Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 54: Chương 30.1: Cậu có người mình thích không?
89@-Edit: Cá mặn
Sau Tết Nguyên đán, Diệp Gia trở thành vị chủ thứ hai của tiệm ăn Tri Vị Hiên, trong tiệm làm ăn càng ngày càng tốt, Trình Ngộ đã vui vẻ hớn hở bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch mở chi nhánh.
Diệp Gia vẫn đảm nhiệm công việc bếp núc, nhưng do các đầu bếp ngày càng tiến bộ nên công việc của cô cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Đôi khi cô chỉ cần quan sát từ bên cạnh và tức thời nhắc nhở là được. Diệp Gia nấu ăn ngon, cũng không có bí quyết độc đáo nào khác, chỉ cần bốn chữ, để tâm, nghiêm túc. Từ khâu rửa và thái rau, đến khâu nấu, độ lửa, khéo tay, mỗi bước đều được thực hiện đúng theo yêu cầu nghiêm khắc của Diệp Tắc Phu trong “Nhật ký ẩm thực bốn phương”, cô không bao giờ xem nhẹ nó dù chỉ một chút, vì vậy món ăn được làm ra bởi bàn tay cô đặc biệt ngon, độ dai, tươi ngon.. tất cả các khía cạnh được giữ ở trạng thái tốt nhất.
Nhìn chung, mấy vị đầu bếp ở đây đều có năng lực, nên cho dù hàng ngày khách đông nườm nượp thì nhà bếp vẫn có thể đảm đương được.
Trong nháy mắt, kỳ thi cuối kỳ trôi qua, kỳ nghỉ đông đến, còn mấy ngày nữa là đến tết, Trình Ngộ sẽ về quê, Tri Vị Hiên cũng tạm thời đóng cửa.
Sinh nhật của Tô Mễ vào tháng 12 âm lịch, vào mùa đông lạnh giá nhất.
Lần này sinh nhật theo lịch cũ tình cờ là sau khi thi xong một ngày, hoàn toàn được thả lỏng, Tô Mễ quyết định ăn mừng một phen, Diệp Gia đưa cô ấy đến quán bar Thành phố ngầm, tình cờ Đào Địch và Đường Phi đều ở đó, Diệp Gia biết tâm tư của Tô Mễ, nên liền gọi Lục Cảnh đến, mọi người cùng nhau mở một phòng riêng KTV để chúc mừng sinh nhật Tô Mễ.
“Lục Cảnh, khi nào cậu đến thì thuận tiện ghé qua tiệm bánh ngọt ngoài cổng số 3 lấy giúp tôi cái bánh sinh nhật.” Ở ngoài cửa phòng KTV, Diệp Gia nói với cậu ta qua điện thoại: “Vào tiệm rồi nói tên tôi là được, bánh đó đặt trước cho Tô Mễ, cậu mang tới đây, tặng nó cho Tô Mễ.”
“Ừ, biết rồi, tôi đã ra ngoài rồi, rất nhanh sẽ đến.”
Trước một lát, Diệp Gia có đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nhưng cô không vào lấy bánh, nếu được Lục Cảnh mang đến cho cô nàng, thì tiệc sinh nhật này sẽ càng vui vẻ hơn.
Trong KTV, Tô Mễ cứ khăng khăng muốn một thùng bia, tuy rằng Diệp Gia cứ thuyết phục cô ấy nên kiềm chế lại, nhưng cũng không lo lắng, dù sao cũng không có người ngoài, mọi người cùng nhau uống một chút bia cũng không có gì to tát. Dù sao, cô tự mình duy trì tỉnh táo, đợi lát nữa đưa Tô Mễ về là được.
Giữa cuộc, bà mợ gọi đến rất nhiều cuộc điện thoại, Tô Mễ tắt máy, bà mợ liền gọi điện liên tục cho Diệp Gia, giọng nói hình như rất tức giận: “Tô Mễ có phải đang ở cùng với con không? Sao ở bên đó lại ồn như vậy? Muộn vậy rồi còn chưa trở về, con kêu nó nghe điện thoại!”
Diệp Gia bất lực mà đưa điện thoại cho Tô Mễ, Tô Mễ đội vương miện ngôi sao sinh nhật đang hát karaoke với Đào Địch, cô ấy tiếp điện thoại của mẹ mình một cách không kiên nhẫn: “Mẹ à, con ăn sinh nhật cùng với đám bạn, chơi một lát thôi, mẹ đừng quản con nữa được không!”
“Đám bạn? Gồm những ai?”
“Chị Gia, còn có mấy người Đào Địch Đường Phi Lục Cảnh.”
“Đều là đám bạn xấu của chị con! Không phải mẹ đã nói con không được giao du với cái đám đó nữa rồi sao, con coi lời nói của mẹ như gió thổi ngoài tai à! Mẹ nói cho con biết, bây giờ về nhà liền cho mẹ! Ngay lập tức! Ngay tức khắc!”
“Mẹ, mẹ phiền quá đi.”
Tô Mễ buồn bực mà trực tiếp cúp điện thoại, đem điện thoại trả lại cho Diệp Gia.
“Mợ giục về nhà à?” Cô bất an hỏi.
Tô Mễ trợn tròn mắt: “Chị cũng biết con người của mẹ em rồi đó, làm om sòm, mặc kệ bà ấy đi.”
Quả nhiên chưa tới hai phút, mợ lại gọi liên tiếp ba cuộc cho Diệp Gia, Diệp Gia dứt khoác không nghe điện thoại nữa, dù sao đêm này là sân nhà của Tô Mễ, tùy cô nàng vui vẻ như thế nào, Diệp Gia chỉ phụ trách đưa cô nàng về nhà an toàn là được, mợ có bất mãn hay không thì cô cũng lười quan tâm đến bà ta..
“Cứ uống không như thế này thì chán quá, chúng ta chơi một trò chơi đi!” Tô Mễ uống hơi nhiều rồi, làm ầm ĩ muốn chơi trò chơi.
“Được đó!” Đường Phi nói: “Cậu là thọ tinh, cậu nói xem nên chơi cái gì? Chúng tôi phụng bồi đến cùng.”
“Chơi...” Ánh mắt Tô Mễ quét qua người Lục Cảnh: “Chơi trò sự thật hay mạo hiểm đi.”
“Được.” Diệp Gia liếc mắt cái nhìn rõ tâm tư của cô ấy, lấy xúc xắc từ dưới tủ ra: “Tính điểm, người có điểm thấp nhất là thua, người có điểm cao nhất được đặt câu hỏi hoặc ra yêu cầu, nếu đồng điểm thì lắc lại, thế nào?”
Mấy người ngồi xuống quanh bàn.
Người có số điểm thấp nhất trong vòng đầu tiên là Đào Địch, và người có điểm số cao nhất là Đường Phi.
“Khởi đầu không thuận lợi a!” Đào Địch đỡ trán, nhìn Đường Phi: “Em trai, em phải miệng hạ lưu tình với chị đó nha.”
“Không thành vấn đề!” Đường Phi cười ranh mãnh: “Nói sự thật hay là đại mạo hiểm?”
“Đại mạo hiểm đi, nếu chọn nói sự thật thì chắc chắn mày sẽ bắt chị nói ra mật khẩu thẻ ngân hàng!”
Mọi người không nhịn được nhếch mép cười.
“Đại mạo hiểm phải không!” Đường Phi nhìn Đạo Địch cười xấu xa: “Di động chị có số điện thoại của cảnh sát Mục kia phải không, hay là chị gọi cho anh ta một cuộc?”
“Gọi qua thì chị biết nói cái gì giờ!” Đào Địch mười phần là không nguyện ý, làm cho bản thân nhìn có vẻ nghiêm túc một chút: “Có thể tùy tiện đùa giỡn cảnh sát à! Muốn tìm cái chết à!”
Diệp Gia cũng cười he he mà hùa theo: “Đúng vậy nha, chị Đào Địch, đã chơi là phải chịu!”
Đào Địch cắn cắn răng, cuối cùng nói: “Được thôi, chị gọi, nhưng mà gọi thì biết nói cái gì?”
Hai người Diệp Gia và Đường Phi ác ý trao đổi ánh mắt, Đường Phi hắng giọng nói: “Cái gì nhỉ, Mục Sâm là cảnh sát, chúng ta đừng đùa giỡn quá ác liệt, chị hát cho anh ấy nghe một bản tình ca đi!”
“Cái thằng nhóc chết tiệt!” Đào Địch liền nhéo cánh tay của Đường Phi: “Chị không thân với anh ấy! Thật sự không thân! Không hát được đâu!”
Diệp Gia cười không ngớt, Tô Mễ lại càng xoa bụng cười, còn chưa chịu thôi: “Chị à, mọi người biết cách chơi quá rồi!”
“Không được không được! Không thể như vậy!” Đào Địch xua tay liên tục: “Thằng cha muộn tao* như Mục Sâm nói không chừng sẽ hiểu lầm đó!”
(闷骚 Mèn sāo: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..)
“Chị Đào Địch, em nghĩ đại ca Mục Sâm không phải là loại người tự luyến đâu.” Lục Cảnh cũng cười nhẹ: “Chỉ là hát thôi mà.”
“Xem đi! Ngay cả Lục Cảnh cũng nói như vậy.” Đường Phi gào to: “Đào Địch, đừng làm mất hứng a!”
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Sau Tết Nguyên đán, Diệp Gia trở thành vị chủ thứ hai của tiệm ăn Tri Vị Hiên, trong tiệm làm ăn càng ngày càng tốt, Trình Ngộ đã vui vẻ hớn hở bắt đầu chuẩn bị lên kế hoạch mở chi nhánh.
Diệp Gia vẫn đảm nhiệm công việc bếp núc, nhưng do các đầu bếp ngày càng tiến bộ nên công việc của cô cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Đôi khi cô chỉ cần quan sát từ bên cạnh và tức thời nhắc nhở là được. Diệp Gia nấu ăn ngon, cũng không có bí quyết độc đáo nào khác, chỉ cần bốn chữ, để tâm, nghiêm túc. Từ khâu rửa và thái rau, đến khâu nấu, độ lửa, khéo tay, mỗi bước đều được thực hiện đúng theo yêu cầu nghiêm khắc của Diệp Tắc Phu trong “Nhật ký ẩm thực bốn phương”, cô không bao giờ xem nhẹ nó dù chỉ một chút, vì vậy món ăn được làm ra bởi bàn tay cô đặc biệt ngon, độ dai, tươi ngon.. tất cả các khía cạnh được giữ ở trạng thái tốt nhất.
Nhìn chung, mấy vị đầu bếp ở đây đều có năng lực, nên cho dù hàng ngày khách đông nườm nượp thì nhà bếp vẫn có thể đảm đương được.
Trong nháy mắt, kỳ thi cuối kỳ trôi qua, kỳ nghỉ đông đến, còn mấy ngày nữa là đến tết, Trình Ngộ sẽ về quê, Tri Vị Hiên cũng tạm thời đóng cửa.
Sinh nhật của Tô Mễ vào tháng 12 âm lịch, vào mùa đông lạnh giá nhất.
Lần này sinh nhật theo lịch cũ tình cờ là sau khi thi xong một ngày, hoàn toàn được thả lỏng, Tô Mễ quyết định ăn mừng một phen, Diệp Gia đưa cô ấy đến quán bar Thành phố ngầm, tình cờ Đào Địch và Đường Phi đều ở đó, Diệp Gia biết tâm tư của Tô Mễ, nên liền gọi Lục Cảnh đến, mọi người cùng nhau mở một phòng riêng KTV để chúc mừng sinh nhật Tô Mễ.
“Lục Cảnh, khi nào cậu đến thì thuận tiện ghé qua tiệm bánh ngọt ngoài cổng số 3 lấy giúp tôi cái bánh sinh nhật.” Ở ngoài cửa phòng KTV, Diệp Gia nói với cậu ta qua điện thoại: “Vào tiệm rồi nói tên tôi là được, bánh đó đặt trước cho Tô Mễ, cậu mang tới đây, tặng nó cho Tô Mễ.”
“Ừ, biết rồi, tôi đã ra ngoài rồi, rất nhanh sẽ đến.”
Trước một lát, Diệp Gia có đi ngang qua tiệm bánh ngọt, nhưng cô không vào lấy bánh, nếu được Lục Cảnh mang đến cho cô nàng, thì tiệc sinh nhật này sẽ càng vui vẻ hơn.
Trong KTV, Tô Mễ cứ khăng khăng muốn một thùng bia, tuy rằng Diệp Gia cứ thuyết phục cô ấy nên kiềm chế lại, nhưng cũng không lo lắng, dù sao cũng không có người ngoài, mọi người cùng nhau uống một chút bia cũng không có gì to tát. Dù sao, cô tự mình duy trì tỉnh táo, đợi lát nữa đưa Tô Mễ về là được.
Giữa cuộc, bà mợ gọi đến rất nhiều cuộc điện thoại, Tô Mễ tắt máy, bà mợ liền gọi điện liên tục cho Diệp Gia, giọng nói hình như rất tức giận: “Tô Mễ có phải đang ở cùng với con không? Sao ở bên đó lại ồn như vậy? Muộn vậy rồi còn chưa trở về, con kêu nó nghe điện thoại!”
Diệp Gia bất lực mà đưa điện thoại cho Tô Mễ, Tô Mễ đội vương miện ngôi sao sinh nhật đang hát karaoke với Đào Địch, cô ấy tiếp điện thoại của mẹ mình một cách không kiên nhẫn: “Mẹ à, con ăn sinh nhật cùng với đám bạn, chơi một lát thôi, mẹ đừng quản con nữa được không!”
“Đám bạn? Gồm những ai?”
“Chị Gia, còn có mấy người Đào Địch Đường Phi Lục Cảnh.”
“Đều là đám bạn xấu của chị con! Không phải mẹ đã nói con không được giao du với cái đám đó nữa rồi sao, con coi lời nói của mẹ như gió thổi ngoài tai à! Mẹ nói cho con biết, bây giờ về nhà liền cho mẹ! Ngay lập tức! Ngay tức khắc!”
“Mẹ, mẹ phiền quá đi.”
Tô Mễ buồn bực mà trực tiếp cúp điện thoại, đem điện thoại trả lại cho Diệp Gia.
“Mợ giục về nhà à?” Cô bất an hỏi.
Tô Mễ trợn tròn mắt: “Chị cũng biết con người của mẹ em rồi đó, làm om sòm, mặc kệ bà ấy đi.”
Quả nhiên chưa tới hai phút, mợ lại gọi liên tiếp ba cuộc cho Diệp Gia, Diệp Gia dứt khoác không nghe điện thoại nữa, dù sao đêm này là sân nhà của Tô Mễ, tùy cô nàng vui vẻ như thế nào, Diệp Gia chỉ phụ trách đưa cô nàng về nhà an toàn là được, mợ có bất mãn hay không thì cô cũng lười quan tâm đến bà ta..
“Cứ uống không như thế này thì chán quá, chúng ta chơi một trò chơi đi!” Tô Mễ uống hơi nhiều rồi, làm ầm ĩ muốn chơi trò chơi.
“Được đó!” Đường Phi nói: “Cậu là thọ tinh, cậu nói xem nên chơi cái gì? Chúng tôi phụng bồi đến cùng.”
“Chơi...” Ánh mắt Tô Mễ quét qua người Lục Cảnh: “Chơi trò sự thật hay mạo hiểm đi.”
“Được.” Diệp Gia liếc mắt cái nhìn rõ tâm tư của cô ấy, lấy xúc xắc từ dưới tủ ra: “Tính điểm, người có điểm thấp nhất là thua, người có điểm cao nhất được đặt câu hỏi hoặc ra yêu cầu, nếu đồng điểm thì lắc lại, thế nào?”
Mấy người ngồi xuống quanh bàn.
Người có số điểm thấp nhất trong vòng đầu tiên là Đào Địch, và người có điểm số cao nhất là Đường Phi.
“Khởi đầu không thuận lợi a!” Đào Địch đỡ trán, nhìn Đường Phi: “Em trai, em phải miệng hạ lưu tình với chị đó nha.”
“Không thành vấn đề!” Đường Phi cười ranh mãnh: “Nói sự thật hay là đại mạo hiểm?”
“Đại mạo hiểm đi, nếu chọn nói sự thật thì chắc chắn mày sẽ bắt chị nói ra mật khẩu thẻ ngân hàng!”
Mọi người không nhịn được nhếch mép cười.
“Đại mạo hiểm phải không!” Đường Phi nhìn Đạo Địch cười xấu xa: “Di động chị có số điện thoại của cảnh sát Mục kia phải không, hay là chị gọi cho anh ta một cuộc?”
“Gọi qua thì chị biết nói cái gì giờ!” Đào Địch mười phần là không nguyện ý, làm cho bản thân nhìn có vẻ nghiêm túc một chút: “Có thể tùy tiện đùa giỡn cảnh sát à! Muốn tìm cái chết à!”
Diệp Gia cũng cười he he mà hùa theo: “Đúng vậy nha, chị Đào Địch, đã chơi là phải chịu!”
Đào Địch cắn cắn răng, cuối cùng nói: “Được thôi, chị gọi, nhưng mà gọi thì biết nói cái gì?”
Hai người Diệp Gia và Đường Phi ác ý trao đổi ánh mắt, Đường Phi hắng giọng nói: “Cái gì nhỉ, Mục Sâm là cảnh sát, chúng ta đừng đùa giỡn quá ác liệt, chị hát cho anh ấy nghe một bản tình ca đi!”
“Cái thằng nhóc chết tiệt!” Đào Địch liền nhéo cánh tay của Đường Phi: “Chị không thân với anh ấy! Thật sự không thân! Không hát được đâu!”
Diệp Gia cười không ngớt, Tô Mễ lại càng xoa bụng cười, còn chưa chịu thôi: “Chị à, mọi người biết cách chơi quá rồi!”
“Không được không được! Không thể như vậy!” Đào Địch xua tay liên tục: “Thằng cha muộn tao* như Mục Sâm nói không chừng sẽ hiểu lầm đó!”
(闷骚 Mèn sāo: Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường..)
“Chị Đào Địch, em nghĩ đại ca Mục Sâm không phải là loại người tự luyến đâu.” Lục Cảnh cũng cười nhẹ: “Chỉ là hát thôi mà.”
“Xem đi! Ngay cả Lục Cảnh cũng nói như vậy.” Đường Phi gào to: “Đào Địch, đừng làm mất hứng a!”
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Đánh giá:
Truyện Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Story
Chương 54: Chương 30.1: Cậu có người mình thích không?
10.0/10 từ 10 lượt.