tài cổ, còn chân thân thì lùi lại đủ xa nhằm tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào đó.
"Hả?!"
Thạch Hạo kinh hãi, không cách nào có thể đẩy nắp quan tài được, dựa vào sức mạnh của hắn thì đừng nói là một chiếc quan tài, dù là ngọn núi lớn cũng có thể nhấc bổng như chơi.
Khi hắn vận dụng pháp tắc thì quan tài bằng ngọc thạch này chợt phát sáng, có bí lực nào đó lưu chuyển đẩy lui thứ này.
Không cách nào có thể mở được quan tài, ý nghĩa rằng không thể lấy được kinh thư bằng ngọc này.
Là ý gì? Thạch Hạo đi vòng quanh quan tài cổ một vòng, nếu như hắn đã đi tới được nơi này thì lẽ ra phải nhận được tạo hóa mới đúng chứ.
Hắn mở to hai mắt nhìn về những chiếc quan tài khác, thế nhưng khoản cách mỗi chiếc đều cách rất xa nhau, truyền thừa của nơi này chẳng hề ít, hẳn phải tới mấy chục gần trăm chiếc.
Hắn thử liên tiếp mấy quan tài thế nhưng chẳng hề có động tĩnh gì, không cách nào mở ra được.
Thạch Hạo cũng không có gượng ép, bởi vì vẫn còn rất nhiều cho nên hắn chuyển sang một chiếc khác, những chiếc quan tài này đều có những màu sắc khác nhau, đều là những ngọc cổ hi hữu.
Đồng thời, những thi thể không đầu trước kia đều không hề thối rửa, huyết dịch vẫn rất lấp lánh tràn đầy sinh cơ, tựa như có thể tràn ra khỏi quan tài.
Năm đó, những cường giả vô thượng này làm sao lại chết chứ?"
Trong lòng Thạch Hạo run run, huyết dịch của những người này đều lấp lánh và rực rỡ, tuyệt đối không phải là phàm tục, rất có thể là Tiên nhân chân chính!
Hình ảnh này quá chấn kinh, mấy chục chiếc quan tài, đây là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ như thế nào.
Dù cho không phải là Tiên thì hơn nửa cũng là những tồn tại cấm kỵ khủng khiếp đứng sừng sững ở trên đỉnh cao đại đạo, không thể nào tưởng tượng nổi.
Nhưng, bọn họ đều chết, đều bị người khác chém rồi cắt lấy đầu lâu, kẻ địch đáng sợ tới cỡ nào chứ?
Đây chính là nguyên nhân khiến người ấy tuyệt vọng ư?
Đồng thời, Thạch Hạo còn nghĩ tới một chuyện, lúc hắn lần theo thứ kỳ lạ kia, từng xông vào chiếc thuyền lớn đen nhuốm đầy máu ấy, nơi đó hắn từng nhìn thấy một chiếc đỉnh đá.
Lúc đó, hắn vô cùng chấn kinh, bởi vì bên trong đều là những đầu lâu của cường giả vô thượng, rất có thể là Tiên!
Giờ nhìn thấy những thi thể không đầu này, chẳng lẽ hai bên có mối liên quan với nhau, tại sao lại trùng hợp lạ kỳ như vậy?
Một nhóm cường giả chết như vậy khiến người khác sợ hãi vô cùng, nhìn những thi thể không đầu này thì Thạch Hạo như nghe được tiếng kèn lệnh hơn một kỷ nguyên trước, trong thiên địa là vô số cường giả đang chém giết, những sinh linh mạnh mẽ nhất đều bê bết máu...
Thạch Hạo rùng mình một cái, cường giả vô địch ngày xưa thế nhưng bây giờ chỉ là những thi thể không đầu, máu đã lạnh từ lâu, tất cả đều đang nằm ở nơi đây làm người khác tiếc nuối vo cùng.
Không lâu sau đó, những quan tài nơi này lại phát sinh biến hóa, những thi thể đều biến rất rồi thay vào đó là kinh thư bằng ngọc thạch cùng với tiên chủng.
Hắn thử nghiệm rất nhiều lần, thế nhưng đều không có mở được chiếc quan tài cổ nào cả.
Việc này làm hắn nhíu mày, nhiều truyền thừa như thế mà cũng không thể lấy được dù chỉ một cái ư?
Thạch Hạo không lên tiếng mà vẫn tiếp tục chuyển sang cái khác, khi tới phần cuối thì hắn nhìn thấy một tế đàn vô cùng rộng lớn, tựa như là một ngọn núi lớn đang chắn ngang trước mặt.
Hắn cẩn thận lại gần.
Tế đàn này, bên trên có khắc những hoa văn, từ sinh linh tới tinh vực, từ bụi bặm tới đại dương mênh mông, có tiên dân xưa kia và cũng chẳng thiếu Chân tiên.
Những hoa văn này cổ xưa quán xuyến trong con sông năm tháng, đây là tế đàn hơn một kỷ nguyên trước.
Nó nằm ngay ngắn nơi đó, vô cùng uy nghi, không biết tác dụng là gì, nếu như bước vào thì có thể bao quát hết những quan tài cổ kia.
Thạch Hạo đi vòng quanh một lượt rồi từ từ bay về phía trên cùng của tế đàn, trong lúc này cũng không hề có bất cứ dị tượng hay nguy hiểm nào xảy ra cả.
Trên tế đàn có thờ một vật.
Thạch Hạo giật nảy mình, con mắt trợn tròn, bên trên tế đàn cổ xưa rộng lớn như vầy lại để cống phẩm?
Trên tế đàn, khí hỗn độn tràn ngập, những dị tượng vô cùng bất phàm.
Ngoại trừ vật đó ra thì chẳng còn thứ gì nữa.
Thạch Hạo nhanh chân đi tới gần, sau khi hít sâu một hơi thì thu hộp ngọc vào trong tay, vô cùng thuận lợi, không hề gặp cản tở nào.
"Đây là cơ duyên của ta à?" Hắn nghi ngờ.
Đi xuyên qua khu quan tài cổ mà không hề đạt được thứ gì, cho tới phần cuối, bước lên tế đàn thì mới có thu hoạch.
Hơn nữa, có thể nhìn ra được, tế đàn cổ rộng lớn này có thể bao quát toàn bộ, vô cùng siêu nhiêu, không giống bình thường chút nào.
Trong lòng hắn đầy kích động không cách nào ngăn cản được vẻ hiếu kỳ của mình, rất muốn mở hộp ngọc này ra để xem có thứ gì bên trong.
Nhưng, khi hắn phát lực thì hộp ngọc phát sáng, đồng thời có dấu ấn tối nghĩa đầy mơ hồ hiện ra, tựa như đang có thanh âm nào đó đang vang lên trong tâm trí.
"Muốn mang đi à? Phải xem ngươi có tư cách đó hay không đã!"
Thạch Hạo chấn động trong lòng, cũng không dễ như thế, phải đủ tư cách mới mang đi được, hắn đã đi tới chỗ này mà lại còn hạn chế vậy nữa.
Một lát sau thì hắn sởn cả tóc gáy, trên người nổi dày da gà, cảm thấy như đại họa đang ập xuống.
Hắn muốn trốn ra ngoài thế nhưng lại giật mình phát hiện, hai chân của mình khó lòng bước khỏi tế đàn này, bị hút chặt không thể di chuyển dù là nửa bước.
Từ khi hắn lấy được hộp ngọc thì đã xác định được, rất khó rời khỏi nơi này.
Cùng lúc đó, tế đàn xuất hiện những chùm sáng, tựa như là từng thanh tiên kiếm trong suốt đâm thủng hư không, đồng thời từng tia khí hỗn độn khuếch tán làm cho nơi đây càng tăng thêm vẻ thần bí.
Thạch Hạo không thể rời đi thế nhưng tế đàn này lại trở nên rực rỡ, sức mạnh kỳ dị xuất hiện và bắt đầu luyện hóa hắn.
Thạch Hạo hét lên một tiếng, vận dụng tất cả sức mạnh về phía đôi chân, cuối cùng cũng có thể từ từ nhấc chân lên thế nhưng lực hút mạnh mẽ trong nháy mắt kéo tới giam cầm lấy hắn.
Ầm!
Hắn bị hút chặt xuống, xương sống cả người như đứt đoạn uốn cong xuống dưới.
Thạch Hạo gầm nhẹ rồi ngồi xếp bằng, lưng thẳng tắp, vận dụng bảo thuật chí tôn của bản thân, và cũng vận dụng thần thông của Thập Hung đồng thời khống chế cả công pháp của Liễu Thần.
Hắn liều mạng, đã đi tới nơi đây thì có lý nào lại để xảy ra chuyện ngoài ý muốn?
Hắn tuyệt không bỏ qua hộp ngọc này, nhất định phải mang đi!
Trên tế đàn, những hào quang, những khí hỗn độn đang ép về phía Thạch Hạo, nơi đây hóa thành một nhà giam, biến thành một chiếc đỉnh trấn áp hắn ở bên trong.
"Hừ, muốn luyện hóa ta?" Trong lòng Thạch Hạo giật mình.
Nhưng, hắn chẳng hề sợ hãi, dồn hết sức lực chống lại, chỉ có thể kiên cường tới cùng.
Hắn phải thể hiện được chỗ siêu phàm của bản thân, nếu như cái gọi là tư cách vậy thì đây chính là thử thách và ước lượng, hắn phải vượt qua ải mới được.
"Ầm!"
Thiên lôi nổ vang, tia chớp đan dệt, bên trong chiếc đỉnh này nổ vang, toàn bộ đều đánh lên trên người của Thạch Hạo, tiếp theo là những ánh lửa của thái dương xuất hiện đốt cháy thân thể, sau đó là những tia nước của thái âm nhấm chìm hắn.
Thạch Hạo hít vào hơi lạnh, chỉ trong giây lát này mà mạnh như hắn cũng dường như không cách nào chịu đựng nổi, các loại sức mạnh lần lượt xuất hiện, đều là một cực hạn của một lĩnh vực nào đó.
Trong nháy mắt này, hắn gặp phải tới mấy đòn khủng khiếp!
Nếu là người bình thường thì đừng nói là chống đỡ, cơ bản không cách nào sống sót được, sẽ hóa thành bụi trần ngay tức khắc.
Ầm!
Không biết đã trôi qua bao lâu, một gò đất hỗn độn từ trên ép xuống, thứ này nặng vô biên, tựa như có thể đè nát những ngôi sao trên trời, vừa mới tiếp xúc thì Thạch Hạo đã thổ huyết, đồng thời xương gãy khắp nơi.
Đừng nói là hắn, dù là Thiên Thần khi gặp phải gò đất hỗn độn này cũng phải khiếp sợ.
Thứ được sinh ra từ hỗn độn này nếu như có thể luyện thành bảo cụ vô thượng, thì tất nhiên sẽ có thể đè nát sông núi ngôi sao, dù Thạch Hạo đủ mạnh thì cũng không cách nào đỡ nổi.
Bởi vì, gò đất hỗn độn này quá lớn, quá nặng!
Bụp!
Một lát sau, thân thể của Thạch Hạo bị ép nát, xương cốt cũng không biết đã gãy bao nhiêu khúc, cứ như thế rất lâu thì gò đất đấy mới biến mất.
Nếu là quái thai cổ đại bình thường thì chắc chắn đã bỏ mạng, không cách nào lưu lại dù chỉ là một chút của thân thể được.
Vù một tiếng, ngọn lửa hoàng kim vọt tới, tinh lực trong cơ thể của Thạch Hạo cuồn cuộn lưu chuyển, cơ thể hắn vang lên những tiếng ầm ầm, những đoạn xương gãy trắng loáng bắt đầu nối liền.
Đây là pháp môn của Liễu Thần, đã giúp hắn có tràn đầy sinh cơ, dù là bị thương thì cũng có thể được tẩm bổ ngay tức khắc và nhanh chóng hồi phục lại như cũ.
Đó là chỗ nghịch thiên nhất hiện giờ của pháp môn này.
Liễu Thần từng gặp nạn rồi hóa thành một hạt giống, tiếp đó gặp phải sét đánh rồi trở thành một khúc cây khô, thế nhưng vẫn có thể phục sinh lần nữa, cũng bởi vì pháp môn của nó mới khiến cho căn nguyên của sinh mệnh trở nên kinh người, có thể lần nữa niết bàn.
Thân thể của Thạch Hạo vừa mới khôi phục thì một tảng đá đen xì to bằng cái bàn đập xuống, hắn lại lần nữa gãy xương, suýt nữa đã thành bánh thịt.
"Đây là..." Hắn giật mình, đó là Thế Giới thạch!
Một cục đá, giá trị vô lượng, dù là Tiên nhân cũng thèm khát, sẽ chiến đấu sống còn vì thứ này.
Nhưng, dù là gò đất hỗn độn trước kia hay là Thế Giới thạch này cũng không phải là thực thể, đều là do pháp tắc biến thành nhưng sức mạnh lại vô cùng chân thực.
Ầm!
Thạch Hạo nỗ lực vận chuyển pháp môn, thân thể nhanh chóng khôi phục lại, thế nhưng Thế Giới thạch lại tiếp tục đánh xuống, tuy rằng hắn dùng bảo thuật để chống đỡ nhưng vẫn bị đánh tới bầm nát cả người.
Hắn ho ra máu, thân thể te tua.
Thử thách này quá biến thái, Thạch Hạo hiểu rõ, đây chính là sự chuẩn bị riêng cho người tu ra ba luồng tiên khí, nếu không thì những vương giả cổ đại có đi tới đây cũng sẽ bị đánh chết.
Lúc này, dù là hắn mà còn không cách nào chịu nổi nữa.
Rất nhiều phù văn hiện bên ngoài cơ thể hắn, sau lưng hiện ra một cây liễu màu vàng tràn đầy sức sống, hắn lại lần nữa chữa thương thế nhưng rất rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ khiến hắn đại thương nguyên khí.
Bất luận dùng pháp môn nào cũng không được, cần phải dùng tinh nguyên của bản thân để gồng gánh.
Thạch Hạo cảm thấy sống một ngày tựa như một năm, tiềm lực cực lớn như hắn vậy mà lại cảm thấy vô cùng đau nhức, lúc này trong hư không hiện ra từng thanh kiếm pháp tắc chém về nguyên thần của hắn.
Bị giam cầm trên tế đàn, chỉ có thể bị động đỡ lấy.
Sau đó, khí kim loại tràn ngập, đó là những tiên kim bị nấu chảy rồi hóa thành những dòng kim loại từ từ chảy trong hư không rồi nhỏ lên người hắn.
Đây không phải là chất lỏng kim loại bình thường, tất cả đều mang tiên khí!
"Đáng ghét!" Thạch Hạo rất muốn chửi thề, thử thách này do tên khốn nào thiết kế không biết, quá kinh khủng, chỉ cần sơ sẩy chút thôi thì kết cục sẽ là bị xóa bỏ.
Rốt cuộc, cũng không biết bao lâu thì trên tế đàn khôi phục lại vẻ yên lặng, cả người hắn be bét máu, xương cốt gãy nát, chẳng ra hình thù gì cả.
Thạch Hạo không cách nào nhúc nhích được, thế nhưng cũng xem như là đã qua được cửa ải này rồi.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 982: Được tạo hóa
10.0/10 từ 27 lượt.