Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 575
Ngày mai không thể đi cùng anh Hồ làm kiểm tra rồi. Buổi tối, về ký túc xá đưa đơn siêu âm cho đại sư tỷ.
Cầm đơn khám, Liễu Tĩnh Vân suy nghĩ xem ngày mai làm sao lấy lòng bạn trai. Ai bảo hôm nay Hồ Chấn Phàm chột dạ, đến giờ vẫn không dám gọi điện cho cô.
Liễu Tĩnh Vân nghe xong, ngẩn người.
Sau khi chuyện của tiểu sư muội xảy ra, cô nhận ra trước đây hình như đã hiểu lầm Trương Đình Hải.
Đại sư tỷ trằn trọc trên giường cả đêm chắc là do áy náy.
Hôm sau, Liễu Tĩnh Vân quyết định gọi điện xin lỗi bác sĩ Trương.
Tạ Uyển Oánh ăn sáng xong vội vàng ra sân bay đón giảng viên.
Sân bay thủ đô, người đến người đi.
Nhậm Sùng Đạt xách túi hành lý, nhanh chóng tìm thấy học sinh được cử đến đón mình trong đám đông.
“Thầy Nhậm.” Phát hiện ra thầy, Tạ Uyển Oánh bước nhanh đến.
Nhận lấy thứ thầy đưa, Tạ Uyển Oánh mở ra xem, là vài bài báo cần dịch thuật và thông tin liên hệ.
Người bạn học cũ Tào Dũng nói cách anh ta trực tiếp giúp đỡ sinh viên nghèo là không đúng, anh ta tìm được cơ hội liền sửa chữa ngay.
“Đây là người phụ trách tạp chí cần nhân viên dịch thuật lâu dài, em có thể liên hệ với anh ta.” Nhậm Sùng Đạt nhấn mạnh.
“Thầy Nhậm.” Tạ Uyển Oánh không biết làm sao để cảm ơn giảng viên.
“Đưa cho em ở văn phòng không tiện lắm. Anh đoán em không muốn người khác biết.” Nhậm Sùng Đạt nói: “Vừa hay trên đường chúng ta có thể nói chuyện về mấy vấn đề của em.”
Thì ra thầy Nhậm gọi cô đến không phải để phê bình cô, mà là quan tâm đến việc học tập và sinh hoạt của cô. Trong lòng Tạ Uyển Oánh từ lo lắng bất an chuyển sang ấm áp.
“Chưa đến sân bay thủ đô bao giờ đúng không? Gọi em đến là để em đừng suốt ngày chỉ biết học, tiện thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài.” Nhậm Sùng Đạt nói, dẫn học sinh đi dạo sân bay thủ đô.
“Thầy Nhậm, em đã nghiêm túc suy nghĩ và tự kiểm điểm về chuyện trước đó.” Tạ Uyển Oánh sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, quyết định thành thật với giảng viên.
Nhậm Sùng Đạt lại nói: “Không cần em kiểm điểm.”
Sao vậy, thầy Nhậm không định phê bình cô sao?
Nhậm Sùng Đạt từ lúc lên máy bay đến lúc xuống máy bay, nhắm mắt nghỉ ngơi suy nghĩ, cuối cùng chỉ có thể đưa ra một kết luận nghĩ, Học sinh này của anh thuộc kiểu người trời ban sứ mệnh, nhất định sẽ khiến anh “lao tâm khổ tứ, hao tổn tâm trí”.
Những gì anh nghĩ đều vô dụng, là cuộc đời rèn luyện học sinh của anh.
Làm thầy phải có tâm thế bình thản. Nhậm Sùng Đạt cũng đang tự suy ngẫm.
Đi dạo sân bay xong, Nhậm Sùng Đạt gọi taxi, cùng học sinh về trường. Trên đường nói chuyện về vấn đề của các học sinh khác: “Lý Khải An theo em một thời gian, em thấy cậu ta thế nào?”
“Cậu ấy rất chăm chỉ.” Tạ Uyển Oánh nói. Trong mắt cô, chỉ cần là người chăm chỉ, dù làm gì cũng đáng được tôn trọng.
“Các anh chị tốt nghiệp năm nay rất nhiều người ở phòng thí nghiệm không thể ở lại bệnh viện, em biết không?”
“Biết ạ, thầy Nhậm.” Tạ Uyển Oánh có thể cảm nhận được áp lực của mọi người rất lớn.
“Anh hy vọng phần lớn các em có thể ở lại bệnh viện làm việc, dù sao nghiên cứu ở phòng thí nghiệm không phải là chiến trường chính của các em khi đăng ký vào học viện y khoa để làm bác sĩ lâm sàng.” Nhậm Sùng Đạt tâm sự với cô: “Bạn học quan tâm yêu thương nhau là điều nên làm, nhưng, đôi khi phê bình lẫn nhau cũng là điều nên làm. Anh nghe thầy của em nói, em không thích nhờ vả người khác.”
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
