Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Chương 21: Nhà tranh
Rốt cuộc chờ được đến ngày đóng cửa tự mình nấu cơm, sau khi làm công xong Lâm Ngọc Trúc hưng phấn đi về nhà, Vương Tiểu Mai nhìn bóng dáng vội vã của nàng, bĩu bĩu môi.
Trong không gian đã có gạo, xếp ngay ngắn trong kho, nhắc đến gạo liền không thể không khen hệ thống, tuốt lúa có thể chia thành sơ chế thô và sơ chế tinh, phải xem tốn bao nhiêu điểm cống hiến.
Nàng ăn tất nhiên là sơ chế tinh, sơ chế thô nàng xem qua, giống như gạo tinh chế ở trạm lương thực, không tốt hơn là bao, điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc rất vui mừng, nàng tính toán đem gạo sơ chế thô đi chợ đen bán, so với bán gạo sơ chế tinh thì an toàn hơn.
Chờ nhóm xong bếp bắc nồi cơm, trong không gian cà tím đã có thể thu hoạch, hái lấy hai trái cà tím rửa sạch đặt trên xửng hấp, chờ hấp chín rắc lên chút muối cùng tỏi băm, lại nhỏ hai giọt dầu mè, trộn lên ăn rất ngon.
Nói đến dầu mè thì không thể không khích lệ tiểu hệ thống nhà nàng, cửa hàng thực phẩm phụ mở khoá nhiều loại dầu thực vật, bao gồm cả dầu mè.
Lâm Ngọc Trúc đem dầu mè đã mua đặt trong nhà kho lấy ra nhìn, trong tay xuất hiện một bình thuỷ tinh nhỏ trong suốt, trên bình có khắc hai chữ dầu mè, không có bao bì nhãn dán gì cả, ở đáy bình nhìn thấy dòng chữ 200ml, so với dầu thực vật tuy rằng đắt hơn, nhưng mở nắp ra thực sự rất thơm, chỉ là không thể bày ở bên ngoài.
Chỉ có thể mỗi lần dùng xong nhanh chóng thu hồi vào nhà kho, các nguyên liệu khác cũng có rất nhiều chủng loại, đáng ngạc nhiên nhất là nước tương, chủng loại nhiều hương vị còn cực kỳ thơm ngon.
Lâm Ngọc Trúc vui rạo rực ngồi bên cạnh bếp lò, rung chân chờ cơm của nàng, vui vẻ phấn chấn nghĩ nàng cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn cơm!
Từ không gian xuất ra đều là hàng chất lượng cao!
Ăn miếng cơm dẻo, thêm miếng cà tím hấp thơm ngọt, Lâm Ngọc Trúc bất tri bất giác ăn hai bát cơm lớn, chờ định thần lại, không khỏi sờ sờ mũi, ừm, mỗi ngày đều làm ruộng hẳn là sẽ không béo đâu?
Nhưng cũng phải nói cây nông nghiệp trồng trong không gian chất lượng rất tốt, gạo có hương thơm của gạo, cà tím có mùi vị của cà tím, nói như vậy có thể hơi kỳ lạ, nhưng người đời sau tự nhiên sẽ hiểu.
Ở trong thôn, buổi trưa được một bữa cơm cũng coi như là đời sống cao, có nhà một năm còn không ăn được mấy bữa cơm trắng, muốn được ăn cơm no là càng không có khả năng, nhà nào thương con có thể cho ăn nhiều một chút, nhà nào ích kỷ có thể vì miếng cơm mà đánh nhau vỡ đầu.
Ăn xong cơm, Lâm Ngọc Trúc lại nhớ thương gà mái trong không gian, suýt chút nữa đã chảy nước miếng, ai, tạm thời còn chưa ăn được, nếu bây giờ lấy ra hầm canh, mùi thơm bay khắp các nhà, đến lúc đó gà mái từ đâu có khó mà giải thích.
Chỉ có thể chờ nhà tranh xây xong xem xem có thể nấu cơm ở bên trong hay không, như vậy sau này nấu thịt hay đồ ăn nặng mùi có thể nấu trong không gian, không sợ bị người khác phát hiện.
Trong sự nóng lòng chờ đợi của Lâm Ngọc Trúc, hai ngày sau nhà tranh rốt cuộc xây xong, Lâm Ngọc Trúc cực kỳ vui vẻ vào không gian tham quan nhà tranh nhỏ của nàng, từ giờ ở trong không gian nàng cũng được coi là người có nhà rồi.
Lâm Ngọc Trúc đem nhà tranh nhỏ xây cạnh dòng suối, đứng ở nơi xa nhìn cũng hơi có chút ý cảnh "tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia", nhà tranh nhìn bên ngoài không lớn, vào bên trong thì rộng hơn nhiều so với nhà đất của nàng ở nhà chung, trong nhà rỗng tuếch cho nên có vẻ trống trải nha.
(Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia
Trích trong bài thơ: Thiên tịnh sa - Thu tứ
Dịch nghĩa: Nhà ai ở gần chiếc cầu nhỏ bên dòng nước chảy
Nhà tranh có một phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh, bố cục khá vuông vức, vào cửa là gian phòng ngủ, Lâm Ngọc Trúc thấy kê được một cái giường đôi còn có thể kê một bộ sofa cùng bàn trà, dù sao thì không gian cũng ổn, cửa sổ sáng sủa, nhìn qua rất thoải mái.
Đi vào phòng bếp thế nhưng lại là hình thức trang hoàng theo phong cách hiện đại, tủ chén treo tường, bồn rửa, bếp ga, cái gì cần có đều có, Lâm Ngọc Trúc đi đến chỗ bếp ga thử bật bếp, vậy mà bật lên được, không khỏi há hốc miệng, mở ra ngăn tủ phía dưới bệ bếp, cái gì cũng không có, không khỏi tò mò bếp ga này làm thế nào đánh lửa.
"Dùng nguồn năng lượng khối của Caesar đại lục, được đặt dưới đáy bếp, một khối năng lượng ký chủ dùng mười năm cũng không thành vấn đề." Hệ thống vô cùng tự hào giải thích.
Lâm Ngọc Trúc cảm xúc phức tạp, công nghệ đen nha công nghệ đen!
Xem ra phòng bếp chỉ cần sắm nồi chén gáo bồn là được!
"Chúc mừng ký chủ có được một ngôi nhà tranh, hệ thống mở khoá cửa hàng đồ dùng sinh hoạt."
Lâm Ngọc Trúc trước mắt sáng ngời, mau mở, nàng muốn xem!
Chỉ thấy đồ dùng sinh hoạt rực rỡ muôn màu trong quầng sáng trước mặt, nồi chén gáo bồn, dao phay hay các dụng cụ làm bếp khác cái gì cần có đều có, thậm chí có cả nồi áp suất, nồi cơm điện, lò nướng điện loại nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc đôi mắt sáng rực, hơn nữa nàng nhìn lại phòng bếp, phát hiện thế nhưng có ổ điện, điều này nói lên cái gì? Nhà tranh có hệ thống cung cấp điện, không cần hỏi nàng cũng biết, chắc chắn là có riêng nguồn năng lượng khối cung cấp điện.
Hệ thống rất vui mừng ký chủ của hắn càng ngày càng thông minh.
Hơn nữa cuộn xuống dưới, thế nhưng còn có các thiết bị điện lớn như máy giặt, tủ lạnh.
Đồ gia dụng cũng là cái gì cần có đều có, miễn là không nhìn vào điểm cống hiến, ngươi có thể đem nhà cửa trang bị vô cùng xa hoa.
Kinh hỉ nhất đó là kem đánh răng, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, xà phòng thơm, sữa tắm, bột giặt, mỹ phẩm dưỡng da, trang điểm.vv.. đều có ~
Mấu chốt là tất cả đều đã mở khoá, chỉ cần có điểm cống hiến là có thể mua được, Lâm Ngọc Trúc hưng phấn đến điên cuồng, nhưng mà nhìn kỹ điểm cống hiến, thôi vậy...
Đồ dùng trong cửa hàng đồ gia dụng không chỉ quý còn không thể tìm được trong đời sống hiện thực, tay nghề vẫn là khác so với bây giờ.
Nhưng là Lâm Ngọc Trúc có thể ở trong không gian hưởng dụng, chỉ cần nàng có tiền! Không, có điểm cống hiến!
Không thể không nói, hệ thống lại tiến thêm một bước dụ hoặc nàng bán cây nông nghiệp.
Chờ tham quan phòng vệ sinh xong Lâm Ngọc Trúc càng thêm vừa lòng, trong phòng vệ sinh bồn rửa mặt, bồn cầu, vòi sen món nào cũng có, có thể nói ngoại trừ phải mua chút đồ dùng phòng bếp, nàng có thể xách túi vào ở luôn, nhà tranh nhỏ này thật là đáng yêu ~
Nghĩ tới không bao giờ phải dùng đến nhà xí của nhà chung, Lâm Ngọc Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chờ trở lại phòng ngủ nàng phát hiện trong góc có một người máy nhỏ trắng trắng mập mập, Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhớ tới, đây coi như là phúc lợi của nhà tranh.
"Đinh, bạn có một người máy nhỏ, mời kiểm tra và nhận ~"
Lâm Ngọc Trúc đi đến trước mặt người máy nhỏ phát hiện đang ở trạng thái tắt máy, nghiêng đầu xem xét, nhìn thấy trên một cánh tay của người máy, có một nút ấn không bắt mắt, vì thế ấn một cái, quả nhiên không đến vài giây người máy nhỏ mở mắt, cùng Lâm Ngọc Trúc đối mặt, trước ngực mở ra một cái màn hình, trên đó xuất hiện một hàng chữ, 'chủ nhân, tôi có thể giúp gì cho ngài?'
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, người máy này cùng người máy lúc trước hình như không giống nhau?
"Người máy tặng kèm nhà tranh có trí năng hơn, chúng nó có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, hơn nữa còn rất nhiều kỹ năng khác, ký chủ có thể chậm rãi khám phá ~"
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, duỗi tay sờ sờ đầu bóng loáng của tiểu mập mạp, xúc cảm còn rất không tồi?
"Ngươi biết mổ gà không?"
Người máy nhỏ trắng mập chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ vài giây rồi gật gật đầu.
Vậy là tốt rồi, đêm nay nàng muốn ăn gà!
Vì thế người máy nhỏ theo mệnh lệnh của Lâm Ngọc Trúc, đi trang trại giết gà.
Không còn cách nào, Lâm Ngọc Trúc thật đúng là không biết mổ gà, cũng không hẳn là không biết, khi còn nhỏ đã nhìn qua cha mẹ giết gà như thế nào, để nàng tự mình ra tay, ừm, có chút không dám!
Bởi vì lại chín một đám cây nông nghiệp, Lâm Ngọc Trúc lần này không giữ, bán hết, sau đó mua chút đồ làm bếp.
Đồ điện gì đó, ừm, để sau đi.
Nàng không dám giết gà, nhưng đun nước vặt lông vẫn có thể làm, việc này người máy làm có chút khó khăn, vẫn là yêu cầu nàng phải tự mình ra tay.
Đem gà đã sơ chế xong cho vào niêu đất, thêm nước để hầm, không còn cách nào, hạt giống cây nông nghiệp nàng mới có vài loại, mà vườn rau của nhà chung không có gừng, cứ tạm vậy đi, có thể uống canh gà đã rất tốt rồi, đòi hỏi gì hơn.
Chờ đến khi đun nhỏ lửa, nàng để người máy nhỏ giúp nàng trông bếp, sau đó ra khỏi không gian.
Lúc này sắc trời đã dần tối, từng nhà đều nhóm lửa nấu cơm, khói bếp lượn lờ, yên lặng an nhàn.
Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Trong không gian đã có gạo, xếp ngay ngắn trong kho, nhắc đến gạo liền không thể không khen hệ thống, tuốt lúa có thể chia thành sơ chế thô và sơ chế tinh, phải xem tốn bao nhiêu điểm cống hiến.
Nàng ăn tất nhiên là sơ chế tinh, sơ chế thô nàng xem qua, giống như gạo tinh chế ở trạm lương thực, không tốt hơn là bao, điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc rất vui mừng, nàng tính toán đem gạo sơ chế thô đi chợ đen bán, so với bán gạo sơ chế tinh thì an toàn hơn.
Chờ nhóm xong bếp bắc nồi cơm, trong không gian cà tím đã có thể thu hoạch, hái lấy hai trái cà tím rửa sạch đặt trên xửng hấp, chờ hấp chín rắc lên chút muối cùng tỏi băm, lại nhỏ hai giọt dầu mè, trộn lên ăn rất ngon.
Nói đến dầu mè thì không thể không khích lệ tiểu hệ thống nhà nàng, cửa hàng thực phẩm phụ mở khoá nhiều loại dầu thực vật, bao gồm cả dầu mè.
Lâm Ngọc Trúc đem dầu mè đã mua đặt trong nhà kho lấy ra nhìn, trong tay xuất hiện một bình thuỷ tinh nhỏ trong suốt, trên bình có khắc hai chữ dầu mè, không có bao bì nhãn dán gì cả, ở đáy bình nhìn thấy dòng chữ 200ml, so với dầu thực vật tuy rằng đắt hơn, nhưng mở nắp ra thực sự rất thơm, chỉ là không thể bày ở bên ngoài.
Chỉ có thể mỗi lần dùng xong nhanh chóng thu hồi vào nhà kho, các nguyên liệu khác cũng có rất nhiều chủng loại, đáng ngạc nhiên nhất là nước tương, chủng loại nhiều hương vị còn cực kỳ thơm ngon.
Lâm Ngọc Trúc vui rạo rực ngồi bên cạnh bếp lò, rung chân chờ cơm của nàng, vui vẻ phấn chấn nghĩ nàng cuối cùng cũng có thể thoải mái ăn cơm!
Từ không gian xuất ra đều là hàng chất lượng cao!
Ăn miếng cơm dẻo, thêm miếng cà tím hấp thơm ngọt, Lâm Ngọc Trúc bất tri bất giác ăn hai bát cơm lớn, chờ định thần lại, không khỏi sờ sờ mũi, ừm, mỗi ngày đều làm ruộng hẳn là sẽ không béo đâu?
Nhưng cũng phải nói cây nông nghiệp trồng trong không gian chất lượng rất tốt, gạo có hương thơm của gạo, cà tím có mùi vị của cà tím, nói như vậy có thể hơi kỳ lạ, nhưng người đời sau tự nhiên sẽ hiểu.
Ở trong thôn, buổi trưa được một bữa cơm cũng coi như là đời sống cao, có nhà một năm còn không ăn được mấy bữa cơm trắng, muốn được ăn cơm no là càng không có khả năng, nhà nào thương con có thể cho ăn nhiều một chút, nhà nào ích kỷ có thể vì miếng cơm mà đánh nhau vỡ đầu.
Ăn xong cơm, Lâm Ngọc Trúc lại nhớ thương gà mái trong không gian, suýt chút nữa đã chảy nước miếng, ai, tạm thời còn chưa ăn được, nếu bây giờ lấy ra hầm canh, mùi thơm bay khắp các nhà, đến lúc đó gà mái từ đâu có khó mà giải thích.
Chỉ có thể chờ nhà tranh xây xong xem xem có thể nấu cơm ở bên trong hay không, như vậy sau này nấu thịt hay đồ ăn nặng mùi có thể nấu trong không gian, không sợ bị người khác phát hiện.
Trong sự nóng lòng chờ đợi của Lâm Ngọc Trúc, hai ngày sau nhà tranh rốt cuộc xây xong, Lâm Ngọc Trúc cực kỳ vui vẻ vào không gian tham quan nhà tranh nhỏ của nàng, từ giờ ở trong không gian nàng cũng được coi là người có nhà rồi.
Lâm Ngọc Trúc đem nhà tranh nhỏ xây cạnh dòng suối, đứng ở nơi xa nhìn cũng hơi có chút ý cảnh "tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia", nhà tranh nhìn bên ngoài không lớn, vào bên trong thì rộng hơn nhiều so với nhà đất của nàng ở nhà chung, trong nhà rỗng tuếch cho nên có vẻ trống trải nha.
(Tiểu kiều lưu thuỷ nhân gia
Trích trong bài thơ: Thiên tịnh sa - Thu tứ
Dịch nghĩa: Nhà ai ở gần chiếc cầu nhỏ bên dòng nước chảy
Nhà tranh có một phòng ngủ, một bếp, một nhà vệ sinh, bố cục khá vuông vức, vào cửa là gian phòng ngủ, Lâm Ngọc Trúc thấy kê được một cái giường đôi còn có thể kê một bộ sofa cùng bàn trà, dù sao thì không gian cũng ổn, cửa sổ sáng sủa, nhìn qua rất thoải mái.
Đi vào phòng bếp thế nhưng lại là hình thức trang hoàng theo phong cách hiện đại, tủ chén treo tường, bồn rửa, bếp ga, cái gì cần có đều có, Lâm Ngọc Trúc đi đến chỗ bếp ga thử bật bếp, vậy mà bật lên được, không khỏi há hốc miệng, mở ra ngăn tủ phía dưới bệ bếp, cái gì cũng không có, không khỏi tò mò bếp ga này làm thế nào đánh lửa.
"Dùng nguồn năng lượng khối của Caesar đại lục, được đặt dưới đáy bếp, một khối năng lượng ký chủ dùng mười năm cũng không thành vấn đề." Hệ thống vô cùng tự hào giải thích.
Lâm Ngọc Trúc cảm xúc phức tạp, công nghệ đen nha công nghệ đen!
Xem ra phòng bếp chỉ cần sắm nồi chén gáo bồn là được!
"Chúc mừng ký chủ có được một ngôi nhà tranh, hệ thống mở khoá cửa hàng đồ dùng sinh hoạt."
Lâm Ngọc Trúc trước mắt sáng ngời, mau mở, nàng muốn xem!
Chỉ thấy đồ dùng sinh hoạt rực rỡ muôn màu trong quầng sáng trước mặt, nồi chén gáo bồn, dao phay hay các dụng cụ làm bếp khác cái gì cần có đều có, thậm chí có cả nồi áp suất, nồi cơm điện, lò nướng điện loại nhỏ.
Lâm Ngọc Trúc đôi mắt sáng rực, hơn nữa nàng nhìn lại phòng bếp, phát hiện thế nhưng có ổ điện, điều này nói lên cái gì? Nhà tranh có hệ thống cung cấp điện, không cần hỏi nàng cũng biết, chắc chắn là có riêng nguồn năng lượng khối cung cấp điện.
Hệ thống rất vui mừng ký chủ của hắn càng ngày càng thông minh.
Hơn nữa cuộn xuống dưới, thế nhưng còn có các thiết bị điện lớn như máy giặt, tủ lạnh.
Đồ gia dụng cũng là cái gì cần có đều có, miễn là không nhìn vào điểm cống hiến, ngươi có thể đem nhà cửa trang bị vô cùng xa hoa.
Kinh hỉ nhất đó là kem đánh răng, giấy vệ sinh, băng vệ sinh, xà phòng thơm, sữa tắm, bột giặt, mỹ phẩm dưỡng da, trang điểm.vv.. đều có ~
Mấu chốt là tất cả đều đã mở khoá, chỉ cần có điểm cống hiến là có thể mua được, Lâm Ngọc Trúc hưng phấn đến điên cuồng, nhưng mà nhìn kỹ điểm cống hiến, thôi vậy...
Đồ dùng trong cửa hàng đồ gia dụng không chỉ quý còn không thể tìm được trong đời sống hiện thực, tay nghề vẫn là khác so với bây giờ.
Nhưng là Lâm Ngọc Trúc có thể ở trong không gian hưởng dụng, chỉ cần nàng có tiền! Không, có điểm cống hiến!
Không thể không nói, hệ thống lại tiến thêm một bước dụ hoặc nàng bán cây nông nghiệp.
Chờ tham quan phòng vệ sinh xong Lâm Ngọc Trúc càng thêm vừa lòng, trong phòng vệ sinh bồn rửa mặt, bồn cầu, vòi sen món nào cũng có, có thể nói ngoại trừ phải mua chút đồ dùng phòng bếp, nàng có thể xách túi vào ở luôn, nhà tranh nhỏ này thật là đáng yêu ~
Nghĩ tới không bao giờ phải dùng đến nhà xí của nhà chung, Lâm Ngọc Trúc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chờ trở lại phòng ngủ nàng phát hiện trong góc có một người máy nhỏ trắng trắng mập mập, Lâm Ngọc Trúc lúc này mới nhớ tới, đây coi như là phúc lợi của nhà tranh.
"Đinh, bạn có một người máy nhỏ, mời kiểm tra và nhận ~"
Lâm Ngọc Trúc đi đến trước mặt người máy nhỏ phát hiện đang ở trạng thái tắt máy, nghiêng đầu xem xét, nhìn thấy trên một cánh tay của người máy, có một nút ấn không bắt mắt, vì thế ấn một cái, quả nhiên không đến vài giây người máy nhỏ mở mắt, cùng Lâm Ngọc Trúc đối mặt, trước ngực mở ra một cái màn hình, trên đó xuất hiện một hàng chữ, 'chủ nhân, tôi có thể giúp gì cho ngài?'
Lâm Ngọc Trúc sửng sốt, người máy này cùng người máy lúc trước hình như không giống nhau?
"Người máy tặng kèm nhà tranh có trí năng hơn, chúng nó có thể tiến hành giao tiếp đơn giản, hơn nữa còn rất nhiều kỹ năng khác, ký chủ có thể chậm rãi khám phá ~"
Lâm Ngọc Trúc chậc một tiếng, duỗi tay sờ sờ đầu bóng loáng của tiểu mập mạp, xúc cảm còn rất không tồi?
"Ngươi biết mổ gà không?"
Người máy nhỏ trắng mập chớp chớp mắt, ngẫm nghĩ vài giây rồi gật gật đầu.
Vậy là tốt rồi, đêm nay nàng muốn ăn gà!
Vì thế người máy nhỏ theo mệnh lệnh của Lâm Ngọc Trúc, đi trang trại giết gà.
Không còn cách nào, Lâm Ngọc Trúc thật đúng là không biết mổ gà, cũng không hẳn là không biết, khi còn nhỏ đã nhìn qua cha mẹ giết gà như thế nào, để nàng tự mình ra tay, ừm, có chút không dám!
Bởi vì lại chín một đám cây nông nghiệp, Lâm Ngọc Trúc lần này không giữ, bán hết, sau đó mua chút đồ làm bếp.
Đồ điện gì đó, ừm, để sau đi.
Nàng không dám giết gà, nhưng đun nước vặt lông vẫn có thể làm, việc này người máy làm có chút khó khăn, vẫn là yêu cầu nàng phải tự mình ra tay.
Đem gà đã sơ chế xong cho vào niêu đất, thêm nước để hầm, không còn cách nào, hạt giống cây nông nghiệp nàng mới có vài loại, mà vườn rau của nhà chung không có gừng, cứ tạm vậy đi, có thể uống canh gà đã rất tốt rồi, đòi hỏi gì hơn.
Chờ đến khi đun nhỏ lửa, nàng để người máy nhỏ giúp nàng trông bếp, sau đó ra khỏi không gian.
Lúc này sắc trời đã dần tối, từng nhà đều nhóm lửa nấu cơm, khói bếp lượn lờ, yên lặng an nhàn.
Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Đánh giá:
Truyện Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng
Story
Chương 21: Nhà tranh
10.0/10 từ 20 lượt.