Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 322
Con người có nỗi sợ hãi bẩm sinh với bệnh tật. Bác sĩ khuyên đi khám sức khỏe, rất nhiều người không muốn. Sợ khám ra bệnh nan y. Suy nghĩ này rất phổ biến trong quần chúng.
Nghe người nhà bức xúc, Tạ Uyển Oánh nhớ lời dặn của Tôn giáo sư, không nói nửa lời, hoàn toàn nghe theo chỉ thị của Đàm giáo sư.
Thấy cô khám xong, Đàm Khắc Lâm bước đến, sờ nắn khối u của bệnh nhân.
Động tác của thầy giáo so với cô học trò này khỏi phải nói, rất thành thạo, chỉ cần ấn nhẹ một cái, chạm vào khối u liền buông tay, kết thúc khám lâm sàng, kết luận một câu: “Đứng dậy."
Đàm giáo sư là bác sĩ có kinh nghiệm 5 năm, chắc chắn là sờ một cái là biết tình trạng thế nào rồi, không giống cô học trò này đang quý trọng cơ hội thực hành. Dù sao, kết quả cuối cùng thế nào thì phải sau phẫu thuật mới biết được.
Hai con trai dìu mẹ đứng dậy, kéo quần áo cho mẹ, quả thật rất hiếu thảo.
Thời gian gấp rút, bệnh nhân đầu tiên đã mất mười phút. Tạ Uyển Oánh lại nhận được ánh mắt liếc nhìn của thầy giáo nghĩ, Em nói sao?
Đàm giáo sư muốn khảo cô. Nhân lúc bệnh nhân và người nhà đang chỉnh trang quần áo ở giường khám, Tạ Uyển Oánh nhỏ giọng trả lời thầy giáo: “Em thấy vẫn được. Xét nghiệm ở bệnh viện ngoài tạm thời không có di căn. Em sờ nắn cũng không thấy di căn. Hơn nữa, nếu không mổ, bệnh nhân sẽ rất đau đớn nếu qua đời vì tắc ruột."
Đôi khi, bác sĩ phẫu thuật phải cân nhắc đến nỗi đau của bệnh nhân trước khi chết. Nói người già mổ có lẽ là hành hạ, nhưng người học y cũng biết bệnh nhân chết vì tắc ruột đau đớn đến mức nào. Bụng như bị một tảng đá lớn chặn lại, chỉ có thể nằm trên giường đau đớn mà chết.
Nguyên nhân khó khăn nhất khiến các bác sĩ không dám mổ cho bệnh nhân này, không phải là khối u, mà là chức năng tim phổi kém, không chịu được thời gian phẫu thuật dài, sợ không xuống được bàn mổ. Yêu cầu bác sĩ phẫu thuật phải mổ rất nhanh. Vì vậy, bệnh viện ngoài mới giới thiệu bệnh nhân đến tìm Đàm giáo sư.
"Khoa Tim mạch của bệnh viện chúng ta rất giỏi, có thể mời họ hội chẩn." Tạ Uyển Oánh nói tiếp, "Nhưng mà, em cho rằng bệnh nhân này không phải là vấn đề về chức năng tim phổi hữu cơ, có thể điều chỉnh trước và sau phẫu thuật. Phải nói rõ với người nhà trước, trường hợp của bà ấy tốn kém. Nhưng em thấy con trai bà ấy hiếu thảo nên chắc sẽ đồng ý."
Đàm Khắc Lâm vừa nghe cô nói, vừa lật giở bệnh án rồi lại úp lại, không ai nhìn thấy dưới mái tóc che khuất nửa khuôn mặt ông đang suy nghĩ điều gì.
Hai con trai dìu mẹ ngồi lại ghế hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Đàm, tình hình của mẹ tôi thế nào?"
Đàm Khắc Lâm ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói ôn hòa và chuyên nghiệp: “Tôi nói rõ với các anh trước. Bà ấy rất có thể không xuống được bàn mổ, xuống được bàn mổ cũng có thể không qua khỏi hai tuần sau mổ."
"Chúng tôi biết, đều biết cả. Bác sĩ ở bệnh viện trước đã nói với chúng tôi rồi." Hai con trai bệnh nhân lo lắng ông không đồng ý liền vội vàng nhấn mạnh, "Không sao đâu bác sĩ, chúng tôi tự chịu rủi ro."
"Đến lúc ký giấy cam kết phẫu thuật, các anh phải xem kỹ rồi mới ký." Đàm Khắc Lâm không vì những lời này mà thay đổi thái độ.
"Tất nhiên rồi ạ." Bệnh nhân và người nhà gật đầu lia lịa, "Anh yên tâm, bác sĩ, chúng tôi tuyệt đối không làm phiền bác sĩ."
"Em gọi điện hỏi xem khu nội trú khi nào có giường trống?"
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
