Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1239: Con đường ở phía trước
Đây là một con đường cụt, anh hùng không thể quay trở lại, ở thời đại thiên tài lớp lớp kia thì mỗi một anh kiệt tuyệt thế bước lên con đường này đều phơi thây bên trên.
Rất nhiều người bỏ mạng và cũng có đôi ít người may mắn còn sống, thế nhưng đều trở thành tàn phế, chán nản từ bỏ, ánh sáng bản thân không còn được rực rỡ như trước nữa.
Dựa vào giọng điệu được ghi lại trên cốt thư để hình dung, con đường này bị chia cắt bên trên, bị vực sâu tăm tối chia lìa, mơ hồ có thấy được tiên khí ngập tràn nên mê hoặc người khác tiến vào. Nhưng, hết vị kỳ tài này tới vị kỳ tài khác bước lên thì đều rơi cả xuống dưới vực sâu ấy, rơi vào nơi được gọi là vạn kiếp bất phục.
Thạch Hạo nhíu mày, con đường này quá hiểm ác, có thể thành công được ư?
"Ở cổ đại thì hạt giống vô thượng sẽ có thể tìm được mấy hạt? Tổng cộng lại từ xưa tới giờ thì vẫn có thể đếm ra được, rồi có thiên tài cái thế đi tới bước kia và không có đạo chủng để dung hợp, hắn không cam lòng nên chỉ có thể liều mạng đi vào ngõ cụt này." Đại trưởng lão than thở.
Thạch Hạo im lặng, hắn có thể hiểu được tâm tình này của bọn họ, cũng như hắn, hiện giờ tràn ngập vẻ không cam, không muốn như bình thường mà muốn dung hợp cổ chủng mạnh mẽ nhất, không muốn bị bỏ lại ở phía sau.
Hắn muốn thoát lên trên, muốn đứng ở đỉnh cao nhất của Thần đạo, những nhấp nhô ven đường đi hắn nhất định phải vượt qua được, hắn không thể dừng lại, không thể nào dừng chân được!
"Cũng chính vì không có Âm Dương chủng, Vạn Đạo thụ... cho nên mới có người gắng gượng đi lên con đường này, ngươi muốn chọn nó ư?" Đại trưởng lão hỏi.
Con đường này rất gian nan, lúc nào cũng có thể bỏ mạng, rất khó để tới được mục tiêu, đây là lựa chọn khi và chỉ khi các kỳ tài không có bảo chủng hoàn mỹ cho mình, nếu như không muốn một cách tầm thường thì chỉ có thể vượt nguy nan tiến lên.
"Con muốn đi theo con đường này!'
Cuối cùng Thạch Hạo đưa ra quyết định, ánh mắt đầy kiên nghị.
Cùng với việc sinh hoạt bình thường thì không bằng cứ để sinh mệnh thỏa thích bùng cháy, lan tỏa, chết thì chết, còn không thì chính là thoát ra, có thể phá kén bay nhảy lên trên.
Hắn hiểu rõ đại thế, biết tương lai sẽ tàn khốc tới cỡ nào, bởi vậy mới không hề sợ tử vong, muốn tranh đấu một chân ngã bên trên.
Đồng thời Thạch Hạo cũng hiểu, Đại trưởng lão cũng sẽ không chỉ bảo cho hắn một con đường chết, chắc chắn cũng nắm được một vài phần, nếu như hắn biết rõ là phải chết thì hà tất phải giữ mình ở lại Thư viện Thiên Thần làm gì?
"Tốt! Ngươi đã có quyết tâm bước lên con đường này thì ta cũng yên lòng rồi, chỉ sợ ngươi sẽ lóng ngóng trước sau, lo được sợ mất mà thôi!" Đại trưởng lão nói.
Trên gương mặt của hắn tỏa ra hào quang, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khen ngợi, nói: "Không có đường thì tự chúng ta tạo ra một con đường, siêu việt qua cổ nhân, nếu không dựa vào đâu để vượt qua được dị vực!"
Đại trưởng lão nói thẳng, hắn sẽ không hại Thạch Hạo.
Trí tuệ của tiền nhân được tích góp đời này qua đời khắc, tất nhiên đều là những ngõ cụt cả, khi phát triển tới giai đoạn cuối thì đã nghĩ ra được nhiều biện pháp để nghiệm chứng đại đạo của việc lấy thân làm chủng.
Đại trưởng lão từng khai quật qua các động phủ Tiên gia, hơn nữa cũng không phải chỉ đôi ba cái, Thư viện Thiên Thần có thể tiến tới một bước như hiện tại cũng là vì những tích góp của các tài nguyên này.
Vì vậy, hắn cũng nắm giữ không ít cuốn sách bí ẩn cổ đại, cùng với một vài phương pháp tu hành được ghi chép trên Ngọc thạch thư không cách nào tưởng tượng nổi.
Đại trưởng lão không ngừng tổng kết tập hợp lại, những thứ có liên quan tới việc lấy thân làm chủng đêu gom hết lại, hơn nữa còn mời những cao thủ vô thượng đương đại tham mưu, cho nên về phương diện này cũng có đôi chút thành công.
Đặc biệt khi nhìn thấy Thạch Hạo thu được viên hạt giống kỳ dị này thì cảm thấy hi vọng thành công sẽ càng được gia tăng hơn, đây là một cuống rốn thiên địa, có thể tẩm bổ bản thân, hóa thành đạo chủng.
"Những thư tịch này ngươi cứ cầm mà xem!" Đại trưởng lão đưa ra một đống Ngọc thạch thư, tất cả đều được ghi chép bằng Tiên văn tự thời cổ đại.
Thạch Hạo liền khoanh chân nghiền ngẫm đọc, những thứ này cũng không phải ghi lại những pháp môn hay là bí thật gì cả, chỉ là những suy diễn về việc lấy thân làm chủng cùng với những việc cần phải chú ý.
"Những quyển sách này cũng chỉ để tham khảo, khi ngươi thật sự muốn dung hợp đạo quả, lấy thân làm chủng, thành tựu Giáo chủ thì sẽ có những kinh văn ngọc thạch chuyên môn khác nữa!" Đại trưởng lão cẩn thận nói.
Muốn đột phá Thiên Thần cảnh thì chẳng hề dễ dàng như thế, đặc biệt là Thạch Hạo muốn đi theo con đường khác biệt, đi theo con đường không tầm thường thì càng phải cẩn thận hơn, cửu tử vật lộn nhất sinh!
"Để cho ngươi xem những sách này là muốn ngươi hiểu rõ về phương hướng khái quát mà thôi, chờ sau này khi các điều kiện đã sẵn sàng thì ngươi mới có thể đọc những kinh văn về đột phá cảnh giới, tế luyện chân ngã, thành tự cường giả cấp Giáo chủ."
Thạch Hạo cẩn thận đọc, suy đoán thấu đáo, thể ngộ đại khái về sự gian khổ của con đường này.
Nhưng, hắn cũng chẳng hề sợ mà ngược lại còn có chút mừng rỡ, bởi vì năm xưa khi tu tiên khí thì hắn từng đi qua con đường gian nan nhất, hoàn toàn khác với tất cả mọi người, lần này cũng coi như là nền tảng, lột xác sâu hơn.
Đương nhiên, khi hắn cất bước tới điểm cuối của ngõ cụt này thì, chắc chắn sẽ không có thứ gì để dựa vào được.
Đại trưởng lão cẩn thận nhắc nhở, khi đi tới sát mép ngõ cụt này thì sẽ xuất hiện một vài chuyện kỳ lạ mà không cách nào tưởng tượng được, việc trải qua của từng người đều không mấy giống nhau.
Vô cùng quỷ dị, không cách nào nói ra được lúc đó mình thể ngộ được thứ gì, hầu như những người đó đều ngã xuống như vậy.
Thạch Hạo dùng tới ba ngày để đọc những điển tịch này, tiếp đó hắn nhắm mắt suy diễn thật lâu, và rồi nói với Đại trưởng lão rằng mình đã hiểu rõ.
"Thân và tâm của ngươi đều đã chuẩn bị kỹ cả rồi, nhưng chuyện gì cũng cần phải ngừa vạn nhất, một khi thất bại thì rất có thể là thân tử đạo tiêu!" Đại trưởng lão nói.
"Con không sợ!" Thạch Hạo nói.
Chẳng có gì cả, tình nguyện đi chết, đây là tư tưởng của hắn, nếu như giống với những tu sĩ bình thường khác thì sau này, khi trên chiến trường thì nhất định sẽ bị tu sĩ dị vượt đánh giết một cách dễ dàng.
Hắn hiểu rõ, ngay cả Tiên dân cũng thất bại, cả Tiên cũng từng bị giết, nếu như không thể thay đổi thì kết cục khó sửa chữa, lại đi vào con đường bi kích của tiền nhân.
"Uhm, cần phải chuẩn bị đôi chút!" Đại trưởng lão nói, đồng thời đây cũng là giúp cho việc đột phá của hắn càng thuận lợi hơn.
"Cần gì thế ạ?"
"Cần các thiên tài địa bảo, nếu như ngươi thất bại thì chúng sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi, nếu như ngươi thành công thì có thể giúp ngươi tiến thêm một bước, đẩy nhanh tiến trình." Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
Những thiên tài địa bảo mà hắn nói tới cũng chẳng phải là loại tầm thường gì, chẳng hề có thứ nào gọi là phàm vật cả, giá trị của chúng đủ để hù chết người khác, Thạch Hạo chỉ vừa mới nghe sơ qua mà đã tái xanh mặt mày rồi.
Những thứ đó thật sự là rất khó tìm, ví như Thiên Phượng huyết, may là thư viện vẫn còn, tuy rằng không tinh khiết thế nhưng vẫn có thể tinh luyện ra một chút.
Lúc trước, chính vì Thư viện Thiên Thần có Hoàng Huyết trì nên mới hấp dẫn vô số thiên tài xin gia nhập!
"Thái Dương thần đằng, Thiên Thần thụ, Phục Sinh thảo, Ích Tà thần trúc..." Đại trưởng lão một hơi nói ra mười mấy loại thiên tài đại bảo.
Sắc mặt của Thạch Hạo biến trắng, những thứ này đều thuộc cấp Thần cả, biết đi đâu mà tim đây, quá đáng sợ, xa xỉ tới mức khó tin, làm cho trái tim của hắn đập lên liên hồi.
Ngoài ra, còn có rất nhiều kỳ thảo, khoáng thạch khác nữa, đều là những trân phẩm hi thế.
Đại trưởng lão vô cùng kinh ngạc, ngay cả những thứ này mà Thạch Hạo cũng có thể tìm được đúng là ngoài ý muốn của hắn, chẳng hề đơn giản chút nào.
Cuộc đại chiến của các thiên tài ở Ba ngàn châu thì Thạch Hạo đã mang ra được rất nhiều chiến lợi phẩm từ trong di tích Tiên cổ kia, là thu hoạch lớn nhất của hắn.
"Ngươi có được vài loại là tốt lắm rồi, yên tâm đi, những thứ như Thiên Thần thụ thì cũng chỉ cần một vào cành lá thôi, không tổn thương về gốc rễ đâu." Đại trưởng lão nói.
Đồng thời, hắn cũng nói cho Thạch Hạo biết, đại đa số tinh túy thiên địa thì hắn đã chuẩn bị kỹ hết cả rồi, hiện giờ chỉ thiếu một vài loại mà thôi, chờ hắn đi lấy về là được.
"Còn thiếu những thứ gì vậy ạ?" Thạch Hạo hỏi.
"Ích Tà thần trúc, cần cổ trúc hơn hai mươi đốt trở lên." Đại trưởng lão nói ra một loại thần trúc.
Ích Tà thần trúc, tinh khiết như ngọc trắng, mỗi năm trăm năm mới dài lên được một đốt, hai mươi đốt là một vạn năm, loại trúc này ngay cả cây non cũng khó tìm chứ đừng nói là cổ trúc có tuổi đời như vầy.
"Hoàn Tuyền quả, sinh trưởng ở nơi cực âm và tuổi phải hơn chín ngàn năm." Đại trưởng lão lần nữa nói một loại thực vật khác.
Vật này là trái cây chỉ có trong truyền thuyết, rất nhiều người cho rằng chúng không tồn tại, có thể tưởng tượng được sự khó khăn như thế nào rồi.
"Hai thứ này thì cần ngươi đi lấy, những thứ khác ta có thể giúp ngươi!" Đại trưởng lão nói.
Thạch Hạo nghe vậy thì hít sâu một hơi, phần ân tình này quá nặng, dù gì cũng là rất nhiều thần phẩm trong thiên địa này, bất luận là một loại nào cũng sẽ làm cho người người điên cuồng, ấy vậy Đại trưởng lão lại ra tay giúp hắn.
"Cảm ơn Đại trưởng lão!" Thạch Hạo thi đại lễ thật sâu.
"Ích Tà thần trúc cùng với Hoàng Tuyền quả, nghe đồn chúng đều ở cùng một nơi, cũng không cần ngươi phải loanh quanh mất thời gian." Đại trưởng lão nói ra một khu vực.
Việc này làm cho Thạch Hạo khá là kinh ngạc, nếu như Đại trưởng lão biết ở nơi nào thì làm sao không tới lấy, còn muốn để hắn đi làm gì? Hơn nửa là có thâm ý gì đó.
"Đó là một nơi không bình thường, ngươi tới đó cũng coi như là bắt đầu cho việc chuẩn bị đột phá, sẽ tiến hành bước đầu tiên ở nơi đó, lợi dụng cổ địa kỳ dị ấy để luyện thân thể, rèn nguyên thần của mình, tu hành sẽ bắt đầu từ nơi này!" Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
Những thiên tài địa bảo này nếu như gom lại cùng nhau thì sẽ giúp Thạch Hạo làm ít mà hiệu quả nhiều, trên ngõ cụt này sẽ có thêm một phần đảm bảo, dù là thất bại thì cũng có thể sống sót.
"Con sẽ không thất bại, đã không còn đường lui nữa rồi, nhất định phải vượt qua được cổ nhân, kết nối lại con đường cụt này, bước ra một đại đạo vô địch!" Thạch Hạo kiên định với niềm tin của chính mình.
"Có lòng tin như vậy là tốt rồi!" Đại trưởng lão nói, tiếp đó nhìn về phía chân trời với ánh mắt đầy sâu lắng, hắn ngẩn ngơ xuất thần và nghĩ về thời tuổi trẻ của chính mình.
Sau đó, Đại trưởng lão thở dài, nói: "Đừng nên lặp lại bi kịch của ta."
"Cái gì?" Thạch Hạo giật nảy cả mình, con mắt trợn tròn nhìn chằm chằm ông lão trước mặt này.
Đại trưởng lão cũng từng bước lên con đường như vậy? Hắn... đã thất bại!
Chỉ là, người bình thường nếu thất bại thì không chết sẽ tàn phế, vậy mà Đại trưởng lão vẫn quân lâm thiên hạ như trước, trở thành nhân vật cái thế ít ai có thể ngang hàng.
Chuyện này không đúng cho lắm, hắn có thể đi tới một bước này thì đáng ra cũng là một kỳ tích rồi!
"Ta có thể không chết và có thành tựu như ngày hôm nay, là do có một hồi cơ duyên, nếu giống như những cổ nhân thì đã bại vong rồi." Đại trưởng lão hơi chút thất vọng.
Cuối cùng Thạch Hạo cũng rõ ràng, vì sao Đại trưởng lão lại muốn hắn đi con đường này, bởi vì bản thân Đại trưởng lão đã từng đi qua nên hiểu rất rõ con đường này, cũng như vậy nên mới có niềm tin nhất định, ngoại trừ có những cổ pháp bảo vệ mà còn có thể truyền thụ những kinh nghiệm thực tế!
"Đáng tiếc thật, không tìm thấy được Hợp Đạo hoa, nếu không sẽ chẳng có vấn đề gì cả!" Đại trưởng lão thở dài.
"Hợp Đạo hoa, đó là gì vậy ạ?" Thạch Hạo không hiểu hỏi.
"Là bông hoa kỳ lạ đệ nhất trong thiên địa này, nó không phải là Trường Sinh dược thế nhưng có thể còn quý hơn cả Trường Sinh dược nữa!" Đại trưởng lão nói.
Hợp Đạo hoa, là bông hoa được chuẩn bị cho Đại Đế và nhật vật Tiên đạo của một vài tộc chí cao vô thượng, nó có thể dung hợp đại đạo thật sự, thành tựu đạo quả vô thượng, xưa nay cũng chỉ có đúng một cây.
Thạch Hạo lấy thân làm chủng, nếu như có thể ăn được loại hoa này thì chắc chắn sẽ thành công, sẽ không hề có chút bất cứ sự cố nào!
Dù cho thất bại đi nữa, nếu như tìm được loài hoa này thì bản thân dù có bị tàn phế, nhưng chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng thì có thể sống lại, đồng thời thành công!
Thế Giới Hoàn Mỹ
Rất nhiều người bỏ mạng và cũng có đôi ít người may mắn còn sống, thế nhưng đều trở thành tàn phế, chán nản từ bỏ, ánh sáng bản thân không còn được rực rỡ như trước nữa.
Dựa vào giọng điệu được ghi lại trên cốt thư để hình dung, con đường này bị chia cắt bên trên, bị vực sâu tăm tối chia lìa, mơ hồ có thấy được tiên khí ngập tràn nên mê hoặc người khác tiến vào. Nhưng, hết vị kỳ tài này tới vị kỳ tài khác bước lên thì đều rơi cả xuống dưới vực sâu ấy, rơi vào nơi được gọi là vạn kiếp bất phục.
Thạch Hạo nhíu mày, con đường này quá hiểm ác, có thể thành công được ư?
"Ở cổ đại thì hạt giống vô thượng sẽ có thể tìm được mấy hạt? Tổng cộng lại từ xưa tới giờ thì vẫn có thể đếm ra được, rồi có thiên tài cái thế đi tới bước kia và không có đạo chủng để dung hợp, hắn không cam lòng nên chỉ có thể liều mạng đi vào ngõ cụt này." Đại trưởng lão than thở.
Thạch Hạo im lặng, hắn có thể hiểu được tâm tình này của bọn họ, cũng như hắn, hiện giờ tràn ngập vẻ không cam, không muốn như bình thường mà muốn dung hợp cổ chủng mạnh mẽ nhất, không muốn bị bỏ lại ở phía sau.
Hắn muốn thoát lên trên, muốn đứng ở đỉnh cao nhất của Thần đạo, những nhấp nhô ven đường đi hắn nhất định phải vượt qua được, hắn không thể dừng lại, không thể nào dừng chân được!
"Cũng chính vì không có Âm Dương chủng, Vạn Đạo thụ... cho nên mới có người gắng gượng đi lên con đường này, ngươi muốn chọn nó ư?" Đại trưởng lão hỏi.
Con đường này rất gian nan, lúc nào cũng có thể bỏ mạng, rất khó để tới được mục tiêu, đây là lựa chọn khi và chỉ khi các kỳ tài không có bảo chủng hoàn mỹ cho mình, nếu như không muốn một cách tầm thường thì chỉ có thể vượt nguy nan tiến lên.
"Con muốn đi theo con đường này!'
Cuối cùng Thạch Hạo đưa ra quyết định, ánh mắt đầy kiên nghị.
Cùng với việc sinh hoạt bình thường thì không bằng cứ để sinh mệnh thỏa thích bùng cháy, lan tỏa, chết thì chết, còn không thì chính là thoát ra, có thể phá kén bay nhảy lên trên.
Hắn hiểu rõ đại thế, biết tương lai sẽ tàn khốc tới cỡ nào, bởi vậy mới không hề sợ tử vong, muốn tranh đấu một chân ngã bên trên.
Đồng thời Thạch Hạo cũng hiểu, Đại trưởng lão cũng sẽ không chỉ bảo cho hắn một con đường chết, chắc chắn cũng nắm được một vài phần, nếu như hắn biết rõ là phải chết thì hà tất phải giữ mình ở lại Thư viện Thiên Thần làm gì?
"Tốt! Ngươi đã có quyết tâm bước lên con đường này thì ta cũng yên lòng rồi, chỉ sợ ngươi sẽ lóng ngóng trước sau, lo được sợ mất mà thôi!" Đại trưởng lão nói.
Trên gương mặt của hắn tỏa ra hào quang, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khen ngợi, nói: "Không có đường thì tự chúng ta tạo ra một con đường, siêu việt qua cổ nhân, nếu không dựa vào đâu để vượt qua được dị vực!"
Đại trưởng lão nói thẳng, hắn sẽ không hại Thạch Hạo.
Trí tuệ của tiền nhân được tích góp đời này qua đời khắc, tất nhiên đều là những ngõ cụt cả, khi phát triển tới giai đoạn cuối thì đã nghĩ ra được nhiều biện pháp để nghiệm chứng đại đạo của việc lấy thân làm chủng.
Đại trưởng lão từng khai quật qua các động phủ Tiên gia, hơn nữa cũng không phải chỉ đôi ba cái, Thư viện Thiên Thần có thể tiến tới một bước như hiện tại cũng là vì những tích góp của các tài nguyên này.
Vì vậy, hắn cũng nắm giữ không ít cuốn sách bí ẩn cổ đại, cùng với một vài phương pháp tu hành được ghi chép trên Ngọc thạch thư không cách nào tưởng tượng nổi.
Đại trưởng lão không ngừng tổng kết tập hợp lại, những thứ có liên quan tới việc lấy thân làm chủng đêu gom hết lại, hơn nữa còn mời những cao thủ vô thượng đương đại tham mưu, cho nên về phương diện này cũng có đôi chút thành công.
Đặc biệt khi nhìn thấy Thạch Hạo thu được viên hạt giống kỳ dị này thì cảm thấy hi vọng thành công sẽ càng được gia tăng hơn, đây là một cuống rốn thiên địa, có thể tẩm bổ bản thân, hóa thành đạo chủng.
"Những thư tịch này ngươi cứ cầm mà xem!" Đại trưởng lão đưa ra một đống Ngọc thạch thư, tất cả đều được ghi chép bằng Tiên văn tự thời cổ đại.
Thạch Hạo liền khoanh chân nghiền ngẫm đọc, những thứ này cũng không phải ghi lại những pháp môn hay là bí thật gì cả, chỉ là những suy diễn về việc lấy thân làm chủng cùng với những việc cần phải chú ý.
"Những quyển sách này cũng chỉ để tham khảo, khi ngươi thật sự muốn dung hợp đạo quả, lấy thân làm chủng, thành tựu Giáo chủ thì sẽ có những kinh văn ngọc thạch chuyên môn khác nữa!" Đại trưởng lão cẩn thận nói.
Muốn đột phá Thiên Thần cảnh thì chẳng hề dễ dàng như thế, đặc biệt là Thạch Hạo muốn đi theo con đường khác biệt, đi theo con đường không tầm thường thì càng phải cẩn thận hơn, cửu tử vật lộn nhất sinh!
"Để cho ngươi xem những sách này là muốn ngươi hiểu rõ về phương hướng khái quát mà thôi, chờ sau này khi các điều kiện đã sẵn sàng thì ngươi mới có thể đọc những kinh văn về đột phá cảnh giới, tế luyện chân ngã, thành tự cường giả cấp Giáo chủ."
Thạch Hạo cẩn thận đọc, suy đoán thấu đáo, thể ngộ đại khái về sự gian khổ của con đường này.
Nhưng, hắn cũng chẳng hề sợ mà ngược lại còn có chút mừng rỡ, bởi vì năm xưa khi tu tiên khí thì hắn từng đi qua con đường gian nan nhất, hoàn toàn khác với tất cả mọi người, lần này cũng coi như là nền tảng, lột xác sâu hơn.
Đương nhiên, khi hắn cất bước tới điểm cuối của ngõ cụt này thì, chắc chắn sẽ không có thứ gì để dựa vào được.
Đại trưởng lão cẩn thận nhắc nhở, khi đi tới sát mép ngõ cụt này thì sẽ xuất hiện một vài chuyện kỳ lạ mà không cách nào tưởng tượng được, việc trải qua của từng người đều không mấy giống nhau.
Vô cùng quỷ dị, không cách nào nói ra được lúc đó mình thể ngộ được thứ gì, hầu như những người đó đều ngã xuống như vậy.
Thạch Hạo dùng tới ba ngày để đọc những điển tịch này, tiếp đó hắn nhắm mắt suy diễn thật lâu, và rồi nói với Đại trưởng lão rằng mình đã hiểu rõ.
"Thân và tâm của ngươi đều đã chuẩn bị kỹ cả rồi, nhưng chuyện gì cũng cần phải ngừa vạn nhất, một khi thất bại thì rất có thể là thân tử đạo tiêu!" Đại trưởng lão nói.
"Con không sợ!" Thạch Hạo nói.
Chẳng có gì cả, tình nguyện đi chết, đây là tư tưởng của hắn, nếu như giống với những tu sĩ bình thường khác thì sau này, khi trên chiến trường thì nhất định sẽ bị tu sĩ dị vượt đánh giết một cách dễ dàng.
Hắn hiểu rõ, ngay cả Tiên dân cũng thất bại, cả Tiên cũng từng bị giết, nếu như không thể thay đổi thì kết cục khó sửa chữa, lại đi vào con đường bi kích của tiền nhân.
"Uhm, cần phải chuẩn bị đôi chút!" Đại trưởng lão nói, đồng thời đây cũng là giúp cho việc đột phá của hắn càng thuận lợi hơn.
"Cần gì thế ạ?"
"Cần các thiên tài địa bảo, nếu như ngươi thất bại thì chúng sẽ giữ lại mạng sống cho ngươi, nếu như ngươi thành công thì có thể giúp ngươi tiến thêm một bước, đẩy nhanh tiến trình." Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
Những thiên tài địa bảo mà hắn nói tới cũng chẳng phải là loại tầm thường gì, chẳng hề có thứ nào gọi là phàm vật cả, giá trị của chúng đủ để hù chết người khác, Thạch Hạo chỉ vừa mới nghe sơ qua mà đã tái xanh mặt mày rồi.
Những thứ đó thật sự là rất khó tìm, ví như Thiên Phượng huyết, may là thư viện vẫn còn, tuy rằng không tinh khiết thế nhưng vẫn có thể tinh luyện ra một chút.
Lúc trước, chính vì Thư viện Thiên Thần có Hoàng Huyết trì nên mới hấp dẫn vô số thiên tài xin gia nhập!
"Thái Dương thần đằng, Thiên Thần thụ, Phục Sinh thảo, Ích Tà thần trúc..." Đại trưởng lão một hơi nói ra mười mấy loại thiên tài đại bảo.
Sắc mặt của Thạch Hạo biến trắng, những thứ này đều thuộc cấp Thần cả, biết đi đâu mà tim đây, quá đáng sợ, xa xỉ tới mức khó tin, làm cho trái tim của hắn đập lên liên hồi.
Ngoài ra, còn có rất nhiều kỳ thảo, khoáng thạch khác nữa, đều là những trân phẩm hi thế.
Đại trưởng lão vô cùng kinh ngạc, ngay cả những thứ này mà Thạch Hạo cũng có thể tìm được đúng là ngoài ý muốn của hắn, chẳng hề đơn giản chút nào.
Cuộc đại chiến của các thiên tài ở Ba ngàn châu thì Thạch Hạo đã mang ra được rất nhiều chiến lợi phẩm từ trong di tích Tiên cổ kia, là thu hoạch lớn nhất của hắn.
"Ngươi có được vài loại là tốt lắm rồi, yên tâm đi, những thứ như Thiên Thần thụ thì cũng chỉ cần một vào cành lá thôi, không tổn thương về gốc rễ đâu." Đại trưởng lão nói.
Đồng thời, hắn cũng nói cho Thạch Hạo biết, đại đa số tinh túy thiên địa thì hắn đã chuẩn bị kỹ hết cả rồi, hiện giờ chỉ thiếu một vài loại mà thôi, chờ hắn đi lấy về là được.
"Còn thiếu những thứ gì vậy ạ?" Thạch Hạo hỏi.
"Ích Tà thần trúc, cần cổ trúc hơn hai mươi đốt trở lên." Đại trưởng lão nói ra một loại thần trúc.
Ích Tà thần trúc, tinh khiết như ngọc trắng, mỗi năm trăm năm mới dài lên được một đốt, hai mươi đốt là một vạn năm, loại trúc này ngay cả cây non cũng khó tìm chứ đừng nói là cổ trúc có tuổi đời như vầy.
"Hoàn Tuyền quả, sinh trưởng ở nơi cực âm và tuổi phải hơn chín ngàn năm." Đại trưởng lão lần nữa nói một loại thực vật khác.
Vật này là trái cây chỉ có trong truyền thuyết, rất nhiều người cho rằng chúng không tồn tại, có thể tưởng tượng được sự khó khăn như thế nào rồi.
"Hai thứ này thì cần ngươi đi lấy, những thứ khác ta có thể giúp ngươi!" Đại trưởng lão nói.
Thạch Hạo nghe vậy thì hít sâu một hơi, phần ân tình này quá nặng, dù gì cũng là rất nhiều thần phẩm trong thiên địa này, bất luận là một loại nào cũng sẽ làm cho người người điên cuồng, ấy vậy Đại trưởng lão lại ra tay giúp hắn.
"Cảm ơn Đại trưởng lão!" Thạch Hạo thi đại lễ thật sâu.
"Ích Tà thần trúc cùng với Hoàng Tuyền quả, nghe đồn chúng đều ở cùng một nơi, cũng không cần ngươi phải loanh quanh mất thời gian." Đại trưởng lão nói ra một khu vực.
Việc này làm cho Thạch Hạo khá là kinh ngạc, nếu như Đại trưởng lão biết ở nơi nào thì làm sao không tới lấy, còn muốn để hắn đi làm gì? Hơn nửa là có thâm ý gì đó.
"Đó là một nơi không bình thường, ngươi tới đó cũng coi như là bắt đầu cho việc chuẩn bị đột phá, sẽ tiến hành bước đầu tiên ở nơi đó, lợi dụng cổ địa kỳ dị ấy để luyện thân thể, rèn nguyên thần của mình, tu hành sẽ bắt đầu từ nơi này!" Đại trưởng lão nghiêm túc nói.
Những thiên tài địa bảo này nếu như gom lại cùng nhau thì sẽ giúp Thạch Hạo làm ít mà hiệu quả nhiều, trên ngõ cụt này sẽ có thêm một phần đảm bảo, dù là thất bại thì cũng có thể sống sót.
"Con sẽ không thất bại, đã không còn đường lui nữa rồi, nhất định phải vượt qua được cổ nhân, kết nối lại con đường cụt này, bước ra một đại đạo vô địch!" Thạch Hạo kiên định với niềm tin của chính mình.
"Có lòng tin như vậy là tốt rồi!" Đại trưởng lão nói, tiếp đó nhìn về phía chân trời với ánh mắt đầy sâu lắng, hắn ngẩn ngơ xuất thần và nghĩ về thời tuổi trẻ của chính mình.
Sau đó, Đại trưởng lão thở dài, nói: "Đừng nên lặp lại bi kịch của ta."
"Cái gì?" Thạch Hạo giật nảy cả mình, con mắt trợn tròn nhìn chằm chằm ông lão trước mặt này.
Đại trưởng lão cũng từng bước lên con đường như vậy? Hắn... đã thất bại!
Chỉ là, người bình thường nếu thất bại thì không chết sẽ tàn phế, vậy mà Đại trưởng lão vẫn quân lâm thiên hạ như trước, trở thành nhân vật cái thế ít ai có thể ngang hàng.
Chuyện này không đúng cho lắm, hắn có thể đi tới một bước này thì đáng ra cũng là một kỳ tích rồi!
"Ta có thể không chết và có thành tựu như ngày hôm nay, là do có một hồi cơ duyên, nếu giống như những cổ nhân thì đã bại vong rồi." Đại trưởng lão hơi chút thất vọng.
Cuối cùng Thạch Hạo cũng rõ ràng, vì sao Đại trưởng lão lại muốn hắn đi con đường này, bởi vì bản thân Đại trưởng lão đã từng đi qua nên hiểu rất rõ con đường này, cũng như vậy nên mới có niềm tin nhất định, ngoại trừ có những cổ pháp bảo vệ mà còn có thể truyền thụ những kinh nghiệm thực tế!
"Đáng tiếc thật, không tìm thấy được Hợp Đạo hoa, nếu không sẽ chẳng có vấn đề gì cả!" Đại trưởng lão thở dài.
"Hợp Đạo hoa, đó là gì vậy ạ?" Thạch Hạo không hiểu hỏi.
"Là bông hoa kỳ lạ đệ nhất trong thiên địa này, nó không phải là Trường Sinh dược thế nhưng có thể còn quý hơn cả Trường Sinh dược nữa!" Đại trưởng lão nói.
Hợp Đạo hoa, là bông hoa được chuẩn bị cho Đại Đế và nhật vật Tiên đạo của một vài tộc chí cao vô thượng, nó có thể dung hợp đại đạo thật sự, thành tựu đạo quả vô thượng, xưa nay cũng chỉ có đúng một cây.
Thạch Hạo lấy thân làm chủng, nếu như có thể ăn được loại hoa này thì chắc chắn sẽ thành công, sẽ không hề có chút bất cứ sự cố nào!
Dù cho thất bại đi nữa, nếu như tìm được loài hoa này thì bản thân dù có bị tàn phế, nhưng chỉ cần còn một hơi thở cuối cùng thì có thể sống lại, đồng thời thành công!
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 1239: Con đường ở phía trước
10.0/10 từ 27 lượt.