Thay Chị Lấy Chồng
Chương 290: Mất liên lạc với lý trọng mạnh rồi
Sau khi tôi đồng ý, dường như Lý Trọng Mạnh đang muốn nói gì đó thì tôi nghe thấy một chiếc di động khác của anh vang lên.
“Chờ một chút, anh nghe điện thoại đã.” Lý Trọng Mạnh cũng không cúp điện thoại với tôi, tôi nghe thấy anh nhận cuộc gọi kia, chỉ nói bốn chữ: “Tôi sẽ đến ngay.”
Sau đó người đàn ông cầm điện thoại lên nói với tôi: “Xin lỗi, bệnh viện có ca cấp cứu, anh phải qua đó một chuyến.”
“Vâng, anh đi đi.” Tôi đáp.
Vừa cúp điện thoại, tôi đã nhanh chóng nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng của Lý Trọng Mạnh.
Tôi cũng mở cửa, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề, đang đợi thang máy.
Anh thấy tôi thì mỉm cười, đi qua ôm tôi một cái: “Đợi anh về nhé, nhớ là đã đồng ý món quà sinh nhật của anh rồi đấy.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, ôm lại anh: “Đợi anh về.”
Tuy Lý Trọng Mạnh nói quà sinh nhật là ở bên anh một ngày, nhưng tôi vẫn cảm thấy ăn mừng sinh nhật anh mà hai tay trống không thì không hay lắm.
Sáng sớm hôm sau, hình như Lý Trọng Mạnh vẫn chưa trở về, tôi tự đưa Thiểm Thiểm đi học rồi đi mua sắm.
Mất cả buổi sáng, nhân viên của các cửa hàng giới thiệu cho tôi vô số quà tặng, nhưng tôi đều không vừa ý.
Lý Trọng Mạnh không được tính là dân kinh doanh, cho nên mấy thứ như khuy măng sét, cà vạt gì đó không hợp với anh ấy.
Nhưng trừ những thứ đó ra, tôi cũng không biết nên tặng gì.
Khi tôi đang định tìm một quán ăn cơm trước đã thì điện thoại vang lên. Là điện thoại cá nhân của tôi.
Mà tên hiển thị trên đó lại là Đào Nhi!
Tôi vội vàng nghe.
Cô ấy hẹn tôi ăn cơm, chúng tôi chọn một nhà hàng tây ở gần đó.
Lúc tôi đến nơi thì cô ấy đã tới rồi.
Hôm nay Đào Nhi mặc một chiếc váy và áo choàng vừa người, còn đi giày cao gót. Cô ấy đã không còn để mái tóc đen dài thẳng mượt như năm năm trước nữa, mà nhuộm màu hạt dẻ, còn uốn xoăn.
Đào Nhi nhìn tôi, câu nói đầu tiên chính là: “Tôi thật không ngờ nhà thiết kế Sa Điệp nổi tiếng lại là cô.”
“Nổi tiếng đâu chứ.” Tôi hơi ngượng: “Tên tuổi của tôi đều là mượn danh của thầy, không có ông ấy thì tôi chẳng làm được trò trống gì cả.”
Mấy năm nay tuy Mưu Đạo Sinh đã không còn lộ diện nữa, thiết kế đều là do tôi làm, ông ấy chỉ chỉ dạy chút ít. Nhưng các mối quan hệ của tôi đều là do ông ấy giới thiệu.
Tôi cảm giác mình vẫn luôn sống dưới cái bóng của ông ấy.
Đào Nhi mỉm cười: “Có thầy tốt cũng là một may mắn.”
“Mấy năm nay cô ở đâu? Sau khi từ làng du lịch về, cô đã từ chức rồi, tôi vẫn luôn muốn liên lạc với cô.” Tôi hỏi Đào Nhi.
Sau đó tôi và Đào Nhi kể cho nhau nghe những chuyện trong mấy năm này.
Sau khi Đào Nhi từ chức thì đi nước ngoài di học, gặp ông xã hiện tại ở đó, không lâu sau thì kết hôn.
Chồng cô ấy vì công việc nên phải về nước, cô ấy liền trở về theo.
Sau khi trở về, trước mắt cô ấy mới chỉ nhận một công việc. Mà công việc đó chính là thiết kế nhà hàng Thời Đường.
Tôi còn nhớ hôm tôi đến Thời Đường, Trần Doãn Thành đã đồng ý sẽ gửi thông tin của nhà thiết kế cho tôi, nhưng về sau vẫn chưa kịp gửi thì tôi đã gặp Đào Nhi trước.
Khi nhìn thấy cuộc thi thiết kế này, tôi cũng vô cùng hứng khởi. Hai chúng tôi vừa nói chuyện đã định cùng nhau tham gia.
Tôi và Đào Nhi cứ nói mãi không hết chuyện. Đến khi tỉnh ra thì đã bốn giờ rồi.
Tôi và cô ấy đều phải đi đón con, hơn nữa tôi còn phải mua quà cho Lý Trọng Mạnh.
Đào Nhi biết tôi muốn mua quà cho Lý Trọng Mạnh thì gợi ý: “Tôi thấy cô có thể suy nghĩ mua văn phòng phẩm, bác sĩ có lẽ sẽ cần dùng.”
Lời của cô ấy đã nhắc nhở tôi.
Đào Nhi dẫn tôi đến một cửa hàng văn phòng phẩm khá lâu đời, tất cả đồ dùng trong đó đều có thể khắc chữ hoặc khắc tên.
Tôi nhìn trái nhìn phải rồi chọn một chiếc bút máy màu xanh đen, đồng thời nhờ ông chủ khắc chữ lên, gói lại.
Sau đó tôi mới tạm biệt Đào Nhi, đi đón Thiểm Thiểm.
Ngày mai là sinh nhật của Lý Trọng Mạnh rồi.
Sợ Thiểm Thiểm làm hỏng món quà sinh nhật của Lý Trọng Mạnh, tôi còn cố tình để ở chỗ cao.
Buổi tối, lúc bắt đầu nấu cơm, tôi gọi điện thoại cho Lý Trọng Mạnh. Điện thoại của anh luôn trong trạng thái tắt máy.
Tính ra thì đã gần 24 giờ tôi chưa gặp anh rồi.
Tuy thời gian không dài, nhưng từ khi tôi đến Vĩnh An, dù Lý Trọng Mạnh có bận rộn cũng sẽ liên lạc với tôi, ăn cơm cùng tôi.
Bây giờ thế này thật sự là khá hiếm thấy!
Tôi không khỏi cảm thấy bất an.
Tôi nấu cơm, ăn cơm cùng Thiểm Thiểm xong, lúc này mới liên tục gọi điện cho Lý Trọng Mạnh.
Nhưng kết quả lần nào cũng như nhau. Đầu dây bên kia vẫn mãi vang lên giọng nói lạnh băng của tổng đài: “Số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy...”
Tôi có một dự cảm mãnh liệt, có lẽ Lý Trọng Mạnh đã xảy ra chuyện rồi!
Nhưng Thiểm Thiểm đang ở đây, tôi không thể để nó ở nhà một mình, cũng không thể đưa nó tới bệnh viện.
Cho nên chỉ đành bình tĩnh lại.
Chịu đựng mãi đến khi Thiểm Thiểm đi ngủ, trước khi thằng bé ngủ, tôi nói với nó: “Thiểm Thiểm, lát nữa mẹ phải ra ngoài tìm chú Lý, sẽ nhanh chóng quay về, thế nên một mình con phải ngoan đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ.”
Thiểm Thiểm rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi xác định con đã ngủ rồi, tôi vội vàng mặc quần áo ra khỏi nhà.
Khi tôi bắt xe đến bệnh viện Quang Minh thì thấy bên ngoài bệnh viện toàn là xe cảnh sát!
Tôi đứng ngoài nhìn vào trong, cổng bệnh viện đã bị phong tỏa rồi!
Khi nhìn thấy cảnh ấy, đầu óc tôi xuất hiện vô số suy đoán.
Không phải là xảy ra vụ án giết người đấy chứ!
Tôi xông tới cổng muốn vào, một cảnh sát ngăn tôi lại: “Xin lỗi, những người không liên quan không thể đi vào.”
“Chuyện này là sao? Tôi là vị hôn thê của giám đốc bệnh viện này!”
Đây là lần đầu tiên tôi nói thân phận này với người khác.
Nghe tôi nói vậy, cảnh sát nhìn tôi, chần chừ một lúc mới nói: “Không được, người nhà cũng không thể vào.”
“Anh có thể nói cho tôi biết bệnh viện đã xảy ra chuyện gì không?”
Không vào cũng không sao, nhưng tôi nhất định phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Trọng Mạnh có sao không!
Mà lúc này, trong lòng tôi đã có dự tính xấu nhất.
Dù sao điện thoại của Lý Trọng Mạnh đã tắt máy lâu như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Anh cảnh sát nhìn tôi, do dự một lát rồi nói: “Cô đợi chút, tôi đi báo cáo đã.”
Anh ta nói xong thì lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại được kết nối, anh ta hỏi tôi: “Cô có gì có thể chứng minh thân phận của mình không?”
“Tôi...”
Câu hỏi của cảnh sát khiến tôi sững người.
Tôi làm sao chứng minh tôi là vị hôn thê của Lý Trọng Mạnh chứ?
Dường như cảnh sát nhận ra tôi không chứng minh được, liền nói: “Xin lỗi, cô đã không cách nào chứng minh quan hệ với giám đốc thì tôi không thể tiết lộ chuyện gì với cô được.”
“Bạn gái thì chứng minh thế nào chứ!” Tôi nóng nảy.
“Xin lỗi, đây là quy định, cô đừng làm khó tôi.” Anh cảnh sát nói xong thì quay đi.
Tôi thấy anh ta quay lưng về phía tôi thì không chút do dự vọt qua dải ngăn cách, chạy thẳng vào trong bệnh viện!
Thay Chị Lấy Chồng
“Chờ một chút, anh nghe điện thoại đã.” Lý Trọng Mạnh cũng không cúp điện thoại với tôi, tôi nghe thấy anh nhận cuộc gọi kia, chỉ nói bốn chữ: “Tôi sẽ đến ngay.”
Sau đó người đàn ông cầm điện thoại lên nói với tôi: “Xin lỗi, bệnh viện có ca cấp cứu, anh phải qua đó một chuyến.”
“Vâng, anh đi đi.” Tôi đáp.
Vừa cúp điện thoại, tôi đã nhanh chóng nghe thấy tiếng mở cửa bên phòng của Lý Trọng Mạnh.
Tôi cũng mở cửa, người đàn ông đã mặc quần áo chỉnh tề, đang đợi thang máy.
Anh thấy tôi thì mỉm cười, đi qua ôm tôi một cái: “Đợi anh về nhé, nhớ là đã đồng ý món quà sinh nhật của anh rồi đấy.”
“Vâng.” Tôi gật đầu, ôm lại anh: “Đợi anh về.”
Tuy Lý Trọng Mạnh nói quà sinh nhật là ở bên anh một ngày, nhưng tôi vẫn cảm thấy ăn mừng sinh nhật anh mà hai tay trống không thì không hay lắm.
Sáng sớm hôm sau, hình như Lý Trọng Mạnh vẫn chưa trở về, tôi tự đưa Thiểm Thiểm đi học rồi đi mua sắm.
Mất cả buổi sáng, nhân viên của các cửa hàng giới thiệu cho tôi vô số quà tặng, nhưng tôi đều không vừa ý.
Lý Trọng Mạnh không được tính là dân kinh doanh, cho nên mấy thứ như khuy măng sét, cà vạt gì đó không hợp với anh ấy.
Nhưng trừ những thứ đó ra, tôi cũng không biết nên tặng gì.
Khi tôi đang định tìm một quán ăn cơm trước đã thì điện thoại vang lên. Là điện thoại cá nhân của tôi.
Mà tên hiển thị trên đó lại là Đào Nhi!
Tôi vội vàng nghe.
Cô ấy hẹn tôi ăn cơm, chúng tôi chọn một nhà hàng tây ở gần đó.
Lúc tôi đến nơi thì cô ấy đã tới rồi.
Hôm nay Đào Nhi mặc một chiếc váy và áo choàng vừa người, còn đi giày cao gót. Cô ấy đã không còn để mái tóc đen dài thẳng mượt như năm năm trước nữa, mà nhuộm màu hạt dẻ, còn uốn xoăn.
Đào Nhi nhìn tôi, câu nói đầu tiên chính là: “Tôi thật không ngờ nhà thiết kế Sa Điệp nổi tiếng lại là cô.”
“Nổi tiếng đâu chứ.” Tôi hơi ngượng: “Tên tuổi của tôi đều là mượn danh của thầy, không có ông ấy thì tôi chẳng làm được trò trống gì cả.”
Mấy năm nay tuy Mưu Đạo Sinh đã không còn lộ diện nữa, thiết kế đều là do tôi làm, ông ấy chỉ chỉ dạy chút ít. Nhưng các mối quan hệ của tôi đều là do ông ấy giới thiệu.
Tôi cảm giác mình vẫn luôn sống dưới cái bóng của ông ấy.
Đào Nhi mỉm cười: “Có thầy tốt cũng là một may mắn.”
“Mấy năm nay cô ở đâu? Sau khi từ làng du lịch về, cô đã từ chức rồi, tôi vẫn luôn muốn liên lạc với cô.” Tôi hỏi Đào Nhi.
Sau đó tôi và Đào Nhi kể cho nhau nghe những chuyện trong mấy năm này.
Sau khi Đào Nhi từ chức thì đi nước ngoài di học, gặp ông xã hiện tại ở đó, không lâu sau thì kết hôn.
Chồng cô ấy vì công việc nên phải về nước, cô ấy liền trở về theo.
Sau khi trở về, trước mắt cô ấy mới chỉ nhận một công việc. Mà công việc đó chính là thiết kế nhà hàng Thời Đường.
Tôi còn nhớ hôm tôi đến Thời Đường, Trần Doãn Thành đã đồng ý sẽ gửi thông tin của nhà thiết kế cho tôi, nhưng về sau vẫn chưa kịp gửi thì tôi đã gặp Đào Nhi trước.
Khi nhìn thấy cuộc thi thiết kế này, tôi cũng vô cùng hứng khởi. Hai chúng tôi vừa nói chuyện đã định cùng nhau tham gia.
Tôi và Đào Nhi cứ nói mãi không hết chuyện. Đến khi tỉnh ra thì đã bốn giờ rồi.
Tôi và cô ấy đều phải đi đón con, hơn nữa tôi còn phải mua quà cho Lý Trọng Mạnh.
Đào Nhi biết tôi muốn mua quà cho Lý Trọng Mạnh thì gợi ý: “Tôi thấy cô có thể suy nghĩ mua văn phòng phẩm, bác sĩ có lẽ sẽ cần dùng.”
Lời của cô ấy đã nhắc nhở tôi.
Đào Nhi dẫn tôi đến một cửa hàng văn phòng phẩm khá lâu đời, tất cả đồ dùng trong đó đều có thể khắc chữ hoặc khắc tên.
Tôi nhìn trái nhìn phải rồi chọn một chiếc bút máy màu xanh đen, đồng thời nhờ ông chủ khắc chữ lên, gói lại.
Sau đó tôi mới tạm biệt Đào Nhi, đi đón Thiểm Thiểm.
Ngày mai là sinh nhật của Lý Trọng Mạnh rồi.
Sợ Thiểm Thiểm làm hỏng món quà sinh nhật của Lý Trọng Mạnh, tôi còn cố tình để ở chỗ cao.
Buổi tối, lúc bắt đầu nấu cơm, tôi gọi điện thoại cho Lý Trọng Mạnh. Điện thoại của anh luôn trong trạng thái tắt máy.
Tính ra thì đã gần 24 giờ tôi chưa gặp anh rồi.
Tuy thời gian không dài, nhưng từ khi tôi đến Vĩnh An, dù Lý Trọng Mạnh có bận rộn cũng sẽ liên lạc với tôi, ăn cơm cùng tôi.
Bây giờ thế này thật sự là khá hiếm thấy!
Tôi không khỏi cảm thấy bất an.
Tôi nấu cơm, ăn cơm cùng Thiểm Thiểm xong, lúc này mới liên tục gọi điện cho Lý Trọng Mạnh.
Nhưng kết quả lần nào cũng như nhau. Đầu dây bên kia vẫn mãi vang lên giọng nói lạnh băng của tổng đài: “Số điện thoại bạn đang gọi hiện đã tắt máy...”
Tôi có một dự cảm mãnh liệt, có lẽ Lý Trọng Mạnh đã xảy ra chuyện rồi!
Nhưng Thiểm Thiểm đang ở đây, tôi không thể để nó ở nhà một mình, cũng không thể đưa nó tới bệnh viện.
Cho nên chỉ đành bình tĩnh lại.
Chịu đựng mãi đến khi Thiểm Thiểm đi ngủ, trước khi thằng bé ngủ, tôi nói với nó: “Thiểm Thiểm, lát nữa mẹ phải ra ngoài tìm chú Lý, sẽ nhanh chóng quay về, thế nên một mình con phải ngoan đấy, biết chưa?”
“Vâng ạ.”
Thiểm Thiểm rất nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi xác định con đã ngủ rồi, tôi vội vàng mặc quần áo ra khỏi nhà.
Khi tôi bắt xe đến bệnh viện Quang Minh thì thấy bên ngoài bệnh viện toàn là xe cảnh sát!
Tôi đứng ngoài nhìn vào trong, cổng bệnh viện đã bị phong tỏa rồi!
Khi nhìn thấy cảnh ấy, đầu óc tôi xuất hiện vô số suy đoán.
Không phải là xảy ra vụ án giết người đấy chứ!
Tôi xông tới cổng muốn vào, một cảnh sát ngăn tôi lại: “Xin lỗi, những người không liên quan không thể đi vào.”
“Chuyện này là sao? Tôi là vị hôn thê của giám đốc bệnh viện này!”
Đây là lần đầu tiên tôi nói thân phận này với người khác.
Nghe tôi nói vậy, cảnh sát nhìn tôi, chần chừ một lúc mới nói: “Không được, người nhà cũng không thể vào.”
“Anh có thể nói cho tôi biết bệnh viện đã xảy ra chuyện gì không?”
Không vào cũng không sao, nhưng tôi nhất định phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lý Trọng Mạnh có sao không!
Mà lúc này, trong lòng tôi đã có dự tính xấu nhất.
Dù sao điện thoại của Lý Trọng Mạnh đã tắt máy lâu như vậy, có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Anh cảnh sát nhìn tôi, do dự một lát rồi nói: “Cô đợi chút, tôi đi báo cáo đã.”
Anh ta nói xong thì lấy điện thoại ra gọi.
Điện thoại được kết nối, anh ta hỏi tôi: “Cô có gì có thể chứng minh thân phận của mình không?”
“Tôi...”
Câu hỏi của cảnh sát khiến tôi sững người.
Tôi làm sao chứng minh tôi là vị hôn thê của Lý Trọng Mạnh chứ?
Dường như cảnh sát nhận ra tôi không chứng minh được, liền nói: “Xin lỗi, cô đã không cách nào chứng minh quan hệ với giám đốc thì tôi không thể tiết lộ chuyện gì với cô được.”
“Bạn gái thì chứng minh thế nào chứ!” Tôi nóng nảy.
“Xin lỗi, đây là quy định, cô đừng làm khó tôi.” Anh cảnh sát nói xong thì quay đi.
Tôi thấy anh ta quay lưng về phía tôi thì không chút do dự vọt qua dải ngăn cách, chạy thẳng vào trong bệnh viện!
Thay Chị Lấy Chồng
Đánh giá:
Truyện Thay Chị Lấy Chồng
Story
Chương 290: Mất liên lạc với lý trọng mạnh rồi
10.0/10 từ 48 lượt.