Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 593
“Họ nói cô tiếp nhận khám.” Chủ nhiệm Mã nói.
Bác sĩ Diệp chối bay chối biến: “Tôi không tiếp nhận khám, không hề viết y lệnh.”
“Cô còn chối cãi? Cô không viết y lệnh sao có thể để học trò mình đi rạch tĩnh mạch?”
Bị cấp trên nói, bác sĩ Diệp ấm ức: “Bác sĩ Thái là người của ICU, tôi tin anh ấy làm được, là bảo anh ấy giúp y tá lúc vội. Chủ nhiệm Mã, có phải cô sinh viên y khoa kia tố cáo không? Ông phải biết là cô ta đến cấp cứu gây rối.”
“Người ta không sai, bảo các cô mau xử lý.”
“Tôi đang có ba bệnh nhân nhồi máu cơ tim, tôi có ba đầu sáu tay sao? Tôi đã bảo y tá tiêm cho cô ấy.” Nói xong, bác sĩ Diệp chỉ ra lỗi của Tạ Uyển Oánh: “Chủ nhiệm Mã, ông phải gọi điện cho học viện y đó, bảo thầy cô của cô ta dạy dỗ lại. Cô ta đến cấp cứu khoa tay múa chân, tưởng mình là ai?”
Rầm!
Cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Thầy Phan bước vào, chỉ thẳng mặt bác sĩ Diệp: “Tôi không thể tin bệnh viện chúng ta lại có bác sĩ như cô, thật là nỗi nhục của bệnh viện!”
“Thầy Phan, sao thầy lại đến đây?” Bác sĩ Diệp giật mình.
“Tôi hỏi cô, những lời cô vừa nói có phải là thật lòng không?” Thầy Phan gằn từng chữ hỏi cô ta.
“Thầy Phan, người đó cố tình đến gây rối phòng cấp cứu chúng tôi.”
“Cô ta bảo cô mau cứu bệnh nhân gọi là gây rối cấp cứu?”
“Bệnh nhân rất đông, chúng tôi phải sắp xếp từng người một, thầy Phan không phải không biết?”
“Có bệnh nhân nào nặng hơn cô ấy không? Cô ấy xuất huyết trong ổ bụng sắp chết rồi, cô chỉ cho tôi xem, ai nặng hơn cô ấy? Nguyên tắc xử lý bệnh nhân của cấp cứu là gì!” Thầy Phan kích động kéo bác sĩ Diệp ra ngoài.
Bác sĩ Diệp bắt đầu luống cuống.
“Các cô không chỉ ra được à? Tôi cho các cô hôm nay không xong chuyện với tôi đâu!” Thầy Phan giận dữ quát bác sĩ Diệp và mấy y tá kia.
*
Mệt mỏi, bận rộn khi làm việc không thể là lý do để nhân viên y tế đánh mất lý trí, càng không thể nói là làm tê liệt hành động theo cảm tính. Vì vậy, điều bác sĩ Thôi lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Tạ Uyển Oánh cũng không quan tâm người nhà mẹ Đông Tử là ai, chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài chờ đợi kết quả phẫu thuật.
Khi bố chồng mẹ Đông Tử gọi điện thoại cho người khác, cô tất nhiên phải tránh đi không nghe điện thoại riêng tư của người ta.
Hơn hai tiếng sau, bác sĩ Thôi ra khỏi phòng mổ báo cáo tình hình cho người nhà.
“Cô ấy sao rồi, bác sĩ Thôi?” Cục trưởng Từ lo lắng hỏi.
“May mà bác sĩ Đàm có nhắc nhở tôi qua điện thoại, nói có khả năng xuất huyết động mạch chủ bụng. Chúng tôi vào đã kẹp động mạch chủ bụng trước để ổn định huyết áp, nên ca mổ diễn ra rất thuận lợi, hiện tại đã chuyển sang phòng ICU.” Bác sĩ Thôi tươi cười, bệnh nhân được cứu sống làm anh rất vui.
“Anh ấy là bạn học của tôi, hiện đang làm việc ở Quốc Hiệp. Là chuyên gia nội soi nổi tiếng trong ngành.”
Nghe giải thích này, cục trưởng Từ nghĩ đến tên tuổi của Đàm Khắc Lâm, mỉm cười gật đầu lia lịa: “Tôi biết, bác sĩ Đàm Khắc Lâm.”
“Đúng vậy, là anh ấy.”
“Tôi sẽ tìm thời gian đến cảm ơn anh ấy. Bên Quốc Hiệp cũng có nhiều người cần cảm ơn, họ đã cấp cứu cho cháu tôi. – À đúng rồi, cô sinh viên y khoa Quốc Hiệp đó tên gì, tôi chưa hỏi.” Quay lại, cục trưởng Từ phát hiện Tạ Uyển Oánh đã không còn ở đó.
Nghe bác sĩ Thôi nói bệnh nhân không sao, Tạ Uyển Oánh rời đi, không muốn ở lại làm phiền công việc của người ta.
Bác sĩ Diệp chối bay chối biến: “Tôi không tiếp nhận khám, không hề viết y lệnh.”
“Cô còn chối cãi? Cô không viết y lệnh sao có thể để học trò mình đi rạch tĩnh mạch?”
Bị cấp trên nói, bác sĩ Diệp ấm ức: “Bác sĩ Thái là người của ICU, tôi tin anh ấy làm được, là bảo anh ấy giúp y tá lúc vội. Chủ nhiệm Mã, có phải cô sinh viên y khoa kia tố cáo không? Ông phải biết là cô ta đến cấp cứu gây rối.”
“Người ta không sai, bảo các cô mau xử lý.”
“Tôi đang có ba bệnh nhân nhồi máu cơ tim, tôi có ba đầu sáu tay sao? Tôi đã bảo y tá tiêm cho cô ấy.” Nói xong, bác sĩ Diệp chỉ ra lỗi của Tạ Uyển Oánh: “Chủ nhiệm Mã, ông phải gọi điện cho học viện y đó, bảo thầy cô của cô ta dạy dỗ lại. Cô ta đến cấp cứu khoa tay múa chân, tưởng mình là ai?”
Rầm!
Cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Thầy Phan bước vào, chỉ thẳng mặt bác sĩ Diệp: “Tôi không thể tin bệnh viện chúng ta lại có bác sĩ như cô, thật là nỗi nhục của bệnh viện!”
“Thầy Phan, sao thầy lại đến đây?” Bác sĩ Diệp giật mình.
“Tôi hỏi cô, những lời cô vừa nói có phải là thật lòng không?” Thầy Phan gằn từng chữ hỏi cô ta.
“Thầy Phan, người đó cố tình đến gây rối phòng cấp cứu chúng tôi.”
“Cô ta bảo cô mau cứu bệnh nhân gọi là gây rối cấp cứu?”
“Bệnh nhân rất đông, chúng tôi phải sắp xếp từng người một, thầy Phan không phải không biết?”
“Có bệnh nhân nào nặng hơn cô ấy không? Cô ấy xuất huyết trong ổ bụng sắp chết rồi, cô chỉ cho tôi xem, ai nặng hơn cô ấy? Nguyên tắc xử lý bệnh nhân của cấp cứu là gì!” Thầy Phan kích động kéo bác sĩ Diệp ra ngoài.
Bác sĩ Diệp bắt đầu luống cuống.
“Các cô không chỉ ra được à? Tôi cho các cô hôm nay không xong chuyện với tôi đâu!” Thầy Phan giận dữ quát bác sĩ Diệp và mấy y tá kia.
*
Mệt mỏi, bận rộn khi làm việc không thể là lý do để nhân viên y tế đánh mất lý trí, càng không thể nói là làm tê liệt hành động theo cảm tính. Vì vậy, điều bác sĩ Thôi lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra.
Khi bố chồng mẹ Đông Tử gọi điện thoại cho người khác, cô tất nhiên phải tránh đi không nghe điện thoại riêng tư của người ta.
Hơn hai tiếng sau, bác sĩ Thôi ra khỏi phòng mổ báo cáo tình hình cho người nhà.
“Cô ấy sao rồi, bác sĩ Thôi?” Cục trưởng Từ lo lắng hỏi.
“May mà bác sĩ Đàm có nhắc nhở tôi qua điện thoại, nói có khả năng xuất huyết động mạch chủ bụng. Chúng tôi vào đã kẹp động mạch chủ bụng trước để ổn định huyết áp, nên ca mổ diễn ra rất thuận lợi, hiện tại đã chuyển sang phòng ICU.” Bác sĩ Thôi tươi cười, bệnh nhân được cứu sống làm anh rất vui.
“Anh ấy là bạn học của tôi, hiện đang làm việc ở Quốc Hiệp. Là chuyên gia nội soi nổi tiếng trong ngành.”
Nghe giải thích này, cục trưởng Từ nghĩ đến tên tuổi của Đàm Khắc Lâm, mỉm cười gật đầu lia lịa: “Tôi biết, bác sĩ Đàm Khắc Lâm.”
“Đúng vậy, là anh ấy.”
“Tôi sẽ tìm thời gian đến cảm ơn anh ấy. Bên Quốc Hiệp cũng có nhiều người cần cảm ơn, họ đã cấp cứu cho cháu tôi. – À đúng rồi, cô sinh viên y khoa Quốc Hiệp đó tên gì, tôi chưa hỏi.” Quay lại, cục trưởng Từ phát hiện Tạ Uyển Oánh đã không còn ở đó.
Nghe bác sĩ Thôi nói bệnh nhân không sao, Tạ Uyển Oánh rời đi, không muốn ở lại làm phiền công việc của người ta.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 593
10.0/10 từ 47 lượt.
