Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 217: Hi vọng
"Ngươi đã từng nghe qua Hoang Vực chúng ta có một thiếu niên như thế này chưa, mười bốn mười lăm tuổi mà đã mở ra được chín Động Thiên, sức chiến đấu vô song?"
"Tại sao từ trước tới giờ không nghe tên nào như thế?"
Những người xem trận chiến rất kinh ngạc, thiếu niên tràn đầy dã tính có sức chiến đấu cỡ này vì sao trước đây chưa từng nghe nói đến, hắn mạnh mẽ đến khủng khiếp, đáng lẽ phải chấn động cả thiên hạ mới đúng chứ.
Tất cả mọi người hoài nghi hắn đến từ nơi đâu, hơn phân nửa là xuất thân từ Thái Cổ Thần Sơn, hoặc là những cấm địa xa xưa tách biệt với thế giới bên ngoài, bằng không thì sao lại không ai biết được.
"Có thể hắn không phải là người của Hoang Vực ta mà đến từ một đại vực khác!"
Cũng có người suy đoán như thế, trước kia cũng không phải chưa xảy ra chuyện tương tự như thế này, từng có những kỳ tài đạt gần tới cực cảnh lặn lội đường xa tới đây, chinh chiến tứ phương, chỉ hi vọng có thể đột phá.
Thậm chí, còn có những thiên tài vô địch, thăng hoa cực điểm, vượt qua khỏi vực để tìm cơ duyên, ví như mục tiêu săn lùng của bọn họ là Thanh Đồng Bảo Thư chẳng hạn.
Trong lúc mọi người đang không ngừng suy đoán thì cuộc đại chiến vẫn diễn ra rất gay cấn tột độ, càng ngày càng kịch liệt loạn trời rung đất.
Hết ngôi sao này đến ngôi sao khác chuyển động, thiếu niên loài người kia rất khủng bố, song chưởng đẩy cả nhật nguyệt giống như một vị Thần Vương, cả người rực rỡ, thân thể màu đồng cổ tràn đầy sức mạnh bùng nổ.
Mọi người ngơ ngác, uy thế sao lại kinh khủng như thế này, hắn lại có thể nắm giữ cả thiên địa mà ra tay, thật là rung động lòng người.
"Ầm!"
Nhóc Tỳ mạnh mẽ chống đỡ với hắn, bàn tay vung ra đánh nứt một ngôi sao lớn, dũng mãnh lao về phía trước, song phương không màng sống chết mà huyết chiến bên trong tịnh thổ đổ nát kia.
Rồng gầm động Cửu Thiên, con Ly Long kia lượn vòng dùng thân thể đánh tới, núi đá đều bị đánh vỡ tung trong nháy mắt, nó lao xuống kéo theo phù văn sáng rực đến huyết chiến. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Nhóc Tỳ máu me đầy người, từ khi xuất thế tới giờ thì trận chiến này là nguy hiểm nhất, lúc nào cũng có thể bỏ mình. Hai tên đại địch này ai cũng đều đã mở ra được chín Động Thiên, đáng danh nghĩa là kình địch. Mà nó thân mang trọng thương, tình huống không ổn chút nào.
"Sao vẫn chưa mở ra được?"
Chiến tới tận bây giờ, Hùng Hài Tử cũng hơi sợ hãi. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì chắc chắn phải chết, một là bị phân tâm, hai là tình trạng cơ thể càng ngày càng yếu. Dù làm rất nhiều cách nhưng vẫn không thể mở ra được Động Thiên thứ mười. Thậm chí, cũng vì mở ra bằng được mà nó từng liều mạng, trong chớp mắt tập trung toàn bộ tinh khí thần để tiến hành trùng kích, kết quả xém tí nữa bị hai gã kia giết chết.
Cuối cùng nó cũng minh bạch vì sao trong hung thú Thái Cổ thiên giai (cấp thiên, là cấp cao) lại có ít sinh linh mở ra được Động Thiên thứ mười như vậy, việc này quá khó khăn, hoàn toàn không giống với chín Động Thiên trước.
Việc này cũng không phải thiên tài địa bảo là có thể giải quyết được, khó có thể mượn lực từ những vật bên ngoài mà cần phải dựa vào chính bản thân mình. Chỉ có chớp lấy được tạo hóa của thiên địa để đột phá, không có bất cứ biện pháp nào tốt hơn là dựa bàn chính mình.
"Tại sao lại không được?" Nhóc Tỳ uất ức. Nó rõ ràng cảm giác được thấy ngay trước mắt, chỉ kém một chút là đạt được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng nó với mười Động Thiên như là hai người qua đường, mất đi một cơ duyên to lớn này.
"Mở ra!"
Thời khắc này, Nhóc Tỳ gào thét, một bên đại chiến với cường địch, khóe miệng chảy máu tươi, một bên lại dùng hết khí lực điều khiển Động Thiên thứ mười để nó thức tỉnh.
"Ầm!"
Nó lại trúng một chưởng, bị thiếu niên dã tính kia vỗ mạnh lên trên lưng rồi bay ngược ra ngoài va mạnh vào một tảng đá, cả người chìm trong bụi bặm, vết máu loang lổ.
Ly Long lao xuống muốn ăn hôi thêm một trảo để giải quyết cho nhanh chuyện rồi sau đó phân chia bảo thư.
Nhóc Tỳ nổi giận, từ trước tới giờ chưa từng bị người khác đè lên người, hôm nay vậy mà lại chịu thiệt, lúc này sự cuồng bạo có dấu hiệu nổi lên, thế nhưng nó lại cảm thấy rằng sau lưng gần như là nứt ra, máu chày ròng ròng, quá nhiều tinh khí thần của nó bị hao hụt.
Cuối cùng, nó đành phải nín nhịn, di chuyển sang vị trí khác và không liều mạng với hai tên sinh linh này nữa, bắt đầu lui lại.
"Mạo hiểm thêm một lần, mượn sức mạnh của bọn chúng để vượt cửa ải!"
Trong lòng nó vẫn còn cái suy nghĩ này, thế nhưng nãy giờ vẫn không dám thực hiện, bởi vì việc này quá nguy hiểm, bị bức ép đến nước này thật là chẳng còn biện pháp nào nữa.
Lúc này, cả người Nhóc Tỳ phát sáng, vòng xoáy màu vàng lần lượt xuất hiện, từ từ xoay đều nuốt chửng tinh hoa thiên địa, vô cùng quỷ dị.
Nhóc Tỳ tập trung chuẩn bị, cuối cùng chọn một thời cơ tốt nhất, lần thứ hai hét lớn, cưỡng ép vượt cửa ải, mở ra Động Thiên thứ mười.
"Không giao ra bảo thư, đừng nói đến việc mở Động Thiên, ngay cả mạng sống của mình cũng giữ không được!" Ly Long quát lớn chụp mạnh xuống dưới.
Trên thực tế, trong lòng của nó cũng rất hồi hộp, ngay cả hung thú thiên giai của Thái Cổ Thần Sơn cũng rất khó mở ra Động Thiên thứ mười, chỉ là một Nhân Loại mà thôi lại ngấp nghé con đường này, kỳ tích này khiến cho nó không yên lòng.
Một chiếc móng vuốt thật lớn của Ly Long nện xuống, tỏa ra những luồng bảo quang đến lóa mắt không gì sánh được, còn giống như một vầng mặt trời nổ tung, phù văn chi chít.
Lần này Nhóc Tỳ cũng không tránh né mà mạnh mẽ cứng chọi cứng, bàn tay giơ ra, rầm một tiếng nắm chặt lấy móng vuốt của Ly Long, kéo mạnh nó đến sát bên cạnh, vận dụng Kim Tuyền Ba Văn Công, hút lấy thần lực của nó.
Cũng trong lúc đó, thiếu niên dã tính kia cũng giết tới, thúc đẩy nhật nguyệt tinh tú, giống như Thần Vương hàng thế, bổ mạnh tới.
"Bùm!"
Một tay khác của Nhóc Tỳ mạnh mẽ đỡ lấy, bịch một tiếng lại nắm lấy tay của hắn, phù văn màu vàng cũng xuất hiện điên cuồng nuốt chửng lấy thần lực của hắn.
Kim Tuyền Ba Văn Công chính là bảo thuật Côn Bằng, uy năng không thể đếm xuể, có thể hóa giải công kích của đối phương, luyện hóa thần lực rồi dẫn vào trong cơ thể mình, quả thật ảo diệu vô song.
Nhưng mà, cũng phải xem xét lại tình huống như thế nào nữa, nếu như đối thủ toàn lực phản kháng thì cơ bản không thể luyện hóa hết được tinh khí bàng bạc như vậy được, hơi một chút là khiến cho thân thể mình nổ tung, chết không có chỗ chôn.
"Muốn chết!"
Ly Long và thiếu niên dã tính cùng nhau cười đểu, bọn chúng có lai lịch rất lớn, sao lại không thể nhìn ra sự ảo diệu của môn bảo thuật này chứ, mãnh liệt điều khiển thần lực như phải đánh chết tươi Nhóc Tỳ.
"Mở!"
Chính là thời khắc này, Nhóc Tỳ rống to, không những không phòng ngự mà còn dẫn dắt hai nguồn sức mạnh này nhập thể, nhập vào trong tinh khí thần, hòa vào ý chí của bản thân, mạnh mẽ mở ra Động Thiên thứ mười.
Cùng lúc đó, chín tòa Động Thiên ở xung quanh nó phát sáng, khai thông với thiên địa rộng lớn, dung nham cuồn cuộn vô cùng hừng hực cộng hưởng cùng với nó, giúp đỡ nó quán thông với Động Thiên thứ mười.
Một luồng sóng chấn động vô cùng đáng sợ cuồn cuộn lan ra quét sạch phế tích, như sóng to gió lớn đang cuộn trào dữ dội khiến cho quần hùng xem chiến biến sắc, nhanh chóng rút lui.
Gần đó, nham thạch hóa thành bột mịn, tòa núi đá vững chắc là thế lại nứt thành bốn miếng, cảnh tượng khiếp người, đến cả hư không cũng vặn vẹo.
Nhóc Tỳ kêu to đầy đau đớn, đây giống như là sự đau đớn khi gân cốt vỡ vụn, linh hồn cắt thành từng khúc, sau đó lại được tái tạo lại, loại dằn vặt này xưa nay chưa từng có.
Giống như bản thân đang trong địa ngục, khó có thể chịu đựng nổi, Hùng Hài Tử một đường dũng mãnh tiến lên, tuy có gian nan nhưng đều xông qua được cả, chỉ có hôm nay mới chịu sự dày vò đau khổ như thế này.
Động Thiên thứ mười, lúc mờ lúc rõ không ngừng lấp lánh khiến người khác kinh sợ toát ra từng làn khí lạnh, chấn động bốn phương.
"Hắn đang mượn sức mạnh của địch thủ để mở ra Động Thiên thứ mười, tiến hành lột xác."
Mọi người hít một hơi khí lạnh, gan đứa nhỏ này quả nhiên lớn, chỉ sơ sẩy một chút chính là kết cục hình thần đều diệt, kẻ địch sao có thể giúp hắn?
Quả nhiên, thiếu niên dã tính và Ly Long vô cùng lạnh lùng, mạnh mẽ vận chuyển muốn phá nát thân thể của nó, luồng thần lực này bắt đầu tăng vọt, hơn nữa cũng chẳng có bất cứ quy tắc nào mà chui nhanh vào trong cơ thể nó.
"A..." Nhóc Tỳ gào to, không ngừng ho ra máu, cả người nứt ra, giống như sắp nổ tung đến nơi.
"Mở cho ta!" Nó gào thét, tinh khí thần hóa thành một đoàn ánh sáng mông lung, mạnh mẽ dẫn dắt hai luồng thần lực chí cường đang tiến công vào trong cơ thể mình nhằm thẳng về phía Động Thiên thứ mười.
Hùng Hài Tử không hề từ bỏ, vào thời khắc sống còn nó cũng không hề buông tay, vẫn tiếp tục mượn lực, muốn thăng hoa đến cực điểm, hoàn thành cuộc niết bàn của một đời người.
Động Thiên thứ mười rất kinh khủng, vào lúc nào, từng sợi từng sợi khí lành nuốt chửng tinh khí ở xung quanh, những luồng thần lực mà Nhóc Tỳ dẫn tới đều bị hấp thu toàn bộ.
"Không xong!"
Thiếu niên dã tính và Ly Long lần đầu tiên biến sắc, phát hiện sự tình nằm ngoài dự đoán của bọn họ, không thể không chế được nữa, tinh khí thần của bản thân không ngừng cuồn cuộn chảy vào trong cơ thể Hùng Hài Tử rồi sau đó được dẫn tới tòa Động Thiên thứ mười đang cố gắng mở ra kia.
Bọn họ đồng thời phát sáng, cùng chấn động và cùng cộng hưởng theo, hơn nữa điều đáng sợ nhất chính là bọn họ như sa vào đầm lầy, không thể động đậy, như bị giam cầm nơi đây.
"Cái gì, hắn sắp thành công rồi?"
"Ngăn hắn lại, quyết không thể để cho hắn đoạt tạo hóa thiên địa mà mở ra Động Thiên thứ mười được!"
Tịnh thổ của Vũ tộc đã trở thành một phế tích, những người canh giữ nơi đây gần như bị tiêu diệt sạch sẽ, thế nhưng nơi đây vẫn còn Thác Bạt Tộc, Tây Lăng Thú Sơn, tứ đại gia tộc, rất nhiều người đồng thời xông về phía trước.
Nhưng mà, khi còn chưa tiếp cận được thì bọn họ đã gặp phải đột kích từ một gợn sóng, bị chấn cho phun ra đầy máu, khó có thể vượt qua nửa bước, nơi đây trở thành một khu vực không tên.
Giờ khắc này, tuy Nhóc Tỳ vô cùng đau đớn, cả người như bị gãy vụn rồi được tái tạo lại, thế nhưng trong lòng lại rất vui mừng, nó tập trung sức mạnh của ba người mở ra tòa Động Thiên thứ mười.
Toàn bộ đều đã đi vào quỹ đạo, có lẽ nó sẽ thành công!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả người Nhóc Tỳ phát sáng, mỗi một tấc máu tấc thịt đều giống như đang che giấu một vầng thái dương nhỏ vô cùng chói mắt, như là Thần Linh hạ giới vậy.
"Ầm ầm ầm !"
Mạch máu như nổ vang, những ký hiệu thần bí không ngừng bao quanh nó, từng cái Động Thiên lần lượt hiện lên phóng ra tinh khí tẩm bổ cho Động Thiên thứ mười.
Nơi ấy trở nên an lành và thần thánh, tất cả phương diện đều tiến triển rất thuận lợi.
Mãi cho đến hơn một canh giờ, đột nhiên một tiếng nổ vang truyền tới, Nhóc Tỳ hét lớn, dùng hết khả năng vận dụng sức lực cả người tiến hành vượt cửa ải cuối cùng, nếu thành công thì là Chí Tôn mười Động Thiên, thất bại thì chắc chắn phải chết.
Thiếu niên dã tính cùng Ly Long kêu to, vì tinh khí thần của bọn họ lúc này bị cướp mất rất nghiêm trọng, sắp khô cạn đến nơi rồi.
"Bùm!"
Một tiếng vang thật lớn truyền tới, sáng rực cả thiên địa, hào quang vô tận chiếu rọi xung quanh, Động Thiên thứ mười tràn ra khí lành, chỉ chút nữa thôi là thành công rồi.
Đột nhiên, thân thể của Nhóc Tỳ run bần bật, sau đó không ngừng ho ra máu rồi bay ngược ra sau, toàn bộ thân thể đâu đâu cũng là vết nứt, gần như vỡ nát ra.
Động Thiên thứ mười lờ mờ, trong chớp mắt vụt tắt, lần nữa ẩn giấu trong hư không.
Nhóc Tỳ ngã nhào trong đống đổ nát, những vết nứt trên cơ thể vô cùng kinh khủng, thương thế nghiêm trọng cực kỳ, chỉ cần một người nào đó cho nó một chưởng thì chắc chắn sẽ chia năm xẻ bảy thành một khúc thịt bầy nhầy.
Hùng Hài Tử cắn răng không nói lời nào, yên lặng vận chuyển Nguyên Thủy Chân Giải để điều trị thương thế, trên mặt không chút cảm xúc nào!
Một lần thất bại thê thảm vốn xưa nay nó chưa hề gặp phải, hơn nữa hầu như thất bại hoàn toàn, Động Thiên thứ mười gần như sắp mở ra rồi thế nhưng lại bị gián đoạn, khiến cho nó suýt chút nữa đã thành "thân tử đạo tiêu".
Nhóc Tỳ thẫn thờ, chịu đựng đau nhức, chữa thương trong im lặng.
Cách đó không xa, hai người kia gặp phải xung kích cũng ho ra đầy máu, nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy, máu me khắp người, nhưng thương thế còn muốn kinh khủng hơn cả Nhóc Tỳ.
Khu vực này trở nên yên lặng một cách đáng sợ, tất cả mọi người kinh ngạc đến đờ cả người, rõ ràng là muốn thành công rồi, nhưng tại sao lại thất bại như vậy?
"Quả nhiên, Động Thiên thứ mười rất khó để mở ra, không trách ngay cả đời sau của Thao Thiết, Đào Ngột, Chân Hống cũng chưa chắc đã thành công, thế gian quá khó để xuất hiện."
Mọi người than thở, Động Thiên thứ mười quá mức nghịch thiên, mặc ngươi có thiên tư tuyệt thế thế nào đi nữa thì ở cửa ải cuối cùng cũng phải nếm lấy mùi vị cay đắng và chán nản, thậm chí khó mà giữ được mạng sống.
"Ha ha ha..."
Mấy người cười sảng khoái, các đại giáo như Thác Bạt Tộc, Tây Lăng Thú Sơn đều thở dài một hơi. Sau đó có rất nhiều bóng người bay nhanh về phía trước, muốn nhân cơ hội này giải quyết đi Nhóc Tỳ.
Nhóc Tỳ nhảy mạnh lên, cũng không có bất kỳ lưu luyến gì, nhanh chóng xoay người rời đi. Tốc độc cực nhanh trốn về phía cuối vùng trời.
"Đuổi theo!"
Những đại giáo làm sao bỏ qua cơ hội này được chứ, Hùng Hài Tử trọng thương gần chết, vừa may có thể giết nó. Có người rất nhanh đi bẩm báo gia tộc, chuẩn bị những thứ tương tự như những ma khí Diệt Hồn Châm, Trấn Hồn Tháp.
Cùng lúc đó, thiếu niên dã tính và Ly Long cũng bật lên, truy đuổi theo dấu vết mà Nhóc Tỳ lưu lại.
Lúc này, Hùng Hài Tử trầm mặc hiếm thấy, nó tách thật xa một về một phía, bởi vì nó nhìn thấy được thiếu nữ áo tím, đó chính là một "hung thú" rất khó dây dưa.
Đồng thời, trên đường đi dựa vào linh giác mạnh mẽ của mình mà lần lượt tránh né những rung động đáng sợ, chạy thẳng vào trong một cánh rừng nguyên thủy, bắt đầu lánh nạn.
Một cuộc truy sát từ trước tới giờ chưa từng có bắt đầu diễn ra, toàn bộ động thiên phúc địa trở nên nào nhiệt.
Tin tức truyền khắp bốn phương, ngay cả ngoài thế giới hiện thực cũng gây nên một làn sóng lớn, tất cả mọi người khiếp sợ.
Đầu tiên, tịnh thổ của Vũ Tộc bị tiêu diệt, bị nhổ tận gốc, tám phần mười đám cường giả bảo vệ nơi ấy đều chết trận, mà có đến chân thân ba vị trưởng lão bị nạn.
Đây là tin tức kinh người cỡ nào, toàn bộ chuyện này chỉ do một thiếu niên gây ra mà thôi, một thân một mình xông thẳng vào tịnh thổ của Vũ Tộc, đại khai sát giới, đánh đâu thắng đó!.
Hơn nữa, nó còn ăn cả pháp chỉ Thần Linh của Vũ Tộc, những việc này khiến người ta phải trố mắt ngoác miệng, khó có thể tin những là sự thật.
Chuyện này khiến cho cả Thạch Quốc trở nên sôi sục, tất cả mọi người đều bàn luận, khiến cho Vũ Tộc khó có thể ngốc đầu lên được.
Lại thêm việc Hùng Hài Tử mở ra Động Thiên thứ mười, sắp sửa thành công thì xuất hiện tai ương, tình thế lật ngược, chuyện này càng có tính chấn động hơn nữa, tứ phương đều thất kinh.
Ngày hôm đó, toàn bộ Đại Hoang đều đang nghị luận, hoàn toàn sôi sục.
Tương đối mà nói, sự xuất hiện của Ly Long và thiếu niên dã tính đều bị chìm nghỉm trong sự kiện lần này.
"Đi giết Hùng Hài Tử!"
Việc này đều có rất nhiều đại giáo ra tay, tỷ như tứ đại gia tộc, tỷ như Vũ Tộc, tỷ như Thác Bạt Tộc, một hồi đại loạn diễn ra khắp nơi trong Hư Thần giới.
Toàn bộ thông đạo đều bị phong tỏa cả, chư giáo liên thủ tìm kiếm Nhóc Tỳ, phải giết chết nó ngay trong giới này, không cho nó có cơ hội sống sót.
Hiển nhiên, bọn họ đều chuẩn bị ma khí, mặc dù quý giá, vô cùng hiếm có, nhưng hiện tại đều lấy ra hết, không giết chết Hùng Hài Tử thì bọn họ ngủ không yên giấc.
Đây chính là một hồi máu tanh, càng như là một trận bạo động, toàn bộ động thiên phúc địa đều rung chuyển, một trường kiếp nạn bắt đầu.
Liên tiếp mấy ngày, Nhóc Tỳ chạy không ngừng nghỉ, trong lúc đó cũng không biết đã gặp bao nhiêu lần ngăn chặn, đại chiến không ngừng, máu me khắp người.
Nghiêm trọng nhất, có mấy lần nó gặp phải Ly Long, còn có gã thiếu niên dã tính kia nữa, đại chiến luân phiên nên khiến cho thương thế của nó càng thê thảm hơn.
Đáng sợ nhất là, thông đạo màu vàng kim đều bị phong tỏa, có vô số cao thủ bảo vệ, nó không cách nào thoát khỏi khu vực này được.
Tình huống như thế kéo dài đến mười mấy ngày, vết thương của Hùng Hài Tử càng ngày càng nặng, thân thể càng ngày càng rách rưới, lúc nào cũng có thể tắt thở, chỉ dựa vào một hơi tàn để chống đỡ.
Rốt cuộc, nó lại tránh được thêm lần truy sát nữa, ẩn náu ở một cái hang động cổ xưa trong dãy núi, yên lặng chữa thương, thời gian có hạn, nhất định phải tranh thủ thời gian, nếu không kẻ địch lại kéo tới nữa.
Mấy ngày qua nó không ngừng suy nghĩ, lý do vì sao mở Động Thiên thứ mười lại thất bại, trước sau vẫn không thể tìm được đáp án khiến cho nó canh cánh trong lòng.
Một lần tập hợp sức mạnh của ba vị cường giả chín Động Thiên, thế nhưng vượt ải vẫn thất bại, nó sao không ủ rủ được chứ? Nó chăm chú suy nghĩ rồi đưa ra một kết luận, nếu chính là nó hành động một người từ từ vượt ải, không ai quấy rầy thì chưa chắc đã tốt hơn.
Dù sao, đó cũng là sức lực của ba người.
"Tên này ẩu quá, phụ hoàng đã nói từ trước tới nay chưa một ai lỗ mãng như thế, sao có thể mở Động Thiên thứ mười ở Hư Thần Giới được chứ?" Hỏa Linh Nhi cau mày lẩm bẩm.
Hỏa Hoàng đã nói, những sinh linh thuần huyết ở Thái Cổ Thần Sơn, một khi ai có cơ duyên nghịch thiên cỡ này thì chắc chắn sẽ có những tồn tại cổ lão chí cường đến trông coi, không thể một mình phá quan được.
Lại qua mấy ngày, Nhóc Tỳ vẫn chạy trốn như trước, hơn nữa vết thương trên người càng nghiêm trọng đến cực điểm, gần như không cách nào có thể cứu vãn được.
Thân thể rách nát, nửa tháng qua nó gặp vô số trận chém giết, cho đến giờ phút này, nó cũng không hề từ bỏ, vẫn cố gắng chữa thương và suy nghĩ đến chuyện Động Thiên thứ mười.
"Thực sự không cam lòng a." Nhóc Tỳ lẩm bẩm, nó không tin mình sẽ bị giết chết, mãi đến giờ phút này mà vẫn không từ bỏ, vẫn đang chữa thương và suy nghĩ về Động Thiên thứ mười.
"Ầm!"
Lại một trận đại chiến nữa diễn ra, kẻ địch theo đuôi, Nhóc Tỳ liều mạng, máu huyết nhuộm đỏ vạt áo, cả người đỏ tươi, nó lại lần nữa chạy trốn.
Lần này, sau khi nó đào tẩu, ngã nhào trong một khu rừng nguyên sinh, thân thể nứt thành bốn miếng, dường như ngay cả một cơn gió thổi qua cũng có thể làm tan rã thân thể của nó, máu đỏ nhuộm cả bãi cỏ.
"Một cơ hội cuối cùng, ta cũng phải vượt qua ải này!" Nhóc Tỳ bướng bỉnh, cũng không hề từ bỏ.
Bởi vì, tòa Động Thiên thứ mười vẫn còn duy trì, tuy rất mơ hồ thế nhưng vẫn xuất hiện bên người nó.
Nó thả lòng hoàn toàn tâm thần, không quan tâm có hay là không địch nhân tiếp cận, quên hết tất cả.
Thương thế vô cùng nghiêm trọng, cộng thêm tinh khí thần cũng tiêu hoa gần như không còn như đèn cạn dầu, vì thế nên lần này vô cùng vất vả, rất có thể trên hành trình vượt ải sẽ chết đi.
Thời gian cứ thế trôi qua, Nhóc Tỳ kiên nhẫn, như vẫn hướng về chiếc đèn hải đăng trong lòng, chỉ dẫn mình tiến tới, không chịu khuất phục.
Cuối cùng, nó tiêu hao hết sạch khí lực cuối cùng, dầu cạn đèn tắt, cả người lờ mờ, trong cơ thể không còn một chút sức lực nào.
Thời khắc này, nó giống như là một thi thể, không có hồn xác, không có tinh hoa tẩm bổ, sắp chết đến nơi.
"Ầm!"
Đột nhiên, đúng lúc này, một luồng khí tức cuồn cuộn xuất hiện, trong lúc nó trong tình trạng dầu cạn đèn tắt, tiềm năng được ẩn giấu sâu trong tinh thần và thể xác được phóng thích, giống như đại dương mênh mông vọt thẳng lên.
Toàn thân nó phát sáng, những vết thương nhanh chóng khép lại, hơn nữa từng sợi ánh sáng thần chiếu rọi, một tiếng ầm ầm xuyên xa hư không, Động Thiên thứ mười được nối liền.
Nơi đó khí lành lượn lờ, giống như một vùng Tiên Giới được mở ra!
Nó sắp thành công, nếu không có chuyện ngoài ý muốn gì nữa thì nó sẽ nắm giữ mười Động Thiên!
"Đặt mình vào tử địa rồi hồi sinh, thân thể ta rách nát, rồi tiêu hoa một tia tinh khí cuối cùng trong cơ thể, giống như thanh lọc tất cả, bắt đầu lại từ đầu."
Thời khắc này, Nhóc Tỳ cũng đã hiểu toàn bộ, hiểu rõ tất cả.
Thời Cổ Đại, tình huống của mỗi một vị Chí Tôn khi mở ra mười Động Thiên cũng không giống nhau lắm, đặc biệt là nó lại lấy phương thức này để phá quan, khác với tất cả mọi người.
"Ta đã từng mất đi... Vì vậy niết bàn." Nhóc Tỳ tự nói.
Tiên quang tỏa ra từng tia, Động Thiên thứ mười đang khuếch đại sắp hiện ra hoàn toàn, làn khí lành dâng lên từ bên trong tẩm bổ cho cơ thể nó!
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 217: Hi vọng
10.0/10 từ 27 lượt.