Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1646: Ai dám nói bất bại

Ai đang nói vô địch, ai dám nói bất bại? Thời đại Đế cũng phải chết vẫn chưa từng nghe thấy!

Những câu này khiến người người thay đổi sắc mặt, đặc biệt là câu "Thời đại Đế cũng chết vẫn chưa từng nghe thấy" thì càng khiến sinh linh Bất hủ xúc động hơn, vì sao lại nhắc tới niên đại đó?!

Trấn áp An Lan, lời nói được phát ra từ trong miệng của người trẻ tuổi này khiến trăm nghìn vạn đại quân trên sa mạc vô ngần phía trước Đế quan đều yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, sau đó là sục sôi.

Tu sĩ dị vực đều tức giận, chỉ một thiếu niên nhưng lại dám nói sẽ áp chế An Lan? Đó là cổ tổ, là tồn tại chí cao, càng là một loại tín ngưỡng!

Ai dám khinh thường, ai có thể khinh thường, khiêu khích cấm kỵ tất phải giết!

"Giết hắn!"

"Kẻ mạo phạm Vương của ta phải chết!"

Tu sĩ các tộc hét lớn rồi dồn dập bay lên không để ra tay, bởi vì, rất nhiều người đều đã gặp Hoang và biết hắn là ai!

Đã từng là tù nhân, chỉ một thiếu niên mà lại dám maọ phạm Vương Bất hủ, thật sự gan to bằng trời! Phải lột da róc xương, trấn áp linh hồn vào trong mắt biển của biển khổ.

Đương nhiên, bọn họ cũng nhìn ra được điểm không bình thường của Thạch Hạo, nếu như ai chưa từng gặp qua thì khó mà nhận ra được, khí chất lúc này của hắn quá khác trước!

Tuy trẻ tuổi nhưng lại có khí thôn sơn hà, có khí phách duy ngã độc tôn, trên trời dưới đất ngoài ta còn ai!

Mái tóc đen phất phới, mắt thần như điện xẹt khiến người ta khó có thể nhìn thẳng, càng làm cho người khác cảm thấy nơm nớp lo sợ!

Ầm!

Một lát sau, Thạch Hạo nghiêng đầu nhìn về phương hướng dị vực, tựa như trời long đất lở vậy, trời cao rạn nứt, sa mạc vô ngần lún xuống, ánh mắt đó còn khủng khiếp hơn cả hư không đại liệt trảm nữa.

"A..."

Một đám người hét thảm, có người bị ánh sáng đó đâm trúng thì trở thành một đám mưa máu ngay tức khắc, còn có người bị chém thành hai khúc, tình cảnh vô cùng đáng sợ.

Ầm!

An Lan xuất thủ, mâu cổ hoàng kim vạch nhẹ một cái ngăn cách lại trời cao, ngăn cản tất cả những thứ này.

"Một giọt máu, bất quá chỉ là vết tích tàn khuyết mà thôi, dù cho ngươi là ai cũng khó có thể thoát khỏi kiếp nạn số mệnh!" An Lan lên tiếng, lời nói trầm ổn, cho tới lúc này hắn vẫn chưa từng dao động chút nào.

Xoẹt!

Thạch Hạo ra tay, không cần nói nhiều, một tay vung lên, thần mang to lớn vọt lên tận mây, tựa như là dung nham của núi lửa phun ra rọi sáng cả bầu trời, uy thế chấn động cả đất trời.

Ầm ầm!

Tiếp đó, đột nhiên cả người hắn phát sáng rồi quét ngang một cái khiến càn khôn chấn động! Hào quang óng ánh đó hóa thành một thanh đao, đao trảm đạo!

Thời khắc này, thanh đao này cắt lìa quy tắc mọi thế giới, tách ra hoa văn đại đạo, chém thẳng tới, phá tan tất cả ngăn cản!


Gào!

Vô hình trung, trong hư không phát ra tiếng gào lớn.

Đó là khí thế của An Lan, hắn không hề lên tiếng thế nhưng lại tuôn ra sát khí vô lượng và nổ tung ở nơi đó, mơ hồ có thể thấy được một vị Quân chủ cái thế đang thét dài!

Càn khôn nổ tung, hư không phát ra âm thanh đáng sợ tựa như ác quỷ vạn cổ gầm rú.

Hắn dùng thanh trường mâu trong tay đón đỡ và đâm thẳng về phía trường đao kia!

Tất cả mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, đặc biệt là sinh linh của dị vực, dù gì đây cũng là Vương của bọn họ, là tín ngưỡng của bọn họ, thế nhưng lại bị người thiếu niên này ép phải toàn lực ra tay.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, thế nhưng An Lan vẫn chưa bao giờ nghiêm túc như thế!

Trước đó, dù cho là bia Trấn Tiên, tàn đồ của Sát trận đệ nhất của cổ kim cũng không thể khiến hắn thay đổi sắc mặt, hiện giờ thì lại vung lên thần mâu, chân chính diễn ra cuộc đại quyết đấu!

Khi nào thì An Lan mới nghiêm nghị như vậy, năm xưa khi đối mặt với Tiên vương của Tiên cổ, khi đối chiến một mất một còn với đối thủ thì cũng chỉ như thế mà thôi.

Boong!

Tia lửa văng khắp nơi, mâu cổ hoàng kim bạo nổ ra những gợn sóng tựa như đại dương, thần mang thì nhấn chìm cả bầu trời, khủng khiếp vô cùng, khiến thần hồn người người kinh hãi!

Bên trong sa mạc vô ngần là ngàn vạn sinh linh, vô số đại quân ngã rạp trên mặt đất, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, bị uy thế vô thượng ấy giam cầm và như muốn nổ tung.

Đây cũng là kết quả mà An Lan đã ra tay bảo vệ bọn họ, nếu không, dưới một đòn này của hai đại cường giả thì mỗi dư âm tràn ra cũng đủ hủy diệt cường giả các tộc rồi.

Giữa bầu trời, năm tờ pháp chỉ đồng thời phát sáng, không chỉ muốn chống lại Thiên uyên mà còn vương xuống ngàn vạn mưa ánh sáng để bảo vệ đại quân dị vực!

Nếu không, chỉ mình An Lan thì không thể phòng ngự hết ddược!

Bỏi vì, hủy diệt dễ hơn xây dựng, hai cường giả quyết đấu sẽ tạo nên lực phá họa cực kỳ lớn, một người khó có thể phòng vệ toàn diện được!

Tới lúc ánh sáng tản đi hết, mọi người thức tỉnh lại từ trong cơn lạnh run thì hai cường giả vẫn đang đối kháng, khí tức đỉnh cao che ngợp cả bầu trời.

Cũng may là, Du Đà xuất hiện, bản thân tản ra ánh sáng vô lượng, tự mình ngăn chặn lại những đạo tắc và hoa văn đáng sợ kia, bảo vệ tu sĩ các tộc của dị vực.

"Đó là..."

Mọi người giật mình, một bên lưỡi mâu cổ hoàng kim của An Lan chợt xuất hiện một lỗ thủng, chuyện này đáng sợ biết dường nào!

Đó là binh khí của Vương Bất hủ nhưng lại bị hư hao, là do đòn đánh vừa nãy!

Tu sĩ dị vực chấn động không thôi!

Bọn họ trợn mắt nhìn kỹ, tuy rằng đao trảm đạo trong tay của người trẻ tuổi kia không còn, đã hóa thành mưa ánh sáng thế nhưng đó không phải là thực thể, vẫn còn có thể hình thành lại.


"Binh khí của cổ tổ An Lan sao có thể bị hao tổn chứ!?" Một đám người ngây dại, không tin đây là sự thật.

Binh khí kia trường tồn từ vạn cổ, làm sao có thể thiếu khuyết đi một miếng chứ?

Bên trong sa mạc vô ngần, An Lan lạnh lùng không hề giận dữ gì cả, trái lại càng yên tĩnh hơn, con ngươi sâu thẳm như biển nhìn chằm chằm Thạch Hạo, giống như đang muốn nhìn thấu linh hồn của hắn!

Đây không phải là Hoang ư, chỉ nhận được một giọt máu thì tại sao có thể có sức chiến đấu như thế? Đây chính là nghi vấn của cường giả các tộc dị vực.

"Giọt máu này không hề đơn giản!" Du Đà lên tiếng, hắn được hỗn độn bao phủ nên mờ ảo vô cùng, khiến vạn linh trong thiên địa phải kinh sợ!

Được một vị Vương đánh giá như vậy đủ để chứng minh sự khủng khiếp của giọt máu đó, người thiếu niên tuy quen thuộc mà lại xa lạ kia không ngờ mạnh mẽ như thế, vẫn là Hoang ư?!

An Lan bỗng lên tiếng, nói: " Chỉ là một giọt máu mà thôi, cố gắng phát huy ra sức mạnh đỉnh cao, ngươi có thể kéo dài tới khi nào chứ, cùng lắm chỉ xuất được vài chiêu nữa mà thôi, đang tìm chết!"

Đồng thời, vào lúc này thanh chiến mâu hoàng kim kia đã tự động khôi phục, màu vàng lan tỏa, từ trong thiên địa, từ trong hư không rút lấy tinh khí tinh kim!

Tạo vật!

Đây là sức mạnh vô thượng, nó tái tạo lưỡi mâu, càng khiến nó thêm óng ánh, ánh sáng hoàng kim đè ép cả trời cao và chói mắt tới cực điểm, vương binh tuyệt thế có một không hai.

Khí chất của Thạch Hạo đầy ác liệt tựa như là tiên kiếm vô địch lao ra khỏi vỏ, đè ép hồn phách người đối diện, bên trong tròng mắt của hắn bạo phát ra hào quang tựa như sinh linh cả thế giới đang phi tiên, mưa ánh sáng mênh mông nhấn chìm cả vòm trời.

Mà đây cũng chỉ là ánh mắt của hắn thôi, khiến người khác phải kinh hãi!

"Muốn ăn đòn!"

Đây chính là lời nói bên dưới khí chất đầy ác liệt của Thạch Hạo, thúc ép nguyên thần của người nhìn, hắn tự phụ và siêu nhiên, tựa như đang đối mặt với một sinh linh tầm thường và quát lớn đầy tùy ý.

"Ha ha, ha ha..."

Phía sau, có sinh linh Bất hủ nhịn không được cười lớn, giận dữ nên cười, dám nói chuyện với tín ngưỡng của hắn như vậy, dám hành xử như vậy với Vương Bất hủ?

Thật cho rằng, chính mình vô địch cả cổ kim tương lai ư?

Nhưng mà, An Lan cũng không hề quát lớn gì cả, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn, con mắt tựa như tinh không sâu lắng, bên trong có cảnh tượng hủy diệt tất cả, cũng có đại thế thức tỉnh đầy rầm rộ của vạn vật, hắn chấn mạnh trường mâu hoàng kim rồi đâm thẳng về trước

Ầm ầm!

Mà lúc này, Thạch Hạo cũng chẳng hề ở không, ánh sáng chiếu rọi cả bầu trời, khí tức tuyệt thế lan tràn ẩn chứa đại thế vô địch!

Hắn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích mảy may thế nhưng trên đỉnh đầu lại kết ra một tòa đạo đài, một giọt máu lóng lánh ánh sáng và từ trên đạo đài ấy hiện ra một người từ xếp bằng chuyển sang đứng thẳng.

Ầm!

Người kia bước xuống, ép thẳng về phía An Lan.

Đây là? Tất cả mọi người đều ngây người.

Người kia không chỉ có khí phách cái thế, thực lực vô địch mà hình dáng cũng rất quen thuộc, khiến linh hồn người người run động.

Dù cho là An Lan cũng ngây người, lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt như vậy, bởi vì, chuyện phát sinh đã không còn nằm trong dự liệu hắn nữa.

Trên đỉnh đầu người kia xuất hiện một binh khí được rèn đúc từ chín loại tiên kim, và cũng có mẫu khí vạn vật buông xuống, quá quen thuộc, trước đây không lâu hắn vẫn còn đang đối kháng.

"Chuyện này... không phải là người kia ư?" Một đám cao thủ của dị vực ngây dại, cường giả bí ẩn tới từ dị thời không, đang đạp trên đỉnh lớn, đang đứng giữa bầu trời, hoàn toàn giống với người này.

Chỉ có điều, trên đỉnh đầu của người này là một chiếc đỉnh rồi bắt đầu thể hiện ra phong thái tuyệt đỉnh, vung quyền đánh thẳng về phía An Lan.

"Ầm!"

Dưới một quyền này, trời long đất lở.

Sắc mặt của An Lan biến đổi, giơ trường mâu màu vàng lên đâm thẳng về phía nắm đấm của người kia.

Booong!

Mẫu khí vạn vật lưu chuyển ngăn trở lưỡi mâu lại, còn nắm đấm kia thì tiếp tục nện mạnh về trước, thần dũng vô địch.

Rầm!

An Lan ngửa đầu, phù văn đầy người, tuôn ra sức mạnh chấn nhiếp cả đất trời, toàn diện phóng thích sức mạnh cái thế của Vương Bất hủ để chống lại người này.

"Chỉ một giọt máu mà cũng muốn lật trời ư?" An Lan hét lớn.

Vù, đỉnh lớn rung động, nó bay thẳng về phía hắn và tiến hành trấn áo.

"Muốn ăn đòn!" Đây là lời đáp trả dành cho An Lan.

Cùng thời gian đó, tiếng ầm vang vọng, trên đỉnh đầu của Thạch Hạo lần nữa cuồn cuộn ra sương mù hỗn độn, một tòa đạo đài xuất hiện và mặt trên có một người đang ngồi xếp bằng, một giọt máu thoáng hiện ra ánh sáng và có vết tích Luân hồi đang chảy xuôi.

Tiếp đó, người này cũng đứng thẳng người rồi bước từ trên đạo đài xuống, dáng người hùng vĩ, khí thôn thiên hạ, bễ nghễ dòng sông lịch sử, muốn hỏi thiên hạ rằng, ai có thể so tài!

Khuôn mặt của người này mơ hồ, phía trên đỉnh đầu của hắn xuất hiện một tòa tháp chín tầng, lan tỏa ra khí tức hồng hoang vũ trụ!

"Tòa tháp kia?" Trên tường thành Đế quan, Nguyệt Thiền, Ma nữ, Thanh Y đều ngạc nhiên, bởi vì bọn họ từng thấy qua nó, từng đi cùng với Thạch Hạo, là tòa tiểu Tháp kia, thế nhưng hiện tại là vẻ hoàn chỉnh chứ không phải không trọn vẹn như trước.

Là tòa tiểu Tháp năm xưa từng đi cùng với Thạch Hạo!

Trên đỉnh đầu của người này có một tòa cổ tháp chín tầng bồng bềnh tiến về trước, nó phun ra ba chữ với An Lan: "Muốn ăn đòn!"

Tựa như là cường giả cái thế, bễ nghễ người tới sau.

Khí tức vô lượng ngập tràn, hắn tựa như từ bên trong sông dài năm tháng cổ xưa tới đây, đỉnh thiên lập địa, vô địch thiên hạ.

Ầm!


Hắn trấn áp về trước, muốn đánh hạ An Lan.

Ầm!

An Lan biến sắc, con ngươi co rút lại, việc này quá kỳ dị!

Tay kia của hắn không thể tiếp tục nâng Đế thành nguyên thủy nữa nên đành phải buông ra, bởi vì, hắn cảm nhận được áp lực quá lớn.

Bích, tựa như một giới bị phá diệt, tầng tháp chín tầng trên đỉnh đầu có thể áp chế hồng hoang vũ trụ chấn động, nó đồng thời tiến về trước cùng với người kia, phá diệt vạn vật.

Phía sau là năm tờ pháp chỉ phát sáng, Du Đà hét lớn chống lại Thiên uyên, tiếp tục nâng lên Đế thành nguyên thủy.

An Lan bị ép phải không ngừng rút lui.

"Ầm!"

Sau khi đón đánh với một người thì An Lan nhanh chóng phi về sau, bởi vì hai người kia quá khủng khiếp.

Tại sao sẽ như thế?

Tại sao lại xuất hiện hai sinh linh này, tới từ nơi nào?

"An Lan ta, vô địch đương đại, ai có thể áp chế ta?!" An Lan thét dài, thiên địa nứt toác.

Nhưng mà, bịch, chiếc đỉnh kia lao tới phá tan trường mâu màu vàng của hắn, tiếp đó là tòa tháp kia hiện lên rồi nện mạnh xuống khiến thân thể của An Lan run rẩy, lảo đảo thối lui.

"Muốn ăn đòn!"

Thạch Hạo lần nữa quét khẽ, lần này trên đỉnh đầu cũng không có đạo đài hiện lên nữa thế nhưng lại có một bóng mờ mông lung lao ra, một giọt máu lấp lánh ánh sáng lung linh, tiếp đó là vết tích Luân hồi phồng lên.

Ầm!

Bóng mờ này kết hợp với chân thân Thạch Hạo, nó trở lại hòa vào cùng nhau và toát ra đại khí cái thế vô địch đương đại, độc tôn vũ nội!

Keeng!

Trong tay hắn xuất hiện một cây kiếm thai đầy chói mắt, nó trở thành binh khí của hắn rồi bổ tới, cũng quát lên: "Muốn ăn đòn!"

Bịch, An Lan bay ngang.

Trăm nghìn vạn đại quân dị vực như muốn phát điên, sao thế này? Thiếu niên kia tại sao lại thể hiện ra cảnh tượng khủng khiếp như thế chứ?

Tại sao lại trở thành ba người, hơn nữa còn rất là yêu dị, tất cả đều là cường giả cái thế.

Cảnh tượng nơi ấy rất đáng sợ, tựa như tồn tại ở quá khứ, hiện tại, tương lai vậy, ba người hòa vào cùng nhau, vô địch thiên hạ!

Chỉ khẽ quát và tiến đánh đầy đơn giản, vậy mà lại có thể áp chế được Vương Bất hủ ư?!

Thế Giới Hoàn Mỹ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Story Chương 1646: Ai dám nói bất bại
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...