Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 914
“Chúng tôi không vất vả, thầy mới vất vả!” Giọng bác sĩ Chu có chút phấn khích, tối nay ông đã được theo chân bậc thầy từ thủ đô làm phẫu thuật cấp cứu, sau này có thể khoe khoang với người khác rồi.
Cởϊ áσ mổ và găng tay, tháo khẩu trang, Nhϊếp Gia Mẫn quay đầu lại thấy bốn đồng nghiệp xuất hiện trong phòng mổ, có vẻ hơi bất ngờ: “Mọi người sao lại ở đây?”
Hà Quang Hữu và ba người kia nghe ông hỏi vậy, bỗng nhiên nhận ra vấn đề lớn nghĩ, Họ không thể nói là lo lắng bậc thầy mổ không tốt nên đến xem được.
“Cái này…” Bác sĩ Kim quay lại nhìn ba đồng nghiệp còn lại, phải làm sao bây giờ.
Khương Minh Châu nhìn trần nhà, đang suy nghĩ.
Khâu Thụy Vân nhìn Hà Quang Hữu.
Hà Quang Hữu đang bối rối.
Thấy các tiền bối đến, Tạ Uyển Oánh trên bàn mổ nhanh chóng nghĩ đến cuộc điện thoại lúc trước với các thầy, nói: “Thầy Nhϊếp, thầy Hà và mọi người đang đợi xe đưa bệnh nhân đến đây. Bây giờ chắc công việc cũng gần xong rồi, nên đến báo cáo với thầy.”
Lời tiểu sư muội nói rất đúng. Khương Minh Châu phản ứng lại đầu tiên, phụ họa: “Đúng vậy, là như thế.”
Bác sĩ Kim gãi đầu, không giỏi nói dối trước mặt lãnh đạo.
Hà Quang Hữu và Khâu Thụy Vân thuận theo bậc thang Tạ Uyển Oánh đưa ra, nói: “Có hai bệnh nhân nặng cần xe cứu thương hộ tống, nên vẫn đang ở trong thôn chờ xe.”
“Bây giờ tình hình thế nào?” Nhϊếp Gia Mẫn hỏi, đáy mắt ông ánh lên ý cười, rõ ràng là nghe ra học sinh đang giải vây cho họ.
“Ở phòng cấp cứu. Bác sĩ Chu và bác sĩ Thường đang hỗ trợ cấp cứu.” Hà Quang Hữu nói, đồng thời nhận ra không thể qua mặt được bậc thầy, vừa đi vừa nói nhỏ với Nhϊếp Gia Mẫn: “Giáo sư Nhϊếp, tôi đã nói chuyện với thầy Đào, nhưng hình như trưởng khoa Ngoại của họ không đến.”
Nghe vậy, Nhϊếp Gia Mẫn hiểu, nói: “Ca mổ tối qua cần làm ngay lập tức. Sau khi tình trạng bệnh nhi ổn định vào tối nay, ngày mai tìm cách chuyển đến khoa Ngoại Nhi của bệnh viện chúng ta. Tôi nghe nói tài xế gây tai nạn sẽ chi trả viện phí.”
“Vâng, cảnh sát đã bắt được tài xế gây tai nạn.” Hà Quang Hữu vừa trả lời vừa nghĩ giống Nhϊếp Gia Mẫn và Tạ Uyển Oánh, ít nhất trong thời gian ngắn, viện phí của bệnh nhân này đã có người lo.
Khi đưa bệnh nhi đến phòng bệnh, Tạ Uyển Oánh nghe bác sĩ Chu nói, bệnh viện huyện không có ICU.
“Thầy Nhϊếp.” Tạ Uyển Oánh vội vàng đuổi theo Nhϊếp Gia Mẫn ra khỏi phòng mổ: “Không có giường ICU, để bé nằm phòng bệnh thường một đêm. Tối nay em sẽ trông bé, có việc gì thầy cứ gọi cho em.”
Tự nguyện xin trông bệnh nhân vào ban đêm, đây đúng là biểu hiện của một bác sĩ tốt. Phải biết rằng bây giờ đừng nói bác sĩ, ngay cả sinh viên y khoa cần tích lũy kinh nghiệm lâm sàng cũng ít ai muốn làm vậy.
Vì làm vậy rất vất vả, mệt mỏi. Mệt mỏi, vất vả, không có sức khỏe tốt thì không chịu nổi, nên đa số sinh viên y khoa đành phải từ bỏ, để ngày mai còn đi học, đi làm.
Quay đầu lại, Nhϊếp Gia Mẫn nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, tuy khen ngợi nhưng không đồng ý: “Cần tìm thêm người, không thể để mình cô được.”
“Tối nay tôi sẽ trông bé cùng cô ấy.” Khâu Thụy Vân đi ra từ phía sau Tạ Uyển Oánh, tự nguyện xung phong.
Hà Quang Hữu giúp Nhϊếp Gia Mẫn quyết định, nói: “Thầy Nhϊếp, cứ để hai người họ trực đi.”
Vì vậy, ngoài hai người họ, các bác sĩ khác quay lại nhà khách nghỉ ngơi.
Lúc đi, Khương Minh Châu nhiệt tình hỏi tiểu sư muội: “Sáng mai chị mang bữa sáng đến cho em, em muốn ăn gì?”
Cởϊ áσ mổ và găng tay, tháo khẩu trang, Nhϊếp Gia Mẫn quay đầu lại thấy bốn đồng nghiệp xuất hiện trong phòng mổ, có vẻ hơi bất ngờ: “Mọi người sao lại ở đây?”
“Cái này…” Bác sĩ Kim quay lại nhìn ba đồng nghiệp còn lại, phải làm sao bây giờ.
Khương Minh Châu nhìn trần nhà, đang suy nghĩ.
Khâu Thụy Vân nhìn Hà Quang Hữu.
Hà Quang Hữu đang bối rối.
Thấy các tiền bối đến, Tạ Uyển Oánh trên bàn mổ nhanh chóng nghĩ đến cuộc điện thoại lúc trước với các thầy, nói: “Thầy Nhϊếp, thầy Hà và mọi người đang đợi xe đưa bệnh nhân đến đây. Bây giờ chắc công việc cũng gần xong rồi, nên đến báo cáo với thầy.”
Lời tiểu sư muội nói rất đúng. Khương Minh Châu phản ứng lại đầu tiên, phụ họa: “Đúng vậy, là như thế.”
Bác sĩ Kim gãi đầu, không giỏi nói dối trước mặt lãnh đạo.
Hà Quang Hữu và Khâu Thụy Vân thuận theo bậc thang Tạ Uyển Oánh đưa ra, nói: “Có hai bệnh nhân nặng cần xe cứu thương hộ tống, nên vẫn đang ở trong thôn chờ xe.”
“Bây giờ tình hình thế nào?” Nhϊếp Gia Mẫn hỏi, đáy mắt ông ánh lên ý cười, rõ ràng là nghe ra học sinh đang giải vây cho họ.
“Ở phòng cấp cứu. Bác sĩ Chu và bác sĩ Thường đang hỗ trợ cấp cứu.” Hà Quang Hữu nói, đồng thời nhận ra không thể qua mặt được bậc thầy, vừa đi vừa nói nhỏ với Nhϊếp Gia Mẫn: “Giáo sư Nhϊếp, tôi đã nói chuyện với thầy Đào, nhưng hình như trưởng khoa Ngoại của họ không đến.”
Nghe vậy, Nhϊếp Gia Mẫn hiểu, nói: “Ca mổ tối qua cần làm ngay lập tức. Sau khi tình trạng bệnh nhi ổn định vào tối nay, ngày mai tìm cách chuyển đến khoa Ngoại Nhi của bệnh viện chúng ta. Tôi nghe nói tài xế gây tai nạn sẽ chi trả viện phí.”
“Vâng, cảnh sát đã bắt được tài xế gây tai nạn.” Hà Quang Hữu vừa trả lời vừa nghĩ giống Nhϊếp Gia Mẫn và Tạ Uyển Oánh, ít nhất trong thời gian ngắn, viện phí của bệnh nhân này đã có người lo.
Khi đưa bệnh nhi đến phòng bệnh, Tạ Uyển Oánh nghe bác sĩ Chu nói, bệnh viện huyện không có ICU.
Tự nguyện xin trông bệnh nhân vào ban đêm, đây đúng là biểu hiện của một bác sĩ tốt. Phải biết rằng bây giờ đừng nói bác sĩ, ngay cả sinh viên y khoa cần tích lũy kinh nghiệm lâm sàng cũng ít ai muốn làm vậy.
Vì làm vậy rất vất vả, mệt mỏi. Mệt mỏi, vất vả, không có sức khỏe tốt thì không chịu nổi, nên đa số sinh viên y khoa đành phải từ bỏ, để ngày mai còn đi học, đi làm.
Quay đầu lại, Nhϊếp Gia Mẫn nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, tuy khen ngợi nhưng không đồng ý: “Cần tìm thêm người, không thể để mình cô được.”
“Tối nay tôi sẽ trông bé cùng cô ấy.” Khâu Thụy Vân đi ra từ phía sau Tạ Uyển Oánh, tự nguyện xung phong.
Hà Quang Hữu giúp Nhϊếp Gia Mẫn quyết định, nói: “Thầy Nhϊếp, cứ để hai người họ trực đi.”
Vì vậy, ngoài hai người họ, các bác sĩ khác quay lại nhà khách nghỉ ngơi.
Lúc đi, Khương Minh Châu nhiệt tình hỏi tiểu sư muội: “Sáng mai chị mang bữa sáng đến cho em, em muốn ăn gì?”
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 914
10.0/10 từ 47 lượt.
