Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 916
Sao sư huynh lại im lặng? Tạ Uyển Oánh thầm nghi hoặc.
“Oánh Oánh, mệt không?”
Sư huynh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất ôn hòa, không có vấn đề gì. Tạ Uyển Oánh tiếp tục trả lời: “Có thầy Khâu trông bệnh nhân cùng em.”
“Anh đã nói với mọi người rồi, để em ngủ thêm một lát.” Đào Trí Kiệt nói: “Vì tối nay em mổ chắc cũng vất vả.”
“Ai cũng vất vả cả, không chỉ một bệnh nhân.” Tạ Uyển Oánh nói.
“Họ không mổ, mổ chính là mệt nhất. Nên giáo sư Nhϊếp cũng rất mệt.”
“Vâng.”
“Không có gì thì ngày mai có bác sĩ Hà đi cùng giáo sư Nhϊếp. Em và giáo sư Nhϊếp nghỉ ngơi cho khỏe. Anh đã nói chuyện với viện trưởng, căn cứ vào tình hình tối nay của mọi người, chắc chắn ngày mai không thể tổ chức buổi nói chuyện sức khỏe được, sẽ để mọi người về bệnh viện trước. Sáng mai anh và bác sĩ Tống sẽ đi máy bay về bệnh viện, đến lúc đó gặp lại ở bệnh viện.”
“Em biết rồi, sư huynh Đào.”
Tiểu sư muội hình như không nghe ra ý khác trong lời anh. Đào Trí Kiệt cúp máy, nghĩ thầm, tật xấu thẳng thắn này thật bó tay, khó trách sư đệ khoa Thần kinh của anh cũng bó tay. Hôm đó anh để cô ngồi cùng Nhϊếp Gia Mẫn là vì có viện trưởng Ngô giám sát nhất cử nhất động của anh, thực ra để anh giao việc đào tạo nhân tài cho khoa khác, sao có thể?
Cúp máy, Tạ Uyển Oánh quay lại phòng bệnh thì bị Khâu Thụy Vân đuổi đi ngủ.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng ngủ không yên, lòng vẫn canh cánh.
5-6 giờ sáng, trong phòng cấp cứu bệnh viện huyện.
Vợ Đại Huy bế con trai đi khám, Đại Huy đứng phía sau.
“Sao con anh lại bị ngã thành ra thế này?” Bác sĩ cấp cứu kiểm tra vết xước trên người bé, theo lệ hỏi han về tình hình bị thương của bệnh nhân.
Vợ Đại Huy chắc chắn không dám nói trước mặt chồng là mình không trông nom cẩn thận, để con bò lên cao bị ngã, hỏi bác sĩ: “Vết thương của con tôi bao giờ thì lành?”
“Vết thương muốn lành cần thời gian. Dù chỉ là vết xước.”
“Liệu có để lại sẹo không?”
“Có để lại sẹo hay không phải xem vết thương lành như thế nào. Có vài chỗ khá sâu. Dù sao thì cũng phải bôi thuốc, đừng để bé gãi vào vết thương, tránh nhiễm trùng. Tối qua sao mọi người không đưa bé đến bệnh viện ngay?” Thấy người nhà lo lắng, bác sĩ cấp cứu thuận miệng hỏi nguyên nhân.
Vợ Đại Huy vội vàng nắm bắt câu hỏi này, đổ lỗi cho bác sĩ tối qua: “Xe cứu thương không chở chúng tôi, bác sĩ đó nói con tôi không sao, chúng tôi đợi mãi mới có xe khác đến!”
Bác sĩ cấp cứu nghe vậy hiểu là tình huống đặc biệt, nói với cô ta: “Có lý do cả đấy.”
“Lý do gì?”
“Có thể xe chở bệnh nhân nặng nguy kịch.”
Vợ Đại Huy làm ầm lên: “Nếu con tôi để lại sẹo, xấu xí thì sao? Anh chịu trách nhiệm sao?”
Việc có để lại sẹo hay không liên quan đến tình trạng vết thương khi bị thương và cơ địa của từng người, đưa đến bệnh viện chủ yếu là để xử lý nhiễm trùng và mất máu. Bác sĩ đã cho thuốc sát trùng sáng sớm mà cô không dùng. Muốn không để lại sẹo thì ngày thường phải trông con cẩn thận hơn. Tuy nhiên, bác sĩ cấp cứu không dám nói những lời này với người nhà bệnh nhân, thấy rõ người ta chỉ muốn tìm người đổ lỗi, trốn tránh trách nhiệm không trông nom con cẩn thận, nên chỉ biết ôm đầu bảo vệ mình, giục cô ta: “Cô đi lấy thuốc đi.”
Vợ Đại Huy bế con ra ngoài nói với chồng: “Anh nghe bác sĩ nói chưa? Ông ấy nói tối qua phải đưa đến bệnh viện ngay.”
Đại Huy ôm đầu.
“Anh còn ngẩn người ra đó làm gì? Đi tìm bác sĩ đó tính sổ. Nếu cô ta cho em gái Văn Quý lên xe cứu thương thì chắc chắn đang ở đó với nhà Văn Quý.” Vợ Đại Huy nói, dù sao cũng đã đổ lỗi rồi.
Đại Huy nắm chặt hai tay đi ra khỏi phòng cấp cứu.
“Oánh Oánh, mệt không?”
Sư huynh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất ôn hòa, không có vấn đề gì. Tạ Uyển Oánh tiếp tục trả lời: “Có thầy Khâu trông bệnh nhân cùng em.”
“Anh đã nói với mọi người rồi, để em ngủ thêm một lát.” Đào Trí Kiệt nói: “Vì tối nay em mổ chắc cũng vất vả.”
“Ai cũng vất vả cả, không chỉ một bệnh nhân.” Tạ Uyển Oánh nói.
“Họ không mổ, mổ chính là mệt nhất. Nên giáo sư Nhϊếp cũng rất mệt.”
“Vâng.”
“Không có gì thì ngày mai có bác sĩ Hà đi cùng giáo sư Nhϊếp. Em và giáo sư Nhϊếp nghỉ ngơi cho khỏe. Anh đã nói chuyện với viện trưởng, căn cứ vào tình hình tối nay của mọi người, chắc chắn ngày mai không thể tổ chức buổi nói chuyện sức khỏe được, sẽ để mọi người về bệnh viện trước. Sáng mai anh và bác sĩ Tống sẽ đi máy bay về bệnh viện, đến lúc đó gặp lại ở bệnh viện.”
“Em biết rồi, sư huynh Đào.”
Tiểu sư muội hình như không nghe ra ý khác trong lời anh. Đào Trí Kiệt cúp máy, nghĩ thầm, tật xấu thẳng thắn này thật bó tay, khó trách sư đệ khoa Thần kinh của anh cũng bó tay. Hôm đó anh để cô ngồi cùng Nhϊếp Gia Mẫn là vì có viện trưởng Ngô giám sát nhất cử nhất động của anh, thực ra để anh giao việc đào tạo nhân tài cho khoa khác, sao có thể?
Cúp máy, Tạ Uyển Oánh quay lại phòng bệnh thì bị Khâu Thụy Vân đuổi đi ngủ.
Mệt mỏi thì mệt mỏi, nhưng ngủ không yên, lòng vẫn canh cánh.
5-6 giờ sáng, trong phòng cấp cứu bệnh viện huyện.
Vợ Đại Huy bế con trai đi khám, Đại Huy đứng phía sau.
“Sao con anh lại bị ngã thành ra thế này?” Bác sĩ cấp cứu kiểm tra vết xước trên người bé, theo lệ hỏi han về tình hình bị thương của bệnh nhân.
Vợ Đại Huy chắc chắn không dám nói trước mặt chồng là mình không trông nom cẩn thận, để con bò lên cao bị ngã, hỏi bác sĩ: “Vết thương của con tôi bao giờ thì lành?”
“Vết thương muốn lành cần thời gian. Dù chỉ là vết xước.”
“Liệu có để lại sẹo không?”
“Có để lại sẹo hay không phải xem vết thương lành như thế nào. Có vài chỗ khá sâu. Dù sao thì cũng phải bôi thuốc, đừng để bé gãi vào vết thương, tránh nhiễm trùng. Tối qua sao mọi người không đưa bé đến bệnh viện ngay?” Thấy người nhà lo lắng, bác sĩ cấp cứu thuận miệng hỏi nguyên nhân.
Vợ Đại Huy vội vàng nắm bắt câu hỏi này, đổ lỗi cho bác sĩ tối qua: “Xe cứu thương không chở chúng tôi, bác sĩ đó nói con tôi không sao, chúng tôi đợi mãi mới có xe khác đến!”
Bác sĩ cấp cứu nghe vậy hiểu là tình huống đặc biệt, nói với cô ta: “Có lý do cả đấy.”
“Lý do gì?”
“Có thể xe chở bệnh nhân nặng nguy kịch.”
Vợ Đại Huy làm ầm lên: “Nếu con tôi để lại sẹo, xấu xí thì sao? Anh chịu trách nhiệm sao?”
Việc có để lại sẹo hay không liên quan đến tình trạng vết thương khi bị thương và cơ địa của từng người, đưa đến bệnh viện chủ yếu là để xử lý nhiễm trùng và mất máu. Bác sĩ đã cho thuốc sát trùng sáng sớm mà cô không dùng. Muốn không để lại sẹo thì ngày thường phải trông con cẩn thận hơn. Tuy nhiên, bác sĩ cấp cứu không dám nói những lời này với người nhà bệnh nhân, thấy rõ người ta chỉ muốn tìm người đổ lỗi, trốn tránh trách nhiệm không trông nom con cẩn thận, nên chỉ biết ôm đầu bảo vệ mình, giục cô ta: “Cô đi lấy thuốc đi.”
Vợ Đại Huy bế con ra ngoài nói với chồng: “Anh nghe bác sĩ nói chưa? Ông ấy nói tối qua phải đưa đến bệnh viện ngay.”
Đại Huy ôm đầu.
“Anh còn ngẩn người ra đó làm gì? Đi tìm bác sĩ đó tính sổ. Nếu cô ta cho em gái Văn Quý lên xe cứu thương thì chắc chắn đang ở đó với nhà Văn Quý.” Vợ Đại Huy nói, dù sao cũng đã đổ lỗi rồi.
Đại Huy nắm chặt hai tay đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 916
10.0/10 từ 47 lượt.
