Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Chương 38: Chương 20.3: Quán ăn Tri Vị Hiên
229@-(Chương này là ba chương gộp lại nên mình tách ra nhé, hơn 7000 chữ quá dài lun mn ạ).
Trên phố ẩm thực bên ngoài cổng số 2 của Đại học S, có hàng loạt cửa hàng mặt tiền, với các món ẩm thực phong phú, cũng có nhiều cửa hàng tuyển nhân viên phục vụ, nhưng rất ít nơi tuyển đầu bếp.
Diệp Gia đi dạo vài vòng, cuối cùng tìm thấy một quán ăn tên là “Tri Vị Hiên” ở một góc khuất cuối phố, bức tường kính bên ngoài có dán tờ thông báo tuyển dụng đầu bếp.
Diệp Gia lùi lại và nhìn vào quán, đây rõ ràng là giờ cao điểm ăn trưa, mà ở trong quán ăn lại không có lấy một người khách, cửa tiệm vắng tanh, đèn trong sảnh cũng không bật, tối đen như mực, bàn ghế sắp xếp lộn xộn, một cô gái trẻ mặc tạp dề, vừa cắn hạt dưa vừa xem phim trên điện thoại di động, vô cùng buồn chán...
Một cơn gió lạnh thổi chiếc lá khô bay một vòng trước cửa quán, Diệp Gia có một cảm giác rằng quán ăn này chắc sắp phải đóng cửa rồi.
Diệp Gia vừa mới nhấc chân tiến vào cửa một bước thì cô gái mang tạp dề đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói một cách uể oải: “Bà chủ với đầu bếp bỏ chạy rồi, hôm nay không mở cửa.”
Diệp Gia: Σ(°△°)︴
“Tôi không phải đến ăn cơm.” Diệp Gia giải thích: “Tôi thấy ở ngoài cửa có dán thông báo tuyển dụng đầu bếp, nên muốn đến ứng tuyển vị trí đó.”
Lúc này, cô gái nhỏ mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Gia từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ không tin tưởng, tựa hồ không ngờ tới một cô gái trẻ như vậy lại đến xin làm đầu bếp.
“Cô chắc chắn là muốn ứng tuyển làm đầu bếp?”
Diệp Gia chắc chắn gật đầu.
Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng bỏ điện thoại xuống, đứng dậy và hướng ở cầu thang trên tầng hai gân cổ hét lên: “Ông chủ! Tuyển được đầu bếp rồi nè!”
Sau đó cô ấy bước tới quầy, lấy cốc giấy dùng một lần rót cho Diệp Gia một cốc trà lạnh: “Ông chủ sẽ dậy ngay, cô cứ đợi một tí...”
Hiện tại đã qua 12 giờ rồi mà giờ ông chủ mới rời giường...
Diệp Gia có chút muốn bỏ đi rồi, cảm giác cái tiệm này...có thể thật sự ngày mai sẽ phải sập tiệm quá!
Đúng lúc này, cầu thang gỗ tầng hai vang lên tiếng bước chân uể oải.
Đó cũng là lần đầu tiên Diệp Gia và Trình Ngộ gặp mặt nhau, nhiều năm về sau, khi cô đứng trong đám đông nhìn vào màn hình Led của tòa nhà Thời đại trước mặt, đang phát đoạn video quảng cáo của thương hiệu chuỗi nhà hàng hàng đầu “Tri Vị Hiên”, trong hình ảnh, vị tổng tài bá đạo Trình Ngộ đang mặc một bộ vest và đi giày da, đứng trước cửa kính trong suốt và nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Rất khó... để tưởng tượng ra người đàn ông rực rỡ như mặt trời, phong cảnh như mặt trăng đó với người trước mặt...lôi thôi lếch thếch này là cùng một người.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta thì Diệp Gia còn tưởng rằng anh ta là gấu trúc trốn khỏi căn cứ bảo vệ nữa chứ, trên mặt có hai quầng thâm mắt đen, thật không thể hốc hác hơn.
Mặc một cái áo len cổ lọ màu đen, phối với một cái quần jean rách te tua, đầu tóc rối tung hỗn loạn, cằm dưới râu ria xồm xoàm, mặc dù...mặc dù đem đến cho người khác cái ấn tượng đầu tiên là một ông chú thô lỗ, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của ông chú rất là tốt.
“Lão tử vừa mới nằm ngủ một tí là đã nhao nhao ầm ĩ rồi! Sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây đuổi cô đi!” Giọng nói của Trình Ngộ cực kì khó chịu, mang đậm chất giọng Tứ Xuyên.
Cô gái nhỏ trợn mắt mà trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục lấy điện thoại xem phim, căn bản là không thèm để ý đến anh ta.
Quay đầu liếc mắt đánh giá Diệp Gia: “Cô muốn ứng tuyển làm đầu bếp?”
Diệp Gia gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Trình Ngộ ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một gói thuốc lá Hồng Tháp Sơn, đốt một điếu, hít vào rồi nhả ra một làn khỏi: “Thành niên chưa? Ở đây chúng tôi không cần lao động trẻ em.”
“...........”
Mợ nó! Nhìn cô giống trẻ vị thành niên lắm sao?
“Năm nay tôi 22 tuổi.”
“22, còn nhỏ nha! Biết nấu cơm không?”
Hơ, vậy là anh tìm đúng người rồi đó!
Diệp Gia thuận tay lấy menu đầy dầu mỡ trên bàn lên quét nhìn một lượt, trong menu toàn là các món Tứ Xuyên: Canh thịt bò cay, thịt heo lát xào, gà Cung Bảo, đầu cá ớt cay, lòng lợn xào, thịt lợn kho...
“Tất cả món ăn trong menu này tôi đều có thể nấu, ẩm thực Tứ Xuyên chính thống.” Diệp Gia tràn đầy tự tin nói.
Trình Ngộ nhướng mày, không thèm đếm xỉa tới liếc cô một cái: “Chu choa, cô bé còn nhỏ mà khẩu khí lớn quá nhỉ.”
Cô không chém gió, cô theo chân bố đến Tứ Xuyên khi cô 10 tuổi, ngây ngốc ở đó 2 năm, cô đã ăn tất cả các món ăn đặc sản trên đường phố ngõ hẻm của Thành Đô, mặc dù Diệp Tắc Phu không dạy cô cách nấu món Tứ Xuyên, nhưng cô vẫn nhớ kỹ hương vị đó trong lòng, sau này tự tìm tòi học hỏi thì cũng khá là suôn sẻ.
“Vậy được, cô vào bếp nấu cho tôi một món...” Trình Ngộ liếc nhìn menu trên bàn: “Nấu món thịt heo sợi sốt tỏi đi.”
Thịt heo sợi sốt tỏi là một món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên, là món dùng để khảo nghiệm tay nghề của đầu bếp nhất, mỗi người nấu làm ra mỗi hương vị khác nhau, rất khó để phối hợp được ba hương vị chua ngọt mặn, cho nên nhiều kỳ thi ẩm thực Tứ Xuyên đều lấy món thịt heo sợi sốt tỏi này làm khảo sát.
“Chuyện nhỏ.” Diệp Gia để túi xách xuống, tràn đầy tự tin mà bước vào phòng bếp.
Tuy nhiên ba phút sau, Diệp Gia mặt mày ủ rũ bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm cọng hành baro éo úa, vẻ mặt rất khó coi, đến trước mặt Trình Ngộ, dứt khoác nói: “Tôi không làm nữa đâu.”
Trình Ngộ cười cười với biểu cảm “tôi đã sớm biết được”, nói: “Người trẻ tuổi á, hiểu được biết khó mà rút lui là điều tốt.”
“Không phải.” Diệp Gia sắc mặt đen thui, trực tiếp vỗ vỗ cọng hành lên bàn trước mặt Trình Ngộ: “Hành baro này để cũng được một tuần rồi nhỉ, còn có, những loại rau trong bếp ít nhất cũng héo ba ngày rồi, không tươi chút nào, thịt đông trong tủ lạnh ai mà biết được là để bao lâu, những nguyên liệu nấu ăn kém chất lượng này nấu ra cho người ăn à?”
“Không còn cách nào, tiệm ăn kinh doanh không được tốt!” Cô gái nhỏ quay đầu lẩm bẩm một câu: “Một ngày lẻ tẻ vài khách, đống nguyên liệu đó chỉ có thể tồn kho trong nhà bếp thôi.”
Trình Ngộ bất mãn với giọng điệu và biểu tình của Diệp Gia, cầm lấy hành baro ngửi ngửi: “Hành có hư đâu, sao lại không ăn được.”
“Một khi đã ra tay nấu một món ăn thì nó đều là tâm huyết của người đầu bếp.” Lời mà Diệp Gia nói là lời mà Diệp Tắc Phu thường xuyên lải nhải bên tai cô.
“Với những nguyên liệu kém chất lượng này, tôi không thể tạo ra một món ăn lý tưởng ngon được, xin lỗi.” Diệp Gia lạnh giọng nói, quay người bước ra khỏi cửa quán ăn.
Lúc đi ra, trong lòng cô còn khá là bốc hỏa, vừa nãy cô vào nhà bếp đã thấy trước mắt là đống hỗn độn, trên bệ bếp còn dầu mỡ chưa lau sạch, rau củ vứt lung tung dưới góc, mặt sàn thì đen thui một mảng, quả thực là không thể nhìn tiếp, loại quán ăn như thế này thế mà lại còn mở gần ngoài trường học, tâm địa của ông chủ cũng đen quá rồi đi, đáng đời không kinh doanh được, tốt nhất là sập tiệm sớm đi!
Các sinh viên trên đường tràn đầy sức sống thanh xuân, nụ cười tươi trẻ.
Cũng trạc tuổi với cô.
Diệp Gia đi giữa bọn họ, như thể cô cũng là sinh viên đại học S. Nhưng có điều, trên người cô chung quy vẫn có chút hư hỏng không giống với học sinh, sau nhiều năm ăn chơi trác táng như vậy, muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng chút nào.
Cô bước thẳng vào một tiệm cắt tóc trong khuôn viên trường.
“Bạn học, muốn tạo hình kiểu tóc gì?”
“Bạn cũng gọi tôi là bạn học thế thì cắt kiểu tóc giống học sinh là được, kiểu nhìn có vẻ là người có thành tích cao ấy.”
Một tiếng sau, cô nhìn trong gương thấy một kiểu tóc ngắn ngang vai ngoan ngoãn, cũng không cảm thấy không hợp, tuy rằng vẫn còn vài sợi tóc tím ở chân tóc, nhưng chung quy vẫn ra dáng của học sinh.
Diệp Gia cảm thấy hài lòng mà bước ra khỏi tiệm cắt tóc, đi bộ một vòng, đến cổng chính học viện cảnh sát, từ xa xa nhìn thấy anh cùng một giáo viên khác đi xuống lầu, dưới ánh mặt trời, Phó Tri Duyên đang mặc chiếc áo khoác vừa vặn thân hình với áo sơ mi trắng tỉ mỉ bên trong, dáng người rắn rỏi và cao thẳng của anh mang vài phần giống với vẻ đẹp như ngọc của công tử quyền quý. Diệp Gia đứng dưới gốc cây, nở nụ cười ngọt ngào đưa tay vẫy vẫy.
Phó Tri Duyên cũng nhìn thấy cô, nhũng lá cây ở bên cạnh cô rơi xuống xào xạc, hôm nay cô có vẻ hơi khác, tóc cắt ngắn đi, nhìn rất thu liễm, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Giáo viên bên cạnh chú ý đến ánh mắt của Phó Tri Duyên và cô gái dưới gốc cây, tò mò hỏi: “Là học sinh của thầy Phó sao?”
“Không phải.” Phó Tri Duyên dời đi mắt.
“Ồ, là giáo viên hả?”
Một con nhóc lừa đảo, làm giáo viên được à?
“Không phải.” Phó Tri Duyên giọng trầm nặng.
“Không lẽ...là bạn gái?” Giáo viên kia cũng nhiều chuyện không kém.
“Một cô em gái mới quen thôi.” Phó Tri Duyên thuận miệng giải thích, là một cô em gái nấu ăn rất ngon.
Diệp Gia không muốn quấy rầy anh, chỉ từ xa chào hỏi là tốt rồi, liền nhận thấy người đàn ông bên cạnh cũng đang nhìn mình, hình như đang đoán quan hệ của hai người, anh sẽ nói như thế nào... trong lòng Diệp Gia không nhịn được có chút tò mò, cô tồn tại trong lòng anh là cái dạng gì?
Vào buổi tối, Diệp Gia nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Tôi là ông chủ của “Tri Vị Hiên”, cái đó...” Trong điện thoại giọng của Trình Ngộ có chút nghẹt, như là bị viêm mũi vậy: “Cô được tuyển dụng rồi, ngày mai đi làm.”
“Cái gì?” Diệp Gia có chút kinh ngạc: “Tôi…”
Cô chưa kịp nói hết, Trình Ngộ liền nói thẳng: “Lương một tháng là 7000 tệ, sau này sẽ có thêm tiền trích phần trăm, tùy vào tiệm ăn có kinh doanh tốt hay không.”
Diệp Gia lập tức dừng miệng, bảy nghìn á! Cô thậm chí có chút hoài nghi, cái tiệm ăn cũ nát đó một tháng có kiếm được bảy nghìn không á?
Trình Ngộ đã nói đến thế rồi thì cô còn có thể nói cái gì, mặc kệ nó, cứ thử xem đã.
Trình Ngộ cúp điện thoại, cô gái nhỏ phục vụ từ phía sau chui ra, trong miệng lầu bầu: “7000 tệ! Lương của em chỉ mới 3000 thôi, ông chủ, anh thiên vị!”
“Nói nhảm, đầu bếp với phục vụ có thể giống nhau được à?”
“Anh còn chưa ăn cơm cô ta nấu nữa! Cô ta nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em, có thể cầm muôi làm đầu bếp?”
Trình Ngộ liếc nhìn cô nàng một cái, lẩm bẩm nói: “Em có biết lời nói hôm nay của cô ấy là ai đã từng nói không?”
Em gái nhỏ lắc đầu.
(*vì tác giả không nêu tên của cô bé phục vụ mà chỉ gọi là 小妹 nên mình vẫn để nguyên là em gái nhỏ nhé, đoạn sau này tác giả mới viết ra tên ạ.)
“Thần tượng của anh, đầu bếp nổi tiếng Diệp Tắc Phu.”
Trình Ngộ cầm điện thoại lên tìm kiếm thông tin về Diệp Tắc Phu, trong Baidu ghi rõ là ông ấy còn có một cô con gái họ Diệp tên Gia.
Nếu như đúng với những gì anh nghĩ thì Diệp Gia này chính là đứa con còn sót lại của ẩm thực gia nổi tiếng Diệp Tắc Phu, hắn hôm nay...coi như là nhặt được kho báu lớn rồi.
Sáng sớm Diệp Gia lại đến tiệm ăn Tri Vị Hiên, cảnh tượng trong nhà bếp quả thực tốt hơn ngày trước rất nhiều, ít nhất có thể thấy được là đã có người dọn dẹp kỹ càng, bệ bếp cũng được lau chùi sạch sẽ, dấu vết khói dầu trên tường cũng đã được xử lý tốt, ở phía sau thì có một nhân viên đẩy chiếc xe gồm rau và củ quả tươi mới mua hôm nay.
Nhìn có vẻ cũng ra dáng có chút thành ý rồi đấy.
Trình Ngộ khoanh tay đứng ở cửa nhà bếp, vẫn là giọng điệu lười biếng đó: “7000 tệ không phải cho không, hôm qua nói rồi, cô nấu một đĩa thịt heo sợi sốt tỏi, để tôi nếm thử xem như nào rồi mới dám giao cả nhà bếp cho cô.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Gia đi tới xe đẩy rau củ, chọn cà rốt, măng tươi, nấm mèo, hành baro, tỏi,..v..v và các nguyên liệu cần thiết khác rồi ném vào bồn rửa sạch, sau đó những ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua giá dao, rồi nhấc lên một con dao cỡ một nửa, năm ngón tay cầm chắc, con dao làm bếp xoay vài vòng giữa những ngón tay linh hoạt của cô rồi bắt đầu cắt rau.
Trình Ngộ đang dựa vào cửa, nhìn cô cắt nhỏ cà rốt và măng tươi, và cắt băm hành gừng tỏi, với kỹ năng dao lão luyện như thế này, thì tay nghề chắc cũng phải 4-5 năm tu luyện rồi mới đạt được tư thái này.
Nhìn dáng vẻ...thì chắc chắn là người đó rồi!
Mỗi dạng món ăn đều đã được Diệp Gia nhớ kỹ trong lòng rồi, những cách nấu ăn này không chỉ từ những chuyến du lịch vòng quanh thế giới của bố cô và học hỏi từ những đầu bếp nổi tiếng ở địa phương, mà nó còn là kinh nghiệm lĩnh hội của chính ông ấy, kết hợp với những quan điểm độc đáo và cách nhìn riêng của ông về ẩm thực, toàn bộ đã được tích hợp vào sổ “Nhật ký Ẩm thực bốn phương”.
Cô lấy cái xẻng nấu ăn, cho một ít muối, rượu nấu ăn và bột mì ướp với thịt sợi. Cũng với bột mì, muối, đường, giấm đen, nước tương, canh thịt rồi trộn đều lên làm nước sốt gia vị, để riêng qua một bên lát sử dụng.
Trong nồi lớn, dầu đã sôi nhẹ, đổ thịt heo thái sợi vào, đảo nhanh tay, sau khi thịt chuyển sang màu trắng, cô dùng xẻng múc thịt heo qua nồi khác, đổ ớt tỏi băm gừng băm vừa mới thái vào nồi đảo qua đảo lại, rất nhanh mùi thơm gia vị bốc lên, lần lượt cho cà rốt sợi, măng bào sợi và nấm mèo vào, sau cùng là thịt sợi rồi xào lên, Diệp Gia đỡ quai nồi rồi trực tiếp nhấc cả nồi lớn lên, lắc mạnh, món ăn trong nồi bốc lửa lên hừng hực trong không trung, làm hương vị thêm đồng đều.
Tốt lắm cô bé! Loại nồi lớn này ít nhất cũng nặng hơn chục ký, thế mà bị cô trực tiếp dùng một tay nhấc lên mà xào, thật khó để tưởng tượng rằng một kỹ thuật và sức mạnh như vậy lại đến từ đôi tay của một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi đầu.
Thực ra lúc trước Diệp Gia cũng rất miễn cưỡng trong việc nhấc nồi, có điều bởi vì mấy tháng nay không ngừng tập luyện hít xà và hít đất nên hiện tại cơ bắp ở cánh tay rất mạnh, mấy cái nồi như này thì có thể nhấc lên dễ như trở bàn tay.
Một đĩa thịt heo sợi sốt tỏi thơm ngon ra khỏi nồi, mùi thơm đã sớm lan tỏa khắp cả quán Tri Vị Hiên rồi, Trình Ngộ cầm lấy đũa, nhìn đĩa thịt heo sợi sốt tỏi đỏ chói trước mắt, nước bọt trong miệng đã bắt đầu tiết ra mạnh mẽ, chưa nói đến mùi vị, chỉ cần xét về màu sắc thôi thì đĩa thịt này tuyệt đối là thuộc thượng hạng trong số các loại thượng hạng.
Ngay cả em gái phục vụ bên cạnh cũng không khỏi nuốt nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm của đĩa thịt sợi, cô ấy cầm đũa bước tới, gắp một miếng thịt sợi lên và nếm thử rồi ngạc nhiên nhìn Diệp Gia: "Ngon quá đi!"
“Con nhóc lừa gạt, hiểu cái gì ngon với không ngon.” Trình Ngộ cười lạnh một tiếng.
“Sao mà không hiểu! Tuy rằng em không biết nấu ăn, nhưng mà em biết ăn đó nha! Đồ ăn ngon hay không tất nhiên là em nếm ra được rồi!”
Là như thế này, người ta coi cái ăn là chân ái, đầu bếp có thể không phải là trời sinh, nhưng thực khách chắc chắn là do trời sinh ra.
“Ông chủ, thế nào rồi? Phần khảo hạch này đánh giá mấy điểm?”
Trình Ngộ bảo em gái phục vụ đi bưng bát cơm lên đây, ăn cùng với thịt heo sợi sốt tỏi, nhai khẩu lớn, ngon lành nói: “Ời, miễn cưỡng cho 70 điểm đi, vừa đẹp xứng đáng với tiền lương 7000 tệ.”
Diệp Gia “xí” một tiếng, nhớ năm đó, tuy là khách sạn năm sao lương một năm một triệu tệ mời Diệp Tắc Phu đến làm mà ông còn từ chối nữa là!
Nếu so sánh, thì 7000 tệ nhỏ nhoi này thực sự không là gì, Diệp Gia xoay người đi vào bếp bắt đầu bận rộn, cô đã quen với việc sắp xếp các nguyên liệu khác nhau đặt tách ra vị trí khác, buổi trưa thì khách rất đông, một mình đầu bếp như cô thì chắc chắn là rất bận rộn, nên bắt buộc phải quen thuộc với vị trí mỗi nguyên liệu, để giảm thiểu thời gian lãng phí và tăng thêm năng suất.
Diệp Gia quá lạc quan rồi, sắp qua nửa buổi trưa rồi mà trong tiệm chỉ lác đác có hai bàn khách, căn bản là không có tình huống khách đến rất đông như cô tưởng tượng, tốt thôi... khách ít cũng được, như vậy thì cô có thể thong dong một chút lúc nấu ăn, để cho món ăn càng thêm đậm vị hơn.
Bàn đầu tiên được Em gái phục vụ bưng ra là bàn có mấy cô cậu học sinh rủ nhau ra ăn cơm, rồi gọi một đĩa cà tím Tứ Xuyên, một đĩa thịt heo lát xào và một phần măng xanh xào.
Cậu bạn nuốt xuống miếng đầu tiên đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm đĩa thịt heo lát xào trước mặt, cậu ta không kìm lòng nổi mà hô lên một tiếng “má” địa phương: “Món thịt heo lát xào này cũng quá toẹt vời rồi! Chính là cái mùi vị này!” Mấy bạn học khác thấy vậy cũng gắp miếng thịt bỏ vào miệng ăn, rồi đều lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ông chủ ơi, quán ăn này đúng là món ăn Tứ Xuyên chính cống!”
Đây là lần đầu mà Trình Ngộ gặp phải khách có phản ứng mạnh như vậy, anh ấy vội vàng từ quầy đi qua, hớn hở nói: “Tất nhiên tất nhiên, tôi là người Tứ Xuyên mà, thế nên quán ăn của chúng tôi chắc chắn là món ăn Tứ Xuyên chính cống, he he.”
Ở sau bếp, Diệp Gia nghe vậy liền trợn tròn mắt, đồ ăn là bà đây nấu thì liên quan mợ gì đến ông chủ chỉ biết ăn không ngồi rồi vậy!
Thức ăn của bàn khách khác cũng đã được bưng ra, mấy người khách nóng lòng không chờ nổi mà gắp ăn, bọn họ không phải là người Tứ Xuyên, nhưng cũng giống bên bàn kia, khen ngợi hết lời.
“Ngon thật đó!”
“Đúng vậy! Lần đần tiên đến quán này ăn, nhìn quán chẳng ra gì mà không ngờ đồ ăn lại ngon đến vậy!”
“Sau này bọn mình tụ tập ăn uống thì tới quán này ăn đi.”
Khóe miệng của Trình Ngộ cười đến độ cong sái hàm luôn rồi: “Nếu mọi người yêu thích thì có thể giới thiệu bạn bè đến đây ăn cơm, tôi vô cùng cảm kích, hôm nay sẽ giảm giá 20% cho quý vị.”
“Không! Đồ ăn ngon như vậy không cần giảm giá! Chúng tôi sẽ giới thiệu với bạn học đến đây ăn! Chúc ông chủ làm ăn phát đạt nha!”
Cô nàng phục vụ nhìn một màn khoa trương trước mắt mà cằm muốn rớt ra ngoài luôn rồi, đến mức này à?
Đến mức này sao?
Là một đầu bếp, điều thích xem nhất tất nhiên là biểu cảm hạnh phúc mà khách hàng thể hiện khi họ thưởng thức món ăn và điều thích nghe nhất cũng là những lời khen ngợi không dứt về món ăn.
Cho đến bây giờ... Cuối cùng cô cũng hiểu rằng niềm đam mê ẩm thực của bố cô, một sự theo đuổi cuồng nhiệt, không chỉ là sự thưởng thức đỉnh cao trên đầu lưỡi, mà hơn thế nữa, nó đến từ việc chia sẻ, chia sẻ những món ngon hiếm có với nhiều người hơn thông qua việc nấu nướng, đây mới là tâm nguyện cả đời của ông ấy!
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Trên phố ẩm thực bên ngoài cổng số 2 của Đại học S, có hàng loạt cửa hàng mặt tiền, với các món ẩm thực phong phú, cũng có nhiều cửa hàng tuyển nhân viên phục vụ, nhưng rất ít nơi tuyển đầu bếp.
Diệp Gia đi dạo vài vòng, cuối cùng tìm thấy một quán ăn tên là “Tri Vị Hiên” ở một góc khuất cuối phố, bức tường kính bên ngoài có dán tờ thông báo tuyển dụng đầu bếp.
Diệp Gia lùi lại và nhìn vào quán, đây rõ ràng là giờ cao điểm ăn trưa, mà ở trong quán ăn lại không có lấy một người khách, cửa tiệm vắng tanh, đèn trong sảnh cũng không bật, tối đen như mực, bàn ghế sắp xếp lộn xộn, một cô gái trẻ mặc tạp dề, vừa cắn hạt dưa vừa xem phim trên điện thoại di động, vô cùng buồn chán...
Một cơn gió lạnh thổi chiếc lá khô bay một vòng trước cửa quán, Diệp Gia có một cảm giác rằng quán ăn này chắc sắp phải đóng cửa rồi.
Diệp Gia vừa mới nhấc chân tiến vào cửa một bước thì cô gái mang tạp dề đầu cũng không thèm ngẩng lên, nói một cách uể oải: “Bà chủ với đầu bếp bỏ chạy rồi, hôm nay không mở cửa.”
Diệp Gia: Σ(°△°)︴
“Tôi không phải đến ăn cơm.” Diệp Gia giải thích: “Tôi thấy ở ngoài cửa có dán thông báo tuyển dụng đầu bếp, nên muốn đến ứng tuyển vị trí đó.”
Lúc này, cô gái nhỏ mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Diệp Gia từ trên xuống dưới, trong mắt lộ ra vẻ không tin tưởng, tựa hồ không ngờ tới một cô gái trẻ như vậy lại đến xin làm đầu bếp.
“Cô chắc chắn là muốn ứng tuyển làm đầu bếp?”
Diệp Gia chắc chắn gật đầu.
Rốt cuộc cô gái nhỏ cũng bỏ điện thoại xuống, đứng dậy và hướng ở cầu thang trên tầng hai gân cổ hét lên: “Ông chủ! Tuyển được đầu bếp rồi nè!”
Sau đó cô ấy bước tới quầy, lấy cốc giấy dùng một lần rót cho Diệp Gia một cốc trà lạnh: “Ông chủ sẽ dậy ngay, cô cứ đợi một tí...”
Hiện tại đã qua 12 giờ rồi mà giờ ông chủ mới rời giường...
Diệp Gia có chút muốn bỏ đi rồi, cảm giác cái tiệm này...có thể thật sự ngày mai sẽ phải sập tiệm quá!
Đúng lúc này, cầu thang gỗ tầng hai vang lên tiếng bước chân uể oải.
Đó cũng là lần đầu tiên Diệp Gia và Trình Ngộ gặp mặt nhau, nhiều năm về sau, khi cô đứng trong đám đông nhìn vào màn hình Led của tòa nhà Thời đại trước mặt, đang phát đoạn video quảng cáo của thương hiệu chuỗi nhà hàng hàng đầu “Tri Vị Hiên”, trong hình ảnh, vị tổng tài bá đạo Trình Ngộ đang mặc một bộ vest và đi giày da, đứng trước cửa kính trong suốt và nhìn ra toàn cảnh thành phố.
Rất khó... để tưởng tượng ra người đàn ông rực rỡ như mặt trời, phong cảnh như mặt trăng đó với người trước mặt...lôi thôi lếch thếch này là cùng một người.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh ta thì Diệp Gia còn tưởng rằng anh ta là gấu trúc trốn khỏi căn cứ bảo vệ nữa chứ, trên mặt có hai quầng thâm mắt đen, thật không thể hốc hác hơn.
Mặc một cái áo len cổ lọ màu đen, phối với một cái quần jean rách te tua, đầu tóc rối tung hỗn loạn, cằm dưới râu ria xồm xoàm, mặc dù...mặc dù đem đến cho người khác cái ấn tượng đầu tiên là một ông chú thô lỗ, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng khuôn mặt của ông chú rất là tốt.
“Lão tử vừa mới nằm ngủ một tí là đã nhao nhao ầm ĩ rồi! Sớm muộn gì cũng có một ngày ông đây đuổi cô đi!” Giọng nói của Trình Ngộ cực kì khó chịu, mang đậm chất giọng Tứ Xuyên.
Cô gái nhỏ trợn mắt mà trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục lấy điện thoại xem phim, căn bản là không thèm để ý đến anh ta.
Quay đầu liếc mắt đánh giá Diệp Gia: “Cô muốn ứng tuyển làm đầu bếp?”
Diệp Gia gật gật đầu: “Đúng vậy.”
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Trình Ngộ ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một gói thuốc lá Hồng Tháp Sơn, đốt một điếu, hít vào rồi nhả ra một làn khỏi: “Thành niên chưa? Ở đây chúng tôi không cần lao động trẻ em.”
“...........”
Mợ nó! Nhìn cô giống trẻ vị thành niên lắm sao?
“Năm nay tôi 22 tuổi.”
“22, còn nhỏ nha! Biết nấu cơm không?”
Hơ, vậy là anh tìm đúng người rồi đó!
Diệp Gia thuận tay lấy menu đầy dầu mỡ trên bàn lên quét nhìn một lượt, trong menu toàn là các món Tứ Xuyên: Canh thịt bò cay, thịt heo lát xào, gà Cung Bảo, đầu cá ớt cay, lòng lợn xào, thịt lợn kho...
“Tất cả món ăn trong menu này tôi đều có thể nấu, ẩm thực Tứ Xuyên chính thống.” Diệp Gia tràn đầy tự tin nói.
Trình Ngộ nhướng mày, không thèm đếm xỉa tới liếc cô một cái: “Chu choa, cô bé còn nhỏ mà khẩu khí lớn quá nhỉ.”
Cô không chém gió, cô theo chân bố đến Tứ Xuyên khi cô 10 tuổi, ngây ngốc ở đó 2 năm, cô đã ăn tất cả các món ăn đặc sản trên đường phố ngõ hẻm của Thành Đô, mặc dù Diệp Tắc Phu không dạy cô cách nấu món Tứ Xuyên, nhưng cô vẫn nhớ kỹ hương vị đó trong lòng, sau này tự tìm tòi học hỏi thì cũng khá là suôn sẻ.
“Vậy được, cô vào bếp nấu cho tôi một món...” Trình Ngộ liếc nhìn menu trên bàn: “Nấu món thịt heo sợi sốt tỏi đi.”
Thịt heo sợi sốt tỏi là một món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên, là món dùng để khảo nghiệm tay nghề của đầu bếp nhất, mỗi người nấu làm ra mỗi hương vị khác nhau, rất khó để phối hợp được ba hương vị chua ngọt mặn, cho nên nhiều kỳ thi ẩm thực Tứ Xuyên đều lấy món thịt heo sợi sốt tỏi này làm khảo sát.
“Chuyện nhỏ.” Diệp Gia để túi xách xuống, tràn đầy tự tin mà bước vào phòng bếp.
Tuy nhiên ba phút sau, Diệp Gia mặt mày ủ rũ bước ra khỏi phòng bếp, trên tay cầm cọng hành baro éo úa, vẻ mặt rất khó coi, đến trước mặt Trình Ngộ, dứt khoác nói: “Tôi không làm nữa đâu.”
Trình Ngộ cười cười với biểu cảm “tôi đã sớm biết được”, nói: “Người trẻ tuổi á, hiểu được biết khó mà rút lui là điều tốt.”
“Không phải.” Diệp Gia sắc mặt đen thui, trực tiếp vỗ vỗ cọng hành lên bàn trước mặt Trình Ngộ: “Hành baro này để cũng được một tuần rồi nhỉ, còn có, những loại rau trong bếp ít nhất cũng héo ba ngày rồi, không tươi chút nào, thịt đông trong tủ lạnh ai mà biết được là để bao lâu, những nguyên liệu nấu ăn kém chất lượng này nấu ra cho người ăn à?”
“Không còn cách nào, tiệm ăn kinh doanh không được tốt!” Cô gái nhỏ quay đầu lẩm bẩm một câu: “Một ngày lẻ tẻ vài khách, đống nguyên liệu đó chỉ có thể tồn kho trong nhà bếp thôi.”
Trình Ngộ bất mãn với giọng điệu và biểu tình của Diệp Gia, cầm lấy hành baro ngửi ngửi: “Hành có hư đâu, sao lại không ăn được.”
“Một khi đã ra tay nấu một món ăn thì nó đều là tâm huyết của người đầu bếp.” Lời mà Diệp Gia nói là lời mà Diệp Tắc Phu thường xuyên lải nhải bên tai cô.
“Với những nguyên liệu kém chất lượng này, tôi không thể tạo ra một món ăn lý tưởng ngon được, xin lỗi.” Diệp Gia lạnh giọng nói, quay người bước ra khỏi cửa quán ăn.
Lúc đi ra, trong lòng cô còn khá là bốc hỏa, vừa nãy cô vào nhà bếp đã thấy trước mắt là đống hỗn độn, trên bệ bếp còn dầu mỡ chưa lau sạch, rau củ vứt lung tung dưới góc, mặt sàn thì đen thui một mảng, quả thực là không thể nhìn tiếp, loại quán ăn như thế này thế mà lại còn mở gần ngoài trường học, tâm địa của ông chủ cũng đen quá rồi đi, đáng đời không kinh doanh được, tốt nhất là sập tiệm sớm đi!
Các sinh viên trên đường tràn đầy sức sống thanh xuân, nụ cười tươi trẻ.
Cũng trạc tuổi với cô.
Diệp Gia đi giữa bọn họ, như thể cô cũng là sinh viên đại học S. Nhưng có điều, trên người cô chung quy vẫn có chút hư hỏng không giống với học sinh, sau nhiều năm ăn chơi trác táng như vậy, muốn thoát khỏi cũng không dễ dàng chút nào.
Cô bước thẳng vào một tiệm cắt tóc trong khuôn viên trường.
“Bạn học, muốn tạo hình kiểu tóc gì?”
“Bạn cũng gọi tôi là bạn học thế thì cắt kiểu tóc giống học sinh là được, kiểu nhìn có vẻ là người có thành tích cao ấy.”
Một tiếng sau, cô nhìn trong gương thấy một kiểu tóc ngắn ngang vai ngoan ngoãn, cũng không cảm thấy không hợp, tuy rằng vẫn còn vài sợi tóc tím ở chân tóc, nhưng chung quy vẫn ra dáng của học sinh.
Diệp Gia cảm thấy hài lòng mà bước ra khỏi tiệm cắt tóc, đi bộ một vòng, đến cổng chính học viện cảnh sát, từ xa xa nhìn thấy anh cùng một giáo viên khác đi xuống lầu, dưới ánh mặt trời, Phó Tri Duyên đang mặc chiếc áo khoác vừa vặn thân hình với áo sơ mi trắng tỉ mỉ bên trong, dáng người rắn rỏi và cao thẳng của anh mang vài phần giống với vẻ đẹp như ngọc của công tử quyền quý. Diệp Gia đứng dưới gốc cây, nở nụ cười ngọt ngào đưa tay vẫy vẫy.
Phó Tri Duyên cũng nhìn thấy cô, nhũng lá cây ở bên cạnh cô rơi xuống xào xạc, hôm nay cô có vẻ hơi khác, tóc cắt ngắn đi, nhìn rất thu liễm, ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Giáo viên bên cạnh chú ý đến ánh mắt của Phó Tri Duyên và cô gái dưới gốc cây, tò mò hỏi: “Là học sinh của thầy Phó sao?”
“Không phải.” Phó Tri Duyên dời đi mắt.
“Ồ, là giáo viên hả?”
Một con nhóc lừa đảo, làm giáo viên được à?
“Không phải.” Phó Tri Duyên giọng trầm nặng.
“Không lẽ...là bạn gái?” Giáo viên kia cũng nhiều chuyện không kém.
“Một cô em gái mới quen thôi.” Phó Tri Duyên thuận miệng giải thích, là một cô em gái nấu ăn rất ngon.
Diệp Gia không muốn quấy rầy anh, chỉ từ xa chào hỏi là tốt rồi, liền nhận thấy người đàn ông bên cạnh cũng đang nhìn mình, hình như đang đoán quan hệ của hai người, anh sẽ nói như thế nào... trong lòng Diệp Gia không nhịn được có chút tò mò, cô tồn tại trong lòng anh là cái dạng gì?
Vào buổi tối, Diệp Gia nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
“Tôi là ông chủ của “Tri Vị Hiên”, cái đó...” Trong điện thoại giọng của Trình Ngộ có chút nghẹt, như là bị viêm mũi vậy: “Cô được tuyển dụng rồi, ngày mai đi làm.”
“Cái gì?” Diệp Gia có chút kinh ngạc: “Tôi…”
Cô chưa kịp nói hết, Trình Ngộ liền nói thẳng: “Lương một tháng là 7000 tệ, sau này sẽ có thêm tiền trích phần trăm, tùy vào tiệm ăn có kinh doanh tốt hay không.”
Diệp Gia lập tức dừng miệng, bảy nghìn á! Cô thậm chí có chút hoài nghi, cái tiệm ăn cũ nát đó một tháng có kiếm được bảy nghìn không á?
Trình Ngộ đã nói đến thế rồi thì cô còn có thể nói cái gì, mặc kệ nó, cứ thử xem đã.
Trình Ngộ cúp điện thoại, cô gái nhỏ phục vụ từ phía sau chui ra, trong miệng lầu bầu: “7000 tệ! Lương của em chỉ mới 3000 thôi, ông chủ, anh thiên vị!”
“Nói nhảm, đầu bếp với phục vụ có thể giống nhau được à?”
“Anh còn chưa ăn cơm cô ta nấu nữa! Cô ta nhìn còn nhỏ tuổi hơn cả em, có thể cầm muôi làm đầu bếp?”
Trình Ngộ liếc nhìn cô nàng một cái, lẩm bẩm nói: “Em có biết lời nói hôm nay của cô ấy là ai đã từng nói không?”
Em gái nhỏ lắc đầu.
(*vì tác giả không nêu tên của cô bé phục vụ mà chỉ gọi là 小妹 nên mình vẫn để nguyên là em gái nhỏ nhé, đoạn sau này tác giả mới viết ra tên ạ.)
“Thần tượng của anh, đầu bếp nổi tiếng Diệp Tắc Phu.”
Trình Ngộ cầm điện thoại lên tìm kiếm thông tin về Diệp Tắc Phu, trong Baidu ghi rõ là ông ấy còn có một cô con gái họ Diệp tên Gia.
Nếu như đúng với những gì anh nghĩ thì Diệp Gia này chính là đứa con còn sót lại của ẩm thực gia nổi tiếng Diệp Tắc Phu, hắn hôm nay...coi như là nhặt được kho báu lớn rồi.
Sáng sớm Diệp Gia lại đến tiệm ăn Tri Vị Hiên, cảnh tượng trong nhà bếp quả thực tốt hơn ngày trước rất nhiều, ít nhất có thể thấy được là đã có người dọn dẹp kỹ càng, bệ bếp cũng được lau chùi sạch sẽ, dấu vết khói dầu trên tường cũng đã được xử lý tốt, ở phía sau thì có một nhân viên đẩy chiếc xe gồm rau và củ quả tươi mới mua hôm nay.
Nhìn có vẻ cũng ra dáng có chút thành ý rồi đấy.
Trình Ngộ khoanh tay đứng ở cửa nhà bếp, vẫn là giọng điệu lười biếng đó: “7000 tệ không phải cho không, hôm qua nói rồi, cô nấu một đĩa thịt heo sợi sốt tỏi, để tôi nếm thử xem như nào rồi mới dám giao cả nhà bếp cho cô.”
“Không thành vấn đề.” Diệp Gia đi tới xe đẩy rau củ, chọn cà rốt, măng tươi, nấm mèo, hành baro, tỏi,..v..v và các nguyên liệu cần thiết khác rồi ném vào bồn rửa sạch, sau đó những ngón tay thon dài trắng nõn lướt qua giá dao, rồi nhấc lên một con dao cỡ một nửa, năm ngón tay cầm chắc, con dao làm bếp xoay vài vòng giữa những ngón tay linh hoạt của cô rồi bắt đầu cắt rau.
Trình Ngộ đang dựa vào cửa, nhìn cô cắt nhỏ cà rốt và măng tươi, và cắt băm hành gừng tỏi, với kỹ năng dao lão luyện như thế này, thì tay nghề chắc cũng phải 4-5 năm tu luyện rồi mới đạt được tư thái này.
Nhìn dáng vẻ...thì chắc chắn là người đó rồi!
Mỗi dạng món ăn đều đã được Diệp Gia nhớ kỹ trong lòng rồi, những cách nấu ăn này không chỉ từ những chuyến du lịch vòng quanh thế giới của bố cô và học hỏi từ những đầu bếp nổi tiếng ở địa phương, mà nó còn là kinh nghiệm lĩnh hội của chính ông ấy, kết hợp với những quan điểm độc đáo và cách nhìn riêng của ông về ẩm thực, toàn bộ đã được tích hợp vào sổ “Nhật ký Ẩm thực bốn phương”.
Cô lấy cái xẻng nấu ăn, cho một ít muối, rượu nấu ăn và bột mì ướp với thịt sợi. Cũng với bột mì, muối, đường, giấm đen, nước tương, canh thịt rồi trộn đều lên làm nước sốt gia vị, để riêng qua một bên lát sử dụng.
Trong nồi lớn, dầu đã sôi nhẹ, đổ thịt heo thái sợi vào, đảo nhanh tay, sau khi thịt chuyển sang màu trắng, cô dùng xẻng múc thịt heo qua nồi khác, đổ ớt tỏi băm gừng băm vừa mới thái vào nồi đảo qua đảo lại, rất nhanh mùi thơm gia vị bốc lên, lần lượt cho cà rốt sợi, măng bào sợi và nấm mèo vào, sau cùng là thịt sợi rồi xào lên, Diệp Gia đỡ quai nồi rồi trực tiếp nhấc cả nồi lớn lên, lắc mạnh, món ăn trong nồi bốc lửa lên hừng hực trong không trung, làm hương vị thêm đồng đều.
Tốt lắm cô bé! Loại nồi lớn này ít nhất cũng nặng hơn chục ký, thế mà bị cô trực tiếp dùng một tay nhấc lên mà xào, thật khó để tưởng tượng rằng một kỹ thuật và sức mạnh như vậy lại đến từ đôi tay của một cô gái nhỏ mới hai mươi tuổi đầu.
Thực ra lúc trước Diệp Gia cũng rất miễn cưỡng trong việc nhấc nồi, có điều bởi vì mấy tháng nay không ngừng tập luyện hít xà và hít đất nên hiện tại cơ bắp ở cánh tay rất mạnh, mấy cái nồi như này thì có thể nhấc lên dễ như trở bàn tay.
Một đĩa thịt heo sợi sốt tỏi thơm ngon ra khỏi nồi, mùi thơm đã sớm lan tỏa khắp cả quán Tri Vị Hiên rồi, Trình Ngộ cầm lấy đũa, nhìn đĩa thịt heo sợi sốt tỏi đỏ chói trước mắt, nước bọt trong miệng đã bắt đầu tiết ra mạnh mẽ, chưa nói đến mùi vị, chỉ cần xét về màu sắc thôi thì đĩa thịt này tuyệt đối là thuộc thượng hạng trong số các loại thượng hạng.
Ngay cả em gái phục vụ bên cạnh cũng không khỏi nuốt nước miếng khi ngửi thấy mùi thơm của đĩa thịt sợi, cô ấy cầm đũa bước tới, gắp một miếng thịt sợi lên và nếm thử rồi ngạc nhiên nhìn Diệp Gia: "Ngon quá đi!"
“Con nhóc lừa gạt, hiểu cái gì ngon với không ngon.” Trình Ngộ cười lạnh một tiếng.
“Sao mà không hiểu! Tuy rằng em không biết nấu ăn, nhưng mà em biết ăn đó nha! Đồ ăn ngon hay không tất nhiên là em nếm ra được rồi!”
Là như thế này, người ta coi cái ăn là chân ái, đầu bếp có thể không phải là trời sinh, nhưng thực khách chắc chắn là do trời sinh ra.
“Ông chủ, thế nào rồi? Phần khảo hạch này đánh giá mấy điểm?”
Trình Ngộ bảo em gái phục vụ đi bưng bát cơm lên đây, ăn cùng với thịt heo sợi sốt tỏi, nhai khẩu lớn, ngon lành nói: “Ời, miễn cưỡng cho 70 điểm đi, vừa đẹp xứng đáng với tiền lương 7000 tệ.”
Diệp Gia “xí” một tiếng, nhớ năm đó, tuy là khách sạn năm sao lương một năm một triệu tệ mời Diệp Tắc Phu đến làm mà ông còn từ chối nữa là!
Nếu so sánh, thì 7000 tệ nhỏ nhoi này thực sự không là gì, Diệp Gia xoay người đi vào bếp bắt đầu bận rộn, cô đã quen với việc sắp xếp các nguyên liệu khác nhau đặt tách ra vị trí khác, buổi trưa thì khách rất đông, một mình đầu bếp như cô thì chắc chắn là rất bận rộn, nên bắt buộc phải quen thuộc với vị trí mỗi nguyên liệu, để giảm thiểu thời gian lãng phí và tăng thêm năng suất.
Diệp Gia quá lạc quan rồi, sắp qua nửa buổi trưa rồi mà trong tiệm chỉ lác đác có hai bàn khách, căn bản là không có tình huống khách đến rất đông như cô tưởng tượng, tốt thôi... khách ít cũng được, như vậy thì cô có thể thong dong một chút lúc nấu ăn, để cho món ăn càng thêm đậm vị hơn.
Bàn đầu tiên được Em gái phục vụ bưng ra là bàn có mấy cô cậu học sinh rủ nhau ra ăn cơm, rồi gọi một đĩa cà tím Tứ Xuyên, một đĩa thịt heo lát xào và một phần măng xanh xào.
Cậu bạn nuốt xuống miếng đầu tiên đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm đĩa thịt heo lát xào trước mặt, cậu ta không kìm lòng nổi mà hô lên một tiếng “má” địa phương: “Món thịt heo lát xào này cũng quá toẹt vời rồi! Chính là cái mùi vị này!” Mấy bạn học khác thấy vậy cũng gắp miếng thịt bỏ vào miệng ăn, rồi đều lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ông chủ ơi, quán ăn này đúng là món ăn Tứ Xuyên chính cống!”
Đây là lần đầu mà Trình Ngộ gặp phải khách có phản ứng mạnh như vậy, anh ấy vội vàng từ quầy đi qua, hớn hở nói: “Tất nhiên tất nhiên, tôi là người Tứ Xuyên mà, thế nên quán ăn của chúng tôi chắc chắn là món ăn Tứ Xuyên chính cống, he he.”
Ở sau bếp, Diệp Gia nghe vậy liền trợn tròn mắt, đồ ăn là bà đây nấu thì liên quan mợ gì đến ông chủ chỉ biết ăn không ngồi rồi vậy!
Thức ăn của bàn khách khác cũng đã được bưng ra, mấy người khách nóng lòng không chờ nổi mà gắp ăn, bọn họ không phải là người Tứ Xuyên, nhưng cũng giống bên bàn kia, khen ngợi hết lời.
“Ngon thật đó!”
“Đúng vậy! Lần đần tiên đến quán này ăn, nhìn quán chẳng ra gì mà không ngờ đồ ăn lại ngon đến vậy!”
“Sau này bọn mình tụ tập ăn uống thì tới quán này ăn đi.”
Khóe miệng của Trình Ngộ cười đến độ cong sái hàm luôn rồi: “Nếu mọi người yêu thích thì có thể giới thiệu bạn bè đến đây ăn cơm, tôi vô cùng cảm kích, hôm nay sẽ giảm giá 20% cho quý vị.”
“Không! Đồ ăn ngon như vậy không cần giảm giá! Chúng tôi sẽ giới thiệu với bạn học đến đây ăn! Chúc ông chủ làm ăn phát đạt nha!”
Cô nàng phục vụ nhìn một màn khoa trương trước mắt mà cằm muốn rớt ra ngoài luôn rồi, đến mức này à?
Đến mức này sao?
Là một đầu bếp, điều thích xem nhất tất nhiên là biểu cảm hạnh phúc mà khách hàng thể hiện khi họ thưởng thức món ăn và điều thích nghe nhất cũng là những lời khen ngợi không dứt về món ăn.
Cho đến bây giờ... Cuối cùng cô cũng hiểu rằng niềm đam mê ẩm thực của bố cô, một sự theo đuổi cuồng nhiệt, không chỉ là sự thưởng thức đỉnh cao trên đầu lưỡi, mà hơn thế nữa, nó đến từ việc chia sẻ, chia sẻ những món ngon hiếm có với nhiều người hơn thông qua việc nấu nướng, đây mới là tâm nguyện cả đời của ông ấy!
Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Đánh giá:
Truyện Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh
Story
Chương 38: Chương 20.3: Quán ăn Tri Vị Hiên
10.0/10 từ 10 lượt.