Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1153: Áo trắng tuyệt trần

Sẽ có một người như vậy, có quan hệ với Thạch Hạo!

Nàng không thuộc về thời này, không thuộc về quá khứ, đạp trên dòng sông thời gian, ngâm mình trong màn mưa ánh sáng như Tiên bay lượn, vô vàn khí hỗn độn vờn quanh, nhìn xuống vạn cổ trời cao.

"Lại có người dám ngăn cản oai phong của ta, ha ha... ha ha!" Phương xa, bóng người cao lớn đẩy nhật nguyệt sao trời đi tới, hắn đứng trong hỗn độn và phát ra tiếng cười to.

Trong lúc cười, những ngôi sao chung quanh rơi lã tả, một vài ngôi sao lớn lại càng nổ tung hóa thành ánh sáng pháo hoa, cuối cùng trở thành tro tàn!

Loại uy thế này không gì sánh được, bầu trời nứt ra, khe lớn đen ngòm lan rộng, hố đen lần lượt xuất hiện, ánh sao đầy trời trở nên lu mờ.

Thạch Hạo cũng vô cùng giật mình, thế gian này thật sự tồn tại một người có quan hệ không bình thường với hắn ư? Không ngờ nàng lại xuất hiện trong tình cảnh này!

Vốn hắn còn tưởng rằng, nếu như có thì chắc chắn cũng chỉ là Liễu Thần, nhưng hiện giờ thì hoàn toàn không phải thế.

Mà điều này cũng làm cho lòng hắn nguội lạnh đi, cảm thấy chán nản, lẽ nào cảnh tượng tiên đoán mà ngày đó chứng kiến sẽ phải trở thành sự thật sao?

Sẽ có một ngày, đất trời lật úp, năm tháng biến đổi, thời đại này kết thúc, tất cả đều không tồn tại nữa, thế gian này chỉ còn một mình hắn cô đơn trên đỉnh cao nhất, một mình làm bạn cùng thần đạo, vô địch, cô quạnh và cô độc, đối mặt với trời đất mênh mông héo tàn.

Vào lúc ấy, chỉ còn sót lại một mình hắn, một cây liễu cháy đen làm nền ở phía sau lưng hắn, đó là cảnh tượng thê lương đến cỡ nào chứ.

Kẻ địch ra sao, cố nhân thế nào, người thân đâu rồi, bằng hữu nơi đâu, yêu hận tình cừu, tất cả đều không tồn tại.

Loáng thoáng, hắn còn nhìn thấy, mình hắn cất bất chẳng biết đường về, không biết tương lai.


Cô gái này không phải Liễu Thần, là người gặp gỡ trên con đường đó sao?

Vào đúng lúc này, khi đối mặt Quân chủ vô thượng ngồi xếp bằng ở muôn kiếp trước, trong thời khắc sống còn lại được người đến cứu giúp, thế nhưng Thạch Hạo không biết là nên khóc hay nên cười, trong mắt có lệ, trong lòng có bi ai, con đường phía trước đã không còn người quen, chỉ là một cô gái không hề biết mặt.

Bây giờ vui vẻ bất cần đời, nhưng về sau rồi sẽ bị gánh nặng thay thế, bởi vì rất nhiều chuyện đã được định trước, trong lòng hắn tràn ngập vẻ đau thương, nếu như có một ngày, hắn không còn cá tính sinh động như hiện giờ mà trở nên thâm trầm, đơn độc đối kháng thời đại lớn, như vậy sẽ đáng thương cỡ nào, tột cùng đã phát sinh những chuyện như thế nào?

Chỉ vừa tưởng tượng thì hắn đã cảm thấy trong lòng đầy chán nản, tất nhiên là những chuyện sinh ly tử biệt, nhìn từng người quen thuộc ra đi, tiễn đưa bọn họ về với đất mẹ.

Rõ ràng có người tới cứu nhưng lúc này Thạch Hạo lại bi thương là thế. Bởi vì hắn ý thức được sẽ có rất nhiều chuyện phát sinh khiến trong lòng ngột ngạt, cảm giác muốn nghẹt thở.

"Ta tin tưởng, tương lai có thể thay đổi, những gì ta thấy chưa chắc sẽ trở thành sự thật!" Thạch Hạo nói nhỏ.

Cô gái kia rất bình tĩnh đạp trên dòng sông lịch sử, được sương mù hỗn độn bao phủ, thân thể cao ráo yên lặng bất động, chỉ có quần áo trắng như tuyết tung bay theo gió mạnh.

Ngay cả mái tóc đen nhánh kia cũng bất động, chúng xoã dài trước ngực và cả sau lưng, nàng như được tạo thành từ một bức điêu khắc bằng ngọc thạch bất hủ, cực kỳ đẹp đẽ.

Ai nấy cũng muốn nhìn rõ dung mạo của nàng, thế nhưng đều không làm được.

Mặt nạ quỷ kia rất đặc biệt, phi phàm hơn cả Tiên khí, không cách nào nhìn thấu, mặc dù có mở ra Thiên nhãn cũng không được, căn bản vô hiệu với thứ này.

Mặt nạ bằng đồng, như khóc mà không phải khóc, tựa cười mà không phải cười, khiến người ta chỉ cần nhìn vào đã khắc sâu ấn tượng, hình như đang mỉm cười nhưng lại mang theo nước mắt, trong sự long lanh còn có vẻ sầu não.

Hơn nữa, lát sau mặt nạ kia liền thay đổi hóa thành một chiếc nhẫn rất cổ điển, vẻ hào nhoáng mất hết, tự giác quy chân, lơ lững phía trước người và mang theo ánh sáng cùng sương mù hỗn độn.


Dù vậy, cũng không cách nào trông được dung mạo của cô gái kia, ngay cả thân thể của nàng cũng rất mơ hồ, như là thoát ra ngoài thế giới này, không tại trong quá khứ, hiện tại hay là tương lai.

Tiếp theo, chiếc nhẫn lại thay đổi, hóa thành một thanh kiếm Tiên, cứ thế không hề có một tiếng động nào, nó ẩn hàm sát ý đầy kín đáo chứ không hề lộ ra, đại diện ý nghĩa của cô gái này không phải là sự yên tĩnh bất động mà là khí thôn sơn hà.

Sau đó, tiên kiếm lại thay đổi, nó hóa thành một bảo bình đại đạo phun thả ngôi sao trong chư thiên, mang theo vô vàn tiên khí lượn lờ.

Cho đến cuối cùng, nó lại hóa thành mặt nạ và lại được mang trên gương mặt của cô gái kia, yên tĩnh không hề có một tiếng động.

"Chỉ dựa vào một mẫu khí bằng đồng rồi công động trở thành tiên khí, lại thêm vào tinh hoa tiên kim để tạo nên chí bảo vô thượng, ngươi đang thị uy sao?"

Xa xa, người đàn ông thúc đẩy nhật nguyệt sao trời để cất bước tựa như một vị Đế quân cái thế kia lên tiếng, hắn không giận mà uy, biển sao khắp trời đất đều đang rung động ầm ầm.

Hắn ngồi xếp bằng ở muôn kiếp trước, trong nháy mắt là đã có thể chém xuống vô số ngôi sao!

Cô gái bình tĩnh chẳng hề nói câu nào như không thèm chú ý đến hắn, đôi mắt trong suốt như nước dần buông ra từng làn ánh sáng lộng lẫy, nàng đang quan sát Thạch Hạo.

Dù là cô gái ngồi cùng một chỗ với Thạch Hạo hay là người đàn ông khủng khiếp kia đều phải rùng mình, cô gái này rất tự tin, đến lúc này cũng chỉ chăm chú nhìn ngắm thiếu niên kia mà thôi.

"Ha ha..." Người đàn ông cười to, uy thế đè ép thế gian, nói: "Cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi, hết đời này tới đời khác nằm xuống, ta cũng không biết còn có kẻ nào dám đối mặt với ta như vậy không nữa, người con gái như ngươi rất không tồi, hi vọng có một ngày nào đó sẽ giữ ngươi bên cạnh để sai bảo."

Hắn tựa như một Đế vương để ý tới ý trung nhân, nếu nói hắn tự tin cũng được mà nói là suồng sã cũng chẳng sao, bởi vì cô gái có thể xuất hiện ở đây thì có thể khinh mạn ư?

Quả nhiên, cô gái dời ánh mắt nhìn về phía hắn, đồng thời trong đôi mắt ấy bắn ra chùm sáng rực rỡ, trong nháy mắt khí tức hoàn toàn khác trước, dường như một vị Nữ Đế nhìn xuống nhân gian, uy thế đè ép trên trời dưới đất, không xa không gần.


Thời khắc này, một luồng khí tức đáng sợ ngược theo dòng sông thời gian xông thẳng về phía người đàn ông kia, chấn cho sóng lớn ngập trời cuốn từ trên bầu trời xuống từng ngôi sao lịch sử!

Cảnh tượng như thế này quá mức khủng khiếp, chấn động lòng người.

Chỉ là một luồng khí tức mà đã thành ra như vậy rồi, cô gái mặc áo trắng quả nhiên tuyệt đại phong hoa, ngạo thị anh hùng xưa nay.

"Đến cùng là đã trải qua bao nhiêu đời, mấy cái kỷ nguyên thì mới có thể xuất hiện một cô gái như ngươi vậy." Ở thượng du dòng sông lịch sử, người đàn ông kia than nhẹ, hắn được thần quang bao bọc, được hỗn độn bao quanh.

Sau đó, thân thể của hắn bỗng nhiên tuôn ra ánh sáng đầy đáng sợ tựa như vô số vầng mặt trời nhét chung một chỗ, tiếp đó là nổ tung và cuối cùng là hóa thành hàng ngàn, hàng vạn chùm sáng rực rỡ, chúng tựa như cầu vồng kinh thiên dọc theo sông dài lao xuống và nhằm phía cô gái kia.

Rất hiển nhiên, hắn ra tay, chỉ trong giây lát mà đã sử dụng tới không biết bao nhiêu loại đại thần thông, tất cả đồng thời bắn ra chém giết cô gái ấy.

Tinh thần của Thạch Hạo rung động, ngay cả cô gái ngồi đối diện bên bàn đá cũng như vậy, Thiên nhãn được vận dụng, sự căng thẳng tới cực điểm, không ai rõ hơn nàng về sự khủng khiếp khi người này này xuất thủ.

Phía hạ du sông dài, cô gái kia rốt cục cũng đã chuyển động, tay phải trắng muốt như ngọc vung lên rồi kết thành một pháp ấn, tiếp đó vỗ về phía trước.

Ầm ầm!

Chỉ mỗi đòn đánh này cũng khiến đất trời run rẩy, đạo tắc trong chư thiên như thần phục, hư không cùng đại đạo đều đang rì rào run rẩy.

Không có lời nào phát sinh thế nhưng Thạch Hạo cùng hai người còn lại đều có thể thông qua tiếng đại đạo nổ vang rền, hiểu rõ bốn chữ: Vạn Hóa Tiên quyết!

Bọn họ rõ ràng, thủ đoạn của cô gái này vượt quá tưởng tượng, đã đạt tới cảnh giới khó mà tin nổi, một môn thần thông hàng phục đại đạo, áp chế trời đất, càn khôn cũng vì đó mà cộng hưởng theo.


Hàng ngàn hàng vạn chùm ánh sáng đến từ thượng du kia, chúng đại biểu cho từng môn bảo thuật tương ứng, khủng khiếp tuyệt luân.

Nhưng là vào đúng lúc này, toàn bộ chùm sáng của những thần thông pháp tắc hiện có đều đang sụp đổ và từ từ mơ hồ, đều tan biến trước người cô gái kia, trở thành hư vô.

Đây là một tình cảnh khiến người ta ngạc nhiên không thôi, nhiều đại thần thông như thế mà chỉ trong chớp mắt liền im bặt đi, toàn bộ tắt ngấm!

Thạch Hạo thì không nói làm gì, bởi vì không biết, không hiểu cảnh giới kia là gì. Nhưng cô gái ngồi xếp bằng đối diện ở bàn đá kia lại lộ vẻ sợ hãi đầy khuôn mặt, thần thông vô thượng liên tiếp hiện ra như thế mà kết quả lại bị một cú vỗ của cô gái mặc áo trắng ấy làm cho biến mất toàn bộ? Đây hoàn toàn là thần thoại trong thần thoại!

"Có sinh linh như vầy luôn à, có thể đứng ngang hàng với ta ư? Loại thủ đoạn này là ngươi tự nghĩ ra à, chưa thấy qua, ngược lại cũng kinh diễm đó chứ." Phía thượng du sông dài, người đàn ông giẫm trên nhật nguyệt sao trời, đi kèm là sương mù hỗn độn nói như vậy.

Hai chữ kinh diễm phát ra từ trong miệng của nhân vật như vậy đã đủ để chứng minh tất cả.

Không cần ngẫm nghĩ, cô gái mặc áo trắng tuyệt đối là kinh tài tuyệt diễm, nếu không, sẽ không khiến sinh linh ngồi xếp bằng ở muôn kiếp trước kia, từng chôn lấp không biết bao nhiêu đời lại cảm thán như thế.

"Ầm!"

Cô gái mặc áo trắng chuyển động, trên thực tế nàng trông thì lặng yên thế nhưng một khi chân chính hành động lại ngang ngược tới cùng cực, thật sự là nhìn khắp vạn linh trong trời đất, không đặt bất kỳ sinh linh nào vào trong mắt, ngạo tuyệt cổ kim.

Nàng gỡ mặt nạ xuống rồi run tay ném tới, chiếc mặt nạ ấy hóa thành một tấm màn che trời, to lớn vô biên, dọc theo dòng sông lịch sử tiến lên và nhằm về phía người đàn ông kia.

Hiển nhiên, nàng chủ động xuất kích, yếu đuối và bị động căn bản không phải bản tính của nàng!

"Hả? !" Rất rõ ràng, người đàn ông kia tràn ngập vẻ kinh hãi, trong lúc gấp gáp thì chợt cảm thấy bản thân như ăn phải thiệt thòi, hắn nhanh chóng ứng đối và không còn vẻ ngạo mạn như trước nữa

Mặt nạ bằng đồng này lao đến quá nhanh, che ngợp bầu trời, đập vụn sao lớn trên bầu trời, nhanh chóng bao trùm người đàn ông kia xuống dưới rồi ra sức trấn áp!

Thế Giới Hoàn Mỹ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Truyện Thế Giới Hoàn Mỹ Story Chương 1153: Áo trắng tuyệt trần
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...