Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 483
Tôn Ngọc Ba dẫn sinh viên vào phòng bác sĩ.
Bác sĩ Ngũ, bác sĩ trực tuyến một 24 giờ của tổ bốn, cùng Lâm Hạo tiến hành giao ban với họ.
“Hôm qua và hôm nay có rất nhiều bệnh nhân xuất viện, bệnh nhân mới nhập viện cũng nhiều. Chỉ riêng tổ các cậu cũng đã có không ít bệnh nhân ra vào.” Bác sĩ Ngũ tóm tắt ngắn gọn rõ ràng cho họ: “Về bệnh nhân nặng, ở các tổ khác mà tôi biết, thì chỉ có tổ năm có một bệnh nhân tương đối phức tạp. Ban ngày họ đã cấp cứu một lần.”
“Tối qua anh có gặp trường hợp đặc biệt nào không?” Tôn Ngọc Ba hỏi.
“Tối qua tôi cũng ổn. Không có chuyện gì lớn xảy ra. Tối qua có tiếp nhận một ca cấp cứu, may mà không khó xử lý. Cậu chắc sẽ đỡ hơn tôi, giường đã kín rồi. Trừ khi trưởng khoa gọi điện, chắc là cấp cứu sẽ không chuyển bệnh nhân sang khoa chúng ta nữa. Thêm giường không phải muốn thêm là thêm được. Lỡ lên đây một ca nặng, chúng ta không xử lý được. Máy theo dõi tim đã dùng hết rồi. Không phải mượn của khoa khác hai cái sao?” Bác sĩ Ngũ nói xong, cùng Tôn Ngọc Ba nhìn nhau đầy ẩn ý: “Thật ra biết trước cuối tuần này phải dẫn lính mới, tôi đã thấy run rồi. Tôi tin là tâm trạng của cậu cũng giống tôi.”
Lính mới hay gặp vận đen. Những người dày dạn kinh nghiệm đều biết điều này.
“Anh chỉ hướng dẫn một mình cậu ta sao? Tổ các anh không phải có rất nhiều thực tập sinh sao?” Tôn Ngọc Ba chỉ thấy Lâm Hạo, liền hỏi.
Các tổ khác không giống tổ của họ, không thích dẫn sinh viên, hơn nữa Đàm Khắc Lâm là người được khoa phân công nhiệm vụ hướng dẫn nên có thể sắp xếp cho tổ mình ít hướng dẫn hơn.
“Cậu phải biết rằng, cuối tuần trước, bác sĩ Phan của chúng tôi vừa mới về thì xảy ra chuyện đó, bác sĩ Đàm đã phải đến hỗ trợ. Anh ấy còn chưa hết bàng hoàng đâu. Phó trưởng khoa Lưu hiện tại đang bận, muốn cho anh ấy nghỉ hai ngày. May mà hôm đó bệnh nhân không chết, người nhà nghe xong cũng thông cảm, vì phát hiện ra bệnh khác của bệnh nhân nên đã mổ luôn. Nhưng mà đã làm chúng tôi sợ chết khϊếp. Trong tình huống đó, làm sao tổ chúng tôi dám tiếp tục dẫn sinh viên.” Bác sĩ Ngũ chỉ vào Lâm Hạo: “Anh chàng này hôm đó có mặt, phản ứng rất bình tĩnh. Vì vậy, tổ đã cho cậu ta trực cùng tôi. Các thực tập sinh khác tạm thời không cần, tránh lại xảy ra chuyện. Ban đêm xảy ra chuyện mà không có ai thì chết dở.”
Nghe vậy, danh tiếng của Lâm Hạo trong số các sinh viên y khoa ở Ngoại Tổng Quát II đã được nâng cao.
Bệnh nhân xảy ra chuyện đó đã được chuyển sang Gan mật.
“Chuyển đi là tốt rồi.” Bác sĩ Ngũ thở phào nhẹ nhõm, giao ban xong liền chuồn mất, nói với Lâm Hạo: “Về tranh thủ nghỉ ngơi đi. Tối mai lại đến lượt chúng ta trực đêm.”
“Vâng, thầy Ngũ.” Lâm Hạo bình tĩnh đáp.
Giao ban xong với bác sĩ Ngũ, Tôn Ngọc Ba thở phào hai cái. Cậu thấy lo lắng quá, chỉ nghe nói ban ngày có bệnh nhân được cấp cứu, e rằng đêm nay sẽ khó khăn, biết đâu lại phải cấp cứu tiếp.
Dẫn sinh viên đi xem bệnh nhân nặng ở tổ năm, là bệnh nhân nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi ở giường 61.
Đến nơi thì thấy người nhà không có mặt, bác sĩ quản giường đã đi rồi. Tôn Ngọc Ba ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho bác sĩ quản giường để hỏi tình hình.
“Ừ, đúng rồi, khoảng hai giờ chiều đã cấp cứu rồi. Không đáng sợ như Ngũ Khải Anh nói đâu. Huyết áp tụt, truyền máu vào thì đỡ hơn nhiều. Cô ấy bị thiếu máu. Ngày mai sẽ mời khoa Huyết học đến hội chẩn. Hội chẩn xong mới quyết định có thể mổ được hay không.” Bác sĩ ở đầu dây bên kia nói.
“Bệnh gì? Chuẩn bị mổ gì?” Tôn Ngọc Ba hỏi cẩn thận.
Tạ Uyển Oánh vừa nghe thầy nói chuyện vừa ghi chép nhanh vào sổ tay, đồng thời quan sát bệnh nhân và máy theo dõi.
Bác sĩ Ngũ, bác sĩ trực tuyến một 24 giờ của tổ bốn, cùng Lâm Hạo tiến hành giao ban với họ.
“Hôm qua và hôm nay có rất nhiều bệnh nhân xuất viện, bệnh nhân mới nhập viện cũng nhiều. Chỉ riêng tổ các cậu cũng đã có không ít bệnh nhân ra vào.” Bác sĩ Ngũ tóm tắt ngắn gọn rõ ràng cho họ: “Về bệnh nhân nặng, ở các tổ khác mà tôi biết, thì chỉ có tổ năm có một bệnh nhân tương đối phức tạp. Ban ngày họ đã cấp cứu một lần.”
“Tối qua anh có gặp trường hợp đặc biệt nào không?” Tôn Ngọc Ba hỏi.
“Tối qua tôi cũng ổn. Không có chuyện gì lớn xảy ra. Tối qua có tiếp nhận một ca cấp cứu, may mà không khó xử lý. Cậu chắc sẽ đỡ hơn tôi, giường đã kín rồi. Trừ khi trưởng khoa gọi điện, chắc là cấp cứu sẽ không chuyển bệnh nhân sang khoa chúng ta nữa. Thêm giường không phải muốn thêm là thêm được. Lỡ lên đây một ca nặng, chúng ta không xử lý được. Máy theo dõi tim đã dùng hết rồi. Không phải mượn của khoa khác hai cái sao?” Bác sĩ Ngũ nói xong, cùng Tôn Ngọc Ba nhìn nhau đầy ẩn ý: “Thật ra biết trước cuối tuần này phải dẫn lính mới, tôi đã thấy run rồi. Tôi tin là tâm trạng của cậu cũng giống tôi.”
Lính mới hay gặp vận đen. Những người dày dạn kinh nghiệm đều biết điều này.
“Anh chỉ hướng dẫn một mình cậu ta sao? Tổ các anh không phải có rất nhiều thực tập sinh sao?” Tôn Ngọc Ba chỉ thấy Lâm Hạo, liền hỏi.
Các tổ khác không giống tổ của họ, không thích dẫn sinh viên, hơn nữa Đàm Khắc Lâm là người được khoa phân công nhiệm vụ hướng dẫn nên có thể sắp xếp cho tổ mình ít hướng dẫn hơn.
“Cậu phải biết rằng, cuối tuần trước, bác sĩ Phan của chúng tôi vừa mới về thì xảy ra chuyện đó, bác sĩ Đàm đã phải đến hỗ trợ. Anh ấy còn chưa hết bàng hoàng đâu. Phó trưởng khoa Lưu hiện tại đang bận, muốn cho anh ấy nghỉ hai ngày. May mà hôm đó bệnh nhân không chết, người nhà nghe xong cũng thông cảm, vì phát hiện ra bệnh khác của bệnh nhân nên đã mổ luôn. Nhưng mà đã làm chúng tôi sợ chết khϊếp. Trong tình huống đó, làm sao tổ chúng tôi dám tiếp tục dẫn sinh viên.” Bác sĩ Ngũ chỉ vào Lâm Hạo: “Anh chàng này hôm đó có mặt, phản ứng rất bình tĩnh. Vì vậy, tổ đã cho cậu ta trực cùng tôi. Các thực tập sinh khác tạm thời không cần, tránh lại xảy ra chuyện. Ban đêm xảy ra chuyện mà không có ai thì chết dở.”
Nghe vậy, danh tiếng của Lâm Hạo trong số các sinh viên y khoa ở Ngoại Tổng Quát II đã được nâng cao.
Bệnh nhân xảy ra chuyện đó đã được chuyển sang Gan mật.
“Chuyển đi là tốt rồi.” Bác sĩ Ngũ thở phào nhẹ nhõm, giao ban xong liền chuồn mất, nói với Lâm Hạo: “Về tranh thủ nghỉ ngơi đi. Tối mai lại đến lượt chúng ta trực đêm.”
“Vâng, thầy Ngũ.” Lâm Hạo bình tĩnh đáp.
Giao ban xong với bác sĩ Ngũ, Tôn Ngọc Ba thở phào hai cái. Cậu thấy lo lắng quá, chỉ nghe nói ban ngày có bệnh nhân được cấp cứu, e rằng đêm nay sẽ khó khăn, biết đâu lại phải cấp cứu tiếp.
Dẫn sinh viên đi xem bệnh nhân nặng ở tổ năm, là bệnh nhân nữ khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi ở giường 61.
Đến nơi thì thấy người nhà không có mặt, bác sĩ quản giường đã đi rồi. Tôn Ngọc Ba ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho bác sĩ quản giường để hỏi tình hình.
“Ừ, đúng rồi, khoảng hai giờ chiều đã cấp cứu rồi. Không đáng sợ như Ngũ Khải Anh nói đâu. Huyết áp tụt, truyền máu vào thì đỡ hơn nhiều. Cô ấy bị thiếu máu. Ngày mai sẽ mời khoa Huyết học đến hội chẩn. Hội chẩn xong mới quyết định có thể mổ được hay không.” Bác sĩ ở đầu dây bên kia nói.
“Bệnh gì? Chuẩn bị mổ gì?” Tôn Ngọc Ba hỏi cẩn thận.
Tạ Uyển Oánh vừa nghe thầy nói chuyện vừa ghi chép nhanh vào sổ tay, đồng thời quan sát bệnh nhân và máy theo dõi.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 483
10.0/10 từ 47 lượt.
