Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 52
22@-
Dì Lưu cũng không để lâu, cắn một cái, vừa vào miệng là mùi sữa êm dịu, còn trộn lẫn bên trong một chút mùi thơm ngát của đậu đỏ, không biết phải nói thế nào, nhưng đúng là ăn rất ngon.
Khương Tuệ Ninh lại đút dì ấy uống một ngụm trà sữa, ánh mắt dì Lưu sáng rực lên.
Xem đi, cô đã nói không ai có thể từ chối hương vị ngọt ngào chết người này cả, thứ có thể khiến người béo không thể ngừng được, tất nhiên phải có sức hút độc đáo rồi.
Có đồ ngon thì tất nhiên phải chia sẻ cho cả nhà, Khương Tuệ Ninh chia trà sữa và bánh rán nhân đậu đỏ làm mấy phần, tính đưa một phần sang cho Quý Thần Nham và Quý Tử Thư.
Dì Lưu chịu trách nhiệm phần của Quý Tử Thư, còn cô thì lo phần của Quý Thần Nham.
Đúng lúc Quý Thần Nham đã hai ngày không về nhà, người làm vợ như cô phải thể hiện sự hiền huệ của mình.
Mình nhận được một hộp châu báu từ anh mà vẫn chưa biểu hiện tốt cái gì, bây giờ nên biểu hiện một chút nhiệt tình để anh đừng cho rằng cô chỉ tham tiền mà không quan tâm tới người, nếu không sau này có đồ tốt anh lại không muốn cho cô nữa.
Hôm nay đúng là cơ hội tốt, mượn những thứ này có thể xoa dịu cảm giác mệt mỏi của anh.
Đi bộ từ khu nhà cũng không tính xa, đi khoảng nửa tiếng, Khương Tuệ Ninh từ chối để cho thư ký trong Bộ lái xe tới đón mình, đi đường có thể khiến lượng calo trong ly trà sữa hôm nay tiêu hao bớt.
Trần Huy biết Khương Tuệ Ninh sắp tới đây nên đã ra cửa đón người từ sớm.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy thư ký Trần xuống đón mình, cười hỏi: “Thư ký Trần ăn cơm chưa, dì Lưu có làm một ít món ăn vặt, có muốn ăn một chút không?” Cử chỉ khách sáo lúc trưởng thành bắt đầu từ những lời khách sáo giả dối.
Không ngờ rằng thư ký Trần lại không khách sáo, nói thẳng: “Còn chưa ăn, cảm ơn đồng chí Khương.”
Nói xong thì nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trong tay Khương Tuệ Ninh.
Ơ, này…
May mà cô mang tới nhiều, chứ không hôm nay còn gì để lại cho Quý Thần Nham chứ? Bầu không khí trong lành của thập niên 70 sao?
Chuyện mình chuốc lấy thì quỳ cũng phải làm cho xong, Khương Tuệ Ninh cho thư ký Trần hai cái bánh rán nhân đậu đỏ, lại chia cho anh ấy một nửa trà sữa chuẩn bị cho bản thân.
Chờ tới khi vào văn phòng của Quý Thần Nham mới biết, anh vẫn chưa ăn cơm, bởi vì anh vừa mới họp xong.
“Họp xong rồi? Nghe thư ký Trần nói các anh về gấp cả đêm qua?” Khương Tuệ Ninh nhìn người đàn ông mang theo vẻ mệt mỏi trên mặt, lập tức nhớ tới dáng vẻ của mình hồi còn 996(*) trước kia.
(*) 996: Giờ làm việc bên Trung, lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Lúc ấy mình quá thảm, sau khi 996 xong cũng tiếc tiền kêu xe, thế là trả tiền xe đạp công cộng chịu gió lạnh về nhà, sau đó ăn gói mì cho đỡ đói.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Dì Lưu cũng không để lâu, cắn một cái, vừa vào miệng là mùi sữa êm dịu, còn trộn lẫn bên trong một chút mùi thơm ngát của đậu đỏ, không biết phải nói thế nào, nhưng đúng là ăn rất ngon.
Khương Tuệ Ninh lại đút dì ấy uống một ngụm trà sữa, ánh mắt dì Lưu sáng rực lên.
Xem đi, cô đã nói không ai có thể từ chối hương vị ngọt ngào chết người này cả, thứ có thể khiến người béo không thể ngừng được, tất nhiên phải có sức hút độc đáo rồi.
Có đồ ngon thì tất nhiên phải chia sẻ cho cả nhà, Khương Tuệ Ninh chia trà sữa và bánh rán nhân đậu đỏ làm mấy phần, tính đưa một phần sang cho Quý Thần Nham và Quý Tử Thư.
Dì Lưu chịu trách nhiệm phần của Quý Tử Thư, còn cô thì lo phần của Quý Thần Nham.
Đúng lúc Quý Thần Nham đã hai ngày không về nhà, người làm vợ như cô phải thể hiện sự hiền huệ của mình.
Mình nhận được một hộp châu báu từ anh mà vẫn chưa biểu hiện tốt cái gì, bây giờ nên biểu hiện một chút nhiệt tình để anh đừng cho rằng cô chỉ tham tiền mà không quan tâm tới người, nếu không sau này có đồ tốt anh lại không muốn cho cô nữa.
Hôm nay đúng là cơ hội tốt, mượn những thứ này có thể xoa dịu cảm giác mệt mỏi của anh.
Đi bộ từ khu nhà cũng không tính xa, đi khoảng nửa tiếng, Khương Tuệ Ninh từ chối để cho thư ký trong Bộ lái xe tới đón mình, đi đường có thể khiến lượng calo trong ly trà sữa hôm nay tiêu hao bớt.
Trần Huy biết Khương Tuệ Ninh sắp tới đây nên đã ra cửa đón người từ sớm.
Khương Tuệ Ninh nhìn thấy thư ký Trần xuống đón mình, cười hỏi: “Thư ký Trần ăn cơm chưa, dì Lưu có làm một ít món ăn vặt, có muốn ăn một chút không?” Cử chỉ khách sáo lúc trưởng thành bắt đầu từ những lời khách sáo giả dối.
Không ngờ rằng thư ký Trần lại không khách sáo, nói thẳng: “Còn chưa ăn, cảm ơn đồng chí Khương.”
Nói xong thì nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn trong tay Khương Tuệ Ninh.
Ơ, này…
May mà cô mang tới nhiều, chứ không hôm nay còn gì để lại cho Quý Thần Nham chứ? Bầu không khí trong lành của thập niên 70 sao?
Chuyện mình chuốc lấy thì quỳ cũng phải làm cho xong, Khương Tuệ Ninh cho thư ký Trần hai cái bánh rán nhân đậu đỏ, lại chia cho anh ấy một nửa trà sữa chuẩn bị cho bản thân.
Chờ tới khi vào văn phòng của Quý Thần Nham mới biết, anh vẫn chưa ăn cơm, bởi vì anh vừa mới họp xong.
“Họp xong rồi? Nghe thư ký Trần nói các anh về gấp cả đêm qua?” Khương Tuệ Ninh nhìn người đàn ông mang theo vẻ mệt mỏi trên mặt, lập tức nhớ tới dáng vẻ của mình hồi còn 996(*) trước kia.
(*) 996: Giờ làm việc bên Trung, lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Lúc ấy mình quá thảm, sau khi 996 xong cũng tiếc tiền kêu xe, thế là trả tiền xe đạp công cộng chịu gió lạnh về nhà, sau đó ăn gói mì cho đỡ đói.
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Story
Chương 52
10.0/10 từ 12 lượt.