Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa

Chương 250: Họ hàng


Hai người không về nhà mà đi dạo xung quanh trường.


Đại học Bắc Thành rất đẹp, nhiều kiến trúc được bảo tồn rất tốt. Lúc đi ngang qua có thể nhìn ra được diện mạo chân thật của nó. Nếu đọc sách ở đây, Hà Ngọc Yến sẽ thấy rất hạnh phúc.


Dạo quanh trường xong nhìn thời gian, hai người dứt khoát đi đến căng tin ăn cơm trưa.


Hai đứa bé đã đi nhà trẻ, trưa cũng ăn ở đó luôn nên Hà Ngọc Yến không cần sốt ruột về cho con ăn.


"Hôm nay chưa tìm được chủ nhiệm lớp. Chờ ngày mai em sẽ đến gặp rồi hỏi chuyện ở ngoại trú."


Sau khi lấy đồ ăn, Hà Ngọc Yến thấy rất thích món thịt kho tàu, đồng thời không quên nói chuyện này cho chồng nghe.


Cố Lập Đông cũng cảm thấy chuyện này tốt nhất là nên hỏi rõ ràng, miễn cho sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.


Vợ chồng hai người đang ăn cơm thì thấy Cố Kiều kéo Điền Tâm đi vào căng tin.


Hai người cũng nhìn thấy vợ chồng Hà Ngọc Yến. Dù sao đôi vợ chồng này một người xinh đẹp, một người tuy có sẹo trên mặt nhưng vẫn rất điển trai.


Không chỉ mỗi Cố Kiều và Điền Tâm chú ý mà tất cả những người đang đến căng tin cũng nhìn qua.


Hà Ngọc Yến thấy càng lúc càng có nhiều người nên đành ăn nhanh để nhường chỗ cho người ta.


Sau đó, Cố Kiều và Điền Tâm ngồi vào bàn các cô.


Biết cái cô tên Cố Kiều này không có thiện ý nên Hà Ngọc Yến không thèm quan tâm. Nghĩ làm người phải biết khó mà lui, ai ngờ cô đã ngồi bên cạnh mà người ta cứ thích dán tới nói chuyện.


Có điều cô chưa mở miệng đã thấy có người đi tới nơi này. Lúc này người kia vui vẻ chào hỏi bọn họ.


"Ôi, Yến Tử cũng quen Kiều Kiều à?"



Hà Ngọc Yến nhìn người tới rồi nhìn vẻ mặt của Cố Kiều. Một ý nghĩ khó tin nảy ra trong đầu cô.


Trời ạ! Sao lại có sự trùng hợp máu chó như này chứ!


Nhưng mà đúng là có câu chuyện máu chó như thế.


"Hai người quen biết nhau thì hay quá. Dì không cần phải giới thiệu nữa, cuối cùng Kiều Kiều lại đến trường của cháu học."


Người đến là Cố Minh Hà, vị trưởng bối đã nửa tháng chưa gặp. Bà ấy là hiệu trưởng trường tiểu học, gần đây bận rộn chuẩn bị khai giảng cho nên đã lâu rồi bọn họ chưa gặp nhau.


Cố Minh Hà vui vẻ đi tới kéo tay Hà Ngọc Yến nói mấy câu sau đó giới thiệu Hà Ngọc Yến với Cố Kiều.


"Lúc trước dì nói rồi, dì có anh họ mới được điều đến thành phố Hải từ năm ngoái. Người kia là ba của Kiều Kiều. Tính ra, cháu và Kiều Kiều là chị em họ đấy."


Trong lòng Hà Ngọc Yến thử tính toán mối quan hệ.


Ba Cố Kiều là anh họ của Cố Minh Hà, cũng có nghĩa là anh họ của Cố Minh Lý. Cố Lập Đông là con trai của Cố Minh Lý, vậy Cố Kiều chính là em gái họ của Cố Lập Đông rồi.


Dù quan hệ có hơi xa với lại còn khiến người ta thấy hơi khó chịu. Bởi vì Cố Kiều đứng bên cạnh cũng đang trừng mắt nhìn bọn họ.


Hà Ngọc Yến không khách sáo mà trừng lại đối phương. Cô quay đầu nói với Cố Minh Hà: "Dì Cố, đồng chí Cố Kiều với bọn cháu không thân nhau. Nếu không có gì thì cháu và Lập Đông phải về nhà đây ạ."


Cố Minh Hà đang cười hớn hở nháy mắt cũng nghẹn lại.


Bà ấy không phải là bà lão cố chấp. Lúc nãy thấy hai người ăn cơm cùng nhau nên tưởng quan hệ của bọn họ tốt! Vì thế mà bà nhanh chóng chạy đến giới thiệu hai người làm quen với nhau.


Mấy năm nay thành viên trong nhà họ Cố chỉ còn lại mấy người. Cố Minh Hà nghĩ để Cố Lập Đông làm quen với họ hàng, hiểu tình thế bên ngoài có lẽ sẽ giúp Cố Lập Đông mở rộng mối liên hệ, như thế cũng có lợi đối với anh.


Nhưng câu nói của Hà Ngọc Yến đã làm bà ấy tỉnh táo.


"Vậy được rồi, dì còn có chuyện cần làm, các cháu cứ đi về đi."



Thấy Cố Minh Hà không được tự nhiên, Hà Ngọc Yến cũng dứt khoát kéo người sang một bên kể chuyện giữa Cố Kiều và mình.


"Dì Cố, bọn cháu không muốn làm khó dì. Dù sao cháu và Lập Đông đã nhận dì và chú Cố, anh hai và chị hai. Những người khác không hợp thì bỏ qua thôi."


Sau khi Cố Minh Hà nghe xong vẻ mặt dần dịu đi. Tuy thấy tiếc trong lòng nhưng bà không hề để bụng.


"Được được được, có lời này của cháu thì dì yên tâm rồi. Chờ qua khoảng thời gian này dì sẽ về nói sau."


Hà Ngọc Yến cười gật đầu chào tạm biệt với đối phương xong thì kéo chồng đi về nhà.


Trên đường về, Hà Ngọc Yến không nhịn được mà trêu Cố Lập Đông: "Em thấy họ hàng nhà họ Cố có hơi kỳ quái."


Cố Lập Đông mỉm cười gật đầu: "Dù sao anh cũng không hay tới thăm họ. Đừng lo lắng."


Còn Cố Kiều đang đứng tại chỗ thấy quan hệ giữa cô họ và Hà Ngọc Yến tốt như thế thì cực kỳ khó chịu.


Lúc nãy cô ta mới biết người đàn ông mà Hà Ngọc Yến gả là ai.


Nhà cô họ ở thành phố bắc khá tốt, không bị liên luỵ bởi những sự kiện trong thời đại đó, gả đại cho một người cũng là xưởng trưởng. Cô họ cô ta là hiệu trưởng trường hiểu học, hai đứa con cũng rất có tiền đồ.


Khi Cố Kiều ở thành phố Hải thường xuyên nghe ba mẹ tỏ vẻ hâm mộ cuộc sống của cô họ.


Tuy nhà cô ta không kém nhưng không thể nào so được với Cố Minh Hà. Khi đi thi đại học, vì vội vàng vào thi lại ở nhà bà ngoài đúng lúc ăn tết, ba mẹ cô ta chuyển đến thành phố Hải làm, lúc này cả nhà mới đoàn tụ. Sau đó, cô ta cũng đi theo ba mẹ gặp vài họ hàng.


Trong đó, có nghe nói cô ta có một người chú đã chết mười mấy năm. Bỗng nhiên hai năm trước lòi ra một đứa con trai.


Lúc ấy cô ta còn nói thầm có khi là giả cũng nên. Giờ nhìn người thật, cô ta càng không tin người đàn ông có vết sẹo kia chính là con trai của chú họ mình.


Nghe nói chú họ thích đọc sách, là một học giả thực thụ. Nhưng ánh mắt của người đàn ông mặt sẹo quá dữ tợn, thậm chí Cố Kiều còn nghĩ chắc người này đã từng giết người cũng nên. Giờ gặp mặt cô ta mới biết cô họ cực kỳ thân thiết với người ta.


Ồ, đúng rồi. Thật ra người anh họ tên Cố Học Thiên cũng không thích người họ hàng từ đâu xông ra này. Giờ nhìn vết sẹo kia, Cố Kiều thấy bản thân cũng không thích người họ hàng này. Nhà ngoại của cô ta cũng có người như vậy, luôn tìm đến đòi đống tiền, đúng là ghê tởm muốn chết.



Cố Minh Hà không thể hiểu hết ý của Cố Kiều nhưng bà có thể nhìn ra được sự chán ghét từ trong mắt cô ta. Trong lòng thấy hơi mất cân bằng.


Ngay lập tức, bà không muốn nói chuyện với đối phương nữa, đi theo kế hoạch tiếp tục tìm bạn già hỏi thăm tin tức.


Không sai, bà ấy tới đại học Bắc Thành không phải để thăm Hà Ngọc Yến hay Cố Kiều mà tới đây vì có chuyện cần làm.


Vài ngày trước, Cố Lập Đông tìm bà ấy và chồng Cố Quảng Thịnh nói về chuyện nhà họ Tôn.


Chuyện nhà họ Tôn chưa có bao nhiêu người biết. Bên ngoài mọi người chỉ nghe là do vụ án ăn trộm vàng. Dù sao cũng là vụ mất trộm nên hấp dẫn vô số ánh mắt nghe ngóng tình hình.


Đúng lúc nhà bọn họ cũng nghe được vài tiếng gió.


Lúc này, Cố Lập Đông đến tìm, nói chuyện nhà họ Tôn ăn trộm vàng liên quan đến chuyện đi ra biển. Mong bọn họ giúp anh hỏi thăm chuyện Tôn Đại Phát nhà họ Tôn mất tích trước kia.


Đương nhiên Cố Minh Hà biết cái tên Tôn Đại Phát này, là người trong cùng một vòng tròn quan hệ, muốn không nghe cũng khó. Đối phương còn ở chung thuyền với anh trai mình, mấy năm trước bọn họ mới biết được. Dù sao thế lực nước ngoài ở phương nam quá phức tạp. Có rất nhiều chuyện không dễ hỏi thăm.


Vụ đào được vàng trong nhà vệ sinh công cộng mấy năm trước bọn họ có nghe được nhưng chỉ cho đó là vàng của nhà giàu nào đó chôn mà thôi. Không ngờ hai năm sau sự việc lại có tiến triển mới. Đi đến thành vụ án trộm vàng luôn.


Bọn họ không biết vụ án này, có lẽ lúc ấy tình hình quá rắc rối nên giờ bị tuôn ra nhiều rồi rút dây động rừng, còn làm liên lụy đến nhà họ Tôn và hành tung của Tôn Đại Phát. Có thể từ chỗ của Tôn Đại Phát suy ra chỗ ở của Cố Minh Lý, ngay từ đầu Cố Minh Hà không nghĩ tới chuyện này.


Giờ bà ấy đến thành phố Bắc định nhờ bạn bè hỗ trợ điều tra, cũng nói chuyện với người giáo viên nam mới về từ tỉnh Quảng kia.


Vị giáo viên đó là người thành phố Bắc, sau đó được chuyển đến tỉnh Quảng làm việc rồi giờ về. Vậy nên người ấy cũng xem như là người của tỉnh Quảng, giờ lại xin về thành phố Bắc để sinh sống.


Từ những lời người này nói, Cố Minh Hà hy vọng sẽ hỏi thăm được tin tức về chuyện năm đó.


Hà Ngọc Yến không quan tâm nguyên nhân Cố Minh Hà xuất hiện ở thành phố Bắc.


Đi ra khỏi trường học, cô và Cố Lập Đông không về nhà mà đi dạo bên ngoài.


Thời tiết giữa tháng hai vẫn còn rất lạnh nhưng ven đường lại có vô số người cõng sọt đi bán đồ.



Đi qua từng lớp người, Hà Ngọc Yến thấy đồ bọn họ bán đa số là sản phẩm nông nghiệp và đôi quả trứng, miếng thịt. Có khi là đồ đến từ phương nam, có vẻ rất được ưa chuộng.


"Hai chiếc quần vải thô Giải Phóng đưa tới ý. Hình như chưa có ai bán loại đó cả."


Cố Lập Đông không biết quần vải thô gọi là quần jean, chỉ cảm thấy chất vải ráp cực kỳ. Mà da thịt của vợ lại non mềm, sợ là không mặc được nó.


Quần kia để cho anh mặc khi dỡ hàng trong kho thì hay hơn, chắc chắn sẽ không dễ bị xước.


Hà Ngọc Yến bị câu nói của chồng chọc cho cười, "Thế quần đó để cho anh mặc. Em đi xem có đồ gì mới nữa không."


Thấy vợ tò mò như thế, Cố Lập Đông suy nghĩ gần đây có nên bớt chút thời gian đi phương nam làm nhiệm vụ hay không? Anh đến một chuyến xem có đồ lạ nào để đem về không.


Hai vợ chồng đi dạo cả một giờ rồi mua cân kẹo mạch nha về nhà.


Có điều hai người vừa vào khu nhà chung đã nghe thấy tiếng oang oảng của bác gái Trịnh.


Hà Ngọc Yến im lặng lắng nghe, bà ta đang mắng cô con dâu sinh viên Tôn Tiêu Nhu vì cô ta đã ôm chăn nệm đến ở ký túc xá đại học luôn.


Người đi rồi thì đi đi, lại còn để Tôn Tiêu Mỹ ở lại nhà bà ta ăn ké cơm.


Lúc trước những người này đều hâm mộ bác gái Trịnh có cô con dâu là sinh viên. Nói Đổng Kiến Thiết kết hôn lần hai mà có thể tìm được người tốt như mới kết hôn lần đầu. Hơn nữa còn là sinh viên đại học.


Giờ nghe bác gái Trịnh mắng, bỗng nhiên những người ấy không còn hâm mộ nữa. Dù sao con dâu đã bỏ vào ở ký túc xá không thèm về thì ai ai cũng thấy hơi kỳ cục.


"Thế là không được rồi. Cô nhìn vợ nhà Lập Đông đi, người ta học ở đại học Bắc Thành mà vẫn xin trường về nhà hằng ngày đó thôi!"


Hà Ngọc Yến không ngờ sẽ có một ngày mình bị nhắc tên, cô cảm thấy cạn lời. Tôn Tiêu Nhu là người trưởng thành, cô ta muốn ở trường hay về nhà là tự do của cô ta. Vì sao cứ phải học theo người ta làm gì? Cho dù không thích Tôn Tiêu Nhu thì Hà Ngọc Yến cũng thấy bác gái kia nói chuyện hơi quá.


Cố Lập Đông không muốn liên quan đến nhà bác gái Trịnh, chỉ nhìn người nói chuyện một cái sau đó kéo vợ về nhà.


 


Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa Truyện Thập Niên 70: Sau Khi Đổi Chồng, Mỗi Ngày Đều Ăn Dưa Story Chương 250: Họ hàng
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...