Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
Ngàn chờ vạn đợi, Bát vương gia được nhân dân cả nước chờ mong cuối cùng cũng mệt mỏi đội gió bụi mà tới. Đã gần mười năm lão hoàng đế không gặp mặt Bát vương gia, lúc gặp nhau chính là hình ảnh cha hiền con thảo hòa thuận đẹp đẽ, không có một chút ngăn cách, cha già tay nắm run rẩy, an ủi con trai đã chịu nhiều gian khổ vất vả ở biên giới đất Thục. Con trai thì nước mắt lưng tròng, luôn miệng nói cha trăm công nghìn việc vất vả lâu ngày thành bệnh mới thật sự là khổ cực, đứng bên cạnh là mẹ hiền có tuổi chân tay luống cuống còn chưa thật nhập vai là Lý hoàng hậu, chính xác là một nhà ba người cát tường.
Một đám bá quan văn võ ở phía dưới cũng rất phối hợp cùng bầu không khí, người người lấy tay áo lau nước mắt, cảm động trước tình cha con thâm sâu của hoàng gia Thiên triều, thảo nào triều ta quốc thái dân an mưa thuận gió, hòa vạn sự tốt đẹp, thì ra là tấm gương vất vả! Cha con nhận mặt xong, lão hoàng đế kéo tay con trai, run run rẩy rẩy giới thiệu quần thần, tới đây tới đây, vị này chính là Thủ phụ Nội các người đã tìm được đường sống trong chỗ chết, vị kia là Đại học sĩ Văn Uyên các chăm chỉ bấy lâu, mấy người bên kia là năm vị quan trong nội các, mấy vị ở phía sau là…… tên người quá nhiều, Minh Lan hoàn toàn không nhớ được.
“Cha, Bát vương gia trông như thế nào?” Như Lan mau miệng, thật ra câu hỏi của nàng cũng là điều nữ quyến ngồi đây muốn biết.
Vẻ mặt Thịnh Hoành trung quân ái quốc, ngẩng đầu nói: “Điện hạ tất nhiên là mắt phượng mày ngài, văn võ song toàn, diện mạo bất phàm.”
Chúng nữ quyến hoàn toàn tin tưởng chẳng nghi ngờ gì, người đứng đầu một quốc gia chắc cũng phải có chút tuấn tú. Trường Bách lại lén liếc cha già một cái, mặt không đổi sắc duy trì trầm mặc. Thật ra diện mạo Bát vương gia là kiểu mặt vuông tai to, cùng lắm thì gọi là cân đối. Có người nói Phương Đản Cao hoàng đế là hào kiệt thời loạn, cũng là người xấu trai từ trước đến nay hiếm có, cái gen xấu trai này lại quá dai dẳng, trải qua mấy đời mỹ nữ mà cải thiện gen vẫn chưa tiến triển là mấy, chẳng qua là nói về sau này, đối với hoàng đế một nước đây là là kiểu mặt an toàn.
Đoán chừng lão hoàng đế chống đỡ không được, thế là người tinh ý trong Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành gần đây nhất, lập tức tổ chức đại lễ sắc lập thái tử, quần thần dâng biểu chúc mừng. Lễ bộ cùng quan viên thái thường túc đã chuẩn bị từ lâu, thời khắc trọng đại đã đến, tinh mơ ngày lành hôm đó, trời còn chưa sáng, cha con nhà họ Thịnh đã mò mẫm trong đêm tối ra ngoài, đến phụng thiên điện dự lễ, quỳ rồi lại quỳ, lúc đứng lên ước chừng đã một ngày trôi qua. Cuối cùng thái tử tiếp nhận sắc phong, vào trong cung tạ ơn Hoàng hậu đã tạ thế, lại bái kiến tông miếu, báo cáo với tổ tông, mới tính là kết thúc đại lễ. Tuy là như vậy, Thịnh Hoành còn nói là bởi vì năm trước đại loạn, lão hoàng đế cả thể xác và tinh thần đều lao lực quá độ, nghi lễ sắc phong như thế này đã là giản lược đi rất nhiều rồi.
Sự giác ngộ của dân chúng kinh thành rất cao, biết hoàng gia có việc hỉ, đêm đó bèn đốt pháo tưng bừng, nhà có tiền thì cúng cô hồn, bố thí cho bách tính khốn khổ muôn phương, biểu hiện nhà nhà vui mừng. Trường Đống bé nhỏ cũng rất vui vẻ, bởi vì đại điển sắc lập thái tử, học đường của tụi nó được cho nghỉ vài ngày, ngày nghỉ đó, lúc trở về nó lén nói cho Minh Lan, nó nghe thấy mấy tên ăn mày lúc đi lĩnh cháo nhận gạo có nói “mấy tháng này, nếu ngày nào cũng sắc lập thái tử thì tốt rồi, vân vân” Minh Lan nghe thế không khỏi mỉm cười.
Trường Đống mười một tuổi, mất dần dáng vẻ trẻ con, cũng từ từ trưởng thành, ngày thường ở trước mặt cha anh thì kính cẩn lễ phép, thấy Minh Lan thì lại tinh nghịch như cũ. Minh Lan lại cổ vũ Trường Đống cầm bài văn được tiên sinh khen cho Thịnh Hoành xem. Thịnh Hoành xem xong cũng khen mấy câu, Trường Đống lại càng chăm chỉ chịu khó đọc sách, dậy từ tinh mơ lúc trời còn chưa sáng, lúc người hầu nói chuyện mắt cũng dại ra.
Minh Lan sợ thằng bé đọc sách đến ngu người, thường khuyên nó đừng quá cố chấp: “Học xong văn võ, rồi đều “bán” cho nhà đế vương, mười người đọc sách thì đa phần đều vì muốn làm quan, nhưng mà học tập giỏi giang thì nhất định có thể làm quan sao? Em lên lớp tất nhiên là rất tốt, lăn lộn cũng chưa chắc đã được cái danh bậc gì, thuận lợi thì có thể lấy được một vị trí trên yết bảng. Quan trọng hơn là học nhân tình thế thái, mai này ở cùng một chỗ với ân sư đồng nghiệp nhất định có thể thuận hòa, nếu làm quan cũng có thể tạo phúc cho bách tính một vùng, đừng cố chấp đọc đến hỏng đầu.” Nói cho cùng, tư chất của Trường Đống cũng không được tốt như Trường Bách, thẳng bé chỉ là kiểu cần cù bù thông minh thôi.
Cậu thiếu niên Trường Đống cười khổ: “Em chẳng qua chỉ là muốn cho dì một cuộc sống tốt hơn thôi mà.”
Minh Lan nhìn cậu một lát, sau đó vuốt tóc cậu rồi thở dài.
Sau đại điển sắc phong, lão hoàng đế vốn định giao chính sự cho thái tử, để mình rảnh rỗi dưỡng bệnh. Ai ngờ thái tử thuần hiếu, một lòng không để ý tới triều thần cầu kiến cùng các hạng mục từ khắp nơi dâng lên, chỉ chăm chăm ở bên cạnh lão hoàng đế, ban ngày hầu chuyện thuốc thang, trước khi hoàng thượng uống thuốc thì nếm thử, ban đêm thì ngủ tạm trên giường nhỏ trong tẩm điện của lão hoàng đế, chưa ngày nào ngừng, chưa lúc nào ngơi. Chẳng qua mới có mười ngày, thái tử mới “nhậm chức” đã gầy một vòng, áo bào rộng lay động trong gió.
Lão hoàng đế thở dài nói: “Con ta thật có hiếu, ta cảm thấy rất vui, nhưng con là thái tử đương triều, lúc này phải lấy quốc sự làm trọng.”
Thái tử rơi lệ nói: “Mấy anh em bọn con đều có thể làm thái tử, nhưng cha thì chỉ có một mà thôi.”
Lão hoàng đế cảm động suýt rớt nước mắt, vì thế hai cha con ôm nhau khóc nấc cả lên, triều thần trong ngoài nghe được, đều ca ngợi hết lời.
Hữu đại đô đốc Ngũ quân đô đốc phủ Bạc Thiên Vị tuổi tác đã cao, từ năm trước đã ở nhà dưỡng bệnh, không phải vẫn nói ‘con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng còn’, thái tử quả là người hiền hiếu, sau đó đêm khuya phụng chỉ tiến cung, cởi binh phù giao cho thái tử.
Minh Lan nghe Trường Đống nhắc tới tin tức nghe được, khóe miệng khẽ cong.
Nửa tháng trôi qua, vào một buổi đêm khuya khoắt, chuông báo tang trong kinh thành đột nhiên vang lên, rồi có tiếng kẻng. Minh Lan cẩn thận đếm, có bốn tiếng, sau đó có bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn hoảng sợ, một chốc sau, Đan Quất đi vào khẽ nói: “Hoàng thượng băng hà.”
Minh Lan không đủ giác ngộ, cũng không cảm thấy bi thương lắm, cái chết của lão hoàng đế tựa như chiếc ủng thứ hai trên nóc nhà, mọi người cắn răng cùng chờ, nhưng cứ chậm chạp không rớt, trái lại nóng ruột, thành thử ra còn bổ sung thêm rất nhiều vật hi sinh.
Tất cả đều đã được chuẩn bị từ lâu, ngày tiếp theo tân hoàng liền đăng cơ, lập tức đại xá thiên hạ.
Nghi lễ ma chay của tiên đế được tiến hành đâu vào đấy, thánh chỉ bố cáo khắp thiên hạ, phàm là nhà có tước cùng với gia đình có quan từ lục phẩm trở lên, trong vòng một năm không được bày tiệc chơi nhạc, một năm không được tổ chức hôn sự. Dân chúng thì nửa năm, cáo mệnh bình thường thì chịu tang theo đại thần trong triều. Quần thần cũng không nhàn rỗi, ngoài việc đúng giờ đến khóc, còn phải đặt thụy hào cho tiên đế là “Nhân”. (Nhân trong nhân ái)
Ngay sau đó tân hoàng phong điển, sắc phong Lý hoàng hậu là Thánh An hoàng thái hậu, Hoàng quý phi làm Thánh Đức hoàng thái hậu, tất cả phi tần còn lại trong hậu cung ấn theo cấp độ mà phong thưởng, đồng thời sắc phong thái tử phi Thẩm thị làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, sau đó dân chúng cả nước chìm trong một màn bi thương.
Trong lúc đó phát sinh một sự việc, thái phó tự tả tự thừa thấy cung tân hoàng hậu trống vắng, giai nhân chẳng có mấy, bèn nghiền ngẫm thánh ý, rồi dâng sớ xin tân hoàng tuyển tú cả nước để chọn người hiền thục bổ sung hậu cung, để duy trì nòi giống hoàng thất. Kết quả bị tân hoàng mắng cho một trận, tiện tay lột luôn cái mũ ô sa của ông ta, tân hoàng nghiêm túc tuyên bố: Trẫm đã có con, đang chịu tang ba năm cho tiên đế.
(Thái phó tự tả tự thừa hình như là một chức quan trong cửu khanh thì phải.)
Chỉ dụ này vừa ra, có nhà vui mừng, có nhà sầu lo, trong kinh có mấy gia tộc hoạn quan có quyền, trông ngóng từ lâu muốn đưa con gái nhà mình vào hậu cung, như vậy phải đợi ba năm, rất nhiều con gái nhà quyền quý đã qua thời kỳ xinh đẹp nhất. Chẳng qua là cũng có không ít người yên tâm, Minh Lan thở phào nhẹ nhõm, ba năm sau chắc nàng cũng gả đi rồi.
Nghi lễ ma chay của tiên đế ước chừng làm hơn nửa tháng, cuối cùng đưa quan tài vào lăng tẩm, chào người cũ đón người mới này coi như là một ‘nốt trầm’.
Như Lan cực kỳ sốt sắng cởi bỏ quần áo trắng đã mặc nhiều ngày, vội vàng lấy quần áo sặc sỡ vẫn yêu thích ra mặc vào. Mặc Lan như trước làm một bài thơ ‘oán ca thể’, thường thường nhỏ mấy giọt nước mắt, hầu già trong phòng Vương thị lén châm chọc cái dáng vẻ giả tạo này của Mặc Lan ‘người không biết còn tưởng là chồng nó chết cơ đấy’. Minh Lan thì tiếp tục sáng tác hệ liệt ‘bối bối sơn’ về đồ thêu của nàng, nói thật nàng cũng không phải dạng phụ nữ cổ hủ, nhưng sau khi đi tới cái nơi gò bó này, nếu không tìm trò tiêu khiển qua ngày như vậy thì sợ là tâm tình sẽ càng lúc càng biến thái.
Phủ Tề quốc công lúc này đã cởi bỏ đồ tang, mấy gia phó yên lặng mà lưu loát tháo đèn lồng trắng cùng lụa trắng xuống, trong phòng chi thứ hai lại loạn cào cào, trông coi ở ngoài cửa là quản sự hầu già cùng hầu gái đắc lực của quận chúa Bình Ninh, chỉ để hai mẹ con trong phòng nói chuyện.
“Nghiệp chướng. Mày nói cái gì?!” Quận chúa Bình Ninh giận run cả người.
Tề Hành hờ hững, khẽ cười mỉa mai: “Con nói, bây giờ con đã vào Hàn Lâm Viện, nếu sau này có mối tốt hơn, chắc mẹ lại muốn đổi ý, cần gì phải quyết định sớm như vậy chứ?”
‘Bốp’ một tiếng, mặt Tề Hành lệch đi, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú bắt đầu hiện lên mấy dấu tay đỏ đỏ, quận chúa lạnh lùng nói: “Cái thằng bất hiếu ngỗ ngược này, láo xược!”
Mắt Tề Hành đã hơi hơi ngấn nước, cười có phần thê lương: “Mẫu thân đã hiểu rõ lòng con, chỉ còn cách một bước chân, sao lại nhẫn tâm như vậy.”
Quận chúa Bình Ninh nhìn tay mình, trong lòng cảm thấy hơi nhoi nhói, run run lui về phía sau vài bước, lại cố gắng đứng lại, khẽ nói: “Ngày ấy mở tiệc, ba người chúng ta ngồi cùng một chỗ, mẹ vốn định thử thăm dò Vương phu nhân một chút xem sao, thì giữa đường phu nhân Vĩnh Xương hầu nhảy ra chặn lời, mở miệng đã nói vừa ý Minh Lan. Người ta lần nào chọn người cũng nói rõ ràng, con bảo mẹ nói làm sao? Đi tranh giành với người khác à?”
Tề Hành biết mẹ mình trời sinh tính tình cao ngạo, nếu đổi lại là mọi khi thì đã sớm êm xuôi, nhưng hôm nay cậu ta lại rất là tức giận, cười khẩy nói: “Xưa nay mẹ suy nghĩ nhanh nhạy, khi đó đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện có thể chuyển hướng hôn sự này sang phủ Vĩnh Xương hầu, vả lại con dâu người phải là con vợ cả, phải cao hơn người khác một bậc!”
Quận chúa bị nghẹn lời, nàng chưa bao giờ nghĩ con trai từ trước tới nay ngoan ngoãn nghe lời lại có thể có dáng vẻ này, từ sau khi biết chuyện này, chỉ trưng cái mặt lạnh chẳng có bất kỳ phản ứng gì với mình, quận chúa thở dài, khó nói: “Mẹ chẳng qua chỉ mới nói qua với chị Vương, còn chưa quyết định. Nếu con thật sự không thích, thì quên đi, chỉ là….. con sau này đừng mơ nhìn thấy nó.”
Những lời này làm cho Tề Hành giật mình, trong lòng sóng lớn sóng nhỏ không ngừng nhấp nhô, chật vật một lúc, nhịn không được nước mắt lưng tròng.
Quận chúa thấy con trai như vậy, không kìm được cũng thấy mắt hơi ươn ướt: “Con chớ trách mẹ ham quyền thế, từ nhỏ đến lớn con được mọi người nâng niu, chưa từng nếm mùi khổ sở, nhưng từ sau ‘loạn thân thìn’, thái độ mấy người nịnh bợ đó con cũng thấy, còn có người lén chê cười sau lưng chúng ta….”
Tề Hành nhớ tới quang cảnh năm trước, sắc mặt tái mét, lông mày bắt đầu nhăn lại.
Quận chúa đau lòng kéo con trai qua, mềm giọng nói: “Bây giờ ai chả thế, chẳng phải đều vì hai chữ ‘quyền thế’ kia sao? Nếu con còn cậu ruột, nếu cha con là thế tử, nếu chúng ta đủ năng lực đủ bản lĩnh, con thích lấy ai thì cứ lấy người đó, làm sao mẹ lại không muốn thỏa tâm nguyện của con, cho dù có bảo phủ họ Thịnh tặng con gái dòng thứ sang đây làm thiếp thì cũng không phải là không thể? Chỉ là….. Hành Nhi à, nhìn tình hình nhà mình bây giờ, ông ngoại con đã ngoài trăm tuổi, phủ Tương Dương hầu phải để cho người ngoài, bác cả con lại có khúc mắc với nhà mình, chúng ta giờ không có chỗ dựa đâu. Tân hoàng đăng cơ, có câu vua nào triều thần nấy, cha con như thế nào còn chưa rõ, mấy năm nay ông ấy làm bên thuế muối, có không biết bao nhiêu người ghen đỏ con mắt, chỉ ngóng trông sai lầm để dẫm lên cha con, mẹ làm sao có thể không suy nghĩ cho nhà mình cơ chứ?”
Nói xong, bắt đầu bi bi ai ai khóc nấc lên.
Ánh mắt Tề Hành mơ hồ, trong lúc hoảng hốt bỗng nhớ tới một chuyện trước đây của Minh Lan. Cô bé nho nhỏ, dáng ngồi xổm, dùng nhành hoa vẽ hai đường thẳng trên đất bùn, nói là hai đường thẳng song song, hai đường thẳng tuy nhìn thì rất gần, nhưng vĩnh viễn không giao nhau.
Cậu cố ý trêu cô, bắt con sâu róm thả trên váy, cô bé bị dọa hét ầm lên, liên tục dậm chân lắc người để con sâu rơi ra, cậu lại cười ha ha, chỉ vào hai đường thẳng bị dấu châm dẫm nát trên đất, cười nói: “Giờ không phải giao nhau rồi sao.”
Cô bé xinh đẹp tinh tế như búp bê sứ, lộ vẻ cực kỳ cực kỳ tức giận, làn da trắng như sương trên sen, khiến người ta nhịn không được muốn vươn tay chạm vào, cậu vội chắp tay bồi tội, cô bé không dễ dàng tha thứ, bốc một nắm bùn ném về phía cậu, sau đó xoay người bỏ chạy.
Cậu muốn đuổi theo quá khứ, lại bị gã sai vặt nghe tiếng mà tới kéo về hiện tại.
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Một đám bá quan văn võ ở phía dưới cũng rất phối hợp cùng bầu không khí, người người lấy tay áo lau nước mắt, cảm động trước tình cha con thâm sâu của hoàng gia Thiên triều, thảo nào triều ta quốc thái dân an mưa thuận gió, hòa vạn sự tốt đẹp, thì ra là tấm gương vất vả! Cha con nhận mặt xong, lão hoàng đế kéo tay con trai, run run rẩy rẩy giới thiệu quần thần, tới đây tới đây, vị này chính là Thủ phụ Nội các người đã tìm được đường sống trong chỗ chết, vị kia là Đại học sĩ Văn Uyên các chăm chỉ bấy lâu, mấy người bên kia là năm vị quan trong nội các, mấy vị ở phía sau là…… tên người quá nhiều, Minh Lan hoàn toàn không nhớ được.
“Cha, Bát vương gia trông như thế nào?” Như Lan mau miệng, thật ra câu hỏi của nàng cũng là điều nữ quyến ngồi đây muốn biết.
Vẻ mặt Thịnh Hoành trung quân ái quốc, ngẩng đầu nói: “Điện hạ tất nhiên là mắt phượng mày ngài, văn võ song toàn, diện mạo bất phàm.”
Chúng nữ quyến hoàn toàn tin tưởng chẳng nghi ngờ gì, người đứng đầu một quốc gia chắc cũng phải có chút tuấn tú. Trường Bách lại lén liếc cha già một cái, mặt không đổi sắc duy trì trầm mặc. Thật ra diện mạo Bát vương gia là kiểu mặt vuông tai to, cùng lắm thì gọi là cân đối. Có người nói Phương Đản Cao hoàng đế là hào kiệt thời loạn, cũng là người xấu trai từ trước đến nay hiếm có, cái gen xấu trai này lại quá dai dẳng, trải qua mấy đời mỹ nữ mà cải thiện gen vẫn chưa tiến triển là mấy, chẳng qua là nói về sau này, đối với hoàng đế một nước đây là là kiểu mặt an toàn.
Đoán chừng lão hoàng đế chống đỡ không được, thế là người tinh ý trong Khâm Thiên Giám tính toán ngày lành gần đây nhất, lập tức tổ chức đại lễ sắc lập thái tử, quần thần dâng biểu chúc mừng. Lễ bộ cùng quan viên thái thường túc đã chuẩn bị từ lâu, thời khắc trọng đại đã đến, tinh mơ ngày lành hôm đó, trời còn chưa sáng, cha con nhà họ Thịnh đã mò mẫm trong đêm tối ra ngoài, đến phụng thiên điện dự lễ, quỳ rồi lại quỳ, lúc đứng lên ước chừng đã một ngày trôi qua. Cuối cùng thái tử tiếp nhận sắc phong, vào trong cung tạ ơn Hoàng hậu đã tạ thế, lại bái kiến tông miếu, báo cáo với tổ tông, mới tính là kết thúc đại lễ. Tuy là như vậy, Thịnh Hoành còn nói là bởi vì năm trước đại loạn, lão hoàng đế cả thể xác và tinh thần đều lao lực quá độ, nghi lễ sắc phong như thế này đã là giản lược đi rất nhiều rồi.
Sự giác ngộ của dân chúng kinh thành rất cao, biết hoàng gia có việc hỉ, đêm đó bèn đốt pháo tưng bừng, nhà có tiền thì cúng cô hồn, bố thí cho bách tính khốn khổ muôn phương, biểu hiện nhà nhà vui mừng. Trường Đống bé nhỏ cũng rất vui vẻ, bởi vì đại điển sắc lập thái tử, học đường của tụi nó được cho nghỉ vài ngày, ngày nghỉ đó, lúc trở về nó lén nói cho Minh Lan, nó nghe thấy mấy tên ăn mày lúc đi lĩnh cháo nhận gạo có nói “mấy tháng này, nếu ngày nào cũng sắc lập thái tử thì tốt rồi, vân vân” Minh Lan nghe thế không khỏi mỉm cười.
Trường Đống mười một tuổi, mất dần dáng vẻ trẻ con, cũng từ từ trưởng thành, ngày thường ở trước mặt cha anh thì kính cẩn lễ phép, thấy Minh Lan thì lại tinh nghịch như cũ. Minh Lan lại cổ vũ Trường Đống cầm bài văn được tiên sinh khen cho Thịnh Hoành xem. Thịnh Hoành xem xong cũng khen mấy câu, Trường Đống lại càng chăm chỉ chịu khó đọc sách, dậy từ tinh mơ lúc trời còn chưa sáng, lúc người hầu nói chuyện mắt cũng dại ra.
Minh Lan sợ thằng bé đọc sách đến ngu người, thường khuyên nó đừng quá cố chấp: “Học xong văn võ, rồi đều “bán” cho nhà đế vương, mười người đọc sách thì đa phần đều vì muốn làm quan, nhưng mà học tập giỏi giang thì nhất định có thể làm quan sao? Em lên lớp tất nhiên là rất tốt, lăn lộn cũng chưa chắc đã được cái danh bậc gì, thuận lợi thì có thể lấy được một vị trí trên yết bảng. Quan trọng hơn là học nhân tình thế thái, mai này ở cùng một chỗ với ân sư đồng nghiệp nhất định có thể thuận hòa, nếu làm quan cũng có thể tạo phúc cho bách tính một vùng, đừng cố chấp đọc đến hỏng đầu.” Nói cho cùng, tư chất của Trường Đống cũng không được tốt như Trường Bách, thẳng bé chỉ là kiểu cần cù bù thông minh thôi.
Cậu thiếu niên Trường Đống cười khổ: “Em chẳng qua chỉ là muốn cho dì một cuộc sống tốt hơn thôi mà.”
Minh Lan nhìn cậu một lát, sau đó vuốt tóc cậu rồi thở dài.
Sau đại điển sắc phong, lão hoàng đế vốn định giao chính sự cho thái tử, để mình rảnh rỗi dưỡng bệnh. Ai ngờ thái tử thuần hiếu, một lòng không để ý tới triều thần cầu kiến cùng các hạng mục từ khắp nơi dâng lên, chỉ chăm chăm ở bên cạnh lão hoàng đế, ban ngày hầu chuyện thuốc thang, trước khi hoàng thượng uống thuốc thì nếm thử, ban đêm thì ngủ tạm trên giường nhỏ trong tẩm điện của lão hoàng đế, chưa ngày nào ngừng, chưa lúc nào ngơi. Chẳng qua mới có mười ngày, thái tử mới “nhậm chức” đã gầy một vòng, áo bào rộng lay động trong gió.
Lão hoàng đế thở dài nói: “Con ta thật có hiếu, ta cảm thấy rất vui, nhưng con là thái tử đương triều, lúc này phải lấy quốc sự làm trọng.”
Thái tử rơi lệ nói: “Mấy anh em bọn con đều có thể làm thái tử, nhưng cha thì chỉ có một mà thôi.”
Lão hoàng đế cảm động suýt rớt nước mắt, vì thế hai cha con ôm nhau khóc nấc cả lên, triều thần trong ngoài nghe được, đều ca ngợi hết lời.
Hữu đại đô đốc Ngũ quân đô đốc phủ Bạc Thiên Vị tuổi tác đã cao, từ năm trước đã ở nhà dưỡng bệnh, không phải vẫn nói ‘con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng còn’, thái tử quả là người hiền hiếu, sau đó đêm khuya phụng chỉ tiến cung, cởi binh phù giao cho thái tử.
Minh Lan nghe Trường Đống nhắc tới tin tức nghe được, khóe miệng khẽ cong.
Nửa tháng trôi qua, vào một buổi đêm khuya khoắt, chuông báo tang trong kinh thành đột nhiên vang lên, rồi có tiếng kẻng. Minh Lan cẩn thận đếm, có bốn tiếng, sau đó có bên ngoài có tiếng bước chân hỗn loạn hoảng sợ, một chốc sau, Đan Quất đi vào khẽ nói: “Hoàng thượng băng hà.”
Minh Lan không đủ giác ngộ, cũng không cảm thấy bi thương lắm, cái chết của lão hoàng đế tựa như chiếc ủng thứ hai trên nóc nhà, mọi người cắn răng cùng chờ, nhưng cứ chậm chạp không rớt, trái lại nóng ruột, thành thử ra còn bổ sung thêm rất nhiều vật hi sinh.
Tất cả đều đã được chuẩn bị từ lâu, ngày tiếp theo tân hoàng liền đăng cơ, lập tức đại xá thiên hạ.
Nghi lễ ma chay của tiên đế được tiến hành đâu vào đấy, thánh chỉ bố cáo khắp thiên hạ, phàm là nhà có tước cùng với gia đình có quan từ lục phẩm trở lên, trong vòng một năm không được bày tiệc chơi nhạc, một năm không được tổ chức hôn sự. Dân chúng thì nửa năm, cáo mệnh bình thường thì chịu tang theo đại thần trong triều. Quần thần cũng không nhàn rỗi, ngoài việc đúng giờ đến khóc, còn phải đặt thụy hào cho tiên đế là “Nhân”. (Nhân trong nhân ái)
Ngay sau đó tân hoàng phong điển, sắc phong Lý hoàng hậu là Thánh An hoàng thái hậu, Hoàng quý phi làm Thánh Đức hoàng thái hậu, tất cả phi tần còn lại trong hậu cung ấn theo cấp độ mà phong thưởng, đồng thời sắc phong thái tử phi Thẩm thị làm hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, sau đó dân chúng cả nước chìm trong một màn bi thương.
Trong lúc đó phát sinh một sự việc, thái phó tự tả tự thừa thấy cung tân hoàng hậu trống vắng, giai nhân chẳng có mấy, bèn nghiền ngẫm thánh ý, rồi dâng sớ xin tân hoàng tuyển tú cả nước để chọn người hiền thục bổ sung hậu cung, để duy trì nòi giống hoàng thất. Kết quả bị tân hoàng mắng cho một trận, tiện tay lột luôn cái mũ ô sa của ông ta, tân hoàng nghiêm túc tuyên bố: Trẫm đã có con, đang chịu tang ba năm cho tiên đế.
(Thái phó tự tả tự thừa hình như là một chức quan trong cửu khanh thì phải.)
Chỉ dụ này vừa ra, có nhà vui mừng, có nhà sầu lo, trong kinh có mấy gia tộc hoạn quan có quyền, trông ngóng từ lâu muốn đưa con gái nhà mình vào hậu cung, như vậy phải đợi ba năm, rất nhiều con gái nhà quyền quý đã qua thời kỳ xinh đẹp nhất. Chẳng qua là cũng có không ít người yên tâm, Minh Lan thở phào nhẹ nhõm, ba năm sau chắc nàng cũng gả đi rồi.
Nghi lễ ma chay của tiên đế ước chừng làm hơn nửa tháng, cuối cùng đưa quan tài vào lăng tẩm, chào người cũ đón người mới này coi như là một ‘nốt trầm’.
Như Lan cực kỳ sốt sắng cởi bỏ quần áo trắng đã mặc nhiều ngày, vội vàng lấy quần áo sặc sỡ vẫn yêu thích ra mặc vào. Mặc Lan như trước làm một bài thơ ‘oán ca thể’, thường thường nhỏ mấy giọt nước mắt, hầu già trong phòng Vương thị lén châm chọc cái dáng vẻ giả tạo này của Mặc Lan ‘người không biết còn tưởng là chồng nó chết cơ đấy’. Minh Lan thì tiếp tục sáng tác hệ liệt ‘bối bối sơn’ về đồ thêu của nàng, nói thật nàng cũng không phải dạng phụ nữ cổ hủ, nhưng sau khi đi tới cái nơi gò bó này, nếu không tìm trò tiêu khiển qua ngày như vậy thì sợ là tâm tình sẽ càng lúc càng biến thái.
Phủ Tề quốc công lúc này đã cởi bỏ đồ tang, mấy gia phó yên lặng mà lưu loát tháo đèn lồng trắng cùng lụa trắng xuống, trong phòng chi thứ hai lại loạn cào cào, trông coi ở ngoài cửa là quản sự hầu già cùng hầu gái đắc lực của quận chúa Bình Ninh, chỉ để hai mẹ con trong phòng nói chuyện.
“Nghiệp chướng. Mày nói cái gì?!” Quận chúa Bình Ninh giận run cả người.
Tề Hành hờ hững, khẽ cười mỉa mai: “Con nói, bây giờ con đã vào Hàn Lâm Viện, nếu sau này có mối tốt hơn, chắc mẹ lại muốn đổi ý, cần gì phải quyết định sớm như vậy chứ?”
‘Bốp’ một tiếng, mặt Tề Hành lệch đi, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú bắt đầu hiện lên mấy dấu tay đỏ đỏ, quận chúa lạnh lùng nói: “Cái thằng bất hiếu ngỗ ngược này, láo xược!”
Mắt Tề Hành đã hơi hơi ngấn nước, cười có phần thê lương: “Mẫu thân đã hiểu rõ lòng con, chỉ còn cách một bước chân, sao lại nhẫn tâm như vậy.”
Quận chúa Bình Ninh nhìn tay mình, trong lòng cảm thấy hơi nhoi nhói, run run lui về phía sau vài bước, lại cố gắng đứng lại, khẽ nói: “Ngày ấy mở tiệc, ba người chúng ta ngồi cùng một chỗ, mẹ vốn định thử thăm dò Vương phu nhân một chút xem sao, thì giữa đường phu nhân Vĩnh Xương hầu nhảy ra chặn lời, mở miệng đã nói vừa ý Minh Lan. Người ta lần nào chọn người cũng nói rõ ràng, con bảo mẹ nói làm sao? Đi tranh giành với người khác à?”
Tề Hành biết mẹ mình trời sinh tính tình cao ngạo, nếu đổi lại là mọi khi thì đã sớm êm xuôi, nhưng hôm nay cậu ta lại rất là tức giận, cười khẩy nói: “Xưa nay mẹ suy nghĩ nhanh nhạy, khi đó đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện có thể chuyển hướng hôn sự này sang phủ Vĩnh Xương hầu, vả lại con dâu người phải là con vợ cả, phải cao hơn người khác một bậc!”
Quận chúa bị nghẹn lời, nàng chưa bao giờ nghĩ con trai từ trước tới nay ngoan ngoãn nghe lời lại có thể có dáng vẻ này, từ sau khi biết chuyện này, chỉ trưng cái mặt lạnh chẳng có bất kỳ phản ứng gì với mình, quận chúa thở dài, khó nói: “Mẹ chẳng qua chỉ mới nói qua với chị Vương, còn chưa quyết định. Nếu con thật sự không thích, thì quên đi, chỉ là….. con sau này đừng mơ nhìn thấy nó.”
Những lời này làm cho Tề Hành giật mình, trong lòng sóng lớn sóng nhỏ không ngừng nhấp nhô, chật vật một lúc, nhịn không được nước mắt lưng tròng.
Quận chúa thấy con trai như vậy, không kìm được cũng thấy mắt hơi ươn ướt: “Con chớ trách mẹ ham quyền thế, từ nhỏ đến lớn con được mọi người nâng niu, chưa từng nếm mùi khổ sở, nhưng từ sau ‘loạn thân thìn’, thái độ mấy người nịnh bợ đó con cũng thấy, còn có người lén chê cười sau lưng chúng ta….”
Tề Hành nhớ tới quang cảnh năm trước, sắc mặt tái mét, lông mày bắt đầu nhăn lại.
Quận chúa đau lòng kéo con trai qua, mềm giọng nói: “Bây giờ ai chả thế, chẳng phải đều vì hai chữ ‘quyền thế’ kia sao? Nếu con còn cậu ruột, nếu cha con là thế tử, nếu chúng ta đủ năng lực đủ bản lĩnh, con thích lấy ai thì cứ lấy người đó, làm sao mẹ lại không muốn thỏa tâm nguyện của con, cho dù có bảo phủ họ Thịnh tặng con gái dòng thứ sang đây làm thiếp thì cũng không phải là không thể? Chỉ là….. Hành Nhi à, nhìn tình hình nhà mình bây giờ, ông ngoại con đã ngoài trăm tuổi, phủ Tương Dương hầu phải để cho người ngoài, bác cả con lại có khúc mắc với nhà mình, chúng ta giờ không có chỗ dựa đâu. Tân hoàng đăng cơ, có câu vua nào triều thần nấy, cha con như thế nào còn chưa rõ, mấy năm nay ông ấy làm bên thuế muối, có không biết bao nhiêu người ghen đỏ con mắt, chỉ ngóng trông sai lầm để dẫm lên cha con, mẹ làm sao có thể không suy nghĩ cho nhà mình cơ chứ?”
Nói xong, bắt đầu bi bi ai ai khóc nấc lên.
Ánh mắt Tề Hành mơ hồ, trong lúc hoảng hốt bỗng nhớ tới một chuyện trước đây của Minh Lan. Cô bé nho nhỏ, dáng ngồi xổm, dùng nhành hoa vẽ hai đường thẳng trên đất bùn, nói là hai đường thẳng song song, hai đường thẳng tuy nhìn thì rất gần, nhưng vĩnh viễn không giao nhau.
Cậu cố ý trêu cô, bắt con sâu róm thả trên váy, cô bé bị dọa hét ầm lên, liên tục dậm chân lắc người để con sâu rơi ra, cậu lại cười ha ha, chỉ vào hai đường thẳng bị dấu châm dẫm nát trên đất, cười nói: “Giờ không phải giao nhau rồi sao.”
Cô bé xinh đẹp tinh tế như búp bê sứ, lộ vẻ cực kỳ cực kỳ tức giận, làn da trắng như sương trên sen, khiến người ta nhịn không được muốn vươn tay chạm vào, cậu vội chắp tay bồi tội, cô bé không dễ dàng tha thứ, bốc một nắm bùn ném về phía cậu, sau đó xoay người bỏ chạy.
Cậu muốn đuổi theo quá khứ, lại bị gã sai vặt nghe tiếng mà tới kéo về hiện tại.
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Đánh giá:
Truyện Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Story
Chương 68: Cũ không đi, mới không đến
10.0/10 từ 28 lượt.