Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào
Chương 61: C61: Chương 61
Khi bình minh, không ai biết đằng sau chiếc mặt nạ hoàn mỹ, trong lòng hắn đang nghĩ cái gì.
Tứ ác đạo, huyết hải địa ngục.
Ma tôn đứng trên mặt biển mênh mông, huyết hải dưới chân giống như mặt gương rất lớn, chiếu ra cảnh tượng ở nhân gian lúc này.
Nhóm ma địa ngục đầu tiên đi qua khe hở thời không tới đường cái của nhân giới, hưng phấn gào thét đấu đá lung tung, ở lối đi bộ xảy ra rất nhiều tai nạn xe cộ. Nhóm người hoảng sợ chạy tứ tán, ma địa ngục vọt tới bên chiếc ô tô bị cháy, đánh nát cửa sổ lôi tài xế ra, ngay tại chỗ cắt đứt yếu hầu nhai sống.
Còi cảnh sát vang lên từ xa, tiếng súng liên tục nổ lên, tiếng phanh xe chói tai và tiếng người người la hét thật sự muốn lủng màng nhĩ.
Ma tôn quay đầu lại, "Túi thi thể đâu?"
Sau lưng hắn, Bà Trĩ Tu La vương vỗ tay ra hiệu, A Tu La chằng chịt ở phía sau lập tức phân ra làm hai, chừa một lối đi chính giữa. Ma địa ngục bốn đầu to lớn kéo một cái túi trông nặng như đang kéo núi, bước chân phát ra tiếng vang nặng nề.
"Ma tôn điện hạ, một vạn thi thể dùng để luyện hóa đều ở trong này." Cái túi cao hơn một trượng, Bà Trĩ Tu La vương vươn tay kéo qua, xoay người ồm ồm nói, "Tử khí đủ để biến mấy triệu người luyện hóa thành lệ quỷ, bây giờ có thể trút hết vào nhân giới."
Ma tôn gật đầu không nói.
Toàn bộ A Tu La đều chờ mệnh lệnh của hắn, chỉ thấy con ngươi ma tôn đỏ tươi, vô số ma văn trên người như xiềng xích bắt đầu di chuyển.
Hắn im lặng chốc lát, đột nhiên nói, "Phượng Hoàng minh vương."
Sở Hà đang đứng bên cạnh, tay áo xắn tới cùi chỏ, hai tay đút vào túi quần, nghe gọi thì nghiêng đầu nhìn, thấy ma tôn giơ tay ra.
Sở Hà hơi nhíu mày lại, nhưng sau đó vẫn đưa tay cho ma tôn, lập tức bị đối phương nắm chặt.
"Mấy ngàn năm trước khi ta còn là A Tu La nhỏ bé, đã từng thấy Phượng Hoàng minh vương hạ phàm, dùng một mũi tên giế.t chết A Tu La vương, sau đó quét ngang địa ngục, thanh trừ huyết hải, uy danh kinh sợ cả tứ ác đạo, xong chuyện thì phẩy áo bỏ đi. Lúc đó, ta đúng lúc chặn đường của Phượng Hoàng minh vương, cho là hắn sẽ nghiền nát ta giống như một con kiến, nhưng hắn cũng không làm vậy; ta nói với hắn tên của ta là Phạn La, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm, xoay người bỏ đi."
"Một giây đó, hình dáng của hắn đã khắc sâu trong đầu ta, cho nên ngàn năm sau cũng chưa từng mờ nhạt. Ta đã từng tự hỏi mình vô số lần tại sao lúc đó mình không chết, đáp án chỉ có một, là vì ta không đáng."
"Ta giống như một con kiến vừa nhỏ bé vừa vô dụng, bởi vậy cả tư cách được liếc nhìn cũng không có, càng đừng nói tới chuyện bị giết."
Ma tôn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Sở Hà, giọng nói trầm thấp khàn khàn, giống như đang tự nói với chính mình.
Sở Hà hỏi ngược lại, "Làm sao ngươi biết lúc đó ta cho rằng ngươi không đáng chết, chứ không phải nảy sinh lòng thương hại?"
Ma tôn cười nói, "Không quan trọng. Quan trọng là mấy ngàn năm sau đã ở cùng nhau, ta và ngươi sóng vai đứng ở địa ngục, ngươi vẫn mang gương mặt năm xưa, ta thì sắp chuyển mình, là kẻ quyền lực nhất trong cửu thiên thập địa."
Ma tôn một tay nắm tay Sở Hà, một tay chỉ vào cái túi lớn cách đó không xa, "Tử khí đổ vào huyết hải, sẽ từ khe hở thời không dưới đáy biển tràn thẳng vào nhân giới. Mấy triệu người sống hóa thành oan hồn lệ quỷ, luyện thành sức mạnh cho tộc A Tu La chúng ta, sau đó ta sẽ từ núi Bất Chu đâm thẳng lên vô sắc thiên, dùng thần lực của chim thần thái cổ ngươi mở cổng vô sắc thiên, đuổi tận giết tuyệt chúng sinh Phật giới nhiều năm qua đã chèn ép tứ ác đạo..."
"Tộc A Tu La của ta sẽ thay thế thiên đạo, trở thành bá chủ của cửu thiên thập địa." Ma tôn dừng một chút, nói tiếp, "Mà ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại tứ ác đạo, ở lại tộc A Tu La."
"Ý tưởng rất tốt." Sở Hà lười biếng đánh giá, "Nhưng ngươi phải bảo đảm không có sai lầm, ta đốt sạch thần tính chỉ mở dược cổng vô sắc thiên một lần, thất bại sẽ không có cơ hội lần thứ hai."
Ma tôn chỉ đáp lại bằng thái độ tự mãn, mỉm cười nhìn từ trên xuống, tiện đà quay đầu ra lệnh với Bà Trĩ Tu La vương, "Thả tử khí!"
Bà Trĩ Tu La vương giơ cánh tay dài lên không, nặng về vung xuống.
Ma địa ngục bốn đầu lập tức buông túi ra, dùng răng nanh xé miệng túi. Chiếc túi lập tức rách ra làm bốn đường, vô số hài cốt thối rữa giống như phun mưa đổ vào huyết hải, luồng khí đen giống như con rồng lớn rít gào, từ giữa không trung đâm vào biển khơi sóng cuộn!
Ma tôn nắm tay Phượng Hoàng, đón lấy cơn sóng cao ngất trời, trong phút chốt bị huyết hải nuốt chửng.
Tộc A Tu La phía sau cũng đi theo, từng hàng bơi vào biển sâu, cấp tốc lặn xuống đáy biển, tới khe hở thời không thông qua nhân giới.
Nhân giới, thành phố H.
Cơn mưa xối xả trút xuống trong chớp mắt, những giọt nước màu đen đổ ào ào, trên đường có rất nhiều người vì da thịt bị ăn mòn mà kêu lên thảm thiết.
Ngô Bắc nửa quỳ trên sườn núi, toàn thân bị tưới ướt đẫm, máu loãng từ trên mặt chảy xuống cổ. Hắn cấp tốc nhét cây đạn vào, nâng hỏa tiễn bắn một phát, đạn pháo gào thét phóng về phía thành phố, tiện đà nổ thành khói bụi tràn khắp bầu trời.
Tro bụi nhiều đến mức khiến mưa đen bị tinh lọc, phát ra tiếng xẹt xẹt, luồng điện chạy tán loạn, ở trên không tạo thành một chiếc lưới điện.
"Tử khí hải quá mạnh!" Ngô Bắc khiêng hỏa tiễn nóng hổi rít gào, "Nghĩ cách đi! Nhanh!"
Chỉ thấy bên cạnh có một bóng trắng xẹt qua, cửu vĩ hồ hóa thành chân thân, lưng chở Thần Hoàn Thiên Tư mặc cà sa nhắm về phía trung tâm thành phố, vừa đáp xuống đất liền tạo ra tiếng nổ chấn động, trong ánh mắt khiếp sợ của người dân phát ra tiếng rít gào của dã thú!
Sóng âm từng vòng đẩy ra, va vào những tòa kiến trúc, đẩy đám ma địa ngục đang ăn thịt người bay ra ngoài, ùng ùng nện lên nhà lầu và lối đi bộ, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, dưới đấy vẩy đầy máu đen.
Thần Hoàn Thiên Tư cầm pháp trượng Kim Cang xoay người nhảy xuống đất, bấm pháp quyết. Giây tiếp theo, chân ngôn sáu chữ hiện hình trong hư không, bày ra dưới bầu trời xám xịt, mở càng ngày càng rộng, biến thành lá chắn kim sắc rực rỡ bao trùm trên đầu mọi người.
Lạt Ma thiếu niên ngồi xếp bằng giữa trời mưa, nhắm mắt tụng kinh, vẻ mặt bình yên. Cửu vĩ hồ uy phong lẫm liệt đứng phía sau hắn, tựa như thần bảo vệ không thể khuất phục trong ngày tận thế, nhe hàm răng nanh trắng xóa với đám ma địa ngục tứ phương.
.
Trên sườn núi, Ngô Bắc lần thứ hai bóp cò, miệng pháo xoay tròn phát ra lục quang, ầm ầm bắn tro Phật, lần thứ hai tung ra bụi mù đón lấy mưa đen bạo ngược.
Lực phản kích đẩy Ngô Bắc lảo đảo lùi ra sau, ngã ngồi xuống mặt đất, cụt hứng ném hỏa tiễn qua một bên.
"Sắp hết đạn rồi!" Hắn th.ở dốc nhìn dưới đất chỉ còn lại hai cây đạn, nước mưa màu xám nhạt hòa lẫn máu loãng chảy xuống gương mặt, "Kinh Phật của lão ngũ có thể chống đỡ được thêm một lúc, nhưng kế tiếp phải làm sao đây? Trận chiến này không thể mới một nửa đã dừng lại."
Chu Huy đi tới phía sau hắn, đột nhiên cau mày, "— Chờ đã."
Ngô Bắc nghi ngờ nhìn hắn, tiện đà nhìn theo hướng mắt của Chu Huy, nhìn lên trời cao phía trên thành phố.
Chỉ thấy bầu trời đột nhiên như có một bàn tay khổng lồ xé rách, trong hố đen có mấy trăm bóng người hạ xuống, khoảng cách xa như vậy thật sự không nhìn rõ diện mạo, nhưng ma tức nồng nặc như dời núi lấp biển bao trùm tất cả, trong nháy mắt thổi bay góc áo của Chu Huy và Ngô Bắc đứng trên sườn núi.
"A Tu La?!" Ngô Bắc ngạc nhiên hô lên.
Ánh mắt của Chu Huy đặt lên hai bóng người đứng phía trước.
— Thân hình đứng trên trời rất nhỏ khó mà nhận ra, nhưng hắn lại giống như cá mập, cách xa hơn 10km vẫn ngửi được mùi máu tanh.
Đôi mắt hẹp dài của Chu Huy nheo lại, ngay sau đó đột nhiên biến hình, hóa thành ma thú to lớn, ầm ầm đạp lên sườn núi!
Ngô Bắc gọi to, "Chu lão đại!"
Chu Huy phát ra tiếng gào kinh khủng, thân hình vụt qua như điện, chạy nước rút về phía hố đen.
Ngô Bắc lảo đảo đứng vững giữa cơn chấn động, ngạc nhiên nói, "Hắn bị cái gì vậy?!"
"Đó là mẹ của tôi..." Già Lâu La đứng sau lưng hắn thản nhiên nói.
Ngô Bắc xoay đầu lại, thấy Già Lâu La bỏ hai cây đạn tro Phật vào túi, kéo khóa lại, hỏi, "Anh không sợ độ cao chứ, nhà thơ?"
"..." Ngô Bắc dại ra một lúc, khóe miệng giật giật, "Không... tuy là không sợ, nhưng bay chậm thôi..."
Già Lâu La gật đầu, theo động tác này dưới chân đột nhiên nổi lên gió xoáy, cuộn nước mưa văng tung tóe. Thiếu niên hóa thành con chim đại bàng cứng cáp, đáp xuống giữa không trung.
Lướt tới điểm thấp nhất thì Ngô Bắc khiêng hỏa tiễn phóng lên, sau đó chim đại bàng giương đôi cánh to lớn, vút lên cao!
Trên đường lớn ở trung tâm thành phố, cửu vĩ hồ vung chân đánh mấy con ma địa ngục ngã lõm vào đất, sau đó đột nhiên cảm thấy cái gì, ngẩng đầu nhìn lên trời, "A Tu La?!"
Đôi mắt xanh ngọc của cửu vĩ hồ phản chiếu hố đen trên trời, bên trong không ngừng có bóng dáng áo bào xám hạ xuống — Đây là có lẽ lần đầu tiên lộ diện ở nhân giới quy mô nhất của tộc A Tu La, những kẻ được xưng là ma thần của gia tộc thiên nhân quả thật có hình thù rất kì lạ, kẻ thì chín đầu tám mươi mốt con mắt, kẻ thì có thân hình to lớn, đầu người mình rắn thì đâu đâu cũng thấy, thân hình bại lộ trên không trung, nhất thời khiến toàn thành phố trở nên rất khủng hoảng.
Mà đứng chịu mũi sào trước đại quân A Tu La, là hai bóng người quen thuộc — Ma tôn Phạn La và Phượng Hoàng minh vương.
Ma tôn giữ chặt Sở Hà, đứng trên cao gió thổi vạt áo bay phấp phới.
"Được xưng là một trong hai thiện đạo, nhân giới cũng không có gì hơn, bình thường quỳ gối nịnh nọt thiên đạo đại biểu cho cường quyền và tín ngưỡng, vậy mà đối mặt tai họa cũng chỉ biết la hét và chạy trốn như chim thú..."
Sở Hà im lặng không lên tiếng, ma tôn xoay đầu hỏi hắn, "Mai danh ẩn tích trốn trong thành phố này nhiều năm, ngươi chắc hẳn rất am hiểu loài người, ngươi thấy thế nào?"
"..." Trong cuồng phong, Sở Hà rũ mắt nhìn xuống, tóc mai mất trật tự che đi gò má.
Ma tôn hừ cười một tiếng, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên có khí tức mạnh mẽ trong chớp mắt ập tới, đảo mắt đã tới trước mặt!
Ma tôn khựng lại, rút đao "Keng!" một tiếng, chặn được mũi dao đang hướng về cổ họng mình!
"— Chu Huy," Ma tôn lạnh lùng nói.
Chu Huy đứng vững, cầm thanh giáo màu bạc của Phượng Hoàng trong tay, dưới bầu trời xám xịt ánh mắt rét lạnh như sắt, đường nhìn lướt qua ma tôn Phạn La, đặt lên Sở Hà ở phía sau.
Sở Hà đón ánh mắt, sắc mặt không mảy may thay đổi, nhưng trong một phần ngàn của giây, tim lỡ mất một nhịp.
Hắn không biết ánh mắt của mình có để lộ mình sợ bị phát hiện, cùng với một chút mềm yếu giấu trong lòng hay không; trong giây phút đó hắn nhớ lại ngày chia xa, Chu Huy nói, nếu em đi, anh sẽ không cần em nữa.
Sở Hà nhắm mắt lại, ngay sau đó bị Bà Trĩ Tu La vương kéo ra sau.
Ma tôn hứng thú nhìn sắc mặt Chu Huy, "Cảm giác không ôm được vợ mình, thấy thế nào?"
"Ngươi tốt nhất là để hắn cách xa một chút..." Chu Huy cuối cùng cũng thu lại đường nhìn, thản nhiên nói, "Lỡ như lúc giết ngươi, máu dính lên người hắn, đi rửa rất là phiền."
Ma tôn giống như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, giây kế tiếp bỗng nhiên rút đao, mũi đao xé gió lao tới Chu Huy!
Hai kẻ mạnh nhất đại diện cho thiên đạo và tứ ác đạo, rốt cuộc lấy nhân giới làm chiến trường, giản lược lời nói dạo đầu, bạo phát xung đột chính diện kịch liệt nhất từ trước tới nay.
Lần này hoàn toàn khác với lần thiên đạo phát khỏi cuộc chiến thanh trừ địa ngục, căn bản không lấy mục đích phong ấn ma tôn làm đầu, mà là cuộc chiến chân chính liều chết không chừa lại chút sức lực nào. Năng lượng cuồn cuộn dâng lên, khuếch tán tứ tung theo cú nổ mạnh, có một vài A Tu La đáp xuống ngay cơn lốc, không có sức giãy dụa bị cuốn tới giữa chiến trường, thậm chí ngay cả phản ứng cũng chưa kịp đã bị thanh giáo Phượng Hoàng quét một cái tan xương nát thịt, trong khói lửa bốc lên cuồn cuộn ngã xuống đất.
Ma tôn phát ra tiếng thét giận dữ, tế xuất A Tu La vương pháp tướng!
Ngàn vạn oan hồn kêu gào thảm thiết xuất hiện trong không trung, cổng địa ngục từ từ hé ra, bên trong tối tăm có xương cốt trắng huế, có độc long gào thét, khói đen trong nháy mắt trào ra ngoài, giống như sóng lớn ầm ầm đổ xuống.
"Chu Huy!" Ma tôn pháp tướng cao hơn một trượng, giơ ngón tay khô về phía Chu Huy, khàn giọng rống giận làm chấn động trời đất, "Đồ ma vật đê tiện nhà ngươi, diễu võ dương oai trên cơ tộc A Tu La quá lâu rồi!"
"Ngươi từ địa ngục mà đến, đã định sẽ phải trở về địa ngục!"
"— Đi về đáy biển huyết hải sâu vạn trượng, trả giá cho hành vi xúc phạm của ngươi đi!"
Chu Huy dùng hết sức vung thanh giáo, dòng điện màu bạc phóng đi, khó khăn ngăn trở ma tức chí mạng nồng nặc trước mặt.
Ngay sau đó trong bóng tối hiện ra khuôn mặt dữ tợn của ma tôn pháp tướng, thẳng tắp hướng tới trước mặt Chu Huy.
— Ngọn lửa màu đen phun trào từ cái miệng khổng lồ của ma tôn, ẩn chưa thần lực của đại A Tu La vương, kẻ đứng đầu tứ ác đạo, vọt tới như con rồng lớn, chưa tới một phần ngàn của giây, đánh bay Chu Huy văng ra ngoài!
Một đòn này đổi lại là bất kì tôn giả nào trên thiên đạo cũng không thể chịu nổi, trong ngực Chu Huy vang lên tiếng gãy giòn tan, không biết đã gãy mấy cây xương sườn, cả người vụt đi cả vạn trượng!
Sở Hà đứng xa xa biến sắc!
Cửu vĩ hồ dưới đất gọi lớn, "Chu lão đại!"
Hắc bào của ma tôn che một vùng trời, ma tức hóa thành cự long đuổi theo không dứt, ngón tay khô rất dài không gì sánh bằng, so với cơ thể hoàn toàn mất cân xứng, mắt thấy sắp chạm tới Chu Huy.
Đúng lúc này, Chu Huy dùng hết sức ném thanh giáo đi. Mũi giáo trắng sáng sắc bén như chẻ tre, xé rách bầu trời, trong chớp mắt xuyên qua bàn tay to lớn của ma tôn!
— Ầm!
Máu đen có ma lực bạo phát, ma tôn phát ra tiếng rống giận chấn động đất trời, thậm chí làm mấy A Tu La phía sau văng ra ngoài.
"Con ma vật —"
Ma tôn pháp tướng hóa thành mây đen, bao vây Chu Huy, ngàn vạn bộ xương trong mây đen tranh nhau leo lên, phát ra tiếng va chạm giòn tan!
Sở Hà đứng phía xa trông thấy tất cả, đuôi lông mày khẽ giật, rốt cuộc hắn giơ bàn tay nãy giờ nắm chặt lên, móng tay đâm vào da thịt, sâu đến nỗi có thể thấy máu rỉ ra.
— Diễn biến hoàn toàn giống như kế hoạch của hắn, bây giờ đã sắp đến thời điểm bẻ ngoặt.
Hắn biết với năng lực của mình, muốn giế.t chết ma tôn là điều bất khả thi — Có lẽ rất nhiều năm trước, khi còn giữ chân thân, ở thời điểm cường thịnh, đối mặt với A Tu La vương Phạn La sinh ra từ ma nhãn còn có một chút khả năng chiến đấu; nhưng hôm nay dưới thế cục Chu Huy và Phạn La giằng co, dùng sức lực đã bị trọng thương mấy trăm năm của mình, là hoàn toàn không có 1% thắng lợi.
Bởi vậy hắn cần mượn sức của Chu Huy khống chế Phạn La, khi ma tôn suy yếu tới một mức độ nhất định, sẽ bị một kích của mình đánh bại.
Thần cách của Phạn La sau khi được chân hỏa của Phượng Hoàng luyện hóa sẽ sinh ra năng lượng rất lớn, có thể khiến hắn thuận lợi tới vô sắc thiên, đối mặt với ác ma đứng sau bức rèm mạnh nhất trong cửa thiên thập địa. Vì thời khắc này mà hắn đã đợi hơn mười năm, vô số lần tìm kế, trong hằng hà vô số đêm khuya trằn trọc suy nghĩ, khi trời sáng lại chẳng ai có thể tìm thấy đằng sau lớp mặt nạ bình tĩnh ung dung đó, kẻ hai lần phản bội thiên đạo này đang suy nghĩ cái gì.
Sở Hà giơ tay lên, đè lại đao Phật cốt ở ngang lưng.
Bà Trĩ Tu La vương đứng cách đó không xa trông thấy, lập tức đi tới, khàn giọng hỏi, "Minh vương điện hạ, ngài muốn làm gì?!"
.
Ngón tay Sở Hà nắm chặt chuôi đao.
Đúng lúc này, trong ma tức tràn ngập đất trời xẹt qua kim quang — Chỉ thấy Đại Bàng Kim Sí từ xa bay tới, hung hãn băng qua ma tôn pháp tướng hóa thành mây đen bạch cốt, vút lên chợt hóa thành hình người.
Già Lâu La chạy tới chỗ cha mình, cởi hỏa tiễn trên lưng xuống, ném về phía Chu Huy.
Cha con vốn xem nhau là đối thủ vào thời khắc này phối hợp vô cùng tài tình, Chu Huy bắt lấy hỏa tiễn, vác lên vai, một tay lau máu trào ra bên khóe miệng, miệng pháo nhắm vào khuôn mặt dữ tợn mơ hồ hiện trong mây đen.
Giây kế tiếp, hắn bóp cò.
— Ầm!
Đạn lửa vụt lên bùng nổ, tro Phật túa ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao vây ma tôn!
"A a a a a —-!"
Tro Phật gây tổn thương lên ma tôn pháp tướng vốn là rất nhiều, một giây đó mây đen bạch cốt hóa thành vô hình, ma tức khắp trời đau đớn siết chặt, ma tôn phun ra máu đen bộc phát tiếng rít gào!
Chính là lúc này!
Sở Hà vụt qua Bà Trĩ Tu La vương, trong cuồng phong rút đao Phật cốt, giống như mũi tên bắn khỏi dây cung đâm về phía ma tôn!
Bà Trĩ Tu La vương ngẩn ra, ngay sau đó đuổi theo như bóng với hình, vươn tay về phía lưng Sở Hà.
— Nếu như dừng lại khoảnh khắc này, hình ảnh chắc chắn vô cùng kì dị.
Tro Phật này cũng không phải đốt từ tượng của chính Phật, bởi vậy pháp lực có hạn, nhưng không hề lãng phí bám vào bản thể pháp tướng, vẫn ngoài dự đoán tạo được thương tổn rất lớn lên người ma tôn. Đại A Tu La vương pháp tướng lùi ra sau vài bước, máu đen phun ra tứ phía, giống như vì sao rớt xuống mang theo khói lửa; phía sau ma tôn rít gào đau đớn là Sở Hà ngược gió lao tới, đao Phật cốt trong tay phản chiếu kim quang chói mắt.
Mà cách Sở Hà không xa, Bà Trĩ Tu La vương rống giận vọt theo, qua nửa giây là có thể móc lấy trái tim của Sở Hà.
Trong thời khắc mành chỉ treo chuông, Chu Huy vác hỏa tiễn lên vai ngắm bắn, miệng pháo xoay tròn lóe ra lục quang.
Sau một giây, cây đạn tro Phật cuối cùng lao đi.
Già Lâu La đột nhiên ý thức cái gì, thất thanh gào lên, "Chờ đã —!"
Nhưng tất cả đã quá muộn.
Cả thế giới tĩnh lặng như tờ, đạn tro Phật phát ra ánh sáng chói mắt, nổ ngay trước mặt Sở Hà —!
Hết chương 61.
Thắp Đèn Chiếu Hoa Đào