Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 7: Chương 3.2: Đã lâu không gặp
117@-Đầu tiên cô đến Cầu Ngũ Mã ở bên hồ sen mua lá sen tươi và củ sen, rồi đến tiệm đồ khô mua quả óc chó, hạnh nhân, quả phỉ và đậu xanh, lại ghé sang tiệm rượu Hạnh Hoa mua bốn lạng lá tre, rồi lại đến chợ mua một con gà tươi mới gϊếŧ... Lúc rảnh rỗi Diệp Gia rất thích đọc sách, trong sách có câu: “Chỉ khi đến nơi mà ma biết thì mới tìm được hương vị chỉ có quỷ mới hay.”
Mang theo một túi lớn túi nhỏ tiến vào khu dân cư, trong hành lang rộng rãi sáng sủa, cửa một căn nhà đang mở, Diệp Gia xách túi nguyên liệu đi vào, một ông già nửa đầu bạc trắng đứng dậy ra đón, đó chính là ông Từ, mặc dù ông Từ đã gần bảy mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn khỏe mạnh, thần thái và khí chất vẫn như xưa, vẫn có thể nhìn thấy sự cứng cỏi của thời trẻ.
“Bé Diệp đến rồi à? Mau vào đi, nhìn đầu đầy mồ hôi kìa, mau vào hóng chút gió mát.” Trong phòng khách, ông Từ bật cái quạt điện thổi về hướng của Diệp Gia.
Vào mùa hè, Diệp Gia cũng không trông cậy gì rằng nhà của ông Từ sẽ có điều hòa, chung quy thì người già không thích ở máy lạnh.
Vợ của ông Từ mất sớm, con trai duy nhất cũng chết trẻ, hiện tại nhà chỉ còn mình ông, Diệp Gia không nỡ nhìn ông cục sống cô độc, trùng hợp ông ấy là người thích ăn ngon, thế nên cô thường hay qua nhà nấu mấy món ăn cho ông. Bởi vì ông Từ nói hôm nay có khách nên từ sáng sớm là cô đã đi thu thập nguyên liệu chuẩn bị cho bữa ăn thịnh soạn để chiêu đãi khách, nhân tiện... cũng để cảm ơn ông cụ đã ra tay tương trợ cô.
“Ông à, cháu không nóng, ông cứ quạt đi, cháu đến phòng bếp, ông nói có khách đến thăm, cháu không dám chậm trễ, bữa nay phải đãi một bàn ăn lớn, nên cháu phải đi chuẩn bị trước.”
“Vất vả cho cháu rồi.”
“Không vất vả, nhờ có ông cứu cháu ra ngoài, cháu đây phải đặc biệt cảm ơn ông đó.” Diệp Gia xách túi đi vào phòng bếp Từ gia.
“Con bé này, ông không nhắc đến, cháu chính mình lại tự nói ra.” Nhắc đến thì ông Từ lại một bụng tức giận, tăng lớn giọng nói: “Suốt ngày đi theo mấy đứa nhóc Đường Phi Đào Địch lêu lổng bụi đời, cái tốt không học, toàn học cái xấu, ta mà là ông ruột của cháu thì ta đã lấy roi da ngựa quất cháu rồi!”
Thấy tính tình của ông Từ lại nóng lên, Diệp Gia bỏ túi ni lông lên trên bệ bếp, cụp mi rũ mắt nói: “Vâng vâng vâng, Gia Gia không dám nữa ạ, lần sau còn tái phạm thì ông cứ lấy roi da quất cháu, có đánh đến bong da tróc thịt, cháu tuyệt đối cũng không dám rùng mình!”
Ông Từ hừm một tiếng, rời phòng bếp, không lâu sau liền đem cái quạt điện đặt ở cửa phòng bếp, để quạt cho Diệp Gia.
Kỳ thực ông Từ ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng thật ra đều là quan tâm chăm sóc cô.
Trong lòng Diệp Gia một phen ấm áp, trên thế giới này, người yêu thương cô không nhiều, có một người thì nhất định phải trân trọng một người.
Rửa sạch lá sen già và lá sen non đã chọn theo tỷ lệ 2 – 8, sau đó chặt thịt gà mềm thành từng miếng nhỏ, cho bột poria vào, khuấy đều, gói lại trong lá sen, cho vào nồi hấp chín...
Vừa lúc cô đang bận rộn, tiếng bước chân lại từ ngoài cửa truyền đến, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông Từ: “Tiểu Duyên đến rồi à, vào đây, nóng lắm đúng không, vào ngồi quạt cho mát.”
Chiếc quạt điện đang quạt cho Diệp Gia trực tiếp bị ông Từ lấy đi mất.
“Trời nạ, thiên vị rõ như ban ngày vậy à...” Diệp Gia nhỏ giọng thì thầm, thuận tay đặt bát chè hạt sen bỏ vào tủ lạnh.
Trong phòng khách truyền đến những tiếng nói chuyện phiếm.
“Ông nội cháu có khỏe không?”
“Cảm ơn ông nội Từ đã quan tâm, mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là gần đây thường nhắc đến ông, bảo cháu đến thăm ông nhiều hơn.” Giọng nói nghiêm túc và êm dịu, chính là giọng điệu nghiêm túc khi trò chuyện với người lớn tuổi.
Diệp Gia nhíu mày, giọng nói này... nghe quen thế, thật muốn ló đầu ra xem thử, nhưng lại ngại món ăn đang nấu dở, độ lửa lớn nhỏ lúc nào cũng phải canh chừng, không thể rời đi nửa bước.
“Lần này cháu qua chơi coi như là có lộc ăn rồi, chỗ ông có một vị đầu bếp, tay nghề của con bé, trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị!”
Tiếp sau đó là một tiếng cười không kiềm chế được: “Xem ra vận khí của cháu không tồi.”
Không bao lâu, có tiếng bước chân đi về phía phòng bếp, trầm thấp vững vàng.
“Ông nội Từ bảo tôi đến giúp.” Anh nói.
Diệp Gia nhìn chằm chằm canh độ lửa, đầu cũng không ngẩng lên, lẩm bẩm nói: “Không cần, khách ngài cứ đi nghỉ ngơi, bữa tối sẽ xong ngay đây thôi, ở đây mọi thứ đều ok!”
Dường như anh vẫn chưa rời đi, Diệp Gia vặn nhỏ lửa, cầm con dao trên thớt rồi xoay nó trên tay để chuẩn bị chặt củ sen, kỹ năng cắt rau củ của cô đã được rèn luyện vài năm, rất điêu luyện.
Vừa quay người lại liền nhìn thấy Phó Tri Duyên đứng xa xa ở đó, ánh mắt thâm thúy, mang chút dò hỏi, đang nhìn chằm chằm cô...
Thế giới, cát bay đá chạy.
Là anh ấy!
Con dao “phanh” một tiếng rơi xuống đất, cách chân cô bất quá chỉ có năm ba tấc.
Một lúc sau, Phó Tri Duyên mới từ từ cúi người nhặt con dao lên, mang đến cạnh bàn bếp, thuận tay vặn mở vòi nước rửa con dao sạch sẽ, âm thanh sùng sục của nồi hầm thịt cùng với tiếng nước chảy, lòng Diệp Gia rối loạn một vòng... Sau đó liền nghe thấy tiếng cười nhạo trầm thấp, anh nhìn nhìn con dao, rồi lại nhìn những ngón chân đang bấu chặt của cô, hơi chế giễu, hỏi lại: “Đầu bếp?”
Đầu bếp nhà ai mà ngay đến dao cũng cầm không xong, còn suýt làm bản thân bị thương, đây là muốn tự chặt mình rồi làm món móng giò hấp nhắm rượu cùng anh sao?
Diệp Gia lúng túng.
Sai lầm! Tuyệt đối là sai lầm!
Phó Tri Duyên không để ý đến tâm tình rối loạn của cô, cầm dao đi đến chỗ đặt cái thớt, xắn tay áo lên, duỗi tay khảy khảy hai củ sen to tròn, thản nhiên hỏi: “Củ sen này cắt khối hay thái lát?”
Giọng điệu khẽ nâng cao, giống như làn gió đêm giữa mùa hè, trái tim Diệp Gia như được quạt máy thổi mát, kích động không thôi.
“Cắt hạt lựu...” Mặt cô đỏ bừng lên, đầu lưỡi sắp cứng đờ rồi.
Phó Tri Duyên gật đầu và cắt củ sen, động tác tuy không thuần thục lắm nhưng nét mặt khá nghiêm túc, đầu ngón tay anh, từng ngón từng ngón thon dài như búp măng, móng tay mượt mà no đủ, cắt tỉa gọn gàng, nhìn gần có thể thấy hình lưỡi liềm trên móng tay, là một đôi bàn tay đẹp hiếm có.
Về phần kỹ thuật, Diệp Gia đánh giá với ánh mắt chuyên nghiệp, kỹ thuật xắt rau miễn cưỡng coi như là trình độ của người mới nấu ăn, củ sen cắt ra không được tinh xảo, có chút to, ăn vào sẽ không ngon miệng, vừa lúc có thể đem về làm tiêu bản, trên nhãn sẽ được ghi dòng chữ: “củ sen được nam thần của tôi cắt”.
Diệp Gia nhìn anh chằm chằm, mê mẩn, hết lòng suy nghĩ, làm thế nào để lấy mấy viên củ sen đó về để làm kỷ niệm, bất tri bất giác thì hai củ sen đã được cắt xong, Phó Tri Duyên gạt hết củ sen còn dính trên bề mặt dao xuống quay đầu lại nhìn phía Diệp Gia, vừa vặn thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng xẹt lửa.
Như thể bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi, Diệp Gia vô cùng kinh hãi, trong lòng rối bời, vội vàng xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm vào nồi gà hầm nóng hổi.
Cùng người mình thích xuống bếp với nhau, tự nhiên trong lòng sẽ như có con nai chạy loạn, thần chí không rõ, toàn thân nóng lên, cảm giác như mắc bệnh nguy kịch.
“Á!”
Cánh tay Diệp Gia giật lên, nhanh chóng khua khua tay, vừa mới xuất thần xong, đang nghĩ muốn tắt lửa, kết quả lại trực tiếp đυ.ng vào thành ngoài của soong.
Nóng nóng nóng! Bỏng chết cô rồi!
Cô không ngừng hít vào thở ra, thổi thổi đầu ngón tay, đau quá!
Một đôi bàn tay to ướŧ áŧ vươn ra giữ lấy cổ tay cô, đột nhiên bị chạm vào, tâm trí của Diệp Gia trong phút chốc rời rạc, trong tiềm thức phản ứng, đội Phó sẽ không phải là muốn còng tay cô đó chứ!
Nơi này cũng không phải là cục cảnh sát nha!
“Nè, người ta bây giờ là trong sạch...”
Thân thể?
Lời Diệp Gia nói còn chưa dứt, Phó Tri Duyên đã kéo cô qua, mở vòi nước, dùng nước lạnh dội lên đầu ngón tay bị bỏng của cô.
Anh đứng sau lưng Diệp Gia, thân trước áp sát vào lưng cô, nắm tay cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại bị anh kiềm chế phả vào tai cô, ngứa ngáy, giống như gió đêm mùa hè vậy.
“Thân thể trong sạch?” Anh nhẹ giọng lặp lại, quả nhiên là mạch não khách quen của cục cảnh sát, thời thời khắc khắc đều nghĩ cách làm thế nào để chối cãi, làm sao để thoát thân.
Nước lạnh chảy theo ngón tay cô thật thoải mái, làn da bị lòng bàn tay thô ráp của anh chạm vào càng dễ chịu hơn.
Đôi mắt anh rơi vào đầu ngón tay cô, nghiêm túc, chuyên chú và sâu xa.
Hoàng hôn len lỏi chiếu vào, phủ lên hình bóng anh một tầng sáng chói.
Phó Tri Duyên, đã lâu không gặp.
Anh... hy vọng anh vẫn khỏe kể từ sau khi chúng ta chia tay.
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Mang theo một túi lớn túi nhỏ tiến vào khu dân cư, trong hành lang rộng rãi sáng sủa, cửa một căn nhà đang mở, Diệp Gia xách túi nguyên liệu đi vào, một ông già nửa đầu bạc trắng đứng dậy ra đón, đó chính là ông Từ, mặc dù ông Từ đã gần bảy mươi tuổi, nhưng dáng người vẫn khỏe mạnh, thần thái và khí chất vẫn như xưa, vẫn có thể nhìn thấy sự cứng cỏi của thời trẻ.
“Bé Diệp đến rồi à? Mau vào đi, nhìn đầu đầy mồ hôi kìa, mau vào hóng chút gió mát.” Trong phòng khách, ông Từ bật cái quạt điện thổi về hướng của Diệp Gia.
Vào mùa hè, Diệp Gia cũng không trông cậy gì rằng nhà của ông Từ sẽ có điều hòa, chung quy thì người già không thích ở máy lạnh.
Vợ của ông Từ mất sớm, con trai duy nhất cũng chết trẻ, hiện tại nhà chỉ còn mình ông, Diệp Gia không nỡ nhìn ông cục sống cô độc, trùng hợp ông ấy là người thích ăn ngon, thế nên cô thường hay qua nhà nấu mấy món ăn cho ông. Bởi vì ông Từ nói hôm nay có khách nên từ sáng sớm là cô đã đi thu thập nguyên liệu chuẩn bị cho bữa ăn thịnh soạn để chiêu đãi khách, nhân tiện... cũng để cảm ơn ông cụ đã ra tay tương trợ cô.
“Ông à, cháu không nóng, ông cứ quạt đi, cháu đến phòng bếp, ông nói có khách đến thăm, cháu không dám chậm trễ, bữa nay phải đãi một bàn ăn lớn, nên cháu phải đi chuẩn bị trước.”
“Vất vả cho cháu rồi.”
“Không vất vả, nhờ có ông cứu cháu ra ngoài, cháu đây phải đặc biệt cảm ơn ông đó.” Diệp Gia xách túi đi vào phòng bếp Từ gia.
“Con bé này, ông không nhắc đến, cháu chính mình lại tự nói ra.” Nhắc đến thì ông Từ lại một bụng tức giận, tăng lớn giọng nói: “Suốt ngày đi theo mấy đứa nhóc Đường Phi Đào Địch lêu lổng bụi đời, cái tốt không học, toàn học cái xấu, ta mà là ông ruột của cháu thì ta đã lấy roi da ngựa quất cháu rồi!”
Thấy tính tình của ông Từ lại nóng lên, Diệp Gia bỏ túi ni lông lên trên bệ bếp, cụp mi rũ mắt nói: “Vâng vâng vâng, Gia Gia không dám nữa ạ, lần sau còn tái phạm thì ông cứ lấy roi da quất cháu, có đánh đến bong da tróc thịt, cháu tuyệt đối cũng không dám rùng mình!”
Ông Từ hừm một tiếng, rời phòng bếp, không lâu sau liền đem cái quạt điện đặt ở cửa phòng bếp, để quạt cho Diệp Gia.
Kỳ thực ông Từ ngoài mặt nghiêm khắc, nhưng thật ra đều là quan tâm chăm sóc cô.
Trong lòng Diệp Gia một phen ấm áp, trên thế giới này, người yêu thương cô không nhiều, có một người thì nhất định phải trân trọng một người.
Rửa sạch lá sen già và lá sen non đã chọn theo tỷ lệ 2 – 8, sau đó chặt thịt gà mềm thành từng miếng nhỏ, cho bột poria vào, khuấy đều, gói lại trong lá sen, cho vào nồi hấp chín...
Vừa lúc cô đang bận rộn, tiếng bước chân lại từ ngoài cửa truyền đến, liền nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông Từ: “Tiểu Duyên đến rồi à, vào đây, nóng lắm đúng không, vào ngồi quạt cho mát.”
Chiếc quạt điện đang quạt cho Diệp Gia trực tiếp bị ông Từ lấy đi mất.
“Trời nạ, thiên vị rõ như ban ngày vậy à...” Diệp Gia nhỏ giọng thì thầm, thuận tay đặt bát chè hạt sen bỏ vào tủ lạnh.
Trong phòng khách truyền đến những tiếng nói chuyện phiếm.
“Ông nội cháu có khỏe không?”
“Cảm ơn ông nội Từ đã quan tâm, mọi chuyện vẫn ổn, chỉ là gần đây thường nhắc đến ông, bảo cháu đến thăm ông nhiều hơn.” Giọng nói nghiêm túc và êm dịu, chính là giọng điệu nghiêm túc khi trò chuyện với người lớn tuổi.
Diệp Gia nhíu mày, giọng nói này... nghe quen thế, thật muốn ló đầu ra xem thử, nhưng lại ngại món ăn đang nấu dở, độ lửa lớn nhỏ lúc nào cũng phải canh chừng, không thể rời đi nửa bước.
“Lần này cháu qua chơi coi như là có lộc ăn rồi, chỗ ông có một vị đầu bếp, tay nghề của con bé, trên trời dưới đất, độc nhất vô nhị!”
Tiếp sau đó là một tiếng cười không kiềm chế được: “Xem ra vận khí của cháu không tồi.”
Không bao lâu, có tiếng bước chân đi về phía phòng bếp, trầm thấp vững vàng.
“Ông nội Từ bảo tôi đến giúp.” Anh nói.
Diệp Gia nhìn chằm chằm canh độ lửa, đầu cũng không ngẩng lên, lẩm bẩm nói: “Không cần, khách ngài cứ đi nghỉ ngơi, bữa tối sẽ xong ngay đây thôi, ở đây mọi thứ đều ok!”
Dường như anh vẫn chưa rời đi, Diệp Gia vặn nhỏ lửa, cầm con dao trên thớt rồi xoay nó trên tay để chuẩn bị chặt củ sen, kỹ năng cắt rau củ của cô đã được rèn luyện vài năm, rất điêu luyện.
Vừa quay người lại liền nhìn thấy Phó Tri Duyên đứng xa xa ở đó, ánh mắt thâm thúy, mang chút dò hỏi, đang nhìn chằm chằm cô...
Thế giới, cát bay đá chạy.
Là anh ấy!
Con dao “phanh” một tiếng rơi xuống đất, cách chân cô bất quá chỉ có năm ba tấc.
Một lúc sau, Phó Tri Duyên mới từ từ cúi người nhặt con dao lên, mang đến cạnh bàn bếp, thuận tay vặn mở vòi nước rửa con dao sạch sẽ, âm thanh sùng sục của nồi hầm thịt cùng với tiếng nước chảy, lòng Diệp Gia rối loạn một vòng... Sau đó liền nghe thấy tiếng cười nhạo trầm thấp, anh nhìn nhìn con dao, rồi lại nhìn những ngón chân đang bấu chặt của cô, hơi chế giễu, hỏi lại: “Đầu bếp?”
Đầu bếp nhà ai mà ngay đến dao cũng cầm không xong, còn suýt làm bản thân bị thương, đây là muốn tự chặt mình rồi làm món móng giò hấp nhắm rượu cùng anh sao?
Diệp Gia lúng túng.
Sai lầm! Tuyệt đối là sai lầm!
Phó Tri Duyên không để ý đến tâm tình rối loạn của cô, cầm dao đi đến chỗ đặt cái thớt, xắn tay áo lên, duỗi tay khảy khảy hai củ sen to tròn, thản nhiên hỏi: “Củ sen này cắt khối hay thái lát?”
Giọng điệu khẽ nâng cao, giống như làn gió đêm giữa mùa hè, trái tim Diệp Gia như được quạt máy thổi mát, kích động không thôi.
“Cắt hạt lựu...” Mặt cô đỏ bừng lên, đầu lưỡi sắp cứng đờ rồi.
Phó Tri Duyên gật đầu và cắt củ sen, động tác tuy không thuần thục lắm nhưng nét mặt khá nghiêm túc, đầu ngón tay anh, từng ngón từng ngón thon dài như búp măng, móng tay mượt mà no đủ, cắt tỉa gọn gàng, nhìn gần có thể thấy hình lưỡi liềm trên móng tay, là một đôi bàn tay đẹp hiếm có.
Về phần kỹ thuật, Diệp Gia đánh giá với ánh mắt chuyên nghiệp, kỹ thuật xắt rau miễn cưỡng coi như là trình độ của người mới nấu ăn, củ sen cắt ra không được tinh xảo, có chút to, ăn vào sẽ không ngon miệng, vừa lúc có thể đem về làm tiêu bản, trên nhãn sẽ được ghi dòng chữ: “củ sen được nam thần của tôi cắt”.
Diệp Gia nhìn anh chằm chằm, mê mẩn, hết lòng suy nghĩ, làm thế nào để lấy mấy viên củ sen đó về để làm kỷ niệm, bất tri bất giác thì hai củ sen đã được cắt xong, Phó Tri Duyên gạt hết củ sen còn dính trên bề mặt dao xuống quay đầu lại nhìn phía Diệp Gia, vừa vặn thấy cô đang nhìn mình với ánh mắt nóng bỏng xẹt lửa.
Như thể bị bắt quả tang gian lận trong kỳ thi, Diệp Gia vô cùng kinh hãi, trong lòng rối bời, vội vàng xoay người tiếp tục nhìn chằm chằm vào nồi gà hầm nóng hổi.
Cùng người mình thích xuống bếp với nhau, tự nhiên trong lòng sẽ như có con nai chạy loạn, thần chí không rõ, toàn thân nóng lên, cảm giác như mắc bệnh nguy kịch.
“Á!”
Cánh tay Diệp Gia giật lên, nhanh chóng khua khua tay, vừa mới xuất thần xong, đang nghĩ muốn tắt lửa, kết quả lại trực tiếp đυ.ng vào thành ngoài của soong.
Nóng nóng nóng! Bỏng chết cô rồi!
Cô không ngừng hít vào thở ra, thổi thổi đầu ngón tay, đau quá!
Một đôi bàn tay to ướŧ áŧ vươn ra giữ lấy cổ tay cô, đột nhiên bị chạm vào, tâm trí của Diệp Gia trong phút chốc rời rạc, trong tiềm thức phản ứng, đội Phó sẽ không phải là muốn còng tay cô đó chứ!
Nơi này cũng không phải là cục cảnh sát nha!
“Nè, người ta bây giờ là trong sạch...”
Thân thể?
Lời Diệp Gia nói còn chưa dứt, Phó Tri Duyên đã kéo cô qua, mở vòi nước, dùng nước lạnh dội lên đầu ngón tay bị bỏng của cô.
Anh đứng sau lưng Diệp Gia, thân trước áp sát vào lưng cô, nắm tay cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại bị anh kiềm chế phả vào tai cô, ngứa ngáy, giống như gió đêm mùa hè vậy.
“Thân thể trong sạch?” Anh nhẹ giọng lặp lại, quả nhiên là mạch não khách quen của cục cảnh sát, thời thời khắc khắc đều nghĩ cách làm thế nào để chối cãi, làm sao để thoát thân.
Nước lạnh chảy theo ngón tay cô thật thoải mái, làn da bị lòng bàn tay thô ráp của anh chạm vào càng dễ chịu hơn.
Đôi mắt anh rơi vào đầu ngón tay cô, nghiêm túc, chuyên chú và sâu xa.
Hoàng hôn len lỏi chiếu vào, phủ lên hình bóng anh một tầng sáng chói.
Phó Tri Duyên, đã lâu không gặp.
Anh... hy vọng anh vẫn khỏe kể từ sau khi chúng ta chia tay.
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Đánh giá:
Truyện Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Story
Chương 7: Chương 3.2: Đã lâu không gặp
10.0/10 từ 10 lượt.