Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 880
“Cần đến bệnh viện sao?” Ông nội cậu bé nghe xong vội xua tay: “Thôi, tôi cõng nó đến trạm y tế.”
Trưởng thôn Lý giữ ông lại: “Ông phải nghe bác sĩ Quốc Hiệp. Chẳng lẽ ông không muốn mạng sống của cháu mình sao?”
“Ai nói tôi không cần mạng sống của nó? Vấn đề là tôi không hiểu họ nói gì. Đau răng mà nói thành chuyện lớn vậy.” Ông nội cậu bé gần như nói bác sĩ đang lừa gạt tiền bạc.
“Họ đến khám từ thiện hôm nay, không lấy đồng nào, lừa ông làm gì?”
Trưởng thôn Lý nói đỡ cho các bác sĩ, nói chuyện phải có lý lẽ.
Chuyện này, đáng thương nhất vẫn là bệnh nhân. Đặc biệt là bệnh nhi như vậy, về kinh tế, cuộc sống chỉ có thể dựa vào cha mẹ, sinh tử không nằm trong tay bác sĩ mà nằm trong tay người lớn.
Ông nội cậu bé ngồi xổm xuống đất, lục túi định lấy thuốc lá ra hút. Con trai, con dâu đi làm ăn xa, mấy đứa cháu để ông nuôi, tiền bố mẹ chúng gửi về không đủ cho cháu đi viện.
“Để bố mẹ nó gửi tiền về, tôi giúp ông liên lạc với họ.” Là cán bộ thôn, trưởng thôn Lý khá hiểu tâm lý của những người dân này, vỗ vai ông cụ nói.
Cán bộ thôn vào văn phòng gọi điện, ông nội cậu bé bỗng đứng dậy, như muốn chạy đi đâu đó.
“Này, ông đi đâu…” Khương Minh Châu lo lắng đứng dậy gọi.
Thật sự lo người nhà bệnh nhi bỏ mặc cậu bé ở đây. Chuyện này hay xảy ra, bỏ ở bệnh viện, bỏ ở cổng trung tâm xã hội là nhiều nhất. Những người nhà này không sợ bệnh viện hoặc trung tâm xã hội không nhận, biết chắc bác sĩ mềm lòng. Đợi con cái được chữa khỏi miễn phí thì đến đón về.
Ông nội cậu bé nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ thì càng bước nhanh hơn. Không một ai trong đám dân làng dám ngăn lại. Chỉ còn trưởng thôn Lý dẫn cán bộ đuổi theo, quay lại không quên trấn an bác sĩ: “Không sao, không sao, chúng tôi biết nhà ông ấy ở đâu.”
Nhà bệnh nhân ở đâu thì có liên quan gì. Khương Minh Châu tức giận dậm chân, rõ ràng những người nhà này máu lạnh đến mức nào, gia đình như vậy thường có nhiều hơn một đứa con, nên với họ, mất một đứa cũng không sao. Nói với loại người này, e là họ sẽ lật bàn với cảnh sát, bác sĩ, nói tôi nghèo không có tiền, mạng sống con tôi các người muốn làm gì thì làm.
Trường hợp cô sư muội cứu bé gái Mã Vân Lị trước đây là ví dụ điển hình, đến nay, cảnh sát đến nhà tìm người cũng không giải quyết được vấn đề.
Loại người già này, cảnh sát càng không thể bắt giữ, bắt ông cụ thì mấy đứa cháu ở nhà ai chăm sóc.
“Giáo sư Nhϊếp, tiêm kháng sinh cho cậu bé trước.” Tạ Uyển Oánh đề nghị.
Mọi người quay lại nhìn, không ngờ cô lại bình tĩnh hơn các tiền bối.
Diêu Khiết lên tiếng: “Không có kháng sinh.”
Đi khám từ thiện sao mang theo kháng sinh được. Khám từ thiện chỉ một, hai ngày. Kháng sinh một liệu trình phải mất mấy ngày, kê kháng sinh cho bệnh nhân mà không hoàn thành liệu trình thì cũng vô ích. Bệnh nhân cần điều trị kháng sinh chỉ có thể nhờ người nhà tích cực đưa đến bệnh viện.
“Chúng ta có thể liên hệ trạm y tế, trạm y tế chắc là có kháng sinh. Tình trạng chân chúng ta xử lý trước cho bé.” Tạ Uyển Oánh nói từng câu từng chữ rất bình tĩnh, cuối cùng bổ sung: “Em tin vào trí tuệ của trưởng thôn Lý và Ủy ban nhân dân xã.”
Bác sĩ lâm sàng tuyến đầu không giống hậu cần, phải trực tiếp đối mặt với vấn đề xã hội, nhưng chỉ dựa vào sức mình thì chắc chắn không giải quyết được, cần phải dựa vào mọi người, dựa vào xã hội. Đây là điều cô rút ra được từ sự việc của Mã Vân Lị trước đây. Phải tin tưởng trên đời còn nhiều người tốt.
Trưởng thôn Lý giữ ông lại: “Ông phải nghe bác sĩ Quốc Hiệp. Chẳng lẽ ông không muốn mạng sống của cháu mình sao?”
“Họ đến khám từ thiện hôm nay, không lấy đồng nào, lừa ông làm gì?”
Trưởng thôn Lý nói đỡ cho các bác sĩ, nói chuyện phải có lý lẽ.
Chuyện này, đáng thương nhất vẫn là bệnh nhân. Đặc biệt là bệnh nhi như vậy, về kinh tế, cuộc sống chỉ có thể dựa vào cha mẹ, sinh tử không nằm trong tay bác sĩ mà nằm trong tay người lớn.
Ông nội cậu bé ngồi xổm xuống đất, lục túi định lấy thuốc lá ra hút. Con trai, con dâu đi làm ăn xa, mấy đứa cháu để ông nuôi, tiền bố mẹ chúng gửi về không đủ cho cháu đi viện.
“Để bố mẹ nó gửi tiền về, tôi giúp ông liên lạc với họ.” Là cán bộ thôn, trưởng thôn Lý khá hiểu tâm lý của những người dân này, vỗ vai ông cụ nói.
Cán bộ thôn vào văn phòng gọi điện, ông nội cậu bé bỗng đứng dậy, như muốn chạy đi đâu đó.
“Này, ông đi đâu…” Khương Minh Châu lo lắng đứng dậy gọi.
Thật sự lo người nhà bệnh nhi bỏ mặc cậu bé ở đây. Chuyện này hay xảy ra, bỏ ở bệnh viện, bỏ ở cổng trung tâm xã hội là nhiều nhất. Những người nhà này không sợ bệnh viện hoặc trung tâm xã hội không nhận, biết chắc bác sĩ mềm lòng. Đợi con cái được chữa khỏi miễn phí thì đến đón về.
Ông nội cậu bé nghe thấy tiếng gọi của bác sĩ thì càng bước nhanh hơn. Không một ai trong đám dân làng dám ngăn lại. Chỉ còn trưởng thôn Lý dẫn cán bộ đuổi theo, quay lại không quên trấn an bác sĩ: “Không sao, không sao, chúng tôi biết nhà ông ấy ở đâu.”
Nhà bệnh nhân ở đâu thì có liên quan gì. Khương Minh Châu tức giận dậm chân, rõ ràng những người nhà này máu lạnh đến mức nào, gia đình như vậy thường có nhiều hơn một đứa con, nên với họ, mất một đứa cũng không sao. Nói với loại người này, e là họ sẽ lật bàn với cảnh sát, bác sĩ, nói tôi nghèo không có tiền, mạng sống con tôi các người muốn làm gì thì làm.
Trường hợp cô sư muội cứu bé gái Mã Vân Lị trước đây là ví dụ điển hình, đến nay, cảnh sát đến nhà tìm người cũng không giải quyết được vấn đề.
Loại người già này, cảnh sát càng không thể bắt giữ, bắt ông cụ thì mấy đứa cháu ở nhà ai chăm sóc.
“Giáo sư Nhϊếp, tiêm kháng sinh cho cậu bé trước.” Tạ Uyển Oánh đề nghị.
Mọi người quay lại nhìn, không ngờ cô lại bình tĩnh hơn các tiền bối.
Diêu Khiết lên tiếng: “Không có kháng sinh.”
Đi khám từ thiện sao mang theo kháng sinh được. Khám từ thiện chỉ một, hai ngày. Kháng sinh một liệu trình phải mất mấy ngày, kê kháng sinh cho bệnh nhân mà không hoàn thành liệu trình thì cũng vô ích. Bệnh nhân cần điều trị kháng sinh chỉ có thể nhờ người nhà tích cực đưa đến bệnh viện.
“Chúng ta có thể liên hệ trạm y tế, trạm y tế chắc là có kháng sinh. Tình trạng chân chúng ta xử lý trước cho bé.” Tạ Uyển Oánh nói từng câu từng chữ rất bình tĩnh, cuối cùng bổ sung: “Em tin vào trí tuệ của trưởng thôn Lý và Ủy ban nhân dân xã.”
Bác sĩ lâm sàng tuyến đầu không giống hậu cần, phải trực tiếp đối mặt với vấn đề xã hội, nhưng chỉ dựa vào sức mình thì chắc chắn không giải quyết được, cần phải dựa vào mọi người, dựa vào xã hội. Đây là điều cô rút ra được từ sự việc của Mã Vân Lị trước đây. Phải tin tưởng trên đời còn nhiều người tốt.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 880
10.0/10 từ 47 lượt.
