Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 52: Chương 29.1: Ngủ cùng anh
143@-“Ngủ đàng hoàng, đừng nháo nữa.” Giọng anh bất lực cùng thỏa hiệp.
Diệp Gia lập tức dừng thút thít, không nháo không nháo, sẽ ngoan ngoãn ạ!
Cô dịch chăn qua cho Phó Tri Duyên đắp, anh đang mặc đồ ngủ áo tay dài và quần dài, vải cotton rất mỏng.
Thân hình anh vừa tiến tới liền như là lửa đốt, tay đặt ở trên đầu, quay lưng về phía Diệp Gia, nằm bên mép giường, nhường phần lớn giường cho cô.
Diệp Gia hướng về phía anh, dịch tới một chút, lại dịch tới một chút.
Thân thể nhỏ bé đã nằm gần anh trong gang tấc, cả hai người đều nằm bên mép giường.
Anh vẫn bình tĩnh, nhưng mà Diệp Gia có thể nghe thấy hơi thở của anh rất nặng nề, chưa có ngủ.
Phó Tri Duyên đích xác là chưa ngủ, anh mở mắt ra, dưới bụng đã có một ngọn lửa thiêu đốt.
Rốt cuộc ngay khi Diệp Gia duỗi tay đặt ở bên hông anh, ngòi nổ...chạm vào là bùng ngay.
Phó Tri Duyên đột nhiên lật người qua, đè cô dưới thân mình.
Hơi thở nguy hiểm nhanh chóng lan tràn, lúc này Diệp Gia mới cảm thấy cả cơ thể mình nóng đến mức nào...
Anh đè thân thể cô xuống dưới thân mình, hai chân quỳ bên hông cô, hai người...đối mặt nhìn nhau, qua màn đêm, Diệp Gia có thể thấy rõ đường nét ngũ quan trên khuôn mặt anh.
Tại thời khắc này, người đàn ông cương trực đã biến thành một con thú.
Anh ghé sát vào mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy uy lực: "Diệp Gia, tôi là đàn ông, không cần độn.g tình, thì phản ứng thân thể cũng sẽ có.”
Cái gì cái gì cái gì?
Đầu óc cô rối bời, căn bản là chẳng nghĩ được gì cả.
Nghe không hiểu a!
“Không hiểu?”
Diệp Gia gật đầu, cảm thấy phong cách của Phó Tri Duyên lúc này, có chút khác với trước đây.
“Ý của tôi là, cho dù tối hôm nay tôi ngủ với em thì điều đó không có nghĩa là tôi thích em.” Hởi thở của anh, mùi của anh, gần trong gang tấc: “Thế nên, không cần thử thách sức chịu đựng của tôi, nó không kiên định như em đã nghĩ đâu.”
Anh đè cô làm cô có chút không thở nổi.
Lời nói này cô nghe hiểu rồi, nghe hiểu rồi...
Anh không thích cô.
Trái tim điên cuồng của Diệp Gia nhanh chóng nguội lạnh, giống như mưa gió mùa thu, cũng nhanh chóng hạ nhiệt.
Anh rời khỏi người cô, nằm xuống bên giường. Diệp Gia xoay người đi, quay đầu sang chỗ khác, khịt khịt cái mũi, giờ phút này mắt cô thật sự có chút chua xót, muốn rơi nước mắt.
“Không động vào em, cũng không có nghĩa là tôi không thích em.”
Giọng nói của anh lần nữa truyền đến, Diệp Gia che miệng lại, nước mắt âm thầm chảy xuống.
Phó Tri Duyên bên cạnh xoay người lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, chớp chớp mắt.
Đầu óc Diệp Gia lại không đủ để dùng rồi, cô thích anh mà, làm gì có người cô tưởng tượng ra?
“Diệp Gia, con người của tôi một khi đã nhận định thì rất khó để thay đổi.” Anh lẩm bẩm nói: “Thế nên tôi cho em quyền lựa chọn, cho em thời gian suy nghĩ kỹ càng, nghĩ kỹ rồi thì hãy nói cho tôi biết.”
Thế nên...rốt cuộc là có ý gì nha!
Đây là muốn để cô quyết định, muốn hay không muốn ở bên nhau?
Thế nên...anh vẫn là...thích cô rồi ư!
“Em nghĩ kỹ rồi!” Hai phút sau, Diệp Gia đột nhiên mở miệng: “Người em thích chính là anh! Anh Tri Duyên, em muốn ở bên anh!”
Vẫn là...tính trẻ con.
Anh bất lực nhắm mắt lại.
Diệp Gia quay đầu lại, ôm lấy cánh tay của anh, trong bóng tối, nhìn đường nét góc mặt im ắng của anh, cô mạnh dạn hỏi: “Anh Tri Duyên, em có thể hôn anh một cái không? Không hôn môi, hôn mặt anh thôi.”
Trái tim của Phó Tri Duyên bị ghẹo đến rối tung rối mù, cúi đầu nhìn cô, màn đêm mông lung, cô mở to đôi mắt nhìn anh đầy mong đợi.
Anh nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn mềm mại.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi bên thềm, im lặng không tiếng động.
Thế giới của cô bỗng chốc nở rộ hoa xuân.
“Diệp Gia, hiện tại không vội, em vẫn còn nhỏ.” Anh từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô trong bóng tối: “Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tiếp xúc trước với nhau một thời gian, rồi tính tiếp, được không?”
Giọng điệu thương lượng, nhưng là một giọng điệu không dễ nghi ngờ.
“Tiếp xúc trước, nghĩa là yêu đương sao?” Cô ôm cánh tay anh càng chặt hơn.
“Không phải.” Anh đáp: “Là tìm hiểu nhau trước, suy nghĩ rõ ràng.”
Theo như Diệp Gia hiểu thì hình như cũng không có gì khác lắm, dù sao...chính là cho cô cơ hội rồi.
“Anh Tri Duyên, em sẽ biểu hiện thật tốt!”
Vẫn là không hiểu rõ ý của anh!
Phó Tri Duyên có chút bất lực, quả nhiên là chênh lệch tuổi tác giữa hai người họ quá lớn, nếu ở bên nhau thì chắc sẽ có khoảng cách thế hệ.
Trước tiên không nghĩ đến chuyện này... mấu chốt là con bé này hiện tại treo trên cánh tay anh như là bạch tuột, nháo cái gì vậy!
Cả đêm Phó Tri Duyên ngủ không yên.
Một đêm này, anh chịu đựng dày vò, loại tra tấn này có thể so sánh với lăng trì.
Nửa đêm tỉnh dậy đi dội nước lạnh sau đó lại phát hiện dưới gối có ba cái bαo ©αo sυ, Phó Tri Duyên mất ngủ đến sáng.
Phó Tri Duyên cảm thấy tình trạng gần đây của mình rất rất rất không ổn.
Nhưng phải làm sao, bất chợt khuôn mặt cô, nét mặt cau có và nụ cười, niềm vui và sự thất vọng của cô… luôn hiện ra trong đầu một cách khó hiểu, khi cô cười, anh không nhịn được cười theo, khi cô buồn, anh cũng cau mày trong tiềm thức.
Ở trong trường học còn ổn, chứ nếu ở trong cục cảnh sát, nhất là khi đang thảo luận về một vụ án lớn nào đó, những suy nghĩ khuấy động không yên này không biết từ đâu mà vọt ra, thì nó rất không đúng lúc, trong tiềm thức anh đã cảm thấy nguy hiểm.
Quá trình huấn luyện gian nan trong quá khứ đã dạy cho anh phải tránh tất cả những cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến hành động và nhiệm vụ, trong một khoảng thời gian dài, tâm anh lặng như nước, không chút gợn sóng, nhịp tim không bao giờ vượt quá nhịp tim của người bình thường, huống chi là đỏ mặt và kích động, những điều này sẽ không bao giờ có. Nhưng gần đây, cả người của anh đều mất kiểm soát!
Anh bắt đầu ảo tưởng, bắt đầu nằm mơ, về cô, trong giấc mơ, anh hôn lên đôi môi óng ánh hồng hào của cô, anh vuốt ve cơ thể quyến rũ của cô, anh đã làm những điều... thầm kín đó với cô mà anh không dám tiết lộ.
Sau đó anh như con chim bắt đầu xây tổ ấm, từng cành từng cành, chuẩn bị cho một tương lai không rõ rệt, tương lai này có thể sẽ có cô.
-
“Mọi người không cảm thấy gần đây nam thần rất kỳ lạ sao?”
Trong nhóm WeChat, có người đột nhiên phát ra một câu như vậy, lập tức cả nhóm bùng nổ.
“Có nha! Quá không thích hợp rồi!”
“Hồi trước không nói, tôi còn tưởng là tôi đơn phương ảo giác, hóa ra mọi người đều phát hiện rồi.”
“Đang học bình thường, đột nhiên thất thần, sau đó quên mất đã giảng bài tới đâu, rồi không nói nữa luôn, đi đường thì cứ nhìn điện thoại,, trên mặt lộ ra một nụ cười mật ngọt thì không nói, mấu chốt là, gần đây có rất nhiều tình địch đã thấy nam thần đi dạo ở sân vận động mỗi tối, mỗi ngày! là mỗi ngày! Đất trời đều biết có bao nhiêu fan hâm mộ nam thần ở sân vận động, thế mà anh ấy lại tới đó để lộ mặt, phong cách thay đổi quá nhanh, căn bản là không kịp phản ứng! "
“Các cậu nói xem... có phải nam thần...”
“Có người yêu rồi?”
“Câu hỏi này nằm ngoài đề cương, từ chối trả lời, lầu dưới tiếp tục.”
“Lầu dưới cũng không biết.”
“Dù sao thì cũng không đến phiên tôi, vẻ mặt lạnh lùng icon.”
............
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Diệp Gia lập tức dừng thút thít, không nháo không nháo, sẽ ngoan ngoãn ạ!
Cô dịch chăn qua cho Phó Tri Duyên đắp, anh đang mặc đồ ngủ áo tay dài và quần dài, vải cotton rất mỏng.
Thân hình anh vừa tiến tới liền như là lửa đốt, tay đặt ở trên đầu, quay lưng về phía Diệp Gia, nằm bên mép giường, nhường phần lớn giường cho cô.
Diệp Gia hướng về phía anh, dịch tới một chút, lại dịch tới một chút.
Thân thể nhỏ bé đã nằm gần anh trong gang tấc, cả hai người đều nằm bên mép giường.
Anh vẫn bình tĩnh, nhưng mà Diệp Gia có thể nghe thấy hơi thở của anh rất nặng nề, chưa có ngủ.
Phó Tri Duyên đích xác là chưa ngủ, anh mở mắt ra, dưới bụng đã có một ngọn lửa thiêu đốt.
Rốt cuộc ngay khi Diệp Gia duỗi tay đặt ở bên hông anh, ngòi nổ...chạm vào là bùng ngay.
Phó Tri Duyên đột nhiên lật người qua, đè cô dưới thân mình.
Hơi thở nguy hiểm nhanh chóng lan tràn, lúc này Diệp Gia mới cảm thấy cả cơ thể mình nóng đến mức nào...
Anh đè thân thể cô xuống dưới thân mình, hai chân quỳ bên hông cô, hai người...đối mặt nhìn nhau, qua màn đêm, Diệp Gia có thể thấy rõ đường nét ngũ quan trên khuôn mặt anh.
Tại thời khắc này, người đàn ông cương trực đã biến thành một con thú.
Anh ghé sát vào mặt cô, giọng nói trầm thấp đầy uy lực: "Diệp Gia, tôi là đàn ông, không cần độn.g tình, thì phản ứng thân thể cũng sẽ có.”
Cái gì cái gì cái gì?
Đầu óc cô rối bời, căn bản là chẳng nghĩ được gì cả.
Nghe không hiểu a!
“Không hiểu?”
Diệp Gia gật đầu, cảm thấy phong cách của Phó Tri Duyên lúc này, có chút khác với trước đây.
“Ý của tôi là, cho dù tối hôm nay tôi ngủ với em thì điều đó không có nghĩa là tôi thích em.” Hởi thở của anh, mùi của anh, gần trong gang tấc: “Thế nên, không cần thử thách sức chịu đựng của tôi, nó không kiên định như em đã nghĩ đâu.”
Anh đè cô làm cô có chút không thở nổi.
Lời nói này cô nghe hiểu rồi, nghe hiểu rồi...
Anh không thích cô.
Trái tim điên cuồng của Diệp Gia nhanh chóng nguội lạnh, giống như mưa gió mùa thu, cũng nhanh chóng hạ nhiệt.
Anh rời khỏi người cô, nằm xuống bên giường. Diệp Gia xoay người đi, quay đầu sang chỗ khác, khịt khịt cái mũi, giờ phút này mắt cô thật sự có chút chua xót, muốn rơi nước mắt.
“Không động vào em, cũng không có nghĩa là tôi không thích em.”
Giọng nói của anh lần nữa truyền đến, Diệp Gia che miệng lại, nước mắt âm thầm chảy xuống.
Phó Tri Duyên bên cạnh xoay người lại, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm lên trần nhà, chớp chớp mắt.
Đầu óc Diệp Gia lại không đủ để dùng rồi, cô thích anh mà, làm gì có người cô tưởng tượng ra?
“Diệp Gia, con người của tôi một khi đã nhận định thì rất khó để thay đổi.” Anh lẩm bẩm nói: “Thế nên tôi cho em quyền lựa chọn, cho em thời gian suy nghĩ kỹ càng, nghĩ kỹ rồi thì hãy nói cho tôi biết.”
Thế nên...rốt cuộc là có ý gì nha!
Đây là muốn để cô quyết định, muốn hay không muốn ở bên nhau?
Thế nên...anh vẫn là...thích cô rồi ư!
“Em nghĩ kỹ rồi!” Hai phút sau, Diệp Gia đột nhiên mở miệng: “Người em thích chính là anh! Anh Tri Duyên, em muốn ở bên anh!”
Vẫn là...tính trẻ con.
Anh bất lực nhắm mắt lại.
Diệp Gia quay đầu lại, ôm lấy cánh tay của anh, trong bóng tối, nhìn đường nét góc mặt im ắng của anh, cô mạnh dạn hỏi: “Anh Tri Duyên, em có thể hôn anh một cái không? Không hôn môi, hôn mặt anh thôi.”
Trái tim của Phó Tri Duyên bị ghẹo đến rối tung rối mù, cúi đầu nhìn cô, màn đêm mông lung, cô mở to đôi mắt nhìn anh đầy mong đợi.
Anh nghiêng người đặt lên trán cô một nụ hôn mềm mại.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi bên thềm, im lặng không tiếng động.
Thế giới của cô bỗng chốc nở rộ hoa xuân.
“Diệp Gia, hiện tại không vội, em vẫn còn nhỏ.” Anh từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đỏ hồng của cô trong bóng tối: “Anh không hoàn hảo như em nghĩ đâu, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tiếp xúc trước với nhau một thời gian, rồi tính tiếp, được không?”
Giọng điệu thương lượng, nhưng là một giọng điệu không dễ nghi ngờ.
“Tiếp xúc trước, nghĩa là yêu đương sao?” Cô ôm cánh tay anh càng chặt hơn.
“Không phải.” Anh đáp: “Là tìm hiểu nhau trước, suy nghĩ rõ ràng.”
Theo như Diệp Gia hiểu thì hình như cũng không có gì khác lắm, dù sao...chính là cho cô cơ hội rồi.
“Anh Tri Duyên, em sẽ biểu hiện thật tốt!”
Vẫn là không hiểu rõ ý của anh!
Phó Tri Duyên có chút bất lực, quả nhiên là chênh lệch tuổi tác giữa hai người họ quá lớn, nếu ở bên nhau thì chắc sẽ có khoảng cách thế hệ.
Trước tiên không nghĩ đến chuyện này... mấu chốt là con bé này hiện tại treo trên cánh tay anh như là bạch tuột, nháo cái gì vậy!
Cả đêm Phó Tri Duyên ngủ không yên.
Một đêm này, anh chịu đựng dày vò, loại tra tấn này có thể so sánh với lăng trì.
Nửa đêm tỉnh dậy đi dội nước lạnh sau đó lại phát hiện dưới gối có ba cái bαo ©αo sυ, Phó Tri Duyên mất ngủ đến sáng.
Phó Tri Duyên cảm thấy tình trạng gần đây của mình rất rất rất không ổn.
Nhưng phải làm sao, bất chợt khuôn mặt cô, nét mặt cau có và nụ cười, niềm vui và sự thất vọng của cô… luôn hiện ra trong đầu một cách khó hiểu, khi cô cười, anh không nhịn được cười theo, khi cô buồn, anh cũng cau mày trong tiềm thức.
Ở trong trường học còn ổn, chứ nếu ở trong cục cảnh sát, nhất là khi đang thảo luận về một vụ án lớn nào đó, những suy nghĩ khuấy động không yên này không biết từ đâu mà vọt ra, thì nó rất không đúng lúc, trong tiềm thức anh đã cảm thấy nguy hiểm.
Quá trình huấn luyện gian nan trong quá khứ đã dạy cho anh phải tránh tất cả những cảm xúc sẽ ảnh hưởng đến hành động và nhiệm vụ, trong một khoảng thời gian dài, tâm anh lặng như nước, không chút gợn sóng, nhịp tim không bao giờ vượt quá nhịp tim của người bình thường, huống chi là đỏ mặt và kích động, những điều này sẽ không bao giờ có. Nhưng gần đây, cả người của anh đều mất kiểm soát!
Anh bắt đầu ảo tưởng, bắt đầu nằm mơ, về cô, trong giấc mơ, anh hôn lên đôi môi óng ánh hồng hào của cô, anh vuốt ve cơ thể quyến rũ của cô, anh đã làm những điều... thầm kín đó với cô mà anh không dám tiết lộ.
Sau đó anh như con chim bắt đầu xây tổ ấm, từng cành từng cành, chuẩn bị cho một tương lai không rõ rệt, tương lai này có thể sẽ có cô.
-
“Mọi người không cảm thấy gần đây nam thần rất kỳ lạ sao?”
Trong nhóm WeChat, có người đột nhiên phát ra một câu như vậy, lập tức cả nhóm bùng nổ.
“Có nha! Quá không thích hợp rồi!”
“Hồi trước không nói, tôi còn tưởng là tôi đơn phương ảo giác, hóa ra mọi người đều phát hiện rồi.”
“Đang học bình thường, đột nhiên thất thần, sau đó quên mất đã giảng bài tới đâu, rồi không nói nữa luôn, đi đường thì cứ nhìn điện thoại,, trên mặt lộ ra một nụ cười mật ngọt thì không nói, mấu chốt là, gần đây có rất nhiều tình địch đã thấy nam thần đi dạo ở sân vận động mỗi tối, mỗi ngày! là mỗi ngày! Đất trời đều biết có bao nhiêu fan hâm mộ nam thần ở sân vận động, thế mà anh ấy lại tới đó để lộ mặt, phong cách thay đổi quá nhanh, căn bản là không kịp phản ứng! "
“Các cậu nói xem... có phải nam thần...”
“Có người yêu rồi?”
“Câu hỏi này nằm ngoài đề cương, từ chối trả lời, lầu dưới tiếp tục.”
“Lầu dưới cũng không biết.”
“Dù sao thì cũng không đến phiên tôi, vẻ mặt lạnh lùng icon.”
............
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Đánh giá:
Truyện Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Story
Chương 52: Chương 29.1: Ngủ cùng anh
10.0/10 từ 10 lượt.