Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 312
Cần gạt nước quét qua quét lại trên kính chắn gió, phía trước có thể nhìn thấy những hạt mưa bụi bị gió thổi tung bay trên đường phố. Ngày nghỉ, không phải đi làm, rất nhiều người ra ngoài chơi bất chấp trời mưa. Tiếng ồn ào trên đường phố thủ đô vẫn không dứt.
Ngoài xe ồn ào, trong xe yên tĩnh.
Tào Dũng suy nghĩ nên nói gì đó.
Tạ Uyển Oánh thấy Tào sư huynh lái xe rất cẩn thận, liền quay đầu ngắm mưa.
Đột nhiên, điện thoại Tạ Uyển Oánh reo lên, cô lấy điện thoại từ túi xách áp vào tai.
"Bạn học Tiểu Tạ, em đang ở đâu?" Giọng Tôn Ngọc Ba truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Tôn giáo sư, thầy tìm em sao? Hôm nay em nghỉ, không ở ký túc xá."
"Ra ngoài à?"
"Em đến nhà giáo viên cấp 3 của em lấy chút tài liệu."
"Lấy tài liệu gì?"
"Tài liệu học tiếng Đức."
"Tiếng Đức? Em muốn học tiếng Đức?" Tôn Ngọc Ba không tin vào tai mình.
"Vâng."
"Vì sao?"
"Vì đã học tiếng Anh và tiếng Nhật rồi, có thời gian thì học thêm một ngoại ngữ nữa, sau này học cái gì cũng nhanh hơn."
Y học Đức rất phát triển, tất nhiên phải học tiếng Đức. Còn tiếng Nhật và tiếng Anh, kiếp trước cô học chuyên sâu hai ngoại ngữ này, đối với cô bây giờ không thành vấn đề, đã ôn tập và thi đạt cấp độ rồi. Tiếp theo có thời gian chắc chắn phải học tiếng Đức. Chỉ là giáo viên tiếng Đức hơi khó tìm, viện Y học dù có khoa ngoại ngữ nhỏ cũng chỉ dạy tiếng Nhật. May mà Giáo sư Trang đã giúp cô, xin cho cô một suất học chuyên ngành ở trường ngoại ngữ tại thủ đô.
Nghe cô giải thích, Tôn Ngọc Ba nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay. Bên cạnh ông, Lưu Trình Nhiên nghe thấy, Đàm Khắc Lâm ngồi ở bàn làm việc phía sau, dưới mái tóc dài, đôi lông mày lạnh lùng bỗng nhiên nhíu lại.
"Cô ấy không hề bị ảnh hưởng gì cả. Tôi cứ tưởng hôm nay cô ấy sẽ ở trong ký túc xá khóc lóc." Tôn Ngọc Ba nói lớn.
Vậy là, những gì họ dày công an bài hôm qua, không hề làm cô ấy dao động chút nào. Cô ấy vẫn bình thường muốn đi học tiếng Đức. Đàm Khắc Lâm ngồi trên ghế, tay trái chống trán nghĩ, Uổng công vô ích.
"Cô ấy thuộc tuýp người càng ngăn cản càng hăng hái, trách sao phụ đạo viên của cô ấy nói cô ấy là nữ kim cương." Tôn Ngọc Ba giơ hai tay lên tỏ vẻ đầu hàng, "Không giống con gái chút nào. Tôi chưa thấy cô gái nào như cô ấy."
Lưu Trình Nhiên nén cười, sợ chọc giận Đàm Khắc Lâm, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn cần gọi cô ấy về không?"
Nhóm của họ hôm nay cuối tuần quay lại bệnh viện để sắp xếp tài liệu nghiên cứu khoa học, định gọi cô ấy đến. Hôm qua giáo dục cô ấy một trận, mấy giáo sư cũng hơi lo lắng, muốn xem cô ấy thế nào.
Cú đánh này rốt cuộc là dành cho học sinh, hay là cho chính các giáo sư?
"Bệnh viện chúng ta có ai biết tiếng Đức không?" Tôn Ngọc Ba hỏi.
Lưu Trình Nhiên lắc đầu: “Không nghe nói có ai biết tiếng Đức."
"Được rồi, cô ấy học xong, bệnh viện có muốn đuổi cô ấy cũng không được." Tôn Ngọc Ba nhếch mép nói. Nghĩ lại học bá phải như Tạ Uyển Oánh, muốn đuổi cũng không được.
Nói xong, Tôn Ngọc Ba và Lưu Trình Nhiên nhìn sang người bên cạnh. Đàm Khắc Lâm vẫn chống tay lên thái dương, như rơi vào vũng bùn không biết làm sao để thoát ra.
Học sinh này, từ ngày đầu tiên vào nhóm của ông đã khiến nhóm ông lật xe, sau đó cứ liên tục lật xe. Ông sắp bó tay rồi.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
