Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 470
Nhậm Sùng Đạt hình như nghe được điều gì đó, hỏi hai người họ: “Các cậu nói xem, học trò của tôi đã làm gì?”
“Tôi nghe nói, cô ấy nhìn thấy có người giấu phong bì giống “lì xì”? Tôi định hỏi cô ấy. Nhưng nghĩ cô ấy chắc sẽ không làm chuyện như vậy.” Nhậm Sùng Đạt nói: “Gia đình cô ấy khó khăn. Nhưng nhân phẩm cô ấy không tệ, không tham tiền, ngày thường rất tiết kiệm.”
“Nếu cậu, với tư cách là giáo viên hướng dẫn, đã tin tưởng cô ấy thì đừng nói những lời này.” Tào Dũng ngắt lời anh ta không chút khách khí.
“Tôi lại nghe nói, cô ấy đột nhiên hẹn cậu đi ăn cơm, tôi không lo lắng sao được? Cô ấy lấy đâu ra tiền mời cậu đi ăn cơm!” Nhậm Sùng Đạt nói.
Chu Hội Thương nhìn hai người họ, nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, cảm thấy cả hai người nói đều có lý.
“Cậu nên biết cô ấy biết tiếng Anh và tiếng Nhật, dịch thuật vài thứ là có thể kiếm được kha khá tiền.” Tào Dũng nhìn thẳng vào mặt Nhậm Sùng Đạt bằng ánh mắt không vui.
Thật vậy, thời buổi này, sinh viên ngoại ngữ giỏi làm thêm bên ngoài, dịch vài bài luận văn, là có thể kiếm được bộn tiền.
Nhậm Sùng Đạt ngẩn người: “Tôi chưa từng nghe cô ấy nói.”
“Vì cô ấy sợ cậu, với tư cách là giáo viên hướng dẫn, lo lắng cô ấy vì vậy mà xao nhãng học tập, không cho cô ấy làm vậy, nên đã nạp tiền vào thẻ cơm cho cô ấy.” Tào Dũng nói. Thực ra anh biết chuyện này, là vì lần trước đưa cô ấy đến nhà cô Trang. Sau đó trên xe hỏi thăm, sư muội thật thà, dễ dàng bị anh moi ra lời. Chỉ học bổng và trợ cấp cho sinh viên nghèo thì sao đủ cho cô ấy chi tiêu.
Phải biết rằng chi phí lớn nhất của cô ấy bây giờ là tiền điện thoại. Bệnh nhân tin tưởng cô ấy ngày càng nhiều, các thầy cô biết năng lực của cô ấy cũng thích gọi điện cho cô ấy giao nhiệm vụ, tiền điện thoại của cô ấy tăng vọt đến mức không tưởng đối với một sinh viên nghèo.
Cô Trang có thể tìm giáo viên dạy tiếng Đức cho cô ấy, thì sao lại không sớm tìm cơ hội kiếm thêm thu nhập cho cô ấy? Nghe nói cô Trang là người rất hay giúp đỡ sinh viên nghèo. Biết lòng tự trọng của sinh viên nghèo, tuyệt đối sẽ không đưa tiền như Nhậm Sùng Đạt, mà là tìm cơ hội việc làm cho học sinh kiếm tiền.
“Cậu nói xem, tại sao cô ấy lại mời cậu đi ăn cơm?” Nhậm Sùng Đạt không cam tâm, tiếp tục hỏi.
Chuyện này anh ta đã nhờ người hỏi thăm, Hoàng Chí Lỗi đã moi được thông tin từ miệng người bạn cảnh sát Hồ. Vì cảnh sát Hồ và Liễu Tĩnh Vân là người yêu. Liễu Tĩnh Vân nói, cuối tuần muốn đi mua khăn tay với sư muội.
“Chiếc khăn tay cậu cho cô ấy mấy năm trước, cô ấy vẫn chưa trả lại cho cậu sao?” Chu Hội Thương bị chuyện của hai người họ chọc cười, chỉ vào Tào Dũng cười ha hả.
“Cô ấy gặp tôi nói muốn trả, tôi đương nhiên bảo cô ấy không cần trả.” Nhớ lại chuyện này, khuôn mặt đẹp trai của Tào Dũng tràn đầy nụ cười chân thành. Sau đó nghe Liễu Tĩnh Vân tiết lộ, sư muội nghi ngờ là làm hỏng khăn tay của anh nên anh không nhận lại, nào ngờ anh cố tình để khăn tay của mình ở chỗ cô ấy chỉ là hy vọng cô ấy nhớ đến anh.
Hiểu rõ chuyện này, Nhậm Sùng Đạt vẫn hơi lo lắng, hỏi Tào Dũng: “Cậu không hỏi cô ấy chuyện phong bì đó sao?”
“Cô ấy muốn nói thì nói, không muốn nói chắc có lý do của cô ấy.” Tào Dũng dứt khoát nói: “Tôi sẽ không ép cô ấy nói.”
“Chuyện này cậu không lo lắng chút nào sao?” Nhậm Sùng Đạt hỏi, không tin anh hoàn toàn không lo lắng.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
