Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 470: Một quẻ đoạn sinh tử

Đạo cô trung niên xoay người, chân đạp hoa sen bằng đồng nhanh chóng chạy trốn, sự mạnh mẽ của đối thủ vượt quá dự liệu của bà, nếu cứ tiếp tục chiến đấu thì hơn nửa phải bỏ mạng tại đây.

"Không phải bà nói là muốn hỏi tội ta ư, cớ gì lại hoảng sợ như chó cúp đuôi thế kia?" Âm thanh của Thạch Hạo vang vọng trời cao.

Đối với một vị Tôn giả mà nói, việc chạy trốn đã xem như là rất mất mặt rồi, đặc biệt khi bị một thiếu niên mười mấy tuổi đánh bại thì càng thấy xấu hổ hơn, nhưng lúc này lại bị người ta chế nhạo như thế khiến bà ta hận không thể quay lại sống mái một trận.

Nhưng sinh mệnh là quan trọng nhất, nếu quay lại nghênh chiến thì cũng chỉ có con đường thất lại mà thôi, tuyệt đối phải trả giá vô cùng đau đớn và thê thảm.

Rất may là, bà đã nhặt được cánh tay bị chém cụt kia đặt lên trên vết thương, phối hợp thêm một vài linh dược và điều dưỡng qua một thời gian thì vết thương sẽ lành và không có vấn đề gì nữa.

"Xoẹt!"

Kiếm quang màu vàng bổ tới, bầu trời bị cắt đôi, sắc bén và chói mắt, trong mắt mọi người ở Hoàng đô, đây cứ như là một tia chớp to lớn xẹt ngang bầu trời, vô cùng rực rỡ.

Nhưng, trong mắt của đạo cô trung niên thì đây cứ như là một gông xiềng tử thần muốn trói chặt bà lại, lập tức bà phun ra một búm máu, tinh khí thần thiêu đốt rồi gia tốc bỏ chạy.

Khi tới bà ta vô cùng kiêu căng, mở miệng là tiểu Thạch này tiểu Thạch nọ, dáng vẻ thì cao cao tại thượng nhìn toàn bộ Thạch Quốc bằng nửa con ngươi, nhưng giờ lại rơi vào kết cục thê thảm như thế này khiến người khác cảm thán, sự thay đổi của nhân sinh khó mà lường trước được.

Bả vai của đạo cô trung niên ứa máu, bà biến đối phương vị tới mấy lần, cố gắng lắm mới tránh né được chiêu kiếm vừa rồi thế nhưng thiên niên ở phía sau kia lại quá hung tàn, chém ra hàng loạt nhát kiếm, từng luồng kiếm khí nối liền trời cao, hào quang màu vàng tỏa sáng chói lọi cả thiên địa, cứ như là một đóa hoa sen cực lớn vô cùng mạnh mẽ giữa trời cao.

Hàng loạt ánh kiếm quét tới, mặc bà ta gia tốc, biến đối phương vị nhưng vẫn khó lòng tránh hết được, ầm ầm ầm, ánh kiếm cứ như là từng con chân long ép mạnh xuống.

Kim quang lấp lánh vô biên đâm sầm tới sau lưng khiến lông tóc bà dựng thẳng đứng. Bà ta muốn tránh sang bên nhưng đã chậm, hơn nữa những nơi khác cũng đều là ánh kiếm cả.

Ánh đen lóe lên, bà lần nữa giơ lên mai rùa, những ký hiệu chằn chịt xuất hiện bảo hộ ở phía sau lưng. Vật này do lão rùa Thần Đạo lưu lại, có thể nói là một pháp khí phòng ngự tuyệt phẩm, là báu vật trong toàn Bổ Thiên giáo.

Nhưng, sau khi kiếm khí đụng trúng thì ánh sáng lộng lẫy của mai rùa chợt lu mờ, những vết nứt bên trên xuất hiện càng dày đặc hơn, gần như muốn phá hủy tới nơi.

"Keeng!"

Sau khi có thêm một luồng kiếm khí khác chém tới, tiếng răng rắc vang lên, khí tức kinh người của mai rùa chợt thiêu thốt đến cực hạn khiến cho nó sáng rực lên.

"Bùm!"

Báu vật này nổ tung hóa thành mấy trăm mảnh vỡ nhỏ bay về bốn phương tám hướng, cứ vậy bị xóa sổ trong thiên địa này.


Đạo cô trung điên hét thảm một tiếng, lòng bà đau như cắt. Đây chính là pháp khí mà bà yêu quý nhất, thế nhưng cũng khó mà chống đỡ được pháp kiếm màu vàng kia của đối phương.

Bà ta há miệng ho ra máu, tuy mai rùa đã ngăn cản được một phần kiếm khí thế nhưng, những mãnh vỡ nổ tung từ mai rùa lại thương tổn tới bà ta, máu thịt sau lưng be bét, sâu tới tận xương trắng.

Mọi người trong Hoàng đô khi thấy cảnh tượng này chợt ngây dại, ai nấy đều khiếp sợ. Dù gì cũng là một Tôn giả thế nhưng lại bị tiểu Thạch đánh cho trọng thương, thiếu chút nữa phải bỏ cái mạng nhỏ lại. Uy thế cỡ nào mới có thể thực hiện được?

Nếu nói trước đây không lâu Thạch Hạo một thân một mình xông vào Hoàng đô, một mình đi khiêu chiến với đại tu sĩ ba giáo, rồi đuổi giết đám người này cứ như là một việc vô cùng vĩ đại, như vậy hôm nay chính là một kỳ tích.

Việc này khiến người người điên cuồng, mới mười lăm tuổi mà đã có thành tựu cỡ này rồi, ngày sau sẽ như thế nào? Khó mà tưởng tượng ra được, chắc chắn sẽ vang dội cả cổ kim.

Chỉ có một số ít người biết được rằng Thạch Hạo dựa vào long khí Hoàng đạo, thế nhưng dù là như vậy cũng có thể nói là quá kinh diễm, loại năng lượng này không phải ai cũng có thể thi triển được, cũng không phải mỗi vị Nhân Hoàng nào cũng đều có thủ đoạn như thế cả.

Trong lòng tu sĩ ba giáo khó mà bình tĩnh được, biểu hiện vừa rồi của tiểu Thạch quá đáng sợ, là một đại địch kinh khủng nhất, mai này nếu như trưởng thành thì chỉ một vài người mới có thể ngăn cản được.

"Lần sau xem bà có dám tới hàm hồ nữa không." Giữa trời xanh, Thạch Hạo đuổi sát tới tường thành thì mới ngừng lại, thiếu chút nữa nó đã có thể đoạt đi tính mạng của đạo cô trung niên này rồi.

Hiển nhiên, sau khí tới sát mép tường thành thì long khí Hoàng đạo của nó dần yếu bớt, thực lực giảm xuống nhanh chóng, nếu như đuổi xa hơn nũa thì thực lực cũng tương đương với Tôn giả mà thôi.

Nhưng, nó vẫn xuất ra một chiêu kiếm cuối cùng, cầu vồng màu vàng luồn qua trời cao, đạo cô trung niên hét thảm một tiếng, trên người xuất hiện một lỗ máu gần như là bị xuyên thủng, máu không ngừng chảy ra ngoài.

"Ngươi... chờ đó, sẽ có lúc ta vặt đầu ngươi để huyết tế huyễn thuẫn của ta!" Khóe miệng của đạo cô trung niên ứa máu, lơ lững nơi xa hạ quyết tâm, ánh mắt đầy nham hiểm, đã mất đi vẻ siêu nhiên và bình tĩnh vốn có trước đây.

"Thôi thì bổn hoàng đoán một quẻ cho bà vậy, lần sau khi gặp lại thì bà chẳng thế giữ được cái mạng chó của mình nữa đâu, và cũng chẳng thể gặp lại Bổ Thiên giáo nữa." Thạch Hạo nói.

Đạo cô trung niên tức đến mặt mày trắng bệch, vung mạnh tay áo xoay người rời đi, bà không muốn dừng lại dù chỉ một giây, bà gần như bị thiếu niên này chọc cho tức chết rồi.

Hoàng đô trở nên yên tĩnh, chiến tích và thần thoại như thế này, mười lăm tuổi có thể chiến bại Tôn giả, vô luận là ở niên đại nào cũng sẽ danh chấn thiên hạ, bốn phương sợ hãi.

Lát sau, Thạch đô vang lên những tiếng hô rung trời, náo động khắp nơi, nơi đây hoàn toàn sục sôi.

Lúc này, hai chữ "Nhân Hoàng" được rất nhiều người gọi to, long khí trong Thạch Quốc nhiều hơn rất nhiều trước kia, mà Thạch Hạo lại có thể cảm giác được, từng tia tinh khí từ hư không tuôn mạnh vào hoàng cung.

Nó được từng làn khí mờ mịt bao phủ, mà bảo ấn trong lòng nó lại thêm lấp lánh hơn.

Thạch Hạo khẽ búng lên thân chiến kiếm màu vàng óng kia, tiếng tưng tưng vang vọng, thanh chiến kiếm này vô cùng sắc bén, đây chính là một trong hai pháp khí mạnh mẽ nhất trong bảo khố, cho nên mới có thể phá nát mai rùa Thần Đạo của đối phương.


"Chúc mừng Nhân Hoàng, thần công đã đại thành!" Bằng Cửu hô lớn đầy vẻ vui mừng.

"Nhân Hoàng thần uy vô địch!" Một đám chiến tường cùng hô to, sau đó rất nhiều quân binh trong hoàng thành cũng hô theo, thanh âm rung chuyển thiên địa.

Thạch Hạo gật đầu, tiến bước vào trong trung ương Thiên cung rồi ngồi lên trên bảo tọa, nó suy tư, lẩm bẩm: "Quả như vậy, Tôn giả cũng tới, nhưng chắc cũng không dám tới nhiều."

Nó biết rõ, dù là đám Bổ Thiên giáo có liên hệ với đám Thượng giới nhưng cũng không dám hành động ngang ngược trong thế cục hỗn loạn này, bởi vì con cờ của Thượng giới cũng không phải chỉ có một hai con.

Rất có thể, sẽ có đại nhân vật của Thượng giới đi đối phó với đám Bổ Thiên giáo, hẳn những đại giáo cũng sẽ có người đối địch với đám Thượng giới này.

"Tiếc thiệt, chút nữa thôi đã có thể chém chết bà đạo cô kia rồi." Thống lĩnh thị vệ Bằng Cửu tiếc nuối nói.

Đám Chiến vương đi theo sau tiến vào hoàng cung, sau khi nhìn thấy Thạch Hạo đại phát thần uy thì những người này vừa phấn chấn lại vừa lo lắng, cường giả ba giáo đã tới, chắc chắn Tôn giả cũng không chỉ có một hai người, đến lúc đó ắt sẽ nảy sinh một hồi đại chiến đẫm máu, mà Thạch Hạo chỉ có một người liệu có thể thắng được hay không đây?

"Không cần lo lắng." Thạch Hạo bình tĩnh, cho các chiến tướng lui ra, chỉ giữ lại Chiến vương và Bằng Cửu.

"Có lẽ sẽ có trò hay để xem đấy." Thạch Hạo cười nói để lộ hàm răng trắng bóng, dáng vẻ giờ của nó đã không còn uy nghiêm mà chỉ còn lại nụ cười tươi rói, lúc này nó giống như những thiếu niên bình thường khác.

Chiến vương và Bằng Cửu đều ngơ ngác, thiếu niên Nhân Hoàng có ý gì?

Thạch Hạo dẫn hai người tới bên cạnh tổ tế đàn rồi bắt đầu kích hoạt. Lâp tức nơi đây tựa như mặt gương bằng nước, lộ ra một vài cảnh vật.

"Hả, bệ hạ có bố trí một trận pháp giám sát và điều khiển cách đây rất xa à, có thể thông qua tổ tế đàn để quan sát?" Hia người kinh ngạc.

Bên ngoài Thạch đô, đạo cô trung niên hạ xuống một vùng núi sau đó giơ tay nhấn về trước, lập tức có một ngọn núi đổ nát, thứ này cứ như là tờ giấy hóa thành tro bụi vậy.

Bà ta thật sự rất tức giận, trước mặt tất cả mọi người, mình đường đường là Tôn giả không ngờ lại bị một thiếu niên truy sát chạy trối chết, trăm năm qua chưa bao giờ bị nhục mặt như vậy, việc này khiến bà vô cùng căm hận.

Một nhóm người của cường giả ba giáo đã tiến vào thành, những vẫn còn rất nhiều người lưu lại bên ngoài, đặc biệt họ đều là cao thủ đang ẩn nấp trong dãy núi này.

Đạo cô trung niên trở lại nơi của Bổ Thiên giáo dừng chân, sau khi băng bó lại vết thương thì uống một chén trà, rồi mới bắt đầu tĩnh tâm, rất lâu sau thở dài một hơi.

Cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại, hỏi một tên đệ tử trong giáo, nói: "Có manh mối gì về Nguyệt Thiền tiên tử chưa?"

"Bẩm báo tổ sư, chúng con truy tìm liên tục thì phát hiện được một chỗ, chính là nơi Nguyệt Thiên sư muội xuất hiện cuối cùng trước khi biến mất, nơi đó đã hóa thành một vùng kiếp thổ, mơ hồ có thể cảm nhận được gợn sóng thần tính."


Mấy đệ tử trẻ tuổi này có nam có nữ tiến lên bẩm báo như thế, bọn họ đều là người có tư chất bất phàm, nếu không cũng khó mà tiến vào được Bổ Thiên giáo.

"Nguyệt Thiền, cô bé này thiên tư vô song, đến từ Thượng giới, không thể gặp bất cứ chuyện gì, nếu không chẳng ai có thể gánh vác được trách nhiệm này." Đạo cô trung niên nhíu mày, sau đó đứng dậy nói: "Để ta đi xem thử, lỡ phát hiện ra chút gì cũng nên."

Hồ lớn khô cạn, sớm đã nứt thành bốn miếng, núi non sụp đổ vô cùng lổm chổm.

Khu vực này cứ như từng gặp phải sét đánh, sau khi nhìn thấy khung cảnh nơi đây thì bà nhíu mày rồi sắc mặt chuyển biến, nói: "Tàn trận Lôi bộ của Lục Thần trận, đây là do Nguyệt Thiền bố trí, sóng thần lực vẫn còn lưu lại nơi đây, quả nhiên đáng sợ."

Sau đó, bà không hiểu, dù là tiểu Thạch có thông thiên triệt địa thế nào đi nữa thì khi rơi vào tình thế nguy cấp như vầy cũng khó mà thoát khỏi cái chết, nhưng sao lại còn sống, và Nguyệt Thiền lại mất tích?

Nội tâm của bà dấy lên nghi hoặc, dẫn theo đám đệ tử môn đồ lục soát thật cẩn thận, phóng ra thần niệm mạnh mẽ của mỗi người hòng hình dung lại cảnh tượng ngày đấy.

"Hả, hơi kỳ lạ, nơi này có thứ gì đó?" Đạo cô trung niên nghi hoặc.

Bên trong hoàng cung, Thạch Hạo phì cười, tâm tình của nó rất sảng khoái, hàm răng trắng bóng lấp lánh ánh sáng lộng lẫy, nói: "Bổn hoàng sớm đã tính cho bà một quẻ rồi mà, quả nhiên ứng nghiệm."

Chiến vương và Bằng Cửu hai mắt nhìn nhau, cũng không rõ ý nghĩa là gì.

"Có trò hay để xem rồi." Thạch Hạo cười rạng ngời.

Đột nhiên, bên trong kiếp thổ xuất hiện từng vầng sáng thật lớn vô cùng kinh khủng, lập tức nhấn chìm nơi đó lại, đạo cô trung niên kêu to rồi ra sức giãy dụa, vận dụng tới sức mạnh cực hạn của Tôn giả hòng xung kích.

Nhưng, mặc bà giãy dụa thế nào, mặc xung kích có mạnh mẽ tới đâu đều khó lòng trốn chạy được nữa, bà ta bị một chiếc lưới bằng ánh sáng vô cùng dày bao phủ, hàng loạt ký hiệu hạ xuống nhằm cưỡng ép luyện hóa bà.

Còn mấy tên đệ tử môn đồ của bà ta thì ngay từ đầu tiếp xúc đã hóa thành bụi trần, bị sức mạnh thần quan của đại trận quét qua lập tức biến mất, hình thần đều diệt.

"Tên nhóc chết tiệt, hẳn là do nó ra tay, cố ý chơi lão nương mà!" Đạo cô trung niên tức giận đến phát rồ, nàng rốt cuộc cũng đã biết vì sao tiểu Thạch lại bói một quẻ như thế cho mình.

Quả đúng quá xấu hổ mà, thiếu niên kia đã dự đoán được mình sẽ tới đây và sớm bố trí kỹ càng sát cục này, chỉ chờ bản thân mình sa lưới.

Sau nghi hiểu rõ toàn bộ sự việc thì đạo cô trung niên tức giận muốn ói máu, uất ức muốn chết, việc này khó mà tiếp nhận được, đúng là tự mình đào huyệt chôn thân.

Đây cứ như là... bản thân chê sống lâu, tự mình giết mình.

"Phụt!"


Vô số ký hiệu hạ xuống, lưới ánh sáng co lại khiến cho cơ thể bà tan biến, nguyên thần muốn chạy chốn nhưng lại bị một vệt thần quang quét trúng lập tức hóa thành tro bụi, cứ thế một Tôn giả ra đi.

Trong hoàng cung, bên cạnh tổ tế đàn, Chiến vương và Bằng Cửu nhìn thấy toàn bộ sự việc vừa diễn ra, cả hai đều trợn tròn mắt, đạo cô trung niên này uất ức nghẹn ngào mà ra đi, cái chết này tuyệt không thể nhắm mắt được.

Rất lâu sau hai người mới hồi phục lại tinh thần, rồi nhìn nhau cười to, vô cùng vui sướng.

"Vẫn chưa xong đâu, chúng ta tới đó nào." Thạch Hạo cười nói.

Hai người nghi ngờ, nhìn thấy dáng vẻ của Thạch Hạo, nụ cười đó có chút ti tiện, trong lòng thầm nghĩ 'tội lỗi' quá mà, lẽ nào đây mới là hình dạng của Nhân Hoàng.

Trên thực tế, cụ cười của Thạch Hạo chẳng có chút tử thế gì, có một chút 'ti tiện' ẩn chứa bên trong.

Bọn nó mượn tổ tế đàn rồi mở ra một thông đạo hư trong hư không thông tới kiếp thổ vừa nãy.

Thạch Hạo cẩn thận thanh lý toàn bộ, xóa đi toàn bộ vết tích không nên thấy, sau đó lại cải tạo lại trận pháp khiến cho nó càng hoàn thiện hơn.

"Đã sử dụng một lần, đúng là có chút lãng phí, hi vọng làn sau sẽ tới nhiều hơn vài người." Thạch Hạo cười nói.

Chiến vương và Bằng Cửu cũng chẳng nói gì, rốt cuộc đã biết vì sao bệ hạ lại có vẻ ti tiện như vừa rồi, quả là vô cùng bất lương mà, không ngờ lại làm việc như thế này.

Đây chính là trận pháp chuyên đối phó với Tôn giả, lúc bố trí trận pháp này Thạch Hạo đã tính toán rất cẩn thận, người bình thường khi tiến vào sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.

Một lát sau, bọn họ biến mất.

Sau khi trở lại hoàng cung, Thạch Hạo cười ha hả đầy sảng khoái, đương nhiên nó cũng chẳng hi vọng rằng trong thời gian ngắn ngủn lại có thể tiếp tục giết chết mấy vị Tôn giả, thế nhưng lại cảm giác được sớm muộn gì cũng có người giẫm vào vết xe đổ này.

"Bệ hạ, tu sĩ ba giáo ngoài thành có dị động, xuất hiện khí tức của Tôn giả không ngừng khuếch tán, không chỉ có một người, hình như bọn họ muốn tiến vào Thạch đô thì phải." Có người tới bẩm báo.

Trong trung ương Thiên cung, bầu không khí trở nên căng thẳng hẳn.

"Không sao, ngươi lui xuống đi." Thạch Hạo gật đầu.

Chiến vương, Bằng Cửu vẻ mặt khá là khó coi, ba giáo ồ ạt tiến vào ắt sẽ xuất hiện một hồi sóng to gió lớn.

"Sợ gì chứ, hẳn là phải cao hứng mới đúng!" Thạch Hạo cười to, vô cùng khoái trá, chỉ thẳng vào hoàng cung to lớn ấy, nói: "Đại trận sớm đã được tu bổ và thay đổi, chỉ chờ bọn chúng chui vào trong thôi, ta rất mong đợi sẽ không chỉ một vài Tôn giả tới đây, hai hay ba Tôn giả chết đi thì quả là vô vị mà."

Chiến Vương, Bằng Cửu đứng đối diện chẳng biết nói lời nào cho tốt cả, sau đó nhịn không được mà cười to.

Thế Giới Hoàn Mỹ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Story Chương 470: Một quẻ đoạn sinh tử
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...