Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 755
"Vậy được, bây giờ tôi nói cho ông biết, ông nghe rõ. Tình trạng của cháu bé rất nghiêm trọng, cần phải vào trong nằm thở oxy. Tôi sẽ tìm cho cháu bé một giường. Sắp xếp làm kiểm tra. Nếu có giường trống ở phòng bệnh, lập tức chuyển cháu bé vào nằm viện." Bác sĩ Lâm không nói nhiều với người nhà bệnh nhân.
Ba của Lị Lị nghe xong liền sốt ruột, giữ tay bác sĩ: “Chúng tôi không nằm viện. Ông kê cho cháu nó thuốc chống nôn, để cháu nó không nôn nữa, để cháu nó có thể đi học là được rồi."
"Bệnh này của cháu bé tuyệt đối không phải chuyện một hai ngày. Ông đưa cháu bé đến bệnh viện là muốn làm gì?" Bác sĩ Lâm nói thẳng với người nhà bệnh nhân.
Tên này, tưởng như vậy là có thể lừa được bác sĩ sao?
Bệnh van tim, không phải nhồi máu cơ tim cấp, không phải đột ngột, đến mức độ nghiêm trọng cần có thời gian nhất định. Bệnh tình của bé gái không nhẹ, hoàn toàn có khả năng đã điều trị ở bệnh viện khác. Người nhà không thể không biết bệnh nhân bị bệnh gì. Trừ khi, người nhà bệnh nhân không cho bệnh nhân làm kiểm tra. Bệnh nhân là trẻ vị thành niên, muốn làm kiểm tra chỉ có thể do người nhà đồng ý.
Bị bác sĩ vạch trần, ba của Lị Lị tức giận: “Lời nào cũng là bác sĩ các cô nói, lúc thì nói cháu nó không nghiêm trọng lúc thì nói nghiêm trọng, tôi biết làm sao bây giờ?"
"Tôi chỉ hỏi ông một câu, nếu cháu nó không nằm viện sẽ chết, ông có cho cháu nó nằm viện không?" Bác sĩ Lâm nói.
Miệng ba của Lị Lị run run hai cái: “Tôi, tôi cần gọi điện về nhà hỏi."
Hỏi người nhà? Không phải ông ta là ba sao?
"Nào biết bệnh viện các cô có lừa tôi không, nằm viện tốn tiền." Ba của Lị Lị hùng hổ muốn gọi điện thoại.
Bác sĩ bệnh viện Quốc Hiệp sao cần lừa bệnh nhân nằm viện. Rõ ràng là người nhà bệnh nhân này không muốn chữa trị cho con gái.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời mỗi ngày đều diễn ra ở bệnh viện. Nhân viên y tế trông có vẻ thờ ơ là vì xem nhiều rồi, đến mức không còn lời nào để nói. Bệnh nhân muốn chữa bệnh muốn sống, người nhà lại không muốn bỏ tiền, nếu bản thân bệnh nhân không có khả năng kinh tế để chữa bệnh, cuối cùng, đa số bệnh nhân loại này chỉ có thể bỏ mạng mà không được điều trị. Có người nhà sẽ quay lại đổ lỗi cho bác sĩ. Ba của Lị Lị này không loại trừ là nghĩ như vậy, nên mới nhất quyết nói là bác sĩ ở đây khám nói bệnh nhân không nghiêm trọng.
Thấy ba đứa trẻ này không đáng tin, Tạ Uyển Oánh ghé miệng vào tai bé gái hỏi: “Mẹ cháu đâu?"
Ba của Lị Lị nghe thấy, quay lại trừng con gái, nói với hai bác sĩ: “Đừng nghe cháu nó nói bậy, cháu nó có mẹ."
Một người nói mình không có mẹ, một người nhất quyết nói con gái mình có mẹ.
"Thật đấy, tôi gọi mẹ cháu đến." Ba của Lị Lị gọi điện cho vợ.
Chuyện kỳ lạ, Tạ Uyển Oánh tiếp tục ghé vào tai bé gái nhỏ giọng nói: “Cháu có thể kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra không."
Mã Vân Lị quay đầu, cố gắng nhìn vị bác sĩ trước mặt, trong mắt có chút không tin tưởng, không tin có người dường như muốn chủ động giúp cô bé làm gì đó. Những người khác chỉ cần biết người này là ba cô bé, đều không dám quản chuyện của cô bé.
"Không sao, cháu cứ nói, cô sẽ không nói ra ngoài." Tạ Uyển Oánh đảm bảo với bé gái.
"Mẹ kế." Mã Vân Lị khó khăn nói ra hai chữ này, tay nắm chặt quần áo trước ngực, cơ thể như đang run rẩy nhẹ.
Vừa đỡ bé gái, Tạ Uyển Oánh lặng lẽ kéo áo giáo phục sau lưng bé gái ra, dưới ánh mặt trời cô nhìn thấy hai vết bầm tím trên da lưng bệnh nhân, nhíu chặt mày. Quay đầu lại, cô nhẹ nhàng gọi: “Bác sĩ Lâm."
Ba của Lị Lị nghe xong liền sốt ruột, giữ tay bác sĩ: “Chúng tôi không nằm viện. Ông kê cho cháu nó thuốc chống nôn, để cháu nó không nôn nữa, để cháu nó có thể đi học là được rồi."
Tên này, tưởng như vậy là có thể lừa được bác sĩ sao?
Bệnh van tim, không phải nhồi máu cơ tim cấp, không phải đột ngột, đến mức độ nghiêm trọng cần có thời gian nhất định. Bệnh tình của bé gái không nhẹ, hoàn toàn có khả năng đã điều trị ở bệnh viện khác. Người nhà không thể không biết bệnh nhân bị bệnh gì. Trừ khi, người nhà bệnh nhân không cho bệnh nhân làm kiểm tra. Bệnh nhân là trẻ vị thành niên, muốn làm kiểm tra chỉ có thể do người nhà đồng ý.
Bị bác sĩ vạch trần, ba của Lị Lị tức giận: “Lời nào cũng là bác sĩ các cô nói, lúc thì nói cháu nó không nghiêm trọng lúc thì nói nghiêm trọng, tôi biết làm sao bây giờ?"
"Tôi chỉ hỏi ông một câu, nếu cháu nó không nằm viện sẽ chết, ông có cho cháu nó nằm viện không?" Bác sĩ Lâm nói.
Miệng ba của Lị Lị run run hai cái: “Tôi, tôi cần gọi điện về nhà hỏi."
Hỏi người nhà? Không phải ông ta là ba sao?
"Nào biết bệnh viện các cô có lừa tôi không, nằm viện tốn tiền." Ba của Lị Lị hùng hổ muốn gọi điện thoại.
Bác sĩ bệnh viện Quốc Hiệp sao cần lừa bệnh nhân nằm viện. Rõ ràng là người nhà bệnh nhân này không muốn chữa trị cho con gái.
Chuyện tàn nhẫn nhất trên đời mỗi ngày đều diễn ra ở bệnh viện. Nhân viên y tế trông có vẻ thờ ơ là vì xem nhiều rồi, đến mức không còn lời nào để nói. Bệnh nhân muốn chữa bệnh muốn sống, người nhà lại không muốn bỏ tiền, nếu bản thân bệnh nhân không có khả năng kinh tế để chữa bệnh, cuối cùng, đa số bệnh nhân loại này chỉ có thể bỏ mạng mà không được điều trị. Có người nhà sẽ quay lại đổ lỗi cho bác sĩ. Ba của Lị Lị này không loại trừ là nghĩ như vậy, nên mới nhất quyết nói là bác sĩ ở đây khám nói bệnh nhân không nghiêm trọng.
Thấy ba đứa trẻ này không đáng tin, Tạ Uyển Oánh ghé miệng vào tai bé gái hỏi: “Mẹ cháu đâu?"
Một người nói mình không có mẹ, một người nhất quyết nói con gái mình có mẹ.
"Thật đấy, tôi gọi mẹ cháu đến." Ba của Lị Lị gọi điện cho vợ.
Chuyện kỳ lạ, Tạ Uyển Oánh tiếp tục ghé vào tai bé gái nhỏ giọng nói: “Cháu có thể kể cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra không."
Mã Vân Lị quay đầu, cố gắng nhìn vị bác sĩ trước mặt, trong mắt có chút không tin tưởng, không tin có người dường như muốn chủ động giúp cô bé làm gì đó. Những người khác chỉ cần biết người này là ba cô bé, đều không dám quản chuyện của cô bé.
"Không sao, cháu cứ nói, cô sẽ không nói ra ngoài." Tạ Uyển Oánh đảm bảo với bé gái.
"Mẹ kế." Mã Vân Lị khó khăn nói ra hai chữ này, tay nắm chặt quần áo trước ngực, cơ thể như đang run rẩy nhẹ.
Vừa đỡ bé gái, Tạ Uyển Oánh lặng lẽ kéo áo giáo phục sau lưng bé gái ra, dưới ánh mặt trời cô nhìn thấy hai vết bầm tím trên da lưng bệnh nhân, nhíu chặt mày. Quay đầu lại, cô nhẹ nhàng gọi: “Bác sĩ Lâm."
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 755
10.0/10 từ 47 lượt.
