Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
Hành lang nhỏ cong cong uốn khúc cứ một đoạn lại tiếp một đoạn, tựa như mãi mãi cũng không kết thúc. Minh Lan trong lòng thấy buồn bực muộn phiền, dứt khoát ra khỏi hành lang, sải bước trên con đường đá lác đác tuyết đọng, nhưng cũng không xóa đi được uất ức trong lòng.
Sắp đến buổi trưa, mặt trời dần nhô cao, tuyết bắt đầu tạnh, nhiều cây mai được trồng đó đây hoặc xa hoặc gần, hương mai nhàn nhạt như sương khói làm cái lạnh lẽo của băng tuyết dần dần thấm vào chóp mũi Minh Lan. Minh Lan hít sâu một hơi, hương thơm dịu ngát giá buốt tràn đầy khoang ngực, thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, mới từ từ bước chậm lại.
Minh Lan cúi đầu bước đi, chợt nghe một loạt tiếng bước chân, sau đó từ đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm thấp: “Thịnh…Cô Sáu?”
Minh Lan càng sợ hãi, chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử đứng phía sau gốc mai cổ thụ, khoác áo ngoài đỏ sậm thêu chìm họa tiết dơi và mây, bên góc viền bằng chỉ gấm kim tuyến, vận áo đoạn màu tương phối lông chồn. Hắn ta bước tới mấy bước, vóc người cao lớn khuất sáng như một bóng ma, Minh Lan cứ thế bị che phủ.
Minh Lan tránh sang bên mấy bước, cuối cùng cũng thấy rõ mặt hắn. Hắn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, trên khuôn mặt trắng trẻo khuất sáng là chiếc mũi thẳng tắp, mắt híp lại thành một đường, đường nét cực kì thanh tú thành thục, nhưng lại lộ ra mấy phần thiếu kiên nhẫn và nham hiểm.
Minh Lan giật mình, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra, thử dò xét nói: “Chú … hai ạ?” Lúc chị em nhà họ Thịnh vừa hành lễ xong, đúng là Bình Ninh quận chúa có gọi người kia đến đứng bên.
Nam tử kia gật đầu, trầm giọng nói: “Cô quen với tiểu thư nhà họ Dư à?” Nét mặt mang theo mấy phần không vui cùng tức giận, ánh mắt nhọn như đinh, lời này mặc dù âm cuối lên cao nhưng cũng không phải câu nghi vấn.
Tim Minh Lan đập thình thịch, cố kiềm chế sự bất an, cung kính cúi người, nói: “Dư lão phu nhân cùng bà nội cháu thường cùng nhau lễ Phật, cô cả nhà họ Dư cũng thường tới nhà cháu.” Nàng thế nhưng cũng không thừa nhận gì.
Nam tử cười nhạt hai tiếng ngắn ngủn: “Dư các lão thật là phách lối, có hôn ước với họ Đoàn ở Đại lý trước đây sao không sớm gửi thư hỏi, lại phải chờ người ta tìm đến cửa mới nhớ lại hôn ước?” Giọng nói tràn trề phẫn nộ bất bình bị đè nén.
Minh Lan cúi đầu, nhanh chóng tự hỏi. nàng biết người được làm mai với Yên Nhiên là cậu hai phủ Ninh Viễn hầu tên Cố Đình Diệp. Hắn ta mặc dù có tiếng xấu bên ngoài, nhưng lúc cầu hôn Yên Nhiên lại là lúc dốc lòng thành thật đứng đắn, còn tới cửa tỏ thái độ thành khẩn, kết quả là cố gắng cả buổi mà vẫn không thể cầu hôn được cô cả, lại chỉ cầu được cô thứ do mẹ kế sinh ra.
Hắn ta vốn không phải kiểu tốt tính, nghẹn một hơi đến tận giờ, đoán chừng nghĩ sao cũng không thông, vừa rồi hơi thả lỏng, ngủ một giấc tỉnh lại bỗng giở quẻ, vận tốc độ sét đánh mà đi Vân Nam.
“Xem ra Dư các lão quả là một người trọng chữ tín! Chỉ là vì sao không nói sớm cho ta biết, phải hiểu là Cố mỗ ta cũng không phải không lấy nàng ta thì không được!” Giọng điệu Cố Đình Diệp trào phúng, nện một quyền vào gốc mai, cành mai già thô khỏe rụng đầy cánh hoa trên đất.
Minh Lan lùi về sau mấy bước, cảm nhận được hắn là người ẩn nhẫn mà vừa rồi lại bộc phát tức giận, kinh hồn bạt vía nhìn quả đấm nổi gân xanh của hắn, chợt nhớ tới cảnh tượng “Lỗ Đề hạt đánh Trinh Quan Tây” trong quyển sách giáo khoa, trái tim bé nhỏ run rẩy, trong tâm tính toán, biết ở trước mặt nam tử này mà nói nhăng nói cuội như với Liên nhi là không xong.
Nàng trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng lên, nói ngắn gọn: “Đầu tháng chín năm nay, có một người đàn bà, tên Mạn Nương, dắt hai đứa bé một trai một gái tới phủ Dư, Dư các lão ho ra máu mà bệnh, sau đó mới truyền tới tin tức về hôn ước cùng họ Đoàn ở Đại Lý.”
Kỳ thực là không nghiêm trọng đến vậy, sau khi Dư các lão thổ huyết thì lại càng thêm nhanh nhẹn. Nhà họ Dư bưng bít chuyện này vô cùng kín kẽ, nhưng về sau Dư đại nhân lại khăng khăng phải kết thành hôn sự này, trước khi hứa gả con gái thứ, Dư các lão đưa tin, Dư đại nhân cũng mặc kệ, hiển nhiên cũng không nói ra, vô duyên vô cớ lại mất mặt.
Sắc mặt Cố Đình Diệp chợt biến đổi, giọng nói cất cao một bậc: “Thật thế à?!”
Minh Lan gật đầu, lại không nhịn được lui ra mấy bước, anh bạn này khí thế quả thật hơi bị dọa người, nghĩ hắn nhất định sẽ trở về hỏi lại, nếu như Mạn Nương trình độ mồm mép cao siêu, không biết chừng còn có khả năng vãn hồi, bèn chêm vào hai câu: “Nghe nói, cậu Đoàn kia hình như có tật ở chân, bằng không …, Dư các lão không đến mức như thế.”
Cầu thần phủ hộ (đồng âm với phiên âm A Mễ Đậu Hũ –, tiếng lóng dịch là gạo ơi đậu phụ ơi), vâng mệnh Thái Thượng lão Quân, hi vọng không ai biết nàng đã từng ra oai trước mặt Mạn Nương.
Cố Đình Diệp cúi đầu, sắc mặt u ám, dường như sa vào trầm tư. Minh Lan vừa thấy hắn như vậy, vội cúi người, cung kính nói: “Chú hai à, cháu đi nhé, chú… Cứ từ từ thưởng mai đi ạ.”
Nói xong, không đợi người nọ mở miệng, Minh Lan đã chuồn mất, lại không dám chạy, chỉ có thể khẽ nâng váy, cố hết sức bước mấy bước nhỏ gấp gáp. Sân khấu kịch ở phía Tây hầu phủ, Minh Lan nhìn mặt trời, tuy nàng mù đường nhưng cũng không phải mù hướng, mau chóng đi về phía Tây.
Chắc là lâm vào hiểm cảnh, sẽ sinh ra một loại sức mạnh tiềm tàng, dọc đường đi Minh Lan ấy thế mà không bị hành lang rừng cây cong cong khúc khuỷu khiến cho hồ đồ, chỉ một mạch đi về phía Tây, sau đó thấy người dần dần đông lên. Nàng túm lấy một đứa hầu hỏi đường rồi được dẫn đến sân khấu kịch một cách an toàn.
Chỉ nghe đàn nhị í a, đào kép ngâm xướng véo von, hẳn là vở kịch đã mở màn, Minh Lan lập tức đi tới rạp kịch.
Nói là rạp kịch, thực ra tựa như một sảnh lớn mở rộng cửa, bên trong người người nhốn nháo, phục sức lấp lánh đầy phòng, nhóm khách nữ đã ngồi xuống từ sớm, ở chính giữa hiển nhiên là Bình Ninh quận chúa và Lục vương phi, tiếp đó hai bên chia thành hàng xuống dưới, đặt rất nhiều băng ghế đẩu, hơn mười chiếc bàn như ý sơn khắc hải đường, bảy tám đứa hầu gái vận áo bối tử gấm xanh lam đứng xen kẽ, dâng trà bưng điểm tâm cho nhóm khách nữ.
Ánh mắt Minh Lan đảo vào trong đám người, chỉ thấy Vương thị ngồi ở bàn thứ tư bên phải, cùng một vị phu nhân vận áo bối tử hoa màu phấn tay áo rộng đang nói chuyện. Mặc Lan ngồi cùng một đám tiểu thư. Lại nhìn lượt nữa, thấy Liên Nhi với Như Lan ngồi ở trong góc bên trái, chỗ đó gần sân khấu nhất, nhưng lại xa trung tâm nhất. Hai cô gái, một người đang cầm chén trà, một người đang bóp hạt dưa, say sưa xem hí kịch, một bên xem một bên lại nói vài câu.
Minh Lan rón ra rón rén đi tới, ngồi bên cạnh hai nàng, giả bộ không có việc gì nói: “Ái chà, vẫn đến chậm mất, đã bắt đầu được một lúc rồi.”
Liên Nhi đang xem chăm chú, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, không sao, vừa hát được một lúc thôi, vai chính còn chưa ra đâu.”
Như Lan quay đầu cau mày nói: “Rửa có cái tay thôi sao mà lâu thế? Em đi rửa tay ở chỗ nào?”
Minh Lan cười gượng gạo: “Nếu em tự rửa thì đã xong rồi, hầu phủ lắm quy củ, đứa hầu bưng chậu nước tới thoa bánh tẩy thơm rồi lấy khăn lau khô, đi đi về về còn chưa xong, thế mới chậm trễ.”
Như Lan hừ nhạt nói nhỏ: “Em lắm chuyện, bây giờ đã mở màn rồi, không nên đi lung tung, cẩn thận mất mặt…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tràng cười duyên thật dài, vượt qua sảnh đường vang tới, người mê kịch như Liên Nhi cũng bị cắt ngang, không vui quay đầu lại nói: “Ai mà cười lớn thế? Làm chị không nghe rõ câu cuối của chủ gánh hát rồi!”
Mọi người đều quay lại, chỉ thấy ở chính giữa, Bình Ninh quận chúa siết lấy Gia Thành huyện chúa, nói chuyện thân thiết, tựa như một đôi mẹ con, Gia Thành huyện chúa nâng cao cằm, kiêu ngạo nhìn ra xung quang, tựa như con phượng ngũ sắc, nói cười không hề kiêng dè.
Liên Nhi nhíu mày, quay đầu xem tiếp màn vui, Như Lan bĩu môi, nói bên tai Minh Lan: “Chị thấy Gia Thành huyện chúa chẳng có nề nếp gì cả, nếu Khổng ma ma mà ở đây, nhất định là mắng cho một trận, đây mà là hoàng gia à? Ai dà, nghe nói bên ngoại Lục vương phi xuất thân vốn là đồ tể đó…”
Minh Lan cười thầm, triều đại này tuyên bố rõ ràng, con cháu ngoại thích không được giữ chức quan thực sự, nếu mà vào triều thì cũng không được vượt quá tứ phẩm, mà nếu làm phò mã công chúa, chỉ có thể được phong tước nhậm chức suông, cho nên công chúa đều là gả cho nhà công huân hưởng tước, hoặc gả cho nhà võ tướng cha truyền con nối, dù sao những người này cũng không đi khảo khoa cử. Còn trọng thần thư hương chân chính thì lại trái ngược, bọn họ e sợ công chúa còn chả kịp, bởi nếu một ngày cưới công chúa thì chẳng khác nào tuyên bố cuộc đời chính trị của họ chấm dứt.
Nghe Thịnh lão phu nhân nói, năm mươi năm trước có hai vị công chúa. Một người nhìn trúng bảng nhãn khóa đó, một người nhìn trúng con trai của thủ phụ đương triều. Hai thanh niên kia không chỉ có phong độ văn nhã, mà gia thế cũng rõ ràng, ngay cả thái hậu cũng lung lay, nhưng hai nhà kia nghe được phong thanh, không hẹn mà cùng nhanh chóng hành động, một nhà lập tức chìa ra nhà thông gia có “hôn ước từ trong bụng mẹ”, một nhà tức thì truyền ra tin con mình có bát tự khắc thê, thế là hôn sự này chỉ còn nước bị hủy, nhưng người nào sáng suốt lại chẳng nhìn ra.
Có thể thấy được công chúa là một loại hoa không quả cao cấp, như một loại đồ trang trí thủy tinh cao cấp, nhìn thì hoa mỹ, thực ra là vô dụng. Hoàng gia tình thân nhạt nhẽo, có mấy vị hoàng đế còn tiếc thương chị em gái mình, nếu không phải cùng mẹ sỉnh ra, nói không chừng ngay cả mặt mũi thế nào cũng chẳng biết. Những nhà công huân cưới công chúa về, chẳng qua là dệt hoa trên gấm, phò mã không thể nạp thiếp, ngủ ở chỗ thông phòng cũng phải nơm nớp e dè, cha mẹ chồng chị em dâu còn phải nhìn sắc mặt, còn phải khách khí đối đãi, mệt chết người.
Vị Gia Thành huyện chúa này lại ở vào vị trí rất kì diệu, là con gái duy nhất của Lục vương gia, nếu thuận buồm xuôi gió, sau khi em trai nàng nhập từ tiểu tông vào đại tông, nàng không cần gánh chịu đủ loại húy kị của công chúa, nhưng lại có thể sở hữu toàn bộ ưu đãi của công chúa, chồng nàng vẫn có thể làm quan như cũ, nắm đại quyền, ngay cả ngôn quan ngự sự cũng không thể lấy lễ pháp mà công kích trắng trợn được.
Thảo nào Bình Ninh quận chúa nhiệt tình như vậy.
“A!” Như Lan bỗng nhiên khẽ thốt, kéo Minh Lan, trỏ vào quận chúa ở bên đó, “Nguyên…Anh Tề tới.”
Minh Lan liếc Liên Nhi, thấy chị ta không để ý mà vẫn xem kịch, bèn ra dấu im lặng với Như Lan, sau đó mới nhìn, chỉ thấy Tề Hành đang chào Lục vương phi. Lục vương phi lôi kéo Tề Hành đầy thân mật nhìn trái nhìn phải, quan sát từ trên xuống dưới, tươi cười nói với Bình Ninh quận chúa mấy câu.
Minh Lan gần như có thể lồng tiếng cho các nàng, tất nhiên hẳn là khen Tề Hành tuấn tú vượt trội làm sao.
Bình Ninh quận chúa trời sinh tính mạnh mẽ, lại không có anh em ruột để dựa dẫm, bèn tranh cao thấp với chị em dâu bên đằng chồng, quản giáo Tề Hành vô cùng nghiêm khắc từ tấm bé, như thể cậu ta là vương tôn công tử, sớm đã biết cưỡi ngựa xem hoa đá gà nuôi chim không bằng, mà Tề Hành lạo vô cùng thành thật ngồi ở thư phòng, bất kể là ở kinh thành hay Đăng Châu, mỗi lần về nhà là lại đọc sách, đông hạ không thay đổi.
Tề Hành từ nhỏ đã trắng trẻo tuấn tú, bản tính hiếu thuận thật thà, qua lại các nhà không tránh khỏi có nữ quyến hỏi thăm. Bình Ninh quận chúa sợ con trai mê sắc, ngay cả con gái thân thích trong nhà cũng không cho tiếp xúc, lại càng giáo dục con trai phải luôn luôn đề phòng mấy cô gái ân cần, đến nỗi nha hoàn trong phòng cũng làm quận chúa cảnh giác như phường trộm cướp, phàm là có nửa phần không biết trên dưới, nhẹ thì đánh phạt mấy cái, nặng thì đuổi đi bán đi, thậm chí còn giết người.
Lúc ở Đăng Châu, Tề hành nửa đùa nói: “Em Sáu e chừng là cô gái tôi nói chuyện cùng nhiều nhất đấy.”
Như Lan nhìn phía bên kia, khẽ cắn răng, châm chọc nói: “Em xem? Gia Thành huyện chúa được hoan nghênh chưa kìa, không giống nhà chúng ta, ơ? Sao lai, anh Tề sao lại … co vẻ như không khỏe?”
Minh Lan ngước lên nhìn, không biết Bình Ninh quận chúa nói gì, chỉ thấy huyện chúa kề bên nàng e thẹn nhịn không được mà cười duyên, đôi mắt to nhìn Tề Hành chẳng chút kiêng dè nào, toát ra vẻ mong chờ.
Mà Tề Hành lại có vẻ uể oải, câu có câu chăng trả lời, mặt nhợt nhạt, thần sắc muộn phiền, đóa hoa trang trí trên trần nhà sấp bóng nắng loang lổ, bóng hoa mờ mờ in lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, tinh xảo rực rỡ như hoa cài của thiếu nữ.
Minh Lan dường như sững sờ.
Mới trước đây thôi, cậu ta thích nhất véo má nàng, lại còn thích nhéo tai nàng. Minh Lan trốn ở Thọ An đường, cậu ta bèn sớm sớm chiều chiều thỉnh an lão phu nhân, thừa dịp không ai thấy sẽ tiện tay trêu nàng một hen. Minh Lan vào Mộ Thương trai, cậu ta bèn lôi kéo Trường Bách kiếm cớ tìm nàng, nàng ham sống sợ chết, sợ chọc vào rắc rối, trêu tức cậu ta lừa gạt cậu ta châm chọc cậu ta, thế mà cậu ấy vấn cứ đến.
Nàng thích gì, chỉ cần lộ ra ý tứ trước mặt Trường Bách, không quá mấy ngày sẽ thấy đồ được tặng sang trên danh nghĩa Trường Bách. Mỗi món nàng đều trả lại, cậu ta vẫn cứ tặng tiếp, sau này, ngay cả Trường Bách cũng không giúp cậu ta nữa…
Minh Lan tùy ý liếc sang, chỉ thấy sườn mặt cậu ta đang ngước mắt lên, cách đám đông huyên náo, chợt đối diện ánh mắt nàng. Minh Lan lập tức tránh mắt, không tỏ vẻ gì quay đầu xem kịch chăm chú.
Tề hành chỉ có thể thấy sườn mặt Minh Lan, cái cằm nhỏ dịu dàng xinh xẻo, cậu ta không dám lưu lại ánh mắt, lập tức quay đầu, lại thấy một sức nóng ngay trên đỉnh đầu, Gia Thành huyện chúa vừa nói xong gì đó với mình, cậu ta một câu cũng không lọt tai, mặt tái nhợt bỗng ửng đỏ, vụt đứng dây, hành lễ thật mạnh với mẫu thân và Lục vương phi rồi xoay người rời đi.
Gia Thành huyện chúa dường như hơi ngượng ngùng, Bình Ninh quận chúa có phần xấu hổ, Lục vương phi còn bình tĩnh. Quận chúa một bên nói cười với vương phi, một bên sai người hầu: “Thọ yến đã nhiều ngày nay, đứa ngốc này chắc là mệt lắm rồi, đi theo nó mau, bảo nó tạm nghỉ ngơi đi!” Những lời này nói rất to, dường như cố ý để giải thích cho nhóm khách nữ đang nhìn trộm ở đây nghe.
Tề Hành còn chưa đi được mấy bước, một đám người phần phật xúm đến, hỏi han ân cần, Lục vương phi còn cố ý phái ma ma bên cạnh mình tinh thông y thuật qua, nhìn một cái xem có ổn không.
Minh Lan ngồi cúi gằm, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Cậu ta ở trung tâm đám người, sao vây quanh trăng, mà mình ở thì ở nơi xó xỉnh, một mình một phương.
Đường lớn hướng lên trời, đi đâu cũng giống nhau mà thôi.
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Sắp đến buổi trưa, mặt trời dần nhô cao, tuyết bắt đầu tạnh, nhiều cây mai được trồng đó đây hoặc xa hoặc gần, hương mai nhàn nhạt như sương khói làm cái lạnh lẽo của băng tuyết dần dần thấm vào chóp mũi Minh Lan. Minh Lan hít sâu một hơi, hương thơm dịu ngát giá buốt tràn đầy khoang ngực, thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, mới từ từ bước chậm lại.
Minh Lan cúi đầu bước đi, chợt nghe một loạt tiếng bước chân, sau đó từ đỉnh đầu vang lên một giọng nam trầm thấp: “Thịnh…Cô Sáu?”
Minh Lan càng sợ hãi, chợt ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử đứng phía sau gốc mai cổ thụ, khoác áo ngoài đỏ sậm thêu chìm họa tiết dơi và mây, bên góc viền bằng chỉ gấm kim tuyến, vận áo đoạn màu tương phối lông chồn. Hắn ta bước tới mấy bước, vóc người cao lớn khuất sáng như một bóng ma, Minh Lan cứ thế bị che phủ.
Minh Lan tránh sang bên mấy bước, cuối cùng cũng thấy rõ mặt hắn. Hắn ước chừng khoảng hai mươi tuổi, trên khuôn mặt trắng trẻo khuất sáng là chiếc mũi thẳng tắp, mắt híp lại thành một đường, đường nét cực kì thanh tú thành thục, nhưng lại lộ ra mấy phần thiếu kiên nhẫn và nham hiểm.
Minh Lan giật mình, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra, thử dò xét nói: “Chú … hai ạ?” Lúc chị em nhà họ Thịnh vừa hành lễ xong, đúng là Bình Ninh quận chúa có gọi người kia đến đứng bên.
Nam tử kia gật đầu, trầm giọng nói: “Cô quen với tiểu thư nhà họ Dư à?” Nét mặt mang theo mấy phần không vui cùng tức giận, ánh mắt nhọn như đinh, lời này mặc dù âm cuối lên cao nhưng cũng không phải câu nghi vấn.
Tim Minh Lan đập thình thịch, cố kiềm chế sự bất an, cung kính cúi người, nói: “Dư lão phu nhân cùng bà nội cháu thường cùng nhau lễ Phật, cô cả nhà họ Dư cũng thường tới nhà cháu.” Nàng thế nhưng cũng không thừa nhận gì.
Nam tử cười nhạt hai tiếng ngắn ngủn: “Dư các lão thật là phách lối, có hôn ước với họ Đoàn ở Đại lý trước đây sao không sớm gửi thư hỏi, lại phải chờ người ta tìm đến cửa mới nhớ lại hôn ước?” Giọng nói tràn trề phẫn nộ bất bình bị đè nén.
Minh Lan cúi đầu, nhanh chóng tự hỏi. nàng biết người được làm mai với Yên Nhiên là cậu hai phủ Ninh Viễn hầu tên Cố Đình Diệp. Hắn ta mặc dù có tiếng xấu bên ngoài, nhưng lúc cầu hôn Yên Nhiên lại là lúc dốc lòng thành thật đứng đắn, còn tới cửa tỏ thái độ thành khẩn, kết quả là cố gắng cả buổi mà vẫn không thể cầu hôn được cô cả, lại chỉ cầu được cô thứ do mẹ kế sinh ra.
Hắn ta vốn không phải kiểu tốt tính, nghẹn một hơi đến tận giờ, đoán chừng nghĩ sao cũng không thông, vừa rồi hơi thả lỏng, ngủ một giấc tỉnh lại bỗng giở quẻ, vận tốc độ sét đánh mà đi Vân Nam.
“Xem ra Dư các lão quả là một người trọng chữ tín! Chỉ là vì sao không nói sớm cho ta biết, phải hiểu là Cố mỗ ta cũng không phải không lấy nàng ta thì không được!” Giọng điệu Cố Đình Diệp trào phúng, nện một quyền vào gốc mai, cành mai già thô khỏe rụng đầy cánh hoa trên đất.
Minh Lan lùi về sau mấy bước, cảm nhận được hắn là người ẩn nhẫn mà vừa rồi lại bộc phát tức giận, kinh hồn bạt vía nhìn quả đấm nổi gân xanh của hắn, chợt nhớ tới cảnh tượng “Lỗ Đề hạt đánh Trinh Quan Tây” trong quyển sách giáo khoa, trái tim bé nhỏ run rẩy, trong tâm tính toán, biết ở trước mặt nam tử này mà nói nhăng nói cuội như với Liên nhi là không xong.
Nàng trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng lên, nói ngắn gọn: “Đầu tháng chín năm nay, có một người đàn bà, tên Mạn Nương, dắt hai đứa bé một trai một gái tới phủ Dư, Dư các lão ho ra máu mà bệnh, sau đó mới truyền tới tin tức về hôn ước cùng họ Đoàn ở Đại Lý.”
Kỳ thực là không nghiêm trọng đến vậy, sau khi Dư các lão thổ huyết thì lại càng thêm nhanh nhẹn. Nhà họ Dư bưng bít chuyện này vô cùng kín kẽ, nhưng về sau Dư đại nhân lại khăng khăng phải kết thành hôn sự này, trước khi hứa gả con gái thứ, Dư các lão đưa tin, Dư đại nhân cũng mặc kệ, hiển nhiên cũng không nói ra, vô duyên vô cớ lại mất mặt.
Sắc mặt Cố Đình Diệp chợt biến đổi, giọng nói cất cao một bậc: “Thật thế à?!”
Minh Lan gật đầu, lại không nhịn được lui ra mấy bước, anh bạn này khí thế quả thật hơi bị dọa người, nghĩ hắn nhất định sẽ trở về hỏi lại, nếu như Mạn Nương trình độ mồm mép cao siêu, không biết chừng còn có khả năng vãn hồi, bèn chêm vào hai câu: “Nghe nói, cậu Đoàn kia hình như có tật ở chân, bằng không …, Dư các lão không đến mức như thế.”
Cầu thần phủ hộ (đồng âm với phiên âm A Mễ Đậu Hũ –, tiếng lóng dịch là gạo ơi đậu phụ ơi), vâng mệnh Thái Thượng lão Quân, hi vọng không ai biết nàng đã từng ra oai trước mặt Mạn Nương.
Cố Đình Diệp cúi đầu, sắc mặt u ám, dường như sa vào trầm tư. Minh Lan vừa thấy hắn như vậy, vội cúi người, cung kính nói: “Chú hai à, cháu đi nhé, chú… Cứ từ từ thưởng mai đi ạ.”
Nói xong, không đợi người nọ mở miệng, Minh Lan đã chuồn mất, lại không dám chạy, chỉ có thể khẽ nâng váy, cố hết sức bước mấy bước nhỏ gấp gáp. Sân khấu kịch ở phía Tây hầu phủ, Minh Lan nhìn mặt trời, tuy nàng mù đường nhưng cũng không phải mù hướng, mau chóng đi về phía Tây.
Chắc là lâm vào hiểm cảnh, sẽ sinh ra một loại sức mạnh tiềm tàng, dọc đường đi Minh Lan ấy thế mà không bị hành lang rừng cây cong cong khúc khuỷu khiến cho hồ đồ, chỉ một mạch đi về phía Tây, sau đó thấy người dần dần đông lên. Nàng túm lấy một đứa hầu hỏi đường rồi được dẫn đến sân khấu kịch một cách an toàn.
Chỉ nghe đàn nhị í a, đào kép ngâm xướng véo von, hẳn là vở kịch đã mở màn, Minh Lan lập tức đi tới rạp kịch.
Nói là rạp kịch, thực ra tựa như một sảnh lớn mở rộng cửa, bên trong người người nhốn nháo, phục sức lấp lánh đầy phòng, nhóm khách nữ đã ngồi xuống từ sớm, ở chính giữa hiển nhiên là Bình Ninh quận chúa và Lục vương phi, tiếp đó hai bên chia thành hàng xuống dưới, đặt rất nhiều băng ghế đẩu, hơn mười chiếc bàn như ý sơn khắc hải đường, bảy tám đứa hầu gái vận áo bối tử gấm xanh lam đứng xen kẽ, dâng trà bưng điểm tâm cho nhóm khách nữ.
Ánh mắt Minh Lan đảo vào trong đám người, chỉ thấy Vương thị ngồi ở bàn thứ tư bên phải, cùng một vị phu nhân vận áo bối tử hoa màu phấn tay áo rộng đang nói chuyện. Mặc Lan ngồi cùng một đám tiểu thư. Lại nhìn lượt nữa, thấy Liên Nhi với Như Lan ngồi ở trong góc bên trái, chỗ đó gần sân khấu nhất, nhưng lại xa trung tâm nhất. Hai cô gái, một người đang cầm chén trà, một người đang bóp hạt dưa, say sưa xem hí kịch, một bên xem một bên lại nói vài câu.
Minh Lan rón ra rón rén đi tới, ngồi bên cạnh hai nàng, giả bộ không có việc gì nói: “Ái chà, vẫn đến chậm mất, đã bắt đầu được một lúc rồi.”
Liên Nhi đang xem chăm chú, cũng không quay đầu lại nói: “Không sao, không sao, vừa hát được một lúc thôi, vai chính còn chưa ra đâu.”
Như Lan quay đầu cau mày nói: “Rửa có cái tay thôi sao mà lâu thế? Em đi rửa tay ở chỗ nào?”
Minh Lan cười gượng gạo: “Nếu em tự rửa thì đã xong rồi, hầu phủ lắm quy củ, đứa hầu bưng chậu nước tới thoa bánh tẩy thơm rồi lấy khăn lau khô, đi đi về về còn chưa xong, thế mới chậm trễ.”
Như Lan hừ nhạt nói nhỏ: “Em lắm chuyện, bây giờ đã mở màn rồi, không nên đi lung tung, cẩn thận mất mặt…”
Lời còn chưa dứt, chợt nghe một tràng cười duyên thật dài, vượt qua sảnh đường vang tới, người mê kịch như Liên Nhi cũng bị cắt ngang, không vui quay đầu lại nói: “Ai mà cười lớn thế? Làm chị không nghe rõ câu cuối của chủ gánh hát rồi!”
Mọi người đều quay lại, chỉ thấy ở chính giữa, Bình Ninh quận chúa siết lấy Gia Thành huyện chúa, nói chuyện thân thiết, tựa như một đôi mẹ con, Gia Thành huyện chúa nâng cao cằm, kiêu ngạo nhìn ra xung quang, tựa như con phượng ngũ sắc, nói cười không hề kiêng dè.
Liên Nhi nhíu mày, quay đầu xem tiếp màn vui, Như Lan bĩu môi, nói bên tai Minh Lan: “Chị thấy Gia Thành huyện chúa chẳng có nề nếp gì cả, nếu Khổng ma ma mà ở đây, nhất định là mắng cho một trận, đây mà là hoàng gia à? Ai dà, nghe nói bên ngoại Lục vương phi xuất thân vốn là đồ tể đó…”
Minh Lan cười thầm, triều đại này tuyên bố rõ ràng, con cháu ngoại thích không được giữ chức quan thực sự, nếu mà vào triều thì cũng không được vượt quá tứ phẩm, mà nếu làm phò mã công chúa, chỉ có thể được phong tước nhậm chức suông, cho nên công chúa đều là gả cho nhà công huân hưởng tước, hoặc gả cho nhà võ tướng cha truyền con nối, dù sao những người này cũng không đi khảo khoa cử. Còn trọng thần thư hương chân chính thì lại trái ngược, bọn họ e sợ công chúa còn chả kịp, bởi nếu một ngày cưới công chúa thì chẳng khác nào tuyên bố cuộc đời chính trị của họ chấm dứt.
Nghe Thịnh lão phu nhân nói, năm mươi năm trước có hai vị công chúa. Một người nhìn trúng bảng nhãn khóa đó, một người nhìn trúng con trai của thủ phụ đương triều. Hai thanh niên kia không chỉ có phong độ văn nhã, mà gia thế cũng rõ ràng, ngay cả thái hậu cũng lung lay, nhưng hai nhà kia nghe được phong thanh, không hẹn mà cùng nhanh chóng hành động, một nhà lập tức chìa ra nhà thông gia có “hôn ước từ trong bụng mẹ”, một nhà tức thì truyền ra tin con mình có bát tự khắc thê, thế là hôn sự này chỉ còn nước bị hủy, nhưng người nào sáng suốt lại chẳng nhìn ra.
Có thể thấy được công chúa là một loại hoa không quả cao cấp, như một loại đồ trang trí thủy tinh cao cấp, nhìn thì hoa mỹ, thực ra là vô dụng. Hoàng gia tình thân nhạt nhẽo, có mấy vị hoàng đế còn tiếc thương chị em gái mình, nếu không phải cùng mẹ sỉnh ra, nói không chừng ngay cả mặt mũi thế nào cũng chẳng biết. Những nhà công huân cưới công chúa về, chẳng qua là dệt hoa trên gấm, phò mã không thể nạp thiếp, ngủ ở chỗ thông phòng cũng phải nơm nớp e dè, cha mẹ chồng chị em dâu còn phải nhìn sắc mặt, còn phải khách khí đối đãi, mệt chết người.
Vị Gia Thành huyện chúa này lại ở vào vị trí rất kì diệu, là con gái duy nhất của Lục vương gia, nếu thuận buồm xuôi gió, sau khi em trai nàng nhập từ tiểu tông vào đại tông, nàng không cần gánh chịu đủ loại húy kị của công chúa, nhưng lại có thể sở hữu toàn bộ ưu đãi của công chúa, chồng nàng vẫn có thể làm quan như cũ, nắm đại quyền, ngay cả ngôn quan ngự sự cũng không thể lấy lễ pháp mà công kích trắng trợn được.
Thảo nào Bình Ninh quận chúa nhiệt tình như vậy.
“A!” Như Lan bỗng nhiên khẽ thốt, kéo Minh Lan, trỏ vào quận chúa ở bên đó, “Nguyên…Anh Tề tới.”
Minh Lan liếc Liên Nhi, thấy chị ta không để ý mà vẫn xem kịch, bèn ra dấu im lặng với Như Lan, sau đó mới nhìn, chỉ thấy Tề Hành đang chào Lục vương phi. Lục vương phi lôi kéo Tề Hành đầy thân mật nhìn trái nhìn phải, quan sát từ trên xuống dưới, tươi cười nói với Bình Ninh quận chúa mấy câu.
Minh Lan gần như có thể lồng tiếng cho các nàng, tất nhiên hẳn là khen Tề Hành tuấn tú vượt trội làm sao.
Bình Ninh quận chúa trời sinh tính mạnh mẽ, lại không có anh em ruột để dựa dẫm, bèn tranh cao thấp với chị em dâu bên đằng chồng, quản giáo Tề Hành vô cùng nghiêm khắc từ tấm bé, như thể cậu ta là vương tôn công tử, sớm đã biết cưỡi ngựa xem hoa đá gà nuôi chim không bằng, mà Tề Hành lạo vô cùng thành thật ngồi ở thư phòng, bất kể là ở kinh thành hay Đăng Châu, mỗi lần về nhà là lại đọc sách, đông hạ không thay đổi.
Tề Hành từ nhỏ đã trắng trẻo tuấn tú, bản tính hiếu thuận thật thà, qua lại các nhà không tránh khỏi có nữ quyến hỏi thăm. Bình Ninh quận chúa sợ con trai mê sắc, ngay cả con gái thân thích trong nhà cũng không cho tiếp xúc, lại càng giáo dục con trai phải luôn luôn đề phòng mấy cô gái ân cần, đến nỗi nha hoàn trong phòng cũng làm quận chúa cảnh giác như phường trộm cướp, phàm là có nửa phần không biết trên dưới, nhẹ thì đánh phạt mấy cái, nặng thì đuổi đi bán đi, thậm chí còn giết người.
Lúc ở Đăng Châu, Tề hành nửa đùa nói: “Em Sáu e chừng là cô gái tôi nói chuyện cùng nhiều nhất đấy.”
Như Lan nhìn phía bên kia, khẽ cắn răng, châm chọc nói: “Em xem? Gia Thành huyện chúa được hoan nghênh chưa kìa, không giống nhà chúng ta, ơ? Sao lai, anh Tề sao lại … co vẻ như không khỏe?”
Minh Lan ngước lên nhìn, không biết Bình Ninh quận chúa nói gì, chỉ thấy huyện chúa kề bên nàng e thẹn nhịn không được mà cười duyên, đôi mắt to nhìn Tề Hành chẳng chút kiêng dè nào, toát ra vẻ mong chờ.
Mà Tề Hành lại có vẻ uể oải, câu có câu chăng trả lời, mặt nhợt nhạt, thần sắc muộn phiền, đóa hoa trang trí trên trần nhà sấp bóng nắng loang lổ, bóng hoa mờ mờ in lên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc, tinh xảo rực rỡ như hoa cài của thiếu nữ.
Minh Lan dường như sững sờ.
Mới trước đây thôi, cậu ta thích nhất véo má nàng, lại còn thích nhéo tai nàng. Minh Lan trốn ở Thọ An đường, cậu ta bèn sớm sớm chiều chiều thỉnh an lão phu nhân, thừa dịp không ai thấy sẽ tiện tay trêu nàng một hen. Minh Lan vào Mộ Thương trai, cậu ta bèn lôi kéo Trường Bách kiếm cớ tìm nàng, nàng ham sống sợ chết, sợ chọc vào rắc rối, trêu tức cậu ta lừa gạt cậu ta châm chọc cậu ta, thế mà cậu ấy vấn cứ đến.
Nàng thích gì, chỉ cần lộ ra ý tứ trước mặt Trường Bách, không quá mấy ngày sẽ thấy đồ được tặng sang trên danh nghĩa Trường Bách. Mỗi món nàng đều trả lại, cậu ta vẫn cứ tặng tiếp, sau này, ngay cả Trường Bách cũng không giúp cậu ta nữa…
Minh Lan tùy ý liếc sang, chỉ thấy sườn mặt cậu ta đang ngước mắt lên, cách đám đông huyên náo, chợt đối diện ánh mắt nàng. Minh Lan lập tức tránh mắt, không tỏ vẻ gì quay đầu xem kịch chăm chú.
Tề hành chỉ có thể thấy sườn mặt Minh Lan, cái cằm nhỏ dịu dàng xinh xẻo, cậu ta không dám lưu lại ánh mắt, lập tức quay đầu, lại thấy một sức nóng ngay trên đỉnh đầu, Gia Thành huyện chúa vừa nói xong gì đó với mình, cậu ta một câu cũng không lọt tai, mặt tái nhợt bỗng ửng đỏ, vụt đứng dây, hành lễ thật mạnh với mẫu thân và Lục vương phi rồi xoay người rời đi.
Gia Thành huyện chúa dường như hơi ngượng ngùng, Bình Ninh quận chúa có phần xấu hổ, Lục vương phi còn bình tĩnh. Quận chúa một bên nói cười với vương phi, một bên sai người hầu: “Thọ yến đã nhiều ngày nay, đứa ngốc này chắc là mệt lắm rồi, đi theo nó mau, bảo nó tạm nghỉ ngơi đi!” Những lời này nói rất to, dường như cố ý để giải thích cho nhóm khách nữ đang nhìn trộm ở đây nghe.
Tề Hành còn chưa đi được mấy bước, một đám người phần phật xúm đến, hỏi han ân cần, Lục vương phi còn cố ý phái ma ma bên cạnh mình tinh thông y thuật qua, nhìn một cái xem có ổn không.
Minh Lan ngồi cúi gằm, lòng bàn tay lạnh lẽo.
Cậu ta ở trung tâm đám người, sao vây quanh trăng, mà mình ở thì ở nơi xó xỉnh, một mình một phương.
Đường lớn hướng lên trời, đi đâu cũng giống nhau mà thôi.
Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Đánh giá:
Truyện Thật Ư? Thật Ư? Phải Là Hồng Phai Xanh Thắm
Story
Chương 54: Một ngày dạo chơi phủ Tương Dương hầu. Hạ
10.0/10 từ 28 lượt.