Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 335
Tạ Uyển Oánh mỉm cười, không tin. Làm gì có ai thích người khác mà lại suốt ngày phê bình người ta.
“Không tin tôi nói sao? Tôi hiểu ông ấy lắm.” Viện trưởng Ngô chỉ vào ngực mình, lại chỉ vào hai người còn lại trong thang máy: “Tôi cũng rất hiểu họ.”
Bị Viện trưởng chỉ tay vào, Hoàng Chí Lỗi căng thẳng quay mặt vào tường.
Ánh mắt Tào Dũng càng thêm sâu thẳm.
Thầy Ngô tự xưng hiểu rõ Thầy Đàm và các sư huynh của cô, Tạ Uyển Oánh hiểu ra, nói: “Thầy Ngô, thầy là giảng viên quản lý lâm sàng sao?”
“Ừ.” Viện trưởng Ngô cân nhắc câu trả lời: “Tôi có liên hệ với phòng đào tạo của bệnh viện, sẽ cung cấp cho họ một số kiến nghị của tôi.”
Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi nheo mắt, nhìn lãnh đạo lớn nói dối không cần nháp.
Cái gì gọi là cung cấp kiến nghị? Lãnh đạo lớn không phải trực tiếp ra lệnh sao?
“Là sinh viên, em có ý kiến gì về công tác giảng dạy lâm sàng không? Nói cho tôi biết, tôi sẽ phản ánh lại cho phòng đào tạo.” Viện trưởng Ngô làm động tác như đang cầm bút, rất giống một giảng viên học viện y khoa đang làm việc.
Thầy Ngô là giảng viên nghiêm túc và có trách nhiệm, Tạ Uyển Oánh nhìn hai sư huynh bên cạnh, nói: “Em không có ý kiến gì về công tác giảng dạy lâm sàng. Các thầy đều rất chuyên nghiệp.”
Ánh mắt đầy ẩn ý của tiểu sư muội, Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi hiểu ra nghĩ, Tiểu sư muội đang trấn an họ, sẽ không nói gì sai. Sợ họ làm gì đó sao? Họ có thể làm gì trước mặt lãnh đạo lớn chứ?
Hoàng Chí Lỗi lấy tay che trán, quay mặt vào tường không dám quay lại để lộ khuôn mặt đang cười đến run rẩy.
Tào Dũng cố gắng kìm nén khóe miệng.
“Không sao, cứ nói thoải mái. Hai người họ nghe em nói, có thể rút kinh nghiệm giảng dạy lâm sàng.” Viện trưởng Ngô nghiêm túc nói với Tạ Uyển Oánh đừng sợ, cứ mạnh dạn tố cáo: “Em nên biết, em sẽ sớm phải giảng dạy lâm sàng, trong thời gian thực tập của em có nhiệm vụ giảng dạy lâm sàng.”
“Em cứ nói thoải mái, chúng ta cần học tập lẫn nhau.” Tào Dũng quay lại mỉm cười với cô.
Tào sư huynh thật khiêm tốn, lại muốn học tập lẫn nhau với cô về vấn đề này. Nhớ đến Thầy Tôn đã dặn dò cô về nhiệm vụ này, bản thân cô cũng muốn học hỏi về giảng dạy lâm sàng, đúng là phải suy nghĩ kỹ vấn đề này.
“Nói đi.” Viện trưởng Ngô khuyến khích cô.
Tạ Uyển Oánh nghiêm túc suy nghĩ: “Thầy đừng giao bài tập cho sinh viên quá ít thì tốt hơn.”
Không khí trong thang máy im bặt.
Hoàng Chí Lỗi vò tóc mái nghĩ, Tiểu sư muội đang nói gì vậy?
Chẳng có sinh viên nào lại nói vậy cả.
Tự nguyện xin thầy giao thêm bài tập?
Tào Dũng nhớ lại lần trước trên xe nghe cô nói muốn học thêm tiếng Đức, trong lòng thở dài nghĩ, Đầu óc tiểu sư muội bị học hành nhồi đầy rồi.
“Em thấy bài tập thầy giao quá ít sao?” Viện trưởng Ngô nhìn cô chăm chú.
“Tôi sẽ về suy nghĩ lại vấn đề em nói.” Viện trưởng Ngô vừa suy nghĩ vừa nói.
Thang máy dừng ở tầng sáu, Tạ Uyển Oánh chào tạm biệt “Thầy Ngô” và các sư huynh, bước ra khỏi thang máy.
Tào Dũng ấn nút đóng cửa, đợi tiểu sư muội đi khuất, mới “hỏi tội” lãnh đạo lớn: “Ông lừa cô ấy vậy, ông yên tâm sao?”
“Tôi lừa cô ấy thế nào? Tôi cũng là giảng viên lâm sàng, cô ấy gọi tôi là Thầy Ngô có sai sao?” Viện trưởng Ngô biện minh.
“Ông có thể nói thẳng cho cô ấy biết ông là ai.” Tào Dũng cau mày quay lại nói với “lão ngoan đồng” này.
“Không tin tôi nói sao? Tôi hiểu ông ấy lắm.” Viện trưởng Ngô chỉ vào ngực mình, lại chỉ vào hai người còn lại trong thang máy: “Tôi cũng rất hiểu họ.”
Bị Viện trưởng chỉ tay vào, Hoàng Chí Lỗi căng thẳng quay mặt vào tường.
Ánh mắt Tào Dũng càng thêm sâu thẳm.
Thầy Ngô tự xưng hiểu rõ Thầy Đàm và các sư huynh của cô, Tạ Uyển Oánh hiểu ra, nói: “Thầy Ngô, thầy là giảng viên quản lý lâm sàng sao?”
“Ừ.” Viện trưởng Ngô cân nhắc câu trả lời: “Tôi có liên hệ với phòng đào tạo của bệnh viện, sẽ cung cấp cho họ một số kiến nghị của tôi.”
Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi nheo mắt, nhìn lãnh đạo lớn nói dối không cần nháp.
Cái gì gọi là cung cấp kiến nghị? Lãnh đạo lớn không phải trực tiếp ra lệnh sao?
“Là sinh viên, em có ý kiến gì về công tác giảng dạy lâm sàng không? Nói cho tôi biết, tôi sẽ phản ánh lại cho phòng đào tạo.” Viện trưởng Ngô làm động tác như đang cầm bút, rất giống một giảng viên học viện y khoa đang làm việc.
Thầy Ngô là giảng viên nghiêm túc và có trách nhiệm, Tạ Uyển Oánh nhìn hai sư huynh bên cạnh, nói: “Em không có ý kiến gì về công tác giảng dạy lâm sàng. Các thầy đều rất chuyên nghiệp.”
Ánh mắt đầy ẩn ý của tiểu sư muội, Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi hiểu ra nghĩ, Tiểu sư muội đang trấn an họ, sẽ không nói gì sai. Sợ họ làm gì đó sao? Họ có thể làm gì trước mặt lãnh đạo lớn chứ?
Hoàng Chí Lỗi lấy tay che trán, quay mặt vào tường không dám quay lại để lộ khuôn mặt đang cười đến run rẩy.
Tào Dũng cố gắng kìm nén khóe miệng.
“Không sao, cứ nói thoải mái. Hai người họ nghe em nói, có thể rút kinh nghiệm giảng dạy lâm sàng.” Viện trưởng Ngô nghiêm túc nói với Tạ Uyển Oánh đừng sợ, cứ mạnh dạn tố cáo: “Em nên biết, em sẽ sớm phải giảng dạy lâm sàng, trong thời gian thực tập của em có nhiệm vụ giảng dạy lâm sàng.”
“Em cứ nói thoải mái, chúng ta cần học tập lẫn nhau.” Tào Dũng quay lại mỉm cười với cô.
Tào sư huynh thật khiêm tốn, lại muốn học tập lẫn nhau với cô về vấn đề này. Nhớ đến Thầy Tôn đã dặn dò cô về nhiệm vụ này, bản thân cô cũng muốn học hỏi về giảng dạy lâm sàng, đúng là phải suy nghĩ kỹ vấn đề này.
“Nói đi.” Viện trưởng Ngô khuyến khích cô.
Tạ Uyển Oánh nghiêm túc suy nghĩ: “Thầy đừng giao bài tập cho sinh viên quá ít thì tốt hơn.”
Không khí trong thang máy im bặt.
Chẳng có sinh viên nào lại nói vậy cả.
Tự nguyện xin thầy giao thêm bài tập?
Tào Dũng nhớ lại lần trước trên xe nghe cô nói muốn học thêm tiếng Đức, trong lòng thở dài nghĩ, Đầu óc tiểu sư muội bị học hành nhồi đầy rồi.
“Em thấy bài tập thầy giao quá ít sao?” Viện trưởng Ngô nhìn cô chăm chú.
“Tôi sẽ về suy nghĩ lại vấn đề em nói.” Viện trưởng Ngô vừa suy nghĩ vừa nói.
Thang máy dừng ở tầng sáu, Tạ Uyển Oánh chào tạm biệt “Thầy Ngô” và các sư huynh, bước ra khỏi thang máy.
Tào Dũng ấn nút đóng cửa, đợi tiểu sư muội đi khuất, mới “hỏi tội” lãnh đạo lớn: “Ông lừa cô ấy vậy, ông yên tâm sao?”
“Tôi lừa cô ấy thế nào? Tôi cũng là giảng viên lâm sàng, cô ấy gọi tôi là Thầy Ngô có sai sao?” Viện trưởng Ngô biện minh.
“Ông có thể nói thẳng cho cô ấy biết ông là ai.” Tào Dũng cau mày quay lại nói với “lão ngoan đồng” này.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 335
10.0/10 từ 47 lượt.
