Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 49: Chương 27.2: Em có sợ không?
91@-Diệp Gia bưng khay đi lên lầu, kết quả vừa mới đi giữa cầu thang đã gặp ông Phó và ông Từ đang dìu nhau xuống lầu.
“Tiểu Gia?” Ông Từ nhìn bộ đồng phục làm việc và chén trà trong tay của Diệp Gia, nghi hoặc hỏi: “Đây là đi đâu thế?”
Sao lại gặp hai ông cụ ở đây hả trời!
Việc này phải giải thích thế nào mới tốt đây!
Giọng của Phó Tri Duyên phát ra từ micro âm thanh bên trong tai Diệp Gia: "Nói với họ, tôi muốn uống trà."
“Là...là anh Tri Duyên muốn uống trà ạ.” Diệp Gia nhìn khay trà trong tay, giải thích.
“Hừ!” Ông Phó nghe cái liền tức giận, ông Từ ở bên cạnh cũng rất ngượng ngùng, cây gậy trong tay ông cụ gõ gõ nặng nề xuống đất: “Nửa đêm rồi mà muốn uống trà rắm chó gì! Còn sai bảo Tiểu Gia đi bưng trà rót nước, coi mình là ông nội à! Tiểu Gia! Ông đi với cháu về phòng! Xem cái thằng oắt đấy muốn làm mưa làm gió gì!”
Phiền phức rồi a!
Tai nghe bên kia im lặng, hình như Phó Tri Duyên cũng không biết phải làm sao.
Vẫn là ông Từ đứng ra hòa giải: “Thôi mà thôi mà, Tiểu Gia rất dính đứa trẻ Tri Duyên này, tùy con bé đi, hai ông già chúng ta đừng mù quáng nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ nữa.”
Ông Từ ông chính là ông ruột của cháu!
Ông Từ lại quay đầu nhìn phía Diệp Gia, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà chỉ uống một chén trà, sao cháu lại mặc đồng phục làm việc?”
Cô đang mặc đồng phục giống hệt đồng phục làm việc của nhân viên khách sạn!
Đầu bên kia của tai nghe, Phó Tri Duyên cũng dừng lại, như thể đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Diệp Gia cuối cùng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hai ông cụ, bình tĩnh phun ra hai chữ: “Tình thú ấy ạ.”
Ngã ngửa!
Khi Phó Tri Duyên nghe thấy hai chữ này, anh phải đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững thân mình...
Đồng phục play gì đó, thật sự quá mắc cỡ!
Tuy là hai ông cụ là lão cổ hũ, không hiểu rõ về mấy cái trò của người trẻ tuổi, nhưng mà cũng không nhiều lời, Diệp Gia đỏ mặt đi lướt qua hai ông cụ, ông Phó ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ông Từ, ông Từ ‘xùy’ nhẹ một tiếng: “Chủ ý là do ông đề ra, phòng là ông thuê, hai đứa nhỏ cũng là ông cứng rắn sáp lại một chỗ, bây giờ nháo ra chuyện, ông lại trừng mắt thì tôi có thể trừng ra được cái đếch gì à?”
Ông Phó thở dài nặng nề một hơi, Tri Duyên là người mà ông nhìn lớn lên! Bình thường ở trước mặt mình rất chi là một đứa bé đứng đắn...làm sao có thể làm chuyện như này?
“Bỏ đi, quản không được, đợi trở về tôi bắt Tri Duyên cưới Diệp Gia.” Ông Phó xua tay, ra quyết định.
Sân thượng hoa viên trên lầu hai, đã được những “vị khách” bao toàn bộ, Diệp Gia bưng khay trà, từ cửa kính bước vào trong, quét mắt nhìn, trên sân thượng có khoảng 7 8 người đàn ông ngồi xung quanh, còn có 2 người phụ nữ, một người trong đó đang dựa vào lan can...mặc một cái áo choàng cộc tay, chính là người ở khu suối nước nóng hồi nãy, mỹ nữ tóc xoăn đυ.ng trúng Phó Tri Duyên.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy quét qua người của Diệp Gia, dần dần xuất hiện một làn sóng nhẹ.
Diệp Gia kìm chế hơi thở, để bản thân bình tĩnh lại hết mức có thể, không ngừng ám chỉ tâm lý mình: “Mình là bồi bàn, mình là bồi bàn, mình không quan tâm những thứ khác, công việc của mình là pha trà rót nước, bọn họ chỉ là khách bình thường, khách bình thường...”
“A Huy, thi thể của tên khốn kiếp lần trước bị cậu chặt rời, chôn ở đâu rồi?” Một người đàn ông gần đó đột nhiên nói.
“Tay chân đã bị tôi vứt xuống sông, cái đầu chôn dưới thung lũng, còn xác thì băm nhỏ ra nấu canh rồi.”
Tay Diệp Gia run lên...mẹ nó, có thể nói về chủ đề gì đó nhẹ nhàng được không! Đây là khách bình thường cái gì! Bình thường chỗ nào á mợ nó!
Trong tai nghe, Phó Tri Duyên nhẹ giọng nói: “Bọn chúng đang thử em thôi, đừng hoảng.”
Quả nhiên, người đàn ông nọ mặc dù là đang hỏi A Huy, nhưng lại nhìn Diệp Gia người đang rót trà bên cạnh.
Nên phản ứng như thế nào, phải phản ứng như thế nào thì mới được gọi là bình thường! Chẳng lẽ cần phải ôm đầu la hét rồi chạy ra ngoài à!
Diệp Gia nhoẻn miệng cười với người đàn ông ngồi gần nhất: “Quý khách, mọi người thật là hài hước!”
“Được rồi, nói chuyện chính đi!” Mỹ nữ tóc xoăn vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Mấy người đàn ông cũng nghiêm túc lại, xem ra...Diệp Gia đã thông qua bài kiểm tra của họ.
Một người đàn ông châm điếu thuốc, nhàn nhạt hỏi: “Khôn gia đột nhiên triệu tập chúng ta qua đây, là bởi vì chuyện kia của anh Long?”
“Ừ, anh Long bị bắt, Khôn gia bực tức, vì vậy kêu mọi người đến đây, chọn một người đắc lực, thế chức vụ của anh Long.”
“Anh Long cũng bất cẩn quá rồi, thế mà lại để bọn cớm thối tha giăng bẫy.”
“Nửa đêm rồi còn ngồi ở đây hứng lạnh, con mẹ nó thật là khó chịu, lão Khôn có nói khi nào đến không?”
“Không, bảo bọn mình đợi ở đây, lão Khôn đã mở miệng thì cho dù có đợi đến bình minh thì chúng ta cũng phải đợi.”
Diệp Gia rót trà cho người đàn ông cuối cùng, xoay người rót tiếp một cốc khác, bước tới đưa cho người phụ nữ tóc xoăn đứng bên lan can.
“Tiểu thư, cẩn thận kẻo nóng.” Cô đưa tách trà tới.
Ngọc Yết nhìn cô một cái thật sâu, đôi mắt cô ấy sáng ngời, đẹp đến không có cách thức nào.
Cô ấy nhận lấy tách trà, gật gật đầu: “Cô đi xuống đi.”
Trong tai nghe, giọng nói của Phó Tri Duyên cũng truyền đến: “Tiểu Gia, rời khỏi chỗ đó.”
Diệp Gia như được ân xá, cô sớm đã muốn chạy rồi!
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên, một người đàn ông mặt sẹo trả lời điện thoại, giọng nói rất trầm: “Khôn gia, cái gì? Có cảnh sát!”
Diệp Gia vừa khom người bưng khay trà lên, khay trà trong tay đột nhiên rung một trận, hành động này lọt vào tầm mắt của Ngọc Yết, Ngọc Yết đảo mắt nhìn thấy một người đàn ông gầy gò khác đã rút khẩu súng đen từ phía sau ra nhắm thẳng vào bóng lưng của Diệp Gia.
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
“Tiểu Gia?” Ông Từ nhìn bộ đồng phục làm việc và chén trà trong tay của Diệp Gia, nghi hoặc hỏi: “Đây là đi đâu thế?”
Sao lại gặp hai ông cụ ở đây hả trời!
Việc này phải giải thích thế nào mới tốt đây!
Giọng của Phó Tri Duyên phát ra từ micro âm thanh bên trong tai Diệp Gia: "Nói với họ, tôi muốn uống trà."
“Là...là anh Tri Duyên muốn uống trà ạ.” Diệp Gia nhìn khay trà trong tay, giải thích.
“Hừ!” Ông Phó nghe cái liền tức giận, ông Từ ở bên cạnh cũng rất ngượng ngùng, cây gậy trong tay ông cụ gõ gõ nặng nề xuống đất: “Nửa đêm rồi mà muốn uống trà rắm chó gì! Còn sai bảo Tiểu Gia đi bưng trà rót nước, coi mình là ông nội à! Tiểu Gia! Ông đi với cháu về phòng! Xem cái thằng oắt đấy muốn làm mưa làm gió gì!”
Phiền phức rồi a!
Tai nghe bên kia im lặng, hình như Phó Tri Duyên cũng không biết phải làm sao.
Vẫn là ông Từ đứng ra hòa giải: “Thôi mà thôi mà, Tiểu Gia rất dính đứa trẻ Tri Duyên này, tùy con bé đi, hai ông già chúng ta đừng mù quáng nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ nữa.”
Ông Từ ông chính là ông ruột của cháu!
Ông Từ lại quay đầu nhìn phía Diệp Gia, nghi hoặc hỏi: “Nhưng mà chỉ uống một chén trà, sao cháu lại mặc đồng phục làm việc?”
Cô đang mặc đồng phục giống hệt đồng phục làm việc của nhân viên khách sạn!
Đầu bên kia của tai nghe, Phó Tri Duyên cũng dừng lại, như thể đang nghĩ xem nên giải thích thế nào.
Diệp Gia cuối cùng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hai ông cụ, bình tĩnh phun ra hai chữ: “Tình thú ấy ạ.”
Ngã ngửa!
Khi Phó Tri Duyên nghe thấy hai chữ này, anh phải đỡ tường mới miễn cưỡng đứng vững thân mình...
Đồng phục play gì đó, thật sự quá mắc cỡ!
Tuy là hai ông cụ là lão cổ hũ, không hiểu rõ về mấy cái trò của người trẻ tuổi, nhưng mà cũng không nhiều lời, Diệp Gia đỏ mặt đi lướt qua hai ông cụ, ông Phó ngơ ngẩn nhìn chằm chằm ông Từ, ông Từ ‘xùy’ nhẹ một tiếng: “Chủ ý là do ông đề ra, phòng là ông thuê, hai đứa nhỏ cũng là ông cứng rắn sáp lại một chỗ, bây giờ nháo ra chuyện, ông lại trừng mắt thì tôi có thể trừng ra được cái đếch gì à?”
Ông Phó thở dài nặng nề một hơi, Tri Duyên là người mà ông nhìn lớn lên! Bình thường ở trước mặt mình rất chi là một đứa bé đứng đắn...làm sao có thể làm chuyện như này?
“Bỏ đi, quản không được, đợi trở về tôi bắt Tri Duyên cưới Diệp Gia.” Ông Phó xua tay, ra quyết định.
Sân thượng hoa viên trên lầu hai, đã được những “vị khách” bao toàn bộ, Diệp Gia bưng khay trà, từ cửa kính bước vào trong, quét mắt nhìn, trên sân thượng có khoảng 7 8 người đàn ông ngồi xung quanh, còn có 2 người phụ nữ, một người trong đó đang dựa vào lan can...mặc một cái áo choàng cộc tay, chính là người ở khu suối nước nóng hồi nãy, mỹ nữ tóc xoăn đυ.ng trúng Phó Tri Duyên.
Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy quét qua người của Diệp Gia, dần dần xuất hiện một làn sóng nhẹ.
Diệp Gia kìm chế hơi thở, để bản thân bình tĩnh lại hết mức có thể, không ngừng ám chỉ tâm lý mình: “Mình là bồi bàn, mình là bồi bàn, mình không quan tâm những thứ khác, công việc của mình là pha trà rót nước, bọn họ chỉ là khách bình thường, khách bình thường...”
“A Huy, thi thể của tên khốn kiếp lần trước bị cậu chặt rời, chôn ở đâu rồi?” Một người đàn ông gần đó đột nhiên nói.
“Tay chân đã bị tôi vứt xuống sông, cái đầu chôn dưới thung lũng, còn xác thì băm nhỏ ra nấu canh rồi.”
Tay Diệp Gia run lên...mẹ nó, có thể nói về chủ đề gì đó nhẹ nhàng được không! Đây là khách bình thường cái gì! Bình thường chỗ nào á mợ nó!
Trong tai nghe, Phó Tri Duyên nhẹ giọng nói: “Bọn chúng đang thử em thôi, đừng hoảng.”
Quả nhiên, người đàn ông nọ mặc dù là đang hỏi A Huy, nhưng lại nhìn Diệp Gia người đang rót trà bên cạnh.
Nên phản ứng như thế nào, phải phản ứng như thế nào thì mới được gọi là bình thường! Chẳng lẽ cần phải ôm đầu la hét rồi chạy ra ngoài à!
Diệp Gia nhoẻn miệng cười với người đàn ông ngồi gần nhất: “Quý khách, mọi người thật là hài hước!”
“Được rồi, nói chuyện chính đi!” Mỹ nữ tóc xoăn vẫn luôn không nói gì đột nhiên lên tiếng.
Mấy người đàn ông cũng nghiêm túc lại, xem ra...Diệp Gia đã thông qua bài kiểm tra của họ.
Một người đàn ông châm điếu thuốc, nhàn nhạt hỏi: “Khôn gia đột nhiên triệu tập chúng ta qua đây, là bởi vì chuyện kia của anh Long?”
“Ừ, anh Long bị bắt, Khôn gia bực tức, vì vậy kêu mọi người đến đây, chọn một người đắc lực, thế chức vụ của anh Long.”
“Anh Long cũng bất cẩn quá rồi, thế mà lại để bọn cớm thối tha giăng bẫy.”
“Nửa đêm rồi còn ngồi ở đây hứng lạnh, con mẹ nó thật là khó chịu, lão Khôn có nói khi nào đến không?”
“Không, bảo bọn mình đợi ở đây, lão Khôn đã mở miệng thì cho dù có đợi đến bình minh thì chúng ta cũng phải đợi.”
Diệp Gia rót trà cho người đàn ông cuối cùng, xoay người rót tiếp một cốc khác, bước tới đưa cho người phụ nữ tóc xoăn đứng bên lan can.
“Tiểu thư, cẩn thận kẻo nóng.” Cô đưa tách trà tới.
Ngọc Yết nhìn cô một cái thật sâu, đôi mắt cô ấy sáng ngời, đẹp đến không có cách thức nào.
Cô ấy nhận lấy tách trà, gật gật đầu: “Cô đi xuống đi.”
Trong tai nghe, giọng nói của Phó Tri Duyên cũng truyền đến: “Tiểu Gia, rời khỏi chỗ đó.”
Diệp Gia như được ân xá, cô sớm đã muốn chạy rồi!
Đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên, một người đàn ông mặt sẹo trả lời điện thoại, giọng nói rất trầm: “Khôn gia, cái gì? Có cảnh sát!”
Diệp Gia vừa khom người bưng khay trà lên, khay trà trong tay đột nhiên rung một trận, hành động này lọt vào tầm mắt của Ngọc Yết, Ngọc Yết đảo mắt nhìn thấy một người đàn ông gầy gò khác đã rút khẩu súng đen từ phía sau ra nhắm thẳng vào bóng lưng của Diệp Gia.
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Đánh giá:
Truyện Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Story
Chương 49: Chương 27.2: Em có sợ không?
10.0/10 từ 10 lượt.