Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 1965
Sau phẫu thuật, Cảnh Vĩnh Triết đưa bệnh nhân về phòng bệnh.
“Tiểu Triết.”
“Cậu có nợ tiền người ta không?” Vương Thúy nói với cậu.
Cảnh Vĩnh Triết bình tĩnh quan sát xem đối phương hỏi câu này là có ý gì.
“Nợ tiền người ta là không tốt. Cậu sắp làm bác sĩ rồi. Nói cho tôi biết cậu nợ bao nhiêu. Tôi trả giúp cậu.” Vương Thúy nói.
Mẹ kế này tốt bụng trả tiền giúp cậu?
Vương Thúy đang cân nhắc việc điều trị tiếp theo của mình cần phải dựa vào bác sĩ thủ đô, muốn dựa vào con trai cả nhà họ Cảnh tiếp tục giúp đỡ. Hơn nữa, hôm nay bà ta thấy các bác sĩ khác khen ngợi Cảnh Vĩnh Triết, trước đây ở quê không rõ Cảnh Vĩnh Triết ra ngoài học hành thế nào. Bây giờ biết được tình hình này, Vương Thúy nhất định phải lấy lòng mới có lợi cho mình.
Mẹ kế này rất giỏi tính toán. Cảnh Vĩnh Triết nghĩ đến lời Tạ Uyển Oánh nói “gặp người đến thì làm tặc”, liền nói: “Em là sinh viên, mẹ trả giúp em thì không có tiền trả lại mẹ đâu.” Ý ngoài lời là, nếu mẹ muốn trả giúp thì đừng mong lấy lại số tiền này.
“Không sao, số tiền này cậu không cần trả.” muốn lấy lòng, Vương Thúy chắc chắn phải chi tiền ra: “Tôi và ba cậu là người lớn, giúp cậu trả nợ là chuyện đương nhiên. Để tôi bảo ba cậu đi lấy tiền cho cậu. Nếu có chi tiêu gì cần tiền cứ tìm tôi. Cậu cứ yên tâm ở lại thủ đô, tôi và ba cậu rất coi trọng cậu.”
Ba cậu sẽ không phản đối sao? Ba cậu là người nổi tiếng keo kiệt với người nhà.
Không sợ, tiền nằm trong tay Vương Thúy chứ không phải Cảnh ba.
Cặp vợ chồng này, thật sự là tính toán với nhau đến cùng cực.
Vì vậy, Cảnh ba đang llảng vảng ở cửa phòng bệnh sẽ không vào ngăn cản Vương Thúy cho con trai cả tiền.
Tiền của con trai cũng là tiền của ông ta. Thái độ của Vương Thúy rõ ràng là muốn lấy lòng con trai cả, chứng tỏ con trai cả có lẽ thật sự có bản lĩnh. Cảnh ba không ngu, Vương Thúy chi tiền để cải thiện mối quan hệ cha con của họ có lợi cho ông ta.
Cảnh Vĩnh Triết sau khi được thầy cô và bạn bè giáo dục, đầu óc đã nhanh nhẹn hơn, không còn chỉ biết tức giận nữa. Hai kẻ này cho cậu tiền, cậu nhất định sẽ nhận, người ta muốn lấy lòng cậu cứ để người ta lấy lòng. Dù sao tội của bọn họ cũng chưa đến mức phải ngồi tù, chi bằng để bọn họ mất tiền là tốt nhất.
“Em nợ người ta sáu vạn.” Cảnh Vĩnh Triết nói ra một con số. Con số này bao gồm cả phần hai người đó đã gây thiệt hại cho em trai và mẹ cậu.
“Nợ nhiều vậy sao.” Vương Thúy giật mình.
“Vâng. Chi tiêu ở thủ đô rất lớn.” Cảnh Vĩnh Triết nói xong, bình tĩnh chờ xem đối phương định lấy lòng cậu như thế nào.
Cảnh ba bước vào, định nói gì đó.
Vương Thúy ngăn Cảnh ba lại, nói với Cảnh Vĩnh Triết: “Không sao. Số tiền này tôi và ba cậu có. Sáu vạn có đủ không, không đủ thì thêm.”
Tạ Uyển Oánh hôm đó nói đúng, mẹ kế này so với ba cậu còn quan tâm đến việc tích đức, để giữ mạng, bao nhiêu tiền cũng sẽ bỏ ra.
“Mẹ thấy thêm bao nhiêu thì thêm bấy nhiêu.” Cảnh Vĩnh Triết sẽ không từ chối sự hào phóng của đối phương, nói xong liền quay người bỏ đi, còn việc cuối cùng đối phương có cho tiền hay không, hai người có cãi nhau hay không là chuyện của họ, không liên quan đến cậu.
Tạ Uyển Oánh đi qua phòng bệnh liếc nhìn, thấy Cảnh Vĩnh Triết bây giờ ứng phó với người xấu rất thành thạo, liền yên tâm.
Trở lại văn phòng, vừa lúc nghe thấy thầy Đỗ nhận được điện thoại báo cáo từ Quốc Trắc.
Cô Mẫn đã tỉnh.
Trước đó có tin nói bệnh nhân dần dần tỉnh lại, hôm nay là hoàn toàn tỉnh táo, có thể trả lời câu hỏi của mọi người.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
