Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 827
Tào Dũng cảm thấy áp lực chưa từng có, chắc sau lưng đã đổ mồ hôi, không chịu nổi ánh mắt dò xét của cô.
“Là như vậy sao?” Tạ Uyển Oánh áy náy nói. Có lẽ lúc cô ngất xỉu không biết Tào sư huynh đã bị thương ở vai vì cô, nên khi cô nói chuyện vai của Tào sư huynh, tất cả các giáo viên đều chẩn đoán ra lúc đó cô bất tỉnh.
Tào Dũng quay đầu lại, nói với cô: “Chuyện này không liên quan đến em.”
“Sư huynh, anh có chụp X-quang không?”
“Chỉ bị xước da thôi, em đừng lo.”
“Để em xem.”
Tào Dũng cười lộ hai lúm đồng tiền, lại xoa đầu cô: “Anh thật sự không sao.”
Bị Tào sư huynh xoa đầu, Tạ Uyển Oánh nhận ra mình đã phạm “sai lầm” giống Hoàng sư huynh. Cũng đúng, sao có thể nói trước mặt mọi người là muốn xem vai Tào sư huynh, bảo Tào sư huynh cởϊ qυầи áo.
Đêm nay chắc chắn phải ở lại bệnh viện. Tạ Uyển Oánh nghĩ tại sao câu nói đó của Thầy Đàm lại kéo cô về ký ức kiếp trước, rất có thể có ai đó đã nói với cô câu nói tương tự ở kiếp trước. Là ai vậy?
Rất có thể là một bác sĩ giống Thầy Đàm trong trường hợp tương tự đã nói câu “Em có sao không”, nếu không thì sẽ không kích động đến ký ức của cô.
•
Sáng nào khu vực điều trị của bệnh viện cũng rất bận rộn. Y tá trực đêm phải lấy máu cho bệnh nhân và làm các công việc điều dưỡng khác vào sáng sớm, có thể nghe thấy tiếng bánh xe đẩy lạch cạch trên gạch men ở hành lang từ rất sớm, người qua kẻ lại. Trừ khi ngủ rất ngon, nếu không thì bị đánh thức rất sớm là chuyện bình thường.
Bị sư huynh và các giáo viên giữ lại ngủ thêm một đêm ở khoa Ngoại Thần kinh. Tạ Uyển Oánh tự dậy rửa mặt, chuẩn bị đến ICU.
Hoàng Chí Lỗi trực đêm gõ cửa, thấy cô tỉnh dậy liền nói: “Đợi chút nữa ăn sáng cùng Tào sư huynh.”
Đêm qua muộn quá, Tào Dũng cũng ngủ lại phòng trực. Những người biết ơn đều biết anh ở lại vì ai.
Bữa sáng được mang đến, Tạ Uyển Oánh đến văn phòng Tào sư huynh ăn cơm.
Quen thuộc rồi, cô rất quen thuộc với văn phòng của sư huynh. Trong lúc hai sư huynh bận việc khác, cô đã đun nước sôi. Thói quen của các sư huynh là buổi sáng ngoài ăn sáng còn phải uống thêm thứ gì đó để tỉnh táo.
“Đêm qua anh đến ICU hai lần, sáng nay hơn 5 giờ lại đi xem một lần nữa. Cơ bản là đã tỉnh.” Hoàng Chí Lỗi vừa báo cáo ca đêm vừa bước vào cửa văn phòng cùng Tào Dũng.
Hoàng sư huynh nói là tình hình của bạn thân, Tạ Uyển Oánh quay lại hỏi: “Em có thể đến thăm cô ấy không?”
“Ăn sáng xong rồi cùng đi.” Biết cô không nhịn được, Tào Dũng gật đầu.
Ba người ngồi xuống ăn sáng cùng nhau. Một lúc sau, lớp trưởng đến.
Nhạc Văn Đồng gõ cửa văn phòng bước vào.
“Ăn sáng chưa?” Hoàng Chí Lỗi hỏi thực tập sinh.
“Rồi ạ.” Nhạc Văn Đồng nói, đứng bên cạnh đợi xem hôm nay có nhiệm vụ gì không.
“Hôm nay chắc không có việc gì. Em đến phòng bệnh xem một vài bệnh nhân của nhóm chúng ta.” Hoàng Chí Lỗi phân công nhiệm vụ cho cậu.
Nhận được mệnh lệnh, Nhạc Văn Đồng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi không quên nhìn bạn học cùng lớp.
Không có việc gì. Tạ Uyển Oánh vẫy tay với lớp trưởng.
Tào Dũng nhìn biểu hiện của cô, quan sát cử chỉ của cô, cẩn thận xác định lại xem đêm qua đầu cô có bị sao không.
“Tào sư huynh, tay anh sao rồi?” Tạ Uyển Oánh cũng đang quan sát vết thương của sư huynh.
“Da cũng không bị trầy xước, thịt ở đây của anh dày mà.” Tào Dũng nói.
Tạ Uyển Oánh thầm nghĩ, có nên đưa tay sờ vai Tào sư huynh xem có dày thật không cho yên tâm.
“Là như vậy sao?” Tạ Uyển Oánh áy náy nói. Có lẽ lúc cô ngất xỉu không biết Tào sư huynh đã bị thương ở vai vì cô, nên khi cô nói chuyện vai của Tào sư huynh, tất cả các giáo viên đều chẩn đoán ra lúc đó cô bất tỉnh.
Tào Dũng quay đầu lại, nói với cô: “Chuyện này không liên quan đến em.”
“Sư huynh, anh có chụp X-quang không?”
“Chỉ bị xước da thôi, em đừng lo.”
“Để em xem.”
Tào Dũng cười lộ hai lúm đồng tiền, lại xoa đầu cô: “Anh thật sự không sao.”
Bị Tào sư huynh xoa đầu, Tạ Uyển Oánh nhận ra mình đã phạm “sai lầm” giống Hoàng sư huynh. Cũng đúng, sao có thể nói trước mặt mọi người là muốn xem vai Tào sư huynh, bảo Tào sư huynh cởϊ qυầи áo.
Đêm nay chắc chắn phải ở lại bệnh viện. Tạ Uyển Oánh nghĩ tại sao câu nói đó của Thầy Đàm lại kéo cô về ký ức kiếp trước, rất có thể có ai đó đã nói với cô câu nói tương tự ở kiếp trước. Là ai vậy?
Rất có thể là một bác sĩ giống Thầy Đàm trong trường hợp tương tự đã nói câu “Em có sao không”, nếu không thì sẽ không kích động đến ký ức của cô.
•
Sáng nào khu vực điều trị của bệnh viện cũng rất bận rộn. Y tá trực đêm phải lấy máu cho bệnh nhân và làm các công việc điều dưỡng khác vào sáng sớm, có thể nghe thấy tiếng bánh xe đẩy lạch cạch trên gạch men ở hành lang từ rất sớm, người qua kẻ lại. Trừ khi ngủ rất ngon, nếu không thì bị đánh thức rất sớm là chuyện bình thường.
Bị sư huynh và các giáo viên giữ lại ngủ thêm một đêm ở khoa Ngoại Thần kinh. Tạ Uyển Oánh tự dậy rửa mặt, chuẩn bị đến ICU.
Hoàng Chí Lỗi trực đêm gõ cửa, thấy cô tỉnh dậy liền nói: “Đợi chút nữa ăn sáng cùng Tào sư huynh.”
Đêm qua muộn quá, Tào Dũng cũng ngủ lại phòng trực. Những người biết ơn đều biết anh ở lại vì ai.
Bữa sáng được mang đến, Tạ Uyển Oánh đến văn phòng Tào sư huynh ăn cơm.
Quen thuộc rồi, cô rất quen thuộc với văn phòng của sư huynh. Trong lúc hai sư huynh bận việc khác, cô đã đun nước sôi. Thói quen của các sư huynh là buổi sáng ngoài ăn sáng còn phải uống thêm thứ gì đó để tỉnh táo.
“Đêm qua anh đến ICU hai lần, sáng nay hơn 5 giờ lại đi xem một lần nữa. Cơ bản là đã tỉnh.” Hoàng Chí Lỗi vừa báo cáo ca đêm vừa bước vào cửa văn phòng cùng Tào Dũng.
Hoàng sư huynh nói là tình hình của bạn thân, Tạ Uyển Oánh quay lại hỏi: “Em có thể đến thăm cô ấy không?”
“Ăn sáng xong rồi cùng đi.” Biết cô không nhịn được, Tào Dũng gật đầu.
Nhạc Văn Đồng gõ cửa văn phòng bước vào.
“Ăn sáng chưa?” Hoàng Chí Lỗi hỏi thực tập sinh.
“Rồi ạ.” Nhạc Văn Đồng nói, đứng bên cạnh đợi xem hôm nay có nhiệm vụ gì không.
“Hôm nay chắc không có việc gì. Em đến phòng bệnh xem một vài bệnh nhân của nhóm chúng ta.” Hoàng Chí Lỗi phân công nhiệm vụ cho cậu.
Nhận được mệnh lệnh, Nhạc Văn Đồng xoay người đi ra ngoài, trước khi đi không quên nhìn bạn học cùng lớp.
Không có việc gì. Tạ Uyển Oánh vẫy tay với lớp trưởng.
Tào Dũng nhìn biểu hiện của cô, quan sát cử chỉ của cô, cẩn thận xác định lại xem đêm qua đầu cô có bị sao không.
“Tào sư huynh, tay anh sao rồi?” Tạ Uyển Oánh cũng đang quan sát vết thương của sư huynh.
“Da cũng không bị trầy xước, thịt ở đây của anh dày mà.” Tào Dũng nói.
Tạ Uyển Oánh thầm nghĩ, có nên đưa tay sờ vai Tào sư huynh xem có dày thật không cho yên tâm.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 827
10.0/10 từ 47 lượt.
