Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Chương 1079
Không bác sĩ nào muốn tiếp nhận bệnh nhân nhiễm HIV, đặc biệt là ở khoa ngoại, khi phẫu thuật, tiếp xúc với máu và dịch cơ thể, rất dễ bị phơi nhiễm nghề nghiệp và lây nhiễm từ bệnh nhân.
Vì vậy, các bệnh viện thường khuyên bệnh nhân nhiễm HIV đến bệnh viện chuyên khoa truyền nhiễm để điều trị, bệnh viện truyền nhiễm chắc chắn có điều kiện cách ly và bảo hộ tốt hơn bệnh viện thông thường.
“Sao vậy, tại sao lại chuyển đến bệnh viện chúng ta?” Y tá trực đêm hỏi bác sĩ.
Nguy cơ phơi nhiễm nghề nghiệp của y tá cũng rất cao, như rút máu cho bệnh nhân,… đều là những thao tác có nguy cơ cao.
Bộ y tế quy định không được từ chối khám bệnh cho bệnh nhân, trường hợp bệnh nhân này được chuyển đến chắc chắn có lý do đặc biệt.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bánh xe vang lên trên hành lang, cấp cứu đã đưa bệnh nhân lên.
Bệnh nhân nằm trên xe đẩy là nữ, mới 28 tuổi, sốt 39,5 độ, vàng da.
Người nhà đi cùng bệnh nhân mang theo bệnh án điều trị trước đó của bệnh nhân ở bệnh viện truyền nhiễm.
Các bác sĩ nhận lấy bệnh án cũ lật xem, biết được bệnh nhân này vừa mới phẫu thuật mổ bụng lấy sỏi ở ống mật chủ tại bệnh viện truyền nhiễm, sau khi lấy sỏi mật thì đặt ống dẫn lưu chữ T. Sau phẫu thuật, bệnh nhân hồi phục không tốt, vì vậy người nhà rất bất mãn với bệnh viện truyền nhiễm.
Tối nay, tình trạng bệnh nhân đột ngột trở nặng, theo yêu cầu khẩn thiết của người nhà, bệnh viện truyền nhiễm đã liên hệ 120 chuyển bệnh nhân đến khoa cấp cứu của Quốc Hiệp. Trước đó không liên hệ với Quốc Hiệp, mà trực tiếp đưa bệnh nhân đến cấp cứu của Quốc Hiệp, còn Quốc Hiệp có giường hay không, có thể tiếp nhận bệnh nhân hay không, cả bệnh nhân và bác sĩ bệnh viện truyền nhiễm đều không quan tâm, ép buộc Quốc Hiệp phải tiếp nhận.
Đối với kiểu chuyển viện mà không liên hệ trước với bệnh viện tiếp nhận này, không cần phải nói, bác sĩ bên tiếp nhận rất khó chịu. Vì sau khi chuyển bệnh nhân đến, bệnh viện bên này chưa chắc đã có khả năng điều trị cho bệnh nhân. Tương đương với việc dọn dẹp hậu quả cho bệnh viện trước đó. Đến lúc đó nếu bệnh nhân có mệnh hệ gì, chắc chắn bệnh viện và bác sĩ cuối cùng tiếp nhận điều trị cho bệnh nhân sẽ bị vạ lây.
Ai bị đổ vạ cũng sẽ không vui. Tống Học Lâm lùi lại hai bước để xoa dịu sự bực bội trong lòng.
Anh cứ tưởng buổi chiều cấp cứu xong là xong trách nhiệm, tiễn bệnh nhân nguy kịch nhất đi, tối nay sẽ tương đối nhẹ nhàng, kết quả lại đến một bệnh nhân như vậy.
Tiếp nhận một bệnh nhân nhiễm HIV, cứ tưởng chỉ cần làm tốt công tác bảo hộ là xong sao?
Bản thân bệnh nhân nhiễm HIV đã có sức đề kháng yếu hơn người bình thường, đồng nghĩa với việc nhiều tình trạng sẽ nghiêm trọng hơn so với bệnh nhân bình thường. Tình trạng nghiêm trọng dẫn đến việc bác sĩ cần phải thực hiện nhiều thao tác y tế có nguy cơ phơi nhiễm nghề nghiệp hơn, không nói đến việc bản thân phải gánh chịu nguy cơ lây nhiễm, bệnh nhân này có thể không qua khỏi mà chết bất đắc kỳ tử ngay tại phòng bệnh.
Có thể hiểu được tâm trạng muốn nổ tung của Tống Học Lâm.
Người nhà bệnh nhân len lén quan sát vẻ mặt của bác sĩ, nhỏ nhẹ nói ra nỗi khó xử của gia đình mình: “Con gái tôi bị lây bệnh, trước đó không biết bị ai hãm hại. Sau khi bị nhiễm bệnh, cháu chưa bao giờ có ý định lây bệnh cho người khác, làm hại người khác.”
Một số người nhiễm HIV cho rằng mình sắp chết, chỉ muốn trả thù xã hội, sẽ cố tình che giấu việc mình bị nhiễm bệnh để lây bệnh cho những người vô tội khác. Xem ra, bệnh nhân này thật sự rất đáng thương.
“Chúng tôi tiếp nhận cô ấy, nhất định sẽ chữa trị cẩn thận cho cô ấy.” Tạ Uyển Oánh nói với gia đình bệnh nhân.
Tuy trong lòng bực bội, nhưng với tư cách là bác sĩ, những nghĩa vụ cần phải thực hiện thì nhất định sẽ thực hiện.
Người nhà lau khóe mắt.
Vì vậy, các bệnh viện thường khuyên bệnh nhân nhiễm HIV đến bệnh viện chuyên khoa truyền nhiễm để điều trị, bệnh viện truyền nhiễm chắc chắn có điều kiện cách ly và bảo hộ tốt hơn bệnh viện thông thường.
Nguy cơ phơi nhiễm nghề nghiệp của y tá cũng rất cao, như rút máu cho bệnh nhân,… đều là những thao tác có nguy cơ cao.
Bộ y tế quy định không được từ chối khám bệnh cho bệnh nhân, trường hợp bệnh nhân này được chuyển đến chắc chắn có lý do đặc biệt.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bánh xe vang lên trên hành lang, cấp cứu đã đưa bệnh nhân lên.
Bệnh nhân nằm trên xe đẩy là nữ, mới 28 tuổi, sốt 39,5 độ, vàng da.
Người nhà đi cùng bệnh nhân mang theo bệnh án điều trị trước đó của bệnh nhân ở bệnh viện truyền nhiễm.
Các bác sĩ nhận lấy bệnh án cũ lật xem, biết được bệnh nhân này vừa mới phẫu thuật mổ bụng lấy sỏi ở ống mật chủ tại bệnh viện truyền nhiễm, sau khi lấy sỏi mật thì đặt ống dẫn lưu chữ T. Sau phẫu thuật, bệnh nhân hồi phục không tốt, vì vậy người nhà rất bất mãn với bệnh viện truyền nhiễm.
Tối nay, tình trạng bệnh nhân đột ngột trở nặng, theo yêu cầu khẩn thiết của người nhà, bệnh viện truyền nhiễm đã liên hệ 120 chuyển bệnh nhân đến khoa cấp cứu của Quốc Hiệp. Trước đó không liên hệ với Quốc Hiệp, mà trực tiếp đưa bệnh nhân đến cấp cứu của Quốc Hiệp, còn Quốc Hiệp có giường hay không, có thể tiếp nhận bệnh nhân hay không, cả bệnh nhân và bác sĩ bệnh viện truyền nhiễm đều không quan tâm, ép buộc Quốc Hiệp phải tiếp nhận.
Đối với kiểu chuyển viện mà không liên hệ trước với bệnh viện tiếp nhận này, không cần phải nói, bác sĩ bên tiếp nhận rất khó chịu. Vì sau khi chuyển bệnh nhân đến, bệnh viện bên này chưa chắc đã có khả năng điều trị cho bệnh nhân. Tương đương với việc dọn dẹp hậu quả cho bệnh viện trước đó. Đến lúc đó nếu bệnh nhân có mệnh hệ gì, chắc chắn bệnh viện và bác sĩ cuối cùng tiếp nhận điều trị cho bệnh nhân sẽ bị vạ lây.
Ai bị đổ vạ cũng sẽ không vui. Tống Học Lâm lùi lại hai bước để xoa dịu sự bực bội trong lòng.
Anh cứ tưởng buổi chiều cấp cứu xong là xong trách nhiệm, tiễn bệnh nhân nguy kịch nhất đi, tối nay sẽ tương đối nhẹ nhàng, kết quả lại đến một bệnh nhân như vậy.
Tiếp nhận một bệnh nhân nhiễm HIV, cứ tưởng chỉ cần làm tốt công tác bảo hộ là xong sao?
Bản thân bệnh nhân nhiễm HIV đã có sức đề kháng yếu hơn người bình thường, đồng nghĩa với việc nhiều tình trạng sẽ nghiêm trọng hơn so với bệnh nhân bình thường. Tình trạng nghiêm trọng dẫn đến việc bác sĩ cần phải thực hiện nhiều thao tác y tế có nguy cơ phơi nhiễm nghề nghiệp hơn, không nói đến việc bản thân phải gánh chịu nguy cơ lây nhiễm, bệnh nhân này có thể không qua khỏi mà chết bất đắc kỳ tử ngay tại phòng bệnh.
Có thể hiểu được tâm trạng muốn nổ tung của Tống Học Lâm.
Người nhà bệnh nhân len lén quan sát vẻ mặt của bác sĩ, nhỏ nhẹ nói ra nỗi khó xử của gia đình mình: “Con gái tôi bị lây bệnh, trước đó không biết bị ai hãm hại. Sau khi bị nhiễm bệnh, cháu chưa bao giờ có ý định lây bệnh cho người khác, làm hại người khác.”
Một số người nhiễm HIV cho rằng mình sắp chết, chỉ muốn trả thù xã hội, sẽ cố tình che giấu việc mình bị nhiễm bệnh để lây bệnh cho những người vô tội khác. Xem ra, bệnh nhân này thật sự rất đáng thương.
“Chúng tôi tiếp nhận cô ấy, nhất định sẽ chữa trị cẩn thận cho cô ấy.” Tạ Uyển Oánh nói với gia đình bệnh nhân.
Tuy trong lòng bực bội, nhưng với tư cách là bác sĩ, những nghĩa vụ cần phải thực hiện thì nhất định sẽ thực hiện.
Người nhà lau khóe mắt.
Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 90: Cô Là Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài Siêu Hot
Story
Chương 1079
10.0/10 từ 47 lượt.
