Thế Giới Hoàn Mỹ
Chương 1187: Gặp nhau
Hoang đã tới, phong ba bao phủ cả dãy núi này!
Phàm là những người không bế quan đều biết được tin tức này, sinh linh tu luyện kim thế pháp cũng không phải là số ít cho nên gợi lên náo động không hề nhỏ.
Tiếng thông reo từng trận, nơi ở của Phượng Vũ đã có rất nhiều người tới, ai cũng muốn nhìn xem thử Hoang có bộ dáng ra sao, còn những người từng quan sát được trận chiến lúc trước thì bị người tới sau vây kín hỏi xem chuyện tình như thế nào.
Thế nhưng, Thạch Hạo đã biến mất khỏi nơi này, hắn cũng không muốn bị người khác xem như là khỉ đột dòm ngó, lúc này đang tìm người quen như Thanh Y, Phượng Vũ để ôn lại chuyện cũ.
"Ố là la, quả nhiên ngươi không chết mà!" Đây chính là tiếng cười vang đầy đắc ý khi Thỏ nhỏ vừa xuất quan, nàng ôm một con thú nhỏ trắng như tuyết từ trong một toà động phủ cổ nhảy nhót tới tận đây.
Nàng vẫn y như trước, vẫn vui vẻ, tóc bạc ngang eo, độ sáng bóng tới mức có thể làm gương soi mặt, gương mặt xinh xắn, mắt to như hồng ngọc, nàng vui mừng nhảy nhót tưng bừng tựa như là một chú chim nhỏ vậy.
Kỳ lân con trong lòng nàng tru lên ô ô, là đang phản đối sự không vừa lòng của mình, đáng thương cho một con tiên thú khi lúc nào cũng bị ngược đãi như kia.
Đối với chuyện này thì các trưởng lão trong Thư viện Thiên Thần cũng rất bất mãn và không cam lòng, đã từng mấy lần nói chuyện với Thái âm ngọc thỏ này thế nhưng nàng lại xem như gió thổi bên tai vậy.
Nếu không phải Kỳ Lân con khăng khăng ở bên cạnh nàng thì các trưởng lão trong thư viện đã cướp đi rồi, đồng thời sẽ trừng phạt nàng một trận.
Cũng chính vì thế mà địa vị của Thỏ thỏ có chút đặc thù và cũng có chút siêu nhiên, không người nào nguyện ý trêu chọc nàng, dù ngay cả đám người Kim Vân khi biết nàng đang bế quan cũng không dám tới quấy phá.
"Cái gì, Phượng Vũ tỷ tỷ bị người khác bắt nạt hả, sao không tới tìm ta chứ, ta sẽ đập chết tươi bọn chúng luôn!" Thỏ nhỏ trừng cặp mắt hồng ngọc của mình rồi hò hét đầy dữ dằn.
Việc này khiến cho Kỳ Lân con đang trong lòng của nàng co rúm lại, nếu như đi đập người khác thì chắc chắn nhân vật đảm nhiệm viên gạch sẽ là nó, lúc đó sẽ bị ném bay ra ngoài, không hề có trường hợp ngoại lệ.
"Ta biết ngay mà, người kia chắc chắn sẽ là ngươi!" Thái âm ngọc thỏ nói rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nàng sớm hoài nghi người bên cạnh Vương Hi chắc chắn là hắn, hiện giờ đã được chứng minh.
Rất nhanh, những tu sĩ tới từ Ba ngàn châu dồn dập xuất quan rồi chạy tới nơi đây, ví như Chân Cổ của Linh tộc, Đằng Nhất của Hoả Kim tộc.
Đáng tiếc là, đám người Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn không thể xuất hiện ngay được, bởi vì bọn họ đang bế quan dài ngày, khu vực này dù gì cũng coi là an toàn vì có trưởng lão bảo vệ.
Phàm là những người đi vào thì chỉ cần bản thân không xuất quan thì người ngoài không được tới quấy phá.
Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng đi gặp những vị trưởng lão kia, sau khi trao đổi rất lâu thì mới có thể gọi Tào Vũ Sinh và Trường Cung Diễn xuất quan.
"Ha ha... Thật không thể ngờ được, mặc dù ngươi bị tên Nguyên Thanh kia để ý thế nhưng vẫn có thể nghênh ngang đi tới đây, vả lại còn quậy tung nóc như vầy nữa chứ!" Tên mập Tào Vũ Sinh cười nói.
Tuy rằng tin chắc Thạch Hạo không chết, thế nhưng sau khi biết rõ tình huống thì ai cũng trợn tròn mắt cả.
Nhóm người ngồi quanh nơi bếp lửa trại trong dãy núi, một bên nâng ly uống rượu một bên tán gẫu chém gió, khi nhắc tới khoảng thời gian mà Thạch Hạo đã trải qua thì ai cũng căm phẫn.
Bởi vì, một vài tu sĩ thuộc cửu Thiên đều nhằm vào bọn họ, chính vì thế không ít người đã bị thương nên đâm ra nổi nóng.
Tào Vũ Sinh thì la hét muốn đi báo thù, còn những người khác vừa xuất quan như Trường Cung Diễn, Long nữ thì cũng tức tối muốn đi theo trút giận.
"Cũng không cần phải thế, Thạch Hạo cũng đã ra tay và hàng phục luôn bốn đại cao thủ, cũng không có người nhằm vào chúng ta nữa đâu." Phượng Vũ cười nói.
Kỳ thực thì nàng mới là người bị hại thế nhưng đã hả giận cả rồi, không muốn chuyện sẽ càng thêm lớn hơn nữa để ngừa việc hai bên lại đối đầu.
"Thiên địa chuẩn bị biến đổi, sinh linh của dị vực bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới, đừng có ôm ân oán nhỏ ở cửu Thiên thập Địa trong lòng làm gì, không cần thiết." Long nữ nói.
Mọi người yên lặng một hồi, ai cũng biết tương lai sẽ rất đáng sợ, không có mấy ai có thể sống sót, đề tài này quá nặng nề.
"Anh, anh tiến vào trong Cổ quáng Thái sơ thì đã phát hiện những gì thế, và làm sao có thể thoát ra được?" Tần Hạo cũng đã tới, trên người mặc bộ giáp màu bạc, vóc người cao ráo, cũng đã khôn lớn rồi.
Tới hiện tại, tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn chút khúc mắc, luôn lấy Thạch Hạo làm mục tiêu, liều mạng đuổi theo sau thế nhưng cũng không còn cố chấp như trước nữa.
Đương nhiên, đáy lòng của hắn cũng còn có chút điểm khác biệt.
Cổ quáng Thái sơ, đó là một vị trí bí ẩn vô cùng cổ xưa, đã tồn tại ngay trước cả kỷ nguyên Tiên cổ.
Lần trước, tuy rằng Thạch Hạo đã đi vào thế nhưng cũng không hề đi tới phần cuối, bên trong quá mức thần bí và tràn ngập bất ngờ, hắn không thể nào thăm dò rõ ràng được.
Lần đó, thu hoạch lớn nhất chính là truyền thừa của môn Thiên công cổ Lục Đạo Luân Hồi này.
Thạch Hạo chọn lựa kể sơ lượt cho mọi người nghe, lúc này ai nấy cũng hoa hết cả mắt.
"Ha ha... Lần đó có không ít người của thư viện tới, và có tới mấy chục người bị bắt ở trong mỏ quặng, thế nhưng toàn bộ cũng đã được tha mạng và thả ra ngoài, hoá ra là ngươi gây nên!" Nhiều người bắt đầu cười ha hả.
"Hiện giờ, thân phận của Thạch Hạo đã sáng tỏ, rất nhiều người sẽ hiểu rõ những chuyện trước kia, bởi vì hắn từng bị Nguyên Thanh trục xuất vào trong mỏ quặng cổ này."
Những người này đều lộ ra ý cười, trên thực tế thì việc lần trước đã tạo nên náo động rất lớn, một đám cao thủ đều bị bắt thành tù binh, sau cùng tuy rằng may mắn thoát ra được thế nhưng sóng gió cũng đã bao phủ khắp.
Lúc này những người ở khu vực này cũng đã nhắc tới chuyện đó, ai cũng hiểu được chuyện xảy ra ở Cổ quáng Thái sơ là do người nào gây ra cả.
"Nguyên Thanh, người này là một phiền toái vô cùng lớn, Thạch huynh vẫn nên cẩn thận một tí!" Trường Cung Diễn nhắc nhở.
Không cần hắn nói thì tất cả mọi người đều hiểu được, nếu người này không chết thì sẽ là một uy hiếp đối với Thạch Hạo, ngày đó đã để ý tới hắn mà hiện giờ hắn lại vẫn còn sống, hơn phân nửa sẽ nảy sinh lòng dạ.
"Nguyên Phong, hậu nhân của hắn đã chết trong chiến trường Tiên gia, đừng nói là ngươi làm đó nhen?" Tên mập Tào Vũ Sinh hoài nghi.
Nghe được lời nói của hắn thì ai cũng đều thất kinh, nếu như vậy thì càng phiền phức hơn.
Thạch Hạo không nói, tất nhiên Nguyên Phong là chính tay hắn giết chết, tuy rằng hôm đó dùng bộ mặt khác để ra tay thế nhưng nếu suy ngẫm sâu chuỗi thì không thể nào che giấu được người khác.
Chỉ vì hắn là Hoang, sống sót và xuất hiện, đã từng đi qua đạo tràng Tiên gia kia, chỉ cần như vậy là đủ!
Ai cũng biết, hắn và Nguyên Thanh đã kết đại thù, hắn lại là một vị chí tôn trẻ tuổi như vậy, nơi đó từng giết qua Tam Đầu vương thì làm sao có khả năng bỏ qua cho Nguyên Phong chứ?
"Hỏng bét, Nguyên Thanh sẽ không chịu giảng hoà đâu, nghe nói hắn rất coi trọng đứa cháu này, nếu bị giết vậy thì chắc chắn sẽ tức điên cho mà xem!" Phượng Vũ than thở.
"Hắn không dám ta tay bừa bãi đâu." Thạch Hạo lên tiếng, có Đại trưởng lão che chở nên hắn tin chắc Nguyên thanh sẽ không dám tới thư viện làm bậy.
Nhưng, hắn cũng có chút lo lắng, bởi vì hắn không chỉ giết mỗi Nguyên Phong mà từng đánh giết qua Phong Hành Thiên nữa, đó cũng là chí tôn trẻ tuổi của Phong tộc.
Thậm chí, Phong chiêu, Lục thúc của Phong Hành Thiên, một đại nhân vật siêu cấp từng bị Hoàng điệp giết chết ở đạo tràng Tiên gia này, những chuyện này dính dáng tới quá nhiều đại nhân quả.
Phong tộc mà biết thì chắc chắn sẽ nổi điên!
Rõ ràng, lúc này Phong tộc hẳn là rất tức giận, biết Thạch Hạo xuất hiện ở Thư viện Thiên Thần thì sẽ tức tới đỏ bừng con mắt.
Thạch Hạo cũng chẳng hề hối hận gì cả, hắn muốn khiến cho Phong tộc phải đau lòng nên mới có ý định giết chết Phong Hành Thiên, bởi vì sở dĩ ngày đó bị Nguyên Thanh áp chế như vậy là đều là vì nhận được lời nhờ vả từ Phong tộc.
Phong tộc, một quái vật khổng lồ, là Trường Sinh thế gia cổ xưa thứ ba, không có bao nhiêu người dám đối đầu.
"Đại loạn sắp nổi rồi, thời gian đâu mà nội đấu nữa chứ, nếu như những người kia không tuân theo quy củ thì Đại trưởng lão chắc chắn sẽ ra tay và diệt trừ hết!" Thanh Y nói.
Thạch Hạo cười cười không xoắn xuýt vấn đề này nữa, ngược lại nhìn về phía Thỏ nhỏ, nói: "Kỳ Lân con có chuyện gì thế hả?"
Hắn có rất nhiều nghi vấn, từng nghe nói qua, Kỳ Lân con này có chút liên quan với Ninh Xuyên, ngoài ra vấn đều mấu chốt nhất chính là, lúc trước khi Thạch Hạo mộng về Tiên cổ thì đã từng thấy qua Kỳ Lân nhỏ trắng như tuyết này.
"Cái con chết bầm này thiếu chút nữa đã làm phản đồ rồi, thế nhưng sức hấp dẫn của ta rất chi là lớn, cho nên nó không còn để ý tới kẻ còn đẹp hơn cả nữ nhân, Ninh Xuyên kia nữa."
Có người nói, trên người của Ninh Xuyên có huyết thống Kỳ lân, gần như là phản tổ*, vì thế mới hấp dẫn Kỳ lân nhỏ này, còn có người nói rằng Ninh Xuyên chính là Kỳ lân trắng chuyển thế.
(*): Huyết thống gần với tổ tông.
Nhưng có thể khẳng định được, Ninh Xuyên nắm giữ bảo thuật Kỳ Lân, là một trong Thập Hung!
"Mày còn nhớ tao không?" Thạch Hạo sau khi thở dài thì nhìn về ấu thú kỳ lân trắng như tuyết đó, giờ phút này hắn lại nghĩ tới những việc mà mình thần du về đoạn thời gian năm cuối của Tiên cổ.
Một nhóm kỳ tài đầy hào hoa phong nhã thế nhưng lại chết quá sớm, từng người từ trần ngay trước mặt hắn, thật sự là quá đáng tiếc, tới giờ khi nghĩ lại vẫn khiến hắn cảm thấy chua xót.
"Hơi quen quen, hình như trong mơ ta đã từng gặp qua ngươi, lúc đó là một vị tỷ tỷ rất thuần khiết ôm chặt lấy ta..." Ấu thú Kỳ lân truyền âm.
Sóng mũi của Thạch Hạo cay cay, tâm thần chấn động.
Quả nhiên Kỳ lân nhỏ này chính là Kỳ lân trước kia, nó không phải luân hồi, không phải chuyển thế mà là may mắn sống sót và bị phong ấn tới hiện tại.
Còn nhớ rõ, nó đã từng được vị chủ nhân kia ôm chặt trong lòng và ngã vào trong vũng máu, cảnh tượng ngã vào vũng máu và nở nụ cười đầy tiếc nuối ấy vô cùng đau thương.
Con mắt của Thạch Hạo như se lại, trầm giọng nói: "Ngươi còn nhớ ai nữa?"
"Có Hoàng nữ, người thanh niên lưng vác thanh kiếm tiên kim, còn có rất nhiều người, chỉ là ký ức quá mơ hồ, ta... rất muốn khóc!" Kỳ lân nhỏ trắng như tuyết bỗng nhiên thương tâm khóc rống lên, tiếng ô ô vô cùng thương cảm, vô cùng khổ sở.
Thạch Hạo xoa xoa đầu nó, nó đã hiểu rõ về chuyện xưa ở Tiên cổ.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Phàm là những người không bế quan đều biết được tin tức này, sinh linh tu luyện kim thế pháp cũng không phải là số ít cho nên gợi lên náo động không hề nhỏ.
Tiếng thông reo từng trận, nơi ở của Phượng Vũ đã có rất nhiều người tới, ai cũng muốn nhìn xem thử Hoang có bộ dáng ra sao, còn những người từng quan sát được trận chiến lúc trước thì bị người tới sau vây kín hỏi xem chuyện tình như thế nào.
Thế nhưng, Thạch Hạo đã biến mất khỏi nơi này, hắn cũng không muốn bị người khác xem như là khỉ đột dòm ngó, lúc này đang tìm người quen như Thanh Y, Phượng Vũ để ôn lại chuyện cũ.
"Ố là la, quả nhiên ngươi không chết mà!" Đây chính là tiếng cười vang đầy đắc ý khi Thỏ nhỏ vừa xuất quan, nàng ôm một con thú nhỏ trắng như tuyết từ trong một toà động phủ cổ nhảy nhót tới tận đây.
Nàng vẫn y như trước, vẫn vui vẻ, tóc bạc ngang eo, độ sáng bóng tới mức có thể làm gương soi mặt, gương mặt xinh xắn, mắt to như hồng ngọc, nàng vui mừng nhảy nhót tưng bừng tựa như là một chú chim nhỏ vậy.
Kỳ lân con trong lòng nàng tru lên ô ô, là đang phản đối sự không vừa lòng của mình, đáng thương cho một con tiên thú khi lúc nào cũng bị ngược đãi như kia.
Đối với chuyện này thì các trưởng lão trong Thư viện Thiên Thần cũng rất bất mãn và không cam lòng, đã từng mấy lần nói chuyện với Thái âm ngọc thỏ này thế nhưng nàng lại xem như gió thổi bên tai vậy.
Nếu không phải Kỳ Lân con khăng khăng ở bên cạnh nàng thì các trưởng lão trong thư viện đã cướp đi rồi, đồng thời sẽ trừng phạt nàng một trận.
Cũng chính vì thế mà địa vị của Thỏ thỏ có chút đặc thù và cũng có chút siêu nhiên, không người nào nguyện ý trêu chọc nàng, dù ngay cả đám người Kim Vân khi biết nàng đang bế quan cũng không dám tới quấy phá.
"Cái gì, Phượng Vũ tỷ tỷ bị người khác bắt nạt hả, sao không tới tìm ta chứ, ta sẽ đập chết tươi bọn chúng luôn!" Thỏ nhỏ trừng cặp mắt hồng ngọc của mình rồi hò hét đầy dữ dằn.
Việc này khiến cho Kỳ Lân con đang trong lòng của nàng co rúm lại, nếu như đi đập người khác thì chắc chắn nhân vật đảm nhiệm viên gạch sẽ là nó, lúc đó sẽ bị ném bay ra ngoài, không hề có trường hợp ngoại lệ.
"Ta biết ngay mà, người kia chắc chắn sẽ là ngươi!" Thái âm ngọc thỏ nói rồi nhìn chằm chằm Thạch Hạo, nàng sớm hoài nghi người bên cạnh Vương Hi chắc chắn là hắn, hiện giờ đã được chứng minh.
Rất nhanh, những tu sĩ tới từ Ba ngàn châu dồn dập xuất quan rồi chạy tới nơi đây, ví như Chân Cổ của Linh tộc, Đằng Nhất của Hoả Kim tộc.
Đáng tiếc là, đám người Tào Vũ Sinh, Trường Cung Diễn không thể xuất hiện ngay được, bởi vì bọn họ đang bế quan dài ngày, khu vực này dù gì cũng coi là an toàn vì có trưởng lão bảo vệ.
Phàm là những người đi vào thì chỉ cần bản thân không xuất quan thì người ngoài không được tới quấy phá.
Cuối cùng thì Thạch Hạo cũng đi gặp những vị trưởng lão kia, sau khi trao đổi rất lâu thì mới có thể gọi Tào Vũ Sinh và Trường Cung Diễn xuất quan.
"Ha ha... Thật không thể ngờ được, mặc dù ngươi bị tên Nguyên Thanh kia để ý thế nhưng vẫn có thể nghênh ngang đi tới đây, vả lại còn quậy tung nóc như vầy nữa chứ!" Tên mập Tào Vũ Sinh cười nói.
Tuy rằng tin chắc Thạch Hạo không chết, thế nhưng sau khi biết rõ tình huống thì ai cũng trợn tròn mắt cả.
Nhóm người ngồi quanh nơi bếp lửa trại trong dãy núi, một bên nâng ly uống rượu một bên tán gẫu chém gió, khi nhắc tới khoảng thời gian mà Thạch Hạo đã trải qua thì ai cũng căm phẫn.
Bởi vì, một vài tu sĩ thuộc cửu Thiên đều nhằm vào bọn họ, chính vì thế không ít người đã bị thương nên đâm ra nổi nóng.
Tào Vũ Sinh thì la hét muốn đi báo thù, còn những người khác vừa xuất quan như Trường Cung Diễn, Long nữ thì cũng tức tối muốn đi theo trút giận.
"Cũng không cần phải thế, Thạch Hạo cũng đã ra tay và hàng phục luôn bốn đại cao thủ, cũng không có người nhằm vào chúng ta nữa đâu." Phượng Vũ cười nói.
Kỳ thực thì nàng mới là người bị hại thế nhưng đã hả giận cả rồi, không muốn chuyện sẽ càng thêm lớn hơn nữa để ngừa việc hai bên lại đối đầu.
"Thiên địa chuẩn bị biến đổi, sinh linh của dị vực bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới, đừng có ôm ân oán nhỏ ở cửu Thiên thập Địa trong lòng làm gì, không cần thiết." Long nữ nói.
Mọi người yên lặng một hồi, ai cũng biết tương lai sẽ rất đáng sợ, không có mấy ai có thể sống sót, đề tài này quá nặng nề.
"Anh, anh tiến vào trong Cổ quáng Thái sơ thì đã phát hiện những gì thế, và làm sao có thể thoát ra được?" Tần Hạo cũng đã tới, trên người mặc bộ giáp màu bạc, vóc người cao ráo, cũng đã khôn lớn rồi.
Tới hiện tại, tuy rằng trong lòng hắn vẫn còn chút khúc mắc, luôn lấy Thạch Hạo làm mục tiêu, liều mạng đuổi theo sau thế nhưng cũng không còn cố chấp như trước nữa.
Đương nhiên, đáy lòng của hắn cũng còn có chút điểm khác biệt.
Cổ quáng Thái sơ, đó là một vị trí bí ẩn vô cùng cổ xưa, đã tồn tại ngay trước cả kỷ nguyên Tiên cổ.
Lần trước, tuy rằng Thạch Hạo đã đi vào thế nhưng cũng không hề đi tới phần cuối, bên trong quá mức thần bí và tràn ngập bất ngờ, hắn không thể nào thăm dò rõ ràng được.
Lần đó, thu hoạch lớn nhất chính là truyền thừa của môn Thiên công cổ Lục Đạo Luân Hồi này.
Thạch Hạo chọn lựa kể sơ lượt cho mọi người nghe, lúc này ai nấy cũng hoa hết cả mắt.
"Ha ha... Lần đó có không ít người của thư viện tới, và có tới mấy chục người bị bắt ở trong mỏ quặng, thế nhưng toàn bộ cũng đã được tha mạng và thả ra ngoài, hoá ra là ngươi gây nên!" Nhiều người bắt đầu cười ha hả.
"Hiện giờ, thân phận của Thạch Hạo đã sáng tỏ, rất nhiều người sẽ hiểu rõ những chuyện trước kia, bởi vì hắn từng bị Nguyên Thanh trục xuất vào trong mỏ quặng cổ này."
Những người này đều lộ ra ý cười, trên thực tế thì việc lần trước đã tạo nên náo động rất lớn, một đám cao thủ đều bị bắt thành tù binh, sau cùng tuy rằng may mắn thoát ra được thế nhưng sóng gió cũng đã bao phủ khắp.
Lúc này những người ở khu vực này cũng đã nhắc tới chuyện đó, ai cũng hiểu được chuyện xảy ra ở Cổ quáng Thái sơ là do người nào gây ra cả.
"Nguyên Thanh, người này là một phiền toái vô cùng lớn, Thạch huynh vẫn nên cẩn thận một tí!" Trường Cung Diễn nhắc nhở.
Không cần hắn nói thì tất cả mọi người đều hiểu được, nếu người này không chết thì sẽ là một uy hiếp đối với Thạch Hạo, ngày đó đã để ý tới hắn mà hiện giờ hắn lại vẫn còn sống, hơn phân nửa sẽ nảy sinh lòng dạ.
"Nguyên Phong, hậu nhân của hắn đã chết trong chiến trường Tiên gia, đừng nói là ngươi làm đó nhen?" Tên mập Tào Vũ Sinh hoài nghi.
Nghe được lời nói của hắn thì ai cũng đều thất kinh, nếu như vậy thì càng phiền phức hơn.
Thạch Hạo không nói, tất nhiên Nguyên Phong là chính tay hắn giết chết, tuy rằng hôm đó dùng bộ mặt khác để ra tay thế nhưng nếu suy ngẫm sâu chuỗi thì không thể nào che giấu được người khác.
Chỉ vì hắn là Hoang, sống sót và xuất hiện, đã từng đi qua đạo tràng Tiên gia kia, chỉ cần như vậy là đủ!
Ai cũng biết, hắn và Nguyên Thanh đã kết đại thù, hắn lại là một vị chí tôn trẻ tuổi như vậy, nơi đó từng giết qua Tam Đầu vương thì làm sao có khả năng bỏ qua cho Nguyên Phong chứ?
"Hỏng bét, Nguyên Thanh sẽ không chịu giảng hoà đâu, nghe nói hắn rất coi trọng đứa cháu này, nếu bị giết vậy thì chắc chắn sẽ tức điên cho mà xem!" Phượng Vũ than thở.
"Hắn không dám ta tay bừa bãi đâu." Thạch Hạo lên tiếng, có Đại trưởng lão che chở nên hắn tin chắc Nguyên thanh sẽ không dám tới thư viện làm bậy.
Nhưng, hắn cũng có chút lo lắng, bởi vì hắn không chỉ giết mỗi Nguyên Phong mà từng đánh giết qua Phong Hành Thiên nữa, đó cũng là chí tôn trẻ tuổi của Phong tộc.
Thậm chí, Phong chiêu, Lục thúc của Phong Hành Thiên, một đại nhân vật siêu cấp từng bị Hoàng điệp giết chết ở đạo tràng Tiên gia này, những chuyện này dính dáng tới quá nhiều đại nhân quả.
Phong tộc mà biết thì chắc chắn sẽ nổi điên!
Rõ ràng, lúc này Phong tộc hẳn là rất tức giận, biết Thạch Hạo xuất hiện ở Thư viện Thiên Thần thì sẽ tức tới đỏ bừng con mắt.
Thạch Hạo cũng chẳng hề hối hận gì cả, hắn muốn khiến cho Phong tộc phải đau lòng nên mới có ý định giết chết Phong Hành Thiên, bởi vì sở dĩ ngày đó bị Nguyên Thanh áp chế như vậy là đều là vì nhận được lời nhờ vả từ Phong tộc.
Phong tộc, một quái vật khổng lồ, là Trường Sinh thế gia cổ xưa thứ ba, không có bao nhiêu người dám đối đầu.
"Đại loạn sắp nổi rồi, thời gian đâu mà nội đấu nữa chứ, nếu như những người kia không tuân theo quy củ thì Đại trưởng lão chắc chắn sẽ ra tay và diệt trừ hết!" Thanh Y nói.
Thạch Hạo cười cười không xoắn xuýt vấn đề này nữa, ngược lại nhìn về phía Thỏ nhỏ, nói: "Kỳ Lân con có chuyện gì thế hả?"
Hắn có rất nhiều nghi vấn, từng nghe nói qua, Kỳ Lân con này có chút liên quan với Ninh Xuyên, ngoài ra vấn đều mấu chốt nhất chính là, lúc trước khi Thạch Hạo mộng về Tiên cổ thì đã từng thấy qua Kỳ Lân nhỏ trắng như tuyết này.
"Cái con chết bầm này thiếu chút nữa đã làm phản đồ rồi, thế nhưng sức hấp dẫn của ta rất chi là lớn, cho nên nó không còn để ý tới kẻ còn đẹp hơn cả nữ nhân, Ninh Xuyên kia nữa."
Có người nói, trên người của Ninh Xuyên có huyết thống Kỳ lân, gần như là phản tổ*, vì thế mới hấp dẫn Kỳ lân nhỏ này, còn có người nói rằng Ninh Xuyên chính là Kỳ lân trắng chuyển thế.
(*): Huyết thống gần với tổ tông.
Nhưng có thể khẳng định được, Ninh Xuyên nắm giữ bảo thuật Kỳ Lân, là một trong Thập Hung!
"Mày còn nhớ tao không?" Thạch Hạo sau khi thở dài thì nhìn về ấu thú kỳ lân trắng như tuyết đó, giờ phút này hắn lại nghĩ tới những việc mà mình thần du về đoạn thời gian năm cuối của Tiên cổ.
Một nhóm kỳ tài đầy hào hoa phong nhã thế nhưng lại chết quá sớm, từng người từ trần ngay trước mặt hắn, thật sự là quá đáng tiếc, tới giờ khi nghĩ lại vẫn khiến hắn cảm thấy chua xót.
"Hơi quen quen, hình như trong mơ ta đã từng gặp qua ngươi, lúc đó là một vị tỷ tỷ rất thuần khiết ôm chặt lấy ta..." Ấu thú Kỳ lân truyền âm.
Sóng mũi của Thạch Hạo cay cay, tâm thần chấn động.
Quả nhiên Kỳ lân nhỏ này chính là Kỳ lân trước kia, nó không phải luân hồi, không phải chuyển thế mà là may mắn sống sót và bị phong ấn tới hiện tại.
Còn nhớ rõ, nó đã từng được vị chủ nhân kia ôm chặt trong lòng và ngã vào trong vũng máu, cảnh tượng ngã vào vũng máu và nở nụ cười đầy tiếc nuối ấy vô cùng đau thương.
Con mắt của Thạch Hạo như se lại, trầm giọng nói: "Ngươi còn nhớ ai nữa?"
"Có Hoàng nữ, người thanh niên lưng vác thanh kiếm tiên kim, còn có rất nhiều người, chỉ là ký ức quá mơ hồ, ta... rất muốn khóc!" Kỳ lân nhỏ trắng như tuyết bỗng nhiên thương tâm khóc rống lên, tiếng ô ô vô cùng thương cảm, vô cùng khổ sở.
Thạch Hạo xoa xoa đầu nó, nó đã hiểu rõ về chuyện xưa ở Tiên cổ.
Thế Giới Hoàn Mỹ
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ
Story
Chương 1187: Gặp nhau
10.0/10 từ 27 lượt.