Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 906
“Vâng.” Tạ Uyển Oánh nhận lệnh.
“Chúng tôi muốn đi giúp cô bây giờ cũng không kịp, vẫn đang đợi xe đến.” Hà Quang Hữu cau mày nói.
Trời mưa gọi xe rất khó, tuy mọi người vẫn đang tìm cách liên lạc xe. Chủ yếu là toàn bệnh nhân, đặc biệt bệnh nhân nặng thì tốt nhất nên dùng xe cứu thương.
Bây giờ chỉ có mình cô giao tiếp, sợ sẽ gây khó khăn cho Nhϊếp Gia Mẫn mạo hiểm phẫu thuật cho bệnh nhân nặng nguy kịch, khiến họ lo lắng.
“Mọi người làm gì để cô ấy ở đó một mình?”
Tạ Uyển Oánh nghe thấy giọng sư huynh Chu Hội Thương từ điện thoại.
Chu Hội Thương đang chỉ trích Khâu Thụy Vân và Thường Gia Vĩ.
“Không phải mọi người bảo chúng tôi đến giúp sao?” Khâu Thụy Vân lầu bầu.
“Họ gọi tôi chứ có gọi mọi người đâu?” Chu Hội Thương nhớ lại tình hình lúc đó phản bác.
“Cậu hỏi kỹ họ xem, ngoài cậu ra họ có gọi chúng tôi không?” Thường Gia Vĩ chỉ thực tập sinh lúc đó gọi người.
Đái Nam Huy cúi đầu không dám lên tiếng. Lúc đó anh ta đi theo thầy đến đây, thấy nhiều người bị thương nên hoảng sợ, Khương Minh Châu bảo anh ta đi gọi người, anh ta đương nhiên nghĩ gọi càng đông càng tốt.
Đúng là có không ít người bị thương, nhưng chắc chắn không phải ai cũng bị thương nặng, hơn nữa bác sĩ ở đây cũng không ít.
“Không sao không sao.” Bác sĩ Kim trấn an mọi người: “Tạ Uyển Oánh, tôi biết cô ấy, mọi người cũng đã xem thao tác của cô ấy, biết cô ấy rất giỏi, lại đi theo bậc thầy, chắc không vấn đề gì.”
“Anh không nhận ra vấn đề hiện tại ở đâu à. Cô ấy thân với Nhϊếp Gia Mẫn sao? Nhϊếp Gia Mẫn nói gì cô ấy có thật sự hiểu hết không?” Chu Hội Thương nói: “Bản thân ông ấy nói tiếng phổ thông đến mức nào, ai cũng khó mà nói. Đây là đi mổ. Cô ấy chưa từng mổ cho trẻ sơ sinh, nếu không hiểu ông ấy nói gì cũng không biết phải làm sao, lỡ có vấn đề thì làm thế nào.”
“Cậu có thể đừng gây hoang mang không!” Khương Minh Châu không chịu nổi, hét lên bảo anh ta im miệng, dù sao người ở đầu dây bên kia cũng có thể nghe thấy.
Hà Quang Hữu vội vàng cúp máy: “Thầy Đào gọi đến, tôi nói chuyện với thầy ấy rồi nói lại với cô.”
Cuộc trò chuyện với tiền bối bị cắt ngang, Tạ Uyển Oánh cầm điện thoại, suy tư điều gì đó.
Bác sĩ Chu đi phía trước đẩy cửa phòng mổ, đến cửa thì thấy người nhà.
Mẹ Văn Quý bị gãy xương, đang ở phòng cấp cứu chờ bác sĩ khoa Chỉnh hình đến khám. Chỉ có Văn Quý sau khi biết tin em gái phải mổ đã cùng cán bộ thôn đến cửa phòng mổ gặp bác sĩ.
“Ai ký tên?” Bác sĩ Chu hỏi, nhìn Văn Quý đánh giá tuổi tác: “Bé này chưa thành niên, ký được tên sao?”
“Nó là anh trai bé. Không sao, để nó nghe ở đây. Chúng tôi giúp nó ký. Bà nội bé đã dặn dò rồi.” Cán bộ thôn nói.
Bác sĩ Chu lấy giấy cam kết phẫu thuật ra giải thích cho người nhà: “Phẫu thuật chắc chắn có nhiều rủi ro. Bác sĩ nào cũng không dám đảm bảo phẫu thuật thành công 100%. Trường hợp vỡ lách của em gái cháu khá nghiêm trọng, có thể phải cắt bỏ trong quá trình phẫu thuật để bảo toàn tính mạng.”
Lời bác sĩ là ý gì? Nói em gái hai tuổi của cậu ấy sẽ ra sao? Không có lách thì sao? Văn Quý nghe xong mặt mày tái mét, hoảng sợ, cho đến khi thấy Tạ Uyển Oánh đi ra, vội vàng gọi: “Bác sĩ chị ơi…”
Tạ Uyển Oánh bước đến, an ủi cậu bé trước: “Cháu là người anh trai tốt.”
Văn Quý được khen, mặt hơi ửng đỏ.
Bác sĩ Chu nhìn Tạ Uyển Oánh nghĩ, Cô khen người nhà bệnh nhân làm gì? Lúc này bác sĩ nên phân định ranh giới với người nhà, sau này có tranh chấp phẫu thuật mới không bị người nhà làm phiền.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
