Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 1990
Trung tâm Y tế Bà mẹ và Trẻ em thủ đô thì cô có quen biết vài người nhưng không thân thiết, không có số điện thoại liên lạc, càng không phải là người quen thân. Bạn bè, đồng nghiệp của cô chủ yếu ở Bắc Đô. Khoa sơ sinh nổi tiếng nhất ở Bắc Đô là Bắc Đô 3, các bệnh viện trực thuộc khác không tốt lắm.
“Đến Quốc Hiệp đi, thầy Hồ.” Tạ Uyển Oánh quyết đoán đề nghị.
Bác sĩ Hồ rất bình tĩnh, hỏi cô: “Em đã từng thực tập ở khoa sơ sinh của Quốc Hiệp chưa?”
“Chưa ạ.” Tạ Uyển Oánh thừa nhận: “Nhưng em quen biết giáo sư Nhϊếp, giáo sư khoa nhi của Quốc Hiệp.”
“Em quen giáo sư Nhϊếp? Em và ông ấy quen nhau như thế nào? Em có số điện thoại của ông ấy không? Ông ấy có nghe máy của em không?” Bác sĩ Hồ nghiêm túc hỏi từng câu một.
Đêm nay, việc cấp cứu không thể qua loa. Có thể thấy, bác sĩ Hồ có lẽ đã nghe nói đến Nhϊếp Gia Mẫn, có ấn tượng nghĩ, Là một chuyên gia nhi khoa hàng đầu.
Nói dối là mình rất quen thân với một giáo sư có uy tín nào đó, kết quả gọi điện thoại qua thì người ta không thèm nghe máy. Chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Chủ yếu là do một số sinh viên y khoa quá kiêu ngạo, tưởng mình là “người nhà” của giáo sư. Một số giáo sư lại quá khiêm tốn, khiến những sinh viên này hiểu lầm. Tại sao bác sĩ Hồ biết rõ sẽ có kết quả như vậy, vì chuyện này thường xuyên xảy ra với Đỗ Hải Uy.
Thẩm Hi Phỉ khinh thường liếc nhìn Tạ Uyển Oánh.
Không chỉ bác sĩ Hồ ở bệnh viện khác nghi ngờ Tạ Uyển Oánh, mà ngay cả cô ta, sư tỷ ở Quốc Hiệp, cũng cho rằng Tạ Uyển Oánh đang khoác lác.
Cô ta biết rõ nhất ở Quốc Hiệp, giáo sư Nhϊếp khoa nhi là chuyên gia được viện trưởng Ngô mời về từ nước ngoài, lịch sự, nho nhã, nói chuyện rất thân thiện, khiến người ta lầm tưởng là dễ nói chuyện. Thực tế, chuyên gia này rất kiêu ngạo.
Nhϊếp Gia Mẫn không thảo luận vấn đề y học với sinh viên y khoa, ít khi giao tiếp với các bác sĩ nội trú. Ông chỉ trao đổi với các bác sĩ điều trị trở lên. Chủ yếu là vì trình độ bác sĩ trong nước không hiểu được những gì chuyên gia nước ngoài nói. Nhϊếp Gia Mẫn nói tiếng phổ thông không tốt lắm, thường xuyên xen lẫn tiếng Anh, khiến các sinh viên y khoa tiếng Anh kém hoặc kiến thức hạn hẹp không hiểu gì.
Rào cản giao tiếp là một chuyện. Mặt khác, với tư cách là chuyên gia nước ngoài, khi đến bệnh viện, ông đã ở vị trí rất cao, chỉ cần làm việc theo ý viện trưởng, không ai quản được.
Tạ Uyển Oánh này thật sự cho rằng mình có “ô dù” lớn lắm sao. Thẩm Hi Phỉ thầm nghĩ, chờ xem Tạ Uyển Oánh bẽ mặt.
“Bác sĩ Thẩm, giúp một tay được không?” Tạ Uyển Oánh nói với cô ta.
Thẩm Hi Phỉ miễn cưỡng đưa tay ra đỡ em bé cùng cô.
Tạ Uyển Oánh lấy điện thoại ra, tìm số của thầy Nhϊếp rồi gọi ngay.
Có lẽ cô tiếp xúc với thầy Nhϊếp nhiều hơn nên ấn tượng của cô về thầy Nhϊếp khác với Thẩm Hi Phỉ và những người khác.
Cô tin rằng thầy Nhϊếp sẽ quay lại bệnh viện hỗ trợ.
Thầy Nhϊếp là một người thầy rất chuyên nghiệp, thể hiện ở việc rất coi trọng từng bệnh nhi.
Một người thầy chuyên nghiệp chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu sống một sinh mệnh.
Ừm, một người thầy chuyên nghiệp sẽ không nói những lời gây tổn hại đến người khác. Nhưng, làm thế nào để nói chuyện với một người thầy chuyên nghiệp như vậy, thuyết phục thầy ấy quay lại bệnh viện cũng không đơn giản.
Nghĩ đến việc các bác sĩ trực trẻ tuổi ở bệnh viện gọi điện thoại cầu cứu cấp trên mà thường xuyên bị mắng. Tại sao, vì báo cáo không đủ chuyên nghiệp.
Tại sao thầy lại phải quay lại bệnh viện?
Nếu bệnh nhân này không còn hy vọng cứu chữa thì thầy quay lại làm gì, phí công vô ích.
“Đến Quốc Hiệp đi, thầy Hồ.” Tạ Uyển Oánh quyết đoán đề nghị.
“Chưa ạ.” Tạ Uyển Oánh thừa nhận: “Nhưng em quen biết giáo sư Nhϊếp, giáo sư khoa nhi của Quốc Hiệp.”
“Em quen giáo sư Nhϊếp? Em và ông ấy quen nhau như thế nào? Em có số điện thoại của ông ấy không? Ông ấy có nghe máy của em không?” Bác sĩ Hồ nghiêm túc hỏi từng câu một.
Đêm nay, việc cấp cứu không thể qua loa. Có thể thấy, bác sĩ Hồ có lẽ đã nghe nói đến Nhϊếp Gia Mẫn, có ấn tượng nghĩ, Là một chuyên gia nhi khoa hàng đầu.
Nói dối là mình rất quen thân với một giáo sư có uy tín nào đó, kết quả gọi điện thoại qua thì người ta không thèm nghe máy. Chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Chủ yếu là do một số sinh viên y khoa quá kiêu ngạo, tưởng mình là “người nhà” của giáo sư. Một số giáo sư lại quá khiêm tốn, khiến những sinh viên này hiểu lầm. Tại sao bác sĩ Hồ biết rõ sẽ có kết quả như vậy, vì chuyện này thường xuyên xảy ra với Đỗ Hải Uy.
Thẩm Hi Phỉ khinh thường liếc nhìn Tạ Uyển Oánh.
Không chỉ bác sĩ Hồ ở bệnh viện khác nghi ngờ Tạ Uyển Oánh, mà ngay cả cô ta, sư tỷ ở Quốc Hiệp, cũng cho rằng Tạ Uyển Oánh đang khoác lác.
Cô ta biết rõ nhất ở Quốc Hiệp, giáo sư Nhϊếp khoa nhi là chuyên gia được viện trưởng Ngô mời về từ nước ngoài, lịch sự, nho nhã, nói chuyện rất thân thiện, khiến người ta lầm tưởng là dễ nói chuyện. Thực tế, chuyên gia này rất kiêu ngạo.
Nhϊếp Gia Mẫn không thảo luận vấn đề y học với sinh viên y khoa, ít khi giao tiếp với các bác sĩ nội trú. Ông chỉ trao đổi với các bác sĩ điều trị trở lên. Chủ yếu là vì trình độ bác sĩ trong nước không hiểu được những gì chuyên gia nước ngoài nói. Nhϊếp Gia Mẫn nói tiếng phổ thông không tốt lắm, thường xuyên xen lẫn tiếng Anh, khiến các sinh viên y khoa tiếng Anh kém hoặc kiến thức hạn hẹp không hiểu gì.
Rào cản giao tiếp là một chuyện. Mặt khác, với tư cách là chuyên gia nước ngoài, khi đến bệnh viện, ông đã ở vị trí rất cao, chỉ cần làm việc theo ý viện trưởng, không ai quản được.
Tạ Uyển Oánh này thật sự cho rằng mình có “ô dù” lớn lắm sao. Thẩm Hi Phỉ thầm nghĩ, chờ xem Tạ Uyển Oánh bẽ mặt.
“Bác sĩ Thẩm, giúp một tay được không?” Tạ Uyển Oánh nói với cô ta.
Thẩm Hi Phỉ miễn cưỡng đưa tay ra đỡ em bé cùng cô.
Tạ Uyển Oánh lấy điện thoại ra, tìm số của thầy Nhϊếp rồi gọi ngay.
Có lẽ cô tiếp xúc với thầy Nhϊếp nhiều hơn nên ấn tượng của cô về thầy Nhϊếp khác với Thẩm Hi Phỉ và những người khác.
Cô tin rằng thầy Nhϊếp sẽ quay lại bệnh viện hỗ trợ.
Thầy Nhϊếp là một người thầy rất chuyên nghiệp, thể hiện ở việc rất coi trọng từng bệnh nhi.
Một người thầy chuyên nghiệp chắc chắn sẽ làm mọi cách để cứu sống một sinh mệnh.
Ừm, một người thầy chuyên nghiệp sẽ không nói những lời gây tổn hại đến người khác. Nhưng, làm thế nào để nói chuyện với một người thầy chuyên nghiệp như vậy, thuyết phục thầy ấy quay lại bệnh viện cũng không đơn giản.
Nghĩ đến việc các bác sĩ trực trẻ tuổi ở bệnh viện gọi điện thoại cầu cứu cấp trên mà thường xuyên bị mắng. Tại sao, vì báo cáo không đủ chuyên nghiệp.
Tại sao thầy lại phải quay lại bệnh viện?
Nếu bệnh nhân này không còn hy vọng cứu chữa thì thầy quay lại làm gì, phí công vô ích.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 1990
10.0/10 từ 47 lượt.
