Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1502: Đệ nhị thiên hạ
Rừng rậm Thiên Thú trở nên náo loạn, người càng lúc càng đông, một đám tu sĩ mạnh mẽ cùng nhau đuổi giết Hoang!
Bởi vì, sau mỗi lần phát hiện Thạch Hạo thì sẽ có người lấy ra pháp khí đặc biệt bắn lên trời cao, ánh sáng rực rỡ tỏa ra và định vị tọa độ của hắn.
Rất may là rừng rậm Thiên Thú quá mức mênh không, không thấy điểm cuối, chỉ một khe núi cũng có thể tới mấy chục vạn dặm, chỉ một dãy núi cũng có thể vắt ngang cả trăm vạn dặm, diện tích lớn như vậy mới đủ khả năng để Thạch Hạo lưu vong.
Ngoài ra, điểm mấu chốt chính là, sinh vật nguy hiểm nhất trong khu rừng núi này cũng không chỉ mỗi mình tu sĩ của dị vực, mà còn có rất nhiều những thiên thú khác.
Có một lần khi Thạch Hạo gần như bị đuổi kịp thì hắn cắn răng nhằm về một hang đá, lập tức dẫn ra một con cổ thú và tàn phá bừa bãi toàn bộ dãy núi ấy.
Còn có một lần khác, hắn gần như bị chém lìa đầu lâu, kết quả khi rơi vào trong một đầm lầy thì đã kinh động tới một con Chúc Long hiếm thấy từ xưa nay, sau đó thì con này đã một hơi nuốt sạch sáu tên đại tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất.
Dù sao thì Thạch Hạo cũng quá nhỏ yếu, mỗi lần gặp phải thiên thú thì hắn rất dễ bị bỏ qua, không phải là mục tiêu phải công kích cho bằng được.
Mặc dù là như vậy thì phải tới ba lần Thạch Hạo thiếu chút nữa đã bị thiên thú nuốt trôi, còn có rất nhiều lần suýt chút nữa bị đám người của dị vực đuổi kịp và phân thây.
Cứ thế hắn không ngừng lưu vong, trong quá trình này đã gợi nên những cuộc đại loạn trong rừng rậm Thiên Thú này!
Bởi vì, người tham dự càng lúc càng nhiều hơn!
"Báo, lúc chuẩn bị bao vây thành công Hoang thì chợt có sáu con thiên thú lao tới và săn giết cao thủ giới ta!"
Bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, có người tới báo cáo cho các cao tầng.
"Báo, trong lúc Hoang chạy trốn thì đã giết chết vương giả trẻ tuổi của Huyết Đằng tộc!" Lại có người bẩm báo, lúc này gợi nên những tiếng kinh ngạc.
Huyết Đằng tộc, là vương tộc đỉnh cấp của Thực Vật hệ, trong thế giới của bọn hắn thì có tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ dị thường, trong tộc có Bất Hủ trấn áp tộc vận, đứng ngạo nghễ cả vạn cổ.
Ngoài ra, trước đây không lâu thì mọi người còn gặp được một vị cường nhân của tộc này, lúc ở trong dãy núi Thần Dược thì thấy được một cây huyết đằng, đó chính là Chí Tôn của tộc này, chỉ có điều đã lạc lối ở nơi ấy.
"Không xong, tiểu chủ nhân của Thiên Ách tộc cũng đã bị Hoang giết chết, hình thần đều diệt!" Lại có tin tức truyền tới, càng gợi ra chấn động mạnh hơn.
Bởi vì, lai lịch của Thiên Ách tộc quá lớn, năm đó thiếu chút nữa thì đã trở thành Đế tộc, từng xuất hiện một vị đại nhân vật vô thượng gọi là Thiên Ách, địa vị của người này tương tự như Hạc Vô Song hiện tại vậy.
Nghe đồn, sau đó vì muốn đột phá trở thành Vương Bất Hủ nên đã bất hạnh bỏ mạng.
Thế nhưng, tạo hóa mà hắn lưu lại quá nhiều, dù là kinh thư hay là binh khí bất hủ, hoặc là chân huyết của hắn... tất cả cả đều được tộc này kế thừa.
Nghe đồn, tộc này lại xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ, rất có thể sẽ bước lên con đường của Thiên Ách!
Tiểu chủ nhân của một bộ tộc như vậy chết đi thì tuyệt đối là một hồi bão táp, rất có thể sẽ kinh động cao thủ tuyệt thế của tộc này xuất thế.
Cùng lúc đó, người của Đế quan cũng đạt được tin tức.
"Cái gì, quần hùng dị vực săn bắt Hoang, không xong, chúng ta phải đi cứu viện, không thể trì hoãn được nữa!"
"Nhất định phải ngăn cản lại những chuyện này!"
Trưởng lão của một vài thế gia Trường Sinh đứng ngồi không yên, bọn họ phát hiện, chiếc rương gỗ mục này liên quan tới việc rất quan trọng nào đó!
Đồng thời, rất nhiều cường giả trong Đế quan chợt sinh ra cảm giác nhục nhã, hậu bối của bọn họ bị đuổi giết thế nhưng bọn họ lại không thể ra sức, không cách nào đi cứu viện được.
"Không cần phải gấp gáp làm gì, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cùng với một vị tiền bối khác đã tới đó rồi." Có người động viên.
Bởi vì, dù cho có tới nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ vô dụng mà thôi, bên ngoài rừng rậm Thiên Thú có đại quân của dị vực cùng với mấy đại Chí Tôn, nếu như giao thủ thì tuyệt không thể nào tưởng tượng ra được.
Lúc này, rừng rậm Thiên Thú càng ngày càng nguy hiểm, vô cùng loạn lạc.
Thạch Hạo lưu vong, dọc theo đường này hắn đã khuấy lên phong vân vô tận, phạm vi đã mấy trăm vạn dặm, hấp dẫn đông đảo tu sĩ tới khu vực này, tất cả đều đang đuổi giết hắn.
Trên thực tế, khi biết được rương gỗ mục nằm trong tay hắn thì những người lĩnh quân ở bên ngoài sớm ra lệnh để cho càng nhiều cường giả đi vào để giết chết Hoang, mang chiếc rương gỗ đó ra.
Tới hiện tại, Thạch Hạo đã không cần thu hút cường giả tới nữa, bởi vì hắn đã bị vây kín, rơi vào tuyệt cảnh.
"Nếu muốn chết thì cùng nhau chết đi!" Thạch Hạo lạnh giọng nói, hắn không thèm đếm xỉa gì nữa.
Sau khi quấy phá rừng rậm Thiên Thú này thì hắn quyết đoán chạy thẳng về một phương hướng đã định.
Hắn muốn dẫn đám người này đi chịu chết, đương nhiên hắn cũng rất hi vọng bản thân sẽ sống sót, sẽ tránh qua được tai nạn lần này.
Nếu như những người ở phía sau kia chết đi phân nửa thì Thạch Hạo cũng đã thỏa mãn lắn rồi, bởi vì phần lớn đều là các tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất, chí ít trong tầm mắt của hắn thì phải có tới chục người.
Hơn nữa còn có những hậu bối, những người đi theo của những đại cao thủ này, bóng người lít nhít tựa như một dòng lũ đổ ập tới.
Người của dị vực sớm đã hận Thạch Hạo thấu xương, dọc theo đường truy đuổi này, bởi vì duyên cớ thiên thú nên bọn họ đã tổn thương nặng nề, bởi vì nhân số quá nhiều nên trở thành mục tiêu lớn, không thể tránh khỏi gặp phải nguy cơ được.
"Hoang, để xem lần này ngươi trốn tới chỗ nào nữa!"
Những người ở phía sau vững tin hắn không cách nào trốn thoát được nữa, đã bị vây chặt ở khu vực này, nhất định sẽ bị giết chết.
Thạch Hạo kiên quyết tiến lên, mục tiêu chính là vị trí của cây khô kia, hắn muốn đi vào đó và dựa vào nó để giết sạch mọi người.
Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy, lúc phát uy thì cây khô kia đáng sợ tới mức nào, nhóm đội ngũ của dị vực tiến vào nơi này đầu tiên đã bị nó giết chết toàn bộ.
Vùng núi lùi dần về phía sau, âm thanh gió thổi vù vù bên tai, Thạch Hạo nhanh chóng chạy trốn và sắp tiếp cận nơi ấy.
Cổ mộc che trời, dây leo quấn kín núi, khu vực này vô cùng yên tĩnh, không hề có tiếng vượn hót hổ gầm nào, không một con thiên thú nào dám qua lại nơi đây.
Từ rất xa thì Thạch Hạo đã thấy được bóng dáng mơ hồ của cây khô nằm sâu trong dãy núi, hắn dõi mắt nhìn về nơi ấy.
Sau khi tới nơi này thì hắn đã thu lại toàn bộ chiến khí, không dám lộ ra chút sát cơ nào, bởi vì cây cổ thụ này quá mức đáng sợ.
"Lần trước, chỉ có mỗi mình ta không ra tay còn lại những người khác đều động thủ, kết quả mình ta sống sót còn bọn họ chết sạch cả." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đây là suy đoán của hắn và cũng là lá bài tẩy mà hắn muốn mượn dùng từ nơi này, không biết có thể thành công hay không.
Có thể nói, Thạch Hạo đang rất mạo hiểm, muốn mượn cây khô này để giết chết toàn bộ đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, việc này rất là điên cuồng nhưng cũng rất là nguy hiểm, chính hắn cũng sơ sót một cái là bỏ mạng ngay.
"Hoang, ngươi trốn không thoát đâu!" Phía sau truyền tới tiếng cười lạnh khiến người khác rét run.
Một nhóm đại tu sĩ mang theo con cháu hậu bối nhanh chóng tiếp cận.
Mà tốc độ của Thạch Hạo lại càng nhanh hơn, bởi vì hắn nhất định phải kéo dài khoảng cách, không thể để cho mấy người nhanh nhất tiếp cận phạm vi có thể tấn công hắn.
Hắn hi vọng, tới thời điểm mà hắn chủ động dừng lại thì sẽ để cho nhóm người này vây kín hắn ngay trước mặt cây khô, như vậy sẽ giết sạch toàn bộ!
Đây là một kế hoạch điên cuồng, bởi vì dị vực không hề biết có một gốc cây khô đáng sợ như vậy, đây chính là chỗ mà Thạch Hạo dựa vào.
Rất nhanh thì Thạch Hạo đã nhìn thấy được gốc cây đó, nó to lớn thế nhưng trơ trọi chẳng một chiếc lá, toàn thân hiện màu đen, tán cây khô mở rộng, trường tồn trên thế gian đã không biết bao nhiêu vạn năm rồi.
Một gốc cây khô khiến Thạch Hạo phải vô cùng nghiêm túc, trong lòng gấp gáp vô cùng.
Hắn rất lo lắng, sợ rằng cây khô này phát tác sớm, trong chớp mắt sẽ mở rộng cành cây và đánh giết mọi người.
Rõ ràng nó đã mất đi sinh cơ, không hề có một chiếc lá nào thế nhưng vì sao lại có lực sát thương mạnh mẽ như vậy?
Thạch Hạo tới gần, chỉ còn mấy chục dặm nữa thì sẽ tới gần cây cổ thụ đó rồi.
Nhưng đột nhiên dưới chân hắn phát sáng, việc này khiến hắn rất ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện ra được khu đất mà mình đang giẫm lên có gì đó kỳ lạ.
Mảnh đất dưới chân hắn không hề có một ngọn cỏ nào, phạm vi tầm mười trượng, có hoa văn đan dệt, nó đang nhanh chóng phát sáng.
Đây là con đường hắn phải tới, kết quả không nghĩ rằng lại phát đông một tòa cổ trận.
"Vù!"
Hư không bị xuyên thủng và một con đường xuất hiện, Thạch Hạo bị động truyền tống vào bên trong.
"Không xong, tên kia bị truyền tống đi rồi!" Phía sau chợt có người tức giận nói.
Trên thực tế, Thạch Hạo cũng hết sức không cam lòng, hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng, muốn dẫn mọi người xông vào gần cây khô kia và tiễn đưa cả đám lên đường.
Nói như vậy, đây tuyệt đối là một chiến công khiến đại quân dị vực khiếp sợ!
Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt thì hắn lại bị truyền tống đi.
Trước khi đường hầm hư không này đóng lại thì một đám người của dị vực đều nhìn thấy được tình cảnh ở phía cuối đường hầm này.
"Ồ, là nơi ấy!"
"Trung tâm cổ địa, cách nơi này cũng không xa mấy!"
"Mặc kệ nơi ấy có phải là cấm địa hay không thì chúng ta cũng phải xông vào, tuyệt không thể từ bỏ chiếc rương gỗ đó được, hai vị đại nhân Du Đà, An Lan đã hạ mệnh lệnh bắt buộc phải đoạt được!"
Một đám cường giả đứng phía sau nhanh chóng đưa ra quyết định, sẽ không dừng lại!
Thạch Hạo vừa mới tiếp cận lối ra thì hắn liền biết đây là nơi nào, bởi vì hắn từng nhìn thấy vị trí này từ rất xa.
Ầm!
Hắn ngã ầm xuống mặt đất, sâu trong linh hồn truyền ra cảm giác run rẩy!
Đây là một vùng đất thần thánh, xung quanh là cỏ cây um tùm, hết thảy lá cây đều phát sáng rực rỡ, tinh khí lượn lờ.
Mà ở phía trước, cũng chính là nơi trung tâm của khu vực này lại không hề có chút ngọn cỏ nào, thực vật gì cũng không có.
Nhưng mà nó cũng chưa làm người khác cảm thấy hoang vu, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy thánh khiết, không nhiễm bụi trần gì.
Phía trước nơi trung tâm có một vài ngọn núi cao lớn vô cùng, tất cả đều là đá, đều lưu chuyển khí hỗn độn, vả lại còn đi kèm đôi chút tiên quang!
Đây là một khu phúc địa không thể nào tưởng tượng được, thai nghén ra khí Tiên chân chính.
Bên trên ngọn núi đá ấy có một đồ vật rất khổng lồ đang lơ lửng giữa trời, tiên khí ngập tràn bao phủ lấy nó, đây chính là khởi nguồn khiến linh hồn Thạch Hạo run sợ.
Đó là một sinh vật, trước khi tiến vào rừng rậm Thiên Thú thì Thạch Hạo từng nghe qua tiếng gào của nó và cũng liếc nhìn qua.
Khi nhìn kỹ, trên người con cổ thú này có một sợi xiềng xích nối liền với ngọn núi đá bên dưới, nó bị xích chặt ở nơi này!
Nên biết, bên trên đầu lâu của con cổ thú này có một món binh khí Tiên đạo đâm xuyên ngang, thứ này mang theo tiên khí, hết sức kinh người.
Bị tiên khí đâm xuyên đầu lâu thế nhưng nó không hề tuyệt diệt, vẫn còn sinh cơ!
Trên ngọn núi đá bên dưới có một tấm bia đá, sợi dây xích khóa chặt con cổ thú được quấn ở bên trên tấm bia này, bên trên tấm bia này có viết bốn chữ thật lớn được lưu lại từ thời đại Tiên cổ: Đệ Nhị Thiên Hạ.
"Ở nơi ấy!" Tu sĩ của dị vực cũng đã đuổi tới, xông đến nơi này!
Thế Giới Hoàn Mỹ
Bởi vì, sau mỗi lần phát hiện Thạch Hạo thì sẽ có người lấy ra pháp khí đặc biệt bắn lên trời cao, ánh sáng rực rỡ tỏa ra và định vị tọa độ của hắn.
Rất may là rừng rậm Thiên Thú quá mức mênh không, không thấy điểm cuối, chỉ một khe núi cũng có thể tới mấy chục vạn dặm, chỉ một dãy núi cũng có thể vắt ngang cả trăm vạn dặm, diện tích lớn như vậy mới đủ khả năng để Thạch Hạo lưu vong.
Ngoài ra, điểm mấu chốt chính là, sinh vật nguy hiểm nhất trong khu rừng núi này cũng không chỉ mỗi mình tu sĩ của dị vực, mà còn có rất nhiều những thiên thú khác.
Có một lần khi Thạch Hạo gần như bị đuổi kịp thì hắn cắn răng nhằm về một hang đá, lập tức dẫn ra một con cổ thú và tàn phá bừa bãi toàn bộ dãy núi ấy.
Còn có một lần khác, hắn gần như bị chém lìa đầu lâu, kết quả khi rơi vào trong một đầm lầy thì đã kinh động tới một con Chúc Long hiếm thấy từ xưa nay, sau đó thì con này đã một hơi nuốt sạch sáu tên đại tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất.
Dù sao thì Thạch Hạo cũng quá nhỏ yếu, mỗi lần gặp phải thiên thú thì hắn rất dễ bị bỏ qua, không phải là mục tiêu phải công kích cho bằng được.
Mặc dù là như vậy thì phải tới ba lần Thạch Hạo thiếu chút nữa đã bị thiên thú nuốt trôi, còn có rất nhiều lần suýt chút nữa bị đám người của dị vực đuổi kịp và phân thây.
Cứ thế hắn không ngừng lưu vong, trong quá trình này đã gợi nên những cuộc đại loạn trong rừng rậm Thiên Thú này!
Bởi vì, người tham dự càng lúc càng nhiều hơn!
"Báo, lúc chuẩn bị bao vây thành công Hoang thì chợt có sáu con thiên thú lao tới và săn giết cao thủ giới ta!"
Bên ngoài rừng rậm Thiên Thú, có người tới báo cáo cho các cao tầng.
"Báo, trong lúc Hoang chạy trốn thì đã giết chết vương giả trẻ tuổi của Huyết Đằng tộc!" Lại có người bẩm báo, lúc này gợi nên những tiếng kinh ngạc.
Huyết Đằng tộc, là vương tộc đỉnh cấp của Thực Vật hệ, trong thế giới của bọn hắn thì có tiếng tăm lừng lẫy, thực lực mạnh mẽ dị thường, trong tộc có Bất Hủ trấn áp tộc vận, đứng ngạo nghễ cả vạn cổ.
Ngoài ra, trước đây không lâu thì mọi người còn gặp được một vị cường nhân của tộc này, lúc ở trong dãy núi Thần Dược thì thấy được một cây huyết đằng, đó chính là Chí Tôn của tộc này, chỉ có điều đã lạc lối ở nơi ấy.
"Không xong, tiểu chủ nhân của Thiên Ách tộc cũng đã bị Hoang giết chết, hình thần đều diệt!" Lại có tin tức truyền tới, càng gợi ra chấn động mạnh hơn.
Bởi vì, lai lịch của Thiên Ách tộc quá lớn, năm đó thiếu chút nữa thì đã trở thành Đế tộc, từng xuất hiện một vị đại nhân vật vô thượng gọi là Thiên Ách, địa vị của người này tương tự như Hạc Vô Song hiện tại vậy.
Nghe đồn, sau đó vì muốn đột phá trở thành Vương Bất Hủ nên đã bất hạnh bỏ mạng.
Thế nhưng, tạo hóa mà hắn lưu lại quá nhiều, dù là kinh thư hay là binh khí bất hủ, hoặc là chân huyết của hắn... tất cả cả đều được tộc này kế thừa.
Nghe đồn, tộc này lại xuất hiện một nhân vật mạnh mẽ, rất có thể sẽ bước lên con đường của Thiên Ách!
Tiểu chủ nhân của một bộ tộc như vậy chết đi thì tuyệt đối là một hồi bão táp, rất có thể sẽ kinh động cao thủ tuyệt thế của tộc này xuất thế.
Cùng lúc đó, người của Đế quan cũng đạt được tin tức.
"Cái gì, quần hùng dị vực săn bắt Hoang, không xong, chúng ta phải đi cứu viện, không thể trì hoãn được nữa!"
"Nhất định phải ngăn cản lại những chuyện này!"
Trưởng lão của một vài thế gia Trường Sinh đứng ngồi không yên, bọn họ phát hiện, chiếc rương gỗ mục này liên quan tới việc rất quan trọng nào đó!
Đồng thời, rất nhiều cường giả trong Đế quan chợt sinh ra cảm giác nhục nhã, hậu bối của bọn họ bị đuổi giết thế nhưng bọn họ lại không thể ra sức, không cách nào đi cứu viện được.
"Không cần phải gấp gáp làm gì, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cùng với một vị tiền bối khác đã tới đó rồi." Có người động viên.
Bởi vì, dù cho có tới nhiều người hơn nữa thì cũng chỉ vô dụng mà thôi, bên ngoài rừng rậm Thiên Thú có đại quân của dị vực cùng với mấy đại Chí Tôn, nếu như giao thủ thì tuyệt không thể nào tưởng tượng ra được.
Lúc này, rừng rậm Thiên Thú càng ngày càng nguy hiểm, vô cùng loạn lạc.
Thạch Hạo lưu vong, dọc theo đường này hắn đã khuấy lên phong vân vô tận, phạm vi đã mấy trăm vạn dặm, hấp dẫn đông đảo tu sĩ tới khu vực này, tất cả đều đang đuổi giết hắn.
Trên thực tế, khi biết được rương gỗ mục nằm trong tay hắn thì những người lĩnh quân ở bên ngoài sớm ra lệnh để cho càng nhiều cường giả đi vào để giết chết Hoang, mang chiếc rương gỗ đó ra.
Tới hiện tại, Thạch Hạo đã không cần thu hút cường giả tới nữa, bởi vì hắn đã bị vây kín, rơi vào tuyệt cảnh.
"Nếu muốn chết thì cùng nhau chết đi!" Thạch Hạo lạnh giọng nói, hắn không thèm đếm xỉa gì nữa.
Sau khi quấy phá rừng rậm Thiên Thú này thì hắn quyết đoán chạy thẳng về một phương hướng đã định.
Hắn muốn dẫn đám người này đi chịu chết, đương nhiên hắn cũng rất hi vọng bản thân sẽ sống sót, sẽ tránh qua được tai nạn lần này.
Nếu như những người ở phía sau kia chết đi phân nửa thì Thạch Hạo cũng đã thỏa mãn lắn rồi, bởi vì phần lớn đều là các tu sĩ thuộc cảnh giới Độn Nhất, chí ít trong tầm mắt của hắn thì phải có tới chục người.
Hơn nữa còn có những hậu bối, những người đi theo của những đại cao thủ này, bóng người lít nhít tựa như một dòng lũ đổ ập tới.
Người của dị vực sớm đã hận Thạch Hạo thấu xương, dọc theo đường truy đuổi này, bởi vì duyên cớ thiên thú nên bọn họ đã tổn thương nặng nề, bởi vì nhân số quá nhiều nên trở thành mục tiêu lớn, không thể tránh khỏi gặp phải nguy cơ được.
"Hoang, để xem lần này ngươi trốn tới chỗ nào nữa!"
Những người ở phía sau vững tin hắn không cách nào trốn thoát được nữa, đã bị vây chặt ở khu vực này, nhất định sẽ bị giết chết.
Thạch Hạo kiên quyết tiến lên, mục tiêu chính là vị trí của cây khô kia, hắn muốn đi vào đó và dựa vào nó để giết sạch mọi người.
Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy, lúc phát uy thì cây khô kia đáng sợ tới mức nào, nhóm đội ngũ của dị vực tiến vào nơi này đầu tiên đã bị nó giết chết toàn bộ.
Vùng núi lùi dần về phía sau, âm thanh gió thổi vù vù bên tai, Thạch Hạo nhanh chóng chạy trốn và sắp tiếp cận nơi ấy.
Cổ mộc che trời, dây leo quấn kín núi, khu vực này vô cùng yên tĩnh, không hề có tiếng vượn hót hổ gầm nào, không một con thiên thú nào dám qua lại nơi đây.
Từ rất xa thì Thạch Hạo đã thấy được bóng dáng mơ hồ của cây khô nằm sâu trong dãy núi, hắn dõi mắt nhìn về nơi ấy.
Sau khi tới nơi này thì hắn đã thu lại toàn bộ chiến khí, không dám lộ ra chút sát cơ nào, bởi vì cây cổ thụ này quá mức đáng sợ.
"Lần trước, chỉ có mỗi mình ta không ra tay còn lại những người khác đều động thủ, kết quả mình ta sống sót còn bọn họ chết sạch cả." Thạch Hạo lẩm bẩm.
Đây là suy đoán của hắn và cũng là lá bài tẩy mà hắn muốn mượn dùng từ nơi này, không biết có thể thành công hay không.
Có thể nói, Thạch Hạo đang rất mạo hiểm, muốn mượn cây khô này để giết chết toàn bộ đại tu sĩ cảnh giới Độn Nhất, việc này rất là điên cuồng nhưng cũng rất là nguy hiểm, chính hắn cũng sơ sót một cái là bỏ mạng ngay.
"Hoang, ngươi trốn không thoát đâu!" Phía sau truyền tới tiếng cười lạnh khiến người khác rét run.
Một nhóm đại tu sĩ mang theo con cháu hậu bối nhanh chóng tiếp cận.
Mà tốc độ của Thạch Hạo lại càng nhanh hơn, bởi vì hắn nhất định phải kéo dài khoảng cách, không thể để cho mấy người nhanh nhất tiếp cận phạm vi có thể tấn công hắn.
Hắn hi vọng, tới thời điểm mà hắn chủ động dừng lại thì sẽ để cho nhóm người này vây kín hắn ngay trước mặt cây khô, như vậy sẽ giết sạch toàn bộ!
Đây là một kế hoạch điên cuồng, bởi vì dị vực không hề biết có một gốc cây khô đáng sợ như vậy, đây chính là chỗ mà Thạch Hạo dựa vào.
Rất nhanh thì Thạch Hạo đã nhìn thấy được gốc cây đó, nó to lớn thế nhưng trơ trọi chẳng một chiếc lá, toàn thân hiện màu đen, tán cây khô mở rộng, trường tồn trên thế gian đã không biết bao nhiêu vạn năm rồi.
Một gốc cây khô khiến Thạch Hạo phải vô cùng nghiêm túc, trong lòng gấp gáp vô cùng.
Hắn rất lo lắng, sợ rằng cây khô này phát tác sớm, trong chớp mắt sẽ mở rộng cành cây và đánh giết mọi người.
Rõ ràng nó đã mất đi sinh cơ, không hề có một chiếc lá nào thế nhưng vì sao lại có lực sát thương mạnh mẽ như vậy?
Thạch Hạo tới gần, chỉ còn mấy chục dặm nữa thì sẽ tới gần cây cổ thụ đó rồi.
Nhưng đột nhiên dưới chân hắn phát sáng, việc này khiến hắn rất ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện ra được khu đất mà mình đang giẫm lên có gì đó kỳ lạ.
Mảnh đất dưới chân hắn không hề có một ngọn cỏ nào, phạm vi tầm mười trượng, có hoa văn đan dệt, nó đang nhanh chóng phát sáng.
Đây là con đường hắn phải tới, kết quả không nghĩ rằng lại phát đông một tòa cổ trận.
"Vù!"
Hư không bị xuyên thủng và một con đường xuất hiện, Thạch Hạo bị động truyền tống vào bên trong.
"Không xong, tên kia bị truyền tống đi rồi!" Phía sau chợt có người tức giận nói.
Trên thực tế, Thạch Hạo cũng hết sức không cam lòng, hắn đã chuẩn bị rất kỹ càng, muốn dẫn mọi người xông vào gần cây khô kia và tiễn đưa cả đám lên đường.
Nói như vậy, đây tuyệt đối là một chiến công khiến đại quân dị vực khiếp sợ!
Nhưng mà, vào thời khắc mấu chốt thì hắn lại bị truyền tống đi.
Trước khi đường hầm hư không này đóng lại thì một đám người của dị vực đều nhìn thấy được tình cảnh ở phía cuối đường hầm này.
"Ồ, là nơi ấy!"
"Trung tâm cổ địa, cách nơi này cũng không xa mấy!"
"Mặc kệ nơi ấy có phải là cấm địa hay không thì chúng ta cũng phải xông vào, tuyệt không thể từ bỏ chiếc rương gỗ đó được, hai vị đại nhân Du Đà, An Lan đã hạ mệnh lệnh bắt buộc phải đoạt được!"
Một đám cường giả đứng phía sau nhanh chóng đưa ra quyết định, sẽ không dừng lại!
Thạch Hạo vừa mới tiếp cận lối ra thì hắn liền biết đây là nơi nào, bởi vì hắn từng nhìn thấy vị trí này từ rất xa.
Ầm!
Hắn ngã ầm xuống mặt đất, sâu trong linh hồn truyền ra cảm giác run rẩy!
Đây là một vùng đất thần thánh, xung quanh là cỏ cây um tùm, hết thảy lá cây đều phát sáng rực rỡ, tinh khí lượn lờ.
Mà ở phía trước, cũng chính là nơi trung tâm của khu vực này lại không hề có chút ngọn cỏ nào, thực vật gì cũng không có.
Nhưng mà nó cũng chưa làm người khác cảm thấy hoang vu, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy thánh khiết, không nhiễm bụi trần gì.
Phía trước nơi trung tâm có một vài ngọn núi cao lớn vô cùng, tất cả đều là đá, đều lưu chuyển khí hỗn độn, vả lại còn đi kèm đôi chút tiên quang!
Đây là một khu phúc địa không thể nào tưởng tượng được, thai nghén ra khí Tiên chân chính.
Bên trên ngọn núi đá ấy có một đồ vật rất khổng lồ đang lơ lửng giữa trời, tiên khí ngập tràn bao phủ lấy nó, đây chính là khởi nguồn khiến linh hồn Thạch Hạo run sợ.
Đó là một sinh vật, trước khi tiến vào rừng rậm Thiên Thú thì Thạch Hạo từng nghe qua tiếng gào của nó và cũng liếc nhìn qua.
Khi nhìn kỹ, trên người con cổ thú này có một sợi xiềng xích nối liền với ngọn núi đá bên dưới, nó bị xích chặt ở nơi này!
Nên biết, bên trên đầu lâu của con cổ thú này có một món binh khí Tiên đạo đâm xuyên ngang, thứ này mang theo tiên khí, hết sức kinh người.
Bị tiên khí đâm xuyên đầu lâu thế nhưng nó không hề tuyệt diệt, vẫn còn sinh cơ!
Trên ngọn núi đá bên dưới có một tấm bia đá, sợi dây xích khóa chặt con cổ thú được quấn ở bên trên tấm bia này, bên trên tấm bia này có viết bốn chữ thật lớn được lưu lại từ thời đại Tiên cổ: Đệ Nhị Thiên Hạ.
"Ở nơi ấy!" Tu sĩ của dị vực cũng đã đuổi tới, xông đến nơi này!
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 1502: Đệ nhị thiên hạ
10.0/10 từ 27 lượt.