Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1661: Chém thú Thời Gian
Là bảo cụ gì vậy? Rất nhiều người chấn động trong lòng, biên biết vách lò kia còn có một tia khí thế của lò Xích vương, vững chắc bất diệt, vậy thì làm sao sẽ bị xé rách chứ?
Nắm đấm của Thạch Hạo đáng sợ tuyệt đối thế nhưng vừa nãy chẳng phải cũng không thể làm gì thân lò sao, nhưng lúc này chỉ nhẹ nhàng một kiếm liền có thể đâm thủng thân lò đỏ đậm ấy?
"Ta biết rồi, hắn quả là... nghịch thiên mà!" Phía sau có người than nhẹ, đó chính là tu sĩ bên trong Đế quan và đã đoán được thứ gì đó.
Thanh thần kiếm đỏ tươi óng ánh trong tay Thạch Hạo kia tựa như được chế tạo từ kim cương máu, như san hô đỏ đầy xinh đẹp, tinh xảo vô cùng, mỹ lệ thật sự.
Thế nhưng nó cũng rất đáng sợ, ánh sáng lung linh tỏa ra xinh tươi tới cùng cực, đẹp tới mức kinh tâm động phách thế nhưng cũng nguy hiểm tràn trề!
Chính là thanh kiếm này đã chém lìa bảo lò đỏ rực ấy!
Bóng hình ấy phun máu tươi tạo thành tiếng vang lanh lảnh như cột chống trời ngã nhào, toàn bộ thanh thiên rơi rớt tựa như đang mai táng đại thế kế tiếp.
Đây là...
Tất cả mọi người trên chiến trường đều chấn động, thu hồi lại ánh mắt từ thanh kiếm thần đỏ thẫm trong tay Thạch Hạo lại rồi liếc nhìn bảo lò đồng thời quan sát bóng hình kia, tại sao lại như thế?
Sau khi bóng hình ấy bị chém lìa đầu lâu thì lại xuất hiện dị tượng kinh thiên động địa như vậy!
Đó là gì, cơ bản không hề giống với cảnh tượng khi một người trẻ tuổi Đế cấp bị chém lìa đầu lâu, ngược lại như là Nhân Tiên bỏ mạng làm loạn thiên động địa, càn khôn thập phương đều vỡ tan!
"Di hài Tiên vương..."
Phương hướng dị vực chợt có tu sĩ khiếp sợ nói ra lời như vậy làm người người sởn cả gai óc.
Sao có thể như vậy được, thân thể Tiên vương? Việc này khiến linh hồn người ta đều run rẩy!
Xích Mông Hoằng có thể mang thi hài Tiên vương xuất chinh ư? Không thể! Ngoài ra, nếu như có loại pháp thể vô thượng kia tới đây thì trời đất đều sụp đổ, không người nào có thể chạm trán được.
Nhưng mà, khí thế ấy hoàn toàn chính xác có dáng vẻ của tiên đạo, có uy thế cái thế tỏa ra.
Cũng chính vì như vậy nên nó mới khiến thanh thiên tan vỡ, khiến càn khôn thập phương phá diệt, vết nứt màu đen đan dệt nơi đây và lan tràn ra không biết bao nhiêu vạn dặm.
"Quả nhiên rất đáng sợ, Xích Mông Hoằng từng tiến vào trong huyết trì của tộc này và đạt được sự gột rửa đồng thơig giao hòa với lò Xích vương, đạt được một tia dấu ấn của lò vương bất hủ, nắm giữ một chút uy năng của nó."
Chí tôn của dị vực lên tiếng như vậy, sau khi nói ra những lời này thì rất nhiều người đã rõ ràng.
Bóng hình kia không phải là Xích Mông Hoằng và cũng chẳng phải là đầu lâu của hắn bị chém lìa, đó là truyền thừa của bảo lò biến thành, đó là một tia dấu ấn của Tiên vương hiện hình ra.
Xích Mông Hoằng còn chưa chết, hắn đã biến thành thân lò, tuy rằng đã bị cắt lìa thế nhưng vẫn chưa phá diệt, vẫn còn nơi đó.
"A..."
Quả nhiên, thân lò chấn động phát sinh âm thanh gào thét khiến người tê dại da đầu, máu tươi đầm đìa từ bên trong lò tuôn ra ngoài, làm người kinh hãi cực kỳ!
Bởi vì, cả thân lò tựa như biển máu không ngừng cuộn chảy, đỏ tươi khủng khiếp, ánh đỏ trút xuống chiếu lên đầy chói mắt!
Đó là Xích Mông Hoằng, thân thể thành lò, đó mới chính là hắn!
"Hoang, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta rồi đó, tuyệt không thể tha thứ được, ta muốn luyện hóa ngươi trở thành nô bộc bên trong lò!" Xích Mông Hoằng hét lớn, bảo lò chấn động từ từ lùi lại, đồng thời nơi miệng lò cũng phun trào ánh máu.
Thân lò khép lại đồng thời rung lắc dữ dội, ánh đỏ ngập trời được phun ra nhấn chìm cả sa mạc vô ngần, bao phủ cả đất trời.
Thời khắc này, khí tức Tiên đạo ngập tràn, một luồng sức mạnh vô thượng to lớn đang lan tỏa, bóng người bên trên miệng lò từng bị chém lìa đầu lâu kia lần nữa đứng lên.
Hắn không đầu nhưng lại mang theo uy thế tuyệt thế càng khủng khiếp hơn, trong tay rẹt một tiếng, một thanh binh khí xuất hiện với phong mang cái thế!
"Đay là..."
Tất cả mọi người ở phía sau đều ngây dại, ai nấy trên tường thành Đế quan đều như rơi vào hầm băng.
Bọn họ không lạnh mà run, thần hồn lại nơm nớp lo sợ run rẩy, bởi vì, bóng hình ấy quá mạnh mẽ.
"Làm sao lại như vậy chứ, hắn chỉ mang theo một tia khí tức của lò Xích vương, có thể sẽ thể hiện ra một tia dấu ấn của Tiên vương ngày xưa, nhưng vì sao có thể mượn được sức chiến đấu như vậy chứ?" Mọi người đờ đẫn.
Tu sĩ của Đế quan lo lắng thay cho Thạch Hạo, tâm thần sợ hãi.
Loáng thoáng mọi người đều cảm nhận được một luồng gợn sóng lan tràn ra khí tức cái thế.
Thực lực như thế, ai có thể địch nổi?
Đừng nói là Hoang mà dù cho là Chí tôn có ra tay cũng chưa chắc đã thành công, khả năng nó đã vượt qua sức mạnh của đỉnh cao Nhân đạo!
"Hoang, ngươi lăn tới đây cho ta, vĩnh viễn trở thành nô lệ bên trong lò đi!" Xích Mông Hoằng rít gào.
Bảo lò phát sáng, ánh đỏ nhửa biển, bóng người đứng bên trên miệng lò mạnh mẽ tuyệt thế, bịch, đầu lâu lại tái sich.
Tuy rằng hình thể của hắn hơi mờ ảo thế nhưng khi chớp chớp mắt thì thiên địa lại run rẩy theo.
Ầm!
Thời khắc này, bóng người ấy trở nên mơ hồ tựa như đứng bên trong vực sâu, cánh tay phải vung lên thanh binh khí mờ bảo trong tay đánh giết về Thạch Hạo.
"Hoàn toàn không công bằng!" Phía sau, trái tim của đám người Tào Vũ Sinh, Thanh Y... đều nhảy thẳng lên cổ họng, như vầy thì còn gì tranh bá đồng đại chứ, là đang mượn dùng sức mạnh Tiên đạo thì đúng hơn.
Thạch Hạo làm sao chống trả đây, làm sao ngăn cản đây?
Rất nhiều người ngây dại lo lắng cho Thạch Hạo, lẽ nào hắn sẽ bị đánh giết ở đây sao?
Trước kia, hắn từng vung lên đồ đao chỉ thẳng hướng An Lan, hiện giờ nếu như chế ở chỗ này và bị tàn ảnh của thi hài tiên vương đánh giết thì quá không đáng.
Nhưng mà, Thạch Hạo không sợ!
"Ai cũng đều có hình dáng của chính mình, nếu ngươi thật sự có thể mượn nhờ tới sức mạnh Chân Tiên thì làm sao có khả năng vượt qua Thiên uyên chứ, con cọp giấy mà thôi!"
Đây là lời nói của Hoang, đầy bình tĩnh, tuyệt không thể đả động tới bản tâm của hắn.
Đồng thời vào lúc này hắn cũng đã chuyển động, cả người phát sáng, từng sợi xích thần quy tắc một tản ra tựa như một con Chân Long hình người đang sinh trưởng cánh tiên, muốn bay lượn trên chín tầng trời!
Hắn vốn rất mạnh mẽ, hiện giờ thì lại càng mạnh mẽ đáng sợ hơn.
Thạch Hạo đang tích tụ sức mạnh, tuy rằng không sợ thế nhưng cũng không thể để xảy ra chút bất cẩn nào, hàng loạt bảo thuật cùng tỏa ra như được phủ lên trên người một tầng bảo quang.
Ầm ầm!
Thanh kiếm thần đỏ thẫm trong tay hắn rung động càng ác liệt hơn, hắn bay ngang trong bầu trời chém giết thẳng về trước.
"Boong, boong, boong..."
Tia lửa văng khắp nơi, thần uy kinh thế, một đám sinh linh chung quanh đều hút vào hơi khí lạnh, mà bên trên Đế quan thì nhân mã các tộc lại càng chấn động không thôi.
Là tranh đấu tuyệt thế, chém giết chết sống trong chớp mắt, khiến càn khôn run rẩy, đất trời sụp đổ.
Thạch Hạo nhíu mày, binh khí trong bay bóng hình kia quá chắc chắn, không ngờ lại có thể ngăn cản được binh khí tỏng tay hắn.
Chỉ là, Xích Mông Hoằng lại không cho rằng là như thế thế, binh khí nằm trong tay của luồng pháp thân mơ hồ đáng sợ kia đang từ từ rút ngắn, mỗi một lần va chạm thì lại ngắn đi một đoạn nên khiến hắn sợ hãi.
Binh khí trong tay Hoang là gì vậy, ngay cả pháp khí được ngưng tụ từ bóng mờ của Tiên đạo cũng có thể chém đứt ư? Quá nghịch thiên mà!
"A... Bốc cháy đi nào, nô lộ lò Xích vương, giết hắn cho ta!" Xích Mông Hoằng gào thét, toàn bộ máu tươi từ miệng lò lao ra đều ngưng tụ lên trên thân thể.
"A..." Xích Mông Hoằng gầm rú.
"Giết!"
Thạch Hạo gầm nhẹ giết thẳng về trước, kiếm thần đâm tới không gì là không thể phá.
Xoẹt, ánh kiếm thông thiên động địa, lần này hắn đã chém thẳng bóng hình kia thành hai nửa, máu tươi lan chảy, hai nửa thân thể ấy rơi xuống trong miệng lò.
Về phía Xích Mông Hoằng mà nói thì là tai nạn kinh khủng, hắn đã trọng thương, dù cho đó không phải là thân thể nhưng cũng lan tới hắn.
Bởi vì, pháp của hắn, đạo của hắn đều giao hòa với thân thể kia, hắn đã bị cắn trả.
Lần này, hắn tới đây để báo thù, đã chuẩn bị rất sung túc, không tiếc mọi giá đi tổ địa mài giũa và bất ngờ được lò linh Xích vương coi trọng rồi giao hòa đạt được thủ đoạn nghịch thiên này. Nhưng giờ nhìn lại, hắn gặp nguy rồi, muốn thất bại rồi!
"Từ trên người của ngươi ta thấy được Xích vương đang muốn làm gì, muốn đoạt đạo quả Tiên vương, xem Tiên vương như là ngọn lửa niết bàn để đốt cháy hắn, để bản thân lột xác thành bào thai vô địch. Nhưng mà, xem xét lại ai thỏa mãn cho ai thì còn chưa chắc à nhen!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Đây là phán đoán của hắn nhưng lại kinh động không ít người bao gồm cả Chí tôn.
Ngày xưa đều lan truyền rằng lò Xích vương đã chôn lấy Tiên vương và trở thành "Lò quan tài", chẳng lẽ còn có ẩn tình khác nữa ư!?
"Binh khí của ngươi có lai lịch gì?" Xích Mông Hoằng không cam lòng, lần này hắn mang theo thủ đoạn nghịch thiên tới đây nhưng vẫn thất bại, gặp phải đại bại, hắn căm phẫn.
Dưới ánh mắt của mọi người, nếu như lần này lại thất bại nữa thì hắn còn mặt mũi gì nữa, còn làm sao dám tự xưng là con cháu Đế tộc chứ?
"Tát đao trảm tiên, chém hết thảy yêu ma quỷ quái!" Thạch Hạo quát lên.
Xoẹt!
Hắn xuất thủ, ánh đỏ cuồn cuộn, nếu như không cảm ứng được uy hiếp, cảm nhận được khí tức của Tiên đạo thì hắn cũng sẽ không dễ dàng vận dụng tới thủ đoạn này.
Phụt!
Thân lò đỏ rực kia bị chém trúng, máu tươi phun ra và bị chém tan một cái lỗ lớn.
"A..."
Xích Mông Hoằng hét lớn, toàn thân phát sáng, bảo thuật ra hết quyết đấu với Thạch Hạo, dùng thân lò đối kháng.
Bởi vì, nằm trong loại trạng thái này thì hắn sẽ càng mạnh mẽ hơn, vững chắc hơn cả pháp thân của chính mình.
Hiện giờ, thân lò đều bị chém lìa, nếu như là dùng thân thể huyết nhục đón đánh thì chắc chắn lại càng không được.
"Dừng tay!"
Phía sau có mấy người nhanh chân áp sát uy hiếp về Thạch Hạo, tất cả đều tản ra khí tức đáng sợ, là sinh linh Đế tộc!
"Ha ha, ha ha..." Thạch Hạo cười lớn, mắt thần như điện, khí thế như cầu vồng, nói; "Chỉ tới thế là cùng, hôm nay sẽ giết thật sảng khoái, trước hết giết thú Thời gian rồi lại chém các ngươi sau! Đế tộc, cùng lên đi!"
Mọi người chấn động, hắn điên rồi ư? Muốn chiến nhiều vị Đế tộc, mỗi người đều khí thôn thiên địa.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Nắm đấm của Thạch Hạo đáng sợ tuyệt đối thế nhưng vừa nãy chẳng phải cũng không thể làm gì thân lò sao, nhưng lúc này chỉ nhẹ nhàng một kiếm liền có thể đâm thủng thân lò đỏ đậm ấy?
"Ta biết rồi, hắn quả là... nghịch thiên mà!" Phía sau có người than nhẹ, đó chính là tu sĩ bên trong Đế quan và đã đoán được thứ gì đó.
Thanh thần kiếm đỏ tươi óng ánh trong tay Thạch Hạo kia tựa như được chế tạo từ kim cương máu, như san hô đỏ đầy xinh đẹp, tinh xảo vô cùng, mỹ lệ thật sự.
Thế nhưng nó cũng rất đáng sợ, ánh sáng lung linh tỏa ra xinh tươi tới cùng cực, đẹp tới mức kinh tâm động phách thế nhưng cũng nguy hiểm tràn trề!
Chính là thanh kiếm này đã chém lìa bảo lò đỏ rực ấy!
Bóng hình ấy phun máu tươi tạo thành tiếng vang lanh lảnh như cột chống trời ngã nhào, toàn bộ thanh thiên rơi rớt tựa như đang mai táng đại thế kế tiếp.
Đây là...
Tất cả mọi người trên chiến trường đều chấn động, thu hồi lại ánh mắt từ thanh kiếm thần đỏ thẫm trong tay Thạch Hạo lại rồi liếc nhìn bảo lò đồng thời quan sát bóng hình kia, tại sao lại như thế?
Sau khi bóng hình ấy bị chém lìa đầu lâu thì lại xuất hiện dị tượng kinh thiên động địa như vậy!
Đó là gì, cơ bản không hề giống với cảnh tượng khi một người trẻ tuổi Đế cấp bị chém lìa đầu lâu, ngược lại như là Nhân Tiên bỏ mạng làm loạn thiên động địa, càn khôn thập phương đều vỡ tan!
"Di hài Tiên vương..."
Phương hướng dị vực chợt có tu sĩ khiếp sợ nói ra lời như vậy làm người người sởn cả gai óc.
Sao có thể như vậy được, thân thể Tiên vương? Việc này khiến linh hồn người ta đều run rẩy!
Xích Mông Hoằng có thể mang thi hài Tiên vương xuất chinh ư? Không thể! Ngoài ra, nếu như có loại pháp thể vô thượng kia tới đây thì trời đất đều sụp đổ, không người nào có thể chạm trán được.
Nhưng mà, khí thế ấy hoàn toàn chính xác có dáng vẻ của tiên đạo, có uy thế cái thế tỏa ra.
Cũng chính vì như vậy nên nó mới khiến thanh thiên tan vỡ, khiến càn khôn thập phương phá diệt, vết nứt màu đen đan dệt nơi đây và lan tràn ra không biết bao nhiêu vạn dặm.
"Quả nhiên rất đáng sợ, Xích Mông Hoằng từng tiến vào trong huyết trì của tộc này và đạt được sự gột rửa đồng thơig giao hòa với lò Xích vương, đạt được một tia dấu ấn của lò vương bất hủ, nắm giữ một chút uy năng của nó."
Chí tôn của dị vực lên tiếng như vậy, sau khi nói ra những lời này thì rất nhiều người đã rõ ràng.
Bóng hình kia không phải là Xích Mông Hoằng và cũng chẳng phải là đầu lâu của hắn bị chém lìa, đó là truyền thừa của bảo lò biến thành, đó là một tia dấu ấn của Tiên vương hiện hình ra.
Xích Mông Hoằng còn chưa chết, hắn đã biến thành thân lò, tuy rằng đã bị cắt lìa thế nhưng vẫn chưa phá diệt, vẫn còn nơi đó.
"A..."
Quả nhiên, thân lò chấn động phát sinh âm thanh gào thét khiến người tê dại da đầu, máu tươi đầm đìa từ bên trong lò tuôn ra ngoài, làm người kinh hãi cực kỳ!
Bởi vì, cả thân lò tựa như biển máu không ngừng cuộn chảy, đỏ tươi khủng khiếp, ánh đỏ trút xuống chiếu lên đầy chói mắt!
Đó là Xích Mông Hoằng, thân thể thành lò, đó mới chính là hắn!
"Hoang, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta rồi đó, tuyệt không thể tha thứ được, ta muốn luyện hóa ngươi trở thành nô bộc bên trong lò!" Xích Mông Hoằng hét lớn, bảo lò chấn động từ từ lùi lại, đồng thời nơi miệng lò cũng phun trào ánh máu.
Thân lò khép lại đồng thời rung lắc dữ dội, ánh đỏ ngập trời được phun ra nhấn chìm cả sa mạc vô ngần, bao phủ cả đất trời.
Thời khắc này, khí tức Tiên đạo ngập tràn, một luồng sức mạnh vô thượng to lớn đang lan tỏa, bóng người bên trên miệng lò từng bị chém lìa đầu lâu kia lần nữa đứng lên.
Hắn không đầu nhưng lại mang theo uy thế tuyệt thế càng khủng khiếp hơn, trong tay rẹt một tiếng, một thanh binh khí xuất hiện với phong mang cái thế!
"Đay là..."
Tất cả mọi người ở phía sau đều ngây dại, ai nấy trên tường thành Đế quan đều như rơi vào hầm băng.
Bọn họ không lạnh mà run, thần hồn lại nơm nớp lo sợ run rẩy, bởi vì, bóng hình ấy quá mạnh mẽ.
"Làm sao lại như vậy chứ, hắn chỉ mang theo một tia khí tức của lò Xích vương, có thể sẽ thể hiện ra một tia dấu ấn của Tiên vương ngày xưa, nhưng vì sao có thể mượn được sức chiến đấu như vậy chứ?" Mọi người đờ đẫn.
Tu sĩ của Đế quan lo lắng thay cho Thạch Hạo, tâm thần sợ hãi.
Loáng thoáng mọi người đều cảm nhận được một luồng gợn sóng lan tràn ra khí tức cái thế.
Thực lực như thế, ai có thể địch nổi?
Đừng nói là Hoang mà dù cho là Chí tôn có ra tay cũng chưa chắc đã thành công, khả năng nó đã vượt qua sức mạnh của đỉnh cao Nhân đạo!
"Hoang, ngươi lăn tới đây cho ta, vĩnh viễn trở thành nô lệ bên trong lò đi!" Xích Mông Hoằng rít gào.
Bảo lò phát sáng, ánh đỏ nhửa biển, bóng người đứng bên trên miệng lò mạnh mẽ tuyệt thế, bịch, đầu lâu lại tái sich.
Tuy rằng hình thể của hắn hơi mờ ảo thế nhưng khi chớp chớp mắt thì thiên địa lại run rẩy theo.
Ầm!
Thời khắc này, bóng người ấy trở nên mơ hồ tựa như đứng bên trong vực sâu, cánh tay phải vung lên thanh binh khí mờ bảo trong tay đánh giết về Thạch Hạo.
"Hoàn toàn không công bằng!" Phía sau, trái tim của đám người Tào Vũ Sinh, Thanh Y... đều nhảy thẳng lên cổ họng, như vầy thì còn gì tranh bá đồng đại chứ, là đang mượn dùng sức mạnh Tiên đạo thì đúng hơn.
Thạch Hạo làm sao chống trả đây, làm sao ngăn cản đây?
Rất nhiều người ngây dại lo lắng cho Thạch Hạo, lẽ nào hắn sẽ bị đánh giết ở đây sao?
Trước kia, hắn từng vung lên đồ đao chỉ thẳng hướng An Lan, hiện giờ nếu như chế ở chỗ này và bị tàn ảnh của thi hài tiên vương đánh giết thì quá không đáng.
Nhưng mà, Thạch Hạo không sợ!
"Ai cũng đều có hình dáng của chính mình, nếu ngươi thật sự có thể mượn nhờ tới sức mạnh Chân Tiên thì làm sao có khả năng vượt qua Thiên uyên chứ, con cọp giấy mà thôi!"
Đây là lời nói của Hoang, đầy bình tĩnh, tuyệt không thể đả động tới bản tâm của hắn.
Đồng thời vào lúc này hắn cũng đã chuyển động, cả người phát sáng, từng sợi xích thần quy tắc một tản ra tựa như một con Chân Long hình người đang sinh trưởng cánh tiên, muốn bay lượn trên chín tầng trời!
Hắn vốn rất mạnh mẽ, hiện giờ thì lại càng mạnh mẽ đáng sợ hơn.
Thạch Hạo đang tích tụ sức mạnh, tuy rằng không sợ thế nhưng cũng không thể để xảy ra chút bất cẩn nào, hàng loạt bảo thuật cùng tỏa ra như được phủ lên trên người một tầng bảo quang.
Ầm ầm!
Thanh kiếm thần đỏ thẫm trong tay hắn rung động càng ác liệt hơn, hắn bay ngang trong bầu trời chém giết thẳng về trước.
"Boong, boong, boong..."
Tia lửa văng khắp nơi, thần uy kinh thế, một đám sinh linh chung quanh đều hút vào hơi khí lạnh, mà bên trên Đế quan thì nhân mã các tộc lại càng chấn động không thôi.
Là tranh đấu tuyệt thế, chém giết chết sống trong chớp mắt, khiến càn khôn run rẩy, đất trời sụp đổ.
Thạch Hạo nhíu mày, binh khí trong bay bóng hình kia quá chắc chắn, không ngờ lại có thể ngăn cản được binh khí tỏng tay hắn.
Chỉ là, Xích Mông Hoằng lại không cho rằng là như thế thế, binh khí nằm trong tay của luồng pháp thân mơ hồ đáng sợ kia đang từ từ rút ngắn, mỗi một lần va chạm thì lại ngắn đi một đoạn nên khiến hắn sợ hãi.
Binh khí trong tay Hoang là gì vậy, ngay cả pháp khí được ngưng tụ từ bóng mờ của Tiên đạo cũng có thể chém đứt ư? Quá nghịch thiên mà!
"A... Bốc cháy đi nào, nô lộ lò Xích vương, giết hắn cho ta!" Xích Mông Hoằng gào thét, toàn bộ máu tươi từ miệng lò lao ra đều ngưng tụ lên trên thân thể.
"A..." Xích Mông Hoằng gầm rú.
"Giết!"
Thạch Hạo gầm nhẹ giết thẳng về trước, kiếm thần đâm tới không gì là không thể phá.
Xoẹt, ánh kiếm thông thiên động địa, lần này hắn đã chém thẳng bóng hình kia thành hai nửa, máu tươi lan chảy, hai nửa thân thể ấy rơi xuống trong miệng lò.
Về phía Xích Mông Hoằng mà nói thì là tai nạn kinh khủng, hắn đã trọng thương, dù cho đó không phải là thân thể nhưng cũng lan tới hắn.
Bởi vì, pháp của hắn, đạo của hắn đều giao hòa với thân thể kia, hắn đã bị cắn trả.
Lần này, hắn tới đây để báo thù, đã chuẩn bị rất sung túc, không tiếc mọi giá đi tổ địa mài giũa và bất ngờ được lò linh Xích vương coi trọng rồi giao hòa đạt được thủ đoạn nghịch thiên này. Nhưng giờ nhìn lại, hắn gặp nguy rồi, muốn thất bại rồi!
"Từ trên người của ngươi ta thấy được Xích vương đang muốn làm gì, muốn đoạt đạo quả Tiên vương, xem Tiên vương như là ngọn lửa niết bàn để đốt cháy hắn, để bản thân lột xác thành bào thai vô địch. Nhưng mà, xem xét lại ai thỏa mãn cho ai thì còn chưa chắc à nhen!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.
Đây là phán đoán của hắn nhưng lại kinh động không ít người bao gồm cả Chí tôn.
Ngày xưa đều lan truyền rằng lò Xích vương đã chôn lấy Tiên vương và trở thành "Lò quan tài", chẳng lẽ còn có ẩn tình khác nữa ư!?
"Binh khí của ngươi có lai lịch gì?" Xích Mông Hoằng không cam lòng, lần này hắn mang theo thủ đoạn nghịch thiên tới đây nhưng vẫn thất bại, gặp phải đại bại, hắn căm phẫn.
Dưới ánh mắt của mọi người, nếu như lần này lại thất bại nữa thì hắn còn mặt mũi gì nữa, còn làm sao dám tự xưng là con cháu Đế tộc chứ?
"Tát đao trảm tiên, chém hết thảy yêu ma quỷ quái!" Thạch Hạo quát lên.
Xoẹt!
Hắn xuất thủ, ánh đỏ cuồn cuộn, nếu như không cảm ứng được uy hiếp, cảm nhận được khí tức của Tiên đạo thì hắn cũng sẽ không dễ dàng vận dụng tới thủ đoạn này.
Phụt!
Thân lò đỏ rực kia bị chém trúng, máu tươi phun ra và bị chém tan một cái lỗ lớn.
"A..."
Xích Mông Hoằng hét lớn, toàn thân phát sáng, bảo thuật ra hết quyết đấu với Thạch Hạo, dùng thân lò đối kháng.
Bởi vì, nằm trong loại trạng thái này thì hắn sẽ càng mạnh mẽ hơn, vững chắc hơn cả pháp thân của chính mình.
Hiện giờ, thân lò đều bị chém lìa, nếu như là dùng thân thể huyết nhục đón đánh thì chắc chắn lại càng không được.
"Dừng tay!"
Phía sau có mấy người nhanh chân áp sát uy hiếp về Thạch Hạo, tất cả đều tản ra khí tức đáng sợ, là sinh linh Đế tộc!
"Ha ha, ha ha..." Thạch Hạo cười lớn, mắt thần như điện, khí thế như cầu vồng, nói; "Chỉ tới thế là cùng, hôm nay sẽ giết thật sảng khoái, trước hết giết thú Thời gian rồi lại chém các ngươi sau! Đế tộc, cùng lên đi!"
Mọi người chấn động, hắn điên rồi ư? Muốn chiến nhiều vị Đế tộc, mỗi người đều khí thôn thiên địa.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 1661: Chém thú Thời Gian
10.0/10 từ 27 lượt.