Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Chương 127
53@-Chờ bên này bà ấy vừa xoay người đi, Tạ Tri Viễn lại đột nhiên bước nhanh đi đến trước mặt Sơn Trà, cúi người hôn một cái lên trên môi cô rồi nói: “Anh sẽ không có hiềm khích với vợ của anh đâu, có phải hay không?”
Sơn Trà buông chén, nhìn dáng vẻ rõ ràng đều đã nghe thấy hết lại làm bộ không nghe thấy gì của anh, cười nói: “Không sao chứ?”
Tạ Tri Viễn thở dài một hơi: “Không có việc gì.”
Anh trằn trọc cả đêm, cuối cùng đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận chuyện này, mặc kệ anh trai với Kim Tuệ Tuệ có ly hôn hay không, có chịu được hay không, đều chẳng liên quan gì đến anh cùng Sơn Trà, hai người bọn họ chỉ cần sống cuộc sống của hai người bọn họ là được, về phần anh trai anh, anh ta còn lớn hơn anh mười mấy tuổi, nên chọn như thế nào trong lòng chính anh ta hẳn là so với ai khác đều rõ ràng.
Sơn Trà thấy trạng thái của Tạ Tri Viễn đã hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, tuy rằng không ngủ được bao lâu, nhưng cả người đều có vẻ rất có tinh thần, liền biết hẳn là anh đã thật sự suy nghĩ cẩn thận, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng thật sự không muốn vì hai vợ chồng Kim Tuệ Tuệ mà nhọc lòng, trong lòng cô còn ước gì hai vợ chồng này mau ly hôn ấy, Kim Tuệ Tuệ biến được bao xa thì biến, sau này đừng có láo nháo ở trước mặt cô nữa.
“Không có việc gì là được rồi, đêm qua xảy ra một đống chuyện như vậy, em còn chưa được nghe anh kể lần này đi ra ngoài làm ăn như thế nào nữa đấy.”
Nói đến chuyện này, Tạ Tri Viễn lập tức mặt mày trở nên hớn hở: “Được, đợi lát nữa cơm nước xong anh sẽ nói tỉ mỉ với em.”
Bên này vợ chồng son vô cùng vui vẻ mà ăn cơm xong, bên kia trong nhà Tạ Văn Bân, cũng đã là tình cảnh sắp có mưa gió.
Tạ Văn Bân nghe về chuyện của Kim Tuệ Tuệ xong, yên lặng nửa ngày, ban đầu cũng không nổi trận lôi đình giống như trong tưởng tượng của Kim Tuệ Tuệ, thậm chí hoàn toàn không có phản ứng gì, đang lúc Kim Tuệ Tuệ muốn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Tạ Văn Bân là người đàn ông thành thật sẽ giống như lúc trước tiếp tục đối với chị ta nói gì nghe nấy, anh ta lại đột nhiên túm lấy lưỡi hái đốn củi móc ở trên cạnh cửa lên, vù một cái vung qua trước mắt Kim Tuệ Tuệ, rơi ở bên cạnh người chị ta, rơi vỡ tan hai cái phích nước nóng mà chị ta mua tới lúc kết hôn.
Nước nóng hầm hập từ trong phích nước nóng vỡ vụn chảy xuống, dọa cho Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức gân cổ lên kêu như giết heo.
Kim Tuệ Tuệ đã đoán sai về Tạ Văn Bân, chị ta không nghĩ tới Tạ Văn Bân nổi giận lên lại sẽ dọa người như thế.
Kim Bảo và Ngân Bảo bị dọa không nhẹ, đứng ở trước mặt hai người gào khóc, nhưng Tạ Văn Bân lại như không hề nghe thấy, tiếp tục túm Kim Tuệ Tuệ đi xềnh xệch, Kim Tuệ Tuệ bị túm ngã trên mặt đất cũng không ngừng.
Nếu là trước kia, Kim Tuệ Tuệ chắc chắn đã sớm bắt đầu mắng chửi, nhưng hôm nay chị ta lại không dám, chỉ xoay đầu về phía Kim Bảo và Ngân Bảo đang khóc kêu, hy vọng Tạ Văn Bân nể mặt mũi hai đứa nhỏ mà không ly hôn với chị ta.
Phát hiện vô dụng, lại gọi to với Kim Bảo: “Mau đi tìm bà ngoại con.”
Kim Bảo nghe chị ta nói, cũng không rảnh lo khóc, chạy nhanh đi tìm viện binh, lúc này Kim Tuệ Tuệ mới lấy lại được một chút can đảm, quay đầu lại ôm lấy một thân cây ở trong sân, nói: “Anh muốn ly hôn với tôi cũng được, lúc trước anh từ trong nhà mẹ tôi cưới tôi về, hiện tại nói trước mặt mẹ tôi đi, bằng không tôi tuyệt đối không ly hôn!”
Kim Tuệ Tuệ biết trong lòng Tạ Văn Bân đối với người mẹ vợ này của chị ta là sợ thật sự, nếu như mẹ chị ta tới thật, biết đâu nói không chừng cũng không cần ly hôn, chị ta với Tạ Văn Bân kết hôn nhiều năm như thế, cực kỳ có hiểu biết đối với người đàn ông này, biết anh ta là một người mềm lòng dễ nói chuyện, chỉ cần qua trong khoảng thời gian này, về sau chắc chắn sẽ không có việc gì, cho nên mới lôi mẹ cô ta ra làm cái cớ.
Tạ Văn Bân vừa nghe, quả thật buông lỏng tay ra, cũng không màng người hóng chuyện ở bên ngoài, lạnh mặt trầm giọng nói: “Được, tôi nghe cô một lần cuối cùng này vậy.”
Thế là vừa qua giờ cơm sáng, buổi trưa còn chưa tới, mẹ của Kim Tuệ Tuệ đã dẫn theo anh em của nhà mẹ đẻ cùng nhau tới.
Bọn họ vừa tới, Kim Tuệ Tuệ đã vội vàng ác nhân trước cáo trạng nói về chuyện Tạ Văn Bân muốn ly hôn với cô ta, mẹ của Kim Tuệ Tuệ với chị ta giống nhau y đúc, hai mẹ con quả thực giống như là khắc ra từ cùng một khuôn mẫu, nghe vậy thì trừng mắt dựng mục nhìn Tạ Văn Bân nói: “Anh dựa vào đâu mà ly hôn với con gái tôi?”
Tạ Văn Bân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt còn chưa rút đi màu đỏ hồng, anh ta nhìn chằm chằm Kim Tuệ Tuệ, Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức rụt đầu lại, anh ta mới nói: “Mẹ hỏi cô ta đi, tự cô ta biết rõ nhất.”
Mẹ của Kim Tuệ Tuệ nghe lời anh ta nói có ẩn ý, lại xoay đầu đi nhìn con gái mình.
Kim Tuệ Tuệ nhanh chóng nói lại một lần chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, lại nhấn mạnh tố cáo Sơn Trà, nói: “Con nhỏ thối kia rõ ràng là cố ý nói hươu nói vượn ở ngay trước mặt mọi người, con hoàn toàn không làm chuyện gì cả, cô ta cố ý muốn châm ngòi quan hệ của hai vợ chồng chúng con, muốn khiến cho Văn Bân ly hôn với con!”
Tạ Văn Bân còn chưa nói lời nào, những người nhiều chuyện đã phản đối trước.
“Cô cũng đừng nói bừa, đêm qua đầu tiên cô nói Sơn Trà thông đồng với đàn ông lạ, thế nào cũng bắt người ta mở cửa ra cho cô đi vào xem, sau đó người ta cũng mở cửa ra rồi, cũng cho cô đi vào, mới phát hiện là Tiểu Tạ đã trở lại.”
“Cô Sơn Trà phát hiện trên quần áo cô có lá cây ngô đồng, cô lại nói là ban ngày dính vào, sau đó lại nói là buổi tối đi bộ mà có, miệng không có một câu nói nào là thành thật cả, nếu không phải chính cô nói hơn nửa đêm ngủ không được đi ra ngoài đi bộ, thì nếu không tôi gọi gã kia tới đối chiếu thử nhé, dù sao tôi thấy cái lá cây kia hình như chính là từ cây ở cửa nhà anh ta đấy.”
Mọi người đều hóng chuyện nên không ngại nhiều chuyện, bình thường có bất mãn với Kim Tuệ Tuệ, lúc này càng thêm dồn hết sức lực mắng chị ta, mắng đến nỗi Kim Tuệ Tuệ đầy mặt đỏ bừng, nói không ra lời.
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Sơn Trà buông chén, nhìn dáng vẻ rõ ràng đều đã nghe thấy hết lại làm bộ không nghe thấy gì của anh, cười nói: “Không sao chứ?”
Tạ Tri Viễn thở dài một hơi: “Không có việc gì.”
Anh trằn trọc cả đêm, cuối cùng đã hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận chuyện này, mặc kệ anh trai với Kim Tuệ Tuệ có ly hôn hay không, có chịu được hay không, đều chẳng liên quan gì đến anh cùng Sơn Trà, hai người bọn họ chỉ cần sống cuộc sống của hai người bọn họ là được, về phần anh trai anh, anh ta còn lớn hơn anh mười mấy tuổi, nên chọn như thế nào trong lòng chính anh ta hẳn là so với ai khác đều rõ ràng.
Sơn Trà thấy trạng thái của Tạ Tri Viễn đã hoàn toàn không giống như ngày hôm qua, tuy rằng không ngủ được bao lâu, nhưng cả người đều có vẻ rất có tinh thần, liền biết hẳn là anh đã thật sự suy nghĩ cẩn thận, cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng thật sự không muốn vì hai vợ chồng Kim Tuệ Tuệ mà nhọc lòng, trong lòng cô còn ước gì hai vợ chồng này mau ly hôn ấy, Kim Tuệ Tuệ biến được bao xa thì biến, sau này đừng có láo nháo ở trước mặt cô nữa.
“Không có việc gì là được rồi, đêm qua xảy ra một đống chuyện như vậy, em còn chưa được nghe anh kể lần này đi ra ngoài làm ăn như thế nào nữa đấy.”
Nói đến chuyện này, Tạ Tri Viễn lập tức mặt mày trở nên hớn hở: “Được, đợi lát nữa cơm nước xong anh sẽ nói tỉ mỉ với em.”
Bên này vợ chồng son vô cùng vui vẻ mà ăn cơm xong, bên kia trong nhà Tạ Văn Bân, cũng đã là tình cảnh sắp có mưa gió.
Tạ Văn Bân nghe về chuyện của Kim Tuệ Tuệ xong, yên lặng nửa ngày, ban đầu cũng không nổi trận lôi đình giống như trong tưởng tượng của Kim Tuệ Tuệ, thậm chí hoàn toàn không có phản ứng gì, đang lúc Kim Tuệ Tuệ muốn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng Tạ Văn Bân là người đàn ông thành thật sẽ giống như lúc trước tiếp tục đối với chị ta nói gì nghe nấy, anh ta lại đột nhiên túm lấy lưỡi hái đốn củi móc ở trên cạnh cửa lên, vù một cái vung qua trước mắt Kim Tuệ Tuệ, rơi ở bên cạnh người chị ta, rơi vỡ tan hai cái phích nước nóng mà chị ta mua tới lúc kết hôn.
Nước nóng hầm hập từ trong phích nước nóng vỡ vụn chảy xuống, dọa cho Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức gân cổ lên kêu như giết heo.
Kim Tuệ Tuệ đã đoán sai về Tạ Văn Bân, chị ta không nghĩ tới Tạ Văn Bân nổi giận lên lại sẽ dọa người như thế.
Kim Bảo và Ngân Bảo bị dọa không nhẹ, đứng ở trước mặt hai người gào khóc, nhưng Tạ Văn Bân lại như không hề nghe thấy, tiếp tục túm Kim Tuệ Tuệ đi xềnh xệch, Kim Tuệ Tuệ bị túm ngã trên mặt đất cũng không ngừng.
Nếu là trước kia, Kim Tuệ Tuệ chắc chắn đã sớm bắt đầu mắng chửi, nhưng hôm nay chị ta lại không dám, chỉ xoay đầu về phía Kim Bảo và Ngân Bảo đang khóc kêu, hy vọng Tạ Văn Bân nể mặt mũi hai đứa nhỏ mà không ly hôn với chị ta.
Phát hiện vô dụng, lại gọi to với Kim Bảo: “Mau đi tìm bà ngoại con.”
Kim Bảo nghe chị ta nói, cũng không rảnh lo khóc, chạy nhanh đi tìm viện binh, lúc này Kim Tuệ Tuệ mới lấy lại được một chút can đảm, quay đầu lại ôm lấy một thân cây ở trong sân, nói: “Anh muốn ly hôn với tôi cũng được, lúc trước anh từ trong nhà mẹ tôi cưới tôi về, hiện tại nói trước mặt mẹ tôi đi, bằng không tôi tuyệt đối không ly hôn!”
Kim Tuệ Tuệ biết trong lòng Tạ Văn Bân đối với người mẹ vợ này của chị ta là sợ thật sự, nếu như mẹ chị ta tới thật, biết đâu nói không chừng cũng không cần ly hôn, chị ta với Tạ Văn Bân kết hôn nhiều năm như thế, cực kỳ có hiểu biết đối với người đàn ông này, biết anh ta là một người mềm lòng dễ nói chuyện, chỉ cần qua trong khoảng thời gian này, về sau chắc chắn sẽ không có việc gì, cho nên mới lôi mẹ cô ta ra làm cái cớ.
Tạ Văn Bân vừa nghe, quả thật buông lỏng tay ra, cũng không màng người hóng chuyện ở bên ngoài, lạnh mặt trầm giọng nói: “Được, tôi nghe cô một lần cuối cùng này vậy.”
Thế là vừa qua giờ cơm sáng, buổi trưa còn chưa tới, mẹ của Kim Tuệ Tuệ đã dẫn theo anh em của nhà mẹ đẻ cùng nhau tới.
Bọn họ vừa tới, Kim Tuệ Tuệ đã vội vàng ác nhân trước cáo trạng nói về chuyện Tạ Văn Bân muốn ly hôn với cô ta, mẹ của Kim Tuệ Tuệ với chị ta giống nhau y đúc, hai mẹ con quả thực giống như là khắc ra từ cùng một khuôn mẫu, nghe vậy thì trừng mắt dựng mục nhìn Tạ Văn Bân nói: “Anh dựa vào đâu mà ly hôn với con gái tôi?”
Tạ Văn Bân ngẩng đầu lên, trong ánh mắt còn chưa rút đi màu đỏ hồng, anh ta nhìn chằm chằm Kim Tuệ Tuệ, Kim Tuệ Tuệ sợ tới mức rụt đầu lại, anh ta mới nói: “Mẹ hỏi cô ta đi, tự cô ta biết rõ nhất.”
Mẹ của Kim Tuệ Tuệ nghe lời anh ta nói có ẩn ý, lại xoay đầu đi nhìn con gái mình.
Kim Tuệ Tuệ nhanh chóng nói lại một lần chuyện xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay, lại nhấn mạnh tố cáo Sơn Trà, nói: “Con nhỏ thối kia rõ ràng là cố ý nói hươu nói vượn ở ngay trước mặt mọi người, con hoàn toàn không làm chuyện gì cả, cô ta cố ý muốn châm ngòi quan hệ của hai vợ chồng chúng con, muốn khiến cho Văn Bân ly hôn với con!”
Tạ Văn Bân còn chưa nói lời nào, những người nhiều chuyện đã phản đối trước.
“Cô cũng đừng nói bừa, đêm qua đầu tiên cô nói Sơn Trà thông đồng với đàn ông lạ, thế nào cũng bắt người ta mở cửa ra cho cô đi vào xem, sau đó người ta cũng mở cửa ra rồi, cũng cho cô đi vào, mới phát hiện là Tiểu Tạ đã trở lại.”
“Cô Sơn Trà phát hiện trên quần áo cô có lá cây ngô đồng, cô lại nói là ban ngày dính vào, sau đó lại nói là buổi tối đi bộ mà có, miệng không có một câu nói nào là thành thật cả, nếu không phải chính cô nói hơn nửa đêm ngủ không được đi ra ngoài đi bộ, thì nếu không tôi gọi gã kia tới đối chiếu thử nhé, dù sao tôi thấy cái lá cây kia hình như chính là từ cây ở cửa nhà anh ta đấy.”
Mọi người đều hóng chuyện nên không ngại nhiều chuyện, bình thường có bất mãn với Kim Tuệ Tuệ, lúc này càng thêm dồn hết sức lực mắng chị ta, mắng đến nỗi Kim Tuệ Tuệ đầy mặt đỏ bừng, nói không ra lời.
Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 80: Nữ Phụ Xinh Đẹp
Story
Chương 127
10.0/10 từ 13 lượt.