Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 63
69@-Hiện giờ nội y vừa mới bắt đầu rộ lên ở An Thành, không chỉ là hàng cao cấp, mà vẫn là hàng hoá được thu hút.
Trước quầy nội y đã vây quanh không ít người, hầu hết đều là phụ nữ trưởng thành khoảng chừng hai mươi ba mươi tuổi ăn mặc thời trang, ở giữa có một vài cô gái trẻ đẹp, tất cả đều đứng trước quầy nội y và nhìn vào nội y bên trong để đánh giá.
Cô gái nhỏ phỏng chừng là tới đây lần đầu nên còn có chút ngượng ngùng, đánh giá cũng đánh giá một cách ngượng ngùng và sợ hãi.
Người phụ nữ trưởng thành rất bình tĩnh, tự nhiên, một bên đánh giá, một bên để cho người bán hàng đem đồ lấy ra, đặt ở trước ngực khoa tay múa chân, để cho bạn của mình nhìn xem như thế nào.
Để thuận tiện cho việc mua hàng của nữ giới, quầy đồ lót này đã đặc biệt chọn một góc có mái che, bên ngoài còn có biển báo đàn ông dừng bước, vô cùng suy nghĩ vì nữ giới, nên ai cũng có thể yên tâm mua hàng.
Tuy nhiên, mong muốn mua của mọi người ai cũng tăng vọt, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng lại không được tốt cho lắm.
Người bán hàng có cái lỗ tai giống như trang trí, hồi lâu mới phản hồi lại người yêu cầu lấy ra thứ gì đó xem xét một câu, nhưng thái độ cũng vô cùng hờ hững.
Sơn Trà đã sớm biết qua, đây cũng coi như là cái bệnh chung của các ngành công nghiệp quốc doanh trong thời đại này, ăn cơm tập thể, mặc kệ có thái độ gì thì cũng đều sẽ không ảnh hưởng tới tiền lương cố định mỗi tháng, bởi vậy không ít người đi làm đều sẽ tìm mọi cách để kéo dài công việc.
Ngay cả khi không có khách còn có thể nghỉ ngơi, có khách thì vội vã tiến lên ngay cả thời gian để uống miếng nước cũng không hề có, thời gian dài đã có người bán hàng không muốn như thế.
Mọi người đều lấy tiền lương giống như nhau, vậy tại sao mình lại bận rộn hơn so với quầy khác để làm gì, ai có thể nguyện ý làm hay sao?
“Xin hỏi, tôi muốn nhìn kiện kia một chút, có thể giúp tôi lấy một chút được không?”
Đứng trước quầy là một người phụ nữ trung niên rất thanh lịch, mặc váy suông. Nhìn bộ dáng ước chừng tầm bốn mươi tuổi, các đường nét trên khuôn mặt tuy rằng không tính là đứng đầu nhưng lại khiến người khác nhìn vào vô cùng thoải mái. Mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm gỗ cài ở phía sau, cả người có loại khí chất độc đáo không thể diễn tả nên lời.
Bà ấy đã có một thái độ vô cùng tốt và bình tĩnh nói với nhân viên bán hàng nhiều lần rằng bà ấy muốn xem một kiện nội y trên quầy hàng. Nhưng người bán hàng đó lại chỉ lo nói chuyện phiếm với người bên cạnh, ngay cả nhìn cũng không nhìn về phía bên này dù chỉ một cái.
Thái độ người bán hàng lại vô cùng không kiên nhẫn mà đem lời nói của người phụ nữ đánh gãy.
“Đồng cái gì chí vậy hả, bà nói cái gì thế hả? Lỗ tai tôi đủ để nghe thấy được, không nhìn thấy tôi đang vội vàng đấy sao? Nói có một câu mà còn muốn nói biết bao nhiêu lần vậy hả? Phiền muốn chết đấy.”
Người bán hàng vừa nói vừa bạo lực đem đồ vật vứt lên trên quầy một cái, nội y ở trên mặt bàn pha lê không hề dừng lại, lạch cạch rơi xuống dưới đất.
Một tia tức giận hiện lên trên khuôn mặt ôn hòa của người phụ nữ, cúi người đem đồ vật nhặt lên tới một lần nữa đặt ở quầy thượng, tú khí mày cũng nhíu lại, hỏi.
“Đồng chí, cô đây là có thái độ phục vụ gì vậy hả?”
Người bán hàng không hề có chút nào suy xét về thái độ vừa rồi của mình, lời từ miệng ra vẫn cứ hùng hùng hổ hổ như cũ.
“Tôi không biết bà ấy có nhiều việc hay không, nhưng mà thật ra tôi đã nhìn thấy, về chuyện này cô quả thật rất nhiều chuyện bận rộn. Có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm mà lại không rảnh lấy đồ ra cho người ta xem, cô quả thật rất bận đấy.”
Sơn Trà không phải là loại người thích lo chuyện bao đồng, nếu không phải do người bán hàng này có thái độ như thế, nhất định Sơn Trà ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô ta lấy dù chỉ một cái, bỏ tiền ra mua đồ so với người bán đồ mà còn thấp hơn một bậc như thế.
Bây giờ cũng không phải là lúc cửa hàng bách hóa quốc doanh một nhà độc chiếm ưu thế như trong những năm đầu tiên. Nơi mà Lý Thu Vân mở cửa hàng cách không xa cửa hàng bách hoá này, nếu như người bán hàng có loại thái độ như thế này, vậy còn không bằng để cô đem những người này đều đưa tới trong tiệm Lý Thu Vân, còn có thể bán cho cô ấy một nhân tình, giúp cho cô ấy có thể kiếm được tiền.
Lời Sơn Trà nói tuy rằng lực sát thương không cao nhưng tính vũ nhục lại vô cùng cao, âm dương quái khí lại gãi đúng chỗ ngứa, làm cho người xung quanh đều không nhịn được mà bị chọc cười cả lên, còn khiến cho người bán hàng vô cùng tức giận.
“Cô là ai vậy hả? Tôi nói chuyện với bà ta có liên quan gì đến cô hay sao?”
Sơn Trà cười cười nhìn về người bán hàng: “Chẳng lẽ cô chưa từng nhìn thấy sao? Lôi Phong sống nhìn thấy chuyện bất công trên đường.”
Sơn Trà không đợi người bán hàng kịp nổi giận, cô tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ có một dòng chữ to “Phục vụ vì nhân dân" được dán ở trên tường của bên ngoài trung tâm mua sắm mà chứ nhỉ? À nếu như mà cô không biết thì tôi cũng không ngại dẫn cô ra đó lại dạy cho cô một lần nhé?”
“Nhà nước trả tiền lương là vì nuôi sống những công chức lao động vì dân, chứ cũng không phải là để nuôi dưỡng loại sâu mọt ăn no chờ chết như cô, nếu như cô không muốn làm nữa thì có thể để cho người khác đến làm, người nghĩ đến việc có thể lấy số tiền lương này nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà rất nhiều. Với thái độ này của cô người không biết còn cho rằng cửa hàng bách hóa nhà nước này là của cô mở ra đấy.”
Sơn Trà nhanh mồm nhanh miệng, lời nói ra lực sát thương lại cao, những người xung quanh vốn dĩ đã cảm thấy vô cùng bất mãn với thái độ của người bán hàng rồi. Họ thấy Sơn Trà nói ra những câu này cũng có lý, họ đều đứng về phía cô.
Chờ cô nói xong, nữ khách hàng kia sửng sốt một chút, cuối cùng đưa tay ra đón đầu tán thưởng cô.
Người nhân viên bán hàng này nào đã từng gặp qua trận chiến như thế này cơ chứ, tuổi của cô nhân viên bán hàng này cũng không lớn lắm, thấy mọi người đều đứng về phía Sơn Trà và trầm trồ khen ngợi cô như thế, khuôn mặt cô nhân viên bán hàng trở nên đỏ bừng, suýt nữa thì sẽ khóc.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quả đào: Quả nhiên hiện tại tiểu thiên sứ đều thực thông minh, có thể đoán được diễn biến cốt truyện.
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Trước quầy nội y đã vây quanh không ít người, hầu hết đều là phụ nữ trưởng thành khoảng chừng hai mươi ba mươi tuổi ăn mặc thời trang, ở giữa có một vài cô gái trẻ đẹp, tất cả đều đứng trước quầy nội y và nhìn vào nội y bên trong để đánh giá.
Cô gái nhỏ phỏng chừng là tới đây lần đầu nên còn có chút ngượng ngùng, đánh giá cũng đánh giá một cách ngượng ngùng và sợ hãi.
Người phụ nữ trưởng thành rất bình tĩnh, tự nhiên, một bên đánh giá, một bên để cho người bán hàng đem đồ lấy ra, đặt ở trước ngực khoa tay múa chân, để cho bạn của mình nhìn xem như thế nào.
Để thuận tiện cho việc mua hàng của nữ giới, quầy đồ lót này đã đặc biệt chọn một góc có mái che, bên ngoài còn có biển báo đàn ông dừng bước, vô cùng suy nghĩ vì nữ giới, nên ai cũng có thể yên tâm mua hàng.
Tuy nhiên, mong muốn mua của mọi người ai cũng tăng vọt, nhưng thái độ phục vụ của nhân viên bán hàng lại không được tốt cho lắm.
Người bán hàng có cái lỗ tai giống như trang trí, hồi lâu mới phản hồi lại người yêu cầu lấy ra thứ gì đó xem xét một câu, nhưng thái độ cũng vô cùng hờ hững.
Sơn Trà đã sớm biết qua, đây cũng coi như là cái bệnh chung của các ngành công nghiệp quốc doanh trong thời đại này, ăn cơm tập thể, mặc kệ có thái độ gì thì cũng đều sẽ không ảnh hưởng tới tiền lương cố định mỗi tháng, bởi vậy không ít người đi làm đều sẽ tìm mọi cách để kéo dài công việc.
Ngay cả khi không có khách còn có thể nghỉ ngơi, có khách thì vội vã tiến lên ngay cả thời gian để uống miếng nước cũng không hề có, thời gian dài đã có người bán hàng không muốn như thế.
Mọi người đều lấy tiền lương giống như nhau, vậy tại sao mình lại bận rộn hơn so với quầy khác để làm gì, ai có thể nguyện ý làm hay sao?
“Xin hỏi, tôi muốn nhìn kiện kia một chút, có thể giúp tôi lấy một chút được không?”
Đứng trước quầy là một người phụ nữ trung niên rất thanh lịch, mặc váy suông. Nhìn bộ dáng ước chừng tầm bốn mươi tuổi, các đường nét trên khuôn mặt tuy rằng không tính là đứng đầu nhưng lại khiến người khác nhìn vào vô cùng thoải mái. Mái tóc đen nhánh dùng một cây trâm gỗ cài ở phía sau, cả người có loại khí chất độc đáo không thể diễn tả nên lời.
Bà ấy đã có một thái độ vô cùng tốt và bình tĩnh nói với nhân viên bán hàng nhiều lần rằng bà ấy muốn xem một kiện nội y trên quầy hàng. Nhưng người bán hàng đó lại chỉ lo nói chuyện phiếm với người bên cạnh, ngay cả nhìn cũng không nhìn về phía bên này dù chỉ một cái.
Thái độ người bán hàng lại vô cùng không kiên nhẫn mà đem lời nói của người phụ nữ đánh gãy.
“Đồng cái gì chí vậy hả, bà nói cái gì thế hả? Lỗ tai tôi đủ để nghe thấy được, không nhìn thấy tôi đang vội vàng đấy sao? Nói có một câu mà còn muốn nói biết bao nhiêu lần vậy hả? Phiền muốn chết đấy.”
Người bán hàng vừa nói vừa bạo lực đem đồ vật vứt lên trên quầy một cái, nội y ở trên mặt bàn pha lê không hề dừng lại, lạch cạch rơi xuống dưới đất.
Một tia tức giận hiện lên trên khuôn mặt ôn hòa của người phụ nữ, cúi người đem đồ vật nhặt lên tới một lần nữa đặt ở quầy thượng, tú khí mày cũng nhíu lại, hỏi.
“Đồng chí, cô đây là có thái độ phục vụ gì vậy hả?”
Người bán hàng không hề có chút nào suy xét về thái độ vừa rồi của mình, lời từ miệng ra vẫn cứ hùng hùng hổ hổ như cũ.
“Tôi không biết bà ấy có nhiều việc hay không, nhưng mà thật ra tôi đã nhìn thấy, về chuyện này cô quả thật rất nhiều chuyện bận rộn. Có thời gian rảnh để nói chuyện phiếm mà lại không rảnh lấy đồ ra cho người ta xem, cô quả thật rất bận đấy.”
Sơn Trà không phải là loại người thích lo chuyện bao đồng, nếu không phải do người bán hàng này có thái độ như thế, nhất định Sơn Trà ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn cô ta lấy dù chỉ một cái, bỏ tiền ra mua đồ so với người bán đồ mà còn thấp hơn một bậc như thế.
Bây giờ cũng không phải là lúc cửa hàng bách hóa quốc doanh một nhà độc chiếm ưu thế như trong những năm đầu tiên. Nơi mà Lý Thu Vân mở cửa hàng cách không xa cửa hàng bách hoá này, nếu như người bán hàng có loại thái độ như thế này, vậy còn không bằng để cô đem những người này đều đưa tới trong tiệm Lý Thu Vân, còn có thể bán cho cô ấy một nhân tình, giúp cho cô ấy có thể kiếm được tiền.
Lời Sơn Trà nói tuy rằng lực sát thương không cao nhưng tính vũ nhục lại vô cùng cao, âm dương quái khí lại gãi đúng chỗ ngứa, làm cho người xung quanh đều không nhịn được mà bị chọc cười cả lên, còn khiến cho người bán hàng vô cùng tức giận.
“Cô là ai vậy hả? Tôi nói chuyện với bà ta có liên quan gì đến cô hay sao?”
Sơn Trà cười cười nhìn về người bán hàng: “Chẳng lẽ cô chưa từng nhìn thấy sao? Lôi Phong sống nhìn thấy chuyện bất công trên đường.”
Sơn Trà không đợi người bán hàng kịp nổi giận, cô tiếp tục nói: “Tôi nhớ rõ có một dòng chữ to “Phục vụ vì nhân dân" được dán ở trên tường của bên ngoài trung tâm mua sắm mà chứ nhỉ? À nếu như mà cô không biết thì tôi cũng không ngại dẫn cô ra đó lại dạy cho cô một lần nhé?”
“Nhà nước trả tiền lương là vì nuôi sống những công chức lao động vì dân, chứ cũng không phải là để nuôi dưỡng loại sâu mọt ăn no chờ chết như cô, nếu như cô không muốn làm nữa thì có thể để cho người khác đến làm, người nghĩ đến việc có thể lấy số tiền lương này nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà rất nhiều. Với thái độ này của cô người không biết còn cho rằng cửa hàng bách hóa nhà nước này là của cô mở ra đấy.”
Sơn Trà nhanh mồm nhanh miệng, lời nói ra lực sát thương lại cao, những người xung quanh vốn dĩ đã cảm thấy vô cùng bất mãn với thái độ của người bán hàng rồi. Họ thấy Sơn Trà nói ra những câu này cũng có lý, họ đều đứng về phía cô.
Chờ cô nói xong, nữ khách hàng kia sửng sốt một chút, cuối cùng đưa tay ra đón đầu tán thưởng cô.
Người nhân viên bán hàng này nào đã từng gặp qua trận chiến như thế này cơ chứ, tuổi của cô nhân viên bán hàng này cũng không lớn lắm, thấy mọi người đều đứng về phía Sơn Trà và trầm trồ khen ngợi cô như thế, khuôn mặt cô nhân viên bán hàng trở nên đỏ bừng, suýt nữa thì sẽ khóc.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quả đào: Quả nhiên hiện tại tiểu thiên sứ đều thực thông minh, có thể đoán được diễn biến cốt truyện.
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Story
Chương 63
10.0/10 từ 13 lượt.